Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1932

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1932: Đều có mưu đồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Lục Thiếu Du ngước đầu hỏi Thánh Thủ Linh Tôn:

- Xin sư phụ cứ nói.

Thánh Thủ Linh Tôn bảo:

- Ta cần Mộc Hoàng chi khí không phải loại bình thường là được, nghe đồn trong Bắc Cung gia tộc có một viên Thiên Mộc Thần Thụ. Cần một Mộc Hoàng chi khí Thiên Mộc Thần Thụ mới được.

Lục Thiếu Du đáp:

- Đệ tử ghi nhớ.

Mặc kệ sư phụ cần thứ gì thì Lục Thiếu Du chắc chắn sẽ tìm cách lấy vào tay, huống chi hiện tại chỉ thiếu Mộc Hoàng chi khí là sư phụ có cơ hội phục hồi.

Bàn bạc một phen qua đi, Lục Thiếu Du rời khỏi đình viện, chợt nhớ phải chào từ biệt phụ thân, mẫu thân. Đi Bắc Cung gia tộc sẽ tốn nhiều thời gian, trong Phi Linh môn hiện có Nam thúc tọa trấn, tạm thời Lục Thiếu Du không quá lo.

Lục Thiếu Du hơi lo Thiên Địa Minh, cũng vì lo lắng Thiên Địa Minh nên hắn muốn sớm khiến sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn phục hồi. Chỉ khi sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn phục hồi tu vi thời kỳ đỉnh cao sẽ tăng thêm một siêu cường giả cho Phi Linh môn.

Nếu sư phụ có thể thừa cơ đột phá bình cảnh ngày xưa thì càng tuyệt, trong lòng Lục Thiếu Du luôn mong mỏi sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn sẽ phục hồi thậm chí đột phá.

Sau khi Lục Thiếu Du rời đi, hắn đến thăm mẫu thân. Lục Thiếu Du mới tới ngoài đình viện chưa vào trong thì một bóng dáng thướt tha đáp xuống, mắt hắn tập trung nhìn vào người đến.

Thanh âm nũng nịu vang lên:

- Trở lại cũng không đi gặp ta.

Thân hình thướt tha đứng cạnh Lục Thiếu Du, là một nữ nhân xinh đẹp có mái tóc đen như thác đơn giản cột sau đầu, ngũ quan tinh xảo, da trắng nõn, quần áo bao cặp mông vêu săn chắc, đôi chân dài đầy đặn, hai bên hông treo đoản kiếm dài nửa thước đồ án tinh mỹ.

Lục Thiếu Du nhìn nữ nhân trước mắt, tia sáng chợt lóe trong mắt, mỉm cười nói:

- Tiểu Linh sao đến đây?

Người đến là Lữ Tiểu Linh, nàng nhìn Lục Thiếu Du, mắt lộ tia vui mừng sau đó chu môi.

Lữ Tiểu Linh cáu kỉnh trừng Lục Thiếu Du:

- Ngươi trở lại mà không gặp ta nên ta đành tự tìm tới!

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Xin lỗi, thật tình là vì ta rất bận rộn, đang định làm xong vài chuyện thật nhanh để đi thăm nàng, ai ngờ nàng tới trước.

Lục Thiếu Du tiến lên nắm bàn tay ngọc:

- Đẹp hơn trước kia nhiều.

Mắt sáng trợn to nhưng trong đôi mắt khó có tia giận dữ:

- Bớt nói nhảm đi, ta còn chưa nguôi giận!

Lục Thiếu Du nhìn Lữ Tiểu Linh, hỏi:

- Vậy phải làm sao Tiểu Linh mới nguôi giận? Tiểu Linh nói đi, ta tuyệt đối sẽ làm được.

Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm như sợ hắn đổi ý:

- Nếu ta nói thì ngươi thật sự đồng ý sao?

Ngón trỏ Lục Thiếu Du gãi mũi, cô nương này có âm mưu từ sớm rồi sao?

- Đương nhiên rồi, lão bà nói thì dĩ nhiên ta phải đồng ý.

- Ta thật sự có việc. Lần này đến phụ thân ta có dặn trong môn có cường giả đột phá đến phút then chốt, ngươi lấy được nhiều báu vật trong Tử Vong Thâm Uyên vừa lúc cần dùng, nên kêu ta tới chỗ ngươi lấy, nói là...

Nói đến đây gò má Lữ Tiểu Linh hây hồng.

Tròng mắt Lục Thiếu Du xoe tròn:

- Nói cái gì?

Trong lòng Lục Thiếu Du biết nhạc phụ muốn lấy cái gì từ hắn.

Lữ Tiểu Linh ngước mắt đẹp lên nói:

- Phụ thân bảo xem như sính lễ sau này chúng ta thành thân, không thì ngươi đừng hòng cười.

Lữ Tiểu Linh nói xong tiếp tục bảo:

- Nhưng đây là phụ thân của ta nói, ta không biết phụ thân muốn ngươi đưa cái gì, đây không phải ý của ta.

Lục Thiếu Du gật đầu cười nói:

- Ta biết nhạc phụ muốn gì, không sao, chờ lúc về nàng hãy mang cho nhạc phụ.

Lữ Chính Cường nhạc phụ còn muốn gì khác? Đương nhiên là Đế Linh Tấn Thần đan, Lục Thiếu Du biết hết. Tuy Đế Linh Tấn Thần đan là báu vật trăm phần trăm nhưng trong lòng Lục Thiếu Du đã sớm chừa một viên cho Linh Thiên môn, Vân Dương tông. Phi Linh môn của Lục Thiếu Du có thể đi tới hôm nay là nhờ Vân Dương tông, Linh Thiên môn giúp đỡ. Cộng thêm mối quan hệ với hai phái, hắn không định ăn mảnh. Chẳng qua lần trước các sơn môn đều có mặt nên Lục Thiếu Du không tiện đưa ra.

Lữ Tiểu Linh kinh ngạc kêu lên:

- Thật sự? Ngươi đồng ý sao? Phụ thân nói với ta là rất khó có được.

Lữ Tiểu Linh không ngờ Lục Thiếu Du nhẹ nhàng đồng ý như vậy.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Đương nhiên là thật.

- Vậy tự ngươi đưa cho phụ thân đi, lần này phụ thân cũng đến.

Lữ Tiểu Linh nói:

- Phụ thân ta đang uống rượu với phụ thân ngươi, hình như bàn việc hôn sư của chúng ta.

- Cái gì?

Lục Thiếu Du rất ngạc nhiên, rõ ràng Lữ Chính Cường nhạc phụ đến có chuẩn bị trước. Lục Thiếu Du chửi thầm cáo già.

Trong đình viện, Lữ Chính Cường đang vui sướng uống rượu với Lục Trung, Mang Linh lão tổ, bên cạnh có Cực Lạc Tam Quỷ ngồi cùng, đang uống rất hăng say.

- Lục huynh, ba đệ muội Lục gia bây giờ đã danh cấn đại lục, ly này ta kính huynh!

Ba người Cực Lạc Tam Quỷ không ngờ có người cùng chưởng môn Linh Thiên môn uống rượu.

Lục Trung nói:

- Thân gia quá khen, ba huynh muội còn trẻ tuổi, cần tiền bối Linh Thiên môn sau đó quan tâm nhiều hơn.

Mặt Lục Trung đỏ hồng dường như uống rượu khá nhiều.

Lữ Chính Cường bất đắc dĩ nói:

- Ba huynh đệ này cần ngươi chăm sóc mới lạ.

Hiện tại nhắc tới ba huynh muội Lục gia thì trên đại lục còn mấy người dám trêu vào?

Lục Thiếu Du đến tiểu thính đình viện hành lễ:

- Kính chào nhạc phụ, Mang Linh lão tổ.

Lục Thiếu Du chửi thầm lần này nhạc phụ Lữ Chính Cường xuống tay nhanh hơn nhạc phụ Vân Tiếu Thiên, chắc luôn nhắm nhe Đế Linh Tấn Thần đan trong tay hắn.

Lữ Chính Cường mỉm cười nói:

- Thiếu Du, mau lại đây uống vài ly với ta và phụ thân ngươi.

Lục Thiếu Du đang định ngồi xuống. Nhạc phụ và Mang Linh lão tổ đều đến, lẽ tất nhiên Lục Thiếu Du phải uống cùng mới được.

Ngoài đình viện giọng Hoàng Bác Nhiên vội vàng truyền đến:

- Bẩm báo chưởng môn!

Lục Thiếu Du xoay người hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra??

Nếu việc bình thường thì không cần Hoàng Bác Nhiên đích thân đến bẩm báo.

Thánh Thủ Linh Tôn nói:

- Chưởng môn, là Vân Dương tông tông chủ, yêu thú nhạc phụ Vân tông chủ, chưởng môn sư phụ Vũ Ngọc Tiền trưởng lão cùng đến. Bạch cung phụng, Hoa đường chủ đều đích thân nghênh tiếp.

Nghe ba chữ Vân Tiếu Thiên thì mắt Lữ Chính Cường lóe tia sáng:

- Lão hồ ly cũng đến.

Không biết hai người này có mâu thuẫn gì, trên đại lục không nghe tin đồn vì lý do gì mà hai người xích mích, mỗi lần gặp mặt riêng bắt đầu luôn là đánh nhau.

Lục Thiếu Du nói với Lữ Chính Cường:

- Nhạc phụ, ta đi nghênh tiếp trước, sẽ quay lại ngay.

Trong lòng Lục Thiếu Du suy tư có nên để hai nhạc phụ gặp mặt không? Lỡ đụng mặt rồi đánh nhau thì khó xem.

Tròng mắt Lữ Chính Cường xoay tròn:

- Cùng nhau đi, ta muốn xem lão hồ ly này có chuyện gì.

Trong lòng Lữ Chính Cường có tật giật mình thì đương nhiên nghĩ người khác cũng như vậy.

Bên ngoài Phi Linh môn cực kỳ náo nhiệt, Vân Dương tông tông chủ và chưởng môn sư phụ đến, đệ tử Phi Linh môn không dám chậm trễ. Quỷ Tiên Tử Bạch Doanh đích thân nghênh tiếp, huynh muội Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc cũng có mặt.

*****

Trong đám đông, Vũ Ngọc Tiền mang theo vài đệ tử thân truyền đang dạy bảo, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Mấy đệ tử không dám cãi lại, cúi đầu liếc trộm xung quanh.

Các đệ tử biết Phi Linh môn là của Lục Thiếu Du sư huynh. Bây giờ nhắc đến vị sư huynh này là toàn đại lục đều biết. Trên đỉnh Địa Long Vân Dương tông gần đây tạc tượng Lục Thiếu Du sư huynh. Đó là đệ tử trẻ tuổi mạnh nhát Vân Dương tông từ xưa đến nay, khiến tất cả đệ tử Vân Dương tông trông thấy phong tượng, nhớ đến Vân Dương tông từng ra một đệ tử cường đại như vậy đủ cảnh cáo những thiên tài Vân Dương tông đừng tự mãn. So với Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du thì thiên phú của bọn họ không đáng là gì.

Lục Thiếu Du tiến lên nghênh tiếp, từ xa thấy nguyên tiểu thính gồm có sư phụ Vũ Ngọc Tiền, sư nương Tạ trưởng lão, một số cường giả Vân Dương tông. Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam đều có mặt.

- Kính chào nhạc phụ, đệ tử xin chào sư phụ, sư nương.

Xem trận thế này khiến Lục Thiếu Du cười khổ, thầm mắng nhạc phụ Vân Tiếu Thiên quả nhiên không tốt lành gì, trăm phần trăm đến cũng vì Đế Linh Tấn Thần đan. Sư phụ Vũ Ngọc Tiền cũng bị Vân Tiếu Thiên kéo đến, chỉ vì để Lục Thiếu Du không thể từ chói. Cộng thêm ba người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam nhắc nhở Lục Thiếu Du đừng quên Vân Dương tông.

Thấy Lục Thiếu Du, Vũ Ngọc Tiền rất vui vẻ, lười răn dạy mây đệ tử sau lưng:

- Đừng đa lệ, mau để sư phụ nhìn xem. Nhiều năm sư phụ không gặp ngươi, tiểu tử này không thèm đi thăm sư phụ.

Lục Thiếu Du nói:

- Sư phụ tha lỗi, nếu đệ tử có rảnh chắc chắn sẽ trở lại thăm sư phụ.

Tuy vị sư phụ này thực lực không giỏi nhưng trong lòng Lục Thiếu Du xem Vũ Ngọc Tiền như tất cả sư phụ khác, tràn ngập kính trọng. Lúc trên Vân Dương tông thì vị sư phụ này bao che nhất, quan tâm Lục Thiếu Du nhất, làm sao hắn quên được?

Mấy đệ tử sau lưng Vũ Ngọc Tiền lần đầu tiên trông thấy Lục Thiếu Du:

- Đây là Lục Thiếu Du sư huynh sao?

Nhìn người áo xanh trước mắt, hơi khác với trên đỉnh Địa Long. Pho tượng trên đỉnh Địa Long là pho tượng điêu khắc mặc áo giáp vàng, tay cầm đao to màu máu, rất uy nghiêm bá đạo. Nhưng từ đường nét khuôn mặt Lục Thiếu Du thì giống bức tượng.

Các đệ tử vôiị hành lễ:

- Kính chào lục sư huynh!

Vũ Ngọc Tiền nói:

- Thiếu Du, đây là mấy đệ tử sư phụ mới nhận gần đây, thiên phú tạm được. Nếu ngươi có rảnh nhớ chỉ điểm bọn họ một chút.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Đứng lên đi, đừng đa lễ.

Sư phụ thu mấy đệ tử này tạm được, nhưng Lục Thiếu Du hơi lo có khi nào bị làm hỏng trong tay sư phụ không. Tuy nhiên có sư nương ở thì đỡ hơn, có lẽ vì sư nương nên Vân Dương tông mới để sư phụ nhận mấy đệ tử trẻ thiên phú khá này.

Lục Trung đến trước mặt Vũ Ngọc Tiền, cung kính hành lễ:

- Kính chào sư phụ.

Điều này không sửa đổi được, phụ tử chung một sư phụ là việc lón trên Vân Dương tông bây giờ.

- Vân Tiếu Thiên, ngươi đến làm gì?

- Lữ Chính Cường, ngươi có thể đến thì tại sao ta không đến được?

- Ta không quan tâm ngươi đến hay không, nhưng ngươi cố tình đến ngay lúc ta ở là có ý gì?

- Sao ta biết ngươi đến được? Nếu biết có ngươi thì ta lười đến.

- Vân Tiếu Thiên, ngươi có ý gì? Muốn đánh nhau phải không?

- Đánh thì đánh, sợ ngươi chắc?

Lúc này trong đám người Vân Tiếu Thiên và Lữ Chính Cường vừa thấy mặt liền cãi nhau, xem bộ dáng muốn đánh lộn.

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói:

- Hai vị nhạc phụ.

Lục Thiếu Du tiến lên ngăn chính giữa, không thể để hai vị nhạc phụ đánh một trận trong Phi Linh môn được.

Lục Thiếu Du khó khăn lắm mới ngăn hai người lại được. Lữ Tiểu Linh kéo Lữ Chính Cường, Lục Trung kéo Vân Tiếu Thiên ra đình viện sau núi. Hai người thấy La Lan thì trở nên khách sáo.

Hai người không đánh nhau được đành bỏ, thừa dịp Lục Thiếu Du cũng có mặt liền bàn việc chính. Sơn môn đều nhận được một số tin tức liên quan Thiên Địa Minh, trừ biết Thiên Địa Minh tụ hội một lần ở Thiên Kiếm môn ra không có tin tức gì khác, tất cả rất là bình tĩnh.

Loại bình tĩnh này làm lòng Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường hơi bất an nhưng không thể nhìn ra Thiên Địa Minh muốn làm cái quỷ gì, âm thầm sắp xếp điều gì. Nên bây giờ trong Đế Đạo Minh đành hết sức cẩn thận đề phòng.

Việc chính qua đi, Lữ Chính Cường và Vân Tiếu Thiên lại cãi nhau, hai người đánh không được thì so kè uống rượu, không ai chịu thua. Cộng thêm Băng Mộc Tôn Giả, Sát Phá Quân vốn rất quen thuộc nhau, Sát Phá Quân là cao thủ trong rượu, uống mãi không dứt, càng uống càng nhiều. Cuối cùng Đông Vô Mệnh, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa Lão Quy, Thiên Thủ Quỷ Tôn cũng bị kéo tới.

Trong đình viện càng náo nhiệt. May mắn Phi Linh môn tồn kho rượu ngon khá nhiều nên đủ cho mọi người uống, Lục Thiếu Du chỉ biết ngồi một bên. Lục Thiếu Du cùng Lữ Tiểu Linh trốn trong góc tránh khỏi góp vui, lại không tiện rời đi.

Không biết uống bao nhiêu rượu, Lữ Chính Cường cạn một ly xong nhìn ly rượu trong tay, nói với Vân Tiếu Thiên:

- Vân Tiếu Thiên, ta thật muốn dạy cho ngươi một bài học, nếu không tại ngươi thì Vân Thường sẽ không chết. Lúc trước ta không nên rút lui.

Vân Tiếu Thiên trừng Lữ Chính Cường:

- Lữ Chính Cường, vớ vẩn. Lúc trước Vân Thường vốn chọn ta rồi, không liên quan gì ngươi.

Lữ Chính Cường khẽ thở dài:

- Nhưng Vân Thường vẫn xa ta.

Lữ Chính Cường đứng dậy đập mạnh bàn, giận trừng Vân Tiếu Thiên:

- Ngươi đúng là đồ khốn, lúc đó ngươi đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Vân Thường cả đời!

Trong cơn giận chứa nhiều bất đắc dĩ.

Hốc mắt Vân Tiếu Thiên đỏ ngầu ướt nước, đôi mắt chất chứa nhiều bất đắc dĩ nói:

- Đúng là ta không chăm sóc tốt cho Vân Thường, ta đã định cùng Vân Thường để nàng không cô đơn trên đường Hoàng Tuyền. Nhưng Hồng Lăng mới sinh ra, Vân Thường dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho Hồng Lăng, ta phải sống.

Lữ Chính Cường nói:

- Lúc biết tin Vân Thường lìa đời ta hận không thể lên Vân Dương tông giết ngươi.

Vân Tiếu Thiên liếc Lữ Chính Cường:

- Tự ta cũng muốn chết rồi, không cần ngươi giết, nếu có thể chết thì ta đã sớm chết. Nhưng bây giờ ta có thể chết, Hồng Lăng đã trưởng thành, tìm được chỗ nương tựa, không làm ta lo lắng cái gì. Nếu ngươi muốn ra tay thì làm ngay bây giờ đi, miễn cho ta hối hận thì ngươi không có bản lĩnh giết ta.

Rượu vào miệng, hốc mắt Vân Tiếu Thiên ngấn lệ.

Lữ Chính Cường giơ tay lên:

- Ngươi tưởng ta không dám sao?

Lữ Chính Cường giơ tay lên, linh lực mỏng manh nổi lên trong lòng bàn tay.

Lục Trung biến sắc mặt nói:

- Thân gia!

Lục Trung định đứng dậy nhưng bị Lục Thiếu Du kéo lại ngay, ra hiệu phụ thân đừng vội. Lữ Tiểu Linh tính kéo lại phụ thân nhưng cũng bị Lục Thiếu Du kiềm giữ.

Lục Thiếu Du nhìn hai nhạc phụ, hắn lờ mờ hiểu tại sao mỗi lần hai người gặp mặt sẽ đánh nhau, có lẽ liên quan tới mẫu thân của Hồng Lăng. Mẫu thân của Hồng Lăng tên là Độc Cô Vân Thường.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3468)