← Ch.1937 | Ch.1939 → |
Trên khuôn mặt già nua mắt lão phụ nhân lóe sát ý:
- Lục Thiếu Du, hôm nay là ngày hết của ngươi. Lan Lăng sơn trang ta không nhân lúc còn sớm đánh chết ngươi, để ngươi trưởng thành đến hiện nay là sai lầm lớn nhất.
Lục Thiếu Du ngước lên nhìn lão phụ nhân, mỉm cười nói:
- Người Lan Lăng sơn trang cũng nên báo danh hiệu ra đi, không ngờ Lan Lăng sơn trang muốn ta chết như vậy. Lão thất phu Lộc Linh chết còn chưa đủ, lại một người đến.
- Tiểu tử, trước khi ngươi chết hãy nhớ kỹ danh hiệu của lão thân. Lão thân Lan Lăng sơn trang Lan Linh Tôn Giả, có thể chết trong tay lão thân đã là cất nhắc ngươi, kiếp sau đầu thai tuyệt đối đừng lại đến trêu vào Lan Lăng sơn trang ta. Cái chết của Lộc Linh Tôn Giả, mấy chục vạn đệ tử Lan Lăng sơn trang ta bây giờ đã tới lúc ngươi phải trả lại!
Lão phụ nhân nói xong thủ ấn bắt đầu thay đổi.
Ba bóng người chợt lóe, Cực Lạc Tam Quỷ bị thương nặng đến trước mặt Lục Thiếu Du:
- Nhị thiếu gia, mau trốn đi! Người này đã là chuẩn đế, ba huynh đệ chúng ta ngăn cản thêm một lúc, nhị thiếu gia hãy bảo trọng.
Ba người che trước mặt Lục Thiếu Du, linh lực chân khí còn sót lại phô thiên cái địa tuôn ra.
Lục Thiếu Du cười cười. Vào lúc này Cực Lạc Tam Quỷ liều mạng chắn trước mặt hắn, xem ra ba người đã thật lòng thần phục, không khiến hắn thất vọng. Không gian to lớn đã bị phong tỏa, giờ có muốn trốn cũng không thoát.
Lão phụ nhân trên trời quát to:
- Cực Lạc Tam Quỷ, chỉ bằng vào các ngươi có thể đối kháng được sao? Thế thì cùng chết đi!
Khí thế kinh khủng tuôn ra cuối cùng tỏa định bốn người Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ. Trên khuôn mặt già nua đôi mắt lóe sát ý, lão phụ nhân phất tay. Luôàng linh lực hùng hồn kéo theo năng lượng thiên địa, mang lên năng lượng đáng sợ hủy thiên diệt địa bắn hướng Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ.
Dưới năng lượng này không gian run rẩy, năng lượng khủng bố khiến lòng Cực Lạc Tam Quỷ chùng xuống.
- Cực Lạc Tam Quỷ, các ngươi lùi xuống đi.
Khi Cực Lạc Tam Quỷ định liều mạng đánh lại thì bóng người áo xanh che trước mặt họ, là Lục Thiếu Du.
Vầng sáng trắng bao bọc người Lục Thiếu Du, hắn phát ra thanh âm hờ hững lại bộc phát uy nhiếp khủng bố hơn lão phụ nhân:
- Lan Lăng sơn trang muốn giết bản công tử dám bỏ ra một chuẩn đế. Nhưng chỉ là chuẩn đế, có vẻ không đủ.
Năng lượng khủng bố phía trước phô thiên cái địa ập đến, cách Lục Thiếu Du áo xanh trăm thước chợt nhạt nhào. Chớp mắt năng lượng hủy diệt này đụng vào vầng sáng trắng trước mặt Lục Thiếu Du, năng lượng hủy diệt từ từ biến mất.
Đôi mắt Cực Lạc Tam Quỷ kinh sợ nhìn bóng dáng Lục Thiếu Du trước mắt. Tay Lục Thiếu Du cầm một khối ngọc giản màu trắng, trên ngọc giản trắng hiện ra vầng sáng trắng bao bọc không gian phạm vi trăm thước.
Trong vầng sáng trắng kia Cực Lạc Tam Quỷ cảm nhận uy nhiếp khủng bố không thể tả, so với uy nhiếp này thì lão phụ nhân Lan Lăng sơn trang mang đến uy áp kém hơn rất nhiều.
- Hơi thở này dường như đến từ Hải Tượng trưởng lão của Thánh Linh cốc.
Cực Lạc Tam Quỷ kinh ngạc nói:
- Đây là uy nhiếp của đế giả Thánh Linh lão tổ!
Bọn họ rất quen thuộc hơi thở này vì mới gần đây tiếp xúc được. Hơi thở này là của Thánh Linh lão tổ, uy nhiếp đế giả thật sự.
Trước mặt Lục Thiếu Du hiện ra vầng sáng trắng khiến mặt lão phụ nhân Lan Linh Tôn Giả lộ vẻ kinh sợ. Với ánh mắt của lão phụ nhân đương nhiên biết đây là uy nhiếp đế giả thật sự, còn lão phụ nhân mới là chuẩn đế.
Mắt lão phụ nhân nhanh chóng hấp háy, sát ý càng dâng lên trong mắt:
- Đừng hoảng, chỉ là một hơi thở đế giả, không phải đế giả thật sự!
Hôm nay dù thế nào thì lão phụ nhân quyết tâm giết Lục Thiếu Du.
Lão phụ nhân co nắm tay lại:
- Lục Thiếu Du, hôm nay mặc kệ xảy ra chuyện gì thì ngươi chết chắc!
Năng lượng ánh sáng trắng rực rỡ tuôn ra từ thân thể lão phụ nhân, thủ ấn biến đổi. Lão phụ nhân phất tay, cả không gian run rẩy.
- Gru!!!
Một tiếng hót trong trẻo vang vọng không gian, con chim ưng khổng lồ năng lượng màu trắng nhanh chóng hình thành trên chân trời. Đôi cánh khổng lồ vỗ, bầu trời rung rinh theo, gió mây vần vũ. Khe nứt không gian nhanh chóng hiện ra, trận thế này làm Cực Lạc Tam Quỷ ở phía xa hết sức kinh sợ.
Chim ưng màu trắng khổng lồ thành hình, đôi cánh vỗ che rợp trời lao nhanh hướng Lục Thiếu Du. Chim ưng màu trắng khổng lồ to cỡ ngàn thước, thân hình đổ bóng ma, Cực Lạc Tam Quỷ ngước nhìn cảm nhận áp lực không thể chống cự. Năng lượng này quá cường đại, làm ba người muốn quỳ xuống.
Lục Thiếu Du đối mặt trận thế khủng bố, vầng sáng trắng bao quanh người, ánh mắt âm trầm. Lục Thiếu Du từ từ bước ra hai bước, giơ cao tay bóp nát ngọc giản.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khoảnh khắc ngọc giản bị bóp nát, năng lượng ngập trời phát ra. Cả không gian run lên, năng lượng ngập trời chấn vỡ không gian lộ ra hư không to lớn. Hư không từ từ khép lại, thân hình ảo xuất hiện trong không trung, là Thánh Linh lão tổ.
Thân hình Thánh Linh lão tổ ảo nhìn con ưng màu trắng khổng lồ đập cánh hủy diệt không gian lao đến, mở miệng nói:
- Chuẩn đế nho nhỏ mà dám đụng vào sư điệt của lão thân, ngươi muốn chết!
Thánh Linh lão tổ phất tay, cách không co năm ngón tay hướng chim ưng màu trắng khổng lồ.
Cùng với Thánh Linh lão tổ co bàn tay lại, đám người Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ cảm giác thiên địa tối sầm. Chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi mảng lớn không gian phía trước trở nên hư vô.
Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ ánh mắt rung động nhìn nhau. Giây sau không gian hư vô bỗng chốc sụp đổ, lộ ra lỗ đen thui trống rỗng to ngàn thước trên chân trời. Lỗ đen sâu đen như có thể cắn nuốt cả linh hồn, khiến người không dám nhìn thẳng.
Chim ưng màu trắng khổng lồ gào thét thảm thiết:
- Gru!!!
Chim ưng màu trắng khổng lồ bị lỗ đen to lớn nuốt mất, lỗ đen hư không to lớn như Thái sơn đè đầu bao tùm lên con chim. Chim ưng màu trắng khổng lồ cố gắng vùng vẫy, ánh sáng trắng rực rỡ như mặt trời không ngừng bắn ra.
Khuôn mặt già nua tái nhượt, lão phụ nhân phun búng máu, thủ ấn thay đổi. Lực lượng ngập trời rót vào chim ưng màu trắng khổng lồ nhưng không cách nào thoát khỏi lỗ đen xâm thực, cắn nuốt.
Răng rắc!
Chỉ một giây ngắn ngủi, lỗ trống hư vô nuốt mất chim ưng màu trắng khổng lồ. Giây sau lỗ đen sâu thẳm biến mất, Lan Linh Tôn Giả Lan Lăng sơn trang lại hộc máu.
Xoẹt!
Cùng lúc đó Thánh Linh lão tổ ảo tỏa sáng chói lòa, không gian run rẩy, Thánh Linh lão tổ biến thành cột sáng năng lượng màu trắng mang theo lực lượng đáng sợ đủ để hủy thiên diệt địa phá hủy không gian dọc đường đi.
Năng lượng khủng bố làm khe nứt không gian đen ngòm lan tràn như tia chớp trong không gian hư vô thẳng hướng Lan Linh Tôn Giả.
Tốc độ và uy thế đó khiến Lan Linh Tôn Giả không cách nào tránh thoát, khuôn mặt già nua tái nhợt hoàn toàn biến sắc. Linh lực trong người lão phụ nhân hoàn toàn bùng nổ, dốc hết sức vỗ mạnh một chưởng ấn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chớp mắt chưởng Lan Linh Tôn Giả vỗ ra đụng mạnh vào Thánh Linh lão tổ ảo biến thành khe nứt không gian lao nhanh ập đến, tựa như thiên thạch va chạm.
*****
Va chạm mạnh khiến cổ họng Lan Linh Tôn Giả ngứa, lại ói ra bãi máu:
- Phụt!
Chưởng ấn bị đánh tan hóa thành mảnh nhỏ không gian biến mất.
Khuôn mặt già nua biến sắc mặt:
- Nguy rồi!
Lan Linh Tôn Giả xoay người xé rách một khe nứt không gian, nhanh chóng cui vào trong, bộ dạng cực kỳ chật vật.
Dáng vẻ chó cụp đuôi chạy trốn của Lan Linh Tôn Giả khiến Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ kinh ngạc giật mình. Không ngờ cường giả chuẩn đế Lan Linh Tôn Giả thế nhưng không đỡ nổi một năng lượng của Thánh Linh lão tổ.
Lan Linh Tôn Giả chạy nhanh đến mấy vẫn chậm, một thoáng xoay người chạy trốn thì trong khe nứt không gian đen ngòm chấn vỡ chưởng ấn của lão phụ nhân có một cột sáng năng lượng màu trắng với thế sét đánh không kịp bưng tai đánh mạnh vào người lão phụ nhân.
Cùng lúc đó trên người Lan Linh Tôn Giả phủ áo giáp hồn màu trắng bao lão phụ nhân lại, xem khí thế thì áo giáp hồn này đến đẳng cấp dịa giai.
Bùm!
Trong khoảnh khắc này cả không gian nổ tung lộ ra cái lỗ không gian sâu đen hun hút. Không gian nôt tung, kình khí khủng bố hóa thành hình cung khuếch tán.
Răng rắc!
Kình khí khủng khiếp làm không gian bốn phía nứt rạn rồi nổ tung tóe. Năng lượng kinh người phô thiên cái địa càn quét. Bốn người Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ trong dư âm kình khí khủng bố bị lảo đảo chấn lùi.
Phập!
Kình khí đáng sợ thổi quét, trong lỗ không gian sâu đen, áo giáp hồn trên người Lan Linh Tôn Giả vỡ ra, thân hình tan nát bị nuốt vào trong.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian chấn động, run rẩy. Trong không gian tối đen chợt trở về ánh sáng rực rỡ, không gian mới bị Lan Linh Tôn Giả phong tỏa đã vỡ nát.
Vèo!
Chỉ giây lát kình khí trước mặt tan biến, khe nứt không gian sâu đen liền lại. Một luồng sáng trắng bay nhanh trốn đi, biến mất giữa không trung.
Mặt Lệ Quỷ trắng bệch đến bên cạnh Lục Thiếu Du:
- Nhị thiếu gia, hồn anh của Lan Linh Tôn Giả đã trốn.
Ánh sáng trắng loanh anh trốn đi chính là hồn anh Lan Linh Tôn Giả.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy:
- Thôi, cũng không đuổi kịp được.
Lan Linh Tôn Giả có áo giáp đẳng cấp địa giai nên hồn anh mới trốn được. Nếu không có áo giáp hồn địa giai thì hồn anh Lan Linh Tôn Giả đã không thể trốn thoát.
Dương Quỷ lau máu bên khóe môi, mắt lộ ý cười:
- Lan Lăng sơn trang này trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Một chuẩn đế chỉ có thể thoát được mỗi hồn anh tương đương chết một nửa, dù tìm được người đoạt xá, thực lực phục hồi đến Linh Tôn cửu trọng đã là hay. Tổn thất một cường giả chuẩn đế, e rằng lần này Lan Lăng sơn trang sẽ khóc không ra nước mắt.
Lục Thiếu Du nói:
- Chúng ta cẩn thận chút, phía trước là Cự Giang thành, tới đó trước đi.
Lần này số Lục Thiếu Du may mắn vừa lúc trên người có thủ đoạn giữ mạng sư bá cho, Thiên Địa Minh sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Lục Thiếu Du không sợ cường giả tôn giai cửu trọng, dầu gì cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng đối diện cường giả chuẩn đế thì khác.
Mới rồi trước Lan Linh Tôn Giả chuẩn đế Lục Thiếu Du cảm giác bó tay bó chân, thực lực của hắn còn kém rất xa. Lần này Lan Lăng sơn trang phái ra cường giả chuẩn đế đến cướp giết Lục Thiếu Du, lần sau không biết sơn môn nào phái cường giả càng mạnh hơn, vì vậy hắn phải tranh thủ nâng cao tu vi thực lực thêm nữa.
Thiên Sí Tuyết Sư thu về bản thể, bốn người sửa sang lại nhảy người lao đi Cự Giang thành. Vết thương của Cực Lạc Tam Quỷ khá nặng nhưng bây giờ không có thời gian chữa trị, uống mấy viên đan dược trị thương rồi cố gượng chống đỡ một đoạn thời gian.
Kim Lan Tôn Giả, nơi cực kỳ lạ lùng trong toàn Cổ vực. Cự Giang thành không thuộc về bất cứ thế lực nào, nhưng nơi này phồn hoa và náo nhiệt khiến các thực lực rất là đỏ mắt. Tất cả thế lực bên ngoài không dám nhúng chàm vào Cự Giang thành, vì trong đó có Thiên Địa các tồn tại.
Bất cứ sơn môn nào đến Cự Giang thành đều phải nể mặt Thiên Địa các, chưa từng có ai dám không nể Thiên Địa các. Về điều này khiến Lục Thiếu Du rất khó hiểu.
Tuy Thiên Địa các không thật sự nhúng tay vào cuộc phân tranh nào trên đại lục, không trêu vào thế lực nào, nắm giữ mạng lưới tin tức khổng lồ nhất đại lục, nên các sơn môn không muốn trêu chọc vào thế lực cường đại như thế. Tuy nhiên Lục Thiếu Du không tin chỉ dựa vào những điều này khiến Thiên Địa các bình yên vô sự tồn tại, sợ là sau lưng còn có nguyên nhân gì khác.
Trong Cự Giang thành có thị trường giao dịch, thị trường đấu giá số một toàn đại lục. Nhiều người không tiện lộ mặt vào Cự Giang thành thì đành hóa trang. Tóm lại Cự Giang thành rất kỳ lạ.
Trong Cự Giang thành dù vào lúc nào thì trên đường đông đúc dòng người. Trong dòng người nhốn nháo có nhiều người mặc đồ kỳ lạ. Lục Thiếu Du và Tuyết Sư, lão nhân áo xám lúc này đi trên đường cái rộn ràng hướng tới một chỗ, không ngừng lại lâu trên đường.
Một quảng trường diện tích khá lớn, phía trước có một đình viện hùng vĩ mà không rêu rao. Khi năm người Lục Thiếu Du đến đây thì có hai thủ vệ trông cửa, khá trẻ tuổi, tu vi đẳng cấp Vũ Phách.
Lục Thiếu Du móc lệnh bài Thiên Địa các ra, hai người giữ cửa cung kính đưa bọn họ vào một đình viện yên tĩnh. Năm người vào gian phòng nhỏ, có một nữ nhân vóc dáng linh lung đường cong đã ở trong sảnh.
Lục Thiếu Du nhìn kỹ, nữ nhân mặt ngọc trang nhã hơi thoa phấn, khuôn mặt thanh tú có nét quyến rũ. Nàng mặc sa y màu tím, bên trong khoác trường bào cung trang màu lục ẩn hiện, mắt sáng ngời. Tuổi nàng khoảng ba mươi nhưng trông rất trẻ trung.
Hơi thở tu vi ẩn giấu của nàng khó thoát khỏi Lục Thiếu Du quan sát, đến Linh Vương tam trọng, khá mạnh. Lục Thiếu Du quen nàng này, lúc trước hắn cùng Bạch Linh tới đây tham gia vào Thiên Địa các đã gặp qua, nhưng lúc ấy nàng chỉ là đẳng cấp Linh Suất.
Nữ nhân xinh đẹp trông thấy Lục Thiếu Du thì nhoẻn miệng cười, như sớm biết hắn:
- Thì ra là minh chủ Đế Đạo Minh, Lục chưởng môn Phi Linh môn đại giá quang lâm Thiên Địa các, tiểu nữ tử là Trần Hiểu Thiến, chức trưởng lão Thiên Địa các Cự Giang thành, xin chào Lục chưởng môn.
Lục Thiếu Du hơi chắp tay:
- Trần trưởng lão hữu lễ.
Nữ nhân hỏi thẳng:
- Không biết Lục chưởng môn tự mình đến có chuyện gì quan trọng?
Lục Thiếu Du đích thân tới dĩ nhiên có chuyện không tầm thường, nàng giữ chức vị quan trọng trong phân đà Cự Giang thành cũng không phải dựa vào nhan sắc là được.
Lục Thiếu Du thẳng thắn đáp:
- Ta muốn biết địa chỉ cụ thể của Bắc Cung gia tộc, ta nghĩ chắc Thiên Địa các biết?
Hiện tại Lục Thiếu Du không có nhiều thời gian để lãng phí.
Trần Hiểu Thiến hơi biến sắc mặt nói:
- Địa chỉ cụ thể của Bắc Cung gia tộc?
Lục Thiếu Du hỏi:
- Chẳng lẽ Trần trưởng lão có gì khó xử? Ta biết quy tắc của Thiên Địa các, có điều kiện gì thì Trần trưởng lão cứ nói đi.
- Cũng không phải.
Mắt đẹp hấp háy, Trần Hiểu Thiến nhìn Lục Thiếu Du:
- Không dám giấu diếm, Thiên Địa các ta có địa chỉ lục đại nhân hoàng tộc, tứ địa thú hoàng tộc. Nhưng Thiên Địa các có quy định, đây là nguyên nhân Thiên Địa các có thể tồn tại trên đại lục này. Lục chưởng môn muốn biết địa chỉ cụ thể của Bắc Cung gia tộc thì Thiên Địa các ta không cho biết được. Xin Lục chưởng môn thứ lỗi, tin tưởng Lục chưởng môn cũng không muốn biết một số bí ẩn của Phi Linh môn bị lộ ra ngoài đúng không?
*****
Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng, hắn hiểu cách làm của Thiên Địa các. Thiên Địa các tồn tại cũng có quy tắc của mình.
Lệ Quỷ không nhịn được nạt Trần Hiểu Thiến:
- Hay cho Thiên Địa các, nhị thiếu gia nhà ta đích thân đến, rốt cuộc có nói không?
Trần Hiểu Thiến mỉm cười nói:
- Lệ Quỷ, Cực Lạc Tam Quỷ nhà ngươi bớt la lối trong Thiên Địa các đi. Hiện tại các ngươi đã đầu vào Lục Trung, Thiên Địa các ta nể mặt Lục gia, có thể xem như không thấy tội vô lỗ trong phân đà. Nếu còn có lần sau thì ta sẽ không khách sáo!
Tuy Trần Hiểu Thiến chỉ có tu vi Linh Vương nhưng không bị Lệ Quỷ hù sợ, khí thế chẳng chút bị ảnh hưởng.
Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng quát:
- Lệ Quỷ, không được vô lễ, Thiên Địa các không phải nơi cho ngươi càn rỡ, lui xuống!
Lệ Quỷ hậm hực cung kính lui xuống.
Lục Thiếu Du nói:
- Trần trưởng lão, Lệ Quỷ không cố ý xúc phạm, xin Trần trưởng lão thứ lỗi cho.
Trần Hiểu Thiến gật đầu nói:
- Lục chưởng môn đa lễ.
Lục Thiếu Du hỏi:
- Không biết còn có cách gì để biết địa chỉ của Bắc Cung gia tộc không?
Trần Hiểu Thiến nhìn Lục Thiếu Du:
- Lục chưởng môn đích thân đến e rằng có chuyện cực kỳ quan trọng, thánh nữ đã dặn trước Lục chưởng môn là khách quý của Thiên Địa các ta. Nhưng việc này đúng là không phải quyền hạn của ta có thể quyết định, cách duy nhất là Lục chưởng môn đi Thánh sơn tìm thánh nữ, có lẽ thánh nữ sẽ có cách giúp Lục chưởng môn.
Lục Thiếu Du nghe vậy mừng rỡ, còn hơn không có cách nào:
- Không biết làm sao để đến được Thánh sơn?
Trần Hiểu Thiến trả lời:
- Thánh sơn là một mật địa của Thiên Địa các ta, vô cùng quan trọng với Thiên Địa các, vốn không cho người ngoài đi vào. Nhưng thánh nữ đã dặn dò nên Lục chưởng môn có thể đi, tuy nhiên xin Lục chưởng môn tuyệt đối đừng nói về Thánh sơn cho người ngoài biết.
Lục Thiếu Du gật đầu nói:
- Đó là tất nhiên.
Có lẽ tìm Tử Yên hỗ trợ sẽ đến Âm Quỷ được, với địa vị của Tử Yên trong Thiên Địa các nếu chịu giúp thì không thành vấn đề gì.
Trần Hiểu Thiến liếc Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư, nói với Lục Thiếu Du:
- Mời Lục chưởng môn theo ta.
Trần Hiểu Thiến dẫn đường, đám người Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư đi ra tiểu thính, qua mấy hành lang, đi vào mật thất có vài cơ quan. Mật thất mở ra, lại có một gian phòng đá ẩn khuất.
Trong phòng đá có một lỗ hổng đường kính hai thước đang từ từ xoay tròn, từng đợt lực lượng không gian kinh người tràn ra từ đó.
Lục Thiếu Du nhìn lỗ hổng xoay tròn, kinh ngạc kêu lên:
- Trùng động, nơi này có trùng động!
Lục Thiếu Du không ngờ trong phân đà Thiên Địa các có trùng động tồn tại. Chỉ đế giả mới mở được trùng động không gian, chẳng lẽ Thiên Địa các cũng có đế giả?
Ba người Cực Lạc Tam Quỷ biểu tình kinh ngạc nói:
- Nơi này có trùng động?
Trần Hiểu Thiến nói:
- Đây là trùng động đi thông Thánh sơn.
Trần Hiểu Thiến ngoái đầu nhìn Lục Thiếu Du:
- Mời Lục chưởng môn vào, trùng động này sẽ trực tiếp đến Thánh sơn. Sau khi tới Thánh sơn sẽ có người đưa Lục chưởng môn đi gặp thánh nữ.
Lục Thiếu Du gật đầu:
- Đa tạ Trần trưởng lão.
Lục Thiếu Du quay đầu nói với Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư:
- Chúng ta vào đi.
Dứt lời Lục Thiếu Du nhảy vào trùng động. Tuyết Sư, Cực Lạc Tam Quỷ cũng nhảy xuống theo, năm người vào trong trùng động không gian.
Khoảnh khắc Lục Thiếu Du bước vào tùng động thì dòng khí không gian đậm đặc như nước phất qua mặt, tầm mắt chợt tối sầm. Cơ thể như mất thăng bằng, nhưng rất nhanh cảm giác này biến mất. Trước mắt Lục Thiếu Du là một đường hầm trùng động, bốn phía cuồn cuộn dòng khí không gian. Đường hầm này không thấy cuối.
Xoẹt!
Lục Thiếu Du hơi gồng sức một chút như làn gió xẹt qua không gian.
Trần Hiểu Thiến nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du biến mất trong trùng động, mắt lộ nghi hoặc:
- Mới nhận được tin Lan Lăng sơn trang xuất động chuẩn đế muốn cướp giết Lục Thiếu Du, xem ra Lan Lăng sơn trang lại thất bại.
Trần Hiểu Thiến rời khỏi phòng đá, biến mất.
Không lâu sau trùng động không gian run lên, phía trước lóe ánh sáng. Lục Thiếu Du ra khỏi trùng động không gian, đập vào mắt hắn là một sơn cốc bao la, cây to chọc trời rậm rạp liên miên. Rừng cây vô cùng tĩnh lặng, trên bầu trời có mấy chim hót vang vọng trong sơn cốc.
Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư ra khỏi trùng động. Bên dưới, sơn mạch trải lớp cỏ xanh mượt, phương xa nở đầy loài hao không tên. Vài tia nắng xuyên qua kẽ cây cối bắn vào hình thành những cột sáng vàng, sáng tối đan xen nhau.
Lục Thiếu Du ngước lên nhìn bốn phía, ngoài sơn cốc ra có một dãy sơn mạch to lớn, núi non trập tùng, dãy núi liền nhau, không gian bao la liên miên.
Trong núi non trập trùng quay quanh một ngọn núi to lớn nhất. Núi như vách đá cheo leo nhô cao đâm thẳng tầng mây, khiến người kinh thán ngạc nhiên, mắt không nhìn thấy đỉnh. Bên trên mây mù lượn lờ, núi cực kỳ khổng lồ, hơi thở hùng vĩ lan tràn khiến lòng người run rẩy.
Ngọn núi to lớn, Lục Thiếu Du ước chừng diện tích ít nhất cỡ vài dặm, uy vũ khí thôn sơn hà, vách phaửng như bị đao tước búa chém, quỷ phủ thần công. Rất khó tưởng tượng ngọn núi này hình thành như thế nào.
Cực Lạc Tam Quỷ cảm nhận hơi thở trong không gian, biểu tình nghi ngờ ngạc nhiên nói:
- Nhị thiếu gia, không gian này bất phàm.
Trong khi Lục Thiếu Du đánh giá thì mấy bóng người lướt gió bay tới, chớp mắt đến trước mặt đám người Lục Thiếu Du.
- Không ngờ Lục minh chủ đích thân đến, kính chào Lục minh chủ.
Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng:
- Kình Linh Vương.
Người đến trước nhất là Kình Linh Vương ngày xưa Lục Thiếu Du từng gặp mặt trong Cự Giang thành, nhưng lúc này khí thế trên người Kình Linh Vướng đã là tôn giai.
Kình Linh Vương nói:
- Lục minh chủ, thánh nữ đã biết Lục minh chủ tiến đến. Mời Lục minh chủ dời bước đi, thánh nữ đang chờ Lục minh chủ trên Thánh sơn.
Lục Thiếu Du gật đầu nói:
- Làm phiền.
Lục Thiếu Du thầm ngạc nhiên Thiên Địa các tuyền tin tức rất kỳ dị, hắn vừa tới nơi mà người ta đã biết.
Ngọn núi khổng lồ này là Thánh sơn của Thiên Địa các. Đám người Kình Linh Vương dẫn đường, năm người Lục Thiếu Du, Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư leo lên Thánh sơn. Trên ngọn núi hơi thở mênh mông, năng lượng thiên địa trong không gian đậm đặc hơn bên ngoài nhiều. Không gian này tuyệt đối không phải nơi tầm thường, vốn liếng thế này so với những địa môn đại phái tam tông tứ môn chỉ có hơn chứ không kém.
Một lát sau mọi người đã đến đỉnh núi, lúc này trời gầnh oàng hôn. Từ đỉnh núi nhìn ra ngoài dãy núi nhấp nhô chân trời sắc xanh đồng, ráng chiều từ khe hở dãy núi bắn ra từng dải sáng vàng rực rỡ.
Trên ngọn núi có từng lũ ánh sáng tím trong suốt, màu vàng nhạt. Phương xa núi non trập trùng màu vàng sẫm khiến người nhìn trong đầu nổi lên nhiều suy nghĩ.
Bên ngoài một đình viện tinh xảo, Kình Linh Vương dừng bước chân:
- Lục minh chủ, thánh nữ đang chờ ở bên trong. Những người khác hãy đợi tại đây, chúng ta xin cáo lui.
Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu:
- Đa tạ.
Lục Thiếu Du ra hiệu Tuyết Sư, Cực Lạc Tam Quỷ chờ ngoài đình viện, một mình hắn vào trong.
← Ch. 1937 | Ch. 1939 → |