Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1967

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1967: Í mật thần điện
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Trong kích động vui sướng, mọi người giật mình phát hiện chân khí trong cơ thể ngừng vận chuyển, sâu trong linh hồn lan tràn run rẩy, kính sợ tuyệt đối, là sự kính sợ với ương giả. Vô hình trung mọi người bị ức chế.

- Là thần nữ, thần nữ trở lại!

- Thần nữ trở lại từ thần điện!

- Bái kiến thần nữ!

Nhìn người đột nhiên xuất hiện trên quảng trường, tất cả người Bắc Cung gia tộc có mặt quỳ một gồi xuống cung kính hành lễ. Thần nữ của Bắc Cung gia tộc có địa vị không dưới tộc trưởng, về vài mặt còn trên cả tộc trưởng.

Ba người Cực Lạc Tam Quỷ nhìn ngây ngẩn:

- Đẹp quả, trong thiên địa còn có nữ nhân xinh đẹp đến thế sao?

Bóng hình thướt tha đến, váy dài bay bay, toàn thân toát ra khí chất cao quý trang nhã hồn nhiên thiên thành. Khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên giáng trần, không phải Bắc Cung Vô Song thì còn ai?

Bắc Cung Vô Song phất ống tay áo dài kêu mọi người miễn lễ:

- Các vị hãy đứng lên đi.

Khí chất cao quý đó khiến người không dám nhìn thẳng, Bắc Cung Vô Song lắc người đến trước mặt Lục Thiếu Du, khuôn mặt xinh đẹp mắt long lanh.

Lục Thiếu Du đã sớm nhìn chằm chằm thân hình linh lung đáp xuống trước mặt mình, khuôn mặt tuyệt trần quen thuộc làm mắt hắn rưng rưng.

Trước cặp mắt nhìn chăm chú của mọi người Bắc Cung gia tộc, thân hình xinh đẹp lao vào ngực Lục Thiếu Du:

- Sao ngươi đến đây? Ta còn định trở về rồi sẽ đi tìm ngươi.

Nhìn thần nữ nhào vào ngực Lục Thiếu Du, toàn trường ngây ra, bao nhiêu nam nữ thanh niên nát tim, hâm mộ ghen tỵ.

Lục Thiếu Du ôm chặt Vô Song trong ngực:

- Ta đến vì chút việc, nàng ra thần điện từ khi nào?

Bắc Cung Vô Song chui ra khỏi ngực Lục Thiếu Du, nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mắt, nàng thầm đau lòng:

- Mấy hôm trước vừa ra thần điện, chuyện này về sau nói tiếp.

Bắc Cung Vô Song quay đầu nhìn Bắc Cung Hùng:

- Đại trưởng lão ra tay nặng quá, lần sau không được bị thương Thiếu Du.

Khuôn mặt già nua sửng sốt, bây giờ người bị thương nặng hơn là lão mới đúng, ai đều nhìn ra! Còn lần sau? Bắc Cung Hùng tuyệt đối không muốn có lần sau.

Bắc Cung Hùng cười khổ nói:

- Ánh mắt thần nữ phi phàm, sau này lão phu không còn lời nào để nói.

Bắc Cung Vô Song nhìn Bắc Cung Hùng:

- Đại trưởng lão cũng bị thương?

Dường như Bắc Cung Vô Song chợt nhận ra Bắc Cung Hùng bị thương nặng hơn Lục Thiếu Du nhiều.

Bắc Cung Hùng cười khổ, mắt tràn đầy bất đắc dĩ nói:

- Tàm tạm.

Lát sau, Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song, Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư cưỡi trên độc long thú Thiên Mộc trở lại đình viện nơi Lục Thiếu Du trú ngụ.

Trong đình viện, Tuyết Sư tự động lùi ra ngoài không dám quấy rầy chủ nhân.

Bên ngoài đình viện.

- Nhị thiếu gia thật là có diễm phúc sâu.

Âm Quỷ nói:

- Không ngờ thiếu chủ nhân người nào người nấy thật đẹp.

Tuyết Sư nói:

- Đương nhiên rồi, ta nghe Lục Tiểu Bạch nói Vô Song tiểu thư từ nhỏ lớn lên cùng chủ nhân.

Dương Quỷ nói:

- Vậy là thanh mai trúc mã với nhị thiếu gia.

Trong đình viện.

Lục Thiếu Du nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, lại ôm nàng vào ngực, vuốt mái tóc mềm:

- Ta rất nhớ nàng.

Bắc Cung Vô Song rúc vào ngực Lục Thiếu Du, vươn bàn tay trắng ra khỏi ống tay áo, hai tay ôm chặt hắn:

- Ta cũng vậy.

Lát sau hai người tách ra, bốn mắt nhìn nhau, không nói thêm gì. Lục Thiếu Du nâng khuôn mặt xinh đẹp trước mắt lên, bàn tay luồn ra sợi tóc mềm, cúi đầu hôn khuôn mặt xinh đẹp, thật nhẹ nhàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi kiều diễm.

Bắc Cung Vô Song khẽ nhắm mắt, ngước đầu lên, bờ môi truyền đến xúc cảm ướt át. Lục Thiếu Du nhẹ nhàng ngậm, từ từ hôn. Hai tay Bắc Cung Vô Song vịn cánh tay Lục Thiếu Du nghênh đón nụ hôn sâu, cảm giác tê dại truyền từ cánh môi.

Giờ phút này, hai người chỉ có tình yêu, một tình yêu đơn thuần, quên hết tất cả, lưỡi và lưỡi hòa vào nhau, ể ra nỗi nhớ nhung. Trong nụ hôn sâu Lục Thiếu Du bắt đầu sự cướp đoạt nam giới đối với nữ giới, đầu lưỡi dần di chuyển.

Lát sau Bắc Cung Vô Song nhẹ đẩy Lục Thiếu Du ra:

- Thiếu Du, được rồi.

Lục Thiếu Du cúi đầu muốn hôn tiếp nhưng Bắc Cung Vô Song giơ tay che môi:

- Ngươi còn vết thương trong người, điều tức trước đi.

Lục Thiếu Du gật đầu:

- Ừm!

Lục Thiếu Du ôm nữ nhân trong ngực:

- Trong thần điện mọi người đèu ra hết sao?

Bắc Cung Vô Song mỉm cười, ngón trỏ làm nũng nhấn chóp mũi Lục Thiếu Du:

- Ngươi muốn hỏi Cảnh Văn chứ gì.

Lục Thiếu Du cười bất đắc dĩ, tuy hắn muốn biết tin tức Cảnh Văn nhưng cũng muốn biết Thái Công Tĩnh Nhiễm, Hiên iên Triệt, Chuyên Tôn Tông Nguyên, Thác Bạt Thanh Vũ ra sao. Mấy người này cũng là cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ lục đại nhân hoàng tộc.

Bắc Cung Vô Song nói:

- Mọi người đều đi ra, tất nhiên Cảnh Văn cũng ra. Ta nóng lòng trở về, ai ngờ mới về tộc đã nghe nói ngươi đang đấu cùng Đại trưởng lão, làm ta sợ muốn chết. Thực lực của Đại trưởng lão cực kỳ cường đại.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Đúng là rất mạnh, rốt cuộc thắng hiểm.

- Ta không ngờ ngươi sẽ thắng, xem ra trong thời gian ngắn này ngươi lại được nhiều cơ duyên đúng không?

Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Thiếu Du, tiếp tục bảo:

- Phải rồi, sao ngươi đến Bắc Cung gia tộc?

Lục Thiếu Du kể sơ tình huống cho Bắc Cung Vô Song nghe:

- Cần Mộc Hoàng chi khí thì sư phụ mới phục hồi được, nên ta nhất phải phải có Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ.

Khuôn mặt xinh đẹp lộ nét trầm trọng, Bắc Cung Vô Song nói:

- Thiên Mộc Thần Thụ là báu vật trấn tộc của Bắc Cung gia tộc ta. Nghe nói ngàn năm trước dường như Thiên Mộc Thần Thụ gặp bình cảnh đột phá, không cho phép người Bắc Cung gia tộc đến gần. Ngươi muốn có một Mộc Hoàng chi khí e rằng rất khó khăn, tuy thực lực của ngươi mạnh nhưng không thể đến gần Thiên Mộc Thần Thụ được. Lúc trước Bắc Cung gia tộc lão tổ đại thành thuộc tính mộc dưới Thiên Mộc Thần Thụ, một hơi thành đế, Thiên Mộc Thần Thụ được nhiều lợi ích. Cho đến nay cường giả trong tộc không bao nhiêu người thắng Thiên Mộc Thần Thụ.

Bắc Cung Vô Song có biết chút ít về Thiên Mộc Thần Thụ.

Lục Thiếu Du nói:

- Mặc kệ thế nào thì ta phải cố gắng thử một lần.

Nhạc phụ Bắc Cung Kình Thương đã nói đại khái mấy chuyện này, tuy biết nguy hiểm nhưng Lục Thiếu Du không còn cách nào khác, trong lòng hắn hơi tò mò về Thiên Mộc Thần Thụ.

Ánh mắt Bắc Cung Vô Song lo lắng nói:

- Quá nguy hiểm, ngươi không thể tùy tiện đi.

Đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, Bắc Cung Vô Song không thể để Lục Thiếu Du mạo hiểm.

Lục Thiếu Du cười cười, nguy hiểm mấy thì hắn cũng phải thử một lần.

Lục Thiếu Du đổi đề tài, mắt chợt lóe sáng hỏi:

- Vô Song, trong thần điện chắc các người được nhiều cơ duyên đúng không?

- Chuyện này thì về sau ta sẽ kể cho nghe, ngươi lập tức điều tức cho ta.

Bắc Cung Vô Song nói:

- Ta sẽ đi tìm phụ thân.

Lục Thiếu Du gật đầu nói:

- Thôi được.

Lục Thiếu Du đưa Bắc Cung Vô Song ra khỏi đình viện, nhìn thân hình thướt tha động lòng người cưỡi độc long thú Thiên Mộc rời đi. Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng, xem khí thế Bắc Cung Vô Song thì toẻng thần điện có lẽ Vô Song được ích lợi khá nhiều. Lúc này hơi thở tu vi trên người Bắc Cung Vô Song làm Lục Thiếu Du khó phán đoán đã mạnh tới mức nào.

*****

Lục Thiếu Du thu về tầm mắt nhìn phương xa, thì thào:

- Bắc Cung Hùng không dễ đối phó.

Đánh bại là một chuyện nhưng nếu đấu sống chết thì e rằng Lục Thiếu Du không làm gì Bắc Cung Hùng được.

Lệ Quỷ hỏi:

- Nhị thiếu gia lĩnh ngộ thuộc tính mới có tên không?

Tuy sớm biết nhị thiếu gia lĩnh ngộ thuộc tính mới, nhiều lần thấy tận mắt hắn thi triển nhưng Lệ Quỷ mãi không biết là loại thuộc tính mới nào.

Lục Thiếu Du trả lời:

- Thuộc tính kim.

Tam Quỷ mắt hấp háy lặp lại:

- Thuộc tính kim.

Thuộc tính mới tiêu sát sắc bén, đúng là khí duệ kim.

- Ta cần bế quan, hộ pháp giúp ta.

Lục Thiếu Du nói xong đi vào đình viện.

Trong phòng định viện, Lục Thiếu Du triệu ra Thiên Trụ Giới, tiến vào trong. Cuộc chiến với Bắc Cung Hùng tuy Lục Thiếu Du thắng nhưng làm hắn tiêu hao gần hết. Thực lực Bắc Cung Hùng siêu mạnh, nếu không phải Lục Thiếu Du không sợ uy áp Mộc Hoàng chi khí, hắn biết dù mình có áo giáp Thanh Linh, Bất Diệt Huyền Thể cũng tuyệt đối không thể thắng Bắc Cung Hùng. Đại trưởng lão của Bắc Cung gia tộc không danh bất hư truyền.

Kết quả trận chiến này khiến Lục Thiếu Du vừa lòng, thu hoạch được nhiều. Nói sao thì Lục Thiếu Du đã có cơ hội được Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ.

Lục Thiếu Du gác lại suy nghĩ lung tung, hắn bắt đầu điều tức. Vết thương của Lục Thiếu Du không nhẹ, chỉ có thể chờ lành lặn hết rồi mới đến gần Thiên Mộc Thần Thụ.

Lục Thiếu Du điều tức, một vòng sáng vàng nhạt lặng lẽ bao phủ hắn.

Trong đình viện màu trắng tinh xảo, Bắc Cung Vô Song ôm cánh tay phụ thân.

Mắt đẹp chớp chớp, Bắc Cung Vô Song nói:

- Phụ thân, có cách nào có Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ không? Phụ thân là tộc trưởng của Bắc Cung gia tộc thật sự không có cách nào sao?

Bắc Cung Kình Thương nhìn nữ nhi yêu thương, khí thế bá tuyệt đã biến mất từ lâu, trong mắt chỉ có tình thương:

- Nha đầu này, vừa về đã theo tiểu tử kia mặc kệ phụ thân của ngươi thì thôi, giờ về lại lo lắng thay tiểu tử kia. Phụ thân của ngươi đang rất không vui.

Bắc Cung Vô Song mắt chớp chớp nhìn phụ thân, nhoẻn miệng cười toát ra cao quý thanh nhã:

- Phụ thân, thì ta đến rồi đây. Ta thấy Thiếu Du bị thương nên đưa hắn về trước, trong lòng nữ nhi thì các người đều quan trọng như nhau, là người thân nhất với nữ nhi.

Bắc Cung Kình Thương mỉm cười nói:

- Nha đầu này!

Bắc Cung Kình Thương ngồi xuống, ngước lên nói:

- Thật sự không có cách nói, dù là người Bắc Cung gia tộc cũng không thể quấy rầy Thiên Mộc Thần Thụ. Vốn dưới Thiên Mộc Thần Thụ nếu tử đệ Bắc Cung gia tộc ta đi lĩnh ngộ nhiều ích sẽ được lợi. Một ngàn năm năm sau, tử đệ Bắc Cung gia tộc không ai có thể đến lĩnh ngộ dưới Thiên Mộc Thần Thụ.

Bắc Cung Vô Song xoe tròn mắt, nàng có biết chút ít tình huống mà phụ thân nói.

Bắc Cung Kình Thương hỏi:

- Vô Song, tổ tiên lục địa hoàng tộc ta để lại cái gì trong thần điện? Hãy nói cho phụ thân nghe xem, cá trưởng lão đang chờ tin tức đây.

Tất cả trưởng lão đang đợi tin, tổ tiên lục đại nhân hoàng tộc để lại gì trong thần điện luôn ảnh hưởng các trưởng lão chú ý.

Nhắc tới thần điện khiến biểu tình Bắc Cung Vô Song trầm trong, mắt lóe sáng nói:

- Phụ thân, trong thần điện có truyền thừa cao nhất tổ tiên sáu tộc để lại và để lại một bí mật lớn. Bí mật lớn này liên quan nhiều đến lục đại nhân hoàng tộc, thậm chí nguyên đại lục.

Con ngươi Bắc Cung Kình Thương co rút vội hỏi:

- Là bí mật lớn gì?

***

Sáng sớm trong một không gian, sơn mạch thanh u cổ xưa, núi non trong veo, mây mù mông lung quanh quẩn giữa sơn mạch.

Trời vào hạ, không khí sáng sớm mát mẻ trong lành, trên lá cây và cỏ có giọt sương đọng lại sương nửa trong suốt nhạt. Ngẫu nhiên có mấy tiếng chim hót trong trẻo véo von từ sương mù vọng ra.

Sáng sớm, một thanh âm vang lên:

- Tiểu Long, hãy chờ ta một chút, chạy nhanh vậy làm gì?

Bóng người thấp thoáng, hai bóng người lao ra. Người nói chuyện là thiếu nữ áo đỏ.

Thiếu nữ khoảng mười tám, chín tuổi, khuôn mặt non nớt nhưng cực kỳ xinh đẹp, khí chất ngây thơ trái ngược với cách ăn mặc. Thiếu nữ mặc đồ màu đỏ, đỏ tựa lửa lộ ra một khúc đùi ngọc thon dài, chân trắng như bạch ngọc chống mông vêu căng tròn thật cao kiều, thêm vào dãy núi đầy đặn trớ ngực thành sức hấp dẫn trí mạng nhất. Kỳ lạ là thiếu nữ này có mái tóc đỏ như thác nước, đỏ như trang phục. Mái tóc dài lửa đỏ bị gió sớm thổi nhẹ mang theo vẻ đẹp mềm mại mà nhìn tình sáng sủa, đẹp đến cực độ. Nữ nhân này chỉ có thể là tam công chúa Chu Thần Hi của hoàng tộc Chu Tước.

Trước mặt thiếu nữ áo đỏ là một thiếu niên tuổi nhỏ hơn chút.

- Thần Hi, đừng đi theo ta nữa, ta có chuyện bận.

Thiếu niên ngoái đầu lại, mặc trường bào màu vàng toát ra hơi thở cao quý không thể che giấu, tóc màu vàng hơi cong. Đặc biệt trong đôi mắt sáng khiến người nhìn một cái sẽ thần phục. Trên trán thiếu niên có một ấn ký màu vàng nhạt, tôn quý lại toát ra bí ẩn, yêu mị.

Chu Thần Hi nhìn Tiểu Long:

- Ta biết ngươi bận. Ta khó khăn lắm mới đến hoàng tộc Thanh Long một chuyến, ngươi không thể cùng ta được sao?

Da thịt trắng như ngọc lấp lánh rất là tội nghiệp, ai nhìn cũng sẽ sinh lòng thương hại.

Tiểu Long nhìn thiếu nữ trước mắt, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ nói:

- Nàng khó khăn lắm mới đến hoàng tộc Thanh Long một chuyến? Mấy năm nay bình quân ba tháng là nàng đến một lần mà bảo là khó khăn?

Chu Thần Hi nghe vậy mắt lộ ý cười, mắt to đen lấy lóe tia tinh nghịch, khóe môi cong lên, vừa đáng yêu nghịch ngợm.

Chu Thần Hi ngại ngùng nói:

- Ta ba tháng mới đến một lần mà không tính lâu? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp ta?

Tiểu Long mắt lóe tia sáng:

- Cái này liên quan gì đến ta muốn gặp nàng hay không?

Tiểu Long cười tủm tỉm hỏi:

- Thần Hi, chắc không phải nàng thích ta rồi đi?

Chu Thần Hi sửng sốt, gò má ửng hồng, hai tay bối rối vò vạt áo:

- Hừ! Ai thích ngươi!

Chu Thần Hi cúi đầu nhưng khóe mắt liếc trộm phản ứng của thiếu niên trước mặt.

Tiểu Long đảo tròng mắt:

- Nếu không thích ta thì Thần Hi đến tìm ta làm gì?

Chu Thần Hi ngẩng đầu lên:

- Ai nói phải thích ngươi mới được tìm ngươi?

Chu Thần Hi chớp mắt to tđen lấy ướt nước nhìn Tiểu Long:

- Nhưng ta muốn hỏi ngươi, nếu ta thích ngươi thì ngươi có thích ta không?

Tiểu Long nghe vậy nhìn thiếu nữ linh lung yêu kiều trước mắt, ngón trro gãi chóp mũi:

- Chờ tới lúc đó thì tính đi.

- Có ai như ngươi không!

Chu Thần Hi lườm Tiểu Long, mắt xoe tròn nói:

- Ta nghe mẫu thân của ngươi nói mấy hôm trước Hổ Y tới?

Tiểu Long gật đầu, hỏi:

- Ừm! Rồi sao?

Chu Thần Hi gặn hỏi:

- Nàng đné tìm ngươi làm gì?

Sắc mặt Chu Thần Hi hay đổi, rất là hồi hộp.

- Thần Hi hỏi chuyện này làm gì?

Tiểu Long lười trả lời:

- Lần trước ta nhờ Thần Hi điều tra đồ vật đã tra ra chưa?

Chu Thần Hi liếc Tiểu Long:

- Tra ra rồi, vừa lúc trong bảo khố tộc ChuTước ta có, ta lấy trộm cho ngươi rồi.

- Thật không?

Tiểu Long mừng rỡ:

- Ở đâu? Mau đưa ta xem!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-3468)