Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1971

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1971: Thương lão bị nhốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


- Thổ sinh kim!

Thanh âm trầm thấp dứt, quanh người Lục Thiếu Du tỏa ánh sáng vàng bắn lên cao. Ánh sáng vàng lấp lánh, khí tiêu sát sắc bén vô cùng tận lan tràn. Trong không gian Thì Không Lao Ngục uy năng gấp tám lần như thiên địa xao động, cả không gian ánh sáng run rẩy tràn ngập khí sát phạt sắc bén. Khí thế vô cùng bá đạo thổi quét thiên địa, phá nát không gian.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chỉ trong khoảnh khắc diện tích Thì Không Lao Ngục thuộc tính kim đã lên đến vạn thước. Ánh sáng vàng bao phủ vạn thước, bên ngoài phạm vi không gian là mép ranh tan vỡ, ánh sáng vàng chói lòa, gió nổi mây phun.

Răng rắc!

Trong Thì Không Lao Ngục thuộctính kim khuếch tán ánh sáng vàng rực rỡ. Thụ nhân khổng lồ nằm trong Thì Không Lao Ngục thuộc tính kim nên không nhúc nhích được, thân hình bị đông lại. Khí thế sắc bén tiêu sát làm ánh sáng lục trên người thụ nhân khổng lồ nhạt dần.

Lục Thiếu Du hét lên:

- Phá!

Lục Thiếu Du từ xa vỗ thủ ấn, không gian Thì Không Lao Ngục ánh sáng vàng rực rỡ có một thủ ấn to lớn ánh sáng vàng chói mắt xé gió bay ra, thủ ấn vỗ vào thụ nhân khổng lồ.

Răng rắc!

Dọc đường thủ ấn đi qua và không gian xung quanh vỡ nát lộ ra hư không đen ngòm. Thủ ấn to lớn vỗ mạnh vào thụ nhân khổng lồ, ánh sáng vàng xâm nhập vào trong người thụ nhân khổng lồ. Ánh sáng vàng đan xen giữa rễ cây trên người thụ nhân khổng lồ.

Bùm!

Thủ ấn to lớn vỗ xuống, ánh sáng vàng trút xuống. Không lâu sau thụ nhân khổng lồ nứt ra vỡ nát. Thân hình to như ngọn núi tách rời, thủ ấn còn sót lại bay cái vèo xuống bình nguyên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thủ ấn màu vàng ầm ầm giáng xuống, trong phạm vi vài dặm bị thủ ấn vàng đè ép. Bình nguyên xanh biếc bên dưới trời long đất lở. Trong phạm vi vài dặm bị một bàn tay khổng lồ màu vàng vỗ thành tro bụi, mặt đất không gian to lớn hõm xuống, đất đai run rẩy. Chính giữa lộ ra chưởng ấn năm ngón to lớn vài dặm, sóng năng lượng cuồng bạo từng đợt dao động như thực chất điên cuồng khuếch tán.

Tất cả biến mất. Không trung gió mây vần vũ lại trở về bình thường, cơ thể Lục Thiếu Du thụt lùi, mặt tái xanh không chút máu. Lục Thiếu Du thúc giục Thì Không Lao Ngục uy năng gấp mười sáu lần, tiêu hao gần như cạn sạch.

- Đã giải quyết xong sao?

Lục Thiếu Du nhìn bốn phía, thụ nhân khổng lồ đã bị chấn vỡ.

Vù vù vù vù vù!

Trong khi Lục Thiếu Du đánh giá thì vô số dây leo mới vừa tan vỡ lại chui ra từ lòng đất. Thì Không Lao Ngục uy năng gấp mười sáu lần không phá hủy được chúng, chỉ tách rời ra.

Vù vù vù vù vù!

Trước cặp mắt ngạc nhiên của Lục Thiếu Du, từng rễ cây màu xanh như các luồng sáng xanh phô thiên cái địa từ lòng đất bắn lên không trung. Vô số dây leo xanh lại ngưng tụ thành thụ nhân khổng lồ.

Thụ nhân khổng lồ có khí thế hùng hồn kinh người khuếch tán, tựa như ngọn núi khổng lồ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thụ nhân khổng lồ lại đè ép không gian đi hướng Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song, uy thế kinh người khiến không gian run rẩy. vô số dây leo xanh ngưng tụ ra bàn tay to như cột trời vỗ hướng Lục Thiếu Du.

Bắc Cung Vô Song hét to:

- Thiếu Du cẩn thận!

Thân hình linh lung thướt tha lao vào không trung, xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du. Bắc Cung Vô Song nhìn thụ nhân khổng lồ một tay vỗ tới, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt bắn ra hai tia sáng xanh bay hướng chân trời. Khí thế quanh thân Bắc Cung Vô Song đột nhiên tăng vọt, khí thế chấn rách sóng không gian, uy áp mạnh mẽ tột độ tràn ngập trong không gian quanh thân.

Với uy áp này không gian khẽ rung, vô hình trung kết nối với không gian.

Bắc Cung Vô Song đứng lơ lửng, mắt bắn ra tia sáng xanh chốc lát sau quát to:

- Thiên Mộc Thần Thụ tiền bối, ta là thần nữ của Bắc Cung gia tộc, xin hãy nương tay cho. Chúng ta không cố ý quấy rầy!

Tiếng quát của nàng hóa thành sóng âm lan tràn, thanh âm kèm theo Mộc Hoàng chi khí. Bắc Cung Vô Song vận chuyển Mộc Hoàng chi khí đến cực độ, khí thế quanh thân nối cùng thiên địa. Trong không gian thiên địa đậm đặc Mộc Hoàng chi khí, gió mây vần vũ.

Lục Thiếu Du kinh thán:

- Mộc Hoàng chi khí mạnh quá.

Lúc này Mộc Hoàng chi khí trên người Bắc Cung Vô Song rõ ràng mạnh hơn trước lúc vào thần điện nhiều, như thể siêu thoát thiên cực. Thuộc tính kim của Lục Thiếu Du không thể ức chế Mộc Hoàng chi khí này được.

Cánh tay thụ nhân khổng lồ ập đến cảm nhận Mộc Hoàng chi khí trên người Bắc Cung Vô Song thì khựng lại giữa chừng không trung, có phản ứng.

Thân hình thướt tha xinh đẹp đứng trên trời, Mộc Hoàng chi khí kéo heo năng lượng thuộc tính mộc trong không gian cùng thuộc tính mộc gió mây vần vũ hợp thành một. Với khí thế này như có thể khống chế thiên địa, sóng không gian quanh thân Bắc Cung Vô Song vặn vẹo, có tiếng sấm nổ mạnh truyền ra khiếp hồn người.

Uy năng như thế dù Lục Thiếu Du thúc giục thuộc tính kim cũng chịu uy áp:

- Mộc Hoàng chi khí này quá mạnh.

Năng lượng thuộc tính kim bao bọc Lục Thiếu Du bị Mộc Hoàng chi khí đẩy lùi, Mộc Hoàng chi khí cường đại mạnh nhất trong các Mộc Hoàng chi khí hắn đã thấy.

Bắc Cung Vô Song thấy Mộc Hoàng chi khí của mình thật sự hữu dụng thì hét to:

- Xin Thiên Mộc Thần Thụ tiền bối nương tay cho!

Với Mộc Hoàng chi khí khủng bố, không trung như run theo. Cả bầu trời gió nổi mây phun, sắp nghiền nát hư không.

Không gian đằng trước, toàn thân thụ nhân khổng lồ run rẩy như đang vùng vẫy cái gì. Xung quanh cơ thể to lớn hiện ra khe nứt đen ngòm, khí thế hùng hồn giải phóng như hòa cùng Mộc Hoàng chi khí trên người Bắc Cung Vô Song lại như chống cự cái gì.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chỉ giây lát thụ nhân khổng lồ không chống đỡ được nữa, thân hình to lớn nứt rạn phân giải biến thành vô số rễ cây màu xanh rậm rạp nhanh như tia chớp rút vào trong lòng đất.

Thụ nhân khổng lồ biến mất, Bắc Cung Vô Song thu về Mộc Hoàng chi khí, ánh mắt khó hiểu nhìn bốn phía.

Không trung, khí thế khủng bố tĩnh lặng lại. thân hình đường cong mỹ miều của Bắc Cung Vô Song từ từ đáp xuống, váy dài bay bay, toát ra khí chất cao quý đạm nhã khí chất hồn nhiên thiên thành.

Khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên giáng trần, Bắc Cung Vô Song đáp xuống cạnh Lục Thiếu Du:

- Thiếu Du, sao rồi?

Lục Thiếu Du nói:

- Ta không sao, dường như Mộc Hoàng chi khí của nàng có hiệu quả.

Bắc Cung Vô Song nói:

- Thiên Mộc Thần Thụ là lão tổ để lại, hy vọng Mộc Hoàng chi khí trên người ta có tác dụng.

Hai người đứng yên tại chỗ nhìn Thiên Mộc Thần Thụ chằm chằm, thật lâu sau không còn động tĩnh. Hai người liếc nhau, lại cẩn thận tiến lên trước.

Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song tập trung tinh thần cảnh giác, tiếng bước chân nhẹ nhàng cẩn thận vang lên trên bình nguyên bao la. Hai người dần đến gần bên dưới cành lá Thiên Mộc Thần Thụ bao phủ.

Đứng trên mặt đất, Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song ngước đầu, rung động nhìn Thiên Mộc Thần Thụ trên đỉnh đầu. Tới gần mới cảm nhận thật sự Thiên Mộc Thần Thụ sống mấy vạn năm khổng lồ tới mức nào, che rợp trời, bao phủ một phương không gian.

*****

Vù vù vù vù vù!

Lúc này Thiên Mộc Thần Thụ khổng lồ khẽ rung, cành lá rung rinh, ánh sáng màu lục lấp lánh ánh sáng chớp tắt làm không gian rung rinh theo, khí thế hùng hồn tràn ra.

Lục Thiếu Du kéo Bắc Cung Vô Song:

- Cẩn thận chút.

Bên ngoài áo giáp Thanh Linh Lục Thiếu Du lại bày một vầng sáng không gian thuộc tính kim bao phủ hai người vào trong.

Lục Thiếu Du mới bày xong không gian thuộc tính kim thì Thiên Mộc Thần Thụ siêu to trên bầu trời, vô số cành lá lấp lánh ánh sáng màu lục tụ thành bvầng sáng xanh chói lòa to lớn bao phủ Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song vào trong.

Hai người biến sắc mặt, đột nhiên bị ánh sáng bao phủ làm họ giật mình. Lục Thiếu Du đang định rục rịch thì kinh sợ phát hiện chân khí trong người như biến mất, không gian thuộc tính tim cũng biến mất.

Bắc Cung Vô Song kinh kêu:

- Nguy rồi!

Bắc Cung Vô Song cũng xuất hiện tình huống giống Lục Thiếu Du, chân khí trong người chớp mắt biến mất.

Vù vù vù vù vù!

Cùng lúc đó, màn sáng màu lục to lớn thu nhỏ dần, nhanh như tia chớp rút vào trong vô số cành lá. Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song bị màn sáng bao phủ biến mất tại chỗ như bị nuốt vào trong màn sáng.

Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song xuất hiện trong không gian kỳ dị. Không gian tràn ngập ánh sáng lục, bốn phía như hư không, có tiếng gió rít gào quanh quẩn từ xa.

- Đây là đâu?

Lục Thiếu Du biết hai người bị màn sáng màu xanh kỳ dị hút vào. Lục Thiếu Du ngạc nhiên rồi kinh sợ, trong không gian này hắn cảm giác chân khí t52e sạch. Rõ ràng vũ đan tồn tại nhưng không cảm giác được chút chân khí, linh lực trong đầu cũng như không tồn tại. Thứ duy nhất còn tồn tại là lực lượng linh hồn.

Biến đổi này làm Lục Thiếu Du hết hồn, thật không bình thường. Không gian kỳ dị này quá đáng sợ.

Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Thiếu Du:

- Thiếu Du, nhìn phía trước đi.

Mắt Bắc Cung Vô Song nhìn chằm chằm vầng sáng xanh lục không gian đằng trước.

Bốn phía hư không, chẳng có vật gì khác.

Lục Thiếu Du do dự một lúc rồi kéo Bắc Cung Vô Song:

- Chúng ta vào xem.

Hai người đi vào vầng sáng màu lục.

Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song bước vào vầng sáng, vầng sáng cùng không gian kỳ dị run rẩy.

Trong vầng sáng, Lục Thiếu Du nắm tay Bắc Cung Vô Song. Có lực hút mạnh mẽ tuôn ra nuốt hai người vào, chớp mắt lực hút biến mất.

Cảnh tượng trước mắt Lục Thiếu Du biến mất, ánh sáng xanh chói lòa, mắt hắn phản xạ nhắm chặt một giây. Khi Lục Thiếu Du lại mở mắt ra thì trước mặt đã có thya đổi, không gian mới xuất hiện trước mắt hai người.

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:

- Đây là đâu?

Trong không gian khắp nơi là màu lục, quét mắt nhìn bốn phía cả không gian như hư vô, toát ra hơi thở cô tịch. Nơi này như chỉ có hai người tồn tại.

- Thiên Mộc Thần Thụ!

Ngước lên nhìn Lục Thiếu Du mới thấy trên đỉnh đầu. Thiên Mộc Thần Thụ bao phủ hai người, bọn họ một lần nữa đến dưới Thiên Mộc Thần Thụ.

Lục Thiếu Du nhìn Thiên Mộc Thần Thụ chằm chằm, lòng rung động. Thiên Mộc Thần Thụ nhỏ hơn đã thấy bên ngoài, nhưng Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song nhìn thì thấy nó vẫn to như vậy.

Thiên Mộc Thần Thụ bản thu nhỏ bao kín không gian, cây to như tuyên cổ vĩnh tồn đứng sững ở nơi này. Cây trong suốt lấp lánh sắc xnha lục tỏa ra sứ sống kinh người. Không gian bừng bừng sức sống khiến tế bào toàn thân người sống động.

Nhưng lúc này Lục Thiếu Du cảm giác chân khí, linh lực trong người biến mất, trừ linh hồn lực ra hắn tựa như người bình thường.

Bắc Cung Vô Song quan sát kỹ không gian xung quanh, thu về tầm mắt rung động, ngước mắt đẹp lên nhìn Lục Thiếu Du:

- Thiếu Du, dường như chúng ta ở trog nội thế giới của Thiên Mộc Thần Thụ.

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:

- Nội thế giới?

Bắc Cung Vô Song nói:

- Nội thế giới Thiên Mộc Thần Thụ tương đương khí hải đan điền của vũ giả, hoặc không gian linh hồn trong đầu Linh Giả. Hiện tại chúng ta ở nội thế giới của Thiên Mộc Thần Thụ.

Trong mắt Bắc Cung Vô Song tràn ngập ngạc nhiên.

Lục Thiếu Du nghĩ ngay một vấn đề:

- Chúng ta làm sao đi ra?

Lúc này trong nội thế giới Thiên Mộc Thần Thụ dường như không có đường để đi.

- Có vẻ chúng ta không ra được.

Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Thiếu Du:

- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện sự sống trong cơ thể chúng ta đang trôi nhanh? Ngươi đã già.

Lục Thiếu Du kinh ngạc kêu lên:

- Cái gì?

Lục Thiếu Du hoàn toàn không có tình huống, hắn ngạc nhiên mới chú ý thấy đôi tay mình. Da tay nhăn nheo, sự sống dần trôi, Lục Thiếu Du nhanh chóng già đi.

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:

- Sao có thể như vậy?

Lục Thiếu Du đang già đi với tốc độ mắt hường tổng thấy, chân khí biến mất hết, hắn tương đương là người bình thường. Chỉ giây lát Lục Thiếu Du đã đến bốn mươi tuổi.

Bắc Cung Vô Song trầm giọng nói:

- Đây là thiên phú của Thiên Mộc Thần Thụ, có thể khống chế tất cả sự sống trong không gian. Hiện tại chúng ta ở nội thế giới của Thiên Mộc Thần Thụ, bị sức sống ảnh hưởng tương đương chúng ta nhanh chóng già đi.

Lục Thiếu Du hỏi:

- Vậy tại sao nàng không bị ảnh hưởng?

Lúc này Vô Song không thay đổi gì nhiều, không già nhanh như Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Bắc Cung Vô Song nghiêm túc nói:

- Chắc vì ta có liên quan thuộc tính mộc, Mộc Hoàng chi khí nhưng cũng không kiên trì được bao lâu.

Bắc Cung Vô Song nhanh chóng nhắc nhở:

- Thiếu Du, mau thử thuộc tính mộc xem, có thể sẽ giảm bớt tốc độ sự sống trôi đi.

Lục Thiếu Du nghe vậy liền vận chuyển thuộc tính mộc. Tuy linh lực chân khí trong người biến mất nhưng vũ đan còn, thuộc tính còn. Trên vũ đan tỏa ánh sáng màu lục chói lòa, trong người như được rót vào sức sống dồi vào, giảm chậm tốc độ thân hình già cả.

Lục Thiếu Du vẫn cảm giác sự sống trong người tổi đi nhưng tốc độ chậm hơn nhiều, tuy nhiên cứ tiếp tục thế này sẽ có lúc hao hết.

Lục Thiếu Du hỏi:

- Vô Song, có cách nào không?

Linh lực chân khí biến mất làm Lục Thiếu Du không nghĩ ra được cách gì.

Bắc Cung Vô Song lắc đầu, hiện tại nàng không có cách nào, sự sóng trong người nàng cũng dần trôi đi, thân thể dần già nua.

Bốn mắt nhìn nhau, rơi vào khó khăn, vắt óc suy nghĩ nhưng không có cách nào. Thời gian chậm rãi trôi, không biết qua bao lâu, hình như là mấy canh giờ, hoặc mấy ngày, có khi đã qua mấy chục năm, hai người già nua dưới Thiên Mộc Thần Thụ.

Hiện tại khuôn mặt Lục Thiếu Du cỡ tám mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, mặt già nua. Bắc Cung Vô Song cũng đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt xinh đẹp đã đến tuổi sáu mươi nhưng còn đó dấu vết ngày xưa xinh đẹp.

Bắc Cung Vô Song đến bên cạnh Lục Thiếu Du, ánh mắt trầm trọng lóe ý cười:

- Ngươi già rồi.

- Nàng ũng vậy.

Lục Thiếu Du nhìn khuôn mặt giàn ua của Bắc Cung Vô Song:

- Có lẽ đây chính là đầu bạc đến già, chúng ta cũng xem như đầu bạc đến già.

Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Thiếu Du:

- Ngươi còn tâm tình đùa giỡn? Có lẽ chúng ta thật sự không ra được.

Lục Thiếu Du nắm hai tay Bắc Cung Vô Song:

- Không ra được là số phân, nàng không nên cùng ta tiến vào.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-3468)