← Ch.1987 | Ch.1989 → |
Trên quảng trường có năm người đứng đó, chính là đám người Niếp Phong, Đoan Mộc Hồng Chí, Hoàng Tĩnh Ngọc, Dương Linh Hạo, Trịnh Thánh Kiệt.
Năm người cũng hấp dẫn vô số ánh mắt của các đệ tử trẻ tuổi. Đây chính là năm vị sư huynh sư tỷ có thực lực cường hãn nhất trong đám người trẻ tuổi của Phi Linh mon. Cũng là top năm đệ tử hiện tại. Mười đại đệ tử trong Phi Linh môn đều có địa vị cao siêu, cơ hồ bằng với hộ pháp bình thường. Hộ pháp bình thường cũng phải cho bọn họ vài phần mặt mũi.
Năm người Niếp Phong đứng trên quảng trường. Niếp Phong và Đoan Mộc Hồng Chí thì còn tốt, không quá bất an. Ngược lại ba người Hoàng Tĩnh Ngọc, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo thì cực kỳ khẩn trương. Hôm nay chưởng môn đích thân kiểm nghiệm thực lực của bọn họ, mà bọn họ cũng không có nắm chắc, chỉ là trong mắt lại xuất hiện chiến ý mười phần. Có thể chiến cùng chưởng môn một trận, nói ra cũng đủ để tự hào.
Mọi người có hứng thú nhìn xuống bên dưới, Lục Thiếu Du lách mình đi tới quảng trường. Ánh mắt nhìn vào năm người có chú vui vẻ. Năm người này đều có khí độ bất phàm. Đoan Mộc Hồng chí còn nhỏ tuổi mà đã có phong độ, hai người Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo cũng không kém.
Mắt nhìn Hoàng Tĩnh Ngọc, Lục Thiếu Du lập tức nghĩ tới nhị nữ Hoàng Đan và Hoàng Hân. Hoàng Tĩnh Ngọc này cơ hồ hội tụ ưu thế của hai vị cô cô. Hoàng Đan vũ mị, Hoàng Hân thanh nhã cho nên cũng đủ để liệt vào hàng mỹ nữ nhất đẳng.
Ngược lại Niếp Phong mấy năm qua cao hơn không ít, không có phong độ như Đoan Mộc Hồng Chí, thế nhưng cũng có sự trầm ổn.
Mà tu vi của năm người trong đám người trẻ tuổi hiện tại xem như không thấp. Đoan Mộc Hồng Chí chính là Vũ Suất tứ trọng. Niếp Phong là Vũ Suất tam trọng. Hoàng Tĩnh Ngọc cũng là Vũ Suất tam trọng. Trịnh Thánh Kiệt là Vũ Suất nhất trọng. Còn Dương Linh Hạo là Linh Suất nhất trọng.
Trong sự dò xét của Lục Thiếu Du, toàn thân năm người run lên, giống như bị chưởng môn nhin thấu, linh hồn run rẩy.
- Năm người các ngươi động thủ đi, nhớ kỹ xuất toàn lực, không cần lưu thủ.
Lục Thiếu Du nói với năm người. Phi Linh môn có năm đệ tử trẻ tuổi như vậy quả thực không tệ. Vẫn có thể áp chế được đệ tử trẻ tuổi của các sơn môn khác trong Đế Đạo minh.
Nghe vậy ba người Hoàng Tĩnh Ngọc, Dương Linh Hạo, Trịnh Thánh Kiệt nhìn nhau, tuy rằng chiến ý mười phần thế nhưng cũng không dám ra tay.
- Sư phụ, đệ tử không khách khí, mong sư phụ chỉ điểm.
- Chưởng môn, ta cũng không khách khí.
Hai người Niếp Phong và Đoan Mộc Hồng Chí sau khi hành lễ lập tức đạp mạnh mặt đất, mặt đất quảng trường lập tức run lên. Hai người một thuộc tính thổ, một thuộc tính hỏa. Chân khí tuôn ra. Hia người dường như đã tôi luyện ra sự ăn ý với nhau, một trái một phải vây công Lục Thiếu Du. Công kích sắc bén, tuyệt đối không dây dưa, trong lúc mơ hồ còn xen lân một tia năng lượng thuộc tính.
Sưu.
Chỉ là ngay khi hai người công kích, Lục Thiếu Du trước mặt bọn họ đã biến mất không thấy gì nữa. Khi thân ảnh lần nữa xuất hiện lập tức xuất hiện phía sau hai người.
- Chưởng môn, Tĩnh Ngọc làm càn, mong chưởng môn chỉ điểm.
Bộ váy dài trên người Hoàng Tĩnh Ngọc tung bay, mũi chân điểm nhẹ mặt đất. Thân ảnh xinh đẹp nhảy lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay. Vừa ra tay đã đánh ra kiếm quang như thực chất, thanh thế này cũng coi như không tồi.
- Chúng ta làm càn, mong chưởng môn thứ tội.
Trịnh Thánh Kiệt và Dương Linh Hạo cũng không chậm trễ, đánh về phía trước.
Đoan Mộc Hồng Chí và Niếp Phong thất bại, ánh mắt kinh ngạc, nhanh chóng xoay người lại, công kích lần nữa ngưng tụ.
Năm người đều là Suất cấp, lúc nay toàn lực ra tay khiến cho cả quảng trường vang lên âm thanh bạo liệt không ngớt.
- Hoàng Đan trưởng lão, thực lực của Tĩnh Ngọc cũng không yếu a.
Thanh Hỏa lão quỷ nói với Hoàng Đan.
- Đương nhiên, so với ngươi năm đó còn mạnh hơn.
Thiên Thủ Quỷ Tôn trừng mắt nhìn Thanh Hỏa lão quỷ, đối với thực lực của ái đồ hắn cực kỳ thỏa mãn.
Bị Thiên Thủ Quỷ Tôn trừng mắt, Thanh Hỏa lão quỷ cũng đành chịu đây chính là sư phụ hắn. Vốn vị sư muội này là đệ tử của hắn, ai ngờ lại thành sư muội.
- Thanh Hỏa cung phụng, tu vi của Tĩnh Ngọc mạnh là do Thiên Thủ Quỷ Tôn dạy bảo có phương pháp, cũng là do sư huynh như cung phụng chỉ giáo tốt. Bằng không TĨnh Ngọc cũng không có tu vi như ngày hôm nay.
Hoàng Đan vũ mị cười.
Nghe Hoàng Đan nói, hai người Thiên Thủ Quỷ Tôn và Thanh Hỏa lão quỷ đều vui vẻ. Đối với những lời này cực kỳ hưởng thụ.
- Thiên Thủ, ngươi cũng không cần phải cao hứng. Ngươi nhìn xem hai người Niếp Phong và Đoan Mộc Hồng Chí đi. Thực lực so với Tĩnh Ngọc còn mạnh hơn.
Song Tuyệt Tôn giả thấy Thiên Thủ Quỷ Tôn đắc ý tứ thì dội một gáo nước lạnh.
Thiên Thủ Quỷ Tôn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Song Tuyệt Tôn giả nói:
- Lão già nhà ngươi không phục thì mang đệ tử tới đây. Đoan Mộc Hồng Chí chính là hậu nhân của Thánh Thủ Linh Tôn không phải nói nhiều. Niếp Phong lại chính là đệ tử chưởng môn. Cũng không biết chưởng môn nhìn thấy tiểu tử này ở đâu. Một khi lên đài giao thủ lập tức biến thàn người khác. Công kích trầm ổn mà có lực, có thể thấy rõ tiên cơ. Sớm biết như vậy trước đây ta đã nhận tiểu tử này làm đệ tử.
- Cũng được sao? Niếp Phong nếu như rơi vào trong tay ngươi không bị hủy mới lạ.
Hỏa Sí Tôn giả trêu Thiên Thủ Quỷ Tôn.
- Hỏa Sí, ngươi cũng quá xem thường ta.
Thiên Thủ Quỷ Tôn trừng mắt nhìn Hỏa Sí Tôn giả, lập tức nói:
- So với chưởng môn đương nhiên ta phải kém hơn.
- Ha Ha.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cười nói:
- Năm người này trong đám người trẻ tuổi đều rất mạnh. Chỉ là hai người Đoan Mộc Hồng Chí và Niếp Phong còn mạnh hơn một chút. Niếp Phong trầm ổn mà có lực, Đoan Mộc Hồng Chí nhanh nhẹn sắc bén. Sợ rằng không bao lâu nữa hai người này sẽ trở thành kẻ đứng đầu trong đám người trẻ tuổi của toàn bộ đại lục.
- Những lời này cũng đúng, năm người đều rất mạnh. Phi Linh môn ta có đệ tử trẻ tuổi như vậy lo gì Phi Linh môn ta không hưng thịnh.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói, tinh quang trong mắt lập lòe. Nhớ ngày đó hắn và Lục Thiếu Du tới Phi Linh môn, ngay cả thế lực tam lưu Phi Linh môn cũng không được tính vào. Cũng bởi vì hứa hẹn mười năm của Lục Thiếu Du cho nên tới bây giờ Phi Linh môn đã tiến vào hàng ngũ siêu cấp thế lực nhất lưu. Đây là chuyện mà năm đó hắn cũng chưa dám nghĩ qua.
- Vẫn là sư phụ lợi hại. Về sau nhất định ta phải trở thành cường giả như sư phụ.
Lục Kinh Vân nhìn xuống bên dưới, bàn tay nhỏ nắm chặt. Trong mắt chờ mong không thôi, nó rất muốn đi xuống chiến một trận, thế nhưng lại không có tư cách.
- Lục Kinh Vân, ngay cả Phong ca của ta ngươi cũng không phải là đối thủ. Ngươi còn muốn trở thành cường giả giống như sư phụ ngươi sao? Tiểu bất điểm như ngươi còn kém quá xa.
Bảo Nhị đáp xuống vai trái Lục Kinh Vân, lườm Lục Kinh Vân rồi nói.
- Hừ đợi thực lực của ta mạnh, người thứ nhất ta sẽ giáo huấn chính là ngươi.
← Ch. 1987 | Ch. 1989 → |