← Ch.2000 | Ch.2002 → |
Nghe vậy sắc mặt Dư trưởng lão khẽ biến, nói:
- Lục minh chủ, ta nghe nói Hoàng Bác Nhiên dụ bắt nữ đệ tử Vân Dương tông, còn làm ra chuyện xấu xa, ngày hôm qua còn cướp đi cháu dâu của ta, sáng sớm phải tới quấy rầy Lục minh chủ, nhưng chỉ vì mang cháu dâu trở về, đành phải quấy nhiễu Lục chưởng môn, mặt khác cũng hi vọng Lục minh chủ cấp cho Vân Dương tông lời công đạo!
Dư trưởng lão nói xong, nhìn Vân Tiếu Thiên:
- Tông chủ, Lục minh chủ cũng nên cho Vân Dương tông lời công đạo đi, ngài là nhạc phụ của Lục minh chủ, mà quan hệ giữa Lục minh chủ cùng Vân Dương tông không tệ, ta tin tưởng Lục minh chủ sẽ không làm mất mặt mũi Vân Dương tông, không để ý tới tông quy Vân Dương tông!
- Lão hồ ly, trong lời nói có chuyện a!
Lục Thiếu Du nhủ thầm.
- Việc này...
Vân Tiếu Thiên bị bức bách, chỉ có thể cười khổ, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, hắn không muốn nhúng tay, bởi vì lần này thật làm lớn.
- Nguyên lai Dư trưởng lão nói là việc này sao?
Vân Tiếu Thiên khó xử, nhưng Lục Thiếu Du lại ngắt lời, mang theo vẻ tức giận:
- Nguyên bản ta luôn đi vắng trong Phi Linh môn, việc này tới hôm qua ta mới biết, không nghĩ tới Hoàng Bác Nhiên dám làm ra chuyện như vậy, thật không đem ta để trong mắt, tức chết ta!
Mọi người đều ngoài ý muốn, ngay cả Hùng gia cũng vậy, thái độ của Lục Thiếu Du tựa hồ khác hẳn khi trước.
- Vậy sao, vậy mời Lục chưởng môn đem Hoàng Bác Nhiên cùng nha đầu Giai Giai kêu ra đây, vừa lúc mọi người đều có mặt, cũng dễ giải quyết việc này!
Dư trưởng lão nói.
- Dư trưởng lão đã chậm một bước rồi!
Lục Thiếu Du lộ vẻ khó khăn, lắc đầu thở dài.
- Lục minh chủ làm sao vậy?
Dư trưởng lão nhíu mày hỏi.
Lục Thiếu Du mang theo vẻ tức giận nói:
- Tên hỗn trướng Hoàng Bác Nhiên làm ra loại chuyện này, ta làm sao có thể buông tha cho hắn, đêm qua đã cho người dẫn hắn trở về giao cho Hình đường xử trí, nếu không xử trí tên hỗn trướng kia, khó tiêu mối hận trong lòng ta, mệt cho ta xem trọng hắn như vậy!
Mọi người nghe vậy sắc mặt biến hóa, Dư trưởng lão còn chưa mở miệng, lão giả năm mươi tuổi đứng cạnh Dư Nan An vội vàng hỏi:
- Vậy Giai Giai đâu?
- Ngươi là người phương nào, chúng ta đang nói chuyện có cho phép ngươi nói leo sao!
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, một cỗ chân khí vô hình lan tràn ập tới trên người lão giả.
Lão giả nhất thời run lên, linh lực đông cứng lại, sắc mặt cũng tái nhợt.
- Thiếu Du, đây là Dư hộ pháp, là phụ thân của Dư Nan An!
Vân Tiếu Thiên nói.
- Nguyên lai là Dư hộ pháp, thứ lỗi, tính tình của ta ngày càng kém, cũng do bị tên khốn Hoàng Bác Nhiên làm tức giận!
Lục Thiếu Du ôm quyền nói, trong lòng trầm xuống, hắn làm sao không biết lão giả là ai, vừa rồi hắn cố ý làm vậy, muốn nhắc nhở một số người, hắn ngồi đây nói chuyện với họ cũng đã nể tình, đừng cho mặt không biết xấu hổ, nếu hắn lật mặt thì càng khó xem.
- Lục chưởng môn nghiêm trọng!
Nhìn thấy Lục Thiếu Du ôm quyền, tuy sắc mặt Dư hộ pháp khó xem nhưng vẫn không dám làm gì, vừa rồi hắn bị sợ hãi không ít. - Đúng rồi Dư hộ pháp, vừa rồi ngươi hỏi cái gì?
Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi.
- Xin hỏi Giai Giai đi đâu vậy?
Dư hộ pháp hỏi lại.
- Ngươi nói Hùng sư muội sao?
Lục Thiếu Du than thở:
- Hiện tại Hùng sư muội mang thai, việc này chư vị cũng đều biết?
Mọi người nghe vậy sắc mặt biến hóa, mà sắc mặt người Dư gia càng thay đổi bất định, việc này là vũ nhục của Dư gia, làm cho mặt mũi họ mất hết.
- Giai Giai đúng là đang mang thai!
Hùng Lan Lan nói.
- Nói thế nào Hùng sư muội cũng là sư muội đồng môn của ta, hiện tại mang thai, ta làm sư huynh nhất định phải che chở mới được, tục ngữ nói nhi đồng là vô tội, ta xử phạt nặng Hoàng Bác Nhiên, nhưng lại không thể xử phạt đứa nhỏ kia, vừa rồi Dư trưởng lão cũng nói Hùng sư muội bị lừa gạt, ta cũng không thể tùy tiện xử trí Hùng sư muội, tin tưởng Vân Dương tông cũng không làm khó Hùng sư muội, nàng chỉ bị lừa gạt mà thôi.
Lục Thiếu Du nói tới đó, ngẩng đầu nhìn Vân Tiếu Thiên:
- Nhạc phụ, Vân Dương tông sẽ không xử trí Hùng sư muội chứ?
- Đương nhiên là không, Dư trưởng lão đã nói nha đầu Giai Giai bị lừa gạt, tự nhiên không thể xử phạt.
Vân Tiếu Thiên trả lời, mơ hồ cảm thấy không ổn, lời của Lục Thiếu Du thật không giống tính cách bình thường của hắn.
Vân Tiếu Thiên có cảm giác, Lục Thiếu Du đang đào cái hố to, một cái hố khiến mọi người đều rơi đi vào.
- Dư trưởng lão, Hùng trưởng lão, hài nhi là vô tội phải không?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Đây là đương nhiên!
Hùng trưởng lão cũng có chút mờ mịt, tối qua Hùng Lan Lan về chuyển lời, còn mang theo lễ trọng, hoàn toàn khác hẳn thái độ hiện giờ của Lục Thiếu Du, nếu không phải hắn nhận được viên đan dược bát phẩm sơ giai, hắn thậm chí hoài nghi cháu gái đã nói dối.
Dư trưởng lão bất đắc dĩ gật đầu, mọi người đều nghi hoặc với lời nói của Lục Thiếu Du.
- Nếu đã như vậy Hùng sư muội đã mang thai, nhi đồng là vô tội, cho nên ta cảm thấy nên đem hài tử vô tội kia sinh ra, vì vậy ta đã cho người mang Hùng sư muội đi Phi Linh môn, mà Phi Linh môn non xanh nước biếc, là nơi tốt để dưỡng thai, hơn nữa vì tiểu tử Hoàng Bác Nhiên gây ra sự tình kia, cho nên Phi Linh môn cũng nên có trách nhiệm, vì vậy chúng ta mới gánh vác việc này.
Lục Thiếu Du nhìn mọi người nói.
- Cái gì, đều đã đi Phi Linh môn!
Sắc mặt nhóm người Dư trưởng lão cùng Hùng trưởng lão đều biến hóa, Vân Tiếu Thiên khẽ cười, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, giống như đã sớm biết Hùng Giai Giai đã rời khỏi Vân Dương tông.
- Dư trưởng lão, Hùng trưởng lão không cần lo lắng!
Lục Thiếu Du nghiêm túc nói:
- Việc này ta đương nhiên sẽ cho hai vị lời công đạo, Hùng sư muội là cháu dâu của Dư trưởng lão, chờ sau khi Hùng sư muội sinh nở xong, Phi Linh môn nhất định nguyên vẹn đưa Hùng sư muội về Dư gia hoặc là Hùng gia, tuyệt đối không chút tổn thất nào, đồng thời Phi Linh môn sẽ hướng thiên hạ tuyên bố, Hoàng Bác Nhiên dám dụ bắt nữ đệ tử Vân Dương tông, còn làm ra chuyện xấu xa, làm cho cháu dâu chưa xuất giá của Dư trưởng lão mang thai, Hùng sư muội hoàn toàn vô tội, ta sẽ cam đoan với thiên hạ, chờ sau khi Hùng sư muội sinh nở, nhất định sẽ nguyên vẹn trả lại cháu dâu cho Dư trưởng lão, Hoàng Bác Nhiên phải bị xử nặng theo môn quy Phi Linh môn, đồng thời xin tạ lỗi với Vân Dương tông, Dư trưởng lão cùng Hùng trưởng lão, chư vị cảm thấy thế nào?
Lục Thiếu Du nói xong, nghiêm túc nhìn mọi người hỏi, bộ dáng tuyệt đối nghiêm trang.
Nghe được lời nói của Lục Thiếu Du, Bắc Cung Vô Song cùng cường giả Bắc Cung gia tộc cố nén ý cười, thiếu chút nữa cười to. Đây làm sao là tạ lỗi a, người biết chuyện đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Thiếu Du, dù sao người đã đưa về Phi Linh môn, các ngươi có bản lĩnh thì tới cướp người, Vân Dương tông, Dư trưởng lão, Hùng trưởng lão nếu khăng khăng không bỏ qua, hắn sẽ báo với người trong thiên hạ, nữ đệ tử Vân Dương tông, cháu dâu tương lai chưa xuất giá của Dư gia, cháu gái của Hùng gia bị đệ tử Phi Linh môn làm lớn bụng, chờ sau khi sinh sẽ trả lại người cho họ, nhi đồng là vô tội đó thôi!
*****
Vân Tiếu Thiên cùng hai trưởng lão đều trợn tròn mắt, lời của Lục Thiếu Du khiến cho họ không biết nói gì, gặp qua vô lại, nhưng chưa từng thấy qua kẻ vô lại tới như vậy, ý tứ của hắn là đôi chối việc này hoàn toàn, đồng thời còn uy hiếp ngược lại Vân Dương tông, uy hiếp cả Dư gia lẫn Hùng gia.
Mà bọn họ đều là người có uy tín danh dự, nếu việc này thật sự bị truyền ra, chỉ sợ dọa người tuyệt đối không phải Phi Linh môn, mà là Vân Dương tông, là Hùng gia, mà xấu hổ nhất lại là Dư gia, nếu bị Phi Linh môn tuyên cáo thiên hạ, tới lúc đó còn đòi trả người cho Dư gia, xem như mất mặt tới mười tám đời tổ tông Dư gia.
- Tiểu tử này quả nhiên đang đào hố a!
Vân Tiếu Thiên bất đắc dĩ, lúc này hắn mới hiểu được Lục Thiếu Du nói quanh co một trận nguyên lai là vì đào ra cái hố lớn cho mọi người nhảy vào, không ai nhảy ra được, gặp phải kẻ vô lại như Lục Thiếu Du lại có thể làm gì được hắn.
Sắc mặt Dư trưởng lão tái mét, thậm chí là xanh trắng, rõ ràng tức giận lại không thể nói ra, vốn đang muốn tìm Lục Thiếu Du đòi công đạo, nhưng lượn một vòng lớn lại rơi vào trong hố to của Lục Thiếu Du, nói là sẽ có công đạo khiến cho hắn cũng không thể phản bác, nhưng công đạo kiểu như vậy đánh chết hắn cũng không dám nhận, nếu hắn nhận, mười tám đời tổ tông Dư gia đều sẽ tức giận nhảy ra khỏi phần mộ tới tìm hắn tính sổ.
- Chư vị cảm thấy thế nào, tiểu tử Hoàng Bác Nhiên cả gan làm loạn, ca ca ta cũng đã phạt, mà việc an bài cho Hùng Giai Giai, ca ca cũng đã sắp xếp xong xuôi, sau khi sinh nhi đồng giao cho Phi Linh môn nuôi dưỡng, tuyệt đối không đòi hỏi nửa đồng tiền phí nuôi dưỡng của Phi Linh môn, các ngươi yên tâm đi, tới lúc đó Phi Linh môn nhất định khua chiêng gõ trống thông tri toàn bộ người trong thiên hạ biết chúng ta sẽ đưa người trả về cho chư vị!
Lục Tâm Đồng vẫn đứng sau lưng Bắc Cung Vô Song, nhìn sắc mặt biến hóa của mọi người, mím môi làm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Việc này...
Dư trưởng lão uất nghẹn nói không nên lời, Hùng trưởng lão cũng không biết nên nói gì, cả hai đành nhìn qua Vân Tiếu Thiên, mà người Vân Dương tông đều trợn mắt há hốc mồm, không ai dự đoán được đường đường minh chủ Đế Đạo minh, chưởng môn Phi Linh môn lại có thể vô lại tới như thế.
- Khụ...
Vân Tiếu Thiên cũng mắc nghẹn, nhìn Lục Thiếu Du ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:
- Thiếu Du a, việc này chỉ là chút chuyện nhỏ, chúng ta không nên kinh động người khác, cũng không cần gây ra động tĩnh gì, tùy tiện giải quyết là tốt rồi!
Dứt lời hắn nhìn qua hai vị trưởng lão, hỏi:
- Dư trưởng lão, Hùng trưởng lão, ý của các ngươi thì sao?
- Phải phải, đều là chuyện nhỏ, tự chúng ta giải quyết là tốt rồi, không cần gây ra động tĩnh quá lớn!
Hai người vội vàng gật đầu, đặc biệt Dư trưởng lão, rõ ràng biết Lục Thiếu Du giở trò vô lại, nhưng hắn đã bị nhiễu rơi vào hố to như thế, làm sao nói được lời phản bác, hơn nữa thế lực cùng địa vị thực lực của Lục Thiếu Du bây giờ, lại còn có thần nữ hoàng tộc ngồi bên cạnh, hắn chỉ đành nuốt hận vào lòng.
- Sao nói vậy được chứ, các vị đem Lục Thiếu Du này xem là người nào, chẳng lẽ ta sẽ che chở cho tên khốn Hoàng Bác Nhiên sao, ta tuyệt đối không che chở đệ tử bổn môn, việc này ta nhất định phải làm cho toàn thiên hạ biết ta không che chở đệ tử làm xằng làm bậy, cũng muốn toàn bộ thiên hạ đều biết Phi Linh môn vô cùng xin lỗi Vân Dương tông cùng hai vị trưởng lão, chư vị không cần lo lắng, đây là việc ta nên làm!
Lục Thiếu Du nói, lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt hạo nhiên chính khí.
Trong lòng Lục Thiếu Du thầm cười lạnh, ý tứ ai cũng nghe hiểu được, muốn làm khó Phi Linh môn đương nhiên là không có cửa, nghĩ mình là ai, chẳng lẽ Phi Linh môn dễ trêu chọc như thế, muốn mình buông tha, không dễ dàng như thế.
Lời của Lục Thiếu Du làm sắc mặt nhóm người Dư trưởng lão vô cùng khó xem, ý tứ của hắn thế nào, họ đều là lão thành tinh sao có thể không biết, hiện tại là chính Lục Thiếu Du không chịu bỏ qua.
Dư trưởng lão cùng Hùng trưởng lão không nói gì, ánh mắt lại nhìn qua Vân Tiếu Thiên cầu cứu.
Vân Tiếu Thiên thật sự bất đắc dĩ, nói:
- Thiếu Du, việc này kỳ thật không thể trách Hoàng Bác Nhiên, nam nữ hoan ái là chuyện tình cảm riêng tư, đây là chuyện vốn rất khó nói, Dư trưởng lão, Hùng trưởng lão, hai ngươi thấy sao?
Ánh mắt Vân Tiếu Thiên lại nhìn qua hai người.
- Không sai, không sai, chuyện này cũng không thể trách một mình Hoàng Bác Nhiên!
Hai trưởng lão gật đầu phụ họa.
- Theo ta xem, việc này không bằng chuyện lớn hóa nhỏ thế nào?
Vân Tiếu Thiên nói.
- Đó là đương nhiên, Phi Linh môn cùng Vân Dương tông kỳ thật đều là một nhà, việc này chuyện lớn hóa nhỏ là được rồi!
Dư trưởng lão vội vàng gật đầu.
- Hết thảy đều nghe tông chủ an bài!
Hùng trưởng lão nói.
Lục Thiếu Du chợt nói:
- Nếu như vậy xem như tiện nghi cho tiểu tử Hoàng Bách Nhiên, Dư trưởng lão, việc này hết thảy nghe theo lời ngươi nói đi, nhưng ngươi đừng dễ dàng buông tha cho tiểu tử kia, nếu dễ dàng bỏ qua cho đồ hỗn trướng kia, ta không đồng ý, tới lúc đó nhất định phải cấp cho Vân Dương tông, cấp cho chư vị một lời công đạo trước thiên hạ!
Trong lời nói của Lục Thiếu Du cũng có vấn đề, ý tứ rất rõ ràng, nếu Dư trưởng lão còn dám gây khó xử, vậy hắn sẽ dựa theo lời nói trước đó mà làm.
Ánh mắt Dư trưởng lão chợt lóe, nói:
- Ta cũng đã xem rõ việc này, người trẻ tuổi nam nữ hoan ái là chuyện thật bình thường, hơn nữa Nan An cùng nha đầu Giai Giai còn chưa kết hôn, chỉ mới định ra hôn ước mà thôi, hai người họ nếu vô tình thì bỏ qua hôn ước này tốt lắm!
Dư trưởng lão nói xong, nhìn qua Hùng trưởng lão:
- Hùng trưởng lão, ý tứ của ngươi như thế nào?
- Dư trưởng lão, là Hùng mỗ xin lỗi, việc này đã xảy ra, Dư gia giải trừ hôn ước là chuyện bình thường, hôm nào ta qua nhà tạ tội!
Hùng trưởng lão nói, vô cùng bất đắc dĩ.
- Không...
Sắc mặt Dư Nan An đỏ lên, rõ ràng là không đồng ý, nhưng lại bị Hắc Hùng trừng mắt khiến cho hắn không dám nói tiếp.
- Không được, không thể từ hôn!
Lục Thiếu Du nói:
- Nếu Dư trưởng lão từ hôn, vậy Hoàng Bác Nhiên chính là tội nhân, sau này nếu Hùng sư muội trở về, nếu không thể đi ra ngoài thì làm sao được?
Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn mọi người, vẻ mặt lo lắng nói.
- Lục minh chủ, ta cảm thấy được nếu Hoàng Bác Nhiên cùng nha đầu Giai Giai đã có tình, không bằng cho họ thành hôn đi!
Ánh mắt Dư trưởng lão biến đổi, nhìn Lục Thiếu Du nói, hắn làm sao còn dám khó xử Phi Linh môn, nếu Hùng Giai Giai bị đưa tới Dư gia, vậy thật sự quá mất mặt.
- Như vậy cũng là biện pháp tốt, không biết ý tứ Hùng trưởng lão thế nào?
Lục Thiếu Du nhìn qua Hùng trưởng lão.
- Ta cũng cảm thấy ý kiến Dư trưởng lão thỏa đáng!
← Ch. 2000 | Ch. 2002 → |