← Ch.2005 | Ch.2007 → |
- Lần này cường giả Thiên Địa minh thật sự không ít, chư vị nhìn xem chúng ta có nên cầu viện sơn môn của mình hay không?
Thanh Oản nói, theo tin tức của Linh Thiên môn mà xem, thực lực Thiên Địa minh mạnh hơn Đế Đạo minh rất nhiều, nếu động thủ tuyệt đối có hại.
- Lần này dù sao là tới đàm phán, hiện tại cầu việc chỉ sợ là không ổn thỏa, nhưng thực lực cùng nhân số của chúng ta yếu nhược hơn Thiên Địa minh, vạn nhất động thủ đúng là có hại!
Thiên Dương nói.
- Ở trong Cự Giang thành, cho dù Thiên Địa minh muốn động thủ cũng phải băn khoăn, bọn hắn nhất định phải cho Thiên Địa các mặt mũi, chúng ta cũng vậy!
Mang Linh nói.
Mọi người thương nghị, Lục Thiếu Du chỉ lắng nghe, tuy thực lực Thiên Địa minh mạnh mẽ, nhưng muốn uy hiếp hắn còn chưa đủ khả năng.
Hiện tại hắn chỉ lo lắng hôn lễ ngày mai của Lam Linh, rốt cục hắn nên làm gì bây giờ.
- Thiếu Du, ngươi có ý kiến gì không?
Vân Tiếu Thiên nhìn thấy thần sắc thản nhiên của Lục Thiếu Du, tựa hồ cũng không để trong lòng, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Lục Thiếu Du nói:
- Chư vị, chúng ta chỉ tới đàm phán mà không phải tới động thủ!
- Lục chưởng môn, nên có lòng phòng bị người, vạn nhất Thiên Địa minh động thủ, chúng ta nên làm thế nào?
Đạm Thai Tuyết Vi nói.
- Vậy ta sẽ cho bọn hắn biết trên đời này không có bán thuốc hối hận!
Lục Thiếu Du dứt lời, sát ý tràn ra.
Ngay sau đó mọi người tiếp tục thương nghị hôn sự giữa Lam Linh cùng Công Tôn Xuân Thu, lúc này Lục Thiếu Du mới biết Lam Linh sẽ thành hôn với di vật của Công Tôn Xuân Thu, việc hoang đường như vậy làm Lục Thiếu Du không biết nói gì, mà cường giả Đế Đạo minh tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nghe mọi người nói chuyện, trong mơ hồ Lục Thiếu Du hiểu được Vạn Thú tông nguyện ý cho Lam Linh thành hôn với di vật của Công Tôn Xuân Thu là vì có điều kiện.
Sau hành trình Tử Vong thâm uyên, Thiên Địa minh cùng Đế Đạo minh hoàn toàn vạch mặt, tuy còn chưa chính thức khai chiến nhưng người trong hai minh đều biết sẽ không tránh được trận đại chiến sinh tử, mà lần này họ mời cả Đế Đạo minh tới xem lễ xem như là có chút hào phóng.
Sau khi mọi người tán đi, Lục Thiếu Du vẫn thản nhiên không đem chuyện đàm phán đặt trong lòng, mọi người lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, tựa hồ toàn bộ cường giả Đế Đạo minh đều hoàn toàn tin tưởng Lục Thiếu Du.
Quay về đình viện, Lục Thiếu Du nhìn thấy nhóm người Bắc Cung Vô Song đang ngồi trong tiểu sảnh.
Lục Thiếu Du kể lại cho mọi người tình huống mình vừa nghe được, ánh mắt Lục Tâm Đồng thoáng ngưng trọng nói:
- Ca ca, như vậy chúng ta phải cẩn thận một chút mới được, thực lực Thiên Địa minh không yếu, muội sợ bọn hắn có mưu đồ khác!
- Tới lúc đó lại nhìn xem đi, ta thật sự muốn biết bọn hắn muốn làm gì!
Lục Thiếu Du thản nhiên nói.
- Thiếu Du, dựa theo lời ngươi nói, nếu người của Thiên Địa minh cũng chỉ có bấy nhiêu, cũng không có gì phải lo lắng!
Kim Huyền thản nhiên lên tiếng.
- Nội tình tam tông tứ môn, tứ các tứ đảo thật không yếu, mặc dù không thể đánh đồng với sáu đại nhân hoàng tộc cùng bốn đại thú hoàng tộc, nhưng ở lúc bình thường sáu đại nhân hoàng tộc cũng cho bọn hắn một ít mặt mũi, theo ta xem, nếu Thiên Địa minh thật sự muốn hạ thủ với cô gia, sẽ không ra tay trong Cự Giang thành, bởi vì nơi này còn có Thiên Địa các, lai lịch của Thiên Địa các còn lâu hơn tam tông tứ môn, tứ các tứ đảo, cho dù là sáu đại nhân hoàng tộc cùng bốn đại thú hoàng tộc cũng không dám xem thường họ, cho nên Thiên Địa minh tuyệt đối sẽ không ra tay trong Cự Giang thành!
Một hộ pháp Bắc Cung gia tộc nói.
Nói chuyện thêm một lát, Lục Thiếu Du mang theo tâm tình bất ổn về phòng, ngày mai là ngày Lam Linh thành hôn với di vật của Công Tôn Xuân Thu, hôn lễ chẳng khác gì náo kịch kia thật sự làm hắn có chút bất đắc dĩ lẫn đau lòng, chỉ sợ giờ phút này Lam Linh phải thừa nhận không ít áp lực.
- Thiếu Du, đang nghĩ tới Lam Linh cô nương sao?
Bắc Cung Vô Song chậm rãi đi tới, phủi nhẹ tro bụi trên vai hắn, nói:
- Có muốn muội đi cùng huynh nghênh đón Lam Linh cô nương hay không, muội tin tưởng người của Vạn Thú tông không ai đủ sức ngăn cản hai chúng ta!
- Ngày mai động thủ cũng được!
Ánh mắt Lục Thiếu Du lộ vẻ khẩn trương.
- Vậy huynh đừng lo lắng, nói thế nào còn có muội ở cạnh huynh đâu.
Bắc Cung Vô Song nói.
- Vô Song, cảm ơn muội!
Lục Thiếu Du ôm chặt nàng trong tay, thầm nghĩ:
- Lam Linh, ngày mai nàng có đi với ta không...
Bên trong đình viện, một mảnh vui sướng tràn ngập khắp nơi, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa.
Lam Linh ngồi trên ghế đỏ, bên cạnh có một nữ tử mặc áo màu đỏ nhạt, khí chất bất phàm, trên vai còn có một đầu yêu thú thuần trắng, cực kỳ đáng yêu.
- Sư tỷ, ngày mai là đại hôn của ngươi, lẽ ra muội nên chúc mừng, nhưng bây giờ...
Nữ tử nhìn Lam Linh than nhẹ.
- Hồng Vân sư muội, hiện tại ngươi chính là tông chủ Vạn Thú tông, sư tỷ có thể nhờ ngươi một việc hay không?
Lam Linh ngẩng đầu cười hỏi.
- Sư tỷ, xin phân phó, Hồng Vân có thể làm nhất định sẽ không chối từ.
Hồng Vân gật đầu.
Lam Linh nói:
- Nếu có một ngày Lam gia gặp phải phiền toái, sư muội có thể hỗ trợ thì giúp đỡ một ít.
- Sư tỷ yên tâm đi, có Vạn Thú tông, ai dám động tới Lam gia.
Hồng Vân nói.
Khóe môi Lam Linh hiện tia cười khổ, nói:
- Sư muội, giúp sư tỷ thay quần áo đi, ngày mai sư tỷ muốn mình thật xinh đẹp trước mặt người trong thiên hạ.
- Sư tỷ vốn tuyệt mỹ, chỉ tiếc...
Hồng Vân thoáng dừng lại, ngẩng đầu nói:
- Sư tỷ, ta nghe nói chưởng môn Phi Linh môn Lục Thiếu Du đã tới Cự Giang thành.
- Vậy sao, hẳn là tới đàm phán với Thiên Địa minh chúng ta đi.
Lam Linh bình tĩnh nói.
Hồng Vân nhìn nàng:
- Sư tỷ, ngươi cũng không cần giấu diếm ta, năm đó ở Vạn Thú tông ta cũng đã nhìn ra, quan hệ giữa sư tỷ cùng Lục Thiếu Du tuyệt đối không tầm thường, chỉ sợ quan hệ giữa hai người không đơn giản, Công Tôn Xuân Thu đã chết, nhưng sư tỷ vẫn thành hôn với di vật của hắn, ta chỉ cảm thấy ủy khuất cho sư tỷ!
- Hồng Vân, muội cũng đã biết, muội là tông chủ Vạn Thú tông, có một số việc muội hẳn là hiểu được.
Lam Linh nói.
- Ta chỉ cảm thấy sư tỷ hi sinh quá lớn, nếu...
Nàng còn chưa nói xong đã bị Lam Linh ngắt lời:
- Hồng Vân sư muội, có một số việc thân bất do kỷ, cũng vẫn do mình lựa chọn, ta lựa chọn con đường này cho dù khó đi cũng sẽ cười mà đi, đây là lựa chọn của ta, ta phải thừa nhận, trên đời này không có thuốc hối hận.
- Sư tỷ...
Hồng Vân bất đắc dĩ, nàng hiểu rõ nàng cũng không thay đổi được gì, cho dù nàng là một tông chủ.
- Ta muốn lấy được cũng đã được tới, cũng không có gì tiếc nuối!
Lam Linh mỉm cười:
- Sư muội, giúp ta thay quần áo đi, ngày mai sư tỷ muốn mình thật xinh đẹp, làm cho mọi người đều nhìn thấy một mặt xinh đẹp nhất của ta!
- Ân!
Hồng Vân khẽ gật đầu.
← Ch. 2005 | Ch. 2007 → |