← Ch.2049 | Ch.2051 → |
- Biện pháp thứ nhất, nếu đại ca tự mình lựa thì nhất định đại ca sẽ lựa chọn biện pháp thứ nhất.
Lục Thiếu Du không có chút do dự, hắn hiểu rõ tính cách của đại ca. Nếu như để linh hồn bị thương, cho dù đại ca có khôi phục cũng không vui.
- Việc này sợ rằng khó có thể làm được, thánh địa trong tộc ta tuyệt đối sẽ không cho nhân loại đi vào.
Ngay khi Lục Thiếu Du nói xong, Thần Hi dội gáo nước lạnh cho mọi người. Thánh địa của Chu Tước Hoàng tộc làm sao có thể để cho nhân loại đi vào được.
Lục Thiếu Du nghe vậy sắc mặt lập tức ngưng trọng. Hắn và Chu Tước Hoàng tộc không có giao tình, Chu Tước Hoàng tộc tự nhiên sẽ không giúp hắn. Thánh địa của Chu Tước Hoàng tộc tùy tiện để cho người ngoài đi vào mới là lạ.
- Thần Hi, ngươi cố gắng một chút đi. Dương Quá lão đại chính là đại ca của lão đại ta. Ngươi nể mặt ta cũng không được sao?
Ánh mắt Tiểu Long xoay chuyển, khẩn cầu với Thần Hi.
Chu Thần Hi nhìn Tiểu Long, ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Nếu như ta có thể làm chủ là tốt. Chuyện này ít nhất phải cần Đại tỷ ta đồng ý thì mới có thể làm chủ được. Huống chi trong tộc còn có nhiều trưởng lão như vậy.
- Thiếu Du, việc này giao cho ta đi. Thanh Long Hoàng tộc và Chu Tước Hoàng tộc gần đây có giao tình. Ta có quan hệ không tệ với tộc trưởng Chu Loan của Chu Tước Hoàng tộc. Nếu như ta tự mình ra mặt, mặc dù là khó, thế nhưng đoáng chừng Chu Tước Hoàng tộc sẽ bán phần mặt mũi này cho ta.
Đại công chúa Long Bích Hàm nói.
- Vâng.
Lục Thiếu Du mừng rỡ gật đầu, có đại công chúa Long Bích Hàm xuất mã tới Chu Tước Hoàng tộc. Vậy thì không thành vấn đề, chung quy so với hắn còn có mặt mũi lớn hơn.
- Không ngờ lân này Thiên Địa minh lại cam lòng như vậy, mười hai Chuẩn Đế, thủ bút thật lớn.
Trong ánh mắt lạnh nhạt của Nam thúc lan tràn hàn ý.
- Đáng tiếc bọn họ đều chết, chết cũng là đại thủ bút.
Thiên lão Tạ Địa nói, vừa rồi khi trở về mọi người cũng đã nghe nói chuyện Thiên Địa minh nửa đường chặn giết. Nghe thấy mười một Chuẩn Đế bị đám người Lục Thiếu Du giết chết, Nam thúc nghẹn họng, nhìn trân trôi.
- Thiên Địa minh làm ra chuyện này, nếu như chúng ta không có động tĩnh thì sẽ bị cả đại lục chế nhạo.
Địa lão trầm giọng nói.
- Khoản sổ sách này với Thiên Địa minh đương nhiên ta không bỏ qua. Sẽ có lúc bọn chúng phải trả giá thật nhiều.
Khóe miệng Lục Thiếu Du nở nụ cười lạnh lẽo, lúc này Đế Đạo minh cũng nên phản công.
- Thiếu Du, chuyện Thiên Địa minh ngươi nên lui lại một thời gian. Còn có chuyện cần ngươi xử lý trước.
Nam thúc nói với Lục Thiếu Du.
- Nghĩa phụ, có chuyện gì vậy?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Hay là tiểu gia hỏa nói với ngươi đi.
Nam thúc nhìn Tiểu Long.
- Đúng rồi Tiểu Long, sao mấy người lại tới đây?
Lục Thiếu Du nghi hoặc, trên đường đi bởi vì lo lắng thương thế của đại ca Dương Quá cho nên rất nhiều chuyện nghi hoặc hắn cũng không hỏi.
Tiểu Long nói:
- Lão đại, là thế này, đệ tìm được biện pháp có thể khôi phục yêu đan bị nghiền nát của phụ thân đệ. Thế nhưng cần phải luyện chế một khỏa đan dược Chuẩn Đế phẩm mới được.
- Huyền Hạo thúc có thể khôi phục sao?
Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, mấy năm nay đệ một mực tìm kiếm biện pháp khôi phục cho phục thân. Rốt cuộc cũng tìm được một biện pháp.
Tiểu Long gật đầu nói.
Dưới miệng liến thoắng của Tiểu Long, Lục Thiếu Du mới biết được mọi chuyện. Những năm này Tiểu Long không vội vã rời khỏi Thanh Long Hoàng tộc là bởi vì tìm kiếm biện pháp khôi phục yêu đan bị nghiền nát. Trời xanh không phụ lòng người, rốt cuộc cũng tìm thấy biện pháp khôi phục yêu đan bị nghiền nát. Chỉ cần luyện chế ra một loại đan dược là có thể khôi phục yêu đan bị nghiền nát. Về phần kết quả thế nào cũng không có ai biết.
- Tiểu gia hỏa này vốn định mời ta đi Thanh Long Hoàng tộc một chuyến. Bất quá gần đây ta có cảm giác lĩnh ngộ, cho nên muốn nhân cơ hội bế quan một thời gian ngắn. Hẳn là có chỗ thu hoạch. Ngươi cũng đã có thể luyện chế ra đan dược Chuẩn Đế phẩm, cho nên ngươi đi tới đó xem đi. Thời gian cũng không bao lâu, đến lúc đó chĩa mũi giáo về phía Thiên Địa minh cũng không muộn. Muốn đối phó với Thiên Địa minh, tất cả các sơn môn lớn đều phải có khoảng thời gian chuẩn bị.
Nam thúc nói.
- Vâng, vậy thì con sẽ đi tới Thanh Long Hoàng tộc trước.
Lục Thiếu Du gật đầu.
- Cảm ơn lão đại, huynh xuất mã cũng giống như lão gia hỏa vậy.
Trong lòng Tiểu Long đương nhiên có sự tin tưởng tuyệt đối với lão đại của mình.
- Cảm ơn cái gì.
Lục Thiếu Du nhìn Tiểu Long, giữa hai người không cần nói lời cảm ơn, thế nhưng Lục Thiếu Du lại có chút khó xử nói:
- Thế nhưng sợ rằng đại ca không chống đỡ nổi bao lâu nữa, cho nên ta muốn tới Chu Tước Hoàng tộc xem trước.
- Thiếu Du, việc này giao cho ta đi làm đi. Việc này không nên chậm trễ, cứu người quan trọng hơn. Hiện tại ta sẽ xuất phát đi Chu Tước Hoàng tộc.
Đại công chúa Long Bích Hàm nói.
- Ta cũng đi.
Lục Tâm Đồng có chút bận tâm về đại ca.
- Được. Tâm Đồng tiện thể đi tới Chu Tước Hoàng tộc ta chơi. Ta cũng cùng trở về, nếu như lúc đó trong tộc không đồng ý ta cũng có thể nói thêm vài lời.
Chu Thần Hi nói.
- Ta cũng đi tới đó một chuyến.
Kim Huyền nói, Thiếu chủ bị trọng thương, hắn đương nhiên phải ở bên cạnh.
- Ta có nên đi hay không?
Lục Thiếu Du nói, hắn vẫn có chút không yên lòng.
- Có Tâm Đồng cùng Kim Huyền tiền bối đi là được rồi. Ngươi là nhân loại, nhân loại đi tới Chu Tước Hoàng tộc nhiều quá cũng không tốt. Tất cả giao cho ta, ngươi cùng Tiểu Long đi tới Thanh Long Hoàng tộc là được rồi. Sau khi có tin tức ta sẽ trở về trong tộc nói với các ngươi.
Đại công chúa Long Bích Hàm nói.
Lục Thiếu Du gật đầu, ở trong đó có lẽ cũng không có vấn đề gì quá lớn, hắn có đi tới đó hay không kỳ thực cũng không giúp được gì cho nên có đi hay không cũng không quan trọng.
Sau khi sắp xếp tất cả, Lục Thiếu Du mới rời khỏi đình viện trên núi. Mà đại công chúa Long Bích Hàm cùng với mấy người Lục Tâm Đồng, Kim Huyền, Chu Thần Hi cùng với mấy cường giả Thanh Long Hoàng tộc suốt đêm rời khỏi Phi Linh môn đi tới Chu Tước Hoàng tộc. Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể cầu nguyện chuyến đi tới Chu Tước Hoàng tộc thuận lợi, đại ca có thể thuận lợi khôi phục.
Rời khỏi đình viện trên núi, ánh mắt Lục Thiếu Du có chút âm trầm. Trong mắt hiện lên hàn ý, hành động của Thiên Địa minh lúc này đã triệt để khiến cho Lục Thiếu Du tức giận. Đại ca Dương Quá bị trọng thương, hiện tại sinh tử không rõ. Chuyện này cũng động tới giới hạn của Lục Thiếu Du, từ trước tới nay Lục Thiếu Du đều đang đợi. Chờ đợi bản thân trở nên mạnh mẽ, Phi Linh môn có thể mạnh mẽ. Mà xem ra, hắn không thể không động thủ sớm hơn một chút.
- Lão đại, không cần lo cho Dương Quá lão đại quá. Có mẫu thân đệ xuất mã, tất cả có lẽ không thành vấn đề. Mọi chuyện đợi sau khi giải quyết chuyện của phụ thân đệ xong, đệ sẽ nghĩ biện pháp suất lĩnh Tứ đại Thú Hoàng tộc diệt Thiên Địa minh, để cho bọn họ biết rõ sự lợi hại của chúng ta.
*****
Tiểu Long nhìn Lục Thiếu Du, từ nhỏ ở cùng Lục Thiếu Du một chỗ, lại có huyết khế khiến cho Tiểu Long cơ hồ tâm linh tương thông với Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du suy nghĩ gì hắn có thể hiểu được.
- Tiểu Long, Tứ đại Thú Hoàng tộc không được nhúng tay vào chuyện của nhân loại. Lệnh cấm này tuy rằng đệ là minh chủ của Tứ đại Thú Hoàng tộc, thế nhưng việc này lại không giúp được gì. Trong tộc các đệ cũng không đồng ý việc này.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
- Vậy thì còn có đệ, đệ tuyệt đối không để cho Thiên Địa minh sống khá giả.
Ánh mắt Tiểu Long run run, trong mắt tràn ngập hàn ý. Những năm này dường như bởi vì ở trong Thanh Long Hoàng tộc cho nên hắn biết không ít chuyện, biết rõ ý tức trong lời nói của Độc Cô Cảnh Văn.
- Yên tâm đi, lão đại của đệ hiện tại cũng không sợ Thiên Địa minh kia. Khoản sổ sách này sẽ từ từ tính toán với bọn họ.
Lục Thiếu Du vỗ vai Tiểu Long, ánh mắt có chút do dự nói:
- Tiểu Long, Huyền Vũ Hoàng tộc tới đây, ta thấy hơn phân nửa là vì đệ. Đệ có muốn qua gặp bọn họ hay không?
- Đệ đã nói chuyện qua với Tam hoàng thú, hiện tại không gặp, đệ cũng không muốn nhìn thấy nhiều người của Huyền Vũ Hoàng tộc.
Ánh mắt Tiểu Long chớp động, khuôn mặt bắt đầu có chút biến hóa.
...
Ngoài thành Cự Giang, bên ngoài Càn Khôn Thiên Nguyệt đại trận, vòng quang mang vô hình bao phủ. Đại chiến đã trôi qua không biết bao lâu thế nhưng vẫn có người bồi hồi ở bên ngoài, hy vọng có thể đi vào trong chiến trường nhìn xem, nói không chừng có thể thu được một ít thu hoạch.
Những thứ do cường giả Chuẩn Đế lưu lại, cho dù là kém cỏi nhất đối với những người có tu vi bình thường mà nói tuyệt đối là trọng bảo. Tuy rằng cơ hội này xa vời, sau đại chiến người chiến thắng sẽ thu thập chiến trường sạch sẽ. Tất cả mọi người chỉ có thể hy vọng vạn nhất còn một ít bảo vật lưu lại, khi đó sẽ phát tài.
Sưu.
Một đạo thân ảnh như ẩn như hiện xuất hiện trong sơn mạch, khuôn mặt già nua. Thân ảnh này xuất hiện giống như hòa tan thành một thể với không gian khiến cho người ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào tồn tại.
Người này nhìn Càn Khôn Thiên Nguyệt đại tận, sắc mặt khó coi tới cực điểm, trên không trung lờ mờ có thể nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của người này. Tức giận ngập trời, thế nhưng chỉ có thể cố nén trong lòng, không có cách nào phát tác.
Sưu.
Mãi một lúc lâu sau, người này mới vô thanh vô tức kết thủ ấn.
Ầm ầm.
Cả thiên địa lập tức ầm ầm vang vọng, giống như địa chấn.
Trên không trung, đoàn quang mang bằng năng lượng giống nghư mặt trời lên cao tiêu tán. Đoàn quang mang hóa thành chín đạo quang trụ biến mất trong sơn mạch xa xa. Bầu trời lờ mờ bị che khuất lập tức khôi phục lại bình thường. Thân ảnh này cũng vô thanh vô tức rời đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
- Xảy ra chuyện gì? Đại trận biến mất rồi?
- Quản tới đại trận kia làm gì, chúng ta mau tới đó. Mau xem còn có bảo vật nào hay không. Nếu như có thể nhặt được một kiện, về sau có thể dương danh trên đại lục này.
Từng tiếng xôn xao nghị luận vang vọng. Từng đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng sơn mạch bắn về phía không gian lúc trước bị Càn Khôn Thiên Nguyệt đại trận bao phủ.
Trên sơn mạch bao la, ánh trăng chiếu rọi, rừng cây liên miên dưới ánh trăng chiếu rọi, cành cây như nhảy múa trong đêm tối yên tĩnh. Giống như có vô số quỷ trảo xé rách không gian. Tiếng gió rít gào trong màn đêm khiến cho rừng cây tăng thêm vài phần quỷ dị.
- Rất lâu rồi chưa từng ngủ một giấc yên ổn như vậy.
Trên một cây đại thụ che trời, một thân ảnh giống như có thể hòa tan vào không gian duỗi lưng ngáp một cái, dường như vẫn có cảm giác không thỏa mãn.
- Chủ nhân, bọn họ đã đánh xong rồi. Một thân ảnh màu vàng cũng như hòa tan thành một thể với không gian, nhìn thấy chủ nhân tỉnh lại, lúc này người này mới tiến lên.
- Chết mười một, thiên phú của Lục Thiếu Du cũng không tệ, có chút tiền đồ.
Lão giả này mỉm cười, người này không phải là ai khác mà chính là lão giả thần bí gọi là Đạm Niệm kia.
- Hóa ra chủ nhân cũng biết.
Đại hán mặc hoàng bào nói
- Ta còn tưởng rằng lần này Lục Thiếu Du kia sẽ không xong, thế nhưng trong đại chiến Lục Thiếu Du lại lần nữa có tiến bộ, có thể đồ sát Chuẩn Đế như không.
- Yên tâm đi, tiểu tử Lục Thiếu Du này không chết được. Có người che chở cho hắn.
Đạm Niệm mỉm cười, lập tức nói:
- Chúng ta trở về, ở đây không có chuyện gì phải quản nữa. Ta chỉ có một thời gian ngắn nghỉ ngơi mà thôi. Đã rất lâu rồi không nhẹ nhõm như vậy, quả thực đúng là thoải mái.
Trong Phi Linh sơn mạch, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trong đình viện, nói:
- Không biết chư vị ở trong Phi Linh môn có quen không?
- Ha ha, có gì mà không quen cơ chứ.
Trong đình viện lập tức vang lên một tiếng cười, một thân ảnh mặc trường bào màu đen cùng với mấy thân ảnh khác đi ra. Phía trước chính là tộc trưởng Huyền Vũ của Huyền Vũ Hoàng tộc hiện tại.
Sau lưng Huyền Vũ, Huyền Kình, Huyền Doanh, còn có Đại trưởng lão Huyền Phạt đi tới phía sau.
Lập tức mọi người ngồi trong đình viện, Lục Thiếu Du tỏ vẻ cảm kích với sự tương trợ của Huyền Vũ Hoàng tộc. Ngược lại đám người Huyền Vũ, Huyền Phạt nhìn Lục Thiếu Du vô cùng rung động. Dùng thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại cùng với thực lực của Phi Linh môn khiến cho bọn họ không thể coi thường.
Mọi người trò chuyện một hồi, đối với chuyện của Tiểu Long cũng không có ai nhắc tới.
Cuối cùng Huyền Vũ nói tới việc ngày mai sẽ trở về, hắn hỏi tình huống của nhị ca Huyền Hạo gần đây. Nghe nói ngày mai Lục Thiếu Du đi tới Thanh Long Hoàng tộc luyện chế đan dược cho Huyền Hạo, có lẽ nhị ca Huyền Hạo sẽ được khôi phục khiến cho trong lòng hắn mừng rỡ không thôi.
- Lục chưởng môn, ngày đó có chút mạo phạm mong Lục chưởng môn không nên để ý trong lòng.
Đại trưởng lão Huyền Phạt nói.
- Đại trưởng lão quá lời rồi, ta còn chưa chúc mừng tu vi của Đại trưởng lão lần nữa tiến bộ không ít, chúc mừng Đại trưởng lão.
Lục Thiếu Du mỉm cười, tuy rằng ấn tượng trước đó với Đại trưởng lão Huyền Phạt này không tốt. Thế nhưng lần này Đại trưởng lão Huyền Phạt này cũng tới tương trợ, còn bị thương không nhẹ, cho nên thái độ của hắn so với trước đây biến hóa không ít. Ấn tượng không tốt trong lòng Lục Thiếu Du lúc trước cũng tiêu tán.
Đại trưởng lão Huyền Phạt khẽ cười khổ, nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta vẫn nên nói thẳng với Lục chưởng môn một chút, lần này tới đây ta hy vọng có thể hóa giải quan hệ với Tiểu Long.
- Chuyện này sợ rằng có chút khó, Tiểu Long đối với Huyền Vũ Hoàng tộc lúc này vẫn còn có một chút khúc mắc.
Lục Thiếu Du nói, lúc này hắn cũng nói luôn, Tiểu Long không chào đón mấy người Huyền Vũ Hoàng tộc này chút nào.
Huyền Phạt khẽ than nói:
- Việc này ta biết rõ, tất cả chỉ vì một ít chuyện trong tộc không bỏ được cho nên mới tạo thành tình cảnh như vậy.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du sững sờ, nghe Huyền Hạo nói lúc trước dường như chuyện của Tiểu Long ở trong Huyền Vũ Hoàng tộc còn có ẩn tình nào đó, xem ra quả thực có một ít liên quan.
← Ch. 2049 | Ch. 2051 → |