Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 2096

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 2096: Là ta đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


- Ngươi nói đi.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên quang mang quỷ dị, lập tức nhìn vào Thác Bạt Đỉnh.

- Hư Linh Huyễn Ấn, Thời không thác loạn.

Trong lòng Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thời gian gấp ba mươi lần lập tức được thi triển, khí tức quỷ dị trước người đồng hóa gợn sóng trong không gian, lập tức bao phủ lên trên người Thác Bạt Đỉnh.

Trong nháy mắt hai mắt Thác Bạt Đỉnh ngốc trệ, trong sát na hồi phục tinh thần lại thì thân ảnh Lục Thiếu Du đã tới trước người hắn, trong sát na này khuôn mặt già nua biến sắc, chuyển thành màu gan heo.

- Ồ?

Nhìn qua thân ảnh của Lục Thiếu Du, khí tức quỷ dị đồng hóa gợn sóng, người Bạch Hổ Hoàng tộc lần nữa biến sắc.

Phanh.

Trong sát na, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện, không có một chút đình trệ này, tát một cái vào trên khuôn mặt già nua của Thác Bạt Đỉnh. Tát ra một cái, tiếng vang thanh thúy truyền tới, trên khuôn mặt Thác Bạt Đỉnh xuất hiện năm dấu tay.

Phụt.

Trong miệng Thác Bạt Đỉnh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức bay ra bên ngoài mấy mét.

Sưu Sưu..

Trong nháy mắt này cơ hồ tất cả ánh mắt đều run rẩy. Thác Bạt Đỉnh là Đại trưởng lão Thác Bạt Hoàng tộc a. Nếu như đánh hắn bị trọng thương thì cũng chỉ là tài nghệ không bằng người mà thôi. Nhưng mà nếu như tát thì không giống vậy, đây chính là mặt mũi a. Không chỉ đánh mặt Thác Bạt Đỉnh mà còn cả mặt mũi Thác Bạt Hoàng tộc, lá gan này của Lục Thiếu Du cũng quá lớn.

- Lục Thiếu Du, ngươi dám đánh mặt ta?

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thác Bạt Đỉnh dãy dụa đứng lên, không quan tâm tới khóe miệng còn vết máu. Cảm nhận một bên má nóng rát, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du. Dường như bản thân hắn so với người ngoài còn kinh ngạc hơn khi Lục Thiếu Du đánh vào mặt hắn.

- Lão cẩu, đánh mặt ngươi thì làm sao?

Lục Thiếu Du lạnh lẽo cười, thân ảnh như quỷ mị lóe lên, ngay trong ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm của Thác Bạt Đỉnh, lần nữa xuất hiện trước mắt Thác Bạt Đỉnh. Tay đánh ra mấy đạo cầm chế lên người Thác Bạt Đỉnh, lập tức cấm chế Thác Bạt Đỉnh, lúc này trên mặt hắn còn hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Lão cẩu, ngươi có thấy không? Động vào ngươi thì làm sao? Đây là Lục Thiếu Du ta đánh.

Lục Thiếu Du lạnh lẽo nhìn Thác Bạt Đỉnh, bàn tay nhanh như thiểm điện, lập tức tát hơn chục cái vào hai má Thác Bạt Đỉnh. Đánh sưng đỏ khuôn mặt già nua của Thác Bạt Đỉnh, máu tươi trong miệng phun ra, bên trong xen lẫn vài chiếc răng.

- Lục Thiếu Du, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Thác Bạt Hoàng Tộc ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.

Thác Bạt Thanh Vũ nổi giận, bàn chân đạp mạnh mặt đất, Thổ Hoàng khí vượt qua cấp độ Thiên cấp tuôn ra, mặt đất rạn nứt, thân hình lao thẳng về phía Lục Thiếu Du, tu vi Vũ Tôn cửu trọng tuôn ra.

- Ngươi lại ngứa da rồi.

Thân ảnh Thác Bạt Thanh Vũ vừa mới động, thân ảnh Tiểu Long so với Thác Bạt Thanh Vũ còn nhanh hơn, lập tức xuất hiện trước người hắn. Cánh tay đánh ra một đạo quyền ấn hung hăng rơi vào trên người Thác Bạt Thanh Vũ.

Phanh.

Thanh âm trầm thấp bạo liệt vang lên, thân ảnh Thác Bạt Thanh Vũ giống như diều đứt dây, bị một quyền của Tiểu Long đánh bay về phía sau. Xem ra Tiểu Long cũng tức giận, một quyền này không có lưu tình một chút nào.

Phụt.

Thác Bạt Thanh Vũ đang ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.

- Ài.

Nhìn kết cục của Thác Bạt Thanh Vũ, cường giả các đại Hoàng tộc khác kinh ngạc cười khổ. Thác Bạt Hoàng tộc này thật đúng là trí nhớ kém, vừa rồi lại trêu vào Lục Thiếu Du này. Lục Thiếu Du này chính là người không sợ trời không sợ đất, thực lực hết lần này tới lần khác lại vô cùng khủng bố, ai trêu vào tiểu tử này thì quả thực không may.

- Đại trưởng lão, thần tử.

Cường giả Thác Bạt gia tộc biết rõ thực lực không đủ, lúc này hét lớn một tiếng.

- Con mẹ nó, ai dám động?

Cùng Kỳ Tôn giả hét lớn một tiếng, khí tức Chuẩn Đế tuôn ra. tập trung lên trên thân đám người Thác Bạt Hoàng tộc. Tu vi Chuẩn Đế đối phó với đám người có tu vi Tôn cấp của Thác Bạt Hoàng tộc quá dư dả.

- Đế Khôi, ai dám lộn xộn, giết không tha.

Lục Thiếu Du lạnh lùng quay đầu lại, gọi Đế Khôi từ trong nhẫn trữ vật ra.

- Ô.

Đế Khôi xuất hiện, hai tay run run, toàn thân ngăm đen tái nhợt, tựa như núi lớn không thể rung chuyển. Một cỗ uy áp mênh mông như biển cả lan tràn. Thân thể ngạo nghễ đứng thẳng, khí tức lạnh lẽo sắc bén tuôn ra.

- Khôi lỗi Chuẩn Đế.

Nhìn khôi lỗi này, không ít người biến sắc, sắc mặt người của Thác Bạt Hoàng tộc khó coi, không dám vọt lên phía trước. Thổ Hoàng khí của bọn họ trước mặt khôi lỗi này vô dụng.

Phanh.

Cuối cùng Lục Thiếu Du tiếp tục tát vào mặt của Thác Bạt Đỉnh, khuôn mặt già nua của Thác Bạt Đỉnh sưng đỏ giống như tụ máu, ánh mắt ngây dại ra, dường như đã bị Lục Thiếu Du đánh cho ngây ngốc.

- Lão cẩu, đừng tưởng rằng là người Thác Bạt gia thì ta không dám động tới ngươi. Ta một đường tu luyện tới hiện tại không biết trải qua sinh tử mấy chục lần, cho nên mặt mũi của Thác Bạt gia thì các ngươi thì các ngươi tự giữ. Đừng tưởng rằng ta nể mặt Thác Bạt gia các ngươi. Ngươi ở trước mặt ta cái gì cũng không phải, đừng mang cái gọi là Hoàng tộc ra dọa ta.

Lục Thiếu Du dứt lời, trường bào run lên, thuận tay cởi bỏ cấm chế trên người Thác Bạt Đỉnh.

Khục khục.

Thân ảnh Thác Bạt Đỉnh lùi về phía sau hai bước, ánh mắt ngốc trệ, dường như bị Lục Thiếu Du làm cho rung động triệt để. Hắn đâu có ngờ tới Lục Thiếu Du thật sự dám động vào hắn.

- Hay cho người hung hăng càn quấy.

Thái Công Tĩnh Nhiễm nhìn thân ảnh nam tử áo bào xanh ngạo nghễ một phương, đôi môi khẽ cắn. Rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Bắc Cung Vô Song cùng với Độc Cô Cảnh Văn đều ở bên cạnh hắn. Trừ thực lực bên ngoài ra, quan trọng hơn là những thứ khác trên người. Đối với các nàng mà nói, có thể hấp dẫn người như các nàng cũng không chỉ có thực lực là đủ.

- Lục Thiếu Du bá đạo, hung hăng càn quấy. Thế nhưng sợ rằng từ nay về sau Thác Bạt gia sẽ nổi giận.

Thái Công Tố dường như nghe được lời nói của Thái Công Tĩnh Nhiễm, khẽ nói nhỏ bên tai Thái Công Tĩnh Nhiễm.

- Thác Bạt gia nổi giận thì thế nào? Thực lực của Lục Thiếu Du bày ở đó, lại có lệnh cấm Đế giả không thể ra tay, lại nói quan hệ của Lục Thiếu Du và Thanh Long Hoàng tộc, tăng thêm Tam đại Thú Hoàng tộc khác, Thác Bạt gia này có lẽ cũng không dám làm gì.

Thái Công Tĩnh Nhiễm nheo mắt, dường như cũng không coi Thác Bạt gia vào đâu.

Ánh mắt Thái Công Tố khẽ nhúc nhích, cũng không nói thêm gì. Vị Thần nữ của gia tộc gần đây ít xuất hiện, thế nhưng nàng biết, Thần nữ của gia tộc mình không đơn giản một chút nào.

- Lục Thiếu Du này thật là bá đạo.

Hai mắt Lam Thập Tam tỏa sáng, triệt để bái phục Lục Thiếu Du. Đại trưởng lão Thác Bạt Hoàng tộc hắn cũng dám đánh như vậy, ít nhất Lam Thập Tam không dám.

- Hừ.

Lăng Thanh Tuyệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không nhìn ra chút biến hóa gì, cũng không biết trog lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

*****

Phanh.

Thác Bạt Thanh Vũ từ trên không trung rơi xuống mặt đất, mặt đất ầm ầm run lên, đất núi rung chuyển.

Ngươi của Thác Bạt gia tộc bị Đế Khôi cùng Cùng Kỳ Tôn giả ngăn chặn, không dám động tới Lục Thiếu Du, lúc này nhanh chóng dìu Thác Bạt Thanh Vũ đứng dậy, vẻ mặt nghẹn khuất, vô cùng khó coi.

- Lục Thiếu Du, Thác Bạt Hoàng tộc ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.

Hai mắt Thác Bạt Đỉnh đỏ tươi như máu nhìn về phia Lục Thiếu Du, toàn thân tràn ngập vết thương. Không biết vì cái gì hắn không dám lớn tiếng kêu gào với Tiểu Long, dường như so với Lục Thiếu Du, hắn càng sợ Tiểu Long hơn.

- Thật sao? Có tin ngay bây giờ ta sẽ đem tất cả đám người Thác Bạt gia tộc các ngươi đánh thành mây khói hay không? Về phần Thác Bạt hoàng tộc muốn đối phó với ta cũng là chuyện sau đó, dù sao ta cũng sẽ để cho các ngươi chết trước ta.

Lục Thiếu Du lạnh lùng cười, dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Thác Bạt Thanh Vũ nói:

- Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nghe nói Đế giả trên đại lục đã bị cấm chế không thể ra tay. Dưới Đế giả, người của Thác Bạt gia các ngươi tới bao nhiêu ta cũng có thể giết bấy nhiêu. Không tin thì cứ thử xem.

- Ngươi.... Phụt....

Thác Bạt Thanh Vũ không nói hết, có lẽ là tức giận công tâm, tăng thêm bị Tiểu Long làm trọng thương, khí huyết nhộn nhạo cho nên lại phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt của tất cả cường giả Thác Bạt gia có mặt ở đây trở nên khó coi. Lời Lục Thiếu Du nói là sự thật, dưới Đế giả hiện tại không có ai có thể làm gì được Lục Thiếu Du. Về phần Thổ Hoàng khí của Thác Bạt gia tộc đối với Lục Thiếu Du mà nói, vô dụng.

- Chư vị, nơi này không phải là nơi giải quyết ân oán. Ta cảm thấy chỉ là hiểu lầm, chư vị không nên gây chiến a.

Hiên Viên Triệt có chút xấu hổ, tiến lên nói:

- Coi như chư vị có ân oán, ta cảm thấy sau khi ra ngoài giải quyết thì tốt hơn. Nơi này tuyệt đối không phải là nơi giải quyết ân oán tốt nhất.

- Lục Thiếu Du, khoản sổ sách này sau khi ra ngoài chúng ta lại tính.

Thác Bạt Thanh Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du. Có Hiên Viên Triệt bước ra, đương nhiên hắn phải mượn cơ hội xuống đài. Thực lực của Lục Thiếu Du không phải là người như hắn có thể đối phó. Tuy rằng hắn là người lỗ mãng, thế nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngu. Lại nói kẻ ngu cũng không tu luyện được tu vi như hắn hiện tại.

- Lục Thiếu Du, ngươi cảm thấy thế nào?

Hiên Viên Triệt nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

- Ta không có ý kiến, nếu như có kẻ nào đó không phục thì cứ tùy thời tới tìm ta.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói, thân ảnh lóe lên, lùi lại bên người Tiểu Long, cũng không có để ý tới người của Thác Bạt gia tộc mà nói với Tiểu Long.

- Tiểu Long, đệ thì thế nào?

- Lão đại, đệ thì có thể thế nào được cơ chứ? Loại mặt hàng này tùy thời đệ cũng có thể diệt.

Tiểu Long lạnh nhạt nhìn về phía Thác Bạt Thanh Vũ đầm đìa máu tươi, tràn ngập vết thương. Hắn cũng không có đặt Thác Bạt Thanh Vũ vào trong mắt.

- Mọi người tới đây, nhất định đều muốn biết bí mật sau lưng địa đồ. Ta tin rằng không có ai phản đối, đến lúc đó nếu như có bảo vật, mỗi người có địa đồ đều được phân một phần.

Thiên Địa các và Linh Vũ giới cũng không phản đối, Tử Yên, Lăng Thanh Tuyệt cùng mọi người không nói gì, dường như cũng đã đồng ý.

- Lục Thiếu Du mọi người dường như đều đồng ý, ngươi thì sao?

Hiên Viên Triệt nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

- Ta vốn không có ý kiến.

Lục Thiếu Du nhìn qua mọi người, nói:

- Bất quá hiện tại ta bị người khác làm ảnh hưởng tâm tình, cái gì mà bảo vật, địa đồ ta không có hứng thú. Ta nên sớm trở về diệt Thiên Địa minh thì tốt hơn. Cũng không nên ở đây mạo hiểm.

Lục Thiếu Du nói xong khẽ thở dài, rõ ràng cho thấy hắn không đồng ý.

Nghe Lục Thiếu Du nói vậy không ít người tức thì khó coi. Rõ ràng Lục Thiếu Du này cố ý làm khó dễ tất cả mọi người.

Hiên Viên Triệt nhíu mày nói:

- Lục Thiếu Du, tất cả mọi người đều đang chờ đợi biết được bí mật sau lưng địa đồ, Bắc Cung gia tộc, Độc Cô gia tộc, Thanh Long Hoàng tộc đều như vậy. Ta tin rằng ngươi cũng biết ý tứ của mấy đại hoàng tộc.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ biến đổi, thế nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Hiên Viên Triệt này thật đúng là bất phàm, hắn biết rõ mình có quan hệ không tệ với Thanh Long Hoàng tộc, Độc Cô gia, Bắc Cung gia, không ngờ lại dùng quan hệ với mấy Hoàng tộc này dọa hắn.

- Hiên Viên thần tử nói không sai. Quan hệ giữa ta và Thanh Long Hoàng tộc, Bắc Cung Hoàng tộc, còn có Cảnh Văn, Vô Song đều là thứ mà ta coi trọng nhất. Đương nhiên ta sẽ không để cho mọi người khó xử.

Lục Thiếu Du mỉm cười, Thanh Long Hoàng tộc, Bắc Cung Hoàng tộc là nói cả tộc, Độc Cô Hoàng tộc Lục Thiếu Du chỉ nói một mình Độc Cô Cảnh Văn. Trong lòng Lục Thiếu Du đối với đám trưởng lão Độc Cô gia cũng không quá vừa mắt.

Ánh mắt biến ảo, Lục Thiếu Du tiếp tục nói:

- Nhưng vì bị đám người kia quấy rầy, hiện tại ta thực sự không có tâm tư tham dự đoạt bảo. Như vậy đi, muốn ta lấy ra địa đồ cũng được. Bất quá ta có điều kiện.

- Điều kiện gì?

Hiên Viên Triệt tức thì nhìn vào người Lục Thiếu Du hỏi.

- Sau khi tìm được bảo vật, ta muốn lấy ba kiện tước, sau đó mới chia đều ra mười ba phần.

Lục Thiếu Du nhìn mọi người lạnh nhạt nói.

- Cái gì?

Tất cả mọi người sững sờ, vạn nhất có bảo vật, lựa chọn trước ba kiện, không thể nghi ngờ là ba kiện tốt nhất. Có lẽ bảo vật bên trong còn chưa tới ba kiện a.

- Lục Thiếu Du, nếu như bên trong chi có một kiện bảo vật thì sao?

Thái Công TĨnh Nhiễm nhìn Lục Thiếu Du, trên khuôn mặt tinh xảo kia không nhìn ra chút biến hóa nào.

- Vậy thì khi phân bảo, ta có quyền ưu tiên là được rồi.

Lục Thiếu Du nói, dường như trong lòng đã sớm có chủ ý.

- Dựa vào cái gì?

Đại trưởng lão Bạch Hổ Hoàng tộc - Hô Lô trầm giọng nói, chuyện này liên quan tới cả gia tộc hắn

- Bằng vào thực lực của ta là người mạnh nhất trong những người có mặt ở đây.

Lục Thiếu Du nhìn mọi người ngạo nghễ nói, đồng thời còn uy hiếp trần trụi:

- Không có ta, các ngươi không thể biết rõ được bí mật sau lưng địa đồ. Các ngươi hiếu kỳ, các ngươi tìm kiếm vô số năm. Thế nhưng ta lại không giống vậy, ta không có bao nhiêu lòng hiếu kỳ. Ta chỉ muốn bình an rời khỏi Hư Không Bí Cảnh mà thôi.

Tất cả mọi người nhìn qua Lục Thiếu Du, ánh mắt biến ảo bất định, thế nhưng không có ai dám nói gì. Thác Bạt gia tộc chính là ví dụ tốt nhất. Cái này chính là chấn nhiếp, cái gọi là Hoàng tộc như bọn họ ở trước mặt Lục Thiếu Du không có một chút kiêu ngạo nào.

- Nếu như không có người phản đối thì bắt đầu đi. Nếu như không muốn thì ta không tiếp chuyện.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói, hắn quay đầu nhìn Cùng Kỳ Tôn giả nói:

- Sư thúc, chúng ta đi thôi.

- Ha ha, một đao chém đứt. Ai cũng không chiếm được. Ta thích nhất là nhìn thấy người khác kinh ngạc.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-3468)