Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 2127

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 2127: Đại chiến tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Cảm nhận tiểu hồn anh trong đầu lúc này, linh hồn lực tinh thuần không có một chút tạp chất, khóe miệng Lục Thiếu Du nở nụ cười vui vẻ. Tam Thần Thiên Biến Quyết này quả thực đủ bất phàm. Có cơ hội hắn phải thử nghiệm Tam Thần Thiên Biến Quyết này thần dị ra sao. Thế nhưng từ tình huống trước mắt xem ra, vẫn nên trước tiên đột phá thành Đế, đến lúc đó dựa theo biện pháp của Huyết Linh Mẫu Đơn, khống chế Thái Cổ U Minh Viêm rồi rời khỏi thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm.

- Vì sao lại không có cách nào thuận lợi đột phá?

Lục Thiếu Du khẽ than. Hắn đã thử qua việc đột phá, thế nhưng lại không có động tĩnh gì, muốn đột phá rất khó khăn. Cho dù hắn phục dụng không ít bảo vật, đạt được không ít cơ duyên, thế nhưng vẫn rất khó.

Lục Thiếu Du cũng có thể hiểu được một chút, từ cổ chí kim, bao nhiêu cường giả thiên phú tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại đều không thể không dừng lại. Sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn năm đó cũng dừng lại trước cấp độ Đế giả này.

- Không có cách nào đột phá thì lĩnh ngộ vậy.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ, thủ ấn lập tức kết xuất, hai mắt khép hờ, bắt đầu lĩnh ngộ.

Trong không gian tràn ngập hỏa diễm màu xanh da trời, Lục Thiếu Du ở dưới sự bao phủ của kim đao màu vàng bắt đầu ngồi xuống. Giống như lão tăng nhập định, không chút sứt mẻ. Đao mang ở trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm vững như bàn thạch.

Theo lĩnh ngộ, Lục Thiếu Du lập tức kinh ngạc phát hiện ra, linh hồn trải qua Thái Cổ U Minh Viêm rèn giũa loại bỏ tạp chất, khiến cho hắn lĩnh ngộ nhanh hơn không ít. Dường như khiến cho hắn có thể cảm giác được năng lượng thuộc tính trong thiên địa. Khiến cho hắn càng thân cận hơn với năng lượng thuộc tính trong thiên địa.

Mừng rỡ, Lục Thiếu Du lần nữa tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ, quanh thân được qunag mang màu vàng bao phủ, mỗi một tấc thân thể đều có kim quang lan tràn ra, kim quang sắc bén, lạnh lẽo.

Phải đột phá Đế cấp, ngưng tụ ra linh hồn phân thân, đến lúc đó triệt để xóa bỏ linh hồn Thái Cổ U Minh Viêm, dung hợp với linh hồn bổn nguyên của Thái Cổ U Minh Viêm, như vậy mới có thể rời khỏi thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm này.

Không có cách nào đột phá tới Đế cấp, Lục Thiếu Du cũng đành chịu, tuy rằng sốt ruột, thế nhưng cũng không có biện pháp nào. Loại đột phá này tuy rằng không phải nói là hắn muốn đột phá là đột phá, cho nên lúc này Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể bắt đầu lĩnh ngộ thuộc tính.

Bị nhốt trong Hư Không Bí Cảnh. mặt khác còn có vấn đề khác khiến cho Lục Thiếu Du lo lắng. Thời gian dài như vậy không biết tình huống bên ngoài thế nào. Có lẽ bị Thái Cổ U Minh Viêm vây khốn, người bên ngoài còn cho rằng hắn và nghĩa phụ Nam thúc cùng Tiểu Long đã chết chắc.

Chuyện này không khỏi làm cho Lục Thiếu Du lo lắng, nếu như bên ngoài cho rằng hắn và Nam thúc đã chết, tình huống của Phi Linh môn sẽ không ổn, có lẽ Thiên Địa minh sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Lục Thiếu Du càng nghĩ càng cảm thấy ngưng trọng, thế nhưng hiện tại cũng không có cách nào đi ra ngoài, hy vọng bên ngoài không xảy ra vấn đề gì khác thì tốt. Trong đầu suy nghĩ loạn một hồi, Lục Thiếu Du thu hồi tâm thần, một lát sau Lục Thiếu Du tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ. Trong lúc lĩnh ngộ, Lục Thiếu Du dùng thuộc tính kim làm chủ, đương nhiên thuộc tính khác cũng không có vì vậy mà bị bỏ lại phía sau. Lao ngục thời không dùng thuộc tính kim làm chủ, dùng ngũ hành tương sinh tương khắc làm cơ sở.

- Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim lại sinh Thủy.

Trong cơ thể, năm loại thuộc tính tương sinh dung hợp, lần lượt luân hồi diễn sinh.

Lĩnh ngộ là bởi vì Lục Thiếu Du cũng có ý định của riêng mình. Hiện tại hắn không có cách nào đột phá có lẽ là bởi vì phương diện lĩnh ngộ có vấn đề. Có lẽ thiếu một chút cơ hội. Mà nếu như hắn có thể lĩnh ngộ thuộc tính kim tới đại thành mà nói, không chỉ giải quyết vấn đề về phương diện lĩnh ngộ, đến lúc đó sợ rằng cũng tự tạo cơ hội cho bản thân hắn.

Lúc trước Bắc Cung lão tổ đem thuộc tính Mộc lĩnh ngộ tới đại thành, một lần đột phá thành Đế, chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du nhìn hấy hy vọng, có lẽ khi thuộc tính Kim của hắn đại thành chính là ngày hắn thành Đế.

Lui vạn bước mà nói, thuộc tính Kim đại thành mà không có cách nào thành Đế thì Lục Thiếu Du cũng có thể xác định thực lực của mình lúc đó sẽ tăng lên nhiều, cho nên lúc này lĩnh ngộ không dư thừa một chút nào. Cũng là lựa chọn duy nhất của hắn hiện tại. Hiện tại hắn phải mau chóng tăng cường thực lực, vạn nhất kim đao màu vàng đột nhiên không bảo hộ hắn nữa, hắn cũng không thể để cho mình không có sức chống cự nào, lúc này lĩnh ngộ thuộc tính Kim đại thành, Lục Thiếu Du có tin tưởng tuyệt đối. Không biết vì sao trên phương diện lĩnh ngộ thuộc tính Kim, hắn có ưu thế và thiên phú tuyệt đối. Giống như hắn là sủng nhi của thuộc tính Kim vậy.

Lĩnh ngộ thuộc tính Kim đại thành, bước chân vào hàng ngũ Nhân Hoàng tộc, đây cũng là thứ mà Lục Thiếu Du vẫn luôn chờ mong. Những Nhân Hoàng tộc này rốt cuộc có bí mật gì, chỉ khi hắn đặt chân vào hàng ngũ Nhân Hoàng tộc mới có thể biết được những bí mật này.

Trở thành Nhân Hoàng tộc thứ bảy, chuyệ này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du càng thêm nóng bỏng, lúc này Lục Thiếu Du cũng quyết định, không thể không lĩnh ngộ thuộc tính kim tới đại thành. Như vậy mới có cơ hội đột phá thành Đế.

Mà đổi lại bên ngoài, khi thuộc tính kim đại thành, có lẽ mới chính thức chống lại được Lục đại Nhân Hoàng tộc và Tứ đại Thú Hoàng tộc. Bất kể là hắn tu luyện loại thuộc tính nào, lĩnh ngộ thời gian hay là gì vĩnh viễn đều đi trên con đường người khác đã đi. Muốn đuổi kịp người khác căn bản không có khả năng. Lĩnh ngộ thuộc tính kim, đây mới chính là con đường hắn thực sự nên đi, đi một con đường khác với tiền nhân.

Đuổi theo bước chân của tiền nhân, tuy rằng mỗi một bước tiến về phía trước đều là đường núi gập ghềnh, thế nhưng cũng có thể chậm chạp đi theo. Thế nhưng mà đây không phải là điều Lục Thiếu Du muốn. Cũng không phải là tính cách của Lục Thiếu Du.

Đi theo bước chân của tiền nhân, con đường tu luyện sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Có người dẫn đường, chung quy so với tự mình mò mẫm trong bóng tối sẽ nhẹ nhàng, dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng mà Lục Thiếu Du lại không nghĩ như vậy, đi theo con đường của tiền nhân, sợ rằng rất khó có cơ hội siêu thoát được tiền nhân, tìm được hướng đi mới. Chỉ có bản thân mình đi một con đường mới ngay từ đầu, tuy rằng khó khăn, thế nhưng nói không chừng con đường này có thể đi thông tới phương hướng khác trong thiên địa.

Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái điên cuồng lĩnh ngộ, quang thân tràn ngập kim quang. Cũng không biết ở trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, năng lượng thuộc tính kim không biết từ nơi nào chui vào, bắt đầu chậm rãi hội tụ tới.

Thái Cổ U Minh Viêm tiếp tục rít gào, thế nhưng nhìn thấy Lục Thiếu Du trốn trong quang mang của bảo vật kia không để ý tới hắn, hắn cũng không tiếp tục thiêu đốt linh hồn nữa.

*****

Đối với Lục Thiếu Du hắn cũng đành chịu, trốn ở trong quang mang của bảo vật kia, hắn căn bản không có một biện pháp nào ngăn cản. Càng ngày càng tiêu hao nhiều, khiến cho hắn đã rất suy yếu, mà ngay cả thiêu đốt linh hồn cũng phải dùng tới.

Mà hiện tại có bảo vật này, ngay cả thời gian khôi phục hắn cũng không có. Hắn quá kiêng kỵ bảo vật này, đây chính là ở trong thế giới của hắn. Là nơi hắn mạnh nhất, cũng là nơi yếu nhất của hắn. Vạn nhất trong lúc hắn khôi phục, nhân loại này đột nhiên ra tay, vậy thì hắn gặp phiền phức lớn.

Cho nên lúc này Thái Cổ U Minh Viêm ngay cả khôi phục cũng không dám, chỉ có thể chờ đợi. Thái Cổ U Minh Viêm đột nhiên có cảm giác, không phải là hắn vây khốn nhân loại này mà là nhân loại này vây khốn hắn, khiến cho hắn chờ đợi trong lo lắng. Nếu tiếp tục như vậy rất có thể hắn sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, đến lúc đó sẽ ngày càng yếu.

Tình huống này càng không xong, hậu quả khủng bố như thế nào Thái Cổ U Minh Viêm biết rõ ràng nhất. Hậu quả đó hắn không có cách nào thừa nhận được. Thế nhưng cho dù như vậy hắn vẫn bất lực, nhân loại kia trốn vào trong quang mang của bảo vật, bảo vật kia hắn không có cách nào rung chuyển được.

Cái bảo vật khủng ố này khiến cho Thái Cổ U Minh Viêm một mực suy nghĩ, cũng không biết là vật gì khiến cho hắn cảm thấy tim đập nhanh. Trên đời này đã sớm không còn đồ vật gì khiến cho hắn e ngại, chuyện này khiến cho hắn khó hiểu.

- Nhân loại đáng chết.

Thái Cổ U Minh Viêm càng nghĩ càng giận, càng giận dữ, chuyện này khiến cho hắn rất nghẹn khuất.

Mà lúc này khiến cho trong lòng Thái Cổ U Minh Viêm nghi hoặc chính là một cỗ năng lượng thiên địa hắn chưa bao giờ cảm nhận ra đang tiến vào trong cơ thể hắn, cỗ năng lượng này sắc bén mà lạnh lẽo.

Năng lượng thiên địa này thẩm thấu vào, không ngờ hắn lại không thể ngăn cản được nó. Năng lượng thiên địa sắc bén, lạnh lẽo hội tụ về phía nhân loại kia. Loại năng lượng thiên địa này trong lúc mơ hồ khiến cho hắn cảm giác kinh hãi.

Trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, từ bọt khí nổ tung vang vọng trong không gian ra, không gian lần nữa trở nên yên tĩnh.

Dưới sự bao phủ của kim quang màu vàng, quang mang thuộc tính quanh thân Lục Thiếu Du không ngừng lóe lên. Giờ phút này Lục Thiếu Du hoàn toàn tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ, triệt để quên đi thời gian trôi qua.

Lục Thiếu Du cũng đã quyết định, lần này nhất định phải lĩnh ngộ thuộc tính kim tới đại thành, bằng không sợ rằng hắn không thoát khỏi sự vây khốn của Thái Cổ U Minh Viêm.

Thời gian giống như cát chảy, lặng lẽ trôi qua. Quang mang thuộc tính kim của Lục Thiếu Du quang quẩn.

Dưới màn đêm bao phủ, trong một sơn mạch, những ngôi sao trên trời le lói, gió đêm nhè nhẹ thổi qua mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Trong một đình viện, không ít đạo thân ảnh mang theo khí tức âm trầm ngồi ở đó, mỗi một người tuyệt đối là cường giả. Khí tức trên người không có một chút nào tiết ra ngoài, thế nhưng trong lúc vô hình lại khiến cho người ta ngừng thở.

- Lần này chúng ta ra tay nhất định không thể để lộ ra bất kỳ tin tức nào.

Một lão giả âm lệ, trầm giọng nói.

- Đó là đương nhiên, lần này Nguyệt Long các chúng ta, Thần Kim các, Khôn Dương đảo liên thủ, nhất định phải đem thù trước đó thu lại.

Một lão phụ nhân mặc váy hoa mặt mũi âm trầm nói.

- Lần này nhất định sẽ khiến cho người Đế Đạo minh há hốc mồm.

Một đại hán hai mắt lan tràn ra hàn ý, không gian quanh thân giống như muốn đóng băng.

- Thiên Băng Tôn giả, ngươi đã hẹn bên kia chưa? Xác định không sai chứ?

Lão phụ nhân mặc váy hoa nói với đại hán kia.

- Hoa Linh Tôn giả, ngươi cứ yên tâm đi, nhất định không có vấn đề. Sáng sớm ngày mai sẽ cùng ra tay, lần này nhất định phải khiến cho bọn chúng trả giá đắt. Khoản sổ sách này cũng nên lấy lại từ Đế Đạo minh.

Đại hán kia lạnh nhạt nói.

- Vậy là tốt rồi, sáng sớm ngày mai sẽ khiến cho bọn chúng trả giá đắt.

Lão giả âm lệ nói chuyện đầu tiên âm trầm nói, trong thanh âm tràn ngập sát ý. Người này tuổi chừng sáu mươi, toàn thân lan tràn ra khí tức nóng bỏng.

Vào đêm, trong sơn mạch, vô số thân ảnh đứng đó, ánh mắt nhìn lên màn sáng bằng năng lượng trong màn đêm, khí tức đều được thu liễm, không một chút nào tiết ra ngoài.

Dưới cỗ khí tức vô hình này, tất cả yêu thú, linh thú trong phạm vi sơn mạch cảm giác được cỗ khí tức vô hình kia đều tránh ra xa.

- Sắc trời vừa sáng chúng ta lập tức xuất phát, lần này nhất định phải nhổ tận gốc. Thù của Hóa Vũ tông ta chỉ có Phi Linh môn diệt vong mới có thể trả hết nợ.

Trong sơn mạch, một lão giả áo xám nhìn phía trước nói, ánh mắt tràn ngập sát ý.

- Sắc trời vừa sáng dùng tốc độ cao nhất xuất phát. Hiện tại Phi Linh môn không còn cường giả. Lần này nhất định phải để cho Phi Linh môn thành hư vô. Thù Lan Lăng sơn trang ta nhất định phải khiến cho Phi Linh môn trả giá thật nhiều.

Một mỹ phụ áo tím trầm giọng nói.

- Lần này đủ để xóa bỏ tên Phi Linh môn trên đại lục này.

Một lão giả lưng đeo trường kiếm, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười nói.

Trong đám cười, Gia Cát Tử Vân lạnh nhạt cười, tâm tình đương nhiên vô cùng tốt.

- Tử Vân, thực lực của con còn không quá cao, con đi theo chút ít sẽ gặp nguy hiểm.

Mỹ phụ áo tím nói với Gia Cát Tử Vân.

Gia Cát Tử Vân nhìn mỹ phụ áo tím, cung kính nói:

- Tử Linh sư thúc tổ, con có thể bảo vệ chính mình. Phi Linh môn và Lan Lăng sơn trang con có thâm cừu đại hận. Thân là một thành viên của Lan Lăng sơn trang, tự nhiên con phải xuất một phần lực.

- Được rồi, đến lúc đó cẩn thận một chút.

Mỹ phụ áo tím nói.

Gia Cát Tử Vân gật đầu, trong mắt hiện lên hàn ý, mai là ngày Phi Linh môn diệt môn, làm sao hắn có thể bỏ qua được.

Thời gian từ từ trôi qua, trăng sáng lặn xuống. Khi tia sáng đầu tiên từ phương đông xuất hiện, trong một sơn mạch, mấy trăm đạo thân ảnh nhảy lên. Từng đạo thân ảnh giống như lưu quang xẹt qua không trung, lập tức phóng về phía sơn mạch Vụ Đô.

Sưu Sưu.

Trên một hải vực, khi hải đảo được tia sáng đầu tiên chiếu rọi, mấy trăm đạo thân ảnh từ trên hải đảo nhảy lên, từng đạo khí tức hùng hậu lan tràn ra. Mang theo gợn sóng lắc lư, lập tức hóa thành một đạo lưu quang xẹt qua trời cao. Mục tiêu chính là đại quân ở không gian phía xa.

Sáng sớm, trên Đông Hải, mặt trời hiện lên sau lưng hải đảo khổng lồ phía xa, vài tia nắng mặt trời chiếu rọi cả hải đảo và hải vực.

Ầm ầm.

Lúc này trong hải vực phía trước truyền tới tiếng nổ mạnh kinh thiên. Trong bầu trời vang lên tiếng xé gió kinh người. Tiếng thú minh, một mảng lớn thân ảnh rậm rạp, chằng chịt xuất hiện trên không trung. Mảng lớn thân ảnh này sợ rằng phải hơn ngàn vạn người.

- Thiên Địa minh rốt cuộc cũng tới. Tất cả đệ tử Đế Đạo minh nghe lệnh, chuẩn bị chiến đấu.

Tiếng hét lớn trong Đế Đạo minh truyền ra, từng đạo thân ảnh cường giả thả người nhảy lên giữa không trung. Yêu thú tọa kỵ xoay quanh, rít gào, mấy trăm đạo thân ảnh cơ hồ chiếm cứ một phương không gian.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3468)