← Ch.2159 | Ch.2161 → |
Sưu Sưu.
Khi thân ảnh hai người đáp xuống không gian có động tĩnh cực lớn kia thì lập tức kinh ngạc. Lúc này trong không gian gió nổi mây phun, tiếng sấm vang vọng không ngừng, năng lượng thiên địa bàng bạc tràn ngập, không gian lờ mờ.
Ngao.
Trong không igan lờ mờ này, bên trong năng lượng thiên địa bàng bạc có một tiếng long ngâm vang vọng. Tiếng long ngâm này cũng không tính là to, cực kỳ trầm thấp, thế nhưng trong sát na này khiến cho linh hồn Nam thúc và Bách Biến Tôn giả thoáng run rẩy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, Tiểu Long phóng lên trời, hóa thành bản thể khổng lồ, trảo của Thanh Long, thân Huyền Vũ. Dưới bụng ngũ trảo như ẩn như hiện, Huyền Vũ thần xác trên lưng lan tràn ra năng lượng kinh người.
- Đây là yêu thú gì?
Bách Biến Tôn giả há hốc mồm, giờ phút này trong lòng hắn cảm thấy tim mình đập nhanh, dưới cỗ uy áp bực này, thân là nhân loại thế nhưng hắn cũng bị áp chế. Hắn chưa từng thấy yêu thú nào có uy năng khủng ố như vậy. Bên trên thân thể khổng lồ kia có long lân, tràn ngập hỏa diễm màu vàng. Dưới bụng là ngũ trảo, tiếng sấm nổ mạnh vang vọng, chấn động nhân tâm, một cỗ khí tức cường hãn không có cách nào che dấu lan tràn ra.
- Trên người tiểu gia hỏa này có huyết mạch của Thanh Long Hoàng tộc và Huyền Vũ Hoàng tộc.
Nam thúc nói.
- Cái gì?
Khiên Bách Biến càng thêm há hốc mồm.
- Khí tức thật mạnh.
Ánh mắt mang theo sự kinh ngạc chuyển động, ánh mắt kinh ngạc của Khiên Bách Biến lần nữa nhìn vào trong không gian gió nổi mây phun trước mắt. Trên bản thể khổng lồ của Tiểu Long, nhìn năng lượng thiên địa tràn ngập kéo tới, khí tức khủng bố này khiến cho lòng người run sợ.
Giờ phút này thân thể khổng lồ của Tiểu Long chiếm giữ trên không trung. Trong không gian có một cỗ năng lượng thiên địa cường hãn nhanh chóng ngưng tụ, tạo thành một vòng xoáy chung quanh thân thể Tiểu Long, năng lượng thiên địa đều bị Tiểu Long hút vào trong cơ thể.
Năng lượng thiên địa cường hãn rót vào, khí tức trên người Tiểu Long lập tức kéo lên. Lân phiến rậm rạp chằng chịt toàn thân lúc này dường như đều đang hấp thu năng lượng trong thiên địa. Gợn sóng trong không gian nổi lên sóng to gió lớn, giống như sóng nước cuồn cuộn.
Cùng một thời gian, trong mi tâm Tiểu Long, quang mang chói mắt cùng với khí thế cường hãn đột nhiên từ trong cơ thể phô thiên cái địa tuôn ra. Khí tức giống như quang trụ bắn thẳng lên trời cao, đánh bay gợn sóng trong không gian.
Sưu.
Trong đạo quang trụ, lúc này có một hư ảnh hình rồng xuất hiện, đang tiếp nhận sự rèn giũa của năng lượng thiên địa.
- Năng lượng thiên địa rèn thú hồn, tiểu gia hỏa này sắp thành Đế.
Nam thúc kinh ngạc nhìn một màn trước mát, tỏng mắt hiện lên sự kinh ngạc tuyệt đối.
Tuổi tác của Tiểu Long hắn biết rõ, tăng thêm lại là thú tộc, tốc độ tu luyện so với nhân loại chậm hơn nhiều. Mà tốc độ của Tiểu Long, lúc này ở trong thú tộc tuyệt đối chính là kỳ tích.
Loại tốc độ tu luyện này quả thực chính là siêu việt.
- Thành Đế a.
Khiên Bách Biến nuốt một ngụm nước bọt. Hai chữ này giống như một ngọn núi lớn đè trên đỉnh đầu hắn, thành Đế, đó là mộng tưởng từ trước tới nay của hắn.
- Độc Cô huynh, thú tộc đến Đế giả, có phải so với Đế giả nhân loại sẽ mạnh hơn hay không?
Khiên Bách Biến hỏi Nam thúc, dường như đã biết rõ thân phận của Nam thúc.
Quan hệ giữa Khiên Bách Biến và Lục Thiếu Du, Nam thúc cũng từ trong miệng người này biết được.
- Đó là đương nhiên, đặc biệt là Tiểu Long. Một khi đột phá thành Đế, sợ rằng ngay cả Đế giả bình thường căn bản không phải là đối thủ. Sự khủng bố của nó so với Thiếu Du cũng không kém bao nhiêu.
Nam thúc nói.
- Mạnh như vậy sao?
Khiên Bách Biến kinh ngạc không thôi, nhưng mà hắn cũng không nghi ngờ lời nói của Nam thúc.
Năng lượng thiên địa bao phủ, linh hồn thể hình rồng kia dần dần hóa thành hình người, đúng là bộ dáng của Tiểu Long. Bộ dáng tôn quý, khiến cho trong lòng mọi người sinh ra sự kính sợ, kính sợ từ tận đáy lòng.
Mà trên đầu bản thể Tiểu Long, năng lượng thiên địa vô hình không ngừng bị con mắt thứ ba trên đầu hấp thu vào trong cơ thể.
Giờ phút này cơ hồ tất cả lân phiến màu vàng trên bản thể Tiểu Long đều dựng đứng lên. Từng mảnh lân phiến lan tràn ra kình phong xuyên thấu không gian, khiến cho không gian chung quanh nó không ngừng run lên.
Sưu Sưu.
Thân thể khổng lồ của Tiểu Long lan tràn ra khí tức nóng bỏng vô cùng, đốt cháy gợn sóng trong không gian, khí tức cường hãn đánh văng gợn sóng trong không gian. Một cỗ uy thế mạnh mẽ càng thêm cường hãn, chấn động nhân tâm.
Một lát sau, ngay khi hư ảnh của Tiểu Long trở lại trong con mắt thứ ba, thân thể khổng lồ của Tiểu Long đột nhiên run lên, giống như trong lúc vô hình phá tan một tấm bình chướng vô hình. Uy thế kinh người lan tràn, trong lúc mơ hồ hiện ra uy năng khiến cho không gian vỡ vụn.
Ầm ầm.
Trong khoảnh khắc, cả không gian vang vọng tiếng sấm, gió nổi mây phun, càng thêm lờ mờ. Chỉ có điện mang khiến cho tim đập nhanh không ngừng lập lòe trên không trung. Khí thế như vậy, chấn động nhân tâm, càng có một cỗ khí tức khiến cho linh hồn người ta rung động.
- Đế cấp, đột phá Đế cấp, cửu giai.
Ánh mắt Nam thúc sáng ngời, giờ phút này linh hồn hắn cũng đang run rẩy.
- Uy áp thật mạnh.
Lúc này Khiên Bách Biến càng bị uy áp mạnh hơn, toàn thân run rẩy, dưới cỗ uy năng khủng bố này hắn có cảm giác mình không có lực chống lại.
Ngao.
Tiểu Long lại một lần nữa ngẩng đầu rống lên một tiếng giống như long ngâm, thanh âm hóa thành sóng âm lan tràn ra chung quanh, khiến cho không gian chung quanh run rẩy không ngớt.
Sưu.
Trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, Thái Cổ U Minh Viêm bị ép vào đường cùng. Suốt bảy năm qua, hắn không thể không phòng bị, không thể không tiêu hao không ngừng. Suốt hơn bảy năm này hắn khóc không ra nước mắt.
Lục Thiếu Du yên lặng bảy năm, không có một chút động tĩnh nào, quanh thân được quang mang năm loại thuộc tính bao phủ, quang mang ngày càng chói mắt khiến cho Thái Cổ U Minh Viêm ngày càng sợ hãi.
Lục Thiếu Du giống như lão tăng nhập định, vững như bàn thạch. Trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, nếu không phải quanh người có khí tức quang mang thuộc tính phóng ra, nhất định sẽ khiến cho người ta tưởng rằng vẫn lạc.
Mà lúc này nhìn Lục Thiếu Du không nhúc nhích, không biết có phải bởi vì động tĩnh trong Thiên Trụ giới hay không mà khí tức thoáng chấn động, rồi lập tức lâm vào trong yên lặng.
- Nhân loại, coi như ta sợ ngươi có được hay không? Ngươi đi ra ngoài được không?
- Nhân loại, dù sao ngươi cũng không làm gì được ta. Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đi ra ngoài, ta sẽ tặng cho ngươi một bảo khố. Trong này đều là thứ do cường giả viễn cổ của nhân loại các ngươi lưu lại trong Hư không bí cảnh a. Mỗi một thứ đều là trọng bảo, đạt được bảo khó này, sau khi ngươi ra ngoài đủ để quét ngang đại lục, trở thành tồn tại cường đại nhất.
- Nhân loại, ngươi nói một câu đi. Ta cầu ngươi, ngươi nói một câu thôi cũng được mà?
*****
- Bằng không như vậy đi, ta nhận thua có được không. Chỉ cần ngươi có thể dẫn ta ra ngoài, ta sẽ bảo hộ ngươi một ngàn năm. Có ta bảo vệ ngươi một ngàn năm, cho dù là mấy Hoàng tộc chó má kia cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi. Ngươi có thể chà đạp bọn chúng, ngươi thấy thế nào?
- Nhân loại, ngươi có nghe thấy ta nói chuyện hay không?
Từng đạo thanh âm vang lên trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, Thái Cổ U Minh Viêm giống như sắp sụp đổ. Suốt hơn bảy năm, thế nhưng nhân loại trước mắt lại làm ngơ hắn, căn bản không để ý tới hắn, mà ngay cả thời gian khôi phục hắn cũng không có.
Lúc này Thái Cổ U Minh Viêm đã hối hận thật sâu, hắn hối hận vì đã đem nhân loại này nhốt vào trong thế giới của hắn. Mời thần tới thì dễ đưa thần đi thì khó, hiện tại hắn đang khóc không ra nước mắt.
Trong Hư không bí cảnh, trong không gian bao la, giờ phút này không có ai nhìn thấy, trong không gian tràn ngập kim quang rực rỡ, khí tức sắc bén...
Đông Hải, tại một hải đảo cực lớn, bốn phía bị nước bao phủ chung quanh, lọt vào trong tầm mắt của mọi người, từng đoàn thuyền không ngừng tới lui vào hải đảo. Không ít thân ảnh bận rộn, phía xa có rất nhiều kiến trúc kéo dài không ngớt. Thanh âm ầm ĩ, náo nhiệt bất phàm. Một con thuyền xa hoa nhanh chóng đi tới hải đảo. Chung quanh đã sớm được thu dọn, trên bến tàu có không ít tàu ngừng dừng chân quan sát. Có thể khiến cho Đoan Mộc gia tộc làm như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường.
Đặc biệt là hộ vệ đội đo Đoan Mộc gia tộc điều đến. Những người này trên Lưu Tô đảo đều là Cường giả. Coi như là người Thiên Vân đảo tới, Đoan Mộc gia tộc cũng không long trọng như vậy.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trên con thuyền lớn xa hoa có mấy đạo thân ảnh bất phàm, cao ngất đi xuống, trong đó còn có mấy nữ tử xinh đẹp.
- Bái kiến Nhị thiếu gia, bái kiến chư vị thiếu gia, tiểu thư Phi Linh môn.
Nhìn thấy những người này, trên bến tàu có mấy trăm người mặc áo giáp của Độc Cô gia nhảy xuống chiến mã, cung kính hành lễ, khí thế bất phàm.
- Tất cả đứng lên đi.
Đoan Mộc Hồng Chí phất tay, ý bảo tất cả mọi người đứng dậy.
- Đại sư huynh, ngươi quá long trọng rồi.
Hoàng Tĩnh Ngọc khẽ cười, khiến cho không ít người phía xa bỗng nhiên giống như thất hồn lạc phách.
- Tiểu Hồng Chí, ngươi quá long trọng rồi.
Bạch Toa Toa mỉm cười, bây giờ ở trong Phi Linh môn, người dám xưng hô với Đoan Mộc Hồng Chí như vậy cũng không có nhiều lắm, mà Bạch Toa Toa chính là một người như vậy.
- Có lẽ là tỷ tỷ của ta sắp xếp, cũng không phải ta a.
Đoan Mộc Hồng Chi nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
- Đại sư huynh, Lưu Tô đảo rất náo nhiệt nha.
Một thiếu niên mặc trường bào, nhìn chung quanh, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt sợ rằng bất luận thiếu nữ nào liếc nhìn trong lòng không tránh khỏi rung động.
Dưới ánh mắt này quả thực có không ít thiếu nữ chung quanh bến tàu lập tức nhìn về phía hắn.
- Tiểu tử Kinh Vân, ngươi đừng có gây tai họa. Không nên hái hoa ngắt cỏ giống như sư phụ ngươi.
Bạch Toa Toa nhìn những nữ tử xa xa, bất đắc dĩ nói với Lục Kinh Vân
- Toa Toa a di, ta rất thuần khiết, vẫn còn là xử nam a.
Lục Kinh Vân khẽ mỉm cười nói.
Lục Kinh Vân nói xong, mấy nữ đệ tử Phi Linh môn chung quanh cùng với những nữ đệ tử của Đoan Mộc gia lập tức cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Kinh Vân có chút kỳ quái.
- Ngươi có thể nói nhỏ hơn được không?
Bối Nhi không nhịn được mà liếc nhìn Lục Kinh Vân.
Lục Kinh Vân có chút ủy khuất nói:
- Ta thực sự còn là xử nam a.
- Xử nam giống như nội y, ngươi là xử nam thì cũng không cần gặp ai cũng phải chứng minh. Nói nhiều sẽ không có ai tin tưởng.
Bảo Nhi không nhanh không chậm liếc nhìn Lục Kinh Vân. Mà Niếp Phong mỉm cười, loại đề tài hắn sẽ không bao giờ xen vào.
- Thế nhưng ta còn chưa phá, vẫn là xử ta, là điều kiêu ngạo của ta.
Lục Kinh Vân dứt lời, lập tức nhảy xuống bến tàu trước, mặc kệ Bảo Nhi, từ trước tới nay Bảo Nhi luôn đấu võ mồm với hắn, hắn đã sớm quen rồi.
- Sư phụ thế nào đồ nhi như vậy, đều vô sỉ như nhau.
Bạch Toa Toa bất đắc dĩ thở dài, đám người Hoàng Tĩnh Ngọc thì nhát gan hơn một chút, nghe mấy lời này hai tai đỏ ửng, vẻ mặt bắt đầu ửng đỏ.
- Đi thôi, chúng ta từ trên Vạn Đảo nhai trở về, vốn định trở về Phi Linh môn. Không ngờ tỷ tỷ của ta sau khi biết được lại mời chúng ta tới Lưu Tô đảo mấy ngày. Mời mọi người, trên Lưu Tô đảo có mấy địa phương thú vị. Đến nơi này rồi chư vị sư đệ sư muội không nên khách khí.
Đoan Mộc Hồng Chí bảo mọi người rời thuyền.
- Đã rất lâu rồi ta chưa gặp Y Y cô nương, ta đi trước tìm nàng.
Nhan Kỳ nói, sau khi sư phụ vẫn lạc, đã lâu nàng chưa từng đi ra ngoài.
Mọi người ngồi lên xe ngựa mà Đoan Mộc gia tộc đã chuẩn bị từ trước, lập tức rời khỏi bến tàu.
Trên Lưu Tô đảo vốn có hơn hai ba vạn người, cực kỳ phồn hoa. Đủ để so sánh với đại thành phồn hoa nhất trên đại lục Linh Vũ và Cổ Vực. Sau khi Đoan Mộc gia tộc không ngừng phát triển, tăng thêm xác nhập không ít đảo nhỏ chung quanh, chung quanh còn có rất đông người tụ tập tới, số lượng đã hơn ức, ngày càng phồn vinh.
Đương nhiên không có người nào dám khiêu khích Đoan Mộc gia trên Lưu Tô đảo. Có thể khống chế Lưu Tô đảo cũng đại biểu cho địa vị của Đoan Mộc gia trên Lưu Tô đảo.
Càng quan trọng hơn chính là hiện tại không có kẻ ngốc nào đi khiêu khích Đoan Mộc gia tộc. Trừ phi là muốn tìm cái chết. Lão tổ của Đoan Mộc gia tộc là Thánh Thủ Linh Tôn hiện tại đã đột phá thành Thánh Thủ Linh Đế. Lão tổ còn tại thế, tăng thêm Thánh Linh giáo và Phi Linh môn, còn ai dám chống lại Đoan Mộc gia tộc.
- Thì ra là Đại thiếu gia của Đoan mộc gia tộc trở về, còn có người Phi Linh môn, khó trách lại long trọng như vậy.
- Đoan Mộc gia tộc hiện tại không giống như trước đây, có Thánh Linh giáo và Phi Linh môn ở đó, Đoan Mộc gia tộc vĩnh viễn không sụp đổ.
- Nghe nói thiếu gia của Đoan Mộc gia tộc còn chưa thành thân, nếu như người ta có thể vừa ý nha đầu của ta thì tốt rồi.
Trong tiếng nghi luận của mọi người, một đạo thân ảnh nhìn qua đội xe ngựa kia, trong mắt hiện lên chút hàn ý, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
Trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, Thái Cổ U Minh Viêm khóc vô cùng hối hận, miệng lưỡi bắt đầu có cảm giác khô khốc. Bảy năm nay, nhân loại này không thèm để ý tới hắn, mà hắn cũng không có biện pháp nào.
Hắn đành phải buông tha, trong lòng không ngừng suy nghĩ mình nên làm thế nào. Luận trí tuệ, hắn đã sớm là tồn tại độc nhất vô nhị, không có một chút khác biệt nào với nhân loại. Thân là linh vật trời sinh, trí tuệ thậm chí còn cao hơn chứ không thấp hơn.
Luận tâm trí, lúc hắn xuất hiện còn sớm hơn nhân loại. Từ viễn cổ tới nay có thể tưởng tượng tâm trí hắn như thế nào, người bình thường khó có thể so sánh được.
← Ch. 2159 | Ch. 2161 → |