Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 2206

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 2206: Phương thức của ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


- Thiếu Du, ta biết ngươi làm sẽ có chừng mực, thế nhưng mà lúc này trong lòng ngươi có thống hận, thù của Đông Vô Mệnh nhất định phải báo, thù của Phi Linh môn cũng không thể không lấy. Thế nhưng bất kể như thế nào, ngươi cũng phải bảo trì tỉnh táo, bằng không về sau sẽ có ảnh hưởng. Dùng tiềm lực của ngươi bây giờ, ngày sau chắc chắn sẽ đạt tới đỉnh cao mà chưa từng có người nào trên đại lục đặt chân tới.

Nam thúc nghiêm mặt nói với Lục Thiếu Du.

- Nghĩa phụ, con biết rồi.

Lục Thiếu Du chậm rãi gật đầu, ý tứ trong lời nói của nghĩa phụ hắn hiểu rõ.

- Vậy là tốt rồi, kỳ thật ta cũng không lo lắng ngươi mà lo lắng cả Thiên Địa minh.

Nam thúc nhìn qua Lục Thiếu Du nói tiếp:

- Thực lực mà ngươi biểu hiện ra ngày hôm nay Thiên Kiếm môn sẽ có phòng bị. Thiên Địa minh cũng sẽ có phòng bị, trong lòng ngươi còn quyết định như vậy hay không?

- Đương nhiên bọn họ sẽ có sắp xếp và đề phòng, nếu như con là bọn họ cũng sẽ có sắp xếp của riêng mình. Có lẽ sẽ nghĩ biện pháp vây khốn con, hoặc là vây khốn chúng ta. Dùng tất cả lực lượng đánh chết con, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của bọn chúng.

Lục Thiếu Du nhìn nghĩa phụ Nam thúc nói.

- Vậy ngươi có ý định nào khác không?

Nam thúc ngẩng đầu, ánh mắt biến ảo, hỏi Lục Thiếu Du.

- Không có.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, hàn ý trong mắt bắn ra, nói:

- Con không có thời gian chơi đùa với bọn họ, ngày mai con muốn giải quyết tất cả, thực lực mới là vương đạo. Bất luận mọi sắp xếp gì trước mặt thực lực tuyệt đối đều không có tác dụng. Nếu như bọn họ có sắp xếp, tập trung tất cả lực lượng đối phó với chúng ta, đây còn là hy vọng của con, con đỡ phải phiền phức đi tìm từng người một.

- Tu vi của ngươi ta hiểu rõ, thế nhưng thực lực cụ thể của ngươi tới cấp độ gì ta cũng không biết. Bất quá ta thăm dò được trong ba sơn môn Thiên Kiếm môn, Lan Lăng sơn trang, Thần Kim các đều có cường giả khiến cho người ta kiêng kị, cũng không dưới Hung Hồn Linh Đế, thậm chí so với Hung Hồn Linh Đế còn mạnh hơn không ít. Đặc biệt là Thiên Kiếm môn, nghe nói còn có cường giả đỉnh cấp. Cụ thể tới mức nào, không có ai có thể suy đoán ra, chỉ có thể biết rõ sự tồn tại của bọn họ. Choi dù Hoàng tộc chỉ sợ cũng phải bận tâm.

Nam thúc nói.

- Bất kể như thế nào nợ máu phải trả bằng máu.

Lục Thiếu Du lạnh lẽo nói, trong ánh mắt tràn ngập hàn ý không có một chút giao động nào.

- Thứ ta có thể làm là thương nghị cùng với Vân Thủy Đế Tiên và Đông Cung Huyên, ngày mai tất cả các sơn môn của Đế Đạo minh cũng có chuẩn bị, cũng đã thông báo cho lão hữu ta biết. Hy vọng tới lúc đó hắn có thể tới kịp, đề phòng tình huống khác xảy ra.

Nam thúc nói.

- Nghĩa phụ, đa tạ.

biết được nghĩa phụ đã âm thầm sắp xếp, trong lòng đang bi thương của Lục Thiếu Du không khỏi ấm áp, không nói nhiều lời, chỉ hơi gật đầu, thế nhưng trong mắt lại tràn ngập cảm kích.

- Giữa phụ tử chúng ta không cần nói lời cảm ơn.

Nam thúc tiến lên, hai tay đặt lên hai vai của Lục Thiếu Du, đôi mắt đen nhánh mà mênh mông nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du nói:

- Bây giờ ngươi không chỉ có một mình, có tất cả mọi người, còn có ta. Có sư phụ ngươi, còn có Tâm Đồng và Dương Quá, còn có Cực Lạc Tam Quỷ, cùng với cả Phi Linh môn, thậm chí là Lục gia.

Nam thúc ngừng một lát, rồi lại nói tiếp:- Ngươi có mọi người ở bên cạnh, ngươi không chỉ có một mình, cho nên ngươi cũng cần phải gánh vác trách nhiệm. Bờ vai của ngươi phải gánh chịu một phần trách nhiệm này. Có ngươi ở đây, tất cả đều có hy vọng. Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, sự thật chính là như vậy, cho nên bờ vai của ngươi đang gánh vác trọng trách vô cùng lớn.

Dứt lời, Nam thúc vỗ nhè nhẹ hai vai Lục Thiếu Du, lại chắp tay đứng im.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, trong lúc bất tri bất giác hắn đã đi tới ngày hôm nay. Mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, trên đôi vai của hắn đã ngày càng nặng, đây là trách nhiệm, loại trách nhiệm này hắn phải gánh vác.

- Nghĩa phụ, con hiểu rồi.

Mãi một lúc lâu sau, Lục Thiếu Du mới ngẩng đầu nhìn qua nghĩa phụ Nam thúc rồi nói.

- Ha ha, ta tin con, ta không nhìn lầm người. Ánh mắt của ta cùng lắm chỉ sai một lần mà thôi.

Nam thúc cười ha hả, thủ ấn biến hóa, trong đôi tay có lưu quang lóe lên, trên mặt lần nữa xuất hiện chiếc mặt nạ kỳ dị kia, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt đen nhánh mà thâm thúy khiến cho người ta nhìn vào linh hồn không khỏi rung động.

- Nghĩa phụ, người định làm gì?

Lục Thiếu Du nhìn Nam thúc, ánh mắt ngạc nhiên, không biết nghĩa phụ làm vậy là có ý gì? Ban đầu ở Độc Cô gia tộc nghĩa phụ từng nói qua, nghĩa phụ không muốn có quan hệ với Độc Cô gia tộc, cho nên cái khuôn mặt này cũng không lộ ra.

Nhìn vào Nam thúc, mày kiếm, sống mũi cao thẳng, thân thể cao ngất, tràn ngập vẻ cao quý và cuồng ngạo, một cỗ khí thế bá đạo lan tràn ra, hắn nhìn Lục Thiếu Du rồi nói:

- Ta cũng đã suy nghĩ qua, ta chính là ta, vẫn là Độc Cô Ngạo Nam, bất kể là Thiên Linh Đan Tôn trước kia hay là Linh Vũ Đại đế hiện tại, ta cũng không có cách nào thay đổi, cho nên không cần thay đổi. Bất kể là ai, ta vẫn là ta, ngày mai phụ tử chúng ta đứng cùng một chỗ, tới chiếu cố đám người Thiên Kiếm môn kia.

- Vâng.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu nói.

- con đã chính thức vượt qua lão già như chúng ta.

Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du, chắp tay đứng trên ngọn núi, sau lưng là ánh chiều tà đỏ như máu, gió đã bắt đầu nhè nhẹ thổi, trường bào tung bay, miệng nói:

- Có con đã đủ để ta tự hào, con cũng nên khôi phục một chút. Sám sớm ngày mai tới Thiên Kiếm môn.

Nam thúc dứt lời, thân ảnh lóe lên đã biến mất tại chỗ.

Lục Thiếu Du nhìn lên không trung, nhìn biển mây dưới ánh trời chiều như máu, gió chiều nhè nhẹ thổi, trong không trung tràn ngập khí tức huyết sát, mùi máu tươi nồng đậm hội tụ khiến cho lòng người rung động.

Khẽ nhíu mày, trong mi tâm Lục Thiếu Du, một đạo kim quang lướt ra, đại hồn anh xuất hiện bên người, thân ảnh lóe lên, khí tức huyết sát trong không gian khiến cho đại hồn anh mừng rỡ.

Sưu.

Thân ảnh đại hồn anh lóe lên, giống như một đạo cầu vồng xẹt qua không gian, tiếp đó trong nháy mắt đã xuất hiện trên chiến trường có mùi máu tươi nồng nặc nhất.

Đại hồn anh xuất hiện, huyết sát chi khí vô hình chung quanh dường như chưa tiêu tán đột nhiên bị dẫn dắt, hội tụ về phía đại hồn anh.

Sưu Sưu.

Trong nháy mắt, khí tức huyết sát ngày càng hội tụ nhiều hơn, khí tức huyết sát nồng đậm giống như sương mù màu đỏ nhạt bao phủ trên không trung, lăng không kéo tới. Trong nháy mắt tràn ngập sát khí, ngày càng có nhiều huyết sát chi khí ngưng tụ, không trung bắt đầu vặn vẹo, cơ hồ tất cả huyết sát chi khí lúc này đều đang hội tụ về phía đại hồn anh.

- Đến đây đi, càng nhiều càng tốt.

*****

Khóe miệng đại hồn anh nhếch lên, mỉm cười nói, trong mắt hiện lên quang mang thâm thúy, một cỗ khí tức ngập trời từ trong cơ thể lan tràn ra, sát khí trên người cùng với huyết sát chi khí trên không trung va chạm, sát khí ngập trời tuôn ra khiến cho cả không gian run lên.

Tiếp đó đại hồn anh ngồi xuống một tảng đá trên đỉnh núi bị nghiền nát, bắt đầu thỏa thích hấp thu huyết sát chi khí, toàn thân được khí tức huyết sát bao phủ. Màn đêm dần dần phủ xuống, tựa như sương mù màu đen bao phủ không gian.

Nhìn qua đại hồn anh đang bị khí tức huyết sát ngập trời bao phủ, Lục Thiếu Du nhíu mày, loại khí tức huyết sát này chính là thuốc bổ đối với đại hồn anh, sau khi thôn phệ, đối với đại hồn anh có không ít chỗ tốt.

Tâm thần khẽ động, thân ảnh Lục Thiếu Du lập tức biến mất trên ngọn núi.

Màn đêm buông xuống, giống như một tấm lưới lớn màu xám, lén lút buông xống, bao phủ khắp không trung.

Trên một ngọn núi, lúc này đã là đầu mùa đông, chung quanh ngọn núi là một mảnh tiêu điều, mà ngọn núi này vẫn xanh biếc một mảnh, sinh cơ bừng bừng.

Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trước ngọn núi này, ánh mắt có chút kinh ngạc, tiếp đó lập tức tiến vào trong một sơn động ẩn giấu.

Bên cạnh sơn động này rõ ràng có cấm chế cực kỳ lợi hại, thế nhưng lúc này đã biến mất không thấy gì nữa, giống như bị một cường giả cưỡng ép phá bỏ.

Một lát sau, trong một không gian cực lớn ở trong sơn động, đỉnh động đều là thạch nhũ màu trắng, bốn phía là thạch bích dày đặc, loại thạch bích này cũng không tầm thường, sáng long lanh, tựa như mỹ ngọc, thậm chí là ẩn chứa năng lượng nồng đậm, là năng lượng có thể tăng cường linh hồn.

Mà trong thạch động giống như mỹ ngọc này này có một thạch bích ướt át, giống như ngâm nước lâu ngày. Thạch bích này cũng không phải bằng phẳng, bóng loáng, mà là lồi lõm mất trật tự. Nếu như cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy một đồ án hình thú dữ tợn đang xoay quanh trong thạch động này, đồ án này giống như rồng mà không phải là rồng, giống như sói mà không phải là sói, cái đầu dự tợn chính là vô số thạch nhũ ở trên đỉnh động.

Tí tách.

Tiếng nước chảy vang lên, Lục Thiếu Du nhìn lên trên, lúc này trong cái miệng của đồ án hình thú dữ tợn kia có một giọt linh dịch chảy xuống. Đang rơi vào trong một linh đỉnh, linh đỉnh này cũng được chế tạo từ một hòn đá giống như mỹ ngọc, lớn chừng cái chậu rửa mặt, lúc này bên trong có linh dịch truyền ra chấn động nhàn nhạt, một cỗ năng lượng nồng đậm tới mức tận cùng lan tràn ra.

Khí tức nồng đậm tràn ngập, một cỗ khí tức thần dị tới mức tận cùng khuếch tán. Cỗ khí tức này vô cùng nồng đậm, thế nhưng lại cực kỳ ôn hòa, khí tức nồng đậm kia mơ hồ có thể câu dẫn ra bản năng ăn uống của người ta vậy. Khiến cho người ta không nhịn được mà nuốt linh dịch bên trong linh đỉnh này vào trong bụng.

Dưới cỗ khí tức năng lượng này khiến cho Lục Thiếu Du thoải mái không nói nên lời, khí tức này khiến cho linh hồn trong đầu hắn thư thái, đối với linh hồn có chỗ tốt không nói nên lời.

- Hồn linh thần dịch?

Lục Thiếu Du nhìn qua linh dịch đang chấn động ở trong linh đỉnh, khí tức nồng đậm ở bên trong tràn ngập ra khiến cho người ta thoải mái không nói nên lời. Chỉ cần hít vào cũng khiến cho linh hồn khoan khái dễ chịu, mà loại khí tức quen thuộc này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ gì.

Đây chính là bảo vật Hồn linh thần dịch của Vạn Thú Tông, lúc trước khi kết bạn với Lam Linh trong sơn mạch Vụ Đô, trải qua một loạt hiểm cảnh hắn đã từng được phục dụng qua Hồn linh thần dịch, thứ này đối với linh hồn có chỗ tốt cực lớn.

Hồn linh thần dịch, Lục Thiếu Du biết rõ công pháp khống thú của Vạn Thú Tông cần linh hồn lực cường đại duy trì, Hồn linh thần dịch này chính là bảo vật của Vạn Thú Tông, để cho đệ tử thân truyền trong tông tăng cường linh hồn lực.

Bởi vậy đệ tử thân truyền của Vạn Thú Tông linh hồn lực đều cực kỳ khổng lồ, trong đám người có tu vi đồng cấp, linh hồn lực tuyệt đối khó có đối thủ.

Về sau Lục Thiếu Du còn được nghe nói qua, Hồn linh thần dịch này cũng không phải thứ mà đệ tử thân truyền bình thường có được, nghe nói một trăm năm cũng chỉ có một bình mà thôi.

Lúc này Lục Thiếu Du phỏng đoán, số lượng Hồn linh thần dịch trong linh đỉnh ước chừng mười bình mà lúc trước hắn phục dụng. Vật này trong Vạn Thú Tông rất thưa thớt, đủ thấy được Hồn linh thần dịch này trân quý không phải bình thường. Ánh mắt biến ảo, Lục Thiếu Du móc ra một đống bình ngọc trong nhẫn trữ vật, thu hồi Hồn linh thần dịch.

Tí tách.

Lại là một giọt linh dịch từ trong đồ án hình thú dữ tợn kia nhỏ ra, nhẹ nhàng rơi vào trong linh đỉnh.

Không để ý tới linh dịch đang nhỏ xuống, Lục Thiếu Du nhìn qua đồ án hình thú dữ tợn, khẽ vui vẻ. Lập tức khoanh chân mà ngồi, bắt đầu điều tức. Trong thạch động này cũng có khí tức năng lượng nồng đậm, có thể khiến cho linh hồn đạt được chỗ tốt cực lớn.

Trong màn đêm, phía trên trời cao xuất hiện vô số ngôi sao lóe sáng, một vầng trăng sáng chiếu rọi sơn mạch liên miên, những ngọn núi cao ngất. Trong không gian tràn ngập cây cối xanh biếc, mặt đất như được phủ lên một tấm lụa mỏng, tựa như cả không gian bị khói bếp mù mịt bao phủ vậy.

Trong một đình viện tinh xảo, hương hoa ngập tràn, cả đình viện bị bóng đêm bao phủ, trong đình viện có một đạo thân ảnh xinh đẹp đứng đó.

Thân ảnh xinh đẹp mà mềm mại, người mặc một bộ váy dài màu xanh lục, mặc dù chỉ là bóng lưng, thế nhưng cũng vô cùng mê người, toàn thân tản ra khí chất cao quý.

- Bích Hàm, nàng đang nghĩ tới Tiểu Long hay sao?

Một đạo thân ảnh cao ngất chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ôm thân ảnh xinh đẹp này vào trong ngực. Người này đúng là Huyền Hạo.

- Không, thiếp đang nghĩ tới Thiếu Du và Tiểu Long, hôm nay hai đứa chúng nó đi diệt Vạn Thú Tông, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra có lẽ ngày mai hai đứa nó sẽ tới Thiên Kiếm môn a.

Long Bích Hàm quay đầu lại, thân thể mềm mại động lòng người tựa vào trong lồng ngực Huyền Hạo, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

- Thuộc tính của Thiếu Du đại thành, có lẽ cũng đã thành Đế, Tiểu Long có lẽ cũng đã tới Cửu giai.

Huyền Hạo nói.

- Phụ thân nói thực lực của Thiên Kiếm môn so với Vạn Thú Tông còn mạnh hơn nhiều.

Long Bích Hàm nói.

Huyền Hạo nói tiếp:

- Thế nhưng việc này Tứ đại Thú Hoàng tộc chúng ta không tiện nhúng tay vào. Lúc này cũng không tiện nhúng tay, vì chuyện sắp xảy ra, cơ hồ tất cả Hoàng tộc đều đang âm thầm chuẩn bị, không thể bị ảnh hưởng. Mà cũng có lệnh cấm, Hoàng tộc không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài.

- Thiếp hiểu, chỉ là Tiểu Long...

Long Bích Hàm còn chưa dứt lời, Huyền Hạo nói:

- Yên tâm đi, có lời nói kia, ta tin rằng Thanh Long Hoàng tộc cũng không mặc kệ, lần trước ở Lục gia phụ thân cũng đã ra mặt. Tin rằng một khi Tiểu Long có chuyện, Huyền Vũ nhất tộc cũng sẽ không thể không để ý tới. Huống chi thực lực của Tiểu Long, có lẽ nàng cũng biết rõ. Một khi đặt chân tới cấp bậc Cửu giai, không phải là người bình thường có thể so sánh. Ngay cả chúng ta lúc này cũng không thể so sánh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)