← Ch.2238 | Ch.2240 → |
- Khống chế.
Chỉ còn một bước cuối cùng là có thể thành công, khống chế khôi lỗi cửu cấp sơ giai đỉnh phong, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi mừng rỡ, có chút kích động. Cố gắng nhịn xuống sự kích động trong lòng. Cuối cùng kết xuất một đạo thủ ấn, trong mi tâm có một đạo linh hồn lực lướt vào trong mi tâm của khôi lỗi này.
Đạo linh hồn lực này tiến vào trong mi tâm khôi lỗi. Hai con mắt trống rỗng của khôi lỗi cửu cấp sơ giai đỉnh phong chậm rãi xuất hiện một tia sinh cơ như có như không. Trong hai mắt lan tràn ra tinh mang, khí tức cuồng bạo từ trên người khôi lỗi lan tràn a.
Khí tức này giống như thủy triều, khí thế từ bên trong khôi lỗi cửu cấp sơ giai đỉnh phong này lan tràn ra, chỉ khí thế cũng khủng bố vô cùng. Khí thế này so với người có tu vi Đế giả tam trọng chỉ có mạnh hơn chứ không yếu.
- Khôi lỗi thật mạnh, phát tài rồi.
Lục Thiếu Du thỏa mãn cười cười, khống chế khôi lỗi cửu cấp sơ giai đỉnh phong. Không thể nghi ngờ là bên người hắn có một Đế cấp tam trọng đỉnh phong, có thể so với Đế cấp tứ trọng.
- Về sau gọi ngươi là Thiên Khôi đi.
Lục Thiếu Du nói với khôi lỗi màu trắng trước người. Trên người khôi lỗi này có một vật giống như một tầng khải giáp. Sợ rằng lực phòng ngự vô cùng cường hãn.
- Vâng, chủ nhân.
Khôi lỗi màu trắng cung kính đáp, tinh quang quanh quẩn trong ánh mắt trống rỗng.
Lục Thiếu Du thu Thiên Khôi vào trong nhẫn trữ vật, lập tức rời khỏi thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, thân ảnh xuất hiện trong tầng thứ tư Thiên Trụ giới.
Trong tâm thần dò xét, Lam Linh vẫn đang ở trong tầng thứ nhất Thiên Trụ giới khôi phục. Chịu đựng tám năm tra tấn, phục dụng không ít bảo vật cũng khó có thể khôi phục trong thời gian ngắn, lại càng khó có thể khôi phục tất cả.
Do dự một chút, Lục Thiếu Du không có đi quấy rầy Lam Linh. Linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm ở trong Thiên Trụ giới khôi phục. Bản thể Lục Thiếu Du thì rời khỏi Thiên Trụ giới, bên ngoài gần đây gió tanh mưa máu. Tuy rằng trên danh nghĩa Thiên Địa minh đã bị diệt. Thế nhưng Lục Thiếu Du lại có chút không yên lòng. Dù sao Huyết Kiếm Đại Đế kia vẫn còn sống.
Rời khỏi mật thất, Lục Thiếu Du ở bên ngoài mật thất duỗi cái lưng một cái. Ánh mắt đột nhiên run lên, toàn thân run rẩy không hiểu. Ngoài Phi Linh môn, trong sơn mạch xa xa có khí tức quen thuộc lan tràn tới. Khí tức này khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác tuyệt đối có quan hệ với mình.
Trong sự liên hệ không hiểu này, Lục Thiếu Du có thể cảm giác được sự tương liên vô hình của thuộc tính Kim, dường như có quan hệ lớn lao với thuộc tính Kim trên người hắn.
Thân ảnh lóe lên, Lục Thiếu Du lập tức biến mất tại chỗ.
Ngoài Phi Linh môn, trên ngọn núi, một thiếu nữ áo xanh lẳng lặng đứng, mắt nhìn Phi Linh môn phía xa, trong mắt hiện lên sự chấn động.
- Lục Thiếu Du kia đã là Đế giả. Ta mới là Vũ Tôn, Linh Tôn bát trọng, có thể giết được hắn hay sao?
Hai hàng lông mi trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ áo xanh nhíu lại, nàng tự biết Lục Thiếu Du kia đồn rằng đã tới Đế giả. Sợ rằng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Hai con mắt sáng ngời có hàn ý lan tràn ra.
- Nhất định ta sẽ đợi đến lúc hắn đi ra, chắc chắn hắn sẽ không nhận ra ta. Cho dù là đánh lén ta cũng phải giết hắn báo thù cho phụ thân. Nhất định phải giết hắn.
Thiếu nữ áo xanh nắm chặt hai tay, lẩm bẩm nói.
Sưu.
Trên ngọn núi, sau lưng thiếu nữ áo xanh đột nhiên xuất hiện chấn động khó có thể phát giác ra. Chấn động này khiến cho thiếu nữ này hoàn toàn không có một chút cảm giác nào, thân ảnh Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện sau lưng thiếu nữ áo xanh.
Lục Thiếu Du nhìn đạo thân ảnh màu xanh trước người, từ bóng lưng không khó nhìn ra, tuổi cũng chừng mười lăm mười sáu tuổi, là một thiếu nữ, mái tóc dài màu đen theo gió tung bay, lộ ra khí tức thanh xuân.
Nhìn bóng lưng này, ánh mắt Lục Thiếu Du biến đổi, trong lúc mơ hồ hắn có thể nhìn thấy một ít cảm giác quen thuộc.
Giờ phút này trong lòng Lục Thiếu Du càng thêm rung động. Bởi vì thiếu nữ này thu liễm khí tức cực kỳ huyền ảo, thế nhưng trong cơ thể lại có thuộc tính kim tương liên với hắn. Kim Hoàng khí vượt qua Thiên cấp, so với phụ thân Lục Trung và đại bá Lục Đông cùng với trực hệ Lục gia thì Kim Hoàng khí này còn mạnh hơn rất nhiều. Giống như người thân nhất của hắn, tương liên nhất.
Loại tương liên này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du có chút xúc động, thiếu nữ trước mắt tuyệt đối có quan hệ cực gần với hắn. Không cần chứng minh cái gì, chỉ bằng loại cảm giác này Lục Thiếu Du cũng có thể xác định.
Sưu.
Khí tức thuộc tính mới trong cơ thể chấn động khiến cho thiếu nữ áo xanh cảm nhận được khí tức sau lưng, thậm chí còn có người vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng nàng.
Ánh mắt thiếu nữ áo xanh lập tức biến đổi, đột nhiên xoay người lại, ánh mát cảnh giác nhìn vào một thân ảnh màu xanh sau lưng.
Đạo thân ảnh màu xanh này mặc một bộ trường bào màu xanh, sau lưng còn một kiện áo choàng cũng màu xanh, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Thiếu nữ áo xanh nhìn đạo thân ảnh màu xanh kia, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thân thiết khó hiểu, thế nhưng lại cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Mà giờ khắc này toàn thân Lục Thiếu Du run lên, rất giống, quả thực rất giống. Da thịt thiếu nữ này trắng như tuyết, mắt sáng, có một mái tóc đen nhánh như thác nước, xinh đẹp thoát thục. Khí chất cao ngạo, khí chất này khiến cho Lục Thiếu Du nhớ tới Lăng Thanh Tuyền khi trước. Khí chất này giống Lăng Thanh Tuyền như đúc.
Quan trọng hơn là khí tức trên người nàng, lúc này quay về phía thiếu nữ áo xanh này, Lục Thiếu Du càng thêm xác định thiếu nữ này nhất định có quan hệ với mình. Trong ánh mắt kia Lục Thiếu Du mơ hồ có thể nhìn thấy mình.
Còn thuộc tính Kim trên người thiếu nữ áo xanh, thiếu nữ này không phải người Lục gia thế nhưng trên người lại có thuộc tính Kim. Chuyện này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du lúc này tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ, hắn cũng biết chuyện này đại biểu cho việc gì.
Thiếu nữ áo xanh này có quan hệ với hắn, tuyệt đối có quan hệ. Khí tức Kim Hoàng khí vượt qua Thiên cấp kia đã chứng minh quan hệ của thiếu nữ này rất gần hắn. Huống chi lại tương tự Lăng Thanh Tuyền như vậy.
Toàn thân Lục Thiếu Du run lên, chẳng lẽ, thiếu nữ áo xanh trước mắt này có....
- Ngươi là ai?
Thiếu nữ áo xanh dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, khí tức trong lúc vô hình tương liên, thuộc tính mới trên người cũng đang nhảy nhót khiến cho nàng không có cách nào áp chế. Chuyện này khiến cho trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi nói cho ta biết trước ngươi tên là gì, ta sẽ nói cho ngươi biết. Thế nào?
Lục Thiếu Du cố gắng ngăn chặn đủ loại cảm xúc trong lòng, thăm dò hỏi thiếu nữ áo xanh.
- Ta gọi là Du Thược.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Lục Thiếu Du, không phải nàng không có lòng đề phòng, nhưng mà lúc này nàng có thể cảm giác được dường như đối phương cực kỳ thân cận với mình. Giống như cảm giác ở cùng với Kinh Vân, cũng không biết vì sao nàng lại buột miệng nói ra tên mình.
*****
- Du Thược.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, ánh mắt biến ảo, dường như đang suy nghĩ cái gì đó:
- Du Thược, Thiếu Du, Du Thược, Thiếu Du, chẳng lẽ...
Trong lòng hắn giống như có dòng điện tràn vào, toàn thân Lục Thiếu Du run lên, trong lòng run rẩy khó hiểu. Con mắt chăm chú nhìn vào thiếu nữ áo xanh trước người, bước chân về phía trước hai bước, hỏi:
- Nói cho ta biết, mẫu thân ngươi có phải là Lăng Thanh Tuyền hay không?
- Làm sao ngươi biết? Ngươi biết mẫu thân ta sao?
Nhìn thấy nam tử áo xanh trước mắt tiến lên hai bước, bước chân Du Thược không tự chủ lùi về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du cực kỳ kinh ngạc, người này không ngờ lại biết rõ tên của mẫu thân nàng.
- Thật sự, không sai, đúng là...
Toàn thân Lục Thiếu Du kích động run rẩy, Kim Hoàng khí trên người thiếu nữ áo xanh trước mắt trong lúc vô hình khiến cho hắn có cảm giác giống như huyết mạch tương liên. Khí chất và bộ dáng giống Lăng Thanh Tuyền như đúc, ánh mắt kia giống như hắn. Đây là nữ nhi của hắn, tuyệt đối không sai. Đây là nữ nhi của hắn, cốt nhục của hắn.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi biết mẫu thân ta sao?
Nhìn thấy phản ứng của nam tử áo xanh, ánh mắt Du Thược lần nữa nghi hoặc hơn không ít.
- Mẫu thân ngươi có nói với ngươi cái tên Lục Thiếu Du hay không?
Lục Thiếu Du lập tức nhịn xuống sự kích động trong lòng, nhìn thiếu nữ áo xanh trước mắt. Đây là nữ nhi của hắn, thực sự là cốt nhục của hắn, Lăng Thanh Tuyền không lừa gạt hắn, nàng thực sự mang cốt nhục của mình.
Mà giờ phút này trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi nghĩ tới Lục Kinh Vân, Lục Kinh Vân và Du Thược có tuổi tác giống nhau. Chẳng lẽ Lăng Thanh Tuyền sinh đôi sao? Tại sao lại giữ Du Thược bên người, Lục Kinh Vân lại gửi tới Phi Linh môn?
Thế nhưng bây giờ Lục Thiếu Du cũng không có thời gian nghĩ tới chuyện đó, thiếu nữ trước mắt tuyệt đối là cốt nhục của hắn, tuyệt đối không sai.
- Lục Thiếu Du sao? Hắn là cừu nhân giết phụ thân ta. Chính là hắn giết phụ thân ta.
Nói tới Lục Thiếu Du, trong đôi mắt của Du Thược tràn ngập hàn ý, trong đôi môi đỏ bắn ra sát ý.
- Cừu nhân giết phụ thân?
Toàn thân Lục Thiếu Du run lên, ánh mắt lập tức biến đổi, ánh mắt ngốc trệ một hồi. Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo xanh trước mắt, bỗng nhiên trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng áy náy.
Bất kể là đối với Du Thược hay là đối với Lăng Thanh Tuyền, Lục Thiếu Du biết rõ mình đã thiếu nợ hai người quá nhiều. Từ lúc còn là một đứa bé cho tới thiếu nữ duyên dáng yêu kiều như hiện tại, mười mấy năm nay Lăng Thanh Tuyền một mình nuôi dưỡng nó lớn lên, tâm huyết trong đó nhiều không tả xiết.
Từ khi còn là trẻ con cho tới một thiếu nữ bây giờ, hắn không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, hắn lại không biết một chút nào, Du Thược không có bất luận một chút tình thương gì của cha. Có lẽ Du Thược cũng vô số lần hỏi phụ thân mình ở đâu, mà hắn lại không biết một chút nào. Lăng Thanh Tuyền trừ nói dối ra thì nàng còn có thể nói thế nào.
Lục Thiếu Du khe khẽ thở dài, giờ phút này hắn cũng hiểu được Lăng Thanh Tuyền tại sao lại làm vậy.
- Ngươi cũng biết Lục Thiếu Du sao? Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ai biết ngươi là ai?
Du Thược ngẩng đầu, nhìn Lục Thiếu Du, chẳng biết tại sao càng ngày nàng càng cảm nhận được một cảm giác thân thiết không hiểu đối với nam tử áo xanh này. - Ta là..
Ánh mắt Lục Thiếu Du rưng rưng, trong lòng chua xót.
- Du Thược.
Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang giống như cầu vồng cấp tốc rơi xuống, trong nháy mắt ngắn ngủi hóa thành một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện bên người Du Thược.
Đạo thân ảnh xinh đẹp động lòng người này có một mái tóc dài màu đen, sợi tóc phiêu đãng lộ ra khuôn mặt vũ mị, trắng nõn không trang điểm, không nhiễm bụi trần. Ánh mắt Lục Thiếu Du đột nhiên run rẩy, đây không phải là Lăng Thanh Tuyền thì còn có thể là ai.
- Mẫu thân, làm sao người lại tới đây?
Thân thể Du Thược chuyển động, ánh mắt biến đổi, nàng vụng trộm rời khỏi giới tới đây. Lúc này nhìn thấy mẫu thân tự mình đến, trong lòng có chút sợ hãi mẫu thân, nàng biết rõ nhất định mẫu thân tới đây là tìm nàng.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền nhìn vào người Du Thược trước tiên, nhìn thấy Du Thược bình yên vô sự, lúc này nàng mới nhìn về phía Lục Thiếu Du. Nhìn thân ảnh quen thuộc mà lạ lẫm mấy năm không gặp, tăng thêm có Du Thược bên người, lúc này trong lòng nàng chấn động. Chỉ là không ai có thể cảm nhận được.
- Nàng tới rồi sao?
Nhìn Lăng Thanh Tuyền, hai người nhìn nhau, bầu không khí có chút khác thường. Mãi một lúc lâu sau, Lục Thiếu Du mới mở miệng hỏi. Nhìn mẫu tử trước mắt, hắn thiếu nợ các nàng quá nhiều, chuyện này không có liên quan tới ân oán với Linh Vũ giới.
- Quả nhiên ngươi không chết mà còn sống.
Lăng Thanh Tuyền nhíu mày, lại nhìn Du Thược bên người, khẽ nở nụ cười khổ rồi thở dài sâu kín. Cảnh này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
- Những năm này khổ cho nàng rồi.
Lục Thiếu Du nhìn hai mẫu tử này rồi nói:
- Du Thược đã lớn như vậy, trong nháy mắt đã trôi qua hơn chục năm a.
Lăng Thanh Tuyền nghe vậy, mấy câu này rơi vào trong tai nàng khiến cho toàn thân nàng không nhịn được run lên. Lời này khiến cho nàng nhớ tới chuyện hơn chục năm qua nàng chưa từng có ngày nào dễ dàng. Người khổ nhất là Du Thược, từ nhỏ nó không có được tất cả, tuổi thơ vốn nên khoái hoạt vui vẻ thế nhưng nó cũng không có. Cho dù nàn có quan tâm nhiều hơn nữ cũng không có cách nào đền bù tổn thất của nó.
Hai hàng lông mi cau lại, Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt có u oán, có hận, có bất đắc dĩ. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không có cách nào quay ngược lại.
Sưu Sưu.
Trong Phi Linh môn có từng tiếng xé gió lập tức vang lên.
Khí tức bên này chấn động rốt cuộc thu hút sự chú ý của chúng cường giả Phi Linh môn, từng đạo thân ảnh hóa thành cầu vồng phóng tới. Mười mấy đạo thân ảnh phóng tới rồi đáp xuống ngọn núi.
Mấy người dẫn đầu chính là Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Lục Tâm Đồng, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Mẫu Đơn... Tiếp đó còn có đám người Dương Quá, Hàn Băng Đại Đế, Thánh Thủ Linh Đế, Lục Trung và La Lan thị cũng có mặt.
Lục Tâm Đồng và Dương Quá, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn tới Lục gia liền nói tới chuyện Kinh Vân cho hai người Lục Trung và La Lan thị nghe. Biết được Lục Kinh Vân chính là cốt nhục của Lục Thiếu Du, La Lan thị và Lục Trung cùng với chúng nhân Lục gia khiếp sợ không thôi.
Đặc biệt là La Lan thị và Lục trung, bọn họ luôn coi Lục Kinh Vân là cháu của mình. Thế nhưng lúc này biết được Lục Kinh Vân quả thực chính là huyết mạch Lục gia, cốt nhục của Lục Thiếu Du, chính là thân tôn tử của hai người, loại kích động này không có cách nào nói nên lời. Hai người rốt cuộc cũng không có cách nào nhịn được, lập tức cùng với đám người Bắc Cung Vô Song và Lục Tâm Đồng trở lại Phi Linh Môn.
← Ch. 2238 | Ch. 2240 → |