← Ch.2254 | Ch.2256 → |
- Có dị tượng thiên địa, chẳng lẽ có biến cố?
Lúc này ở phía xa có một đạo thân ảnh xé rách không gian phóng tới, ánh mắt nhìn về phía trước lập tức biến hóa. Thân ảnh xé rách không gian lần nữa nhanh chóng phóng tới.
- Không ngờ lúc này lại đột phá thành Đế.
Lục Thiếu Du nhìn Nguyên Nhược Lan trước mắt, lúc này trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ Nguyên Nhược Lan lại đột phá thành Đế lúc này. Chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du do dự, có nên lập tức ra tay hay không, không nên để cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào.
Ầm ầm.
Cả không gian ầm ầm run rẩy, không bao lâu sau. Khí tức khủng bố bắt đầu phai nhạt, mây đen che khuất bầu trời bắt đầu tản đi.
Trên không trung, lúc này Nguyên Nhược Lan lơ lửng đứng đó, khí tức trên người khiến cho người ta rung động. Cỗ khí tức này so với vừa rồi không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Đế giả và Tôn cấp cửu trọng đỉnh phong tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Nguyên Nhược Lan, thứ ta có thể làm chỉ có thể là phế bỏ tu vi, giữ lại tính mạng cho ngươi mà thôi.
Lục Thiếu Du khẽ than, Nguyên Nhược Lan tuyệt đối không thể lưu lại. Nếu không hậu hoạn vô cùng. Vì Phi Linh môn, Lục gia và những người thân bên cạnh hắn, Lục Thiếu Du biết rõ mình nên làm cái gì. Thân ảnh hắn lóe lên, kim quang đại thịnh, lao thẳng về phía Nguyên Nhược Lan.
- Ài, hủy thì quá đáng tiếc...
Lúc này trên không trung đột nhiên có một tiếng than nhẹ vang lên. Một đạo thân ảnh cùng lúc đột nhiên xuất hiện trước người Nguyên Nhược Lan, người này khẽ phất tay một cái, thân ảnh mang theo Nguyên Nhược Lan trong nháy mắt biến mất trong không gian.
Dưới tốc độ như vậy, đám người Hàn Băng Đại đế, Mẫu Đơn chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ, mà ngay cả Dương Đỉnh Thiên cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo tàn ảnh. Thậm chí ngay cả khí tức cũng không cảm nhận ra được.
Sưu...
Khi thân ảnh Lục Thiếu Du vừa mới xuất hiện tại nơi Nguyên Nhược Lan vừa mới đứng thì Nguyên Nhược Lan đã sớm biết mất không thấy gì nữa.
Trong sát na vừa rồi rõ ràng Lục Thiếu Du đã nhìn thấy đạo tàn ảnh kia xuất hiện, thế nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người này mang Nguyên Nhược Lan rời đi, hắn bất lực.
Đạo thân ảnh này vô thanh vô tức xuất hiện, lập tức mang đi Nguyên Nhược Lan. Tất cả chỉ trong tích tắc, vô thanh vô tức, chỉ để lại một đạo tàn ảnh trong mắt mọi người, khí tức cũng không có, bộ dáng cũng không.
Sưu Sưu.
Không gian lần nữa bị xé rách ở hai phía. Ba đạo thân ảnh và Bắc Cung Vô Song xuất hiện, khí tức mạnh mẽ lan tràn. Một người là Bắc Cung Kình Thương, người thứ hai là một đại hán mặc áo xanh lục, làn da trắng nõn, toàn thân tỏa ra khí tức sinh cơ bàng bạc. Người này chính là Thiên Mộc Thần Thụ.
Mà lão giả cuối cùng mặc trường bào ánh mắt thâm thúy vô cùng, khí tức vô hình khiến cho người rúng động.
Mà ở không gian bên phải, người vừa mới xuất hiện là Độc Cô Cảnh Văn cùng Nam thúc, còn có Độc Cô Ngạo Vũ cao ngất, khí chất bất phàm. Mặc khác còn có một lão giả mặc trường bào khác cũng xuất hiện. Cả không gian lặng lẽ xảy ra biến hóa, trong lúc vô thanh vô tức ảnh hưởng tới năng lượng thiên địa.
- Hai người thật mạnh.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhanh chóng nhìn về phía hai lão giả mặc trường bào của Độc Cô gia tộc và Bắc Cung gia tộc. Hai người này khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác thực lực tuyệt đối mạnh hơn Huyết Kiếm Đại Đế.
- Thiếu Du, chàng không sao chứ?
Bắc Cung Vô Song cùng với Độc Cô Cảnh Văn xuất hiện, nhanh chóng đi tới bên người Lục Thiếu Du.
- Ta không sao.
Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, nhìn người Độc Cô gia tộc và Bắc Cung gia tộc tới, hắn không khó suy đoán ra, sợ rằng Bắc Cung Vô Song và Độc Cô Cảnh Văn và Nam thúc tạm thời trở về tộc tìm cứu viện.
- Tất cả Đế giả trên đại lục nghe rõ cho ta. Sau ba năm tất cả đúng giờ tiến vào Thiên Trủng, ai không vào thì giết không tha. Lúc này một âm thanh cổ xưa mà thê lương vô thanh vô tức vang vọng trong không gian. Ở trong thiên địa này chỉ có Đế giả mới có thể nghe thấy đạo âm thanh này.
Trong Thiên Kiếm sơn mạch bị tàn phá có không ít người biến sắc. Bắc Cung Hoàng tộc, Độc Cô Hoàng tộc, Dương Đỉnh Thiên, Vân Thủy Đế Tiên, Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song... thân thể cả đám run lên, ánh mắt ngưng trọng tới tận cùng.
- Đế giả triệu hoán đã bắt đầu.
- Đế giả triệu hoán. Ác mộng của tất cả Đế giả sắp bắt đầu.
Trong thiên địa, không ít thân ảnh cho dù là đang bế quan cũng khẽ thở dài.
Không có ai biết, trong thiên địa, ở giữa một hải vực mênh mông có một ngọn tháp cực lớn nhô lên trên mặt nước.
Dưới trời xanh lúc này xuất hiện một đạo thân ảnh tập tễnh, thân thể mơ mơ hồ hồ, như ẩn như hiện. Trên người có khí tức cổ xưa, trường tồn với thời gian lan tràn ra.
Ánh mắt của lão giả tập tễnh này nhìn xuống phía dưới, thì thào nói:
- Nhiều năm trôi qua như vậy, hy vọng lần này có thể thành công.
- Cần phải thành công mới được, bằng không bên kia sẽ ngày càng khó khăn. Hắn còn cần thời gian phát triển, không thể tiếp tục kéo dài. Bên đối phương đã xuất hiện không ít thế hệ tuyệt đỉnh. So với tiểu gia hỏa kia ít nhất hiện tại còn cường hãn hơn nhiều.
Trên trời cao lại vang lên một âm thanh già nua. Chỉ nghe thấy tiếng người này mà không thấy bóng dáng đâu.
Lão giả tập tễnh ngẩng đầu nhìn lên trên không trung nói:
- Chẳng lẽ ngươi dám hoài nghi lão nhân gia sao?
- Lão nhân gia tự nhiên ta không dám hoài nghi. Thế nhưng có lẽ ngươi cũng biết, đám người trẻ tuổi của đối phương mạnh bao nhiêu a. Cho dù là chúng ta, thì cũng không mạnh hơn đám người trẻ tuổi của đối phương bao nhiêu.
Trên trời cao lại vang lên đạo âm thanh kia.
Lão giả tập tễnh nhíu mày, lập tức nói:
- Cuối cùng tiểu tử này có thể đi tới mức nào thì còn cần phải tôi luyện. Người mà lão nhân gia tìm ra, có lẽ người đã sớm có sắp xếp.
- Ta cũng hy vọng là như vậy.
Âm thanh trên trời cao dường như càng ngày càng xa:
- Ta cũng nên trở về, lười biếng lâu như vậy, thật sự không có cách nào thoát thân. Hy vọng cửa ải cuối cùng này tiểu gia hỏa kia có thể thuận lợi thông qua a.
- Cửa ải cuối cùng.
Mãi một lúc lâu sau, lão giả tập tễnh mới thì thào nói nhỏ. Thân ảnh chậm rãi biến mất trong mây mù, giống như chưa từng xuất hiện qua. Sau đó cả đại điện khổng lồ lập tức biến mất trong không gian tràn ngập sương mù.
...
Sáng sớm, trong Phi Linh sơn mạch dường như còn được phủ một tấm lụa mỏng, liếc nhìn lại giống như tiên cảnh. Gió sớm thổi qua, mang theo hàn ý lạnh lẽo.
Trong đại điện Phi Linh môn giờ phút này chỉ có đám người Lục Thiếu Du, Hàn Băng Đại đế, Thánh Thủ Linh Đế, Bắc Cung Vô Song, Nam thúc, Độc Cô Cảnh Văn, Lục Tâm Đồng, Mẫu Đơn cùng với Bắc Cung Kình Thương, Thiên Mộc Thần Thụ, Độc Cô Ngạo Vũ, còn có hai lão giả mặc trường bào kia.
Sau khi mọi người giới thiệu nhau, Lục Thiếu Du mới biết được lão giả mặc trường bào của Bắc Cung gia tộc gọi là Bắc Cung Tinh Mộc. Lão giả mặc trường bào của Độc Cô gia tộc gọi là Độc Cô Hồn Long.
*****
Được nhị nữ Bắc Cung Vô Song và Độc Cô Cảnh Văn vụng trộm thông báo, Lục Thiếu Du mới biết rõ, Bắc Cung Tinh Mộc và Độc Cô Hồn Long này đều là cường giả Đế cấp ngũ trọng.
Lúc ở Thiên Kiếm sơn mạch mọi người đều nghe thấy Đế giả triệu hoán, cho nên mọi người cũng không ở lại Thiên Kiếm sơn mạch bao lâu mà lập tức trở về Phi Linh môn. Sau khi Độc Cô Ngạo Vũ và Bắc Cung Kình Thương nghe thấy Đế giả triệu hoán, dường như cũng có chuyện muốn nói với Lục Thiếu Du.
Dương Đỉnh Thiên và Vân Thủy Đế Tiên không đi theo, bọn họ biết rõ những Hoàng tộc như Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc đều không muốn dính dáng tới thế lực ngoại giới, đồng thời còn khinh thường có quan hệ.
Cho dù Dương Đỉnh Thiên và Độc Cô Hồn Long có chút giao tình nho nhỏ, thế nhưng Dương Đỉnh Thiên cũng không đi tới Phi Linh môn. Mà lại còn chủ động trở lại Vân Dương Tông.
Sau khi Lục Thiếu Du ôm quyền từ biệt với Dương Đỉnh Thiên mới cùng đám người Độc Cô Ngạo Vũ, Bắc Cung Kình Thương trở lại Phi Linh môn. Về tới nơi đã là sáng sớm.
Trong đại điện, sau khi Lục Thiếu Du hành lễ sau, tất cả Đế giả đều ngồi xuống.
Trên đường trở về, Lục Thiếu Du cũng nói ra một chút đại khái về việc Lục Thiếu Du đổi Vô Tự Thiên Thư, đại chiến với Huyết Kiếm Đại Đế, rồi chuyện Nguyên Nhược Lan được một người thần bí cứu đi.
Quá trình bên trong, Vô Tự Thiên Thư được trao đổi, cuối cùng Huyết Kiếm bị giới chủ Linh Vũ giới mang đi. Mọi người nghe vậy lập tức biến sắc. Không ít người còn đau lòng. Vô Tự Thiên Thư quan trọng ra sao, ngoại trừ Mẫu Đơn, Lục Tâm Đồng, Dương Quá ra, những người khác đều hiểu rõ trong lòng.
Lục Thiếu Du có thể chà đạp Huyết Kiếm Đại Đế khiến cho chúng Đế kinh ngạc. Mà ngay cả hai người Độc Cô Hồn Long và Bắc Cung Tinh Mộc dường như cũng không thể tin được. Bọn họ còn tưởng rằng Lục Thiếu Du đang cố ý nói giỡn.
Thực lực của Huyết Kiếm Đại Đế tuy rằng bọn họ không quá rõ ràng, thế nhưng cũng biết rõ một ít. Cường giả bên ngoài có thể khiến cho bọn họ để ý chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Huyết Kiếm cũng nằm trong phạm vi chú ý của bọn họ. Huống chi Huyết Kiếm là Vũ Đế tứ trọng, thực lực không cần phải nói. Bởi vậy hai người càng không dám tin.
Rồi cường giả thần bí hiên ngang mang Nguyên Nhược Lan đi khiến cho mọi người không có cách nào hiểu được. Thế nhưng mọi người đều có thể cảm giác được đạo tàn ảnh kia mặc dù không có một chút khí tức nào, thế nhưng trong lúc vô hình có khí tức khiến cho người ta không có cách nào kháng cự quanh quẩn trong không gian. Có lẽ là một tồn tại mà mọi người không có cách nào đụng chạm được.
Cường giả mang Nguyên Nhược Lan đi khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du mơ hồ bất an.
- Thiếu Du, Vô Tự Thiên Thư của con lúc này lại rơi vào trong tay Linh Vũ giới kia. Có thể nói là thất sách a. Đế giả triệu hoán sắp tới, những Đế giả như chúng ta đều phải đi vào Thiên Trủng. Vô Tự Thiên Thư vô cùng quan trọng.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, khí tức hoàng giả, bễ nghễ thiên hạ của Bắc Cung Kình Thương làn tràn, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du cực kỳ đau lòng, miệng khẽ thở dài.
- Nhạc phụ, chẳng lẽ Vô Tự Thiên Thư có liên quan rất lớn tới Đế giả triệu hoán sao?
Lục Thiếu Du hỏi, nghe đạo âm thanh cổ xưa kia, cái gọi là Đế giả triệu hoán tiến vào Thiên Trủng là gì Lục Thiếu Du cũng không biết. Chứ đừng nói quan hệ giữa Vô Tự Thiên Thư và Đế giả triệu hoán.
- Thiên Trủng có quan hệ vô cùng lớn với Vô Tự Thiên Thư. Có lời đồn rằng sau khi hội tụ đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư là có thể tìm thấy bí mật trọng đại trong Thiên Trung. Liên quan tới bí mật phá toái hư không cổ xưa trên đại lục.
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Lục Thiếu Du, trên khuôn mặt vốn khí khái hào hùng lúc này cực kỳ ngưng trọng. Bên trên trường bào có thêu một ít hoa văn đơn giản.
- Phá toái hư không? Còn có liên quan tới Thiên Trủng sao? Ánh mắt Lục Thiếu Du lóe lên bất định.
- Cái gì gọi là Đế giả triệu hoán?
Con mắt màu đỏ của Mẫu Đơn khẽ đổi, nhìn mọi người hỏi. Nàng mới từ trong Hư không bí cảnh đi ra, đối với tất cả chuyện bên ngoài nàng đều không quá rõ ràng.
- Đế giả triệu hoán, tiến vào trong Thiên Trủng, ta cũng không biết là chuyện gì.
Lục Tâm Đồng cũng nhìn về phía mọi người, nàng cũng không biết chuyện này.
Đương nhiên, Lục Tâm Đồng giống như Mẫu Đơn đều không rõ chuyện này. Còn có Dương Quá và Lục Thiếu Du nữa. Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Lục Thiếu Du thành Đế quá sớm, nhiều chuyện trên đại lục này bọn họ cũng không quá rõ.
- Thiếu Du, lúc này ta sẽ nói kỹ cho ngươi một chút. Thực lực trước kia của ngươi không đủ để biết rõ nhiều chuyện. Biết rõ càng nhiều sẽ ảnh hưởng với tâm cảnh và tu luyện của ngươi.
Nam thúc nói với Lục Thiếu Du.
Lập tức từ trong miệng nghĩa phụ Nam thúc Lục Thiếu Du đã biết được cái gì gọi là Đế giả triệu hoán. Cái gọi là Đế giả triệu hoán trên đại lục này đã có vô số năm. Tục truyền từ thời viễn cổ, từ lúc nhân loại xuất hiện đã có chuyện này. Vô luận là linh vật trời sinh hay là thú tộc, chỉ cần tới Đế giả đều không thể tránh khỏi Đế giả triệu hoán.
Nhưng lạ ở chỗ, người đi vào Thiên Trủng chưa từng có ai trở ra. Đối với tất cả Đế giả mà nói, bọn họ không lo lắng tới chuyện còn bao nhiêu thọ nguyên. Đế giả chuyện hoán này mới chính là ác mộng của bọn họ.
Tất cả cường giả Đế cấp sau khi bước vào Đế cấp đều đem tâm tư mình chú ý tới chuyện Đế giả chuyện hoán. Cho nên bên ngoài cũng không thấy được Đế giả xuất hiện. Tu vi đạt tới Đế giả, có thể nói người có tu vi càng cao càng không muốn chết. Đế giả triệu hoán mới là chuyện mà những Đế giả này quan tâm nhất.
Thậm chí tổn tiên của thập đại Nhân Hoàng tộc và Tứ đại Thú Hoàng tộc lúc trước đều đã tiến vào trong Thiên Trủng rồi không trở về.
Tại sao lại có Đế giả triệu hoán, trong Thiên Trủng có cái gì cũng không có ai biết rõ cụ thể. Bên ngoài có không ít lời đồn, Đế giả triệu hoán tiến vào trong Thiên Trủng, một khi tiến vào bên trong nhất định sẽ chết.
Thế nhưng cũng vẫn còn một đường sinh cơ. Đây chính là cơ duyên lớn lao nhất trong trời đất. Chỉ tiếc những năm qua đã có mấy lần Đế giả triệu hoán trôi qua. Đế giả đi vào tính hàng trăm, thế nhưng chưa từng có người nào đi ra. Càng không có ai biết được rốt cuộc có cơ duyên lớn gì hay không.
Chuyện viễn cổ và thượng cổ, nghe nói thời đó còn có Đế giả nhiều hơn. Cũng bởi vì Đế giả triệu hoán này cho nên số lượng Đế giả trên đại lục càng ngày càng ít.
Lục Thiếu Du nghe vậy ánh mắt khẽ đổi, ngẩng đầu nhìn qua Nam thúc hỏi:
- Nghĩa phụ, người phát ra Đế giả triệu hoán là người phương nào? Tiến vào Thiên Trủng, người khống chế Thiên Trủng này là ai?
- Người phát ra Đế giả triệu hoán và khống chế Thiên trủng đều là một người thần bí. Chưa từng có ai gặp qua người này. Chỉ biết người này không đâu không có mặt. Dường như biết tất cả mọi chuyện trên đại lục. Đế giả ở trước mặt hắn chỉ giống như con sâu cái kiến. Dễ dàng bị đánh chết. Tất cả mọi người đều gọi hắn là Thiên Đế đại nhân.
← Ch. 2254 | Ch. 2256 → |