Vay nóng Homecredit

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 2430

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 2430: Lại bái sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, lập tức gương mặt cúi xuống hôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng.

Thân thể mềm mại của Phương Thải Y rung rung, tim đập thật nhanh, có chút không biết làm sao, giữa bờ môi truyền tới cảm giác ướt át, nàng cảm thấy ánh mắt mê ly, đôi mi nhắm lại, đôi tay ôm chặt Lục Thiếu Du, lại nghênh tiếp bờ môi Lục Thiếu Du, cảm giác tê tê từ cánh môi truyền đến, loại cảm giác này nàng chưa bao giờ trải qua, lại có phần mê say trong đó.

Tuy Lục Thiếu Du mang theo nghi vấn, nhưng lúc này ngọn lửa áp lực trong lòng đang thiêu đốt, hai tay bắt đầu dò xét thân thể trong ngực, đôi tay không ngừng du động trên người ngọc, từ lưng, eo tới bờ mông, hắn không ngừng xoa nắn, Phương Thải Y thở càng gấp.

- Thiếu Du, muốn ta.

Sau một lát, Phương Thải Y tác khỏi bờ môi Lục Thiếu Du, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Thiếu Du, nàng có thể cảm giác được, dị vật của nam nhân trước mặt đang nóng lên, nó vẫn đang va chạm giữa hai chân nàng, tuy chưa hiểu nhân sự, nhưng nàng biết vật ấy là gì, đôi má đỏ ửng, toàn thân gấp gáp và nôn nóng.

Một lát sau, trong phòng diễn ra rất tự nhiên.

Trên giường, váy dài Phương Thải Y nhẹ cởi, áo lót rơi xuống, thân thể tuyệt mỹ bày ra, da thịt óng ánh sáng long lanh, tươi mới ướt át...

Hai mắt Phương Thải Y ngượng ngùng khép hờ, gò má ửng đỏ, tư thái thẹn thùng vô cùng động lòng người.

- Ah...

Một lát, Lục Thiếu Du nhét đầy thông đạo cấm địa, no đủ phong phú, tiếng kêu thanh thúy phá tan màn đêm.

Ngoài cửa sổ gió đên phần phật, trong phòng có nữ rên rỉ, hô hấp ồ ồ, vân vũ dạ, phẩm hậu cần hình, xuân sắc dạt dào...

Một đêm mà qua, ánh sáng bình minh bắt đầu ló dạng, trong Thải Hồng Cốc ngân quang bắt đầu sáng rõ.

Gió sớm nhè nhẹ, ngọn cây ve vẩy, mặt đất bừng tỉnh trong sương sớm, có ánh mặt trời xuyên qua khe lá, vạn vật sinh cơ bừng bừng.

Sáng sớm là lúc người ta thoải mái nhất.

Trong phòng, Lục Thiếu Du nhìn vào chăn đệm, nhìn đóa hoa đỡ rực trên giường, ánh mắt hơi động, lập tức ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp đang mặc váy dài, nói nhỏ:

- Thải Y, ta...

- Chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả đều là ta tự nguyện.

Phương Thải Y quay đầu lại, chen ngang lời Lục Thiếu Du nói, sau khi buộc lại mái tóc đen, nhất cử nhất động mang theo dáng vẻ tinh tế, hiển lộ nét xinh đẹp của nàng, tối hôm qua rất thoải mái, nhìn dung nhan động lòng người, lúc này nàng mang theo vài phần vũ mị.

Ánh mắt Lục Thiếu Du chấn động, không nói gì, tất cả dường như quá đột ngột.

- Thiếu Du, ngày mai ta phải đi.

Phương Thải Y nhìn Lục Thiếu Du, trên mặt mang theo nhu tình nói:

- Hôm nay, ta sẽ đính hôn với Phạm sư huynh, ngày mai sẽ đi tới Vô Minh Thế Giới.

- Ah!

Ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức sững sờ, nói:

- Ngươi đính hôn với tên phế vật kia?

- Đúng vậy, hôm nay đính hôn, tất cả đã an bài, thời điểm này có lẽ không ít người trong Vạn Cổ Thế Giới đã đến Thải Hồng Cốc.

Phương Thải Y vô cùng thương cảm, nàng lặng lẽ nhìn Lục Thiếu Du một hồi, đôi mắt hơi ướt át.

- Ngươi không muốn, tại sao phải như thế?

Ánh mắt Lục Thiếu Du ngưng trọng nhìn Phương Thải Y, trong mắt tỏa ra hào quang sáng ngời.

- Không có người nào ép ta ta, tất cả đều là ta lựa chọn, có chút chuyện, ngươi vẫn không rõ, có chút trách nhiệm ta phải gánh chịu.

Phương Thải Y ngăn nước mắt chảy dài, mỉm cười với Lục Thiếu Du.

- Ngươi đã là nữ nhân ta, chuyện của ngươi, ta sẽ quản.

Lục Thiếu Du trầm thấp đầu, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tinh mang chợt lóe lên.

- Ngươi có thể nói như vậy, ta cảm thấy đáng giá, ta không có nhìn lầm ngươi.

Phương Thải Y tiến lên, cúi người nhìn Lục Thiếu Du, ngón tay vuốt ve gò má Lục Thiếu Du, nói nhỏ:

- Nhưng ngươi không nên ngốc như thế, lần đầu tiên ta đã cho ngươi, không nhất định đại biểu ta là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng không cần quản chuyện của ta.

- Có lẽ ta sẽ quản.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu trầm giọng nói, giờ phút này, Lục Thiếu Du cảm giác nữ tử trước mặt đặt quá nhiều chuyện trong lòng, lưng đeo quá nhiều thứ, dường như khác với trước kia, có lẽ nàng cũng có được hai mặt, mấy ngày qua, nàng dùng một mặt này đối diện với mình.

- Ngươi quản thế nào, ngươi mới là Phá Giới Cảnh sơ giai, ngươi có thể quản cái gì? Đáy lòng ta mong chờ ngươi quản biết chừng nào.

Phương Thải Y nghiêm túc nhìn Lục Thiếu Du.

- Cho ta thời gian, ta cần thời gian là được, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ quản.

Lục Thiếu Du nghiêm mặt nói.

- Thời gian, ngàn năm, hay là vạn năm, chờ ngươi có thể quản, vạn năm sáu... quá muộn, huống chi...

Phương Thải Y vuốt ve gương mặt Lục Thiếu Du, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, lập tức nói:

- Cho dù ngươi có thể quản ta, ngươi có thể quản khởi cả Vạn Cổ Thế Giới sao?

Lục Thiếu Du sững sờ một hồi, nhìn nữ tử trước mặt, nói:

- Ngàn năm vạn năm quá lâu, cho ta trăm năm là được rồi.

- Đúng, ngàn năm vạn năm quá lâu, trăm năm quá dài, ta chỉ tranh giành sớm chiều.

Phương Thải Y nhìn Lục Thiếu Du, đôi mắt đen chấn động, nói nhỏ:

- Thiếu Du, ta không có thời gian... , Thời gian trăm năm không cải biến cái gì, ở trên đời này, thực lực mới là tất cả.

Lục Thiếu Du ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, đột nhiên trong nội tâm nhớ lại gương mặt đơn thuần của nàng trong mấy ngày qua, tất cả trôi qua ngắn ngủi, tất cả trở nên lạ lẫm, tất cả biến thành lạnh nhạt.

- Thiếu Du, nếu có thể lựa chọn, ta nhất định sẽ chờ ngươi trăm năm, ngàn năm thì như thế nào.

Nhìn gương mặt trước mắt, Phương Thải Y cúi đầu hôn lên bờ môi kia, lập tức đứng dậy, nói nhỏ:

- Hy vọng ngươi đừng trách ta...

Lời nói vừa dứt, Phương Thải Y quay người rời đi, trong lúc quay người giọt nước mắt lăn dài trên má.

-Đúng rồi, Phạm đường chủ đã đồng ý cho ngươi gia nhập Chiến Thiên Liên Minh, còn cố ý bảo phụ thân ta thu ngươi làm đồ đệ, cho ngươi trở thành đệ tử thân truyền Chiến Thiên Liên Minh, một lát sau sẽ có người mang ngươi đi.

Thời điểm nói xong lời cuối cùng, thân ảnh Phương Thải Y biến mất.

Nhìn bóng lưng bay bổng kia, Lục Thiếu Du lúc này mới ý thức được, với mình hiện tại mà nói, đối phương đã là cường giả, thực lực của nàng còn mạnh hơn mình quá nhiều.

Sau một lát, Lục Thiếu Du cười khổ, đứng dậy mặc quần áo vào, nhìn đóa hoa đỏ rực trên giường, tất cả đều làm Lục Thiếu Du cảm thấy ngoài ý muốn.

Một giờ sau, bên ngoài đình viện có mấy nữ đệ tử Thải Hồng Cốc đi đến, mang theo vui vẻ và chúc mừng, nói cốc chủ muốn thu hắn làm đồ đệ, sau này hắn chính là đệ tử thân truyền Thải Hồng Cốc, thân là đệ tử cốc chủ, địa vị trong Thải Hồng Cốc sẽ có khác biệt, Thải Hồng Cốc với tư cách thế lực mạnh nhất Vạn Cổ Thế Giới, đệ tử cốc chủ Thải Hồng Cốc ở trong Vạn Cổ Thế Giới có địa vị cao thượng, bao nhiêu người trông mong còn không được.

Mấy nữ đệ tử cố ý mang cẩm bào tinh phẩm tới, một lát nữa sẽ đi quảng trường bái sư, tự nhiên phải mặc tử tế mới được.

*****

Lục Thiếu Du vốn không tình nguyện, chính mình gia nhập Chiến Thiên Liên Minh, cũng không có nói muốn bái sư, nhưng sau đó, ngược lại cũng không có phản đối, chính mình mới đến, cốc chủ Thải Hồng Cốc thu mình làm đồ đệ, về sau có thế lực Thải Hồng Cốc, đối với chính mình có lẽ có không ít trợ giúp.

Nghe mấy nữ đệ tử nói chuyện, Lục Thiếu Du cũng được biết không ít chuyện, Phương Thải Y sẽ đính hôn với thiếu môn chủ Thiên Thủy Môn Phạm Kiếm Nhân, Thiên Thủy Môn có thực lực cường hãn trong Vô Minh Tiểu Thiên Thế Giới, trong Chiến Thiên Liên Minh cũng có được địa vị hộ pháp, đối với Thải Hồng Cốc mà nói, đây là trèo cao.

Trong lời của mấy nữ đệ tử này mang theo hâm mộ, thiếu môn chủ Thiên Thủy Môn không chỉ tuấn lãng, thực lực mạnh, còn có thế lực Thiên Thủy Môn cường hãn, đây là bạch mã vương tử trong lòng các nữ đệ tử.

Lục Thiếu Du nghe xong, trong lòng không có tư vị, hắn đi theo mấy nữ đệ tử này tới quảng trường Thải Hồng Cốc.

Trên đường đi, Lục Thiếu Du mới phát hiện, thì ra Thải Hồng Cốc đã giăng đèn kết hoa, mang theo cảm giác vui mừng, không ít thế lực mạnh đã tới Thải Hồng Cốc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người chúc mừng quan hệ thông gia giữa Thải Hồng Cốc và Thiên Thủy Môn.

Diện tích Thải Hồng Cốc rất lớn, mà quảng trường cũng có diện tích cực lớn, bốn phía có núi vây quanh, ngọn núi như mọc lên đột ngột từ mặt đất, non xanh nước biếc, giữa không trung có sương mù lượn lờ, cảm giác như tiên cảnh mờ ảo.

Mấy nữ đệ tử dẫn Lục Thiếu Du đến quảng trường, lại cung kính lui ra.

Lục Thiếu Du đến quảng trường, lúc này trên quảng trường vô cùng náo nhiệt, không khí vui tươi.

- Tiểu huynh đệ, mấy ngày qua ta bận rộn công việc trong Vạn Cổ Thế Giới, có chỗ lãnh đạm, xin hãy tha lỗi.

Lục Thiếu Du đang đứng tại chỗ, Phạm Sàm đã đi tới, trên mặt tươi cười khách khí.

- Phạm đại ca khách khí.

Lục Thiếu Du gật đầu.

- Tiểu huynh đệ, mời!

Phạm Sàm ý bảo Lục Thiếu Du tiến vào trong đại điện, cũng nói chuyện an bài Lục Thiếu Du tiến vào Chiến Thiên Liên Minh, cố ý cho Lục Thiếu Du bái sư cốc chủ Thải Hồng Cốc Phương Chí Thành, về sau ở trong Chiến Thiên Liên Minh sẽ có tiền đồ rất lớn.

Lục Thiếu Du tỏ vẻ biết ơn, bái thêm một sư phụ, ngược lại cũng không có việc gì, về sau mình cũng có chỗ đặt chân.

Ngồi ở vị trí thủ tọa bên trái, chung quanh có hơn trăm người, tu vị thực lực không dưới Phá Giới Cảnh, thậm chí có hai Phá Giới Cảnh cao giai.

Vào lúc này Phạm Kiếm Nhân đã ngồi ở vị trí thủ tọa bên phải, nhìn thấy Lục Thiếu Du, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, nhưng ở đây có Phạm Sàm nên hắn không dám biểu lộ quá nhiều.

Thấy thần sắc Lục Thiếu Du lạnh nhạt, tu vị thực lực của hắn không cao, nhưng Phạm Sàm nhưng lại khách khí có thừa, ánh mắt không ít người sinh ra nghi ngờ.

Ánh mắt Phạm Sàm khẽ nhúc nhích, lập tức nghe Phạm Sàm giới thiệu, Lục Thiếu Du mới biết những người này đều là cường giả đỉnh cấp thế lực lớn trong Vạn Cổ Thế Giới, Phá Giới Cảnh đã hơn mười người.

Có Phạm Sàm giới thiệu, mọi người đều khách khí với Lục Thiếu Du, người ngay cả Phạm Sàm phải cực kỳ khách khí, các thế lực trong Vạn Cổ Thế Giới không dám xem thường và đắc tội.

Cuối cùng nghe nói Lục Thiếu Du lát nữa sẽ bái sư Phương Chí Thành, mọi người vô cùng nghi hoặc, nếu người này có lai lich bất phàm, tại sao lại bái sư Phương Chí Thành.

Trong lòng mọi người ẩn giấu nghi hoặc, thời gian từ từ qua đi, ngày đã đến trưa, cả quảng trường đầu người lúc nhúc, tụ tập càng ngày càng nhiều.

Rốt cục khi mọi người chờ đợi, quảng trường có động tĩnh, đám người bạo động, cuối cùng tránh ra một lối đi.

- Bái kiến cốc chủ.

Từng tiếng nói cung kính vang lên, người trên quảng trường hành lễ.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào, trên quảng trường có không ít đệ tử trẻ túm tụm, cốc chủ Thải Hồng Cốc Phương Chí Thành dẫn theo Phương Thải Y, hai người cùng tiến lên.

Thần sắc Phương Chí Thành ổn trọng, thân thể hơi cong, nhưng mà ánh mắt tinh mang ám lộ, trong vô hình có khí chất uy nghiêm tỏa ra, thần thái phong khinh vân đạm, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Phương Thải Y vẫn mặc váy dài xinh xắn, đôi mắt chớp động, dáng người thướt tha yêu kiều, nàng bước tới ngồi bên cạnh Phạm Kiếm Nhân, ánh mắt tỏa sáng.

- Bái kiến Phương cốc chủ.

Lúc này rất nhiều thủ lĩnh thế lực thở dài, thần sắc khác nhau, Lục Thiếu Du không khó nhìn ra được, sợ rằng trong Vạn Cổ Thế Giới cũng không bình đạm yên ổn như mình vẫn nghĩ.

- Mọi người đa lễ.

Ánh mắt Phương Chí Thành lập loè, phất tay sau đó nói:

- Hôm nay thỉnh chư vị đến Thải Hồng Cốc, tổng cộng có hai chuyện, chuyện đầu tiên là con gái ta sẽ đính hôn với thiếu môn chủ Thiên Thủy Môn Phạm Kiếm Nhân, chuyện thứ hai là kẻ hèn này thu đồ đệ, thu đệ tử thứ bảy, cũng là đệ tử quan môn...

Lục Thiếu Du nghe nói vậy, ánh mắt vẫn nhìn Phương Thải Y, ánh mắt Phương Thải Y nhìn xuống, nhẹ nhàng mím môi, giống như thẹn thùng cúi đầu, nhưng lại không phải... Thẹn thùng.

Cảm giác được ánh mắt Lục Thiếu Du, Phương Thải Y ngẩng đầu, đôi mắt đen linh động, bốn mắt nhìn nhau, không có bất kỳ chấn động nào, lại chậm rãi qua đi.

Phương Chí Thành nói ngắn gọn vài câu, thân là chưởng môn Thiên Thủy Môn, đường chủ Chiến Thiên Liên Minh Phạm Sàm lên đài, lúc này khách khí nói vài câu cảm tạ, cũng khen Phương Chí Thành và Phương Thải Y, nhìn qua cực kỳ hòa ái...

Cuối cùng tuyên bố Phương Thải Y và Phạm Kiếm Nhân hai người đính hôn với nhau, trên quảng trường vang lên âm thanh chúc mừng nhiệt liệt, Phạm Kiếm Nhân càng cười không khép miệng được, thân ảnh đến trên quảng trường, nắm tay Phương Thải Y, hai người trai tài gái sắc, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.

Trong lòng Lục Thiếu Du thất lạc không nhỏ, muốn làm chút gì đó, hắn lại cười khổ, chỉ là quan hệ ngoài ý muốn mà thôi, mình còn có thể làm gì, nếu nàng chịu, chính mình cho dù không sợ hậu quả cũng phải liều mạng một phen, cũng muốn thử một lần, nhưng hiện tại tất cả là nàng lựa chọn, có lẽ trong thế giới của nàng, mình chỉ là người mới đến, hắn hiểu điều đó.

Nhưng giờ phút này, Lục Thiếu Du cảm giác tâm của mình đang đau, loại cảm giác này rất vi diệu, dù sao, nữ trước mặt có quan hệ không tầm thường với mình.

Một lát sau, được đệ tử Thải Hồng Cốc an bài, Lục Thiếu Du lên đài bắt đầu bái sư, ánh mắt toàn trường đều tập trung lên người Lục Thiếu Du, đang suy đoán lai lịch và thân phận Lục Thiếu Du.

Bái sư phức tạp hơn suy nghĩ của Lục Thiếu Du rất nhiều, đầu tiên là có đệ tử tuyên bố cốc quy Thải Hồng Cốc, sau đó còn phải gặp sáu sư huynh sư tỷ.

Tổng cộng là năm nam một nữ, trong sáu người này có hai người Lục Thiếu Du đã gặp, bình thường ở ngay trong Thải Hồng Cốc, hai người tuổi chừng bốn mươi, thân thể gầy gò, phân biệt tên là Hồng Dương, Hồng Tinh, theo thứ tự là đại sư huynh và tam sư huynh.

Bốn người còn lại đều có bộ dáng trung niên, ba nam một nữ, nữ đang mặc cung trang, chính là nhị tỷ Hồng Nguyệt, tứ sư huynh Hồng Thần, ngũ sư huynh Hồng Kiền, lục sư huynh Hồng Khôn.

*****

Lục Thiếu Du chào từng người, bọn họ đều có tu vị Phá Giới Cảnh, trong đó đại sư huynh Hồng Dương tu vị cao nhất, Lục Thiếu Du suy đoán, có lẽ là Ngộ Chân Cảnh sơ giai, tưng xứng với Phương Thải Y, nhị sư tỷ Hồng Nguyệt, tam sư huynh Hồng Tinh hai người đều là Phá Giới Cảnh cao giai.

Cuối cùng Lục Thiếu Du bái sư, hắn cung kính hành lễ, dựa theo quy củ Thải Hồng Cốc, sau khi hành lễ là kính trà, lúc này mới hoàn thành quá trình bái sư.

Lục Thiếu Du cuối cùng cũng xem như đạt được đại lễ, trở thành đệ tử thứ bảy cốc chủ Thải Hồng Cốc, sau khi kính trà, Phương Chí Thành giao cho Lục Thiếu Du một hộp gấm, hộp gấm mở ra, có viên đan dược tràn đầy năng lượng, tên là Giới Nguyên Đan, nó là vật có giá trị xa xỉ, nghe nói giá trị của nó còn cao hơn tọa giá khôi lỗi cấp một nhiều.

Sau khi bái sư có không ít người chúc mừng, tăng thêm hôm nay là ngày đính hôn giữa Phương Thải Y và Phạm Kiếm Nhân, cho nên cảnh tượng rất náo nhiệt.

Lục Thiếu Du lập tức làm quen không ít trưởng lão và hộ pháp trong Thải Hồng Cốc, cuối cùng cũng bị dìm ngập trong đám người, sau đó lặng lẽ lui ra.

Trong Thải Hồng Cốc, núi non trùng điệp, cảnh rất đẹp, nhìn ra xa sẽ thấp thoáng thấy các kiến trúc mái cong cổ kính rêu phong, chung quanh sơn thủy hữu tình, mây mù lượn lờ, nội tâm cảm thấy thoải mái.

Lục Thiếu Du đứng chắp tay, mắt nhìn lên trời, chẳng biết tại sao hôm nay hắn cảm thấy áp lực.

- Ai?

Sau một lát, thần sắc Lục Thiếu Du trầm xuống, lập tức cảnh giác nhìn ra sau lưng.

- Linh hồn lực thất sư đệ thật mạnh.

Một giọng nói thanh thúy truyền tới, một thân ảnh mặc cung trang đi tới, chỉ đi mấy bước đã tới trước mặt Lục Thiếu Du, chính là nhị sư tỷ Hồng Nguyệt.

- Bái kiến nhị sư tỷ.

Lục Thiếu Du hơi dấu ánh mắt lóe sáng, lập tức hành lễ.

- Thất sư đệ không cần đa lễ, ta cũng muốn hít thở không khí trong lành, không nghĩ tới thất sư đệ cũng ở chỗ này.

Hồng Nguyệt nói nhỏ, nhìn phương xa, ánh mắt không có chấn động.

- Ta cũng đang ngắm cảnh.

Lục Thiếu Du nói nhỏ.

- Thất sư đệ, hôm nay sư muội đính hôn, ngươi có cao hứng thay nàng không?

Đột nhiên Hồng Nguyệt quay đầu lại hỏi Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du cười cười, nói:

- Chính nàng mất hứng, người khác làm sao cao hứng thay nàng được.

- Ngươi cũng nhìn ra sao?

Hồng Nguyệt nhìn Lục Thiếu Du, dường như có chút ngoài ý muốn, ánh mắt chấn động một hồi, nói:

- Đương nhiên nàng không cao hứng, nàng làm như vậy, đều là bất đắc dĩ, vì Vạn Cổ Thế Giới, nàng mới như thế.

- Nàng có thể lựa chọn.

Lục Thiếu Du nói.

- Lựa chọn, không phải tất cả mọi người có quyền lợi lựa chọn.

Hồng Nguyệt cười cười, lập tức nói với Lục Thiếu Du:

- Ngươi biết lai lịch của ta và năm sư huynh khác không?

Lục Thiếu Du không nói gì, nhìn Hồng Nguyệt rồi lắc đầu.

- Sư huynh tỷ đệ chúng ta đều là cô nhi, đều do sư phụ thu dưỡng, cuối cùng thu làm đệ tử, không có sư phụ, sẽ không có chúng ta hôm nay, tất cả của chúng ta, cho dù là tên đều là sư phụ cho.

Hồng Nguyệt nói với Lục Thiếu Du.

- Sư phụ là một người tốt.

Lục Thiếu Du nói nhỏ.

- Đương nhiên, ít nhất trong lòng chúng ta không ai có thể thay thế sư phụ, từ nhỏ đến lớn, chúng ta xem Thải Y như muội muội, nhưng hôm nay, nhìn thấy Thải Y mất hứng, chúng ta nhưng lại bất lực.

Hồng Nguyệt thở dài.

Vừa dứt lời, Hồng Nguyệt nhìn Lục Thiếu Du, nói nhỏ:

- Thất sư đệ, linh hồn lực của ngươi rất mạnh, ta cảm giác, ngươi dường như có không ít bí mật, cũng nghe Thải Y sư muội nói về ngươi, cố gắng tu luyện đi, hy vọng có một ngày, ngươi có thể vượt qua chúng ta, thậm chí vượt qua sư phụ.

Thời điểm vừa dứt lời, thân ảnh Hồng Nguyệt biến mất trên ngọn núi.

Lục Thiếu Du mãi cho đến ban đêm mới đặt chân vào đình viện, cả Thải Hồng Cốc vẫn phi thường náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.

Khoanh chân ngồi xuống, Lục Thiếu Du tiếp tục điều tức, khôi phục thương thế trong người, thương thế đã khôi phục bảy tám phần, chờ khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, lại bắt tay nghĩ biện pháp giải quyết Vô Ảnh Phệ Tủy Độc Thư.

Một đêm qua đi, trong Thải Hồng Cốc dần dần bình thường trở lại.

Sáng sớm, trong Thải Hồng Cốc có một tọa giá khôi lỗi phi hổ bay đi, mấy đạo thân ảnh đạp không đứng đó.

Phương Thải Y nhìn xuống dưới, phất tay chào Phương Chí Thành và đám Hồng Dương.

- Sư muội, chúng ta đi thôi.

Phạm Kiếm Nhân đại Phương Thải Y sau lưng.

- Sư huynh, chúng ta đi thôi.

Ánh mắt Phương Thải Y nhìn qua môt hướng trong Thải Hồng Cốc, lúc này quay người rời đi.

Rống.

Mọi người tiến vào tọa giá phi hổ, một lát sau, tọa giá khôi lỗi bay lên cao, chỉ lách mình vài cái đã biến mất trên không trung.

- Bảo trọng.

Ánh mắt Phương Chí Thành chớp động, hào quang trong mắt lập lòe, thì thào nói nhỏ:

- Thải Y, chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, tất cả rất phức tạp, ai...

Lục Thiếu Du đang điều tức, toàn thân bao bọc trong hào quang kim sắc, khí tức càng ngày càng dài, không có người tới quấy rầy, Lục Thiếu Du cũng không đi ra ngoài, thời gian mấy ngày qua hắn vẫn điều tức.

Năm ngày sau đó, trong màn đêm, ánh trăng chiếu sáng sơn mạch, ánh trăng như tấm sa mỏng bao phủ các ngọn núi, lại giống như sương mù dày đặc che chắn mọi vật.

Xùy!

Trong dãy núi, một đạo thân ảnh lóe lên như sao băng, lóe lên rồi biến mất, nhanh như thiểm điện.

Xoẹt zoẹt~!

Hàng loạt âm thanh ' xoẹt zoẹt~ ' vang lên, đình viện im lặng.

Hô!

Lục Thiếu Du phun ra một ngụm trọc khí, lập tức đình chỉ tu luyện, tâm thần quan sát chung quanh, thần sắc khẽ biến, thân ảnh lập tức đứng lên rời phòng.

- Là ai.

Đến bên ngoài gian phòng, vừa mở cửa phòng thì có một người bay vào, ánh mắt Lục Thiếu Du quan sát, đây là một nữu tử không ăn mặc chỉnh tề, chính là một trong những nữ tử mang hắn đi quảng trường lúc trước.

- Chết.

Lục Thiếu Du lập tức phát hiện nữ tử này là thi thể, quần áo mất trật tự, chỗ ngực, quần áo nghiền nát, khóe miệng máu tươi tràn ra, đã không còn sinh cơ.

- Thất sư đệ có thể ở đây không?

Cũng lúc đó có tiếng nói vang lên, không ít thân ảnh cũng xuất hiện bên ngoài đình viện.

Lời nói vừa dứt, cánh cửa đình viện bị mở ra, hơn mười đạo thân ảnh vội vàng xông vào, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Thiếu Du, còn có thi thể nữ tử trên mặt đất.

Trong mấy chục người tới có hai người đi đầu, Lục Thiếu Du đã gặp qua, chính là ngũ sư Hồng Kiền, lục sư huynh Hồng Khôn, hai người đều có tu vị Phá Giới Cảnh sơ giai, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, những người còn lại đi theo đều có cấp độ Hậu Thiên, thực lực thấp nhất còn có hơn mười người, tương đương với Tôn cấp trên đại lục Linh Vũ.

- Hoàng sư muội.

Những nam nữ đệ tử trẻ tuổi nhìn thấy thi thể nữ tử trên mặt đất, lập tức vây quanh, sau đó ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du mang theo địch ý.

- Thất sư đệ, vì sao ngươi làm như vậy?

Hồng Kiền nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt nặng nề, thân hình gầy gò run rẩy.

- Ngũ sư huynh, ta...

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ giật mình, loại tình huống này làm Lục Thiếu Du sững sờ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-3468)