← Ch.2565 | Ch.2567 → |
Lục Thiếu Du còn nhớ rõ ban đầu trong Cổ Lan sơn mạch tại Vạn Cổ thế giới, phụ thân của Kim Viên là Kim Long tu vi thông thiên cảnh cao giai, nhưng lại dám động thủ với Ma Linh yêu nữ, Phạm Sàm cùng Đỗ Lộc mà không e ngại, nguyên lai bởi vì như thế.
Cũng khó trách trong Thị Hoang thế giới, dù có cừu gia vô số nhưng cừu gia cũng chỉ có thể canh chừng bên ngoài, không cách nào tiến vào đuổi giết.
Bởi vì một người tiến vào thế giới này, bị người vây công, tuy trên lý luận có thể đào thoát, nhưng vạn nhất lật thuyền trong mương, trực tiếp bị vây công tới chết cũng có khả năng.
Bởi vậy với sự đặc thù của thế giới này, một khi có người tiến vào truy sát người khác, dù không quen biết nhưng nếu gặp được đều sẽ hỗ trợ, đạo lý môi hở răng lạnh ai cũng hiểu được rõ ràng.
Cho nên lúc trước Âm Minh dạ xoa bị nhiều cường giả đuổi giết, cuối cùng chạy vào Thị Hoang thế giới liền được an toàn.
- Thì ra là thế!
Lục Thiếu Du sực tỉnh.
Lập tức trên mặt hắn liền lộ ra ý cười.
Mọi người đều kinh ngạc, tại sao thường thức như vậy mà Lục Thiếu Du hoàn toàn không biết chút nào.
Ban đầu hắn tìm đọc tư liệu trong Thải Hồng cốc, bởi vì thường thức này trẻ con cũng biết, cho nên không ai ghi chép vào tư liệu, hơn nữa cũng không ai tự nhiên nhắc tới việc này, cho nên mãi tới bây giờ Lục Thiếu Du mới biết.
Thiên Khu lại nói:
- Chưởng môn, không chỉ là như thế, cho dù là khôi lỗi, chiến hạm, trận pháp, đi vào tiểu thế giới cũng chỉ phát huy ra thực lực thông thiên cảnh cao giai, lực lượng sẽ bị thiên địa trực tiếp áp chế.
- Chiến hạm cùng khôi lỗi cũng bị áp chế sao?
Lục Thiếu Du ngoài ý muốn.
- Đó là đương nhiên, trong ba ngàn đại thế giới, đồn đãi ba ngàn hỗn độn đại thế giới là vững chắc nhất, sau đó là trung thiên thế giới cùng tiểu thiên thế giới, nếu không có thiên địa áp chế, tu vi hóa hồng cảnh chỉ một cái tát là có thể làm hỏng cả tiểu thế giới!
Âm Minh dạ xoa nói.
Lục Thiếu Du mỉm cười, tin tức này đối với hắn mà nói là tin tốt lành không nhỏ, liền vội vàng hỏi:
- Dạ tỷ, trình tự đại đạo cảnh tuy nói là thân bất tử, nhưng không thật sự là thân bất tử đi?
- Đương nhiên.
Âm Minh dạ xoa gật đầu:
- Nếu bị tu vi đồng cấp vây công, không chết mới là lạ, nhưng nếu đại đạo cảnh cùng thông thiên cảnh giao thủ, dưới tình huống bình thường đại đạo cảnh sẽ nắm chắc, mặc dù đang ở trong tiểu thế giới, tu vi bị áp chế, nhưng dù sao có ưu thế uy áp giai vị, lĩnh ngộ cùng thi triển áo nghĩa, thông thiên cảnh cao giai cũng khó thể đối kháng, chỉ có thể bỏ chạy trối chết.
Lục Thiếu Du nghe vậy nhất thời nở nụ cười.
- Nhưng cũng có ngoài ý muốn.
Âm Minh dạ xoa tựa hồ nhớ ra gì đó, nói:
- Thiên uy sở trí, thiên địa áp chế, nhưng có một loại sinh linh luôn được chiếu cố, làm người ta hâm mộ ghen tỵ.
- Sinh linh gì vậy?
Lục Thiếu Du tò mò hỏi.
- Hết thảy sinh linh trong Hỗn Độn thế giới, chỉ cần là sinh linh sinh ra hoặc tạo ra trong Hỗn Độn thế giới, trời sinh được thiên địa chiếu cố, giống như vừa ra đời trên người đã được đánh lạc ấn, thiên uy sở trí cùng thiên địa uy áp đều mở cánh cửa đặc xá cho bọn họ.
Âm Minh dạ xoa nói tiếp:
- Ở trong tiểu thế giới, hàng tỷ sinh linh cường giả vượt qua thực lực thông thiên cảnh cao giai sẽ bị áp chế xuống thông thiên cảnh cấp cao đỉnh, nhưng người trong Hỗn Độn thế giới thì khác, họ có thể đạt tới đại đạo cảnh, cao hơn những sinh linh khác một cảnh giới.
Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc, đây chẳng khác gì người có tu vi niết bàn cảnh trong Hỗn Độn thế giới cùng người có tu vi niết bàn cảnh của thế giới khác cùng đi vào tiểu thiên thế giới, người trong Hỗn Độn thế giới bị áp chế còn lại trong đại đạo cảnh đỉnh cao, nhưng đối phương lại bị áp chế chỉ còn thông thiên cảnh cao giai đỉnh mà thôi.
Vậy không cần phải nói, kết quả tuyệt đối là chết chắc rồi.
- Có chuyện này ta luôn rất kỳ quái.
Thiên Khu ngẩng đầu nghi hoặc nói:
- Lần trước bảy huynh đệ chúng ta giao thủ với chưởng môn, dưới tình huống bình thường cho dù là tu vi đại đạo cảnh giao thủ với chúng ta nhiều nhất chỉ chiếm thượng phong, nhưng ngày đó chưởng môn có thể đánh trọng thương bảy huynh đệ chúng ta, nhưng ngươi chỉ có tu vi thông thiên cảnh sơ giai, thực lực có chút kỳ quái a.
Sau đó Thiên Khu lại lắc đầu, nói:
- Có lẽ bởi vì chưởng môn có linh khí áo nghĩa đi.
Lục Thiếu Du không nói gì, lúc này nghe vậy trong lòng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, tựa hồ thực lực của hắn cũng không bị áp chế, trình tự tu vi vẫn là thông thiên cảnh sơ giai mà thôi.
Nguyên bản Lục Thiếu Du còn tưởng rằng là do tu vi của mình chỉ tới đó, thực lực của mình mạnh mẽ là nhờ đan điền khí hải còn có lực lĩnh ngộ cường đại, hiện tại xem ra có quan hệ với Hỗn Độn thế giới.
Nhưng bất kể như thế nào điều này đối với Lục Thiếu Du mà nói lại là tin tốt lành tuyệt đối, có lẽ mình không bị áp chế, mà người khác lại bị áp chế, suy nghĩ một chút trong lòng Lục Thiếu Du cũng cảm thấy buồn cười.
- Thất Sát, Bạch phó đường chủ, Viêm Hỏa phó đường chủ, các ngươi thu thập một chút, theo ta đi Hắc Hạc môn, đã lâu cũng không được hoạt động gân cốt rồi.
Lục Thiếu Du đứng dậy, vươn vai nói.
- Chưởng môn muốn đích thân đi?
Bạch Kinh Đường hỏi.
- Đương nhiên, ta cũng nên đi dạo một chút.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
- Mang theo đệ tử tinh anh là tốt rồi.
- Đệ tử Võ đường đều là đệ tử tinh anh!
Viêm Hỏa đứng dậy nói, hắn nắm giữ Võ đường, đã qua nhiều năm phát triển, hôm nay rốt cục có công dụng, cũng có thể triển lộ cho chưởng môn xem thành tựu của Võ đường bao năm nay.
- Chưởng môn, chừng nào thì chúng ta xuất phát?
Vẻ mặt Bạch Kinh Đường chờ mong, chưởng môn tự mình xuất thủ, chỉ sợ kết cục của Hắc Hạc môn đã định.
- Hiện tại xuất phát, phát binh Hắc Hạc môn!
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, hàn ý hiện lên, hắn phải chuẩn bị tiếp tục đột phá mới được.
Giữa trưa, bên trong Thất Sát thành đột nhiên vang lên tiếng xé gió.
Hưu hưu...
Từng tiếng xé gió vang xa, hơn mười đạo lưu quang cấp tốc biến mất giữa không trung, trong mơ hồ phóng xuất ra một cỗ khí thế sát phạt sắc bén.
- Chẳng lẽ Thất Sát môn muốn đối phó người nào, trận thế này cũng không nhỏ!
- Nghe nói gần đây Liệt Hỏa môn liên hợp với Hắc Hạc môn, Thất Kiếm môn bọn họ đối phó Thất Sát môn, chỉ sợ là vì việc này đi.
Bên trong Thất Sát thành từng ánh mắt ngẩng nhìn lên trời cao, người hiểu chuyện thấp giọng nghị luận.
Hắc Hạc môn ở trong Thị Hoang thế giới được cường giả Hắc Hạc thanh danh hiển hách xây dựng, địa bàn không nhỏ, thực lực chỉnh thể đạt tới hàng ngũ nhị lưu, môn chủ Hắc Hạc thực lực đại đạo cảnh, trong môn phái còn có Bạch Báo, Hắc Ưng là hai cường giả tu vi thông thiên cảnh cao giai, thực lực không thể khinh thường.
Bởi vì quan hệ tới tiểu thế giới, tu vi đại đạo cảnh chẳng khác gì bất tử, bởi vậy mặc dù Hắc Hạc môn là thế lực nhị lưu, nhưng thế lực nhất lưu không có việc gì cũng sẽ không đi trêu chọc hắn, nhiều ít sẽ cấp hắn mặt mũi.
*****
Ai cũng biết trong Thị Hoang thế giới không cách nào một nhà độc đại, cho nên có ít cừu nhân cũng là chuyện tốt.
Đương nhiên Hắc Hạc môn cũng không dám đi trêu chọc thế lực nhất lưu như Đông Tinh xã, Linh Thứu tháp, Tây Vương phủ, Bắc Đẩu môn, nếu chọc giận thế lực nhất lưu, vạn nhất bị người vây công hậu quả không cách nào thừa nhận.
Hắc Hạc môn nằm trong dãy núi thật lớn, dựa vào bên sông, thiên địa năng lượng tràn đầy, chung quanh có mấy đại tiểu thành thị bao quanh, ở vùng này Hắc Hạc môn là bá chủ tuyệt đối, nắm giữ hết thảy trong tay, không ai dám đối nghịch với bọn họ.
- Tốc độ tòa giá dẫy Tường Long thật đúng là nhanh a!
Bên trong tòa giá, Mạc Kình Thiên, Ma Linh yêu nữ, Âm Minh dạ xoa bọn họ đều có vẻ kinh ngạc.
Mạc Kình Thiên nói:
- Thiếu Du huynh đệ, bằng không chúng ta thử xem Thiểm Điện?
- Nếu chúng ta vận dụng Thiểm Điện, người phía sau sẽ theo không kịp.
Lục Thiếu Du cười nói.
- Lục Thiếu Du, ngươi rốt cục tính toán khi nào theo ta về Phong Vân sơn?
Bên trong tòa giá, Ma Linh yêu nữ nhìn Mạc Kình Thiên cùng Lục Thiếu Du, nàng không hiểu tại sao quan hệ giữa hai người này ngày càng thân thiết, quả thật gần như muốn mặc chung cái quần, lần này đối phó Hắc Hạc môn gì đó, Lục Thiếu Du vừa hỏi thì nhị ca của nàng lập tức chạy theo.
- Việc này...
Mỗi lần vừa nhắc tới Phong Vân sơn, Lục Thiếu Du không nói gì, chỉ có thể trốn tránh, chỉ sợ chọc giận yêu nữ nàng sẽ bắt mình mang đi.
Nhưng lần này cũng không như ngày trước, kể từ khi nghe nói trong tiểu thế giới có thiên địa áp chế, Lục Thiếu Du cũng không còn quá nhiều kiêng kỵ, huống chi còn có Mạc Kình Thiên ở đây, nói:
- Kỳ thật muốn thành thân ở trong Thị Hoang thế giới cũng như vậy, cần gì phải chờ tới Phong Vân sơn, chờ sau khi động phòng chúng ta đi Phong Vân sơn cũng thế thôi.
- Hạ lưu, vô sỉ, ai muốn động phòng với ngươi, ta chỉ nói thành thân, cũng không nói động phòng.
Dung nhan như trích tiên của Ma Linh yêu nữ nhất thời ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
- Ha ha!
Mạc Kình Thiên cười to.
Sáng sớm, cả không gian một mảnh trắng xóa, tia nắng ban mai xuyên thấu qua sương mù nhẹ nhàng buông xuống đại địa.
Hưu hưu!
Phía chân trời bình tĩnh vang lên thanh âm xé gió, hơn mười đạo lưu quang chỉnh tề kéo dài qua không trung, xuyên qua thành trấn, lập tức xuất hiện trên núi non.
Oanh long!
Không gian run rẩy, hơn mười đạo lưu quang thu liễm, từng tòa giá khôi lỗi tạo hình quái dị, thể tích không lớn nhưng lại làm người ta rùng mình hiện ra, từng thân ảnh bay nhanh ra ngoài, chỉnh tề trôi nổi giữa không trung, nhân số lên tới năm ngàn, toàn thân phóng thích ra chân khí sắc bén.
- Bạch phó đường chủ, giao cho ngươi!
Lục Thiếu Du lăng không đứng thẳng, nhìn phía trước nói.
- Dạ, chưởng môn!
Bạch Kinh Đường hành lễ đáp, thân ảnh bay tới trước, tâm thần vừa động, vài giới chỉ xuất hiện, từng đạo lưu quang hóa thành kềnh càng hiện thân.
Những vật kềnh càng này chính là chiến hạm, là chiến hạm Oanh Thiên mà Lục Thiếu Du giao cho Bạch Kinh Đường, ba chiếc chiến hạm Phi Hổ nhị cấp, cùng một chiến hạm Phi Hổ tam cấp.
Oanh long long!
Không gian run rẩy, chân khí khởi động, năm chiến hạm bí văn quanh quẩn, chân khí hung mãnh làm người rùng mình, cả không gian đều rung động, gió giục mây vần.
- Đệ tử Ngoại đường nghe lệnh, chuẩn bị san bằng Hắc Hạc môn!
Sưu sưu!
Từng thân ảnh bay lên năm chiến hạm, chỉ còn đệ tử Võ đường đứng yên sau lưng Đồng Thất cùng Viêm Hỏa không nhúc nhích, nhưng nhìn thấy đệ tử Ngoại đường phong cảnh bá đạo như thế, trong lòng đều thấy hâm mộ.
- Người nào dám càn rỡ trong Hắc Hạc môn!
Động tĩnh làm Hắc Hạc môn chú ý, từng thân ảnh bay ra, thật nhiều đệ tử Hắc Hạc môn cấp tốc lướt tới.
- Con bà nó, dám động địa bàn của chúng ta, cho các ngươi biết tay!
Bạch Kinh Đường hét lớn, sát ý tràn ra, tâm thần vừa động, phất tay bay lên.
- Hống!
Ba chiếc chiến hạm Phi Hổ nhị cấp vỗ cánh bay lên, đầu hổ dữ tợn như sống lại, dữ tợn rít gào như vật còn sống.
Oanh Thiên ầm ầm run lên, uy thế lan tràn, bốn chiến hạm xuyên thấu qua không gian bay tới.
Hưu hưu hưu!
Một đạo năng lượng quang đoàn từ trong Oanh Thiên như sóng xung kích bay ra, ngay lập tức từ trong ba chiến hạm Phi Hổ cũng bắn ra ba đạo năng lượng quang đoàn vút tới.
Đệ tử Hắc Hạc môn tựa hồ cảm nhận được điều gì, nhưng hết thảy không còn kịp nữa.
Phanh phanh phanh!
Trong tích tắc, năng lượng quang đoàn nổ tung, tiếng nổ kinh thiên động địa, khe không gian tối đen lộ ra, cả vùng núi non bên dưới bị oanh thành khe rãnh.
Oanh long!
Ngọn núi sụp đổ, đất rung núi chuyển, đệ tử Hắc Hạc môn vừa lao ra bị tạc đến tan thành mây khói.
- A...
Bên dưới núi non hoang tàn truyền ra tiếng kêu gào thê thảm, tựa hồ bị tai bay vạ gió.
Hưu hưu hưu!
Bốn chiến hạm cũng không ngừng lại, từng đạo năng lượng quang đoàn lại như sóng xung kích oanh ra.
Oanh long long!
Từng mảng lớn núi non sụp đổ, đất rung núi chuyển, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không cách nào tưởng tượng cảnh tượng kia rung động kinh người như thế nào.
Bên trong kiến trúc dưới núi non liên miên, từng nhóm lớn đệ tử Hắc Hạc môn lao ra, cũng trên vạn người, căn bản còn chưa biết chuyện gì phát sinh đã bị tạc vỡ ngay giữa không gian.
Một đám đệ tử Hắc Hạc môn còn chưa kịp phản ứng, thân hình ầm ầm hóa thành mảnh nhỏ, hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt.
Oanh long long!
Năm chiến hạm xuyên qua không gian, năng lượng quang cầu trực tiếp oanh kích xuống, lại có thật nhiều đệ tử Hắc Hạc môn biến thành huyết vụ.
Bên trong dãy núi xanh biếc mở mang, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã bị san thành bình địa, vô số kiến trúc trở thành đống hoang tàn.
- Hắc Hạc môn làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
- Hình như có người tới diệt Hắc Hạc môn!
Trong những tòa thành xung quanh dãy núi non, động tĩnh kinh người lập tức khiến cho vô số ánh mắt nhìn chăm chú.
- Chiến hạm cường hãn a!
Đệ tử Thất Sát môn nhìn thấy một màn thảm thiết trước mắt, những nơi chiến hạm đi qua đều biến thành đống hoang tàn, gió thổi cỏ rạp, vô cùng rung động.
- Bạch phó đường chủ, ngươi tiết kiệm một chút đi, đắt lắm a!
Phạm Thống ở hậu phương, vẻ mặt đau lòng, uy lực chiến hạm thật lớn, nhưng tiêu hao khổng lồ làm hắn đau lòng không thôi.
- Các đệ tử mau lui lại, mau lui lại!
- Người nào dám tới Hắc Hạc môn càn rỡ, có đảm lượng hãy xưng tên ra!
Vài tiếng hét lớn như sấm sét vang vọng giữa không trung, ba thân ảnh phá không bay tới, sắc mặt khó xem.
Người đi đầu là một hắc y lão giả, thân hình gầy gò, hai tay dài hơn người thường không ít, ánh mắt sắc bén tràn ngập hàn mang.
Sau lưng lão giả là một hắc bào đại hán, mắt lộ tinh quang, người đi cuối cùng là bạch y đại hán, thân hình khôi ngô, vùng trán cao rộng, lộ ra chân khí hung hãn.
Ba người này xuất hiện, hàn ý tràn ngập, không gian gió gục mây vần, ánh sáng như ảm đạm xuống.
- Chưởng môn, ở giữa chính là Hắc Hạc, bên cạnh là Hắc Ưng cùng Bạch Báo, thực lực Hắc Hạc cực mạnh, tốc độ rất nhanh.
Thiên Khu nói.
← Ch. 2565 | Ch. 2567 → |