Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 2991

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 2991: Hiểu lầm mà thôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


- Thì ra Lục Kinh Vân thật sự là con của Lục đoàn trưởng, là ta nhìn lầm.

Phượng Tuy ngẩng đầu, tươi cười nhìn qua Lục Thiếu Du, tất cả đã không như kế hoạch, lập tức nói:

- Hổ Sư, Cuồng Thử, Lục Linh, không nghĩ tới các ngươi cũng tới ah, đã lâu không gặp, dường như thực lực các vị tiến bộ không ít.

Lục Linh, Hổ Sư, Cuồng Thử ba người nhìn qua, cũng không quan tâm Phượng Tuy, mà là nhìn về phía Lục Thiếu Du, Hổ Sư nói:

- Lục phó thống lĩnh, nói chuyện chính là Phượng Tuy, đoàn trưởng quân đoàn Thiên Phượng, cũng là tôn tướng trong liên minh quân bộ, lại nói tiếp, địa vị cao hơn chúng ta trong liên minh quân bộ, tên cụt tay bên cạnh hắn là Đô Linh phó thống lĩnh.

- Thiếu chủ?

Vô Tướng nhìn Lục Thiếu Du, khí tức hùng hậu bộc phát, chỉ cần Lục Thiếu Du gật đầu là có thể đại khai sát giới.

Lục Thiếu Du nhìn qua không gian, hắn nhìn Phượng Tuy, Đô Linh, Độc Hạt ba người, Phượng Tuy linh thực lực mạnh nhất, đặc biệt là Phượng Tuy, khí tức trên người hắn làm Lục Thiếu Du khó nhận ra, người này là người Phượng Hoàng nhất tộc.

- Độc Hạt trung đoàn trưởng, đã lâu không gặp, thương thế trên người thế nào?

Lục Thiếu Du cuối cùng nhìn lên người Độc Hạt, thần sắc vui vẻ hỏi thăm Độc Hạt.

- Lục đoàn trưởng, thương thế đã không có gì đáng ngại, không nghĩ tới Lục Kinh Vân thật sự là con của Lục đoàn trưởng, tất cả đều là hiểu lầm, lão hủ có mắt không tròng, thật sự đắc tội.

Độc Hạt nhìn Lục Thiếu Du điểm danh, toàn thân không tự nhiên, nhưng hắn không thể không tiến lên.

- Thì ra là hiểu lầm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta cho rằng quân đoàn Ma Hạt và quân đoàn Thiên Phượng cố ý chọc Lục mỗ đấy, làm ta sợ nhảy dựng lên, quân đoàn Ma Hạt và quân đoàn Thiên Phượng, Lục mỗ ta đắc tội không nổi.

Lục Thiếu Du cười, chậm rãi đi tới trước người Độc Hạt, nói:

- Nếu ngươi nói là hiểu lầm, ta có thể dẫn người đi chưa?

Độc Hạt nghe vậy lập tức sững sờ, Lục Thiếu Du quá dễ nói chuyện, chẳng lẽ thật sự sợ quân đoàn Ma Hạt cùng quân đoàn Thiên Phượng sao, ngẫm lại cũng phải, quân đoàn Ma Hạt và quân đoàn Thiên Phương không dễ trêu.

Lập tức Độc Hạt cũng an tâm một ít, sắc mặt dữ tợn người, nói với Lục Thiếu Du:

- Lục đoàn trưởng khách khí, lần này hiểu lầm, hôm nào ta nhất định tới quân đoàn Hùng Phong nhận sai, thật có lỗi.

- Độc Hạt trung đoàn trưởng khách khí, nhận lỗi thì không cần, ta hiểu lầm một lần là tốt rồi.

Lục Thiếu Du cười nói.

- Hiểu lầm một lần...

Sắc mặt Độc Hạt lập tức nghi hoặc khó hiểu.

- Đúng, hiểu lầm một lần.

Khi Lục Thiếu Du nói xong, lúc lời này lọt vào tai Độc Hạt, Độc Hạt biến sắc.

Vào lúc này Độc Hạt cảm giác không gian vặn vẹo, nguyên lực trong người bị giam cầm, lập tức thân bất do kỷ bị giam cầm không cách nào nhúc nhích, sâu trong linh hồn đã cảm thấy khí tức tử vong bao phủ, ngay sau đó thân thể nổ tung.

Xùy.

Một trảo đánh vào đầu Độc Hạt, lập tức không gian chung quanh bao phủ Độc Hạt vào trong.

Bành.

Âm thanh trầm thấp truyền ra, Độc Hạt nổ tung, lỗ đen không gian biến mất, độc công của Độc Hạt còn chưa thúc dục đã biến mất giữa thiên địa.

- Trung đoàn trưởng.

Chung quanh có hơn mười Niết Bàn Cảnh quát lên, trơ mắt nhìn Độc Hạt bị đánh chết, không dám đến gần, còn vô cùng sợ hãi.

Vù vù.

Người chung quanh hít khí lạnh, không phải sợ hãi thực lực của Lục Thiếu Du.

Mà là vì nam tử áo xanh này trong lúc trò chuyện lại ra tay độc ác, gọn gàng, tâm ngoan thủ lạt, loại người mới làm người ta cảm thấy khủng bố.

Thường thường loại người này sẽ không động thủ, nhưng một khi động thủ cho dù đối phương quỳ xuống cầu xin cũng không bỏ qua.

- Thật sự là hiểu lầm, không nghĩ tới thực lực yếu như vậy, ta cho rằng hắn có thể chống lại một kích đấy, ai biết thực lực thấp như thế, thật sự là hiểu lầm mà.

Lục Thiếu Du cười nhạt, đánh chết Độc Hạt mặt không đổi sắc, vẫn mỉm cười như thế, mặc cho ai cũng có thể cảm giá được dưới nụ cười vui vẻ này là sát ý ngập trời.

- Khốn nạn!

Phượng Tuy nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt vui vẻ biến thành âm trầm, đến thời điểm này hắn còn không rõ mới là quá ngu, Lục Thiếu Du còn khó chơi và lớn mật hơn hắn suy nghĩ nhiều.

- Lục Thiếu Du, thân là đoàn trưởng quân đoàn Hùng Phong của liên minh quân bộ, ngươi giết trung đoàn trưởng quân đoàn Ma Hạt Độc Hạt là ý gì, pháp quy của liên minh quân bộ ngươi không đặt vào mắt sao?

Nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt Phượng Tuy vô cùng âm trầm.

- Ngươi là Phượng Tuy, Phượng Hoàng nhất tộc?

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn thẳng vào Phượng Tuy, Phượng Hoàng nhất tộc, Lục Thiếu Du không khó nhận ra vì sao quân đoàn Thiên Phượng lại đối phó Lục Kinh Vân, chính mình và Phượng Hoàng nhất tộc có ân oán quá sâu.

- Đúng vậy, Phượng Hoàng nhất tộc Phượng Tuy, quân đoàn Thiên Phượng chính là quân đoàn của Phượng Hoàng nhất tộc.

Nhìn Lục Thiếu Du, Phượng Tuy mang theo cao ngạo tuyệt đối, trong liên minh quân bộ hai đại thế giới, Phượng Hoàng nhất tộc tuyệt đối xem như chủng tộc cường hãn, trong liên minh quân bộ có địa vị quan trọng, không có mấy người dám trêu chọc Phượng Hoàng nhất tộc.

Nhưng mà Phượng Tuy tự ngạo, trong mắt Lục Thiếu Du không chút đáng giá, nụ cười biến thành âm trầm, trầm giọng nói:

- Thì ra là gà trống của Phượng Hoàng nhất tộc.

- Gà trống?

Đám người Lục Linh, Cát Bạch Mị, Huyết Ưng nghe xong liền sững sờ, lúc này nhìn thẳng Lục Thiếu Du.

- Lục Thiếu Du, ngươi nói cái gì, có bản lĩnh ngươi nói lại lần nữa, ngươi biết thân phận của ta, ta là tôn tướng, ngươi dám vô lễ?

Phượng Tuy tức giận, ánh mắt âm trầm đến cực điểm nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du.

Gương mặt Lục Thiếu Du biến thành âm trầm, cười lạnh nói:

- Không có nghe rõ ràng sao, gà trống của Phượng Hoàng nhất tộc, thính lực quá kém!

- Tốt, tốt, tốt.

Phượng Tuy cười lạnh, đôi mắt đỏ bừng, khí tức nóng bỏng bạo phát ra.

Ai cũng cảm giác được, lúc này Phượng Tuy, tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai nổi giận tới mức nào.

- Lục Thiếu Du, hôm nay xem như ngươi lợi hại, chúng ta không để yên, sổ sách hôm nào lại tính toán.

Phượng Tuy quát lạnh, phất tay với người chung quanh:

- Chúng ta đi.

Vừa dứt lời, Phượng Tuy muốn quay người rời đi, mọi người vô cùng ngạc nhiên, đường đường Phượng Tuy lại rời đi như thế, đây tuyệt đối không phải phong cách của Phượng Tuy.

Sắc mặt Đô Linh âm trầm, thê lương nói:

- Đoàn trưởng, ba người chúng ta chết trong tay Lục Thiếu Du, thù con ta không thể không báo, chúng ta cứ bỏ qua như vậy?

- Đi.

Phượng Tuy âm trầm trừng Đô Linh cụt tay, hắn muốn rời đi. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, đối phương thực lực tuyệt đối mạnh hơn hắn, Phượng Tuy không phải kẻ ngu, hoàn toàn không chiếm được tiện nghi, chỉ có ăn thiệt thòi, lưu lại là tìm chết.

- Vô Tướng, Phá Thổ, Phong Hỏa, nghe nói quân đoàn Thiên Phượng cường giả thực lực cũng không tệ, các ngươi đi thử đi, cũng không nên lưu thủ, không được làm mất mặt mũi quân đoàn Hùng Phong, cường giả quân đoàn Thiên Phượng rất mạnh đấy.

Lục Thiếu Du nói một câu.

- Vâng, Thiếu chủ.

Lúc Lục Thiếu Du vừa dứt lời, tiếng nói vang lên, thân ảnh Vô Tướng đi tới, thân ảnh như điện, lập tức đi thẳng về phía quân đoàn Thiên Phượng.

*****

Nguyên lực trong người sôi trào, trong lúc mơ hồ mang theo tiếng nổ vang vọng, không gian chung quanh run rẩy, Vô Tướng trực tiếp vỗ một chưởng vào Tuyên Cổ Cảnh sơ giai của quân đoàn Thiên Phượng.

Phá Thổ, Phong Hỏa hai người hiểu ý, Vô Tướng vừa ra tay với người quân đoàn Thiên Phượng, từng đạo năng lượng công kích bộc phát dữ dội, cả sơn mạch này không ngừng nổ tung.

- Nghe nói quân đoàn Thiên Phượng cường giả như mây, hôm nay cũng nên biết một chút!

Hổ Sư hét lớn một tiếng, khi đám người Trương Lăng Phong, Đông Quan Trạch lao tới phía trước, nguyên lực khủng bố tuôn ra, trên không trung hội tụ năng lượng vô cùng đáng sợ, thanh thế khủng bố không nhỏ.

- Ta cũng muốn biết một chút!

- Luận bàn một chút đi!

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Cuồng Ngưu, Cuồng Thử, Huyết Ưng, Trình Tinh, Cát Bạch Mị, Đông Quan Trạch, Trương Lăng Phong tất cả Tuyên Cổ cảnh của các quân đoàn đều lao tới.

Từng đạo năng lượng công kích tuôn ra, nhắm ngay người quân đoàn Thiên Hạt.

Ầm ầm.

Chỉ trong chốc lát không gian biến sắc, năng lượng phá hủy không gian, hơn mười Tuyên Cổ Cảnh, đặc biệt Tuyên Cổ Cảnh trung giai cũng không ít.

Công kích này chính là hủy diệt, trong luận bàn này, từng đạo chưởng ấn, chỉ pháp, dấu quyền, năng lượng đánh nát không gian.

Trong nháy mắt người của quân đoàn Thiên Phượng kêu thảm thiết, không ít Niết Bàn Cảnh bị tru sát, đây là sát phạt, không phải luận bàn gì cả.

- Vô liêm sỉ, Hổ Sư, Cuồng Thử, các ngươi muốn làm cái gì, muốn tạo phản phải không, liên minh quân bộ sẽ không bỏ qua các ngươi.

Phượng Tuy lập tức biến sắc, lớn tiếng với đám người Hổ Sư, Cuồng Thử, thân ảnh cũng lao về phía Hổ Sư.

- Đoàn trưởng Phượng Tuy, chúng ta chỉ luận bàn mà thôi, không cần lo lắng, ta cũng muốn lĩnh giáo Phượng Tuy ngươi đấy, kính xin vui lòng chỉ giáo.

Giọng nói mang theo lệ khí không chút che dấu bộc phát, Lục Linh ngăn cản trước mặt Phượng Tuy, trong nháy mắt ngắn ngủi không trì hoãn chút nào, một quyền ấn mang theo lực lượng không gian đánh thẳng vào Phượng Tuy.

- Vô liêm sỉ, ta sẽ không bỏ qua các ngươi.

Phượng Tuy gào thét, đến thời điểm này hắn có ngu cũng nhìn ra, dám người Lục Linh đang đánh chết người quân đoàn Thiên Phượng, tại sao có thể gọi là luận bàn.

Ầm ầm.

Trong mắt tức giận ngập trời, khí tức nóng bỏng từ trong người PHượng Tuy bạo phát ra ngoài, giống như muốn thiêu đốt không gian, hỏa diễm cuồn cuộn ngăn cản Lục Thiếu Du.

Rầm rầm rầm.

Khí tức sát phạt ngập trời, đồ sát, đây là đồ sát, quân đoàn Thiên Phượng biến thành tế phẩm, hoàn toàn không có lực phản kháng.

- Ah...

Lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả cường giả quân đoàn Thiên Phượng và quân đoàn Ma Hạt sắc mặt tái nhợt, linh hồn rung động rất lớn, bọn họ không ngờ vì đối phó con của Lục Thiếu Du lại có chuyện này, bây giờ hối hận không kịp.

- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ha ha...

Lục Thiếu Du cười lạnh, hắn lao về phía một tên Niết Bàn cảnh và Tuyên Cổ Cảnh của quân đoàn Thiên Phượng, hai tên này nổ tung, trong nháy mắt ngắn ngủi hơn tám mươi Niết Bàn Cảnh và bốn Tuyên Cổ Cảnh sơ giai, còn có một Tuyên Cổ Cảnh trung giai bị Lục Thiếu Du chém giết thần hồn câu diệt.

Xùy.

Thân ảnh Lục Thiếu Du vượt qua trời cao, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Đô Linh, lãnh ý bộc phát dữ dội.

- Lục Thiếu Du, Sát Thiên là ngươi giết?

Đô Linh nhìn qua Lục Thiếu Du, trong nội tâm sinh ra ý sợ hãi, nhưng sát ý sinh ra ngập trời, con của hắn là tồn tại chói mắt trong gia tộc, có hi vọng dẫn gia tộc quật khởi, đã bị Lục Thiếu Du đánh chết trong thiên giới mật địa.

Mà bây giờ Lục Thiếu Du cũng chỉ bị trừng phạt tiến vào Thương Khung chiến trường mà thôi, loại trừng phạt này chẳng là gì, chuyện này làm cho Đô Linh không nhịn nổi, bởi vậy từ lời thủ hạ biết thân phận của Lục Kinh Vân, lập tức giết tới, ai biết bây giờ biến thành cục diện như vậy.

Nhưng hiện tại đối mặt với kẻ giết con mình, cho dù biết Lục Thiếu Du thực lực khủng bố, Đô Linh vẫn không nhịn được sinh ra bi thương, trong nội tâm tức giận và hận ý vượt qua sợ hãi.

- Sát Thiên!

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, chấp pháp đội Sát Thiên, Lục Thiếu Du tất nhiên nhớ rõ.

- Sát Thiên.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, chấp pháp đội Sát Thiên, Lục Thiếu Du tự nhiên nhớ rõ, nhìn Đô Linh nói:

- Sát Thiên là ta tự tay giết chết, bọnhắn năm lần bảy lượt gây khó dễ với ta, ta giết hắn, bây giờ ngươi báo thù cho hắn, đoạn ngươi một tay xem như trừng phạt, niệm tình ngươi báo thù cho con, tha ngươi không chết cũng được.

Vừa dứt lời, ánh mắt Lục Thiếu Du âm trầm, quát:

- Nhưng ngươi không nên đụng vào con ta, ngươi hôm nay phải chết!

- Lục Thiếu Du, ta biết rõ ngươi rất mạnh, đánh chết Tuyên Cổ Cảnh cao giai dễ như chơi, nhưng cho dù ngươi là chân lý Niết Bàn thì vô địch sao, giết Sát Thiên con ta, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Vừa dứt lời, thân thể ĐôLinh lập tức bành trướng thật nhanh.

Bang bang.

Trong nháy mắt thân thể Đô Linh nổ tung, năng lượng khủng bố quét qua các nơi, không gian chung quanh sinh ra hố sâu.

Năng lượng tự bạo nổ tung cả một phiến không gian, cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai tự bạo hồn anh, cho dù là Hóa Hồng Cảnh cũng không dám ngăn cản chính diện, bằng không sẽ biến thành đệm lưng.

ánh mắt mọi người rung động, thời điểm tự bạo qua đi, thân ảnh áo xanh lại xuất hiện trước mặt mọi người. Một đạo hào quang màu vàng thu liễm, chính là Lục Thiếu Du, hắn không bị ảnh hưởng chút nào.

- Vậy mà hoàn toàn không có việc gì.

Tuyên Cổ Cảnh tự bạo hồn anh, Lục Thiếu Du lại vô sự, chuyện này làm người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

- Phụ thân, người không sao chứ?

Lục Kinh Vân chém nát một tên Niết Bàn Cảnh cao giai trước mặt, lập tức lao về phía Lục Thiếu Du.

Vừa rồi cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai tự bạo, Lục Kinh Vân cũng đổ mồ hôi lạnh, lúc này hắn lại ngạc nhiên, thực lực phụ thân lại vượt qua hắn tưởng tượng.

Lục Thiếu Du nhìn đao trong tay Lục Kinh Vân một hồi, ánh mắt chớp động, lúc này mới ngẩng đầu nói với Lục Kinh Vân:

- Tuyên Cổ Cảnh cao giai tự bạo rất mạnh, nhưng hắn chỉ vừa đột phá Tuyên Cổ Cảnh cao giai không lâu, Tuyên Cổ Cảnh cao giai là một cái hào rộng, hắn tự bạo còn chưa đạt tới Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong.

- Con còn muốn tự tay đánh chết lão cẩu đó, không nghĩ tới hắn tự bạo.

Lục Kinh Vân rất tiếc nuối.

Lục Thiếu Du nhìn qua chiến trường, lập tức nói với Lục Kinh Vân:

- Đao trong tay con không tệ, ta cómấy đao quyết, connhìncho kỹ.

Vừa dứt lời, đao trong tay Lục Thiếu Du bộc phát huyết quang đáng sợ.

Ông.

Huyết quang xuất hiện, huyết đao trong tay Lục Kinh Vân bị dẫn động, nhất thời kêu ông ông.

- Duệ Kim Hồn Đao!

- Quỷ Mộc Hồn Đao!

- Hàn Băng Hồn Đao.

- Nộ Viêm Hồn Đao!

- Hậu Thổ Hồn Đao!

Huyết Lục bộc phát sát chiêu lăng lệ, Lục Thiếu Du bổ ra năm đao chém giết mười lăm tên Niết Bàn Cảnh và hai tên Tuyên Cổ Cảnh sơ giai.

- Ah....

Rầm rầm rầm!

Đám người Vô Tướng, Hổ Sư, Phá Thổ, Huyết Ưng, Cuồng Thử, Cát Bạch Mị, Phong Hỏa, Cuồng Ngưu ra tay, cường giả quân đoàn Thiên Phượng không ngừng kêu thảm thiết, Niết Bàn Cảnh rất mạnh, nhưng cũng phải xem đối mặt với ai.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-3468)