← Ch.3079 | Ch.3081 → |
Băng Nhu giao cho Lục Thiếu Du một khối ngọc giản không gian, thân ảnh xinh đẹp lập tức thả người rời đi.
- Bắt đầu lĩnh ngộ vậy.
Lục Thiếu Du thu hồi ngọc giản không gian, ánh mắt lóe lên, bí cảnh Cổ tộc không giống bình thường, sợ rằng hắn cũng phải ngây ngốc, lĩnh ngộ một thời gian ngắn trong bí cảnh Băng gia này. Đến lúc đó cũng mượn cơ hội đột phá tới Hóa Hồng cảnh. Một khi đột phá tới Hóa Hồng cảnh, khi đó mới chính thứ được coi là cường giả đỉnh phong trong ba ngàn đại thiên thế giới này.
Trong dãy núi trùng điệp trong sơn mạch có hai đạo thân ảnh giống như thiểm điện xé rách không gian.
- Các ngươi cho rằng có thể đuổi tận giết tuyệt người Đô Linh gia chúng ta sao? Không có dễ như vậy đâu.
Một đạo thân ảnh màu nâu đang đuổi theo một đạo thân ảnh màu tím rồi nói.
Phụt.
Đạo thân ảnh mặc áo bào tím phía trước giống như đã bị thương nặng, trong miệng không ngừng có máu tươi phun ra, rốt cuộc khi tới không trung trên một sơn cốc thì bị người sau lưng đuổi kịp, cho nên không thể không đáp xuống bên dưới.
- Trốn không thoát đâu.
Đạo thân ảnh màu nâu kia đuổi tới, hai mắt tràn ngập sát khí nhìn vào đạo thân ảnh phía trước rồi nhanh chóng đáp xuống bên dưới.
Một lát sau, trong sơn cốc, trong sơn cốc có vách núi dựng đứng, một nam tử có thân hình gầy gò, người mặc bộ trường bào màu tím, khuôn mặt vốn tuấn lãng khiến cho người ta nhìn qua có chút ôn hòa, có xúc động giống như muốn ôm hôn lúc này lại tràn ngập hàn ý, hai mắt nhìn chăm chú vào lão giả mặc trường bào màu nâu trước mặt.
- Ngươi trốn không thoát đâu, đuổi tận giết tuyệt Đô Linh gia, ta không buông tha cho ngươi.
Lão giả này âm trầm nhìn qua nam tử mặc áo bào tím, sát ý trong mắt không thèm che dấu bắn ra.
- Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong, ngươi cho rằng mình có thể giết ta sao? Ta muốn đi ngươi còn chưa giữ lại được ta.
Nam tử mặc áo bào tím có hoa văn lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt đảo qua lão giả trước người, người này cũng chính là Đông Quan Trạch, hắn nhếch miệng lên cười nói:
- Ngươi đuổi theo ta xa như vậy đủ chưa? Không che chở cho dư nghiệt Đô Linh gia ngươi, ngươi lại đuổi theo ta, ta thấy đợi sau khi ngươi trở về, người Đô Linh gia các ngươi cũng đã chết hết rồi.
- Đáng hận.
Lão giả mặc áo bào màu nâu rít lên một tiếng, trong mắt có hung quang bắn ra, sát ý ngập trời nói:
- Ta sẽ không buông tha cho ngươi.
Tiếng quát vừa dứt, quanh thân lão giả mặc áo bào màu nâu này có lực lượng linh hồn bàng bạc từ trong cơ thể phô thiên cái địa tuôn ra. Áo nghĩa linh hồn dẫn động năng lượng thiên địa, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, lập tức ngưng kết thành một đạo quyền ấn.
Oanh.
Trên đạo quyền ấn này có quang mang năng lượng bắn ra tứ tung, mang theo năng lượng linh hồn khủng bố chấn động. Trong lúc mơ hồ có tiếng sấm vang vọng, khiến cho không gian run run. Quyền ấn dùng xu thế sấm sét, tốc độ như thiểm điện hung hăng đánh về phía Đông Quan Trạch.
Nhìn qua đạo quyền ấn này đánh tới, Đông Quan Trạch nhanh chóng lui về phía sau, không dám ngạnh kháng, thân hình như quỷ mị nhanh chóng lùi lại.
- Trốn không thoát đâu.
Lão giả mặc áo bào nâu âm trầm hết lớn, quyền ấn phá không phong tỏa đường lui của Đông Quan Trạch, quyền ấn biến đổi, hóa thành một đạo chưởng ấn, mang theo vô số tàn ảnh chưởng ấn cùng với linh hồn chấn động cuồn cuộn phô thiên cái địa đánh về phía Đông Quan Trạch.
Sắc mặt Đông Quan Trạch trầm xuống, khẽ cắn răng, bàn tay đột nhiên nắm chặt, năng lượng linh hồn bàng bạc ở trong cơ thể tuôn ra, một thanh trường kiếm linh khí mang theo vô số tàn ảnh nhanh chóng bắn ra.
Xoẹt.
Tàn ảnh của trường kiếm cùng với tàn ảnh chưởng ấn va chạm vào nhau lập tức vỡ tan, kình khí ngập trời, chưởng ấn lập tức vỗ vào trường kiếm.
Phanh.
Năng lượng linh hồn vô hình chấn động bắn tứ tung, không gian xuất hiện hư không đen kịt. Thân hình Đông Quan Trạch bị đẩy lùi, trong mắt lần nữa có máu tươi tràn ra.
Xoẹt.
Cùng lúc này, lão giả mặc áo bào nâu cũng điên cuồng lao thẳng về phía Đông Quan Trạch, thân ảnh nhanh như thiểm điện, một đạo quyền ấn bằng linh hồn lần nữa được đánh ra.
- Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong mà thôi, rốt cuộc cũng không dấu diếm nữa mà ra tay toàn lực sao?
Âm thanh lạnh nhạt vang lên, trong sát na, một thanh niên mặc trường bào lập tức phá không xuất hiện, tay nắm một thanh đại đao màu trắng như tuyết, nương theo khí tức sát phạt ngập trời lan tràn ra, giống như phong quyển tàn vân khuếch tán. Một đạo đao mang xé rách không gian mang theo vết nứt không gian đen kịt lan tràn, trong nháy mắt đánh xuống.
Xoẹt.
Vết nứt không gian đen kịt chung quanh đao mang lan tràn, dùng xu thế như sấm sét đánh vào cánh tay của lão giả mặc áo bào màu nâu, một đao bị chém đứt đôi, huyết vụ lập tức bắn ra.
- Ah...
Lão giả mặc áo bào màu nâu lập tức kêu lên thảm thiết, khuôn mặt âm trầm vốn tràn ngập sát khí ngập trời lập tức trắng bệch như tro tàn, thân hình nhanh chóng lui lai.
- Lục Kinh Vân.
Lão giả mặc áo bào nâu này trogn nháy mắt cũng phát hiện ra thân phận của thanh niên vừa mới tới, người này chính là Lục Kinh Vân của Lục gia, sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.
- Trốn không thoát đâu.
Âm thanh lạnh nhạt truyền ra, Lục Kinh Vân đã như quỷ mị xuất hiện trước người lão giả mặc áo bào màu nâu, bàn tay hóa thành trảo ấn, bên trong trảo ấn có một vòng xoáy bằng nguyên lực điên cuồng tuôn ra, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi xuyên thấu không gian, đặt vào trên đỉnh đầu của lão giả mặc áo bào nâu này, lực lượng cắn nuốt quỷ dị điên cuồng tuôn ra.
- Ah...
Lão giả mặc áo bào màu nâu muốn tránh thoát, thế nhưng lúc này lại phát hiện ra tất cả đều bị trói buộc, lực lượng cắn nuốt quỷ dị kia thôn phệ linh hồn và nguyên lực, khiến cho hắn căn bản không có cách nào giãy dụa, sinh ra cảm giác đau đớn kịch liệt. Khiến cho hắn không nhịn được kêu lên thảm thiết không ngớt, toàn thân lập tức run rẩy, khuôn mặt trở nên dữ tợn vô cùng.
Đông Quan Trạch nhìn Lục Kinh Vân đột nhiên xuất hiện, ánh mắt chấn động một chút, trong mắt lại càng thêm ngưng trọng, lẳng lặng đứng dậy. Trên trường bào màu tím có hoa văn có vết máu đã khô, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Một lát sau đó, lão giả mặc áo nâu ở trong lòng bàn tay Lục Kinh Vân hóa thanh thây khô, trong lòng bàn tay của Lục Kinh Vân toát ra hỏa diễm, thân hình lão giả kia hóa thành tro tàn.
Phù.
Lục Kinh Vân thở ra một ngụm trọc khí, lúc này mới mở ra hai mắt ra, quay người nhìn Đông Quan Trạch, trong mắt hiện lên hàn ý.
- Thiếu soái, một mình thiếu soái tới sao?
Đông Quan Trạch ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Vân, ánh mắt chẳng biết từ lúc nào đã lạnh nhạt hơn không ít.
Lục Kinh Vân thu đại đao trên tay vào trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn Đông Quan Trạch, nói:
- Đúng vậy, một mình ta tới đây.
- Thiếu soái có lẽ tới giết ta đúng không?
Đông Quan Trạc ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Vân, trường bào máu tím tung bay trong gió, khuôn mặt có chút vui vẻ, sự vui vẻ này có chút khổ sở.
- Ta đoán dùng tâm tư kín đáo của nhà ngươi, có lẽ ngươi đã sớm nhìn ra.
Lục Kinh Vân nhìn Đông Quan Trạch nói.
*****
- Ngọc giản tin tức của Ám đường so với ngọc giản tin tức trong đại điện không giống, có lẽ là từ Lục Soái, từ trước đó ta đã lo lắng việc này có thể xảy ra, cho nên ta chỉ cần liếc là có thể cảm giác được.
Đông Quan Trạch cười khổ, khuôn mặt vẫn vui vẻ.
Lục Kinh Vân lại nói:
- Ngươi có thời gian, ngươi có cơ hội, vì sao ngươi lại không trốn?
- Trốn sao?
Đông Quan Trạch lắc đầu nói:
- Ta có thể trốn đi đâu chứ? Sau lưng có Đông Quan gia, có thế giới của ta, ta còn có Linh Hỏa quân đoàn, ta trốn cũng vô dụng.
- Sớm biết có hiện tại vì sao lúc trước lại làm như vậy? Nếu như là chuyện khác, xem xét những công lao mà ngươi lập vì Lục gia quân trong những năm này, ta cũng có thể tha cho ngươi, thế nhưng ngươi không nên cấu kết với Thiên La minh hại phụ thân ta. Cho nên ta không tha cho ngươi được.
Lục Kinh Vân nhìn Đông Quan Trạch nói.
- Đa tạ Thiếu soái còn nhớ tới ta, sớm biết hiện tại cần gì lúc trước phải làm như vậy, ha haha....
Đông Quan Trạch nói xong, lập tức cười ha hả nói:
- Thực không dám dấu Thiếu soái, Đông Quan Trạch ta hiện tại không hối hận, cho dù một chút cũng không.
- Ta cũng muốn xem xem một chút.
Thân hình cao ngất của Lục Kinh Vân tiến lên hai bước, đứng chắp tay.
- Thứ hiện tại ta hối hận là đã đưa Đông Quan gia và Linh Hỏa quân đoàn tới tình trạng như vậy. Nếu như lúc trước không làm như vậy, ta có thể đưa Đông Quan gia và Linh Hỏa quân đoàn tới một độ cao mới.
Đông Quan Trạch nói xong, mở miệng liếm vết máu ở khóe miệng mình, ngừng một lát rồi nhìn Lục Kinh Vân nói:
- Thế nhưng hiện tại ta lại không hối hận, tuy rằng là mâu thuẫn, thế nhưng trong lòng ta quả thực lại mâu thuẫn như vậy, Thiếu soái, ngươi đã từng có nữ nhân nào trong lòng chưa?
- Có nữ nhân nào trong lòng sao?
Hai mắt Lục Kinh Vân khẽ đảo, trong đầu không khỏi nhớ tới từng nữ tử đã làm bạn bên cạnh mình.
- Thiếu soái ta hối hận, cũng không hối hận. Người khác đều cho rằng ta chung tình với Mộ Linh Lạc, kỳ thực không phải vậy, làm như vậy sẽ khiến cho người ta không liên tưởng tới quan hệ của ta với Phượng Hoàng nhất tộc mà thôi. Người ta chung tình chính là Dạ Phượng Hoàng, kể tử lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết rõ ta sinh ra vì nàng, cũng có thể chết vì nàng.
Ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Vân, Đông Quan Trạch cười nói:
- Có phải ngươi thấy ta ngốc đúng không?
- Ta không có cách nào phán xét chuyện này của ngươi, bởi vì ta không phải ngươi. Ta thấy, nếu như vì nữ tử trong lòng ta, ta cũng sẽ cam tâm làm tất cả, cho dù giao ra cả tính mạng của mình cũng can tâm tình nguyện.
Lục Kinh Vân nhìn Đông Quan Trạch, nói:
- Bất quá ta khác ngươi, ta sẽ không bị người ta lợi dụng.
- Thiếu soái, đó là bởi vì ngươi còn chưa đạt tới tình trạng si tình như ta.
Đông Quan Trạch lắc lắc đầu nói.
Lục Kinh Vân nhìn qua Đông Quan Trạch nói:
- Thật sao, vậy ta cũng muốn biết, nữ tử của Phượng Hoàng nhất tộc kia có si vì ngươi giống như ngươi si vì nàng ta hay không?- Cái này.... Ha ha hah....
Đông Quan Trạch nghe vậy lập tức sững sờ, âm thầm đau thương, lại lập tức cười ha hả, tuy rằng cười thế nhưng lại có thể thấy được nụ cười của hắn đắng chát.
Tiếng cười vừa dứt, Đông Quan Trạch nhìn Lục Kinh Vân nói:
- Thiếu soái, nể mặt ta những năm này lập nhiều công lao cho Lục gia quân, Đông Quan Trạch ta cầu xin Thiếu soái một chuyện được không?
- Nếu không phải những năm này ngươi vì Lục gia quân lập nhiều công lao, ta sẽ không phải tới tận đây. Thứ nhất ta không muốn làm ảnh hưởng tới quân tâm, thứ hai ngươi cũng vì Lục gia quân mà lập không ít công lao, cho nên ta muốn phái đoàn trưởng Linh Hỏa quân đoàn đi thể hiện một chút. Ra đi tôn nghiêm một chút.
- Đa tạ Thiếu soái.
Nghe vậy Đông Quan Trạch ôm quyền cúi người thi lễ thật sâu, nhìn qua Lục Kinh Vân nói tiếp:
- Ta còn cầu Thiếu soái một chuyện, chuyện ta và Phượng Hoàng nhất tộc bán đứng Lục soái và Linh Hỏa quân đoàn chỉ có mình ta biết rõ. Ta hy vọng Thiếu soái có thể giữ lại Linh Hỏa quân đoàn. Đông Quan gia ta cũng không liên quan tới việc này, hy vọng Thiếu soái tha cho Đông Quan gia ta.
Lục Kinh Vân nghe vậy, đôi mắt đen nhánh khẽ đổi, lập tức gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Đông Quan Trạch nghe Lục Kinh Vân nói vậy, khuôn mặt mỉm cười, nói:
- Có những lời này của Thiếu soái ta yên tâm rồi.
Phanh.
Dứt lời, trong lòng bàn tay của Đông Quan Trạch đột nhiên có linh hồn lực mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, lập tức dùng một chưởng hung hăng đập vào đỉnh đầu mình, miệng phát ra những âm thanh cuối cùng trong cuộc đời mình:
- Thiếu soái, ta vì nàng có thể không màng sinh tử, nàng làm ta có thể trả giá bất kỳ thứ gì, ta thật đáng thương, sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải làm thế. Chỉ tiếc hiện tại tất cả đã không còn cách nào quay đầu lại.
Phanh.
Thân hình Đông Quan Trạch ngã xuống mặt đá, âm thanh hoàn toàn biến mất.
Lục Kinh Vân đứng chắp tay, trường bào tung bay, thân ảnh vừa mới định bắn ra thế nhưng lần nữa lại cắn răng đứng lại, mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, mãi một lúc lâu sau hắn mới xoay người, cúi đầu thì thào nói:
- Có Lục gia quân một ngày, ta sẽ che chở cho Đông Quan gia ngươi một ngày.
...
Thời gian giống như cát chảy lặng lẽ trôi qua, đảo mắt đã trôi qua năm năm.
Trong vòng năm năm này, trên Thượng Thanh thế giới xảy ra không ít chuyện, đầu tiên là Phi Linh môn quật khởi. Những năm này, sau khi Phi Linh môn dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt tất cả thế lực thuộc Diệt Linh minh, cơ hồ tất cả các thế lực kia đều bị Phi Linh môn dùng danh nghĩa khống chế tất cả, cũng danh chính ngôn thuận được Phi Linh môn tiếp thu.
Thực lực của Phi Linh môn hiện tại, còn có Lục Thiếu Du trong mật địa Thiên giới, tất cả các thế lực khác trong Trung Thiên thế giới tuy rằng trong lòng cảm thấy không công bằng, thế nhưng cũng không có biện pháp, cũng không dám ngăn cản.
Trong vòng năm năm ngắn ngủi, Phi Linh môn dùng xu thế sấm sét khống chế mấy chục Trung Thiên thế giới, nhảy vọt, quật khởi trở thành thế lực đệ nhất dưới Cổ tộc và hai đại Liên minh trong Thượng Thanh thế giới.
Mặc khác, Nguyệt Hoàng thế giới cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Năm năm trước, Phượng Hoàng nhất tộc mạnh nhất trong Nguyệt Hoàng thế giới chẳng biết tại sao giống như trong vòng một đêm biến mất hầu như không còn, trong Nguyệt Hoàng thế giới không còn Phượng Hoàng nhất tộc nữa.
Trên phố cũng lập tức truyền ra tin tức, lúc này mọi người mới biết rõ, thì ra Phượng Hoàng nhất tộc trong mật địa Thiên giới động đao với người không nên động, nghe nói chuyện này có quan hệ với Lục Thiếu Du của Phi Linh môn kia.
Phi Linh môn, trong thời gian năm năm, Tiểu Long, Lục Doanh, Lục Âm, Lục Tượng, Lục Xảo sau khi ở với người nhà mấy tháng lập tức trở lại nơi mà mình nên tới.
Lục Kinh Vân ở lại giúp Phi Linh môn khống chế đại cục. Sau đó giao lại tất cả cho gia gia Lục Trung, ngoại công Vân Khiếu Thiên và Lữ Chính Cường.... hắn cùng sư tổ Chí Thánh Đại Đế, Đoan Mộc Khung Thiên, còn có Độc Cô Ngạo Nam, Hàn Băng Đại Đế và những người khác trở lại Thương Khung chiến trường.
← Ch. 3079 | Ch. 3081 → |