← Ch.3085 | Ch.3087 → |
Sưu.
Trong nháy mắt ngắn ngủi thân ảnh Lục Thiếu Du đã lặng lẽ xuất hiện trước quyền ấn của Lý Tương, khuôn mặt vui vẻ nói:
- Ngươi thua rồi.
Dứt lời, ngón tay Lục Thiếu Du khẽ gảy nhẹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào quyền ấn của Lý Tương, một đám quang mang bỗng nhiên bắn ra.
Sưu Sưu.
Tiếng xé gió vang vọng, dưới vô số ánh mắt bốn phía nhìn vào, thân hình vạm vỡ của Lý Tương giống như diều dứt dây, phá vỡ không gian bắn thẳng xuống đất. Mũi chân tạo thành hai rãnh nhỏ giống như dòng suối nhỏ trên mặt đất, đá vụn cùng với kình khí bắn ra, lúc này thân hình mới đứng vững được.
Thân hình vạm vỡ của Lý Tương ổn định, dường như cũng không có bị thương, thế nhưng ánh mắt khi nhìn về phía đạo thân ảnh mặc áo bào xanh xa xa, ánh mắt lúc này đã kinh hãi, mãi một lúc lâu còn chưa hoàn hồn.
- Thật mạnh.
Cơ hồ tất cả mọi người chung quanh rung động thật sâu, đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi của Lý gia, Tuyên Cổ cảnh trung giai đỉnh phong, Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong bên ngoài gặp phải Lý Tương sợ rằng cũng không chiếm được một chút tiện nghi nào, không ngờ lại thua trong một chiêu. Lại bị một đầu ngón tay của Lục Thiếu Du làm cho bắn ngược ra ngoài. Cảnh tượng rung động bực này khiến cho mọi người khó có thể tin được.
- Ài...
Trong đám người, một lão giả mặc áo bào màu nâu khẽ cười khổ, thở dài một hơi rồi nói với Lý Tương:
- Lý Tương, ngươi không phải là đối thủ, lui ra đi.
- Lục Thiếu Du, ta thua.
Khẽ lắc đầu, Lý Tương nhìn Lục Thiếu Du rồi lui xuống. Tuy rằng vừa rồi hắn còn lạnh nhạt như vậy, thế nhưng lúc này lại hiểu rõ, hắn không thể nào là đối thủ của Lục Thiếu Du, nếu không phải Lục Thiếu Du hạ thủ lưu tình, một chiêu vừa rồi hắn sẽ thua vô cùng khó coi.
Lý Tương thật không ngờ, Lục Thiếu Du này không ngờ lại cường hãn tới tình trạng như vậy, dễ dàng có thể đánh bại mình, chuyện này khiến cho hắn khó mà tin được.
- Đa tạ.
Lục Thiếu Du gật đầu với Lý Tương, lập tức nhìn lão giả mặc áo bào màu nâu, vừa rồi hắn cũng đã biết qua tên tuổi người này. Người này gọi là Lý Hậu Minh trưởng lão của Lý gia, từ khí tức trên người Lục Thiếu Du có thể nhìn ra, thực lực người này cũng không dưới Lôi Quang trưởng lão, Đường Ám trưởng lão, Băng Cổ trưởng lão.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn lão giả mặc áo bào màu nâu kia, nói:
- Lý trưởng lão, hiện tại ta có thể đi vào trong bí cảnh Lý gia không?
- Đương nhiên, ta sẽ mang ngươi vào.
Lý trưởng lão gật đầu cảm thán, lập tức mỉm cười, thái độ cực kỳ thân mật.
Thời gian giống như cát chảy, lặng lẽ trôi qua, lần nữa lại trôi qua ba năm.
Sau ba năm, bên ngoài bí cảnh Lý gia bị xé rách tạo thành vết nứt không gian. Một đạo thân ảnh màu xanh lướt đi, khóe miệng nở nụ cười lui vẻ, sau đó lập tức biến mất trong không gian của Lý gia.
Ba ngày sau, trong không gian của Hỏa gia.
- Thiếu Du lão đệ, lúc trước trong Vô Sắc trung thiên thế giới, tiểu tử Hỏa Minh kia không biết nặng nhẹ, cũng bị người khác giật dây, sau đó ta đã nghiêm trị hắn, mong Thiếu Du huynh đệ đừng trách.
Một lão giả mặt mày hồng hào có chút áy náy nói với Lục Thiếu Du, khí tức tu vi của người này Lục Thiếu Du có thể dò xét ra, không dưới Lý Hậu Minh, đám người Băng Cổ.
- Hỏa Khánh trưởng lão khách khí rồi, chuyện đã qua rồi.
Lục Thiếu Du cũng không có canh cánh trong lòng chuyện này, chuyện Hỏa Minh và Lục Du Thược từ lâu Lục Thiếu Du đã nghe nói qua. Hỏa Minh của Hỏa gia cũng bị người khác giật dây, sau đó cũng không có tham dự vào Diệt Linh minh, cho nên việc này cũng không cần phải truy cứu.
- Ha ha, nhưng mà dựa vào trong quy củ, Thiếu Du lão đệ muốn đi vào bí cảnh Hỏa gia ta mà nói, phải luận bàn với nha đầu Hỏa Vũ kia một chút mới được.
Hỏa Khánh trưởng lão cười nói.
Lục Thiếu Du gật gật đầu, mở miệng cười, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên.
Một lát sau, trong quần phong bao la đỏ thẫm, cơ hồ tất cả các loại cây cối, thực vật trong không gian này đều có màu đỏ thẫm, kỳ lạ vô cùng. Đều là vật thuộc tính Hỏa kỳ lạ, trên không ít cây cỏ còn có hỏa diễm giống như thực chất nhảy múa, cực kỳ huyền ảo.
Vô số người Hỏa gia xuất hiện trong quần phong, con mắt nhìn chăm chú vào một nam tử mặc áo bào xanh cùng với một nữ tử mặc váy dài đang đứng ở trên một hạp cốc phía xa.
Trên một mặt đá màu đỏ, một nữ tử mặc váy dài màu đỏ thêu hoa văn tinh xảo, dung nhan thanh tú, ánh mắt lại có chút xảo trá, mắt nhìn Lục Thiếu Du, chu miệng, có chút không phục nói:
- Lục Thiếu Du, nghe nói Lý Tượng ở trước mặt ngươi cũng không chịu nổi một chiêu sao?
Lục Thiếu Du đánh giá nữ tử trước mắt, người này bài danh thứ tám trên Thiên bảng, Hỏa Vũ của Hỏa gia, hắn cười nói:
- Vận khí mà thôi.
Hỏa Vũ chu miệng, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, âm thanh thanh thúy vang vọng, nói:
- Thật sao, ta biết rõ ngươi mạnh hơn ta, đám người Băng Nhu, Lôi Tiểu Thiên, Đường Dần đều bại trong tay ngươi. Bất quá ta muốn biết rốt cuộc ngươi có phải khủng bố như trong lời đồn hay không.
- Ra tay thử xem sẽ biết.
Lục Thiếu Du mỉm cười, lạnh nhạt chắp tay đứng.
- Hừ, ngươi xem thường ta đúng không? Ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Hỏa Vũ nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Lục Thiếu Du, rõ ràng không để nàng vào trong lòng. Nàng khẽ kêu một tiếng, thủ ấn lập tức biến hóa, trong không gian chung quanh đột nhiên có hỏa diễm giống như thực chất tràn ra rồi lơ lửng trên không trung. Váy dài trên người được hảo diễm quấn quanh, ống tay áo run lên, một thanh linh khí giống như kiếm mà không phải là kiếm, là thương mà không phải là thương xuất hiện trong tay nàng. Nhiệt độ trên không trung nhanh chóng kéo lên.
- Cẩn thận Cổ Viêm Hỏa thương của ta.
Linh khí trong tay, Hỏa Vũ yêu kiều quát lên một tiếng, âm thanh vừa dứt, Cổ Viêm Hỏa thương trong tay bắn ra, trong sát na hóa thành một cơn sóng lửa khổng lồ chừng mấy trăm trượng, nhiệt độ khủng bố khiến cho vô số cây cối màu đỏ trong không gian chung quanh bắt đầu co rút lại.
Xoẹt.
Sóng lửa mang theo khí tức cổ xưa, giống như sóng to gió lớn lan tràn về phía Lục Thiếu Du.
Ánh mắt đám người Hỏa gia chung quanh lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du. Thực lực của Hỏa Vũ người Hỏa gia biết rõ, so với Lý Tương kia cũng mạnh hơn không ít.
- So với Lý Tương ba năm trước đây còn mạnh hơn.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, âm thanh vừa dứt, sóng lửa cuồn cuộn ngập trời kéo tới trước mặt hắn lập tức ngừng lại.
Lập tức xảy ra một màn quỷ dị, trước mắt bao người, Lục Thiếu Du vẫn đứng chắp tay, mồm khẽ hút một cái, sóng lửa cuồn cuộn, có chút cổ xưa khổng lồ, ước chừng mấy trăm trượng kia giống như cá voi hút nước, bỗng nhiên bị Lục Thiếu Du nuốt vào trong bụng.
Xoẹt.
Sóng lửa khổng lồ tiêu tán, Cổ Viêm Hỏa thương giống kiếm mà không phải là kiếm, là thương mà không phải là thương lơ lửng trước người Lục Thiếu Du.
Sưu.
Tay phải Lục Thiếu Du lập tức hành động, khuôn mặt vẫn mỉm cười, tay phải đột nhiên nắm chặt Cổ Viêm Hỏa Thương kia, không gian bỗng nhiên bạo liệt.
*****
Sưu Sưu.
Lập tức một cái thủ ấn trong không gian nắm chặt Cổ Viêm Hỏa Thương, cho dù Hỏa Vũ có thúc dục như thế nào cũng không có cách nào làm cho Cổ Viêm Hỏa Thương nhúc nhích nửa phần.
- Ta thua, ta không phải là đối thủ của ngươi, không đánh nữa, bí cảnh của Hỏa gia ngươi cứ vào đi.
Hỏa Vũ giãy dụa một hồi, lập tức thở phì phì dậm chân một cái, nàng biết rõ Lục Thiếu Du trước mắt này khủng bố giống như lời đồn, nàng vốn không phải là đối thủ của đối phương.
- Hỏa Vũ cô nương, đa tạ.
Lục Thiếu Du cười cười, buông Cổ Viêm Hỏa thương của Hỏa Vũ ra. Cổ Viêm Hỏa thương lập tức trở lại trong tay Hỏa Vũ, khiến cho sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn qua dường như tăng thêm vài phần vũ mị, Hỏa Vũ cũng là nữ tử tuyệt mỹ.
- Ha ha, thực lực của Thiếu Du lão đệ rất mạnh, hiện tại đi cùng ta vào bí cảnh Hỏa gia thôi.
Hỏa Khánh trưởng lão đi tới bên người Lục Thiếu Du, khẽ phất tay một cái, trường bào rung động, một ngọn núi đỏ thẫm cách đó không ra đột nhiên xuất hiện sóng lửa cuồn cuộn, trong sóng lửa có một thông đạo không gian đen kịt xuất hiện.
- Đa tạ Hỏa Khánh trưởng lão.
Lục Thiếu Du dứt lời, thân ảnh lập tức tiến vào thông đạo trong sóng lửa, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Hỏa Khánh trưởng lão, Hỏa Vũ rõ ràng không phải là đối thủ của Lục Thiếu Du, vì sao lại còn muốn Hỏa Vũ chiến với hắn một trận, không phải là cố ý muốn mất mặt sao?
Nhìn Lục Thiếu Du tiến vào trong bí cảnh, một đại hán trung niên của Hỏa gia đến bên cạnh Hỏa Khánh trưởng lão rồi hỏi.
Ánh mắt Hỏa Khánh khẽ đảo, cảm thán nói:
- Tuy rằng mất mặt, thế nhưng có thể khiến cho nha đầu Hỏa Vũ kia chịu một chút giáo huấn, biết thế nào là trời cao đất rộng. Đối với tu luyện sau này của nha đầu này sẽ có chỗ tốt thật lớn. Hiện tại mất chút mặt mũi cũng không coi vào đâu. không ngờ thực lực của Lục Thiếu Du lại mạnh tới tình trạng như vậy. Không biết có thể chống lại mấy người đứng đầu kia hay không.
Trong không gian nóng bỏng bao la, trên mặt đất khắp nơi đều là hỏa diễm, khắp nơi đều là khí tức nóng bỏng, phía xa xa trong không gian, trong tầm mắt đều là sương mù, nhiệt độ nóng bỏng, người bình thường khó có thể đặt chân tới nơi này.
- Bắt đầu lĩnh ngộ.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, thân ảnh lướt đi, lập tức tiến vào chỗ sâu trong bí cảnh Hỏa gia, tìm kiếm tất cả lĩnh ngộ hữu dụng với mình.
..
Sưu.
Ba năm lần nữa giống như cát chảy lặng lẽ trôi qua, trong bí cảnh Hỏa gia, một đạo thân ảnh màu xanh lướt đi, tinh mang trong hai mắt giống như hỏa diễm nhảy lên, khí tức cổ xưa, man hoang trên người dần dần tiêu tán không thấy.
Ở đình viện ngoài ngọn núi, Lữ Tiểu Linh nói với Lục Thiếu Du:
- Thiếu Du, Vô Song tỷ, Cảnh Văn tỷ, Hồng Lăng tỷ và Lam Linh tỷ đều đi vào lĩnh ngộ ở bí cảnh trong mật địa Thiên giới này rồi.
- Ừm.
Lục Thiếu Du gật đầu, trong mật địa này từ bí cảnh của Cổ tộc ra, mặt khác cũng còn có vô số bí cảnh khác tồn tại. nhiều bí cảnh như vậy, lựa chọn đầu tiên của Lục Thiếu Du đương nhiên là bí cảnh trong tay Cổ tộc, những bí cảnh khác hắn cũng không có hứng thú quá lớn.
- Bẩm sư phụ, gần đây có một chuyện có lẽ người không biết.
Thái A nhìn qua Lục Thiếu Du rồi cười nói:
- Mộc Tử Kỳ bài danh thứ tư trên Thiên bảng nghe nói gần đây xuất quan, còn đi tìm người. Nói là người bắt nạt Băng Nhu, phát ngôn bừa bãi cho nên muốn giáo huấn người một chút.
- Thật sao? Mộc Tử Kỳ của Mộc gia...
Khóe miệng Lục Thiếu Du nở nụ cười khổ, lập tức nói với Thái A:
- Đã như vậy con giúp ta thông báo cho Mộc Tử Kỳ kia một chút, ba ngày sau chiến một trận trên Chiến đài, ta cũng đang muốn đi bí cảnh Mộc gia một chuyến.
- Vâng.
Thái A gật đầu, lập tức đi sắp xếp.
- Mộc Tử Kỳ của Mộc gia, thứ tư Thiên bảng sao?
Lục Thiếu Du thì thào nói.
Lữ Tiểu Linh chu miệng, lườm Lục Thiếu Du nói:
- Sao nào, chàng bắt nạt Băng Nhu, nghe nói chàng có không ít quan hệ với Băng Nhu nha.
Lục Thiếu Du nghe vậy lập tức lắc đầu nói:
- Không có khả năng a, chuyện này không có, nàng ghen sao?
- Đi đi, ai thèm ăn dấm chua của chàng chứ.
Lữ Tiểu Linh lập tức trắng mắt nhìn Lục Thiếu Du, nói:
- Nhưng mà chàng còn dám hái hoa ngắt cỏ thì đừng trách chúng ta không khách khí với chàng, con đã lớn như vậy rồi, chàng còn không biết xấu hổ đi hái hoa ngắt cỏ.
- Có trời đất chứng giám, ta không có a.
Lục Thiếu Du lập tức ôm Lữ Tiểu Linh vào trong ngực, hai tay ôm thật chặt tấm lưng thon thả, mềm mại kia.
- Thả thiếp ra, chỉ biết dùng chiêu này thôi.
Lữ Tiểu Linh lập tức nhỏ giọng kêu lên rồi giãy dụa, lực đạo lại có hạn.
- Thật không? Vậy ta sẽ đổi chiêu khác vậy.
Thân hình mềm mại trong ngực, lập tức khiến cho bản năng của Lục Thiếu Du bị câu dẫn, khóe miệng hắn nở nụ cười tà, lập tức ôm Lữ Tiểu Linh đi vào trong đình viện.
- Chàng muốn làm gì? Thả thiếp ra, chàng dám bắt nạt thiếp, thiếp sẽ nói cho đám Vô Song tỷ.
- Thả thiếp ra.
- Ưm...
Một lát sau, trong đình viện trong lúc mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc.
Ba ngày sau đó, sáng sớm, mây mù lượn lờ, bốn phía Chiến đài đã có vô số người tụ tập tới xem náo nhiệt.
Sưu Sưu.
Giữa không trung có tiếng xé gió vang lên, lập tức có hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung, đều là thanh niên nam nữ bất phàm.
Dẫn đầu là một nữ tử bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt trái dưa, hai hàng lông mày như lá liễu, đôi mắt to tròn mọng nước, thứ khiến cho người ta chú ý nhất chính là dưới bộ y phục màu xanh là là thân hình động lòng người, gầy gò, nhìn qua giống như vô lực, đôi chân mềm mại, thon dài, trắng nõn, bên hông còn có không ít vật trang sức tinh xảo, y phục nóng bỏng, tất cả tập hợp lại trên người khiến cho người ta có cảm giác nóng bỏng.
Lúc này bên người nữ tử này còn có một mỹ nhân tuyệt sắc, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, người mặc bộ váy dài màu xanh trắng, đôi mắt trong vắt mà tĩnh lặng, đôi mắt khẽ đảo, giống như có phong vận tràn ra.
Nhị nữ lúc này được vô số người vây quanh giống như quần sao chung quanh vầng trăng vậy. Vô số thanh niên ở bốn phía Chiến đài nhìn thấy nhị nữ ánh mắt lập tức nóng brong.
- Là Mộc Tử Kỳ của Mộc gia và Băng Nhu của Băng gia.
- Biểu tỷ muội hai người này càng ngày càng động lòng người a.
- Nhỏ giọng một chút thôi, bị Mộc Tử Kỳ nghe được ngươi nhất định sẽ chết, không ai trêu được tới nàng đâu.
Mắt thấy đám người vừa mới xuất hiện, bốn phía lập tức ồn ào hơn không ít.
- Tử Kỳ tỷ, lát nữa tỷ phải chuẩn bị thật tốt, thực lực của Lục Thiếu Du này rất mạnh.
Băng Nhu nói với nữ tử mặc y phục màu xanh bên người, đôi mắt sáng có chút ngưng trọng, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều có vẻ cao quý.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ xả giận cho muội, không phải Chân lý Niết Bàn thôi sao? Ta cũng không tin hắn nghịch thiên như vậy, một lát nữa ta sẽ hỏi tội hắn.
← Ch. 3085 | Ch. 3087 → |