Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Thần Biến - Chương 031

Tinh Thần Biến
Trọn bộ 636 chương
Chương 031: Độc Tự Nhất Nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Shopee


Dịch thuật: dtkh

Hiệu đính: nhiephon

Lúc này bên ngoài đình viện, tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên, hòa với tiếng gió thổi, một lam y lão giả dẫn đầu đội nhân mã xuất hiện ở bên trong đình viện, ngay khi lam y lão giả này trông thấy cảnh tượng bên trong đình viện, sắc mặt liền biến đổi.

Tần Vũ hơi ngẩng đầu lên nhìn lam y lão giả với ánh mắt lạnh lẽo. :

Lam y lão giả nhìn thấy nét mặt Tần Vũ, tức khắc quỳ xuống nói: "Tham kiến tam điện hạ, thuộc hạ đã đến muộn."

"Đến muộn?" Tần Vũ khẽ lặp lại lời nói trong lòng đầy phẫn nộ.

Nếu đến sớm hơn một chút, đoán rằng Liên gia gia của hắn đã không chết, tuy nhiên những người này đã đến trễ. Vả lại, Tần Vũ từng thấy qua lam y lão giả này ở bên cạnh phụ vương, biết rằng lão là một trong những kẻ tâm phúc của phụ vương.

"Vật ở đây các người hãy mang về vương phủ, còn Liên gia gia, tự ta đưa về." Thanh âm Tần Vũ lạnh lẽo không có một chút cảm tình.

Tần Vũ đeo huyền thiết hộ tí và huyền thiết hộ thối rồi mới ôm Liên Ngôn vào lòng. Theo tiếng huýt dài của Tần Vũ, hắc ưng hóa thành một đạo hắc quang từ trên lao xuống, thân hình Tần Vũ loáng một cái, đã ngồi trên lưng hắc ưng.

"Tiểu Hắc, trở về vương phủ." Tần Vũ nhẹ nhàng nói.

Hắc ưng tự hồ cảm thấy được sự đau đớn trong lòng Tần Vũ, không đùa bỡn như lúc trước, lập tức vỗ hai cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía vương phủ tại Viêm kinh thành.

Lam y lão giả nhìn theo Tần Vũ ngồi trên hắc ưng biến mất ở chân trời, đầu mày hơi cau lại, sau đó quay sang ra lệnh cho thủ hạ: "Mau, khiêng Kiếm Xỉ Hổ lên lập tức đưa về vương phủ thật nhanh."

Lam y lão giả tự mình cất giữ đệ nhị khối Thông Thiên Đồ.

"Liên Ngôn đã chết, song tên Dịch Khinh Ngữ cũng chết, xem như không quá lỗ vốn. Bất quá vương gia ông ấy và Liên Ngôn tình cảm vô cùng sâu đậm..."

Đầu mày lam y lão giả cau lại nhiều hơn, hiển nhiên lão cảm thấy được sự việc có chút không hay.

oOo

Viêm kinh thành, trong vương phủ.

Dưới một gốc cổ thụ, Tần Đức và Từ Nguyên ngồi đối diện yên lặng chơi cờ vây.

"Vương gia, người lại thua rồi." Từ Nguyên khẽ đặt xuống một con cờ trắng xuống cười nói.

Tần Đức nhìn một lúc lâu, vừa lắc đầu cười vừa nói: "Từ Nguyên kỳ nghệ của ngươi ngày càng tinh tiến, cả ta cũng không địch nổi ngươi."

Từ Nguyên nhìn Tần Đức, lắc đầu nói: "Không phải kỳ nghệ Từ Nguyên tiến bộ mà hôm nay trong lòng vương gia không yên tĩnh."

Tần Đức thở dài nói: "Chính xác, hôm nay ta luôn cảm thấy hồi hộp, trong lòng không được yên. Ta đúng là lo lắng về việc của Liên bá bá, theo lý mà nói, với thực lực của Liên bá bá thêm hai vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, giải quyết việc này không thành vấn đề."

"Vương gia yên tâm, Liên tiền bối thực lực rất mạnh, bên Hạng Quảng chẳng có mấy người có khả năng đả thương Liên tiền bối." Từ Nguyên cười nói.

Đột nhiên, Tần Đức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Hắc ưng từ trên lao xuống, bay thật nhanh đến chỗ Tần Đức, trên lưng hắc ưng chính là Tần Vũ đang ngồi xếp bằng, lập tức Tần Đức nở nụ cười, ông luôn chờ Tần Vũ quay trở về, Tần Vũ để lại nhiều Thạch Trung Diễm Sí Thiết như thế, với ông đúng là một tài sản khổng lồ, đương nhiên ông phải khích lệ Tần Vũ một phen. Song nét mặt tươi cười của Tần Đức đông cứng lại, bởi vì ông trông thấy trong lòng Tần Vũ còn có một người nữa.

"Bịch!"

Tần Vũ từ trên lưng hắc ưng nhảy xuống đất.

Ôm chặt Liên Ngôn, Tần Vũ cứ thế đứng yên không cử động nhìn Tần Đức. Tần Đức nhìn thấy Liên Ngôn trong lòng Tần Vũ, sắc mặt lập tức trắng bệch, ông cố gắng khống chế bản thân từng bước từng bước đi tới, khuôn mặt trắng bệch vẫn đang mỉm cười của Liên Ngôn hiện lên trong mắt ông.

"Phụ vương, Liên gia gia đã chết." Trong tiếng nói bình tĩnh của Tần Vũ lại chứa đựng sự đau khổ vô cùng.

"Tại sao ra nông nổi này, Liên bá người còn thở không?"

Trong nháy mắt Tần Đức đã rớm lệ, một lúc sau, đột nhiên Tần Đức quay qua Tần Vũ hỏi, "Vũ nhi, ta hỏi con, bên Hạng Quảng có một tên gọi là Dịch Khinh Ngữ phải không?"

Tần Vũ lắc đầu nói: "Không biết, con không biết thân phận của những kẻ ấy."

Tần Đức nhìn những lỗ thương tích trên người Liên Ngôn, than một tiếng nói: "Đây là vết thương do Tú Hoa châm gây ra, bên Hạng Quảng kẻ có thể sử dụng Tú Hoa châm, lại đả thương Liên bá bá chỉ có Dịch Khinh Ngữ. Liên bá người cuối cùng đã được giải thoát." Một đời Tần Đức đã trải qua nhiều sự việc, tự nhiên ông có thể nhìn ra tâm sự của Liên Ngôn.

"Kẻ giết Liên gia gia đã bị Liên gia gia một đao chém chết." Tần Vũ liền nói, hắn lúc đầu ở trên lưng hắc ưng bị thu hút bởi khí thế đại chiến của Liên Ngôn hai người, khi hắn hạ xuống đúng lúc thấy Liên Ngôn giết chết đối phương, sau đó ngẩng mặt cười dài.

Tần Đức hít sâu một hơi, nhè nhẹ gật đầu: "Liên bá người đã được giải thoát, Vũ nhi, con không nên quá đau buồn. Trái lại, con phải cảm thấy cao hứng cho Liên gia gia con."

Tuy nhiên, Tần Vũ không nói gì cả, chỉ nhìn Liên Ngôn trong lòng, một lúc sau có người hầu trong vương phủ tiếp lấy thi thể Liên Ngôn, Tần Vũ nhìn thi thể Liên Ngôn được đưa đi một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào, sau đó hời hợt nói: "Phụ vương, tâm trạng con không được tốt, con xin trở về nghỉ trước. Đừng để bất kỳ ai đến quấy rầy con."

Tần Vũ nói xong liền xoay người đi về phía độc viện (nhà riêng)của riêng hắn.

Bên trong độc viện.

Tần Vũ yên tĩnh ngồi ở trên ghế đá nhìn cây liễu phía trước, cành liễu rung rinh, Tần Vũ phảng phất thấy cảnh lúc nhỏ hắn và Liên Ngôn nô đùa ở nơi này.

"Hô!"

Thân hình Tần Vũ chợt động, lại bắt đầu vũ động trong đình viện, hoàn toàn chiếu theo ba mươi sáu động tác trên khối Thông Thiên Đồ thứ nhất, Tần Vũ căn bản không suy nghĩ nhiều chỉ liên tục thực hiện cực nhanh những động tác đó.

Ba mươi sáu đạo thiên địa linh khí to bằng bắp tay tương hỗ đan xen tạo thành một hình tròn, phảng phất một áo giáp bao bọc Tần Vũ, sau đó những linh khí này thẩm thấu vào trong thể nội Tần Vũ. Nước mắt Tần Vũ lặng lẽ tuôn rơi.

Tốc độ Tần Vũ lại càng lúc càng nhanh, căn bản hắn không phải luyện công chỉ là trút bớt nỗi buồn mà thôi, tự nhiên động tác cũng càng lúc càng nhanh hơn, ba mươi sáu động tác càng lúc càng nhanh cuối cùng cả người hóa thành một cơn gió chớp động ở bên trong độc viện.

Thiên địa linh khí càng lúc càng hùng hậu, tốc độ của Tần Vũ càng nhanh, thiên địa linh khí càng hùng hậu. Cuối cùng khi Tần Vũ trở nên giống như một cơn gió nhẹ phiêu đãng, khí trụ của ba mươi sáu đạo thiên địa linh khí lại sản sinh ngân quang nhàn nhạt, khi khí trụ chứa ngân quang dung nhập thể nội, toàn bộ cơ nhục đột nhiên run lên.

"A!"

Một cơn đau nhức nhối theo nội thể truyền lại, đột nhiên Tần Vũ dừng lại, cơ nhục trên mặt run run nước mắt trào ra, không một chút ức chế ngẩng mặt gầm lớn, không biết bởi cơn đau nhức nhối trong cơ thể hay nỗi đau trong lòng, Tần Vũ cứ như vậy gầm lên rất lâu, thanh âm thanh liên miên bất đoạn, cho tới khi không còn chút hơi nào trong cơ thể mới dừng lại, sau đó Tần Vũ không ngừng hít thở hồng hộc.

"Vũ nhi..." Âm thanh của Tần Đức ở bên ngoài vang lên.

Tần Vũ hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nói: "Phụ vương, con cần một khoảng thời gian để bình tâm lại, trong giai đoạn này đừng để bất kỳ ai đến quấy rầy con. Chỉ cần một thời gian thôi, được không?"

Bên ngoài độc viện yên tĩnh một lúc lâu, sau đó tiếng bước chân từ từ rời đi.

*****

Độc viện bên cạnh bàn đá, Tần Vũ ngồi im như thế không một cử động.

Ngồi như vậy suốt một ngày một đêm, Tần Vũ hoặc cười, hoặc bi thương, chợt Tần Vũ hơi mỉm cười, nụ cười giống như cơn gió nhẹ thổi đi mọi thương tâm âu sầu. Tần Vũ từ từ đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

"Người đã chết rồi, tiếp tục thương tâm cũng vô dụng. Liên gia gia, người ở trên trời hãy xem, con tuyệt đối sẽ không để người thất vọng." Tần Vũ trong lòng bình tĩnh nói, sau đó một tiếng "ục ục" vang lên, Tần Vũ mỉm cười, "Không ngờ một ngày một đêm không ăn không uống, cái bụng đến bây giờ mới đói."

Nói xong, Tần Vũ sau đó trực tiếp truyền lệnh cho hạ nhân đem đến một ít thức ăn.

oOo

Tần Đức đang nhìn chăm chú vào bức địa đồ quân sự trên tường trong thư phòng.

"Vương gia, Tiểu Vũ nó vừa truyền lệnh cho hạ nhân đem đến một ít thức ăn, xem giọng nói thần thái của tam điện hạ chắc khôi phục lại khá nhiều rồi." Từ Nguyên đi tới bên Tần Đức cười nói.

"Sao?" Chân mày đang nhíu lại của Tần Đức giãn ra, trên mặt nở một nụ cười, "Vũ nhi nó tâm tính cứng rắn, không phải thứ vô dụng hoàn toàn đắm chìm trong bi thương."

Nghe tin này, Tần Đức cũng cởi bỏ được hòn đá trong lòng.

"Tốt rồi, hiện tại Tần Vũ không cần trông nom nhiều nữa, Từ Nguyên, ngươi đến xem xem, nơi này, nếu như chúng ta phái ba vạn liệt hổ quân ở..." Tần Đức tức thì bắt đầu thảo luận với Từ Nguyên.

oOo

Tần Vũ dùng món ăn ngon thịnh soạn, trong lòng lại nghĩ đến những việc khác.

"Phụ vương người phải hoàn thành đại sự, ta nhất định phải tham gia, trong quá khứ người cự tuyệt ta vì ta chẳng phải là tiên thiên cao thủ, hiện nay ta đã là tiên thiên cao thủ, hơn nữa lại là tiên thiên ngoại công cao thủ, nếu như ta nói cho phụ vương biết..." Trong mắt Tần Vũ loé tinh quang.

Nhiều năm qua, Tần Vũ không ngừng nỗ lực. Điều chờ đợi chính là sự khẳng định của phụ vương.

Tiên thiên ngoại công cao thủ, điều này cũng đủ để làm phụ vương mình kinh ngạc và khen ngợi rồi chứ.

"Đúng rồi, ngày ta vừa trở về độc viện, tựa hồ trong lúc vũ động ba mươi sáu động tác trong khối Thông Thiên Đồ thứ nhất, khi tốc độ đạt đến mức cao nhất, khí trụ thiên địa linh khí không ngờ nảy sinh ra ngân quang, ngân quang đó lại sinh ra sự đau đớn kịch liệt."

Tần Vũ hồi tưởng lại tình hình lúc ấy. Tần Vũ lúc đó tuy nhớ đến việc này, nhưng hắn chìm đắm trong sự đau đớn bởi cái chết của Liên Ngôn nên không suy nghĩ nhiều.

"Thêm nữa hình như lúc tu luyện, tốc độ càng nhanh hấp thu thiên địa linh khí càng hùng hậu. Chà, thử một lần nữa xem sao!"

Trong lòng Tần Vũ hạ quyết tâm, hối hả ăn xong bữa cơm, sau đó ném đũa, thân thể hóa thành cơn gió, bắt đầu vũ động trong độc viện. Tốc độ!

Tốc độ tu luyện những động tác này của Tần Vũ ngày càng tăng, khí trụ do ba mươi sáu đạo linh khí trời đất hình thành xoắn lấy nhau, tạo thành hình một áo giáp bao bọc Tần Vũ. Tốc độ tăng nhanh mức độ ngưng tụ của khí trụ cũng không ngừng tăng lên. Điểm điểm ngân quang sinh ra, rất ít, trên cột khí cũng có mấy điểm ngân quang nhỏ xíu.

"Là tốc độ này!"

Mắt Tần Vũ sáng lên, lập tức khống chế không tăng thêm tốc độ, hắn cảm nhận được thiên địa linh khí có chứa ti ti ngân quang dung nhập nội thể khiến cơ nhục, thậm chí cả tế bào đều phát sinh biến đổi dồn dập, tế bào nứt vỡ song lại tái tạo một lần nữa. Cơn đau kịch liệt sinh ra từ nơi sâu nhất khiến sắc mặt Tần Vũ bất giác trở nên tái xanh.

May mắn thay, Tần Vũ chưa gia tăng tốc độ, ngân quang hiện tại còn rất ít, cơn đau buốt ở một vài vị trí Tần Vũ vẫn có thể chịu được, nếu như ngân quang quá nhiều, toàn thân đều đau đớn kịch liệt như thế, cho dù là Tần Vũ xem chừng cũng đau đến chết.

Cơ bắp toàn thân không ngừng hấp thu điểm điểm ngân quang, Tần Vũ phát hiện ngân quang dường như là một loại năng lượng cực kỳ tinh túy, so với thiên địa linh khí còn tinh túy hơn nhiều, tốc độ tôi luyện biến hóa cơ nhục hoàn toàn có thể cảm thấy tăng nhanh dần, đồng thời khí trụ không ngừng bổ sung năng lượng tiếp tục dung nhập nội thể Tần Vũ.

"Tốt lắm, quả nhiên, "Thông Thiên Đồ" không đơn giản chút nào, sao có khả năng chỉ hấp thu chút thiên địa linh khí mà thôi, không biết đệ nhị khối và đệ tam khối có bí ẩn gì đây?"

Tần Vũ thầm suy nghĩ, nhưng động tác bản thân lại hơi tăng thêm một bậc.

Ngay lập tức, tinh quang trôi nổi lấp lánh trên khí trụ trở nên nhiều hơn, cơn đau nhức trong thể nội Tần Vũ cũng tăng lên kịch liệt, đầu mày Tần Vũ hơi cau lại, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười mỉm.

Thời gian cứ thế trôi đi, hai ngày sau, những ngân quang hầu như di chuyển khắp toàn thân Tần Vũ, đợi ngân quang một lần nữa đi qua chỗ ban đầu, Tần Vũ không còn cảm thấy đau đớn kịch liệt, chỉ có một chút cảm giác tê dại, còn cơ nhục không tiến bộ nhanh như lúc mới đầu. Chỉ hai ngày luyện công, sức lực cơ nhục Tần Vũ tuyệt đối tăng lên gấp đôi và cũng không dừng lại.

"Tốc độ, tăng tốc lần nữa!" Tần Vũ tiếp tục vận động, suốt hai ngày vận động không ngừng, Tần Vũ một chút cảm giác đói cũng không có, hấp thu nhiều thiên địa linh khí như vậy cũng đủ bổ sung năng lượng tiêu hao. Theo sự gia tăng tốc độ của Tần Vũ, ngân quang trong khí trụ tiếp tục tăng lên.

"Vù vù!"

Khí trụ thiên địa linh khí chứa đựng ngân quang thẩm thấu qua da, di động cực nhanh từ khối cơ nhục này sang khối cơ nhục khác cho tới khi bị hấp thu hoàn toàn. Tốc độ càng nhanh, nhất định ngân quang đặc biệt đó càng nhiều sao?

"Việc này là sao? Tốc độ của mình tăng lên, ngân quang trái lại càng ít là sao?" Tần Vũ cuối cùng cũng phát hiện được vấn đề này. Tốc độ hiện tại căn bản là chưa đạt đến cực hạn của Tần Vũ, nên biết lúc này Tần Vũ vẫn mang phụ trọng.

"Được rồi, giữ tốc độ như thế." Tần Vũ không tăng tốc độ thêm, chiếu theo tốc độ tốt nhất này không ngừng thực hiện các động tác.

Theo động tác của Tần Vũ, ba mươi sáu đạo khí trụ chứa ngân quang không ngừng thẩm thấu vào thể nội Tần Vũ, từng đợt từng đợt cảm giác tê tái mĩ diệu không ngừng sản sinh, sức mạnh cơ nhục toàn thân cũng từ từ tăng lên, đang lúc Tần Vũ chìm đắm trong loại cảm giác mĩ diệu này...

"Tiểu Vũ, suốt ba ngày rồi, con chưa ăn một chút gì sao?" Tiếng Từ Nguyên ở bên ngoài độc viện vang lên.

Tần Vũ vừa nghe bất giác phân tâm, động tác cũng tự nhiên chậm lại, ngay sát na chậm lại ngân quang trong ba mươi sáu khí trụ bao bọc toàn thân Tần Vũ đột nhiên đại thịnh, mật độ không ngờ tăng lên gấp nhiều lần.

"Từ thúc..." Tần Vũ chỉ mới nói chữ này liền phát hiện cảm giác tê tái trong nội thể tăng lên rất nhiều, hắn cũng phát hiện biến hoá kinh người ban nãy.

"Việc này là sao? Ban nãy đang không phải trạng thái tốt nhất à, sao trong sát na mình chậm lại ngân quang càng tăng lên nhiều." Đột nhiên mắt Tần Vũ lóe sáng, phảng phất ngọn đuốc cháy trong đêm tối, hốt nhiên trong lòng Tần Vũ nảy sinh một cơn kích động. Hình như động tác trong ba mươi sáu đồ hình đó tịnh không đơn giản như thế.

"Tiểu Vũ." Thanh âm Từ Nguyên lại vang lên, Tần Vũ vội đáp: "Từ thúc, con đang chuyên tâm tu luyện, thúc đừng lo lắng. Chỗ con vẫn còn một ít thức ăn và nước uống, Từ thúc, con không ra ngoài độc viện này, thúc đừng để ai đến quấy rầy. Con phải chuyên tâm tu luyện...chính là bế quan!"

Bế quan, thông thường cao thủ vì tránh bị quấy rầy, sẽ chuẩn bị một ít thức ăn và nước uống, song tại một nơi không bị quấy rầy mới bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

"Bế quan?" Từ Nguyên hơi sững sờ, nhưng Từ Nguyên không phải người bình thường liền cười nói, "tốt, Tiểu Vũ, ta lập tức cho người chuẩn bị một ít thức ăn và nước uống, con cứ an tâm tu luyện ở đây, sẽ không ai quấy rầy con."

"Đa tạ Từ thúc." Tần Vũ nói xong đợi cho người hầu đem thức ăn và nước uống đến, sau này, hắn mới một mình một bóng bế quan, hết lòng nghiên cứu xem ba mươi sáu đồ hình "Thông Thiên Đồ" rốt cuộc có bí ẩn gì?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-636)