← Ch.134 | Ch.136 → |
Biên dịch, biên tập: NameFF8.
Trên lầu hai của tửu lâu, toàn bộ khách nhân đều bị đưa xuống dưới. Trên lầu chỉ còn có bọn người của Tần Vũ và Y Đạt.
"Y Đạt huynh, dụng thủ đoạn cũng đâu cần phải mạnh bạo như vậy. Không lẽ huynh không biết sử dụng tiền hay sao?" Tần Vũ nhìn thấy cả tửu lâu đều được trang trí bằng những viên đá rất lớn. Lúc này những viên đá đó đã trở thành những viên đá y hệt như nước đóng băng. Lúc nãy Y Đạt tay cầm lấy một viên đá, trong nháy mắt viên đá chảy ra thành nước rồi cũng trong nháy mắt toàn bộ nước đông lại thành băng.
Tiếp đó Y Đạt đưa mắt nhìn những người xung quanh một vòng, khách nhân xung quanh từng người một vội vã bỏ xuống dưới lầu.
"Tiền?" Y Đạt cười lạnh rồi tùy ý chọn lấy một chỗ ngồi xuống, chỉ chỗ đối diện nói với Tần Vũ " Ngồi". Tần Vũ theo lời Y Đạt ngồi xuống bên đối diện, còn Lập Nhi thì ngồi ở bàn bên cạnh đó.
"Tới Tiềm Long đại lục một khoảng thời gian nhưng hình như Y Đạt huynh vẫn chưa có thành quả gì?" Tần Vũ đưa chén rượu lên tự rót rồi tự uống lấy không để ý gì tới Y Đạt.
Y Đạt vẫy tay, bình rượu bàn bên cạnh liền bay lại. Hắn tự rót tự uống nói " Thành quả? Người của Tinh thần các cùng với người của Bồng lai tiên vực tới đây là đông nhất. Các ngươi chưa có thành quả thì ta làm sao có chứ?"
"Ai nói ta không có thành quả chứ?" Tần Vũ cười nói.
"Hả?" Y Đạt nhìn Tần Vũ: "Ngươi đã lấy được đệ cửu ngọc kiếm sao?"
Tần Vũ lắc đầu nói: "Không có, chỉ là một hắc sắc ngọc hạp" Y Đạt lập tức tập trung lắng nghe. Tần Vũ thở dài than: " Đáng tiếc là hắc sắc ngọc hạp này không phải là hắc sắc ngọc hạp chứa đệ cửu ngọc kiếm"
"Hắc sắc ngọc hạp trong hồng hoang có rất nhiều à?" Y Đạt khẽ nhíu mày.
Theo như Y Đạt thấy thì trong hồng hoang rộng lớn các nguyên liệu luyện khí do thiên nhiên tạo ra không ít. Bất quá hắc sắc ngọc hạp lại là thứ không thể do thiên nhiên tạo ra. Nhưng giờ trong hồng hoang lại có rất nhiều thì chỉ có thể là do có một ai đó chế tạo ra hắc sắc ngọc hạp rồi bỏ vào trong hồng hoang thôi.
Y Đạt quả thật không biết. Nếu quả như vậy thì đúng là phiền phức.
"Đương nhiên là không nhiều lắm" Tần Vũ tự nhiên đáp, trong tâm thầm tự cười: "Chỉ khoảng bảy, tám cái thôi"
Y Đạt lúc này thoáng có chút vui mừng: " Xem ra vận khí của ngươi không tốt. Nếu như do người của ta tìm được. Hắc sắc ngọc hạp đó chắc chắn là có đệ cửu ngọc kiếm ở trong đó. Ngươi tin hay không tin?"
"Ta không tin" Tần Vũ nhìn thẳng vào mắt Y Đạt.
"Chờ một chút chờ người của ta mang tới" Y Đạt cười nói, hắn vừa nhận được truyền lệnh của thủ hạ nói rằng vừa tìm được một hắc sắc ngọc hạp, thủ hạ còn báo rằng trên ngọc hạp còn có cấm chế khiến cho Y Đạt hết sức cao hứng. Hắn cũng không sợ bị Tần Vũ cướp đoạt, vì thực lực của Tần Vũ còn thua xa hắn.
"Oh, xem ra Y Đạt huynh mười phần chắc chắn" Tần Vũ từ từ uống rượu và chờ đợi.
"Ngục vương đại nhân"
Một bóng người xuất hiện trên lầu tức thì quỳ xuống. Nhưng khi nhìn thấy Tần Vũ thì lại có chút nghi ngờ.
"Tần Vũ các chủ không phải là người ngoài, không cần lo lắng như vậy" Y Đạt thản nhiên nói. Tức thì tên thủ hạ liền đưa tay lên, từ vòng tay giữ vật lấy hắc sắc ngọc hạp trong người dâng lên. Linh thức của Tần Vũ liền quét qua lập tức xác định hắc sắc ngọc hạp này là... do chính hắn ngụy tạo.
Bởi vì cấm chế trên hắc sắc ngọc hạp là do chính Tần Vũ phái Nghiêm Nhị bố trí.
Trong tay Y Đạt hiện lên một đạo quang hoa bắn thẳng về hắc sắc ngọc hạp khiến cho cấm chế liền dễ dàng bị phá bỏ. Y Đạt tức thì biến sắc. Hắn đã từng thu được hắc sắc ngọc hạp dĩ nhiên cũng biết cấm chế rất là khó phá giải.
"Y Đạt huynh, ngươi không phải nói người của ngươi đã lấy được hắc sắc ngọc hạp trong đó chắc chắn có đệ cửu ngọc kiếm sao? Hay là mở ra xem thử đi" Tần Vũ đứng bên cạnh vừa cười vừa nói.
Y Đạt hừ lạnh rồi quăng mạnh ngọc hạp lên mặt đất. Một tiếng "Bùng" vang lên, hắc sắc ngọc hạp bị vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hắc ngọc vốn là ngọc thạch nguyên chất. Cấm chế của Nghiêm Nhị đã bị Y Đạt phá giải, Y Đạt vốn đang rât tức giận, tự nhiên một chiêu đã đánh nát ngọc hạp. Chỉ thấy từ trong hắc sắc ngọc hạp bị đánh vỡ bay ra một tờ giấy, trên đó ghi " ngọc hạp hắc ngọc được làm từ hắc ngọc thượng đẳng có giá trị hai trăm lượng bạc".
"Y Đạt huynh, cái này..." Bộ dạng của Tần Vũ ra vẻ rất ngạc nhiên.
Y Đạt chỉ cười lạnh: "Không biết tên khốn kiếp ngu ngốc nào dám giỡn mặt chúng ta. Chiếu theo tính tình của mọi người thì có lẽ chỉ có Thanh Long, hắn thích nhất là đi phá mọi người"
"Thanh long cung chủ, không thể nào" Tần Vũ vội thanh minh giùm Thanh Long.
"Không thể à?" Y Đạt trong lòng vô cùng tức giận người đã dùng hắc sắc ngọc hạp giả để lừa hắn "Ngươi với Thanh Long quen biết chưa lâu. Thanh Long thích nhất là gây chuyện ầm ĩ, thích nhất là nhìn thấy người khác làm hề, thường hay hí lộng người khác" Y Đạt không phải là gần đâu tiên gặp qua.
Tần Vũ nhớ lại thì thấy đúng là Thanh Long thích nhất là gây chuyện ồn ào náo nhiệt. Thật tội nghiệp cho Thanh Long, trở thành người mang tiếng xấu giúp cho bọn Tần Vũ.
Hồng hoang diện tích quá lớn hơn nữa lại phải tìm một cái hắc sắc ngọc hạp rất nhỏ. Vì vậy việc tìm kiếm diễn ra rất chậm chạp và cẩn thận. Dù sử dụng linh thức tìm kiếm thì cũng tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng những ngày này lại khiến cho Tần Vũ rất mãn nguyện, tĩnh tâm tu luyện. Bình thường thì cùng Lập Nhi chơi cờ, không, không phải là chơi cờ mà là bị Lập Nhi "chà đạp", hoặc giả cùng người thân nói chuyện phiếm cả ngày. Nhưng hầu hết thời gian là cùng Lập Nhi đi dạo khắp các thành phố lớn, xem phong cảnh khắp nơi ở Long đại lục.
Thời gian cứ từng tháng, từng năm trôi qua.
Quan hệ giữa Tần Vũ và Lập Nhi càng ngày càng tốt. Tần Vũ cùng Lập Nhi chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm giữa hai người. Những người thân xung quanh có trêu chọc, bọn họ cũng không hề để ý. Chỉ là .... ngay đến đám vãn bối của bọn họ, như các hoàng tử, các hoàng tử này gần như bắt đầu theo đuổi các cô gái.
...
Mười năm sau.
...
Trong mười năm qua, sáu thế lực các nơi đã điều động hơn cả vạn nhân mã tìm kiếm trong hồng hoang. Chỉ là việc tìm kiếm càng vào sâu diễn ra rất chậm. Tuy nhiên trong mười năm qua cũng đã tìm kiếm sâu vào trong cả trăm vạn dặm.
Khi xưa Tần Vũ đã ra mệnh lệnh không cho người của Tinh thần các tiến sâu hơn mười vạn dặm trong hồng hoang.
Yêu thú trong hồng hoang thật sự rất lợi hại, lợi hại phi thường.
Trong quá trình thâm nhập người của năm phương thế lực đều có tổn thất. Riêng người của tinh thần các thì không hề bị tổn thất gì. Chỉ là có một việc rất quái dị. Ba năm trước tu luyện thành yêu thú, các yêu thú hầu như hoàn toàn biến mất. Nhân mã các phương đột nhiên không thể kiếm thấy ngay cả một yêu thú cảnh giới kim đan kỳ.
Quái dị.
Đích xác là rất quái dị. Yêu thù trong hồng hoang có không ít. Tại sao kể cả yêu thú kim đan kỳ cũng biến mất? Bọn chúng đã biến đi đâu?
Nói về việc này đều khiến cho năm phương thế lực ai nấy đều đau đầu. Chỉ có Tần Vũ căn bản là không quan tâm. Ngược lại hắn lại còn học thổi tiêu, hàng ngày cùng với Lập Nhi cầm tiêu hợp tấu. Chỉ là dù cho Tần Vũ có học bao nhiêu năm thì khả năng thổi tiêu cũng còn kém xa so với Lập Nhi.
Đánh cờ không bằng Lập Nhi, thổi tiêu cũng không thể so sánh để hợp tấu chung nhưng Tần Vũ cũng không để ý. Tần Vũ hàng ngày vẫn như vậy, cùng chơi cờ, cùng hợp tấu cầm tiêu với Lập Nhi.
Vũ vương phủ, Tần Vũ ngồi đối diện với một thanh niên.
Con nói thật với tam thúc, thúc với Lập Nhi cô cô trong mười năm qua cứ như vậy thì sợ rằng cháu của thúc phải cưới thái tử phi trước thôi" Hoàng thái tử Tần Quan bức xúc nói.
Tần Vũ ngạc nhiên.
Rồi sau đó bật cười " Cái tên tiểu tử này chỉ giỏi đa sự, chuyện của tam thúc không cần ngươi quản". Thực tế thì Tần Quan không còn nhỏ nữa, đã mười tám tuổi rồi. Theo Tiềm Long đại lục thì mười sáu tuổi, mười tám tuổi cưới vợ không thành vấn đề.
"Tam thúc, không phải cháu nhỏ mà là thúc quá lớn đi. Lớn vậy mà vẫn còn chưa cưới vợ" Tần Quan bất mãn nói.
Đột nhiên Lập Nhi từ xa đi tới, trong tay cầm theo cả một giỏ nhỏ, trong giỏ đựng đầy hồ đào. Lập Nhi đặt xuống bàn cười nói: "Tần Vũ, ăn bồ đào đi. Bồ đào này muội phải chọn một lúc lâu mới được đó, lại còn rửa sạch sẽ rồi nữa".
Tần Vũ tức thì cầm lấy, ăn ngon lành.
"Đại ca" Hắc vũ lúc này cũng bay tới.
"Tiểu Hắc, có việc gì? Đừng giành hết như vậy, cái này là Lập Nhi cho ta mà" Lúc này trong miệng Hắc Vũ đã trực tiếp ăn hết bảy tám trái bồ đào, làm cho Tần Vũ gấp rút phải ngăn lại.
Hắc Vũ cười "đại ca, ta nói cho huynh nghe một chuyện rất mừng"
"Oh, chuyện mừng? Chuyện mừng gì?" Tần Vũ ngạc nhiên nhìn Hắc Vũ. Hắc Vũ tự hào nói: "Ta...sau nửa năm nữa sẽ độ lục cửu thiên kiếp"
"Thật không?" Tần Vũ cực kỳ kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật rồi. Nhưng đại ca,, mấy năm trước khi Hầu Phí độ lục cửu thiên kiếp thì công lực của đệ còn thua xa huynh. Nhưng sao hiện tại lại độ lục cửu thiên kiếp trước huynh. Huynh làm thế nào mà lại chậm như vậy?" Hắc vũ nghi hoặc hỏi.
Hiện tại trong Tinh thần các công lực cao nhất là Hầu Phí. Tần Vũ vẫn còn chưa cảm ứng được lục cửu thiên kiếp.
Tần Vũ chỉ cười khổ: "Ai mà biết được? Theo lý mà nói thì mười năm trước ta đã đạt tới mức cao nhất của lưu tinh hậu kỳ nhưng vẫn chưa cảm ứng được lục cửu thiên kiếp. Chỉ là....việc này không thể cưỡng ép được"
Trong mười năm qua, Lan thúc có tới Tiềm Long đại lục một lần. Lúc đó Tần Vũ đã từng hỏi qua tại sao mình vẫn chưa cảm nhận được lục cửu thiên kiếp trong khi Hầu phí thì đã vượt qua lục cửu thiên kiếp. Tuy nhiên Lan thúc chỉ nói hắn cứ yên tâm, không cần nôn nóng cũng đừng để ý làm gì.
Không hề độ qua lục cửu thiên kiếp nhưng linh hồn tu vi của Tần Vũ lại gia tăng mãnh liệt.
Ở cùng với Lập Nhi mười năm, linh hồn tu vi của Tần Vũ hiện tại gần như đạt cảnh giới Không minh tiền kì. Nên biết rằng cảnh giới linh hồn càng về sau càng khó thăng tiến. Trong mười năm mà đạt đến cảnh giới như vậy không chỉ do bởi Lưu Tinh Lệ mà còn do tiếng đàn cầm của Lập Nhi.
Lâp Nhi cười nói: "Việc này có muốn gấp cũng không được. Lục cửu thiên kiếp tới chậm chắc chắn là có nguyên nhân.Công lực của huynh chỉ vừa mới đạt cảnh giới này thôi. Về tu vi của linh hồn thì lại vượt xa tu vi công lực. Chiếu đạo lý thì cũng sẽ sớm tới thôi"
"Cứ vậy đi. Có lo lắng thì nó cũng không có tới" Tần Vũ không quan tâm nói.
Đột nhiên trong lòng Tần Vũ máy động, trên tay liền xuất hiện một khối truyền tấn lệnh. Linh thức Tần Vũ liền xem qua tức thì biến sắc.
"Đại ca, có chuyện gì phát sinh à?" Tiểu Hắc tức thì liền hỏi.
Tần Vũ nhíu chặt lông mi, chầm chậm nói " Hơn một vạn người của Thanh Long, toàn quân tất cả đều bị tiêu diệt" Nhớ lại tin tức do Thanh Long truyền lại, Tần Vũ có cảm giác là cuộc sống an bình này, có lẽ không thể tiếp tục được nữa.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |