Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Thần Biến - Chương 251

Tinh Thần Biến
Trọn bộ 636 chương
Chương 251: Nhất miết
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Shopee


Gió thổi tóc áp sát gương mặt, đầu tóc rối bời, ánh mắt của Tần Vũ trở nên uể oải.

"Trước mắt tại Nghịch Ương Cảnh cần đoạt được bảo vật do Lan thúc lưu lại, sau đó sẽ bế quan lĩnh ngộ sáng tạo công pháp Tinh thần biến, cố gắng nhanh chóng phi thăng!"

Tần Vũ tự nhủ trong lòng, "Phụ vương, đại ca, nhị ca bọn họ đã có người thân chiếu cố, ta cũng không phải bận tâm. Chỉ còn Lập Nhi cùng với hai huynh đệ mà thôi."

Tần Vũ tuy người tại Nghịch Ương Cảnh, nhưng hồn thật sự đã không còn ở đó nữa.

- Tần Vũ huynh đệ, đừng quá thương tâm. Hai huynh đệ của ngươi phi thăng, đó là quy tắc của thiên địa, căn bản không thể chống lại. Hơn nữa ngươi cũng đã đạt tới Đại Thành kì, chẳng bao lâu nữa ngươi cũng có thể phi thăng.

Man Càn đến bên cạnh an ủi.

Trên mặt tràn đầy vẻ thê lương, Tần Vũ gắng gượng nở một nụ cười:

- Đúng, chẳng bao lâu nữa ta cũng có thể phi thăng.

Đây là nói với Man Càn, cũng là nói với chính bản thân y.

Tuy nhiên... nếu không sáng tạo ra được cấp tiếp theo của công pháp, làm sao bản thân có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn nữa?

Tần Vũ hai tay không kìm được bóp chặt lại.

Man Càn thấy dáng vẻ của Tần Vũ, cũng không làm phiền thêm nữa, chỉ để cho Tần Vũ một mình an tĩnh suy nghĩ.

Lúc này tại trường chỉ còn chín người – Hoa Nhan, Tuyết Vũ Ương, Đỗ Trung Quân, Ngao Nham, Phương Điền, Ngao Phụng, Tông Quật, Man Càn cùng Tần Vũ. Ngoại trừ Tần Vũ, tám người còn lại đều đang mong chờ kết quả tiến nhập Thanh Vân lộ của Dư Lương.

Chết? Sống?

Tạm thời không ai dám khẳng định.

- Đỗ huynh! Dư Lương là người có thực lực cao nhất trong số những người đã tiến nhập Thanh Vân lộ. Huynh xem y có thể kiên trì được trong bao lâu? So với trưởng lão Duyên Sơn của Long tộc thì thế nào?

Hoa Nhan cười nói.

Đỗ Trung Quân trầm ngâm một lúc nói:

- Thời gian y có thể kiên trì xem ra cũng không dưới trưởng lão Duyên Sơn của Long tộc. Đúng là Duyên Sơn kiên trì được gần bốn canh giờ, cho dù Dư Lương thất bại, chí ít y cũng kiên trì được hơn bốn canh giờ.

- Dư Lương mới tiến nhập được nửa canh giờ, hiện tại đàm luận vẫn còn quá sớm.

Man Càn cười nói, bỗng nhiên Man Càn khẽ nhíu mày,

- Ồ?

Trong tay Man Càn xuất hiện một khối truyện tấn lệnh. Sắc diện y bỗng trở nên sáng lạn vô cùng.

- Thành công rồi!

Man Càn cươi lớn nói.

- Ha ha, Dư Lương y đã vượt ải thành công, y thành công rồi.

- Lẽ nào!

Hoa Nhan, Tuyết Vũ Ương, Đỗ Trung Quân, Ngao Nham, Phương Điền, Ngao Phụng, Tông Quật, Man Càn bao nhiêu cao thủ đều chấn động, ngay cả Tần Vũ đang trầm ngâm bên góc quảng trường cũng bị đánh thức. Không kìm được đưa mắt nhìn bọn họ.

Man Càn trên mặt nở một nụ cười tự đắc:

- Nghe đã nào, ta nói Dư Lương đã thành công vượt qua Thanh Vân lộ, hơn nữa còn tới được Cửu trọng thiên rồi.

- Không thể nào, mới có nửa canh giờ, sao có thể nhanh như vậy?

Hoa Nhan là người đầu tiên phản bác.

- Vừa nãy Duyên Sơn trưởng lão của Long tộc, cùng cả Khổng Tào thủ hạ của ngươi bọn họ đều kiên trì được hơn ba canh giờ, thế nhưng tất cả cuối cùng đều thất bại.

- Hoa Nhan huynh không phải là quá cố chấp sao?

Tông Quật lên tiếng.

Mọi người đều nhìn về phía y, Tông Quật bắt đầu hỏi lại:

- Xin hỏi chư vị, chẳng lẽ tất cả đã quên phản ứng đầu tiên của Dư Lương khi tiến nhập Thanh Vân lộ là gì rồi sao?

Gần như tất cả mọi người đều đã nhớ ra.

Dư Lương vừa bước lên Thanh Vân lộ, toàn bộ thân hình đã lập tức biến mất, hiển nhiên là đã dùng tốc độ cực nhanh hỏa tốc lao đến cuối đường. Cho dù trên Thanh Vân lộ trở ngại trùng trùng, nhưng Dư Lương cuối cùng cũng chỉ mất có nửa canh giờ đã vượt qua.

- Tốc độ!

Tông Quật gật đầu nói,

- Khác với những người trước đây tiến nhập Thanh Vân lộ đều vô cùng thận trọng, Dư Lương y lại dùng tốc độ để vượt qua, cho nên y chỉ mất có nửa canh giờ đã thành công, không có gì là kì quái cả.

Lúc này hai kẻ may mắn còn lại chưa bị đem ra làm hòn đá dò đường—Tuyết Vũ Ương và Long tộc trưởng lão hai mắt sáng rỡ. Ví bọn họ như là hòn đá dò đường, một điểm cũng không sai.

Trong mắt của bọn Man Càn, chỉ có Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Phương Điền, Tông Quật, Man Càn là đủ tư cách để tranh đoạt bảo bối. Những kẻ khác cùng lắm chỉ là tiểu tốt mở đường cho bọn họ mà thôi.

Man Càn nhìn Long tộc sứ giả nói:

- Huynh đệ, thủ hạ của ta đã vượt qua được, hiện tại đến lượt người của Long tộc các người rồi.

Long tộc sứ giả gật đầu, theo như quy củ ban đầu, hiện tại người tiếp theo sẽ là Long tộc trưởng lão.

- Chậm đã!

Hoa Nhan bỗng nhiên cau mày hét lên.

- Hoa Nhan huynh có chuyện gì vậy?

Mọi người cùng nhìn Hoa Nhan.

Tần Vũ trong góc nhìn đám người trên quảng trường đang tranh luận với nhau. Tần Vũ hiểu rõ bọn họ căn bản không hề để một tu chân giả Đại Thành kì vào trong mắt, chỉ có điều y thật sự lại rất vui mừng vì điều đó.

Tần Vũ nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng thầm phản đối: "Tốc độ, vượt qua Thanh Vân lộ chỉ dựa vào tốc độ thôi sao? Có tiếng thú hống, hiển nhiên là cũng có không ít trở ngại. Dư Lương có thể vượt qua, thứ nhất là do tốc độ, thứ hai là do thực lực cường hãn. Hơn nữa cự li chỉ có vạn dặm, nếu chỉ cần dùng tốc độ vượt qua, sao phải mất tới nửa canh giờ?"

Tần Vũ nghĩ như vậy, bọn Man Càn trong lòng đương nhiên cũng đều hiểu rõ.

Hiện tại tất cả mọi người tại quảng trường đều hướng về phía Hoa Nhan chất vấn tại sao y lại sao y lại cản trở Long tộc trưởng lão tiến nhập Thanh Vân lộ.

Hoa Nhan cười nhạt nói:

- Vừa nãy Man Càn huynh nói Dư Lương vượt qua Thanh Vân lộ, đó cũng chỉ là lời nói phiến diện, ai biết được là thật hay giả? Nếu như lúc này Dư Lương vẫn còn ở trên Thanh Vân lộ. Huynh để cho người khác tiến vào, không phải là muốn người ta đi tìm chết sao?

Đỗ Trung Quân, Long tộc sứ giả không khỏi giật mình.

Bọn họ vẫn còn nhớ rõ quy tắc của Thanh Vân lộ - chỉ có thể để cho một người tiến nhập, nếu như có hai người trên Thanh Vân lộ, cả hai nhất định phải chết.

- Hanh... Dư Lương linh hồn ngọc giản chưa bị vỡ. Nhưng cũng không thể chứng minh việc y đã thành công vượt qua Thanh Vân lộ, chỉ có thể cho thấy là y vẫn chưa chết. Huynh nói Dư Lương thành công vượt qua, bọn ta sao có thể hoàn toàn tin tưởng?

Hoa Nhan hỏi lại.

Man Càn đã động nộ.

Y tịnh không nói dối, nhưng bọn Hoa Nhan lại không tin.

- Một lũ ngu, hừ, các ngươi không dám đi, thì để ta đi.

Man Càn tức giận chuyển thân bước tới Thanh Vân lộ.

- Man Càn huynh đầu cần phải thế.

Long tộc sứ giả lập tức đưa tay ra cản Man Càn, cho dù thế nào cũng không thể để Man Càn đi trước được, nếu như Man Càn tới trước y, quyển trục đó rất có thể sẽ rơi vào tay Man Càn.

Man Càn lạnh lùng nhìn Long tộc trưởng lão:

- Không biết Long tộc trưởng lão thấy sao, bọn họ tất cả đều không dám đi trước.

Long tộc sứ giả cười nói:

- Hoa Nhan huynh, bọn ta hồ đồ thật rồi, nếu như Man Càn huynh muốn hãm hại, tất nhiên phải hãm hại bọn ta chứ. Chẳng lẽ y lại hi sinh Dư Lương chỉ để hãm hại Long tộc trưởng lão thôi sao?

Lời nói này hiển nhiên không phải nhắm tới Long tộc trưởng lão, nhưng hàm ý của Long tộc sứ giả, mọi người tại trường đều minh bạch. Long tộc trưởng lão tu luyện cũng hơn vạn năm, sớm đã thành tinh, đương nhiên không vì lời nói đó mà tức giận, hơn nữa thông qua trưởng lão có thể suy ra, Dư Lương khẳng định đã thật sự vượt ải thành công.

Xem ra... tốc độ quả là rất hữu dụng.

Long tộc sứ giả trong lòng cũng đã nghĩ tới phương pháp như vậy để đi qua Thanh Vân lộ.

- Sứ giả đại nhân, thuộc hạ xin đi trước.

Trưởng lão khom mình nói. Sau đó quay lưng bước lên Thanh Vân lộ. Trưởng lão chỉ vừa mới đặt chân lên Thanh Vân lộ, cả người đã trở thành một đạo lưu ảnh.

Hiển nhiên... trưởng lão cũng muốn dựa vào tộc độ cực nhanh để vượt qua.

Lúc này tại trường nếu như có người nào quan tâm đến âm thanh của trưởng lão Long tộc tiến nhập Thanh Vân lộ nhất, thì đó chính là Tuyết Vũ Ương... người kế tiếp sẽ phải bước lên Thanh Vân lộ.

Tất cả mọi người đều chờ đợi.

Long tộc trưởng lão nếu như có thể dùng tốc độ vượt qua, việc tăng tốc vượt ải sẽ có thể thực hiện được.

- Hống

Tiếng hống cuồng bạo tới cùng cực. Toàn bộ mọi người tại quảng trường đều nghe thấy, sau đó không lâu là tiếng kêu của Thanh long.

- Trưởng lão đã hóa thành bản thể rồi.

Phương Điền khẳng định:

"Hi vọng trưởng lão có thể thành công vượt qua." Phương Điền trong lòng có chút khó chấp nhận.

Ba đại trưởng lão của Long tộc, khi trước tiến nhập Nghịch Ương Cảnh, hiện tại đã chết mất hai vị, chỉ còn lại duy nhất một vị Long tộc trưởng lão, nếu như chết nốt, cao thủ tuyệt đỉnh của Long tộc cũng gần như chết sạch.

Kì thật không chỉ Long tộc, tán ma, tán tiên và luôn cả hồng hoang tuyệt đỉnh cao thủ chết cũng rất nhiều.

Có thể nói, sau trận chiến tại Nghịch Ương Cảnh, siêu cấp cao thủ tại phàm nhân giới gần như chết hơn một nửa.

Một khắc thời gian trôi qua.

Nửa canh giờ... Một canh giờ. Vẫn chưa có phản ứng.

Hai canh giờ đã qua, linh hồn ngọc giản may mắn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vẫn chưa nhận được tin tức trưởng lão thành công vượt ải.

Những người còn lại đều im lặng chờ đợi.

"Phanh"

Âm thanh chói tai vang lên. Cuối cùng ngọc giản của trưởng lão đã vỡ thành bốn năm mảnh.

Phương Điền sắc mặt xám xịt.

Vị trưởng lão cuối cùng của Long tộc đã chết.

Tuyết Vũ Ương thần sắc cũng trầm hẳn xuống. Y vừa nãy đã bắt đầu nghĩ có thể dùng tốc độ để vượt qua Thanh Vân lộ.

Nhưng nhìn kết qua của trưởng lão, rõ ràng – dựa vào tốc độ vẫn không được.

- Tuyết Vũ Ương, trông vào ngươi vậy.

Hoa Nhan khích lệ.

Lúc này Hoa Nhan đối với Tuyết Vũ Ương cũng chẳng tin tưởng bao nhiêu, tuy rằng y có chút kỹ năng độc đáo, thực lực cũng cường đại phi thường. Nhưng nếu so với Long tộc trưởng lão mạnh nhất – Duyên Sơn - vẫn còn một khoảng cách khá lớn.

Duyên Sơn đã chết. Tuyết Vũ Ương có thể thoát được sao?

Tuyết Vũ Ương quay sang Hoa Nhan cáo từ, rồi sau đó bước lên Thanh Vân lộ. Vừa bước lên, Tuyết Vũ Ương đã có chút do dự.

Cực tốc tiến tới, hay cẩn thận từ từ đi lên?

Tới tận lúc bước lên Thanh Vân lộ, Tuyết Vũ Ương vẫn còn phân vân, nhưng chỉ một lúc, y đã biến thành một đạo tàn ảnh cực tốc hướng về phía trước. Y đã quyết định – học tập Dư Lương.

Chỉ mới gần hai canh giờ, âm thanh linh hồn ngọc giản tan vỡ lại vang lên.

Âm thanh đó cũng thể hiện, đám vô dụng đó, trừ Dư Lương đều đã chết. Hiện tại đã tới lượt của sáu đại cự đầu – Man Càn, Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Tông Quật, Phương Điền, Ngao Phụng tiến nhập Thanh Vân lộ.

Chỉ có Tần Vũ... mặc dù thực lực yếu nhất, nhưng bởi vì ngay từ lức đầu đã cùng với bọn Ngao Phụng thỏa thuận, chắc chắn sẽ là người cuối cùng đặt chân lên Thanh Vân lộ.

"Sáu đại cự đầu trong đó có đến bốn thượng giới sứ giả. Thượng giới sứ giả đều có những con chủ bài lợi hại, nhiều khả năng sẽ qua được... chỉ là Nghịch Ương tiên đế cũng nói qua, tiên giới sứ giả nếu muốn vượt qua, thử thách sẽ cực lớn. Xem ra Hoa Nhan phải chịu tội rồi."

Tần Vũ trong lòng lập tức có phán định.

Theo như thỏa thuận ban đầu, kiếm tiên Hoa Nhan là người đầu tiên vượt Thanh Vân lộ.

- Hoa Nhan nếu như ngươi qua được Thanh Vân lộ, phải báo ngay cho bọn ta. Ngươi đừng có qua rồi mà không báo, thay vào đó khiến cho bọn ta phải khổ sở chờ đợi.

Man Càn hừ lạnh.

Hoa Nhan cười nói:

- Đó là đương nhiên, chẳng lẽ ta lại là loại tiểu nhân ti bỉ như vậy.

Hoa Nhan nếu như qua được, lại không báo cho mọi người biết, để cho tất cả phải khổ sở chờ đời, rồi đoạt lấy bảo vật. Bọn Man Càn chết như vậy không oan sao?

Ngao Phụng lắc đầu nói:

- Bọn ta khó có thể tin ngươi được, cho nên trước khi bước lên Thanh Vân lộ, sáu người phải phát thệ... cho dù là ai trong sáu người thành công vượt ải, cũng phải đợi những người khác tới đủ, chỉ khi sáu người cùng qua được, bọn ta mới có thể tiếp tục tiến lên. Nếu như làm sai sẽ bị trời cao trừng phạt hồn phi phách tán!

- Đúng, sáu người phải phát thệ.

Man Càn nói.

Bọn Tông Quật, Phương Điền cùng nhìn Hoa Nhan.

Hoa Nhan sắc diện đại biến, y là người đầu tiên tiến nhập Thanh Vân lộ, tự nhiên là việc tốt, nhưng giờ lại bị năm người kia chèn ép như vậy. Hoa Nhan chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười nói:

- Đó là đương nhiên, như vậy mới gọi là công bằng.

Sáu người lập tức cùng phát thệ.

Tần Vũ từ xa quan sát: "Sáu người phát thệ? Căn bản không để ý tới ta, hiển nhiên không hề xem ta là đối thủ cạnh tranh...?" Tần Vũ mỉm cười nhìn sáu đại cự đầu.

Ngay sau đó, Hoa Nhan đi thẳng bước lên Thanh Vân lộ.

Man Càn cười nói:

- Tiên giới sứ giả vượt qua Thanh Vân lộ quả khó khăn, so với kẻ khác nguy hiểm hơn rất nhiều, quả là thú vị, để xem Hoa Nhan có vượt qua được không.

- Điều này... quả thực là khó nói a.

Bọn Đỗ Trung Quân đều bật cười.

...

Thời gian trôi đi – từ khi Hoa Nhan tiến nhập Thanh Vân lộ, những âm thanh công kích bạo tạc vang lên không ngớt, rõ ràng là so với những người khác hung hiểm hơn nhiều. Việc này khiến cho bọn Man Càn đều lộ rõ vẻ vui sướng.

Qua một canh giờ.

"Oanh!"

Tựa như tiếng sấm nổ thình lình vang lên cạnh tai, làm cho Tần Vũ cũng phải giật mình.

Một cơn chấn động khủng bố từ Thanh Vân lộ truyền tới, tiếng nổ này không ngờ khiến cho thanh vân xung quanh Thanh Vân lộ bị thổi bay tứ tán, nhưng chỉ một lúc, thanh vân đã bao bọc lấy Thanh Vân lộ lại.

- Tiếng nổ vừa rồi quả là lớn, sợ rằng cũng phải đạt đến thực lực của bát-cửu cấp kim tiên.

Bọn Man Càn đều tỏ ra ngạc nhiên.

Xem ra Hoa Nhan đã phải sử dụng tới chủ bài rồi, còn bọn Man Càn đều chưa động đến.

Chỉ một lúc sau...

- Tốt rồi, ta đã vượt qua.

Tin tức của Hoa Nhan vừa được truyền tới, nhưng gần như đồng thời, Man Càn cũng gật đầu nói:

- Dư Lương báo tin, y đã thấy Hoa Nhan toàn thân rách rưới thành công tới được Cửu trọng thiên rồi.

- Toàn thân rách rưới?

Ngao Phụng cười nói:

- Sử dụng tuyệt chiêu tối hậu, sắc mặt của Hoa Nhan xem ra không dễ coi rồi.

Cả năm người đồng thời cùng cười lớn.

Tần Vũ trong góc cũng đứng dậy: "Ồ, thành công rồi, không tưởng Hoa Nhan không ngờ lại khổ sở như vậy nhưng..."

Toàn thân Tần Vũ bỗng nhiên dừng lại, nhìn về một phía, trong mắt đồng thời xuất hiện – nghi hoặc, kinh ngạc, không thể tin được cùng với vẻ hưng phấn. Nhưng chỉ trong sát na, Tần Vũ đã khôi phục lại như cũ.

May thay bọn Man Càn tại quảng trường không hề chú ý tới Tần Vũ, đương nhiên cũng không hề chú ý tới ánh mắt của Tần Vũ đã có biến hóa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-636)