Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Thần Biến - Chương 470

Tinh Thần Biến
Trọn bộ 636 chương
Chương 470: Khấu Đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Lazada


Bầu trời sâu thẳm một màu xanh ngọc bích, không gian kéo dài mười dặm của đại trận hầu như không đổi, vẫn y nguyên như hai trăm năm trước. Năm này qua năm khác, bên trong trận thế đôi lúc vẫn vang lên tiếng công kích. Hiển nhiên

Hùng Hắc vẫn chưa chết. Dưới chân núi Mê Nhĩ sơn có khoảng vài ngàn nhân mã của Hắc Long Đàm còn ở lại, bộ dạng mỗi người một vẻ, hoặc là nhàm chán ngồi nói chuyện phiếm hoặc ngồi một bên tu luyện, hoặc là cãi cọ ỏm tỏi.

"Đã hơn hai trăm năm rồi, Hùng Hắc đại nhân cũng thực là, trực tiếp nhận thua cho xong, còn phí sức lực làm gì, hắn phản kháng cái gì? Hơn hai trăm năm hắn đều không thể vượt qua, hắn cũng không thể quay trở lại."

Một lão đầu áo xanh lùn tịt, đầu bóng loáng, xếp bằng hai chân ngồi trên một tảng đá bất mãn nói. Bên cạnh lão có hơn mười thần nhân đứng nghe được, một nữ thần nhân trong số đó hừ lạnh một tiếng nói.

"Lão đầu trọc, đúng là hiện tại đây, Hùng Hắc đại nhân không có khả năng phá vỡ trận pháp, như vậy, ngươi có thể phá sao? Hãy nhìn Hùng Hắc đại nhân, bên trong trận pháp không ngừng nỗ lực công kích, đã hơn hai trăm năm đều không nản chí, nếu ngươi có được nửa phần nghị lực của Hùng Hắc đại nhân, ta cũng là bội phục ngươi lắm".

"Biết rõ là không thể, vẫn cố gắng, người ta thường Hùng Hắc đại nhân bản thể là gấu điên, ta vẫn thường hoài nghi, nhưng giờ nhìn tình hình trước mắt, ân ..., có lẽ là sự thật".

Một văn sĩ ngồi dựa lưng vào gốc cây, mỉm cười nói.

Trong cuộc sống quá dài, không có việc gì làm, mang chuyện người khác ra chế giễu, cũng là một thú vui, mặc dù bọn họ bình thường trước mặt Hùng Hắc rất chi là cung kính. Tần Vũ khoanh chân ngồi, bên cạnh là hàng đoàn lục quang vây quanh, Tần Vũ khoanh chân ngồi như vậy đã hơn hai trăm năm, trải qua hai trăm năm Tần Vũ căn bản không có di động. Tần Vũ mi mắt khẽ mở, trên môi có một tia cười nhạo, cất tiếng nói:

"Hùng Hắc, đã qua hơn hai trăm năm rồi, ngươi còn cố chấp ngạnh kháng đến bao giờ, nếu ngươi làm theo lời ta, quỳ xuống trước mặt ta cúi đầu ba lạy, ta sẽ lập tức thả ngươi ra."

Bị vây bên trong đại trận, giờ phút này trên người Hùng Hắc chỉ còn lại một cái khố, trên người hiện rõ một đám lông ngực đen tuyền, trên đùi cũng mọc đầy lông đen, nhìn nhân dạng Hùng Hắc, đúng quả thật có một không hai.

"Hô, hô..." Hùng Hắc ngồi trên đất thở hổn hển, lang bổng đặt bên cạnh người. -

Hùng Hắc quay đầu, nhìn trước nhìn sau đều là một bức tường màu trắng, màu trắng bạch khiến cho hắn cảm thấy hoa mắt, lại nhìn sang hai bên thông đạo màu xanh biếc, màu xanh khiến cho hắn khổ sở hơn hai trăm năm.

"Tần Vũ quả thật biến thái." Hùng Hắc nắm chặt hai tay, cả thân người phát run nhè nhẹ, "mẹ nó, mấy năm trước vẫn còn tốt, mấy năm nay vì cái gì mà mấy bức tường lại tiến hành công kích ta."

Theo thời gian trôi đi, mang đặc tính của " Sát trận" hòa nhập với "Khốn trận", Tần Vũ ngày càng tinh thông. Phương pháp học tốt nhất là thông qua thử nghiệm, hơn hai trăm năm thử nghiệm, Tần Vũ so với chính mình tự thôi diễn trận pháp mấy ngàn năm thấy hữu ích hơn nhiều, nếu ngày xưa Hùng Hắc nghe lời cúi lạy, Tần Vũ đã không thể có thành tựu như bây giờ. Thiên thần đúng là vật thử nghiệm thượng phẩm, hơn nữa lại không dễ dàng chết, chỉ có thể vây khốn mà thôi.

"Ngươi rốt cuộc muốn vây khốn ta đến khi nào". Hùng Hắc đột nhiên ngửa đầu hét lớn một tiếng, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận cùng với bi phẫn.

Không nóng nảy, ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa sử dụng, trận pháp chi đạo, thật là khôn cùng, nếu để ta từ từ thí nghiệm, đúng là thí nghiệm một ngàn năm, trăm ngàn năm, ức vạn năm cũng không có kết thúc".

Tần Vũ nói chuyện mang theo một âm điệu khác thường, phảng phất như đang si mê với trận pháp.

"Hùng Hắc, ngươi có thể thưởng thức nhiều trận pháp như vậy, cũng nên cảm thấy tự hào a."

Hùng Hắc toàn thân bỗng phát run. Nếu để cho hắn tĩnh tu, tu luyện một hơi trăm ngàn năm, hắn cũng không thèm để ý, nếu như hắn cùng người chém giết, chém giết mấy ngàn năm hắn cũng có thể.

Nhưng nếu bị vây hãm trong trận, đúng là thử thách thần kinh chịu đựng của hắn, chung quanh cảnh sắc đều một màu, thậm chí vừa nhìn vào màu sắc này, cả đầu hắn đều ong ong muốn nổ tung, tất cả những điều này khiến cho Hùng Hắc khích động tột cùng. Đặc biệt, tưởng tượng trong tình cảnh này, cuộc sống điên rồ vô cùng vô tận, không có điểm cuối.

Hùng Hắc run người lo sợ, linh hồn cũng run rẩy. Hùng Hắc cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu nói.

"Tần Vũ, Tần Vũ đại nhân, ta cầu xin người thả ta ra, thả ta ra, xem như ta có mắt không tròng, không nhìn thấy núi Thái Sơn, đắc tội với lão nhân gia ngươi."

Hùng Hắc không ngừng cầu xin.

"Nga, cầu xin tha thứ, được thôi, có điều phải làm theo lời ta nói trước đây, quỳ lạy khấu đầu ba cái". Tần Vũ mỉm cười nói.

Tần Vũ vẫn nhớ kỹ, trước đây Hùng Hắc dẫn đầu đại quân đến Mê Nhĩ sơn, khiêu trương bá đạo, cầm lang bổng trong tay điên cuồng đích tạp. Giờ đây, thực sự làm cho người ta cười nhạo không thôi.

"Cúi đầu" Hùng Hắc toàn thân phát run, sắc mặt đen bỗng trở nên đỏ bừng, cùng với mông khỉ một màu giống nhau.

Hoặc người cứ đợi khoảng một, hai trăm ngàn năm, hoặc có lẽ ta hứng chí, nghiên cứu khoảng ức năm cũng có thể, trong khi đó ngươi cứ từ từ ở trong " Khốn Hùng trận này" Tần Vũ thanh âm như đang nổi giận.

Một ức năm.

Hùng Hắc đổ mồ hôi trán, hai má mồ hôi toát ra to như hạt trân châu, Hùng Hắc đưa tay thô ráp gạt mồ hôi trên trán, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì trầm mặc hồi lâu rồi nói:

"Tần Vũ, nếu như ngươi đáp ứng ta một yêu cầu, ta sẽ cúi đầu quỳ lạy."

Hùng Hắc ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thắng nói. Tần Vũ trong lòng không khỏi kinh ngạc, Hùng Hắc này sao lại cúi đầu? Trong lòng Tần Vũ, thiên thần bình thường rất là cao ngạo, cứng đầu, không chịu khuất nhục.

"Nói, yêu cầu gì? " Tần Vũ mỉm cười nói, trong lòng Tần Vũ rất tò mò với yêu cầu này.

"Nếu ta cúi đầu quỳ lạy, ngươi phải đáp ứng ta một việc, không được mang việc này truyền ra ngoài." Hùng Hắc trịnh trọng nói.

"Tốt, ta đáp ứng." Tần Vũ thản nhiên nói.

"Tần Vũ đại nhân ngươi hãy thề, như vậy ta mới an tâm". Hùng Hắc tiếp tục yêu cầu. Tần Vũ đảo mắt mỉm cười, "Tốt, tốt, ta đáp ứng, ta xin nhìn mặt thề, hôm nay sự tình Hùng Hắc cúi đầu quỳ lạy, ta sẽ không nói cho người khác biết, trái lời trời phạt."

Hùng Hắc lúc này đáy lòng mới thư thả.

"Tần Vũ đại nhân, ta nhận thua người". Hùng Hắc đứng thẳng lên, sau đó quỳ xuống, hướng về Tần Vũ lạy ba lạy, "đây là ba lạy, hy vọng Tần Vũ đại nhân có thể tha thức cho ta."

Nói xong, Hùng Hắc đứng thẳng dậy, hướng Tần Vũ chờ hồi đáp. Lúc này, trong lòng Hùng Hắc lửa giận ngợp trời, "Tần Vũ, một khi ta ra ngoài, nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì chuyện ngày hôm nay ngươi làm, bắt ngươi trả giá gấp trăm ngàn lần,"

"Ha ha, có thể nhận khấu đầu của ngươi, so với sát tử thì càng thống khoái hơn, haha", tiếng cười Tần Vũ vang vọng, mặt của Hùng Hắc đã đen lại càng đen hơn. Lúc này, các màu đen, trắng, xanh biếc, vàng tạo thành "Khốn trận" dần dần tiêu biến, vô số vách tường hóa thành từng đạo ánh sáng, các ấn phù cũng dần biến mất.

Hùng Hắc ngửa đầu nhìn, bầu trời vẫn xanh như vậy, từng cụm mây trắng như tơ hờ hững trôi đi. Hắn cúi đầu, buồn bực nhìn xuyên qua núi rừng. Hàng ngàn thần nhân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn qua, trong đó có cả hai người Mị Cơ và Liễu Nhứ đạo nhân.

"Ta cuối cùng đã khôi phục tự do!"

Hùng Hắc sau khi được giải thoát, cả người cảm thấy một trận thống khoái, không kềm được ngửa đầu cất tiếng gầm lên, thanh âm tựa như tiếng sấm quanh quẩn cả ngày.

"Hùng Hắc có thể chịu được điều mà người khác không thể nhẫn nhịn", Tần Vũ bội phục, "Hùng Hắc, ngươi có thể trở về". Giọng nói Tần Vũ vang lên.

Hùng hắc từ xa nhìn lại. Cách chỗ hắn chừng vài trăm thước, Tần Vũ đang đứng trên không, mái tóc đen dài cùng một thân trường bào phấp phới bay theo gió.

Lúc này hai người Liễu Nhứ và Mị Cơ cũng đã từ dưới bay đến, trong chốc lát đã sóng vai cạnh hùng hắc. Liễu Nhứ tò mò dò hỏi: "Hùng Hắc đại ca, người vì sao lại nhẫn nhịn vậy?"

Cả người Hùng Hắc run lên, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, thần thức truyền âm nói: "Liễu nhứ, Mị Cơ, tên Tần Vũ này thân pháp linh mẫn, tốc độ cực nhanh. Chúng ta ba người phải liên thủ, từ ba hướng tấn công mà giết hắn. Tốc độ hai ngươi vốn nhanh hơn ta, chúng ta ba người liên thủ tuyệt đối có thể giết hắn."

Liễu Nhứ, Mị Cơ hai người nhìn nhau.

"Liễu ca ca, ngươi thấy thế nào?", Mị Cơ dùng thần thức dò hỏi.

"Việc này, Tần Vũ hắn muốn bày trận cũng cần thời gian, Khốn trận mà hắn bố trí vừa rồi đã tiêu tán, hắn nếu muốn bố trí một lần nữa ít nhất cũng cần một, hai ngày công phu, thời gian cũng đủ cho chúng ta có thể giết hắn." Liễu Nhứ trả lời. Hùng Hắc nhìn về phía Liễu Nhứ, Mị Cơ, chỉ thấy hai người này gật gật đầu cười, trên mặt Hùng hắc nhất thời cũng lộ ra nụ cười.

Hùng Hắc lạnh lùng nhìn Tần Vũ ở phía xa, giận dữ quát: "Tần Vũ, ngươi làm nhục ta như thế, hôm nay ta phải báo thù!" Nói xong, Hùng Hắc cả người tựa như thiên ngoại vẫn thạch, khí thế băng sơn đảo hải nhắm Tần Vũ lao tới.

Liễu Nhứ đạo nhân và Mị Cơ cũng hóa thành hai làn gió từ hai bên vây lấy Tần Vũ. Nhìn thấy một màn này, Tần Vũ chỉ gật gật đầu cười nhẹ.

"Quả nhiên để ta đoán trúng. Bất quá, có thể tại thời gian mấy tháng cuối cùng này mà bức bách Hùng Hắc hướng về ta dập đầu, cũng coi như lấy lại vốn." Bản thân Tần Vũ đã cảm ứng được, khoảng cách Nguyên điểm chi cảnh có đột phá, chỉ còn mấy tháng thời gian.

Kì thật, cho dù Hùng Hắc không dập đầu, qua mấy tháng, Tần Vũ hắn cũng sẽ giải tán trận pháp, toàn tâm toàn ý đột phá "Nguyên điểm chi cảnh". Chỉ thấy cả người Tần Vũ lao xuống dưới như tên bắn. "Chạy đi đâu?", Hùng Hắc hai mắt đỏ ngầu vô cùng dữ tợn, cùng với hai người Liễu Nhứ Mị cơ hướng phía dưới đuổi theo.

Lúc Tần Vũ rơi xuống rừng cây, chính là lúc ba người đuổi đến. Nhưng ...

"Không có người?" Liễu Nhứ, Mị Cơ hai người lộ vẻ nghi hoặc vô cùng.

"Không thấy? không có khả năng!", Hùng Hắc giống như nổi điên, tựa như người mù, trên núi không ngừng ra đòn đánh ngang dọc, giận dữ gào rống:

"Tần Vũ, ngươi đến đây cho ta, đến đây cho ta!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-636)