← Ch.535 | Ch.537 → |
"Không. Không phải mắt đỏ sậm mà là..."Tần Vũ ngưng thần quan sát kỹ lưỡng mới phát hiện ra trong mắt của nam tử áo tím này phát ra một đạo hồng quang lấp lóe.
Mắt của nam tử áo tím thực tế là màu đen nhưng vì khi ông ta nhìn Tần Vũ trong mắt phát ra một đạo hồng quang.
Vì thế làm cho Tần Vũ mới nhìn qua còn cho là mắt của ông ta mà mà đỏ sậm.
Phát ra hồng quang? Tần Vũ chấn động trong lòng, người hắn quen biết rất nhiều nhưng mắt phát ra hồng quang vô cùng ít. "Phí Phí, đúng, Phí Phí!"
Hầu Phí vốn là "Hỏa Tình Thủy Viên", mỗi khi chăm chú quan sát một vật nào đó thì trong cặp mắt màu đen sẽ phát ra hồng quang lấp lóe, tình trạng giống hệt với nam tử áo tím trước mặt.
Mắt của nam tử áo tím trước mặt có thể phát ra hồng quang, là "Hỏa Tình Thủy Viên" sao? Hay là do tu luyện một loại công pháp đặc thù nào đó?
Tần Vũ không tiện hỏi vì hắn không thể nào nhìn ra thực lực của người trước mặt. Thực lực của Tần Vũ bây giờ là thượng bộ thiên thần, hắn nhìn không ra... đối phương ít nhất cũng phải là thần vương.
- Vãn bối Tần Vũ, không biết tiền bối có phải là Tiêu Diêu thiên tôn tiền bối?
Tần Vũ cung kính hành lễ.
Nam tử áo tím nhếch miệng cười, ánh mắt dán vào người Tần Vũ:
- Tần Vũ? Ô, rất tốt. Đúng như ta nghĩ. Ta chính là Tiêu Diêu thiên tôn.
- Tới đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Tiêu Diêu thiên tôn cười tủm tỉm, Tần Vũ cảm thấy trên người ông ta không có lấy một chút áp bức. Nam tử áo tím trước mặt phảng phất như là một phàm nhân phổ thông vậy.
Nhưng mà người phàm không giống nam tử áo tím này, làm cho Tần Vũ nhìn không ra.
Tiêu Diêu thiên tôn lúc này đã ngồi xuống, ông nhìn Tần Vũ một cái rồi chỉ cái ghế ở bên cạnh cười nhẹ bảo:
- Còn chưa ngồi xuống?
-Vâng.
Tần Vũ vâng lời đi tới ngồi bên cạnh.
- Đừng quá câu nệ, cứ coi như đang nói chuyện với người lớn trong nhà là được rồi.
Tiêu Diêu thiên tôn có thể cảm thấy rõ Tần Vũ lúc này đang rất thận trọng.
Đừng quá câu nệ?
Trong lòng Tần Vũ phát khổ, trời ạ, người trước mặt là thiên tôn trong truyền thuyết đó, ngay cả "Tượng thần" Xa Hầu Viên cũng chưa từng gặp thiên tôn lấy một lần.
Tiêu Diêu thiên tôn càng bảo Tần Vũ thả lỏng thì hắn càng cảm thấy khó thả lỏng.
Tiêu Diêu thiên tôn gật đầu cười bảo:
- Ngươi cũng khá đấy, trước mặt ta ít nhất cũng giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Tám đại thánh hoàng kia ở trước mặt ta còn chẳng giữ được bình tĩnh.
Tần Vũ không kìm được kinh ngạc trong lòng.
Tám đại thánh hoàng?
Tiêu Diêu thiên tôn cười nói tiếp:
- Lần này ta tới gặp ngươi, nguyên nhân chủ yếu là vì ngươi đã leo lên bậc chín mươi chín của Thông Thiên Thai Giai! Án chiếu theo quy củ của bọn ta năm xưa, ngươi leo lên tới đỉnh rồi thì một trong ba đại thiên tôn bọn ta sẽ tới gặp ngươi. Vì thế ta mới tới đây.
Tần Vũ chỉ biết mỉm cười.
Giờ đây hắn không biết nên nói gì. Hình như nói gì cũng đều lo là lỡ lời.
- Tần Vũ. Chuyện chiêu thân lần này vì Đại sư huynh rất chú ý nên ta và Nhị sư huynh cũng quan tâm tới nó.
Tiêu Diêu thiên tôn nói tới đây nụ cười trên mặt Tần Vũ vụt tắt. -
Tần Vũ có thể đoán ra người được Tiêu Diêu thiên tôn gọi là "Đại sư huynh, Nhị sư huynh" cũng chỉ có hai thiên tôn kia là Phiêu Vũ thiên tôn và Lôi Phạt thiên tôn.
Trong lòng Tần Vũ chợt động: "Tiêu Diêu thiên tôn nói Phiêu Vũ thiên tôn rất chú ý tới việc chiêu thân, vì thế ông ấy và Lôi Phạt thiên tôn mới quan tâm. Chỉ mỗi điểu này đã có thể thấy địa vị của Phiêu Vũ thiên tôn cao chừng nào. Có điều... vì sao Phiêu Vũ thiên tôn lại chú ý tới việc chiêu thân nhỉ?"
Tần Vũ căn bản nghĩ không thông.
Lập nhi công khai chiêu thân có thể có ảnh hưởng rất lớn tại thần giới, nhưng đối với Phiêu Vũ thiên tôn mà nói thì đâu có gì hấp dẫn?
- Ta đang nghĩ vì sao Đại sư huynh lại chú ý đến chiêu thân? Tiêu Diêu thiên tôn nhíu mày.
- Đáng tiếc, ta nghĩ không ra.
Tần Vũ nhìn Tiêu Diêu thiên tôn ở trước mặt.
Tần Vũ biết rằng, Tiêu Diêu thiên tôn là người nắm được cơ hội trong cuộc chiến tranh không tiến khoáng hậu trong sáu triệu tỷ năm trước, trở thành thiên tôn mới nhất.
- Lúc ta quan tâm tới chiêu thân theo Đại sư huynh liền chú ý tới ngươi.
Tiêu Diêu thiên tôn cười nhìn Tần Vũ.
– Chú ý tới ngươi rồi thì ta cũng chú ý tới hai huynh đệ của ngươi, một người là Hầu Phí, một người là Hắc Vũ.
Sự chú ý của Tần Vũ hoàn toàn tập trung, trong lòng có chút lo lắng, Tiêu Diêu thiên tôn đề cập tới Phí Phí và Hắc Vũ làm gì?
- Tần Vũ. Tốc độ tu luyện của ngươi tuy nhanh, cũng lên bổng xuống trầm. Bất quá ít nhất thì vẫn nằm trong quy luật. Có một chuyện ta thấy nghi hoặc, tên huynh đệ "Hắc Vũ" của ngươi hình như có một chút lĩnh ngộ đối với thời gian pháp tắc. Tiêu Diêu thiên tôn nhíu chặt mày.
Tim Tần Vũ nhảy lên.
"Lưu Quang thương đạo" của Hắc Vũ đúng là một dạng vận dụng thời gian pháp tắc.
- Theo đạo lý thì chưa đạt tới cảnh giới thần vương không có cách nào nghiên cứu tu luyện thời gian pháp tắc cả. Ta đã từng đem chuyện này hỏi Đại sư huynh, câu trả lời của Đại sư huynh làm ta càng thêm nghi hoặc, a aa.. a, nói nhiều quá, nói nhiều quá.
Tiêu Diêu thiên tôn cười tủm tỉm bảo.
Câu trả lời của Đại sư huynh?
Trong lòng Tần Vũ cảm thấy hiếu kỳ. Phiêu Vũ thiên tôn đã trả lời ra sao nhỉ?
Tần Vũ biết rằng với thần thông của thiên tôn, nhất cử nhất động của ba huynh đệ hắn có lẽ đều nằm trong tầm quan sát của họ.
- Tiêu Diêu thiên tôn tiền bối.
Tần Vũ thốt lên một câu hiếm hoi.
Tiêu Diêu thiên tôn thấy Tần Vũ mở miệng, mắt sáng lên bảo:
- Có chuyện gì thì nói đi.
Lễ vật!
Điều trong lòng Tần Vũ mong mỏi nhất là được thiên tôn ban tặng, lần này tới gặp Tiêu Diêu thiên tôn là vì mục đích đó. Nhưng Tiêu Diêu thiên tôn nói tràng giang đại hải với mình như thế lại không hề đề cập tới chuyện lễ vật, Tần Vũ có chút lo lắng.
Không có lễ vật thì chuyện chiêu thân mình phải làm sao?
Gặp được thiên tôn nhưng lại không có lễ vật vẫn chưa có tư cách để tranh đoạt chỉ tiêu đầu tiên với Chu Hiển.
Nhưng mà, lễ vật này làm sao mà Tần Vũ mở miệng ra xin được chứ?
- Tiêu Diêu thiên tôn tiền bối, tại hạ, hầy, tại hạ đang hiếu kỳ tiền bối Đại sư huynh đã nói gì? Tại hạ cũng cảm thấy kỳ quái đối với việc Tiểu Hắc cảm ngộ được một bộ phận thời gian pháp tắc.
Tần Vũ nói lảng đi.
Hắn không thể nào mở miệng xin lễ vật.
Trong mắt Tiêu Diêu thiên tôn lóe lên một tia châm biếm. Thân là thiên tôn làm sao mà không đoán ra Tần Vũ đang nghĩ gì chứ?
Nhưng Tiêu Diêu thiên tôn vẫn bình thản đáp:
- À, Đại sư huynh nói gì ư? Ta và Nhị sư huynh hỏi Đại sư huynh vấn đề này, huynh ấy bảo... "Tồn tại tất có đạo lý, không cần tìm hiểu".
Tồn tại tất có đạo lý. Trong lòng Tần Vũ thấy kinh dị với phản ứng của vị "Phiêu Vũ thiên tôn" kia.
Sau đó Tần Vũ bắt đầu hiếu kỳ.
Tiêu Diêu thiên tôn, Lôi Phạt thiên tôn có nghi hoặc sao lại đi hỏi Phiêu Vũ thiên tôn nhỉ?
Tần Vũ cúi đầu thở ra một hơi, xua sự nghi hoặc ra khỏi đầu. Điều Tần Vũ lo nhất bây giờ là lễ vật, lễ vật do thiên tôn ban tặng.
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Diêu thiên tôn.
Tiêu Diêu thiên tôn vẫn cứ cười nhẹ, nhìn biểu tình của Tần Vũ lúc này liền lộ vẻ nghi hoặc giống như muốn hỏi "Có chuyện gì không?".
Nhưng Tần Vũ có thể mở miệng xin lễ vật không?
Lo lắng.
Ha ha... Tiêu Diêu thiên tôn đột nhiên cười lớn.
– Thú vị quá. Tần Vũ. Nếu có cái gương thì ngươi nên nhìn xem biểu tình và nhãn thần của mình vào lúc này, thú vị quá. Ha ha...
Tiêu Diêu thiên tôn đột nhiên vỗ bụng cười lớn vô cùng khoa trương.
- Tới đây, ngươi tự mình nhìn xem.
Tiêu Diêu thiên tôn vung tay, chỉ thấy rất nhiều giọt nước tụ lại hình thành nên một tấm gương, trên gương là biểu tình vừa rồi của Tần Vũ.
Thỏm thắc, mong mỏi, do dự không quyết, lo lắng...
Nhãn thần và biểu tình đó thực sự rất ngoạn mục.
- Được rồi, không trêu tiểu tử ngươi nữa. Ta cũng biết đám người tham gia chiêu thân các ngươi tới đây làm gì...
Tiêu Diêu thiên tôn lật tay, một cái hồ lô màu đồng cổ xuất hiện trên lòng bàn tay.
Ánh mắt của Tần Vũ lập tức dán vào cái hồ lô.
Tiêu Diêu thiên tôn cảm thán:
- Ài, bọn ta tuy là thiên tôn, nhưng mà... Hồng Mông Linh Bảo này là do trời đất sinh ra, trên ngươi bọn ta cũng rất ít ỏi. Cái "Bích Tuyền hồ lô" này là một kiện linh bảo mà năm xưa ta đã phát hiện trong lúc đang dạo chơi trong vũ trụ. Ngươi cầm lấy đi.
Bích Tuyền hồ lô từ tay Tiêu Diêu thiên tôn nổi lên rồi bay lơ lửng tới trước mặt Tần Vũ.
Tần Vũ nhận lấy Bích Tuyền hồ lô, trước tiên trích ra một giọt máu tươi, đây bất quá chỉ là bước đầu tiên của việc luyện chế Hồng Mông linh bảo, nhưng một khi trích huyết nhận chủ rồi thì ít nhất Tần Vũ cũng có được quyền khống chế Bích Tuyền hồ lô.
Bích Tuyền hồ lô có khả năng phóng ra dòng suối xanh biếc để trói buộc, công kích... Tần Vũ thoáng cái đã biết được công dụng đại khái của Bích Tuyền hồ lô, đồng thời trong lòng cũng có phán đoán về cấp bậc của nó.
Bích Tuyền hồ lô này là một kiện nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo.
"Có thể ban tặng cho mình một kiện nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo đã rất tốt rồi." Tần Vũ tự biết thế là đủ vì hắn biết rằng... nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo cực kỳ hiếm có trong thần giới.
Tuyệt đại đa số thần vương trong thần giới đều dùng vũ khí là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo.
Năm xưa "Tượng thần" Xa Hầu Viên vì luyện chế ra được một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo mà được phong là "Tượng thần". Vì thế có thể biết nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo hiếm thấy tới mức nào.
- Rồi đó, có được Bích Tuyền hồ lô thì ngươi vừa lòng rồi chứ. Tiêu Diêu thiên tôn cười nhẹ nói.
– Hiện tại ngươi có thể đi được rồi.
Tần Vũ lật tay thu Bích Tuyền hồ lô lại sau đó cúi người cảm tạ:
- Cảm ơn Tiêu Diêu thiên tôn tiền bối.
Tiêu Diêu thiên tôn phẩy tay:
- Đi đi.
Tần Vũ liền cúi người sau đó quay đi, lúc Tần Vũ đi tới cửa vườn Tiêu Diêu thiên tôn lại lên tiếng bảo:
- Tần Vũ, trước khi ngươi đi ta có một chuyện muốn nhắc nhở ngươi.
Tần Vũ dừng phắt lại, ngoảnh đầu nhìn Tiêu Diêu thiên tôn:
- Xin Tiêu Diêu thiên tôn tiền bối chỉ điểm.
Tiêu Diêu thiên tôn cười bảo:
- Ta đã nói rồi, Đại sư huynh của ta rất chú ý tới lần chiêu thân này, vì thế... lần này không chỉ có ta và Nhị sư huynh, ngay cả Đại sư huynh cũng đang ở trên hòn đảo nào đó quanh Sơn Hải cung.
Phiêu Vũ thiên tôn đang ở trên hòn đảo nào đó quanh Sơn Hải cung? Trong lòng Tần Vũ cực kỳ ngạc nhiên.
- Đương nhiên Đại sư huynh vẫn là Đại sư huynh. Huynh ấy muốn gặp ngươi thì ngươi sẽ gặp được. Nếu huynh ấy không muốn gặp ngươi, dù ngươi chạy khắp ba ngàn hòn đảo quanh đây cũng chẳng thấy.
Tiêu Diêu thiên tôn cười nhẹ nói:
- Ta nhắc nhở ngươi là để ngươi biết đừng có gấp gáp quay về, cứ ở lại đây trước đã. Biết đâu lúc nào đó lại gặp được Đại sư huynh. Nếu ngươi gặp được huynh ấy. thế thì... ngươi may mắn lắm. Huynh ấy không có nghèo như ta và Nhị sư huynh đâu.
Nghèo?
Tần Vũ dở khóc dở cười.
Bất quá Tần Vũ cũng đã nghe qua có thể gặp được Phiêu Vũ thiên tôn thần bí chính là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Bảo bối trên người Phiêu Vũ thiên tôn khẳng định là nhiều hơn Lôi Phạt thiên tôn với Tiêu Diêu thiên tôn nhiều.
"Chẳng trách Chu Hiển được Lôi Phạt thiên tôn ban tặng rồi còn ở lại đây." Tần Vũ đột nhiên hiểu ra.
- Cảm ơn Tiêu Diêu thiên tôn tiền bối đã chỉ điểm.
Tần Vũ cảm kích nói.
Tiêu Diêu thiên tôn khẽ mỉm cười sau đó toàn thân biến mất.
Tần Vũ bước ra khỏi Tiêu Diêu điện, nhìn xuống phía dưới, quanh Sơn Hải cung có một đám người đang bàn luận với nhau. Lúc Tần Vũ vừa đi ra, đám người này cùng đưa mắt nhìn về Tần Vũ.
Xuống khỏi cầu thang, Tần Vũ đi về phía nhóm Đoan Mộc Ngọc.
- Tần Vũ huynh, chúc mừng, chúc mừng.
Khuê Nhân Hầu cười lớn nói, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm cũng mỉm cười nhìn Tần Vũ. Đoan Mộc Ngọc hiếu kỳ hỏi Tần Vũ:
- Tần Vũ huynh, không biết huynh gặp mặt Tiêu Diêu thiên tôn rồi có được ông ấy ban tặng lễ vật không?
Lập tức đám người chung quanh đều dỏng tai lên.
Chu Hiển đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười, lật tay lấy ra một cái hồ lô màu đồng cổ. Ánh mắt của mười mấy người chung quanh dán chặt lên cái hồ lô.
Hồng Mông Linh Bảo có khí tức đặc thù của Hồng Mông Linh Bảo, hơn nữa vũ khí được luyện chế ra bình thường rất hiếm khi mang hình dáng hồ lô. Hồ lô thường là do trời đất sinh ra.
Trời đất sinh ra thường là Hồng Mông Linh Bảo.
Bọn có nhãn lực tốt như Đoan Mộc Ngọc đã đoán ra, sắc mặt Chu Hiển càng thêm khó coi.
- Tần Vũ huynh, Tiêu Diêu thiên tôn cũng ban tặng cho huynh Hồng Mông Linh Bảo?
Khuê Nhân Hầu kinh ngạc hỏi.
- Đúng thế. Tần Vũ gật đầu.
← Ch. 535 | Ch. 537 → |