Vay nóng Tima

Truyện:Thốn Mang - Chương 039

Thốn Mang
Trọn bộ 433 chương
Chương 039: Thiên phú
0.00
(0 votes)


Chương (1-433)

Siêu sale Lazada


"Hưu!"

Tiếng rít trầm thấp vang lên, tàn ảnh thoáng hiện trong bán không, lập tức một tiếng "Ách!" thảm khốc thoát ra, nhưng lên đến cổ họng thì tiếng kêu thảm dừng lại.

Đổng sự trường tập đoàn Kim Hợp tại Dallas bang Texas Jester tiên sinh cứ như thế mà chết trong phòng ngủ, liền đó tiếng thét của phu nhân hắn vang lên, bảo vệ ở bên ngoài lúc đó mới tiến vào, khiến cho bọn họ khó tin là không ngờ lại có người đột phá được sự "bảo hộ" hoàn mỹ của họ để giết chết cố chủ.

Lý Dương mặc áo da đen, tay phải cầm một bình rượu trắng, đi trên con đường tại Dallas, cho dù đã giữa trưa ánh nắng chói chang, hắn vẫn âm lãnh như trước.

"Tích "

Tiếng di động rung lên, Lý Dương nhìn màn hình hiển thị, tiện đó tiếp lấy điện thoại: "Cát Phổ đại ca, có chuyện gì không vậy?"

"Mộc Dịch, hôm nay có một số lưu manh đến quấy phá Thái Bạch tửu lâu chúng ta, ký quái nhất là đám lưu manh này rất khó lui, bình thường đám lưu manh chỉ cần cho một ít tiền là được, nhưng bọn họ thì lại chỉ đập phá, cho đến khi khách khứa đều bị bọn chúng làm bỏ đi hết, chúng mới chịu đi". Cát Phổ hiển nhiên là có chút bất bình.

Lý Dương vừa nghe nhất thời nhướng mày, hốt nhiên hắn nhớ đến một câu nói của tay đàn ông tóc vàng tổ chức Thương thủ khi bỏ đi --- "Hy vọng Mộc Dịch tiên sinh có thể bảo hộ được tửu lâu của mình, phải rồi, đề tỉnh tiên sinh một chút, hiện tại đám lưu manh cũng không ít đâu!"

Nhớ lại ngữ khí và nhãn thần của người đàn ông lúc đó, Lý Dương trong lòng xác định. Bất quá hiện tại hắn ở bang Texas, cũng không có cách gì xử lí chuyện này, chỉ có thể bất lực nói: "Đừng để ý chúng, kinh doanh thông thường nếu như không có cách nào, thì tạm thời đóng cửa". Lý Dương đối với tiền của tửu lâu trước giờ không có để ý.

Lý Dương tắt điện thoại, trong lòng cảm thấy nóng giận.

Bản thân không ngờ lại bị tổ chức Thương thủ chơi như vậy, lần trước bản thân bỏ qua cho bọn chúng, bọn chúng ngược lại dám phái người đến phá rối, bất quá Lý Dương vẫn còn may mắn, người của tổ chức Thương thủ phái đến không có mang súng, chỉ phái đến vài tên lưu manh gây rối loạn. Nếu như có mang súng, gây thương tích cho vợ chồng Cát Phổ, Lý Dương đã phát tác rồi.

"Hi, tiền bảo hộ 5 vạn USD của tháng này, tửu lâu các người đã chuẩn bị chưa?"

Thanh âm từ một ngã rẽ phía trước truyền đến, Lý Dương phóng mắt nhìn qua, có hơn chục hắc y đại hán đang đứng ngoài một toà tửu lâu sang trọng, diện tích mà tửu lâu này chiếm còn lớn hơn Thái Bạch tửu lâu gấp mấy lần, trang trí cũng hào hoa hơn nhiều, bất quá đây là Dallas, không phải là New York Manhattan, do vậy phí bảo hộ không cùng một đẳng cấp với Thái Bạch tửu lâu.

Một người da trắng từ trong tửu lâu đi ra, vừa nhìn thấy cả chục đại hán lập tức nói: "Đương nhiên là chuẩn bị rồi, các vị vào nghỉ ngơi chút đã!"

Lý Dương lãnh ngạo bước vài bước đến trước mặt đám đại hán, lãnh khốc nói: "Đừng có chắn đường, tránh ra cho ta!" Tửu lâu ở một bên của con đường, nên lúc này đám đại hán đó đang đứng chắn con đường cho người đi bộ.

Tổ chức Thương thủ phái lưu manh đến phá rối Thái Bạch tửu lâu, điều này khiến Lý Dương cảm thấy không thoải mái, hiện tại lại thấy đám lưu manh trước mắt này, nhất thời trong lòng bốc lên một ngọn lửa không tên.

Nguyên bổn đã chuẩn bị vào tửu lâu đám đại hán liền nghe thấy thế, nhất thời đều kinh ngạc quay người qua nhìn, rốt cục là kẻ nào mà khoa trương như thế, đến khi bọn chúng nhìn thấy, hoá ra là một tên người Hoa thân mặc áo da đen.

"Con lợn da vàng, mày muốn chết hả?" Đại hán dẫn đầu lập tức ngạo nghễ nói.

Lý Dương nhất thời nhíu mày, trên mặc bốc lên sát khí, chân phải đá thẳng ra, hung hãn quất vào bụng của đại hán trước mặt, một cước đá đại hán ngả ngửa ra đất, đại hán vừa ngã ra đất không ngừng run rẩy, khoé miệng trào máu.

"Tránh ra cho ta!" Lý Dương băng lãnh nói.

Hơn chục đại hán xung quang mặc dù nhìn thấy một cước lợi hại của Lý Dương, nhưng bọn chúng nghĩ nguyên nhân là do Lý Dương đánh lén, bọn họ có tới hơn chục người, làm sao có thể để mất thanh danh được? Lập tức từng tiếng hống vang lên, thiết côn được móc từ sau lưng ra rồi cùng lao tới.

"Phanh!"

Lý Dương lạnh lùng quét ngang chân phải như một ngọn trảm đao, trực tiếp chặt gãy thiết côn đá một đại hán da đen bay xa cả chục mét, một đá này nhất thời khiến đám đại hán còn lại sợ đến ngây người, nhưng Lý Dương căn bản không chú ý đến phản ứng của bọn chúng, tuỳ ý đá ra vài cú, hạ gục thêm vài đại hán, đám người còn lại cuối cùng đã tỉnh ngộ, từng đứa đều kinh hãi la hét nhanh chóng bỏ chạy.

Lý Dương cũng không đuổi theo bọn chúng, cười một tiếng băng lãnh, ngửa đầu uống một ngụm liệt tửu, tiếp tục đi về phía trước... ...

New York sân bay quốc tế Kennedy.

Lý Dương từ trong sân bay bước ra, lần này hắn quay về tuyệt không có nói với Lỵ Lỵ, tại phi trường tiện tay ngoắt một chiếc taxi trực tiếp đi đến Manhattan đường số 57.

Tại cửa Thái Bạch tửu lâu, Lý Dương xuống xe.

"Cát Phổ đại ca, đám lưu manh đó có quay trở lại phá rối không?" Lý Dương bước vào trong tửu lâu, nói với Cát Phổ đang cầm đàn nhị hồ.

Cát Phổ vừa nghe thấy liền bỏ nhị hồ xuống nói: "Không có, hôm nay không có, bất quá không biết sau này có đến không".

Lý Dương trầm ngâm gật đầu, tiện đó nói: "Đệ quay về trước, chờ đến tối sẽ đến uống rượu với Cát Phổ đại ca". Rồi cáo biệt với Cát Phổ, sau đó Lý Dương đi về hướng biệt thự của mình.

Vừa về đến cửa biệt thự, Lý Dương đã thấy không xa có một trang hán cao gần 2 mét đang mang trên vai hai cái bao lớn, bên cạnh hắn chính là Lão Kiệt Khắc. Lý Dương đi đến gần mới phát hiện, đại hán đó là Điền Cương, vừa rồi hai cái bao lớn trên vai đã che mất mặt Điền Cương.

"Lão Kiệt Khắc, thế nào hả? Sao lại mang nhiều thứ thế này?" Lý Dương đi đến nói.

Lão Kiệt Khắc vừa nhìn thấy Lý Dương lập tức ngượng ngùng nói: "Hắc hắc, Mộc Dịch thân ái, ta hiện tại đã chiêu mộ được ba địa hạ quyền thủ, biệt thự đó của ta đã không còn đủ chổ, biệt thự của ngươi vẫn còn không ít phòng trống, do vậy ta phái một người đến ở chỗ ngươi, Điền Cương hắn đã yêu cầu cho bản thân được đến đây".

Lý Dương quay đầu qua nhìn Lỵ Lỵ đang đứng ở cửa biệt thự, rồi lại nhìn Điền Cương.

Điền Cương tựa hồ có chút ngượng ngùng, liền đó bỏ bao đồ xuống, đi đến trước mặt Lý Dương, vỗ mạnh vào vai Lý Dương thô bạo nói: "Mộc Dịch, ta đến ở đây, không có vấn đề gì chứ! Cái... ...cái này ngươi cũng biết nguyên nhân mà". Nói đến phần sau, thanh âm Điền Cương trở nên nhỏ hẳn.

Lý Dương cười, theo đó đấm một quyền vào ngực Điền Cương nói: "Lỵ Lỵ là sư muội của ta, ngươi là huynh đệ của ta, ta đương nhiên là ủng hộ ngươi, sau này chúng ta là người một nhà!" Lý Dương cười ha ha rồi giúp mang lấy một bao đồ. Còn Điền Cương thì mang liền hai bao đồ trên vai, sau đó nói với Lý Dương: "Mộc Dịch, người là sư huynh của Lỵ Lỵ, sau này cũng là sư huynh của ta, cái bao này để ta mang, để ta mang được rồi!"

Lý Dương nhìn Lỵ Lỵ, rồi lại nhìn Điền Cương, không khỏi bật cười, tựa hồ Điền Cương này thành muội phu (em vợ) của mình cũng không tệ à!

Thốn Mang

Tập 2: Tử Đạn

*****

Trên bàn ăn tối.

"Sư huynh, người ăn cái đùi gà này đi!" Điền Cương trước giờ luôn lãnh khốc lúc này cũng cười vui vẻ, gắp cái đùi gà lớn bỏ vào bát Lý Dương, miệng nhiệt tình nói: "Sư huynh, sư huynh".

Lỵ Lỵ ngồi bên cạnh không khỏi giận dữ liếc mắt nhìn Điền Cương, Điền Cương lại càng thêm hứng khởi, không ngừng tiếp thức ăn cho Lý Dương, một lúc lại tiếp cho tiểu Kiệt Khắc, tiểu Kiệt Khắc cũng không cự tuyệt, vui vẻ nhận lấy, tựa hồ đối với vị tỷ phu tương lai này rất hài lòng.

"Tối nay anh có một trận đấu phải không?" Lỵ Lỵ hốt nhiên hỏi Điền Cương.

Điền Cương gật đầu hỏi: "Một đính cấp quyền thủ, năng lực chỉ cỡ bình thường, đối phó với hắn thực không có vấn đề".

"A Cương, anh có thể sớm li khai địa hạ quyền đàn không, nơi đó thật quá nguy hiểm". Lỵ Lỵ rõ ràng có chút lo lắng.

Điền Cương vuốt tóc Lỵ Lỵ an ủi: "Đừng có lo, nội công của anh vừa đạt đến tiên thiên cảnh giới, cho dù không dựa vào nội công, chỉ riêng nhục thể năng lượng, anh tuyệt đối trong ba người đứng đầu địa hạ quyền đàn, nếu như tính cả nội công, trừ Mộc Dịch sư huynh, e rằng không có ai thắng được ta. Anh cũng là vì em, nên vẫn chưa khiêu chiến với Ma vương. Ma vương là người đứng ở đầu ngọn gió mới là nguy hiểm nhất!"

Lỵ Lỵ khẽ gật đầu, nhưng Lý Dương nghe vậy trong lòng liền động: "Ta phải nhanh chóng tiến hành thi đấu, chỉ có tiến hành mười trận đấu đính cấp mới có thể khiêu chiến Ma vương".

"Điền Cương, trận đấu hôm nay cẩn thận một chút, bất luận là đối thủ nào cũng đều không thể coi thường, lần trước ta gặp một đối thủ không ngờ lại là một tuyết lang nhân, lực công kích cực cao, tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của ngươi, ta lo lắng lại xuất hiện một tên thâm tàng bất lộ kiểu như vậy". Lý Dương dặn dò.

Điền Cương gật đầu cười nói: "Sư huynh yên tâm, đệ không xem thường một đối thủ nào cả. Nếu thật đánh không lại, đệ trực tiếp nhảy khỏi võ đài, hừm hừm, đệ đến địa hạ quyền đàn là để ma luyện chính mình, đệ tuyệt không để ý sự khen chê của người khác".

Lý Dương không khỏi kinh ngạc, trong lịch sử địa quyền đàn thực không có tuyển thủ nào lại nhảy khỏi võ đài, đương nhiên không phải là các quyền thủ không sợ chết, chủ yếu là vì chưa kịp làm thì đã bị đối thủ đá bay đi rồi, tuy vậy Điền Cương biết khinh công nên vẫn có cơ hội để nhảy.

Lý Dương cũng không để tâm cười nói: "Tuỳ ý đệ, mọi người ăn tiếp đi, ta lên lầu trước". Lý Dương đặt bát xuống nhanh chóng lên lầu.

Theo thói quen lại mở máy tính, vào trang web của tổ chức trung gian sát thủ.

"Nhật Bản "Song Hoa" chấp hành nhiệm vụ 1 tỷ USD không biết là kết quả như thế nào rồi? Bất qua bọn họ mới tiếp nhận nhiệm vụ được vài ngày, chắc là vẫn chưa có kết quả!" Lý Dương trong lòng tự phán đoán.

Đáng tiếc là phán đoán lần này của Lý Dương lại sai.

"Nhiệm vụ thất bại! Tổ chức Nhật Bản "Song Hoa" tuyên bố bỏ cuộc nhiệm vụ này".

Nhìn kết quả, Lý Dương không khỏi sửng sốt.

Tổ chức sát thủ thì không giống như độc hành hiệp, tổ chức sát thủ có thể phái hết lần này đến lần khác các sát thủ trong tổ chức đến ám sát, do vậy có rất ít tổ chức sát thủ chỉ vài ngày đã bỏ cuộc một nhiệm vụ, thời gian vài ngày e rằng chỉ đủ cho một lần hành động ám sát hoàn chỉnh, điều đó nói lên Nhận Bản "Song Hoa" cũng chỉ mới ám sát có một lần. Sớm như vậy đã bỏ cuộc, thật khiến người ta không khỏi kinh hãi.

"Tiểu Nhật Bản này định làm trò gì vậy? Bất quá chắc là bọn chúng cũng hiều được, thất cấp cao thủ lang vương tuyệt không là thứ bọn chúng có thể chọc vào". Lý Dương trong lòng cười lạnh.

Lúc này tại Tokyo Nhật Bản.

"Sơn Bổn Quân, ai cho phép ngươi tiếp nhận nhiệm vụ. Không có lệnh của ta, mà ngươi lại dám tiếp nhận nhiệm vụ 1 tỷ USD, hai vị sát thủ đẳng cấp "Cúc Hoa" của Cúc Hoa tổ chúng ta cũng vì vậy mà hy sinh, trước đó không ngờ lại không chịu tra xét cẩn thận thực lực của mục tiêu, mắt không chịu nhìn gì cả, hừm, tổn thất từ hai nhẫn giả đẳng cấp "Cúc Hoa" ngươi có thể gánh được sao? Một tháng tới ngươi ở trong ám thất cho ta!" Một người trung niên thân mặc áo kimono mắng người trẻ đang quỳ trước mặt.

Sơn Bổn Nhất Lang, tổ trưởng "Cúc Hoa tổ" một trong Nhật Bản "Song Hoa", lần này con trai lão không ngờ đã nhận nhiệm vụ 1 tỷ USD, một lần làm tổn thất mất hai vị sát thủ đẳng cấp "Cúc Hoa". Sát thủ của Cúc Hoa tổ phân thành "Cúc Hoa" "Kim Hoa" "Ngân Hoa" "Đồng Hoa"! Chết đi hai nhẫn giả đẳng cấp "Cúc Hoa" thật đúng là tổn thất phi thường lớn. Nếu như là người khác, Sơn Bổn Nhất Lang đã trực tiếp mổ bụng ra rồi, nhưng đây lại là con trai của lão. Lão chỉ có thể bắt nhốt con trai mình lại thôi.

"Vâng!" Sơn Bổn Ti Viên không có lời nào oán thán, mà hắn cũng không dám oán thán.

"Tối cường giả của Ám Hắc nghị hội lang nhân nhất tộc làm sao có thể dễ dàng bị giết vậy chứ". Sơn Bổn Nhất Lang trong lòng như bốc lửa.

Đêm.

Lý Dương lơ lửng người phía trên giường ngủ, hai chân xếp bằng, từng luồng thanh sắc khí lưu vờn quanh... ...

Trong thể nội đan điền, trên càn khôn viên cầu, từng đạo tiên thiên chân khí nỗ lực án chiếu theo phương hướng của hỗn độn khí lưu trong "Như phong tự bế" mà vận chuyển, bất quá mô phỏng thật quá khó, Lý Dương cũng chỉ mô phỏng chỉ được một hai phần mười mà thôi. Nhưng hiệu quả thì vô cùng khả quan!

Đao mang đang tán phát ra quang mang chói mắt đó xoay quang cầu tâm của càn khôn chu thiên viên cầi, xung quanh đao mang, từng đạo đao khí sắc nhọn không ngừng loé lên, đao khí sắc nhọn va chạm tạo ra những tia lửa điện.

Tiên thiên chân khí không ngừng ngừng bị hấp thu vào trong càn khôn chu thiên viên cầu, tâm thần Lý Dương cũng chìm đắm trong sự vận chuyển của tiên thiên chân khí. Không ngừng khiến cho phương hướng vận chuyển của tiên thiên chân khí trở nên tương tự như phương hướng vận chuyển của hỗn hộn khí lưu trong "Như phong tự bế".

"Oanh!"

Giống như lần trước, tâm thần Lý Dương chấn động mãnh liệt, rồi lập tức li khai thân thể. Thời gian này Lý Dương cũng có tu luyện tại bang Texas, nhưng thực sự không có phát sinh tình huống tâm thần tự động li khai thân thể, loại tình huống này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Lần này tâm thần Lý Dương lên đến bầu trời New York, có thể thấy toàn cảnh New York, không biết là tại sao, Lý Dương trong thoáng chốc tựa hồ "thấy" được mọi chuyện phát sinh ở New York, bất ngờ tâm thần Lý Dương chấn động, thoáng chốc đã quay trở về cơ thể.

"Không hay!" Nhớ lại việc tâm thần vừa nhìn thấy, Lý Dương lập tức kinh hãi, thân thể như làn khói, trực tiếp từ ban công lao đi.

Trong một con hẻm nhỏ, Điền Cương vừa kết thúc trận đấu quay về

"Điền Cương tiên sinh, trận đấu tới ngài nhất định phải thua, chỉ cần ngài thua, chúng tôi liền bỏ qua cho ngài". Năm hắc y nhân đứng chắn phía trước Điền Cương, trong tay đều cầm Sa mạc chi ưng loại mới.

Sự lợi hại của Sa mạc chi ưng loại mới, Điền Cương đương nhiên minh bạch, hắn một tứ cấp cao thủ cho dù có thêm nội lực cũng không chống nổi, Điền Cương chỉ có thể nói: "Tốt, ta đáp ứng!" Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Điền Cương hừ lạnh, "hiện tại đáp ứng các ngươi trước, nhưng ta không phải là cái gì quân tử, thi đấu ta vẫn thắng như cũ!"

Thủ lĩnh hắc y nhân lập tức lấy ra một viên thuốc nói: "Viên thuốc này là do tổ chức chúng mới nghiên cứu ra, ngài uống nó đi, vài ngày tới nó sẽ không gây ra hậu quả không tốt nào cả, chờ khi trận đấu kết thúc, nếu như Điền Cương tiên sinh thực sự thua, chúng tôi sẽ đưa giải dược".

Điền Cương cười nói: "Được, hy vọng là các ngươi tuân thủ lời hứa". Nói rồi bước lên trước.

Bất ngờ thân hình Điền Cương loé lên, miệng thét vang: "Sát!" Hai chân như ảo ảnh, trực tiếp bổ tới hắc y nhân mập mạp gần nhất, thân hình hắn thoáng chốc thu lại, hoàn toàn tránh ra đằng sao hắc y nhân đó.

"Phanh!"

Tiếng súng vang lên, viên đạn trực tiếp xuyên qua hắc y nhân, sau đó bắn thẳng vào bụng Điền Cương.

Không hổ là Sa mạc chi ưng loại mới, cho dù đã xuyên qua một tên mập, vẫn còn sức phá được hộ thể chân khí của Điền Cương. Điền Cương liền ngã ra đất, bốn hắc y nhân còn lại liền chỉa súng về phía Điền Cương.

"Cho hằn uống thuốc ngay!" Thủ lĩnh hắc y nhân vừa nổ súng lãnh khốc ra lệnh cho người bên cạnh.

Đúng lúc này!

"Hưu!" "Hưu!" "Hưu!" "Hưu!"

Những tiếng hô sắc nhọn lập tức vang lên, thân hình thủ lĩnh hắc ý nhân liền đó loé lên, tốc độ cực nhanh tuyệt đối là cao thủ, nhưng --- đao khí do thể nội Lý Dương thối luyện, tốc độ còn nhanh hơn, vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Bốn hắc y nhân, bao gồm cả tên thủ lĩnh trên trán đều có một lỗ thủng.

"Hưu!" Lý Dương tiện tay phóng ra tiếp một đạo đao khí, xuyên thấu đầu của tên mập đang nằm trên đất, lúc này tay hắn đang giơ Sa mạc chi ưng lên.

"Bá vương, mau giúp tôi chữa trị!" Thân hình Lý Dương nháy mắt đã đến bên cạnh Điền Cương, lúc này phần bụng Điền Cương không ngừng chảy máu. Bá vương Hạng Vũ lập tức dùng năng lượng nguyên thần cường đại thoáng chốc bao lấy thân thể Điền Cương.

"Trời ạ, sao có thể được? Sao có thể được?" Bá Vương Hạng Vũ thất thái kinh hô, "Điền Cương này không ngờ lại có được tiên thiên thổ đức chi thân là thứ trong trăm vạn người khó kiếm!"

Thốn Mang

Tập 2: Tử Đạn


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-433)