← Ch.306 | Ch.308 → |
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đông Phương Minh Đế Thái Úc hóa thành lưu quang, nháy mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của Lý Dương.
Đã hơn ngàn năm kiên trì theo đuổi mục tiêu, chẳng lẽ chỉ vì lời khước từ này mà đoạn tuyệt hy vọng sao?
- Đuổi theo!
Lý Dương đột nhiên đứng dậy, cũng không nói gì thêm. Lúc này cước đạp Đao Phách, đao mang đột nhiên bộc phát, tốc độ Lý Dương đạt đến cực hạn,
Cấp tốc đuổi theo Đông Phương Minh Đế, vô luận có chuyện gì cũng không từ bỏ. Từ bỏ... hắn sẽ bị mất mục đích sống.
Tuyết, là nhiệt tình duy nhất trong lòng hắn.
- Sư huynh!
Điền Cương thấy Lý Dương thuấn di bay đi, lúc này cũng lập tức giá ngự lên Thanh Vân, đuổi theo. Nhưng lúc này Lý Dương đã hoàn toàn bộc phát.
Đao Phách tương đương với bán thần khí lại dùng đến tốc độ nhanh nhất, cho dù Điền Cương cước đạp Thanh Vân, cũng đuổi không kịp Lý Dương.
Tuyết Mai sơn, đế cung Đông Phương Minh Đế.
Điền Cương biết Lý Dương nhất định đuổi theo Đông Phương Minh Đế, chắc chắn sẽ đến đế cung, liền bay thẳng đến đế cung.
Chu Khất nhìn ba người bọn họ luôn luôn phi tẩu, cũng lắc đầu bất lực. Hắn cũng hết biện pháp với Thái Úc, tính tình Thái Úc thì ba người khác trong ngũ phương Minh Đế ai cũng biết, căn bản không nghe ai khuyên bảo.
Thái Úc cước đạp Hắc Vân, tốc độ đạt đến cực hạn, chẳng bao lâu đã về tới Tuyết Mai sơn.
Lý Dương này, dám mượn Tam Sanh Thạch của ta, Tam Sanh Thạch căn bản của ta, ta lại há có thể cho hắn mượn. Thân hình Thái Úc dễ dàng vượt qua ảo trận, lập tức đi tới đế cung.
Phía ngoài đế cung đám cung nữ vừa thấy Thái Úc, lập tức hành lễ nói:
- Ra mắt Minh Đế bệ hạ.
Ừm.
Thái Úc mặt lạnh như băng, trực tiếp vào đế cung. Tứ đại thê thiếp của Thái Úc vừa nghe tin, lập tức bốn người cũng chạy đến.
Trên đại điện, bốn vị thê thiếp hành lễ nói:
- Ra mắt Minh Đế bệ hạ.
Mặc dù Đông Mai bốn người là thê thiếp của Thái Úc, nhưng không xưng hô với Thái Úc là phu quân, mà là Minh Đế bệ hạ.
Điểm ấy là do Thái Úc trước kia đặt thành quy củ.
Thái Úc nhìn bốn người Đông Mai, trên mặt nặn ra một nụ cười hiếm hoi. Đột nhiên, Thái Úc nhìn nhìn khắp nơi, khẽ cau mày hỏi bốn vị thê thiếp:
- Linh Linh đâu? Sao không nhìn thấy Linh Linh, bình thường khi ta trở về, nó bao giờ cũng là người thứ nhất tới gặp ta mà.
Thái Úc nhớ kỹ mỗi lần về, Linh Linh sẽ từ xa xa đã nhiệt tình gọi "Cha".
Các ngươi bốn người làm sao mà luống cuống. Nói đi, Linh Linh đâu? Thái Úc thấy Đông Mai bốn người đùn đẩy nhau, nhưng rốt cục không ai đứng lên nói cả, nhất thời cùng im lặng.
Đông Mai thân làm đứng đầu thê thiếp, chắp tay nói:
- Minh Đế. Linh Linh... mất tích rồi.
Rồi đột nhiên...
Như bị sét đánh, Thái Úc cảm thấy đầu hoa lên. Sắc mặt trong tích tắc trắng bệch, hắn luống cuống, con gái bảo bối của hắn sinh ra đã lâu lắm rồi, nhưng trước tới nay, Linh Linh không bao giờ rời khỏi đế cung.
Bởi vì Thái Úc lo lắng. Linh Linh cơ hồ không có tâm cơ gì, mặc dù công lực khá mạnh, hơn nữa trên người cũng có thượng phẩm ma khí, có phòng ngự ma khí, cũng có cả công kích ma khí, nhưng Thái Úc vẫn lo sợ.
Trời!
Thái Úc đột nhiên vung tay, túm lấy Đông Mai, thậm chí xô Đông Mai ngã dúi trên đất, còn ba vị thê thiếp kia vội vàng chạy tới đỡ Đông Mai, ánh mắt thấp thỏm nhìn Thái Úc. Từ khi biết tiểu công chúa mất tích, Đông Mai Tứ tỷ muội sớm biết rằng phương Đông Minh Đế nhất định sẽ đại phát lôi đình.
Bây giờ điều các nàng lo lắng nhất chính là... Thái Úc có thể giết các nàng hay không.
Tứ tỷ muội thấp thỏm nhìn Thái Úc.
Hỗn trướng, các ngươi... các ngươi... Thái Úc mặt đỏ bừng, tức giận công tâm, thân thể run lên, thậm chí gần như muốn giết Đông Mai tứ tỷ muội tại đương trường, nhưng là nghĩ đến ân tình với Đông Mai tứ tỷ muội mấy triệu năm, trong lúc nhất thời không nỡ hạ sát thủ.
- Người đâu!
Thái Úc cũng không liếc mắt nhìn Đông Mai bốn người, lúc này quay ra ngoài giận dữ hét.
- Bái kiến Minh Đế bệ hạ.
Một thị nữ cấp bậc Ma Quân khom người đáp.
- Nhanh đi truyền lệnh cho các vị Minh Quân, trong toàn phạm vi tìm kiếm tiểu công chúa. Phải tìm bằng được.
Thái Úc lúc này giống như bị mất một cái gì quan trọng nhất, còn Đông Mai cũng lên tiếng nói:
- Minh Đế ta đã truyền lệnh rồi, mọi người dưới tay Đông Phương Minh Đế đang tìm kiếm Linh Linh khắp nơi.
Thái Úc vừa nghe xong, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Thần thức!!!
Thái Úc đột nhiên nhớ tới thần thức có thể tìm kiếm. Vừa rồi hắn hốt hoảng quá ngay cả việc dùng thần thức lục soát mà cũng nhất thời quên mất.
Lúc này thần thức Thái Úc đột nhiên lan ra, cho dù thấy Lý Dương bay tới Tuyết Mai sơn, hắn cũng không thèm để ý, thần thức hắn trong nháy mắt bao trùm cả phạm vi Minh giới tìm kiếm Linh Linh, nhưng mặc cho hắn cố gắng cẩn thận tìm đi kiếm lại, cũng không phát hiện khí tức của Linh Linh.
Sao có thể như vậy, chẳng lẽ không ở Minh giới. Thái Úc luống cuống, hắn không hiểu sao thần thức của mình lại không thể phát hiện khí tức của Linh Linh.
Không có khả năng!
Thái Úc một lần nữa cẩn thận tìm tòi. Đột nhiên, tại Vũ Loan thành một cổ khí tức quen thuộc lạnh như băng làm cho Thái Úc đột nhiên chấn động, Thái Úc hoảng sợ nhớ lại kỉ niệm năm đó. Lúc đó hắn không có hắn không phải có cuộc sống của ngũ phương Minh Đế như bây giờ. Khi đó, hắn vừa mới đột phá Minh Đế cảnh giới, đạt tới Minh Đế tiền kì.
Lúc đó Quỷ giới Minh giới là một thể, Thái Úc được coi là người được trời ban phước. Sau khi đạt tới Minh Đế tiền kì, thanh danh truyền khắp cả quỷ minh, rồi sau đó, hắn gặp nàng, Nhan Vũ, một nữ tử tuyệt vời động lòng người.
Cũng một cỗ khí tức quen thuộc lạnh như băng này.
Nhưng Nhan Vũ đã chết, trên đời chỉ có một người có thể phát ra khí tức quen thuộc lạnh như băng như thế...
- Băng Hồn, là Băng Hồn, Băng Hồn sao lại đến Minh giới? Làm sao ta trước không hề phát hiện?
Thái Úc luống cuống, địch nhân duy nhất của hắn chính là Băng Hồn, nhưng nhiều năm qua, hắn vẫn áp chế được Băng Hồn, vì Băng Hồn chỉ duy trì ở mức Quỷ Đế trung kỳ, so với Thái Úc thì yếu hơn một bậc. Một khi Băng Hồn tới Minh giới, Thái Úc có thể phát hiện ngay.
Nhưng lần này, Băng Hồn rốt cục đã đột phá, đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ, hơn nữa với phương pháp tu luyện đặc thù của "Băng Phách Bảo Điển", có khả năng dùng băng giá thu liễm khí tức của mình, cả cấp cao thủ cũng không thể điều tra ra hắn. Lý Dương khi trước dùng thần thức phát hiện ra Băng Hồn đã từng cảm thán khí tức thu liễm của Băng Hồn cực kỳ huyền diệu.
Thái Úc thần thức gia tăng, cẩn thận lục soát khí tức lạnh như băng quen thuộc kia ở Vũ Loan thành. Một cổ khí tức yếu ớt phát ra, như có như không, gần như Thái Úc không thể phát hiện được.
- Linh Linh, Linh Linh!!!
Thái Úc rốt cục phát hiện rồi, khí tức của con gái mà hắn yêu nhất chính là ở trong khí tức lạnh như băng kia, nhưng khí tức con gái bảo bối của mình quá yếu, như có như không, nếu không phải bởi vì khí tức lạnh như băng làm cho Thái Úc cẩn thận lục soát, phỏng chừng căn bản không phát hiện được.
- Vũ Loan thành. Vũ Loan thành!
Thái Úc đột nhiên đứng dậy, lúc này hóa thành tia chớp, chạy ra khỏi đại điện phóng đi.
- Vô luận như thế nào, vô luận như thế nào, ta phải tìm được Tam Sanh Thạch. Vô luận như thế nào, bất chấp mọi thứ, vô luận như thế nào.
Lúc này, Lý Dương giống như bị ma nhập tiến vào ảo trận trong Tuyết Mai sơn, rồi vượt qua ảo trận rất nhanh, đến ngoài đế cung.
Còn lúc này, Thái Úc cũng vọt đến.
- Lý Dương?
Lúc này. Lý Dương vừa lúc đi tới ngoài cửa đế cung, đang đứng ở cửa.
- Tránh ra!
Thái Úc đột nhiên hét lớn một tiếng, hắn khẩn cấp đến phát điên rồi, khí tức con gái hắn sao lại yếu ớt như vậy, giống như người sắp chết vậy,
Điều này sao không làm làm hắn sốt ruột, cô con gái này là tất cả cảm tình ký thác của hắn cũng giống như những cảm tình mà hắn ký thác cho Nhan Vũ.
- Xin tiền bối cho vãn bối mượn Tam Sanh Thạch!
Cơ thể Lý Dương hoàn toàn căng thẳng, tinh thần cũng căng thẳng, lúc này, hắn đã bị ép đến bên bờ điên cuồng nhập ma, Tam Sanh Thạch, vô luận như thế nào, hắn cũng phải có cho được... bất chấp mọi việc!
Không có Tam Sanh Thạch, dù mình cố gắng ngàn năm cũng vô dụng.
Một phần vì Tuyết, một phần vì chấp nhất, Lý Dương vô luận làm sao cũng không muốn buông xuôi, không từ bỏ, không bao giờ.
Tam Sanh Thạch, vô luận như thế nào, vãn bối cũng xin tiền bối cho mượn Tam Sanh Thạch.
Lý Dương chắn cửa, nửa bước không rời.
- Cút ngay!
Thái Úc giận dữ, đột nhiên một cước đá tới, mạnh, đá mạnh vào ngực Lý Dương, lực lượng quá mạnh mẽ, một trận chấn động, Lý Dương chỉ còn cảm giác thân thể chấn động, rồi thân thể không tự kìm hãm được liền bị đá bay đi, trong miệng máu tươi cũng phun ra.
Lý Dương bất chấp hết thảy, lúc này hai tay chống mạnh lên mặt đất, bóp vỡ một tảng đá trên mặt đất. Rồi Lý Dương lại vẫn tiếp tục chắn cửa đại môn.
- Phốc!
Trong miệng ộc ra một ngụm máu tươi, Lý Dương cũng không để ý, lúc này đột nhiên quỳ xuống, đầu gối trên nện xuống tảng đá tạo ra thanh âm thật lớn, từng tiếng của Lý Dương giống như tiếng sắt thép chạm vào nhau:
- Tiền bối, xin cho ta mượn Tam Sanh Thạch!!!
Lý Dương mắt nhìn chằm chằm vào Thái Úc, ánh mắt giống như người chết đuối thấy được cái cọc cứu mạng.
- Không được ngăn trở ta!
Giờ khắc này, Thái Úc căn bản không có thời gian nói nhảm với Lý Dương, đến cả Xi Vưu Đại Tôn mà ngăn trở hắn, hắn cũng muốn không màng. Hắn phải tìm con gái, khí tức yếu ớt kia nói cho hắn biết Linh Linh đang trong tình trạng nguy hiểm cực độ, thậm chí có thể tử vong bất kỳ lúc nào.
- Bồng!
Thực lực Minh Đế hậu kỳ của Thái Úc hoàn toàn bộc phát, đánh mạnh vào Lý Dương, muốn dựa vào thực lực khủng bố đánh bay Lý Dương. Nhưng Lý Dương lại giống như người nhập ma, thân thể rồi đột nhiên phát ra quang mang màu trắng, đạo đạo quang mang không ngừng xoay tròn.
- Oanh!
Hai người chạm vào nhau, hai cố lực lượng cường đại làm mặt đất chấn động.
Nhưng Lý Dương cũng không lùi một bước, cho dù năng lượng trong cơ thể đã chạy hỗn loạn, vô luận như thế nào, cũng cũng muốn phải làm cho Thái Úc cho mượn Tam Sanh Thạch. Tam Sanh Thạch, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
- Cổn!!!
Thái Úc khẩn cấp lửa giận công tâm, điên cuồng đánh, nhưng Lý Dương cũng không cần mạng nữa, liều mạng chặn lại, dùng đao mang ngăn cản, đồng thời dùng Như Phong Tự Bế hóa giải lực công kích lực, điều này làm cho Lý Dương miễn cưỡng có thể ngăn cản, mặc dù mỗi một lần ngăn cản, miệng Lý Dương lại phun ra một vòi máu.
Chu Thiên Càn Khôn viên cầu thậm chí đã bị chấn động.
- Hỗn đản!
Thái Úc giận dữ, cũng không muốn cùng Lý Dương lằng nhằng, phóng lên cao, trực tiếp phá nóc nhà đế cung phá không bay đi.
- Tam Sanh Thạch, vô luận như thế nào, ta phải tìm được Tam Sanh Thạch!
Lý Dương trong mắt lóe ra một tia điện mang màu đen, trên người phát ra khí tức lạnh như băng cực độ, dưới chân đao mang chợt lóe lên, tiếp tục đuổi theo, Thái Úc mặc dù giá ngự Hắc Vũ tốc độ cực nhanh, nhưng tốc độ Đao Phách của Lý Dương cũng kinh khủng.
Tốc độ Hắc Vũ và tốc độ Thanh Vân cũng tương đương, mặc dù thực lực của Thái Úc cao hơn Điền Cương nhiều, tốc độ giá ngự Hắc Vũ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng so với Lý Dương, thì cũng tương đương mà thôi.
- Xoẹt xoẹt...
Lý Dương cực nhanh chạy theo, Thái Úc cách hắn khoảng trăm thước phía trước, Lý Dương mặt không đổi sắc, chỉ có trong mắt hắn có nhiều tia điên cuồng, giờ khắc này, hắn ở trong trạng thái cực hạn, toàn thân tâm địa, hắn chỉ còn quan tâm đến một mục tiêu.
Đó là - Tìm được Tam Sanh Thạch.
Lâm vào trạng thái nhập ma điên cuồng, Lý Dương lại xảy ra nhiều biến hóa.
Xuyên Vân Toa Vụ!
Giá ngự Đao Phách, Lý Dương đồng thời sử dụng Xuyên Vân Toa Vụ, trong lúc bất tri bất giác, trong vô thức, Xuyên Vân Toa Vụ của Lý Dương tự nhiên chậm rãi thay đổi, không giống lúc trước phiêu dật, mà là tia chớp, sau kho ngộ thêm sâu hơn Ma Thần Lục Tuyệt, hình ảnh như một tia chớp màu vàng.
Tia chớp!
Tại vô thức trạng thái, tốc độ Lý Dương lại tăng một bậc, trăm thước nháy mắt đã rút lại, trong khoảnh khắc đã vọt tới trước Thái Úc.
- Ngươi...
Thái Úc mở to hai mắt nhìn, rất khó có thể tin, mình đường đường là Ma Đế hậu kỳ cao thủ, lại bị một Ma Quân đuổi theo, mặc dù thần khí Tam Sanh Thạch của mình cũng không phải thần khí có tốc độ nhanh, phi hành của mình chỉ có thể dựa vào Hắc Vũ, nhưng về nguyên tắc Lý Dương không thể đuổi theo.
- A.
- Tam Sanh Thạch!
Lý Dương nhìn Thái Úc, chỉ nói ra ba chữ này.
Nhìn quang mang trong mắt Lý Dương, Thái Úc biết thanh niên trước mắt đã bên bờ của trạng thái điên cuồng nhập ma rồi, lúc trước khi Nhan Vũ chết, mình cũng từng rơi vào trạng thái như thế, cuối cùng phải nhờ Nữ Oa nương nương ra tay mới làm mình thanh tỉnh lại.
- Không có thời gian lãng phí với ngươi, huống chi, muốn mượn Tam Sanh Thạch, ngươi là nằm mơ!
Bên ngoài thân Thái Úc nổi lên từng đạo năng lượng khổng lồ, giống như một tảng thiên thạch nện trên người Lý Dương, bên ngoài thân Lý Dương đao mang dựa theo vận chuyển Như Phong Tự Bế, lần này quỹ tích vận chuyển càng thêm thâm ảo, làm tan đi khá nhiều năng lượng công kích.
Máu tươi từ Lý Dương khóe miệng rỉ xuống, nhưng Lý Dương vẫn nhìn chằm chằm vào Thái Úc.
- Tam Sanh Thạch, ngươi có cho mượn không?
Thân thể Lý Dương đã run lên, năng lượng trong cơ thể đến trạng thái cuồng bạo cực đoan, tùy thời có thể phát ra công kích cuồng mãnh.
Con gái mình sanh tử còn chưa biết, lại bị tiểu tử điên không cần mạng giam chân tại đây, hơn nữa người điên này ngay cả Ma Đế cảnh giới cũng chưa đến, lại giam chân được mình, điều này làm cho Thái Úc giận muốn giết người rồi.
- Khốn khiếp, ngươi đừng phiền ta nữa, cho dù ngươi quỳ xuống cầu ta, ta cũng sẽ không cho mượn, chứ đừng nói ngươi ngăn ta lại, ta nói rồi, ngươi đừng nghĩ tới việc ta cho mượn Tam Sanh Thạch!
Thái Úc vì con gái mình rốt cục nảy sinh ý nghĩ ác độc, không để ý gì đến Xi Vưu Đại Tôn. Lúc này sử dụng Tam Sanh Thạch, đột nhiên bắn về phía Lý Dương. Thần khí Tam Sanh Thạch rốt cục ra tay.
- Không cho mượn... vậy... cướp!
Lý Dương khi bị Tam Sanh Thạch bắn tới, chốc lát đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh nhằm phía Thái Úc, trong mắt hắn có một tia điên cuồng, rồi biến thanh điện mang màu đen... giống như nhập ma, thân thể đột nhiên phát ra quang mang màu trắng, đạo đạo quang mang không ngừng xoay tròn.
Tập 10: Tam Sanh Thạch
*****
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Trong tay Thái Úc xuất hiện một đạo ánh sáng ba màu, quang mang ba màu trực tiếp bắn vào tâm thần trong não Lý Dương, một cổ cường đại công kích tâm thần làm cho tâm thần Lý Dương một trận chấn động, thậm chí gần như muốn đảo lộn cả nguyên thần, nhưng nguyên thần của Lý Dương vô cùng chắc chắn, căn bản không có lấy một chút rung chuyển nào.
- Oanh!
Tay phải Lý Dương chợt lóe lên thanh quang, Hám Địa quyền sáo xuất hiện, tay nắm lại thành quyền, hóa thành vô số quyền ảnh đánh mạnh vào Thái Úc, đồng thời Đao Phách cũng bắn ra.
Phá Sơn Liệt Không!
Đao Chi Bi Sát!
Thái Úc khiếp sợ, theo như hắn dự kiến, với tâm thần tu vi của hắn, hơn nữa với thần khí Tam Sanh Thạch, thậm chí Lý Dương khẳng định đương trường tâm thần tiêu diệt, nguyên thần hội tán, cho dù không thể làm cho Lý Dương chết tại đương trường, cũng có thể làm cho Lý Dương hôn mê.
- Hưu!
Bên ngoài Thái Úc quang mang chợt lóe, đương đầu với Đao Phách của Lý Dương đang đánh tới.
- Tâm thần công kích? Hay lắm, đáng tiếc... ngươi gặp phải ta.
Thái Úc cười lạnh, nói về tâm thần công kích, hắn là lão tổ tông, chỉ với công kích bằng Đao Phách tuyệt không có khả năng đối phó với Thái Úc Minh Đế hậu kỳ.
Đao Phách màu trắng mờ, tương đương với bán thần khí mà thôi, Lý Dương công kích cũng không mạnh. Thái Úc là Minh Đế hậu kỳ, gần đến Đại Tôn rồi, đã xuất hiện từ trước khi Bắc Minh hải xuất hiện, sống một thời gian dài như thế, loại người này sao có thể dễ dàng đối phó được.
Tay đấm!
Lên gối!
Gót chân!
Trong lúc nhất thời Lý Dương hóa thành vô số ảo ảnh, hướng về Thái Úc triển khai phương pháp công kích cận chiến của Ma giới cao thủ, đồng thời mỗi một kích Lý Dương kèm thêm vào Ma Thần Lục Tuyệt. Lúc này, Lý Dương triển khai Ma Thần Lục Tuyệt vượt xa mức bình thường.
- Dám trước mặt Thái Úc ta giở trò con nít này?
Thái Úc cười lạnh, đột nhiên Thái Úc khí thế bộc phát, quát lạnh nói:
- Vốn muốn nể mặt Đại Tôn nên đối với ngươi còn lưu thủ, nhưng ngươi quá đáng lắm!
Thái Úc trong mắt lóe lên một tia hắc quang, đồng thời một đạo Quỷ Minh lực kinh khủng như biển gầm bộc phát ra, trên người hắn không ngừng bộc phát.
Giờ khắc này Lý Dương cũng không còn gì để lùi bước, có lẽ hắn căn bản không biết lùi bước. Lý Dương đã không còn trong trạng thái bình thường nữa.
- Tam Sanh Thạch!
Lý Dương trong lòng kiên định.
- Chết đi!
Thái Úc đột nhiên quát khẽ một tiếng. Một cột sáng chất lỏng màu đen đột nhiên từ Thái Úc hướng về Lý Dương phóng mạnh tới, hai người vốn cận chiến, khoảng cách thật sự quá gần, Lý Dương căn bản không kịp phản ứng, liền bị hắc quang kinh khủng kia bắn trúng.
Lần này hắc quang kinh khủng đó là Minh Đế hậu kỳ cao thủ toàn lực công kích.
Lý Dương hôm nay thực lực bất quá Ma Quân cấp bậc. Cho dù dựa vào Đao Phách, giỏi lắm có thể đối phó với Minh Đế tiền kì mà thôi, cùng Thái Úc cứng đối cứng, căn bản không hy vọng gì. Đương nhiên, đó là khi Lý Dương trong trạng thái bình thường, còn trạng thái lúc này thì...
Như Phong Tự Bế!
Lý Dương mặt không chút thay đổi. Đồng tử trong mắt lóe ra một tia điện mang lạnh như băng màu đen, chốc lát,quỹ tích xoay tròn của Chu Thiên Càn Khôn viên cầu trong Thất Diệu Tinh Cực của Lý Dương đột nhiên biến hóa, thậm chí so với Ma Thần Lục Tuyệt mà Xi Vưu đích thân truyền còn thâm ảo hơn.
Bên ngoài thân quỹ tích xoay tròn của đao mang cũng đồng dạng như thế, năng lượng công kích khổng lồ đã bị hất chín thành ra ngoài.
Xuyên Vân Toa Vụ!
Đồng thời thân hình Lý Dương cũng hóa thành huyền diệu. Khi thì giống như tia chớp chợt lóe rồi biến mất, khi thì giống như con cá, dễ dàng bơi lội trong hắc quang công kích, gạt công kích sang một bên, thậm chí hai tay Lý Dương vẫn không ngừng kết xuất các loại bộ dáng.
- Phốc!
Cuối cùng, Lý Dương giống như một tia chớp màu đen, trong nháy mắt ra khỏi phạm vi công kích của hắc quang. Bên ngoài thân Lý Dương xuất hiện nhiều tia máu tươi, nhưng là quang mang trong mắt hắn càng sáng. Nhìn chằm chằm vào Thái Úc, trong miệng một lần nữa nói:
- Tam Sanh Thạch!
Thái Úc trợn mắt há hốc mồm.
Không phải vừa mới mình dùng Quỷ Minh lực tuyệt đối công kích Lý Dương sao? Lý Dương là một Ma Quân nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể chống cự được? Nếu là cao thủ cấp bậc Minh Đế, cho dù là Minh Đế tiền kì, khi dám đỡ một đạo công kích này, Thái Úc có thể còn hiểu được.
Nhưng... Lý Dương chỉ là một Ma Quân mà thôi.
- Linh Linh!
Thái Úc càng tỏ ra khiếp sợ, đối với hắn trọng yếu nhất bây giờ là tìm gặp con gái mình, con gái mình rốt cuộc làm sao vậy, khí tức yếu ớt như vậy, thậm chí yếu đến mức ngay cả Minh Đế thiếu chút nữa không phát hiện ra.
- Chết!
Lý Dương đột nhiên quát khẽ một tiếng, một lần nữa Đao Phách đột nhiên công kích về phía Thái Úc.
- Ngươi ép ta!
Thái Úc cười lạnh, đệ nhất Thái Úc thần khí là Tam Sanh Thạch, nhưng Thái Úc chỉ có Tam Sanh Thạch thôi sao? Thân là ngũ phương Minh Đế, kinh nghiệm vô số năm tháng, lại làm sao chỉ biết một thủ đoạn này được? Thái Úc hai tay kết xuất đạo đạo thủ ấn, từng đạo quang mang vờn quanh bên ngoài thân thể, kết xuất một hoa mai cực lớn, từng đóa hoa mai không ngừng nổi lơ lửng.
Lý Dương giống như gặp ảo ảnh, vô số lần thử công kích công kích Thái Úc, nhưng toàn bộ bị những hoa mai này ngăn trở, căn bản không thể xâm nhập chút nào.
- Tuyết Mai Nhiễm Huyết!
Thái Úc quát khẽ một tiếng, đốn gần cả vạn đóa hoa mai tản ra hình thành một quang mang, bao vây lấy Lý Dương, Thái Úc khi này cười lạnh một tiếng:
- Chết cũng không thể trách ta được.
Lập tức Thái Úc liền bước lên Hắc Vân bay đi rồi.
Lý Dương bị vây ở trong đại trận này, cho dù cố công kích, cũng vô pháp rời đi nửa bước, đương nhiên đại trận này cũng không phải chỉ vây khốn mà thôi, Tuyết Mai Nhiễm Huyết đại trận kinh khủng nhất là... công kích vô tận.
Từng đạo năng lượng màu đỏ như máu từ trong đại trận hình thành nên, năng lượng phát ra như kích quang, chợt lóe rồi biến mất, hoàn toàn tung hoành khắp cả đại trận, Lý Dương căn bản không thể chống đỡ được. Cho dù sau khi đánh bay một đạo năng lượng hội tán đi, nói lại ngưng kết một lần nữa, sau đó công kích một lần nữa.
Đó là nguyên nhân làm công kích này thành vô tận, trừ phi có thể phá trận.
Ánh mắt Lý Dương nhìn chằm chằm vào Thái Úc, thấy Thái Úc biến mất, ánh mắt Lý Dương ảm đạm. Đồng thời, Lý Dương cũng thoát ra khỏi trạng thái điên cuồng bất chấp tất cả kia, khôi phục như bình thường, thần thức đảo qua, biết ngay huyền bí của đại trận này.
- Trận pháp cũng không phải cao thâm, chỉ là năng lượng rất mạnh mà thôi.
Lý Dương thân hình chớp động, rất nhanh ra khỏi đại trận, phá trận, khó nhất là do khi ở trong trận ta không thể hiểu rõ bố cục của đại trận, vì thần thức của Lý Dương có thể dễ dàng khán xuyên đại trận, nên thấy rõ đại trận, do đó phá cũng dễ dàng nhiều lắm.
Ra khỏi đại trận, nhìn Thái Úc biến mất về phương Bắc. Lý Dương trên mặt lộ vẻ cô đơn.
- Phốc!
Lý Dương đột nhiên phun ra một hơi máu tươi. Nhưng hắn nhưng không thèm để ý, tùy ý phất tay lau vệt máu trên miệng.
Lúc nãy, Chu Thiên Càn Khôn viên cầu trong cơ thể Lý Dương đã thiếu chút nữa thì băng hoại, vừa rồi vận chuyển năng lượng quá khẩn cấp, công kích tốc độ cực nhanh, đã vượt qua cực hạn của Lý Dương. Mặc dù lúc này Lý Dương đã thoát khỏi tình trạng điên cuồng vừa rồi, nhưng Lý Dương cũng không nhớ rõ ràng sự tình phát sinh như thế nào.
Thái Úc toàn lực công kích, mình không hiểu sao lại có thể phá giải.
Như Phong Tự Bế? Xuyên Vân Toa Vụ?
Lý Dương nhớ kỹ mình sử dụng hai tuyệt chiêu này, nhưng sử dụng khác với lúc trước, tựa hồ uyển chuyển như ý hơn. Thậm chí có thể so sánh cảm giác rất gần với "Đạo". Chỉ tiếc. Lý Dương bây giờ cũng căn bản không thể nhận thức khi đó rốt cuộc là trạng thái gì.
Nếu lúc này Lý Dương phải đối mặt, phỏng chừng bị đánh trọng thương đương trường, thậm chí có thể tử vong.
- Sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Điền Cương rốt cục đuổi kịp. Lý Dương và Thái Úc công kích tốc độ quá nhanh. Mặc dù qua lại không ít chiêu, nhưng là cũng chỉ trong nháy mắt. Bọn họ đạt tới cảnh giới, chỉ một cái nháy mắt, đã công kích không biết bao nhiêu lần.
- Không có gì.
Lý Dương lạnh nhạt lắc đầu, hắn cước đạp Đao Phách, bay xuống tới phía dưới trên một đỉnh núi.
Thanh Phong sơn, Minh giới một ngọn núi không có danh khí gì. Lúc này, Lý Dương ngồi trên đỉnh núi, nhìn ngơ ngẩn về phương Bắc, còn Điền Cương đứng ở phía sau hắn.
- Thất bại rồi...
Lý Dương trong lòng thê lương, vô luận khẩn cầu làm sao, Đông Phương Minh Đế cũng không cho hắn mượn Tam Sanh Thạch, cho dù là Lý Dương quỳ xuống khẩn cầu, Đông Phương Minh Đế cũng không đáp ứng. Lý Dương cũng hiểu, Tam Sanh Thạch là căn bản của Đông Phương Minh Đế, muốn mượn rất khó.
Thậm chí mình ở trong trạng thái điên cuồng nhập ma, dùng đến cả phương pháp cướp đoạt, đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá lớn.
Cho dù rơi vào trạng thái như vậy, mình vận dụng Ma Thần Lục Tuyệt đạt tới một cảnh giới chưa từng có ai đạt được, cũng không cách nào đối phó nổi Đông Phương Minh Đế, đừng nói có thể cướp đoạt Tam Sanh Thạch. Thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù kỹ xảo rất tốt cũng vô dụng.
Thực lực tuyệt đối, thủ đoạn gì cũng không có tác dụng.
Cả khẩn cầu, cả dùng uy tín của Xi Vưu mà khuyên bảo, cả quỳ xuống khẩn cầu, thậm chí điên cuồng bất chấp tính mạng, ra tay cướp đoạt, tất cả đều vô dụng, nhìn thái độ Đông Phương Minh Đế, Lý Dương hiểu được, mình không có hy vọng nữa.
Một chút hy vọng cũng không có.
Bởi vì, từ đầu tới đuôi, Đông Phương Minh Đế chưa từng có một lần do dự.
Không do dự, Đông Phương Minh Đế căn bản là không hề có ý cho Lý Dương mượn.
- Sư đệ, ta muốn được yên tĩnh một chút.
Lý Dương quay đầu lại buồn bã nói với Điền Cương, Điền Cương gật đầu, liền lui lại. Lúc này Điền Cương cũng biết Lý Dương muốn được ở một mình, tự mình suy nghĩ.
Lý Dương nhìn về phương Bắc.
- Bắc Minh hải, vượt qua Bắc Minh hải, tới được Quỷ giới rồi, trong Quỷ giới, Tuyết ở nơi nào?
Lý Dương thầm thì nói, mắt khép hờ, khóe miệng mỉm cười.
Tay phải Lý Dương vung lên liền xuất hiện một bình rượu.
Vừa rồi trải qua đại chiến, bên trong trong cơ thể hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Lý Dương căn bản không chú ý chút nào, toàn bộ chú ý của hắn lúc này là uống rượu.
Ngửa đầu, rót rượu.
Nốc một hơi, rồi cứ uống cạn, Lý Dương cũng không biết mình đang nghĩ gì, uống rượu nhìn phương Bắc, cứ ngồi trên ngọn núi như vậy, ngồi lỳ ở đó bảy ngày, còn Điền Cương đứng nhìn Lý Dương từ xa.
Đột nhiên...
Tiếng địch vang lên, bích thủy địch một lần nữa xuất hiện trên tay Lý Dương, từ khi rời Bích Lan sơn, Lý Dương đã lâu rồi không thổi địch nữa, lần này Lý Dương lại thổi sáo.
Tầm Mịch nhạc Chương.
Trên con đường tìm kiếm, chầm chậm mờ ảo vô tận.
Có đủ mọi thứ ngọt bùi cay đắng, trải qua những khổ cực đớn đau rốt cục tới Ma giới...
Có những gian nan hiểm trở ở Ma giới, diệt Li Kiệt, lại vào hạch tâm cấm vực, ngủ ngàn năm...
Tiếng Địch vang lên vọng vang cả những ngọn núi chung quanh, Điền Cương đứng ở xa xa lắng nghe, lòng thầm cảm thấy thương cảm cho sư huynh của mình, ngẫm lại mình, sớm có thê tử, cũng có một con gái, một nhà hạnh phúc, còn sư huynh thì...
- Tam Sanh Thạch.
Lý Dương đột nhiên nghĩ tới Tam Sanh Thạch, tiếng địch rồi đột nhiên vút lên lên. Không cam lòng, không cam lòng, phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ vì không thể tìm được Tam Sanh Thạch, không có Tam Sanh Thạch, cho dù tìm được Tuyết, thì làm được gì. Tuyết căn bản không nhớ ra mình.
Không cam lòng!
Tiếng địch Lý Dương càng thêm cao vút, thanh âm vút lên giống như xuyên mây xé trời, giống như khoan phá về phía chân trời.
Không cam lòng!
Rất không cam lòng, thất bại như vậy, Lý Dương không thể chịu được.
Lý Dương tâm thần hỗn loạn, chỉ còn cảm giác không cam lòng.
- Sư huynh, cờ đến tay tự nhiên phất, cũng không phải chỉ Đông Phương Minh Đế mới có Tam Sanh Thạch, ngươi đâu phải tiến vào ngõ cụt đâu.
Điền Cương thấy Lý Dương như thế, lúc này bay đến, vội vàng truyền âm nói với Lý Dương.
Lý Dương đột nhiên rùng mình.
Rồi nở nụ cười, đồng thời tiếng địch lại chuyển từ những âm thanh chói tai về lại bình thường, Lý Dương cũng đứng lên, quay về phương Bắc, nhìn chân trời phương Bắc. Trên mặt Lý Dương lại có nét cười, tiếng địch càng thêm bình hoãn, chậm lại, tiếng địch từ từ tiêu mất.
Đúng, Đông Phương Minh Đế không phải là người duy nhất có Tam Sanh Thạch, còn có thể đến Quỷ giới Phong Đô Đại Đế mượn Tam Sanh Thạch, có lẽ Phong Đô Đại Đế sẽ bắt giam Lý Dương, thậm chí giết chết. Xi Vưu Đại Tôn có ảnh hưởng như thế nào ở Minh giới, thì cũng có nhiều kẻ địch như thế ở Quỷ giới.
Đồng minh Quỷ giới là Tiên giới Tam Thanh, còn kẻ thù là Ma giới Tam Tôn.
Bất quá, đối với Lý Dương, cho dù nguy hiểm có lớn đến đâu, miễn là còn có một tia hy vọng, Lý Dương sẽ sẽ không từ bỏ. Cho dù... có nguy hiểm chết người.
- Sư đệ, ngươi nói đúng, cờ đến tay tự nhiên phất. Ha ha, có lẽ đây là ánh sáng cuối đường hầm.
Lúc này Lý Dương cũng một lần nữa phục hồi sức sống, tràn ngập tin tưởng, không giống trước vài ngày kia cơ hồ đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Điền Cương thấy Lý Dương như thế, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù đi Quỷ giới Phong Đô Đại Đế mượn Tam Sanh Thạch nguy hiểm vô cùng, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng tốt hơn là để Lý Dương suy sụp.
- Tuyệt cảnh qua đi, cũng giống như cảnh sau cơn mưa trời lại sáng, bản nhạc Tầm Mịch của ta càng thêm hoàn thiện.
Tâm thần tu vi của Lý Dương lúc này lại một lần nữa đột phá, bảy ngày này trước trong khi chiến đấu với Đông Phương Minh Đế Thái Úc, lâm vào trạng thái điên cuồng nhập ma đã tiến thêm một bước hiểu được "đạo", trải qua một lần tuyệt vọng, rồi lại có hy vọng, tâm thần Lý Dương trải qua một lần rèn luyện nữa, lại đột phá, đạt tới Ma Đế tiền kì.
- Sư đệ, chúng ta bây giờ trước tiên đi Bắc Minh hải.
Lý Dương cười nói.
- Được. Chúng ta bây giờ đi thôi.
Điền Cương cũng cười, lập tức Lý Dương và Điền Cương một cước đạp Đao Phách, một cước đạp Thanh Vân, phá không mà đi, hướng Bắc Minh hải bay tới.
Tập 10: Tam Sanh Thạch
← Ch. 306 | Ch. 308 → |