← Ch.410 | Ch.412 → |
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Nước biển đen ngòm.
Nơi này nước biển đen ngòm, lạnh cóng người lại còn tràn ngập áp lực đáng sợ. Đại dương quả là kinh khủng, Lý Dương bị nước biển bao vây, thủy áp đến từ mọi hướng ép lên người Lý Dương, áp lực lớn kinh người.
"Đây là nơi nào?" Lý Dương trong lòng cả kinh, không tự chủ nhìn khắp chung quanh.
Hắn không nghĩ mình vừa thoát khỏi Cửu U Vực mê cung, lại rơi vào một tuyệt cảnh khác. Lướt mắt nhìn quanh, Lý Dương không thấy có điểm nào đáng hoài nghi, thậm chí còn ngay cả một thông đạo không thấy.
"Sao ta lại tới nơi này được nhỉ? Thông đạo của Cửu U Vực lúc nãy đâu mất rồi?" Lý Dương nghi hoặc.
Mình rõ ràng là từ trong Cửu U Vực thóat ra, rồi sau đó theo lực hút của hang động đẩy đưa một cách phiêu lãng, rốt cục tới nơi này, nhưng hẳn là phải có thông đạo chứ, bây giờ không thấy có lối nào thóat ra cả.
"Chẳng lẽ là cái không gian song song gì gì đó. Tính ra, Cửu U Vực chắc có liên quan với Hồng Quân Đạo Nhân, Hồng Quân Đạo Nhân thần thông không tưởng tượng được, thôi thì cứ an tâm đi ra ngoài rồi từ từ xem có chuyện gì không." Thần thức Lý Dương lúc này mở rộng ra.
Quả nhiên, cứ kéo dài lên phía trên khoảng chừng ngàn ngàn dặm thì thấy biển khơi rộng lớn.
Lý Dương tò mò, tâm ý vừa động, thân thể giống như một mũi tên phóng lên cao!
Từ đáy biển sâu phóng thẳng lên trên như một quả ngư lôi, Lý Dương giống như một con rồng bay, tốc độ nhanh kinh người vượt xa tốc độ của kim sí đại bằng điểu. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Lý Dương đã xé nước bay vọt lên không.
"Thật may quá, thật sự may quá!" Trong mắt Lý Dương tràn ngập những tia hưng phấn, kích động đến mức run cả người.
"Không tưởng tượng được. Thật sự không tưởng tượng được, ra khỏi Cửu U Vực ta lại tới Tiên giới. Tiên giới đây rồi, tốt quá, đây là Tiên giới. Tiên linh khí thật dồi dào, khí tức như vậy đích xác là nhân thế. Hải vực vô tận này quả rộng lớn khôn cùng, nhìn ngút mắt cũng không thấy bờ, thủy vực Tiên giới quả nhiên danh bất hư truyền "
Chung quanh mênh mông vô bờ bến, toàn bộ chỉ là đại dương. Lý Dương hít một hơi mắt lim dim hưởng thụ. Vốn tưởng đã vĩnh viễn rơi vào tuyệt cảnh, sự thật lại được phong hồi lộ chuyển (gió đổi chiều), mình lại được đưa vào Tiên giới. Tâm tình Lý Dương tốt hơn rất nhiều. Tiên giới, trên thực tế là một đại dương thật lớn, Tiên giới lục địa gồm thập châu tam đảo, thập châu tam đảo này là mười đại lục địa cùng với tam đảo giữa đại dương khôn cùng, nhưng thập châu tam đảo không thể so với hải vực được, diện tích chênh lệch rất lớn.
Thiên Hà mặc dù rộng lớn khôn cùng. Nhưng cũng chỉ là một dòng sông khổng lồ ngăn cách giữa Tiên giới và Ma giới mà thôi.
Nếu so sánh Thiên Hà với một dòng sông trên địa cầu, thì diện tích của đại dương mênh mông ở Tiên giới tương đương với Thái Bình Dương, thậm chí còn lớn hơn nữa, vì chín thành diện tích ở cả Tiên giới tất cả đều là thủy vực.
Gió nhẹ mơn man, mang đến mùi vị của biển, bộ quần áo màu đen theo gió lất phất, Lý Dương từ từ nhắm lại lại.
Địa cầu. Một căn hộ chung cư. Trước bàn máy vi tính
- Sao? Ngũ hành lôi điện bổn nguyên đã hoàn toàn tụ rồi à, quả là nhanh, ta còn tưởng rằng phải cần một thời gian dài chứ. Đúng là ta cũng không thể tính toán vận mệnh của hắn. Chà, đã tụ tập đủ ngũ hành lôi điện bổn nguyên, xem ra hắn cũng sắp giác tỉnh lại rồi, ta cũng nên rời khỏi địa cầu thôi.
Một thanh niên tóc dài xập xõa tắt máy máy vi tính, quay đầu nhìn về phía con chim nhỏ kim sắc đang đậu bên cạnh bàn máy vi tính.
- Kim sí, ngươi chờ ta, người bạn tốt của ta sẽ xử trí ngươi như thế nào thì ta cũng không rõ lắm.
Thanh niên cười nói.
Con chim nhỏ kim sắc khe khẽ kêu ríu rít vài tiếng, đôi mắt nhỏ bé trong suốt cứ chăm chú nhìn vào thanh niên kia, tựa hồ vừa cầu khẩn vừa nũng nịu.
- Nghiệt súc nhà ngươi, ha ha...
Thanh niên đó thấy con chim kim sắc nhỏ làm như thế, không khỏi cười phá lên.
Tiên giới, Doanh Châu.
Thất Tinh Cung là Doanh Châu đệ nhất đại phái, đã được lập từ rất lâu, cơ hồ sau khi hình thành lục giới ra đời không lâu đã có Thất Tinh Cung. Thất Tinh Cung rất mạnh, có thể xưng là Tiên giới đệ nhất đại phái, lúc này Thất Tinh Cung mặc dù đã suy tàn và không còn được những hào quang ngày trước, nhưng vẫn là một trong mười môn phái quan trọng của Tiên giới như trước.
Qua bao nhiêu lần Tiên Ma đại chiến, đại quân Ma giới cũng không muốn gây chuyện với Thất Tinh Cung. Song trong cuộc Tiên Ma đại chiến này, đại quân Trung Ương Nguyên Vực của Ma giới đã kéo tới Thất Tinh Cung.
Thất Tinh Cung, trên Kiếm Húc Bình.
Thất Đại Tinh Quân của Thất Tinh Cung cùng sóng vai đứng ở phía trước, phía sau là rất nhiều cao thủ Thất Tinh Cung, đệ tử Thất Tinh Cung cả nam lẫn nữ cộng lại lên đến hơn vạn đệ tử, công lực đều không tệ, phân ra bảy đại tinh cung.
Hạng Vũ vẻ mặt lạnh lùng, lẳng lặng khoanh chân ngồi đó, phía sau Hạng Vũ là đại quân của Trung Ương Nguyên Vực. Đây là mười mấy vạn đại quân Ma giới, thấp nhất đều là cao thủ cấp bậc Ma Vương, thực lực cường đại như thế một môn phái không có khả năng có thể ngăn cản được.
Hạng Vũ cứ ngồi như vậy, thời gian rất lâu chậm chầm trôi qua, nhưng Hạng Vũ một mạch không hề cử động.
Đột nhiên, Hạng Vũ mắt mở lớn rồi đứng lên.
Hạng Vũ hướng về phía người đứng đầu Thất Đại Tinh Quân - Tham Lang Tinh Quân, lạnh nhạt nói:
- Tham Lang Tinh Quân, đã qua ba mươi ngày rồi!
Tham Lang Tinh Quân rùng mình nhưng không đáp lời.
Hạng Vũ nhíu mày, thoáng nghiêm mặt lạnh giọng nói một cách phẫn nộ:
- Tham Lang Tinh Quân, ta đã kiên trì đợi ở đây ba mươi ngày, không phải ngươi nói là Ngu Cơ đang bế quan sao? Bây giờ đã hết ba mươi ngày rồi, dựa theo những gì ngươi nói, Ngu Cơ hẳn phải xuất quan rồi mới đúng. Hừm, ngươi nói đi, Ngu Cơ sao đã hứa rồi lại nuốt lời.
Hạng Vũ dừng mắt tại người đứng đầu Thất Đại Tinh Quân - Tham Lang Tinh Quân, trong thanh âm đã có vẻ run lên vì giận.
Ngày đó, Lý Dương rơi vào Cửu U Vực, còn đại quân Ma giới đuổi giết đại quân Tiên giới đang cuống cuồng tháo chạy. Đuổi một mạch tới Tiên giới, Hạng Vũ sau đó chỉ huy đại quân trực tiếp đến thẳng Doanh Châu, thủy vực Tiên giới cực lớn, mà Doanh Châu cũng rất rộng, hơn nữa cũng phải đợi những cao thủ cấp bậc Ma Vương phi hành với tốc độ chậm chạp. Do đó mãi sáu ngày sau mới bay đến được Doanh Châu.
Khi tới Doanh Châu, Hạng Vũ trực tiếp chỉ huy đại quân đuổi đến Thất Tinh Cung, mười mấy vạn đại quân dễ dàng phá tan hộ cung đại trận của Thất Tinh Cung, vây kín Thất Tinh Cung.
Thất Tinh Cung do Thất Đại Tinh Quân chủ trì, trong số Thất Đại Tinh Quân, công lực Tham Lang Tinh Quân là mạnh nhất, đạt đến Tiên Đế trung kỳ, bình thường đại sự môn phái đều được quyết định bởi Tham Lang Tinh Quân, Tham Lang Tinh Quân bèn đàm phán với Hạng Vũ.
Tham Lang Tinh Quân nói Ngu Cơ đang bế quan, còn hơn hai mươi ngày nữa mới có thể chấm dứt. Yêu cầu Hạng Vũ phải tự mình hỏi ý kiến của Ngu Cơ.
Hạng Vũ hứa chờ đợi.
Đợi suốt ba mươi ngày, đại quân Ma giới cũng vây tại Kiếm Húc Bình ba mươi ngày. Trong khi đó đại quân Ma giới chia làm hai nhóm, một nhóm tung hoành tại Doanh Châu cướp đoạt một trận. Với thực lực cường đại như thế, đích xác không có môn phái nào tại Doanh Châu có thể ngăn cản họ.
Ba mươi ngày qua, Hạng Vũ cứ lẳng lặng ngồi nhìn Kiếm Húc Bình. Vì Tham Lang Tinh Quân nói Ngu Cơ bế quan nên Hạng Vũ cũng không dám xông bừa vào, một khi làm gián đoạn việc tu luyện của Ngu Cơ, nếu Ngu Cơ có mệnh hệ nào, Hạng Vũ chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?
Không cần biết Tham Lang Tinh Quân nói thật hay không, Hạng Vũ cũng cứ đợi ba mươi ngày. Dù sao Tiên Ma đại chiến suốt một năm, hai mươi ngày cũng chẳng phải là dài.
- Hạng Vũ, đừng sốt ruột.
Tham Lang Tinh Quân giọng thân thiết nói.
Trên mặt Hạng Vũ xuất hiện vẻ tức giận, ba mươi ngày chờ đợi đã làm hắn chịu hết nổi, với tính tình bá đạo của Hạng Vũ, lại trong tình huống sắp được Ngu Cơ, có thể nhẫn nhịn được tới ba mươi ngày đã là một kỳ tích rồi.
Lúc này, Hạng Vũ há có thể không sốt ruột?
- Đừng lãng phí thời gian, Ngu Cơ nàng ra sao rồi. Ngươi nói rõ ràng chi tiết cho ta. Ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc có thể gạt ta. Trong lục giới, Hạng Vũ ta tự nhận là người hiểu rõ Ngu Cơ nhất, cũng thập phần hiểu rõ lòng dạ nàng, ngươi ngàn vạn lần không được dấu diếm. Một khi nói láo là ta biết ngay... hừ!
Phía sau Hạng Vũ có sáu đại Ma Đế, hơn nữa chỉ mình với Điền Cương thực lực đã vượt xa cả Thất Tinh Cung, đích xác là có cơ sở để uy hiếp.
Tham Lang Tinh Quân lắc đầu thở dài nói:
- Không phải... đến bây giờ Ngu Cơ vẫn còn bế quan không, mặc dù về lý thuyết mà nói thì phải xuất quan rồi, nhưng không ai biết có chuyện gì, Ngu Cơ đúng là chưa xuất quan. Ngươi cũng biết mà, bế quan không thể để ai quấy rầy. Do đó chúng ta cũng không có biện pháp, tự nhiên không biết thái độ của nàng...
- Ngươi, nói láo!
Hạng Vũ đứng đối diện với Tham Lang, nói chậm rãi một cách khẳng định.
Tập 12: Cực Điểm Thốn Mang
← Ch. 410 | Ch. 412 → |