Vay nóng Tinvay

Truyện:Chúng Thần Chi Nguyên - Chương 070

Chúng Thần Chi Nguyên
Trọn bộ 114 chương
Chương 070: Miêu Hý Lão Thử
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


Trong đầu Lục Mộng Thần chợt nổ "oành" một tiếng, đôi mắt lập tức nổ đom đóm.

"A! Tại sao toàn gặp oan gia tới tận cửa đòi nợ không vậy?" Lục Mộng Thần thầm kêu khổ trong lòng. Hắn sợ Minh Phi còn hơn cả cái chết. Dù sao thì bản thân cũng đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chẳng những đã uống hết Cửu Hoa Ngọc Hàn Lộ, mà lại còn rình xem Minh Phi tắm, và còn sờ soạng vào lưng nàng. Nghĩ đến cảnh ngộ tươi đẹp ngày ấy, với da thịt trắng mịn mềm mại ấy, trong lòng Lục Mộng Thần không kìm được rung động.

Quang mang chợt lóe lên, Minh Phi phảng phất như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Mộng Thần, nét tươi cười trên mặt đã biến mất, hàn mang trong mắt lấp lóe, cất giọng lạnh lùng đến đáng sợ: "Lục Mộng Thần, ngươi còn nhớ đến ta sao? Tên tiểu tạp chủng lớn mật nhà ngươi, lại còn......" Minh Phi nói tới đây, thì khuôn mặt đỏ bừng lên, không nói hết câu.

Lục Mộng Thần cười khổ, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Minh Phi, trong lòng thật sự có cảm thụ vừa ấm vừa lạnh. Hắn thở dài một tiếng, rồi nói: "Minh......Minh Phi cung chủ, hôm đó là ta không đúng, xin người trừng phạt ta đi!"

Lục Mộng Thần hiểu rõ, Minh Phi cung chủ đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì hôm đó khi nàng vừa xuất hiện tại Liên Hoa Tự, biểu hiện dị thường của nàng đã nói lên điều đó. Nhưng rốt cuộc, vì để bảo toàn thể diện, lúc ấy Minh Phi đã cố nhẫn nhịn, chỉ ôm hận mà không phát tiết. Khi cuộc thi đấu kết thúc, thì cơ hội của Minh Phi cuối cùng cũng đã đến.

Minh Phi chỉ vào Lục Mộng Thần rồi cười lạnh nói: "Thật không ngờ, ngươi với hai tên vô dụng của Hương Phong cốc kia vẫn có qua lại. Hừ! May mà tối nay bổn cung chủ phát hiện được bọn chúng đang lấp ló ở trước cửa phòng ngươi, nên cũng theo dõi tới đây. Bọn chúng muốn giết ngươi, ta đương nhiên không thể để cho bọn chúng được toại nguyện, nhưng Lục Mộng Thần ngươi cũng đừng đắc ý. Hôm nay ta cứu ngươi một mạng, chẳng qua cũng là vì muốn đích tay giết ngươi. Đối với ngươi mà nói, đó chỉ là khác biệt ở thời gian, và chết sớm hay chết muộn mà thôi."

Nghe Minh Phi nói vậy, Lục Mộng Thần đầu tiên thì có chút tức giận, nhưng sau đó lại cúi đầu, thần sắc thản nhiên nói: "Tất cả đều tùy Minh Phi cung chủ phát lạc!" Lục Mộng Thần hiểu rõ, bản thân vừa mới rời hang sói, thì nay đã lại rơi vào hổ huyệt. Xem ra hôm nay không cách nào tốt lành được rồi. Ài, nếu sớm biết như vậy, lúc trước thật không nên nhìn trộm nàng, Lục Mộng Thần giờ đây lại có chút hối hận.

Da thịt trắng mịn như tuyết như ngọc, đường cong đầy đặn nhu mỹ, hình ảnh ngày đó lại hiện lên trong đầu Lục Mộng Thần, tham lam nguyên tố chợt đại phát, khiến hắn ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt như có lửa nhìn chằm chằm vào Minh Phi.

Minh Phi thấy bộ dạng ấy của Lục Mộng Thần thì trong lòng tức giận, giơ tay lên, "chát" một tiếng, đã tát hắn một cái.

Minh Phi rất kỳ quái, vừa rồi Lục Mộng Thần vẫn còn ngoan ngoãn, chấp nhận cúi đầu nhận sai, vậy mà tại sao đột nhiên bây giờ lại khôi phục thần thái háo sắc?! Nàng có biết đâu rằng, Lục Mộng Thần có lúc không thể khống chế được bản thân, hoàn toàn bị tham lam nguyên tố do Tham Thần Đại Đế lưu lại trong thân thể hắn tác hại.

Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ,

Nhân trung tham lam, tâm bất do dĩ.

(Người trong giang hồ, bản thân không thể theo ý muốn,

Tham lam trong người đều là bất đắc dĩ. )

Sự đau rát trên mặt đã kéo Lục Mộng Thần từ bên bờ tham lam trở lại hiện thực. Hắn lại một lần nữa trở lại thần thái buồn bã. Trầm mặc một lúc lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, khẳng khái nói: "Minh Phi cung chủ, ta biết ngày đó đã phạm phải sai lầm lớn, hôm nay người hãy cho ta một cái chết thống khoái đi!"

Minh Phi sửng sốt, không nghĩ tới Lục Mộng Thần lại xem cái chết nhẹ tựa lông hồng như thế.

Nàng thoáng hơi khó hiểu, trên mắt hiện lên hàn quang, lạnh lùng nói: "Cho ngươi được chết thống khoái? Hừ, vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi sao? Ta càng muốn hành hạ ngươi, hành hạ thân thể ngươi, hành hạ ý chí của ngươi, khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong! Hừ, ha ha!" Khi Minh Phi nói đến mấy câu cuối, thì trong lòng tràn ngập khoái ý, phảng phất như lúc này, nàng đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn cho chú chuột con chạy vòng vòng trong bàn tay. -

Lục Mộng Thần thất thanh nói: "Ngươi......ngươi lại muốn hành hạ ta?!"

Hàn ý trên mặt Minh Phi biến mất, đột nhiên nở nụ cười mỹ lệ làm động lòng người.

Ánh mắt ẩn chứa đôi chút thần bí, Minh Phi ngẩng đầu, khinh miệt nói: "Tất nhiên! Ha ha! Thừa dịp ta còn chưa động sát khí, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương để chạy trốn. Nếu để ta đuổi kịp, tất sẽ từng chút từng chút đập bẹp ngươi! Đánh cho ngươi vỡ đầu chảy máu, ha ha ha!" Minh Phi đắc ý cười say sưa, mường tượng như đã thấy được cái màn hành hạ Lục Mộng Thần thật mỹ diệu.

Rồi nàng khẽ phất tay một cái, giải khai huyệt đạo của Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần hơi bị khí kết, không ngờ rằng Minh Phi tự nhiên lại tốt như vậy! Lòng dạ nữ nhân quả thật như mũi kim chìm đáy bể, không tài nào mà dò được.

Hắn đứng lên, nhất thời không nói nên lời, ngơ ngác đứng đó không nhúc nhích gì.

"Thế nào, còn......không mau chạy?!! Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn không chạy, thì ta sẽ bắt đầu hành hạ ngươi luôn tại đây vậy, ha ha!"

"Một, hai, ba......" Minh Phi bắt đầu đếm.

Nàng đếm từng tiếng chậm rãi, nhưng những tiếng đó chẳng khác nào sét lớn giáng thẳng vào ngực, Lục Mộng Thần toát mồ hôi lạnh, đang đắn đo lựa chọn.

"Bảy! Tám! Chín!"

Không đợi đến tiếng thứ mười, Lục Mộng Thần đã phóng vèo một cái, đằng thân phi hành đi. Hắn cuối cùng cũng quyết định đánh cuộc một phen, dù sao hắn cũng còn thời gian nửa nén hương, so với việc trực tiếp bị Minh Phi làm nhục còn tốt hơn nhiều......trong lúc hoảng loạn, hắn không phân biệt phương hướng, cứ nhắm đại hướng đông mà ngự kiếm bay đi.

Nhìn thân ảnh khuất xa dần của hắn, Minh Phi cười lạnh nói: "Hừ, đừng nghĩ rằng ngươi đạt tới Hòa Đạo kỳ mà hòng so với ta, tu vi của ngươi vẫn còn kém xa lắm! Hừ, cứ đợi xem ta bắt được ngươi rồi, thì sẽ hành hạ ngươi như thế nào!"

Trong chớp mắt, một loại khoái cảm dâng lên trong lòng, Minh Phi cảm thấy trò chơi này thật thú vị. Nàng sống đã mấy trăm năm, đột nhiên cảm thấy cho tới thời khắc này vẫn chưa từng trải qua cái loại cảm giác thế này, cái loại khoái cảm mèo vờn chuột này thật là kích thích, chậm rãi tràn ngập tâm linh nàng......

Lục Mộng Thần nằm trên Vân Vụ kiếm, toàn lực phát động Tinh Tiên thần công, nhanh chóng phi hành về hướng đông, dọc đường xuyên vân lướt vụ, thỉnh thoảng có vài con tiên hạc bay qua bên cạnh trông rất ưu mỹ, thế nhưng thời khắc này hắn chẳng còn lòng dạ nào lưu luyến, chỉ lo chạy trối chết, dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng hơn. Thời gian chạy cũng đã đến nửa nén hương, Lục Mộng Thần quay đầu nhìn lại phía sau vài lần, phát hiện Minh Phi cung chủ không đuổi theo, không nhịn được mà thở ra một hơi.

Đột nhiên xoay chuyển ý nghĩ, thấy mình không nên cứ nhắm một hướng mà phi hành, như vậy sẽ rất dễ bị Minh Phi phát hiện. Nghĩ tới đây, Lục Mộng Thần liền xoay chuyển thân hình, bay thẳng về hướng nam.

Lại bay thêm vài trăm dặm, Lục Mộng Thần quay đầu nhìn lại, vẫn không thấy bóng dáng Minh Phi, thầm nghĩ có phải là đã cắt đuôi được nàng hay không......Chính vào lúc còn đang suy nghĩ, đột nhiên ở phía sau vang lên một tràng cười nhẹ không chút hảo ý.

"Lục Mộng Thần, ngươi chạy đi đâu?"

Lục Mộng Thần quay đầu nhìn lại, thì ra là Minh Phi. Sắc mặt hắn chợt tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, sợ đến hồn phi phách tán. Hắn nhìn Minh Phi thất thanh nói: "Ngươi......ngươi làm thế nào mà đuổi tới nhanh như vậy?"

"Hừ! Bằng vào một tên tiểu tử Hòa Đạo kỳ ngươi mà dám so với người đã đạt tới Quy Thiên kỳ như ta sao?" Minh Phi nở nụ cười xinh đẹp làm bừng sáng cả gương mặt, nói với giọng mười phần đắc ý.

Lục Mộng Thần rốt cuộc cũng hiểu ra, khoảng cách giữa mình và Minh Phi quả thật là khác biệt một trời một vực! Đường đường là cung chủ Nghiễm Hàn cung, Minh Phi quả thật là không phải chỉ có hư danh. Chẳng trách nào Đoạn Đức Dương và Viên Dạ vừa thấy mặt Minh Phi thì đã sợ đến tái ngắt mặt mày, phải bỏ chạy không kịp ngoái cổ lại. Bây giờ nàng đã đuổi tới đây, xem ra bản thân mình đã không còn đường thoát, chỉ đành phải động thủ một phen thôi.

Thà cứ phản kích, dẫu có bị thua cũng cam lòng, chứ không thể cam tâm chịu trói được. Lục Mộng Thần ngấm ngầm động viên bản thân.

Thần Nhật chiến giáp màu đỏ rực nhanh chóng xuất hiện trên người, vô số hồng tuyến mọc ra trong nháy mắt, bay phất phơ trong gió. Lục Mộng Thần cầm Vân Vụ kiếm trong tay, vẻ mặt ngiêm túc, toàn thân tản phát khí thế mãnh liệt. Hắn đã chuẩn bị toàn lực đánh một trận oanh oanh liệt liệt.

Minh Phi nhìn bộ dạng ấy của Lục Mộng Thần, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, cảm giác cao cao tại thượng chơi kiểu mèo vờn chuột này khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Minh Phi khẽ liếc hắn một cái, rồi bật cười khanh khách nói: "Úi chà! Lại còn muốn tỷ thí với ta nữa sao? Đừng tưởng ngươi vừa giành chức quán quân thì đã có thể đủ sức giao thủ với ta, ngươi bất quá cũng chỉ là một tên tiểu mao đầu!"

Lục Mộng Thần đánh liều, thi triển Vân Vụ kiếm, xuất ra chiêu Thiên Địa Vô Cực. Chiêu thức còn chưa kịp đánh ra hết, thì Minh Phi đang ở trước mắt đột nhiên lại biến mất. Hắn chỉ cảm thấy trên đầu vang lên một tiếng "bộp", thì ra hắn đã bị một kiếm đánh trúng. Một cỗ hàn khí vô cùng lạnh lẽo truyền vào trong óc, lập tức làm cho toàn thân của hắn đóng băng tê buốt.

Oa! Lục Mộng Thần kêu lên sợ hãi, tốc độ của Minh Phi thật quá nhanh, bản thân hắn căn bản là không thể nào thi triển được kiếm pháp. Bây giờ đối mặt với sự công kích của Minh Phi, hắn cảm thấy toàn thân từ đầu đến chân đều không còn linh hoạt nữa.

Minh Phi công ra một chiêu có hiệu quả, trong lòng càng thấy sảng khoái. Toàn thân nhoáng lên, thần kiếm trong tay cũng chớp động và mang theo quang mang lấp lóe. Chỉ trong chớp mắt, những thế công của nàng đã công tới như gió táp mưa sa. Mặc dù Lục Mộng Thần có Thần Nhật chiến giáp hộ thể, nhưng nội lực của Minh Phi cực kỳ thâm hậu, thông qua thân kiếm mà đánh trúng vào mặt ngoài của chiến giáp, rồi trực tiếp truyền vào thân thể. Cứ như vậy, chiến giáp của Lục Mộng Thần mặc dù không việc gì, nhưng thân thể của hắn lại bị thương tổn nghiêm trọng.

Lục Mộng Thần đột nhiên phát giác ra kiếm pháp của mình ở trước mặt Minh Phi chẳng thể làm được gì, một chút hữu dụng cũng không có. Tốc độ của Minh Phi thật đáng sợ, giống như quỷ mị phiêu hốt bất định, tiến lui như gió, nhanh như thiểm điện.

Lục Mộng Thần cũng không biết đã trúng bao nhiêu chiêu, toàn thân đầy thương tích, chịu bao cơn đau đớn kịch liệt.

Minh Phi vừa tấn công vừa cười nhạo: "Xú tiểu tử, sao ngươi không hoàn thủ đi? Chỉ với một chút bản lĩnh của ngươi mà muốn so bì với ta sao? Hừ thật không biết lượng sức! Nào, tới đây, ngon thì tới đây!"

Lục Mộng Thần không nói một lời, kiếm pháp đã rối loạn, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Dần dần, sự thống khổ mãnh liệt làm cho cánh tay của hắn không giơ lên nổi nữa.

Minh Phi thấy thế, trong lòng cảm thấy mười phần thú vị, vốn bao nhiêu phẫn hận của nàng đã tan biến hơn phân nửa. Nàng chợt dừng thân hình, ngọc thủ đưa ra khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại, rồi cười khanh khách nói: "Thế nào, biết sợ rồi sao? Ngày đó ngươi lớn mật lắm, còn dám trêu chọc bổn cung chủ! Tư vị bây giờ thế nào, không thoải mái à?"

Lục Mộng Thần đã không còn nhấc nổi tay nữa. Đối với Minh Phi, hắn vừa sợ vừa hận, nhưng cũng không biết làm sao, đột nhiên cắn răng, cầm Vân Vụ kiếm cứa lên cổ. Keng! Minh Phi bắn ra một đạo quang mang, đánh bật Vân Vụ kiếm ra.

"Muốn chết? Không dễ thế đâu! Ta quyết không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy!"

Ài! Lục Mộng Thần thở dài một tiếng, xem ra muốn chết cũng không được. Hắn nhìn Minh Phi, mặc dù dung nhan đó thật là tuyệt sắc, nhưng chỉ giống như một con cọp đáng sợ. Trầm mặc hồi lâu, Lục Mông Thần thành khẩn nói: "Minh Phi cung chủ, lúc ấy ta thật không biết là người. Nếu không, dù có cho ta một ngàn lá gan, thì ta cũng không dám trêu chọc đến người a! Xin người hãy rộng dung, thả cho ta đi nhé!"

Minh Phi nghe xong lời này, gương mặt đột nhiên lạnh đi, mày liễu nhíu chặt, trầm giọng quát: "Thả ngươi đi?! Đâu có dễ dàng như thế? Ngươi đã làm thương tổn đến bổn cung, sao lại có thể tính toán dễ như vậy? Hừ, bổn cung sẽ không giết ngươi, mà chỉ muốn hành hạ ngươi!"

Thoáng ngừng một chút, cặp mắt to tròn với hai màu hắc bạch phân minh của nàng khẽ đảo qua đảo lại, Minh Phi mỉm cười giảo hoạt nói: "Lục Mộng Thần, lần này bổn cung sẽ lại buông tha ngươi, cho ngươi được chạy trước trong thời gian một nén hương. Ráng đừng để cho bổn cung bắt được ngươi nữa, nếu không thì ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu! Ha ha ha!" Minh Phi lại cất tiếng cười vui vẻ. Nàng rốt cuộc cũng đã trút được hận, và niềm vui thú tiêu khiển cừu hận đã khiến cho nàng cực kỳ đắc ý.

Minh Phi dù sao cũng đã mấy trăm tuổi, hơn nữa thân là nhất môn chi chủ, mỗi lời nói, mỗi hành động đều tỏ ra rất uy nghiêm, người người trong Tu Chân giới đối với nàng đều nhất mực tôn kính. Duy chỉ có tên Lục Mộng Thần này là dám nhìn lén nàng tắm rửa, lại còn sờ soạng vào lưng nàng. Những chuyện này đều là những chuyện mà xưa nay chưa ai dám làm, vì vậy mà bấy lâu nay Minh Phi vẫn luôn giữ kín trong lòng, chờ đợi cơ hội báo thù.

Vốn chỉ cần một kiếm là đã có thể kết liễu Lục Mộng Thần ngay tức khắc, nhưng khi Minh Phi nhìn thấy thần thái xem cái chết như không của Lục Mộng Thần, thì không biết tại sao thì lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với hắn. Vừa rồi, nàng thả cho Lục Mộng Thần chạy trước một lúc, sau đó lại đuổi tới đánh cho một trận tơi bời, điều này cũng đã giúp cho nàng hả giận được phần nào......Hơn nữa, nàng chợt phát hiện ra cái loại cảm giác mới mẻ và rất thú vị này. Dù đã sống qua mấy trăm năm mà nàng vẫn chưa bao giờ được vui vẻ như hôm nay.

Xem ra, vẫn phải tiếp tục hành hạ Lục Mộng Thần. Trò chơi mèo đuổi chuột, thật là có ý vị! Trong lòng Minh Phi cảm thấy rất vui sướng.

*****

Minh Phi giơ ngón tay đẹp như ngọc lên, bắt đầu đếm số.

"Một, hai, ba......" Mới vừa đếm đến ba, Lục Mộng Thần đã vèo một cái lại bay đi. Minh Phi đắc ý cười nói: "Ha ha, cho ngươi chạy thêm một đoạn nữa, sau đó ta sẽ bắt ngươi rồi đập bẹp ra!"

Lục Mộng Thần ráng đè nén sự đau đớn trên người, cố sức phi hành thật nhanh. Đang bay được khoảng hai trăm dặm, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức hiểu ra, nếu hắn cứ phi hành như thế này thì sẽ trở thành mục tiêu quá lộ liễu, chẳng trách Minh Phi có thể dễ dàng tìm được hắn. Xem ra, chắc phải tìm một nơi để ẩn nấp, như là đâu đó ở trên mặt đất chẳng hạn.

Lục Mộng Thần cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất hình như có một tòa thành, có lẽ diện tích cũng không nhỏ. Tòa thành này có đủ các loại kiến trúc cần thiết, và đầu người chen chúc."Nơi đây hẳn là một địa phương đông đúc, chắc Minh Phi sẽ không dễ tìm được mình ở đây rồi." Nghĩ đến đây, Lục Mộng Thần nhanh chóng giảm dần tốc độ rồi hạ thân xuống đất.

Lục Mộng Thần từ trên không hạ xuống thần không hay quỷ không biết. Hắn đi trên ngã tư đường rộng rãi, mọi người đi lại xung quanh, hai bên đường phố bày đầy các hàng quán lớn nhỏ bán đủ các thứ thực phẩm và vật dụng thường ngày, tiếp tục đi ra ngoài, còn có rất nhiều cửa hiệu, có tiệm vải, lữ điếm, tiệm giặt, trà quán.... .

Lục Mộng Thần mới đi được vài bước, đang chuẩn bị tìm một chỗ ẩn núp thì đột nhiên có một cỗ tửu hương nguyên chất truyền tới, rồi len lỏi vào tận trong phế phổi. Toàn thân hắn lập tức cảm thấy thư thái, ngay cả sự đau đớn trên người cũng tựa như đã biến đi mất.

"Hảo tửu! Hảo tửu a!" Lục Mộng Thần khen một tiếng, rồi lần mò theo tửu hương mà tìm đến một ngôi tửu quán. Trước cửa tửu quán có một lá tửu kỳ tung bay phất phơ theo gió, trên mặt viết mấy chữ đại tự đỏ rực: Thái Dương Tửu Gia.

Nguyên tố tham lam trong lòng Lục Mộng Thần lại bùng dậy, hắn nhớ tới những ngày còn ở tại Mộng Thần phong, hắn và tiểu Hầu ở chung với nhau, ngày nào cũng có mỹ tửu làm bạn a! Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã bước vào Thái Dương tửu gia.

"A, khách quan tới! Xin mời vào bên trong, xin mời ngài ngồi ở đây!" Một tên điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy Lục Mộng Thần bước vào, liền vội vàng tiến đến nghênh tiếp.

"Được, được!" Lục Mộng Thần trả lời gã, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, trong đầu vẫn nhớ tới rượu ngon, liền vội vã nói: "Tiểu nhị, nơi này có rượu ngon gì, hãy đem ra đây trước cho ta mười cân!"

"Mười cân?" Tiểu nhị nhìn Lục Mộng Thần với vẻ khó tin. Sau khi trải qua sự trui luyện của Thiên giới lôi điện, cơ thể Lục Mộng Thần đã trở nên mười phần hùng tráng, mặc dù tướng mạo không tỏ ra điều gì, nhưng những cơ bắp chắc nịch đã khiến cho toàn thân hắn từ đầu đến chân đều toát lên vẻ nam tính.

"Đúng vậy, mười cân, hãy mau mang lên đây!" Lục Mộng Thần bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhất thời bức ra một cỗ khí thế lăng lệ ép ra ngoài.

"Dạ, dạ!" Gã tiểu nhị sợ đến ríu cả lưỡi. Nhìn bộ dạng của Lục Mộng Thần, gã đoán hắn có lẽ là võ lâm hiệp khách gì đó, với loại người này, càng ít dây vào thì càng tốt.

Một vò rượu lớn được đưa lên, Lục Mộng Thần rót rượu vào cái chén lớn, rồi cạn một hơi liền hai mươi chén. Rượu ngon vào bụng, khiến hắn cảm thấy vô cùng sướng khoái, tửu ý dâng trào, và bắt đầu có chút say, tuy nhiên, bản thân hắn lại tựa hồ như rất thoải mái, ngay cả thương thế trên người cũng có vẻ tốt hơn trước nhiều. Lục Mộng Thần lại bưng chén lên, ngẩng đầu chuẩn bị uống, thì đột nhiên phát hiện ở trước mặt mình khoảng năm sáu thước có một cái bàn bốn người ngồi, nam phụ lão ấu đều có đủ. Trên lưng họ đều có đeo bảo kiếm.

Lão nhân ngồi bên trái tuổi khoảng lục tuần, vóc người gầy gò. Ngồi bên phải là hai cẩm y thanh niên, mày kiếm mắt sao, khí vũ bất phàm. Còn ngồi chính giữa là một hồng y thiếu nữ, dung mạo như hoa, dáng người đầy đặn lả lướt, trong lúc ánh mắt lưu chuyển thì phát ra quang mang nhiếp hồn người, quả là một mỹ nhân thành thục.

Mặc dù không thể sánh được với vẻ đẹp mỹ lệ thanh trần thoát tục của Diệu Nhiên sư tỷ, nhưng mỹ nhân trước mặt kia cũng đủ để khiến cho hai mắt của Lục Mộng Thần sáng rực lên. Vừa có hơi men, lại thêm nguyên tố tham lam tác động và che mờ đi bản tính, nên giờ đây ánh mắt của Lục Mộng Thần lại lộ ra thần sắc si mê, nhìn đắm đuối vào hồng y thiếu nữ kia.

Nữ nhân vốn rất mẫn cảm. Hồng y thiếu nữ tựa như cảm thấy được có một đôi mắt háo sắc đang nhìn mình không chớp, vì vậy mà tính tình của một thiên kim tiểu thư được dưỡng thành nhiều năm lập tức nổi lên, nàng vỗ bốp một cái lên bàn, cất giọng yêu kiều quát: "Dâm tặc to gan! Giữa ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên dùng đôi mắt háo sắc nhìn bổn cô nương! Chẳng lẽ chán sống rồi chăng?!"

Hai tên cẩm y thanh niên anh tuấn đang ngồi bên cạnh nàng cũng đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn Lục Mộng Thần, phẫn nộ quát: "Hừ! Dâm tặc lớn mật, dám khi dễ môn hạ phái Không Động chúng ta! Sư muội, hãy chờ xem chúng ta giúp muội giáo huấn tên dâm tặc này thế nào!"

Lục Mộng Thần trước tiên thấy hồng y thiếu nữ tức giận, sau lại thấy hai cẩm y thanh niên làm ra dáng muốn ra tay đến nơi, nên trong lòng hơi run, thầm nghĩ chính mình lại không thể khống chế được bản thân! Mặc dù đã lãnh ngộ được một ít sự mầu nhiệm của Đại Viên Mãn tâm pháp của Phật Tông, nhưng rốt cuộc vẫn còn bị tham lam nguyên tố lén lút thừa cơ đột nhập.

Lục Mộng Thần tự biết mình sai, hơn nữa đối phương chỉ là phàm nhân, vốn không nên xung đột với họ, vì vậy mà cúi đầu xuống không để ý tới họ nữa.

Hai thanh niên kia thấy thế thì lại tưởng Lục Mộng Thần e sợ, nên ngạo khí bốc cao, đưa tay rút kiếm rồi lao tới. Hai thanh trường kiếm giống như hai con giao long, mang theo kiếm thế trùng trùng điệp điệp đâm thẳng vào hai vai của Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần không thèm để ý đến hai thanh niên kia. Trong mắt hắn, bọn chúng chỉ giống như hai tiểu hài tử đang múa loạn kiếm gỗ mà thôi. Thấy Lục Mộng Thần vẫn không tránh, hồng y thiếu nữ không nhịn được, bật kêu "A!" lên một tiếng, lộ ra thần sắc kỳ quái. Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào Lục Mộng Thần, đột nhiên một luồng gió thơm thổi tới, hai thanh kiếm tựa như bị hất bay trở về. Hai thanh niên nọ chỉ cảm thấy một cỗ cường lực ập tới, đẩy lùi bọn chúng ra sau. Kể cũng lạ, hai thanh niên kia vừa lui về đến cạnh bàn thì lực lượng đó liền biến mất, cả hai người cũng không bị thương gì cả.

Lúc này đã có một bạch y nữ tử đứng chắn ở giữa, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, cất giọng lạnh lẽo nói: "Hắn là của ta, bất cứ ai trong các ngươi cũng không thể gây thương tổn đến hắn!"

Hai thanh niên kia vừa đưa mắt nhìn sang đối phương thì lập tức sững sờ, đứng ngây cả người.

Quả thật là tiên nữ giáng trần! Bạch y nữ tử này thật là quá mỹ lệ, toàn thân nàng toát ra nét thanh trần thoát tục, hoàn toàn không vướng chút bụi trần nào. Chỉ một cái nhấc tay hay cất chân cũng đều tỏa ra một loại mỵ lực làm động lòng người. Xiêm y bạch sắc không vương chút bụi, mái tóc đen mượt buông xõa trên vai, toàn thân thánh khiết giống như suối nước trong cốc núi, cực kỳ ưu nhã như mây trắng cuối trời, lại tựa như ánh trăng sáng giữa không trung tỏa sáng xuống thế nhân.

Không chỉ có hai thanh niên kia là đứng ngây ngốc ra. Cả tiểu nhị và tất cả các khách nhân trong quán cũng đều ngơ ngẩn thất thần, bởi vì bọn họ từ trước đến nay chưa được gặp một trang tuyệt sắc giai nhân như thế bao giờ cả!

Bạch y nữ tử này không phải ai xa lạ, chính là Minh Phi cung chủ. Nàng đã truy đuổi một đoạn đường đến đây, vừa thấy có người lấy kiếm đâm Lục Mộng Thần, mặc dù nàng biết những kẻ phàm tục này không thể gây thương tích cho Lục Mộng Thần được, tuy nhiên, nàng vẫn không thích như thế. Nàng đã xem Lục Mộng Thần giống như món đồ chơi của mình, nên quyết không để cho người khác xúc phạm đến hắn.

Lục Mộng Thần thở dài một tiếng, cảm thấy lại thất bại nữa rồi. Hắn không ngờ việc mình đã ẩn nấp trong tửu quán thế này mà vẫn bị Minh Phi tìm thấy được, vì thế mà cảm thấy tâm tàn ý lạnh.

Minh Phi quay đầu lại nhìn, thấy Lục Mộng Thần đang cúi đầu ảo não, thần sắc cực kỳ u ám, quả thật so với bị đánh một trận còn khó chịu hơn nhiều, vì vậy mà trong lòng cao hứng vô cùng. Nàng chọn một cái bàn trống gần đó ngồi xuống, rồi mỉm cười đắc ý nhìn Lục Mộng Thần với vẻ trào phúng cười cợt.

Hồng y thiếu nữ thấy bộ dạng thần hồn điên đảo của hai vị sư huynh, dường như không còn để nàng vào mắt nữa, nên không khỏi tức giận, sẵng giọng nói: "Đại sư huynh, nhị sư huynh, các người thấy thế nào! Chẳng lẽ đã quên phải giáo huấn tên dâm tặc kia rồi hay sao?!"

Hai tên thanh niên như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, đang chuẩn bị hành động, thì đột nhiên nghe tiếng lão nhân kia quát: "Khổng Phương, Mạnh Đông, không được sinh sự! Mau ngồi xuống." Thì ra lão nhân đó nhìn thấy Lục Mộng Thần vẫn trấn tĩnh như thái sơn, dù núi có sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc, thì biết được đối phương hẳn phải là một cao thủ cao thâm khó dò. Hơn nữa, lại có nữ tử tuyệt sắc kia vừa đột nhiên xuất hiện, mà tu vi của nàng cũng không thể đo lường được. Chỉ sợ rằng bốn người bọn họ có liên thủ vây công thì vẫn không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong hai người bọn họ.

Gừng càng già càng cay! May mà lão nhân này cũng rất anh minh.

Những thực khách ở xung quanh cũng sực tỉnh lại. Ai nấy dường như vừa nuốt phải thứ gì gây hưng phấn nên đều nhìn chằm chằm vào Minh Phi, ngay cả rượu cũng quên uống. Minh Phi cảmg giác được những ánh mắt nóng bỏng của chúng nhân, trong lòng có chút không thoải mái, chỉ "hừ" lạnh một tiếng, rồi khẽ phóng ra một cỗ lãnh khí, khiến tất cả những người có mặt tại trường đều phải rùng mình một cái.

Thật ra Minh Phi đã hạ thủ lưu tình, những phàm nhân này ở trong mắt nàng chẳng khác nào những con kiến nhỏ nhoi. Nàng vốn không thèm để ý đến bọn họ. Hơn nữa, Tu Chân giới cũng có quy định, hoàn toàn nghiêm cấm những người Tu Chân không được gây nhiễu loạn đến các sinh hoạt thường nhật của phàm nhân.

Chúng nhân thấy vậy thì liền biết ngay nữ tử xinh đẹp này thật không nên trêu vào, nên chỉ đành vứt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mà quay trở lại với công việc của mình, ai uống rượu thì tiếp tục uống rượu, ai ăn cơm thì tiếp tục ăn cơm. Chỉ trong chốc lát, tửu quán đã khôi phục lại trật tự như cũ.

Đột nhiên trong lúc đó, một loạt tiếng ngựa hí và người quát vang lên, mấy đại hán lực lưỡng ăn mặc quái dị, lưng đeo lang nha bổng cực lớn, rầm rộ bước vào. Một người trong đó quát lên: "Tiểu nhị, mau đem rượu và thức ăn ngon lên đây, gia gia ngươi đói rồi!"

Tiểu nhị nghe thế thì luôn miệng vâng dạ đáp lại, rồi luống cuống chạy vào hậu đường để lấy rượu và thức ăn.

Mấy tên đại hán to lớn này có dáng vẻ bề ngoài rất tráng kiện, nhưng trông chúng lại không giống người Trung Nguyên chút nào, có lẽ là người phiên bang cũng nên. Đột nhiên, cả đám đại hán đều cảm thấy trước mặt sáng rực hẳn lên, thì ra bọn chúng đã nhìn thấy được nữ tử tuyệt sắc đang ngồi ở một cái bàn cách đó chừng năm thước.

Xem ra đám người này có lẽ chưa từng trông thấy nữ tử nào xinh đẹp mỹ lệ như vậy, chẳng những thế mà trong bọn chúng lại còn có tên bị chảy cả máu mũi ra nữa."Hắc hắc, tiểu cô nương đẹp quá! Mau mau đến đây bồi tiếp bổn đại gia uống rượu giải buồn nào!" Một tên đại hán vừa cười tít mắt, vừa đi về phía Minh Phi.

Minh Phi khẽ nhíu mày.

Lúc này lão nhân ngồi bên cạnh chợt nhẹ giọng thì thầm với hồng y nữ tử: "Mấy người này chính là tứ đại ác nhân trong giang hồ. Bọn chúng có võ công rất cao cường, và ngày thường vẫn làm đủ các chuyện xấu. Chúng ta không nên xen vào chuyện của người khác, để tránh rước họa vào thân." Lão nhân quả là có thâm ý, lão muốn mượn tay của tứ đại ác nhân để thăm dò Lục Mộng Thần và Minh Phi, xem thử thực lực của bọn họ rốt cuộc là mạnh đến mức nào.

Nhìn mấy tên ác hán thiển cận, dám buông ra những ngôn từ thô lỗ cộc cằn với Minh Phi, vốn đường đường là một vị cung chủ tôn nghiêm của Nghiễm Hàn cung, Lục Mộng Thần nhịn không nổi nữa, hắn vỗ mạnh một cái lên bàn, rồi đứng bật dậy, quát: "Đứng lại!"

Tiếng quát ấy đã làm chấn động màng nhĩ của mọi người, khiến cho ai nấy đều bị ù tai và trong đầu không ngớt vang lên những tiếng oong oong. Tứ đại ác nhân dừng bước quay đầu lại nhìn, thì chỉ thấy một người trẻ tuổi khôi ngô đang tức giận giương mắt nhìn chúng. Bọn chúng vốn đã hoành hành nhiều năm trên giang hồ, tự hồ chưa nghe đến người này, vì vậy sự can đảm cũng tăng lên, rồi bật một tràng cuồng tiếu, nói: "Tên tiểu tử ngươi có lẽ đã chán sống rồi phải không?"

"Thật là to gan! Các ngươi dám vô lễ với Minh Phi cung chủ, tội này thật không thể tha!" Lục Mộng Thần hiên ngang dõng dạc nói.

"Tiểu tử kia, mau rút binh khí ra. Gia gia ngươi trước giờ không hà hiếp người tay không tấc sắt!" Tứ đại ác nhân vừa nói vừa rút lang nha bổng ở sau lưng ra, giương nanh múa vuốt trông rất hung hăng.

Lục Mộng Thần chỉ khẽ phất tay phải một cái, rồi tựa như có pháp thuật, thanh Vân Vụ kiếm màu trắng bạc cự đại đã xuất hiện trong tay. Hắn khẽ dùng chút sức, thì thanh Vân Vụ kiếm đã chớp nhoáng chặt gãy lang nha bổng của bốn người.

Coong đinh đang! Bốn ngọn lang nha bổng bị chém gãy lìa và rơi xuống đất. Tứ đại ác nhân giống như trúng phải độc chú, quả thật không dám tin vào mắt mình. Bởi vì chỉ với một chiêu mà đối phương đã chém gãy binh khí của mình, thật đúng là quái vật chứ không phải người mà! Bọn chúng khẽ đưa mắt nhìn nhau, do tâm ý tương thông, nên bọn chúng không hẹn mà đều vội vàng co giò bỏ chạy.

Minh Phi thấy Lục Mộng Thần ra mặt giải vây cho mình, thì tận sâu trong đáy lòng cũng có đôi chút cảm kích. Thật ra với thực lực của nàng, muốn đối phó với mấy tên ác nhân này thì cũng chỉ dễ dàng như đạp chết vài con kiến mà thôi, tuy nhiên, bởi vì địa vị của nàng cực cao, thật không đáng dây dưa vào mấy kẻ phàm nhân này chút nào.

Lão nhân ngồi bàn bên kia nhìn sững vào thanh Vân Vụ kiếm màu trắng bạc cực lớn trong tay Lục Mộng Thần, thấy được bên trong có mây mù cuồn cuộn bốc hơi, thật là thập phần kỳ diệu. Nhìn ngắm một lúc lâu, rốt cuộc lão cũng lên tiếng với giọng run run đầy khích động: "Xin..... hỏi..... phải chăng các hạ chính là......Kim Dương Kiếm Thần?"

Trong điếm cũng có vài người là nhân sĩ võ lâm, vừa nghe xong câu hỏi của lão nhân ấy thì ai nấy đều ngẩng lên nhìn Lục Mộng Thần chằm chằm.

Thật không ngờ, mười năm trước tạo ra vở kịch ầm ĩ tại Kiếm Thần sơn trang, vậy mà mười năm sau vẫn còn có người nhận ra hắn. Lục Mộng Thần chỉ cười cười ngồi xuống, không nói gì cả.

Lão nhân thấy vậy thì càng thêm khẳng định phán đoán của mình là đúng, lão khích động la lên: "Đúng rồi, tôn giá nhất định là Kim Dương Kiếm Thần Lục Mộng Thần rồi. Trên tay tôn giá chính là thanh Vân Vụ kiếm, quyết không sai. Nó đã chứng minh điều đó!"

Lời này vừa thốt ra, lập tức dẫn đến vô số sóng gió........

*****

Toàn bộ võ lâm thực khách trong khách điếm đều nhốn nháo cả lên.

Phàm là võ lâm nhân sĩ, có ai mà chẳng biết đến cái tên Kim Dương Kiếm Thần chứ? Hắn đã từng một thời là thần tượng trong lòng khách giang hồ! Vì vậy mà ngay lúc đó, chợt lại có rất nhiều người từ bên ngoài phóng vào khách điếm. Ai ai cũng mang theo đao kiếm, vẻ mặt hưng phấn, đều tranh nhau đến xem vị tân kiếm thần đã thất tung trong võ lâm suốt chín, mười năm nay.

Trong nhất thời, tình cảnh nơi đây đột nhiên lại trở nên náo nhiệt vô cùng. Khắp nơi đều là người võ lâm. Ai nấy đều không nói gì, chỉ hưng phấn nhìn Lục Mộng Thần, nhìn chằm chằm vào thanh Vân Vụ kiếm trong truyền thuyết ấy.

Minh Phi không dám tin vào mắt mình nữa, thật không ngờ tiểu tử Lục Mộng Thần này lại có danh tiếng vang dội ở trong võ lâm đến như thế! Xem ra Thần Yên chân nhân đã nói không sai! Tiểu tử này thật sự rất kỳ quái! Minh Phi nhịn không được, chợt bật lên tiếng cười như chuông bạc: "Hừ! Bằng vào ngươi cũng có thể làm Kim Dương Kiếm Thần sao? Thật là bất ngờ a! Ha ha ha."

Lục Mộng Thần nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên, nói không ra lời. Dù sao thì khi ở trước mặt Minh Phi cung chủ tiếng tăm lẫy lừng, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên đệ tử thấp kém mà thôi.

Ánh mắt của võ lâm nhân sĩ hiện diện tại trường đều tỏ ra kinh ngạc, không ngờ nữ tử xinh đẹp này lại dám chế giễu Kim Dương Kiếm Thần trong truyền thuyết! Nhưng ngay sau đó, thì mọi người lại dâng lên cơn phẫn nộ. Dường như lời nói của Minh Phi đã vũ nhục đến thần tượng trong lòng họ. Trong nhất thời, chúng nhân đều cực kỳ khích động, mơ hồ hình thành một bầu không khí căng thẳng và khẩn trương.

Minh Phi là người như thế nào? Tự nhiên nhìn thấy một đám phàm nhân đối với Lục Mộng Thần cực kỳ sùng kính, và những sự ngưỡng mộ đó chính là phát ra từ tận đáy lòng của họ. Điều đó đã khiến cho nàng vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy kỳ quái. Chỉ trong thoáng chốc, nàng tựa hồ như đã thay đổi cái nhìn với Lục Mộng Thần.

"Kim Dương Kiếm Thần!" Không biết ai đó hô lên một tiếng, rồi sau đó những người khác cũng hô theo, những tiếng hô ấy cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác, kéo theo tất cả người xung quanh cùng hô vang. Chúng nhân càng hô càng hưng phấn, thanh âm càng lúc càng to, cơ hồ làm chấn động cả toàn thành, cả ngã tư đường cũng đầy người chen chúc nhau để xem náo nhiệt.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Mộng Thần chứng kiến được cảnh này, nên hắn còn có thể tiếp nhận chút ít. Nhưng Minh Phi thì có chút không nhẫn nhịn được, chỉ khẽ chau mày, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía, dường như đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy.

Bỗng nhiên thân hình của Minh Phi chợt biến mất vào hư không. Điều này làm cho tất cả những người đang vây quanh đều cả kinh thất sắc. Bọn họ không hề thấy Minh Phi làm sao biến mất, dù lúc đó không ai chớp mắt cả, thế nhưng vẫn chẳng thấy được chút gì.

Thanh âm lạnh như băng của Minh Phi chợt truyền đến tai Lục Mộng Thần: "Lục Mộng Thần, ta hạn cho ngươi trong thời gian một nén nhang, phải chạy càng xa càng tốt! Nếu bị ta bắt lại hoặc phát hiện ngươi còn ở thành này, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Nghe được tiếng truyền âm của Minh Phi, Lục Mộng Thần đột nhiên minh bạch, nàng không ra tay đánh hắn ở trước mặt chúng nhân là đã chừa cho hắn mặt mũi rồi. Xem ra, nơi này thật không phải là chỗ nên ở lâu, tất phải nhanh chóng bỏ chạy để giữ mạng là hơn! Lục Mộng Thần nghĩ tới đây, thân thể thoáng chớp động, liền ngự lên Vân Vụ kiếm mà bay đi.

Rất nhiều người võ lâm đang chen chúc ở phía dưới thấy vậy thì ngây ngốc cả ra. Họ nhìn thuật phi hành ngự kiếm thần kỳ ấy mà trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ. Đột nhiên trong đám người có tiếng ai đó gấp rút hỏi: "Kim Dương Kiếm Thần, xin hỏi khi nào ngài sẽ lại xuất hiện trong võ lâm? Kiếm Thần sơn trang của Dương lão tiền bối vẫn còn đang chờ ngài và tiểu thư đấy!"

Lục Mộng Thần nghe lời đó, thân hình đột ngột dừng lại giữa không trung. Đúng vậy, Dương Liễu Tùng Dương lão tiền bối là nhạc phụ của hắn, đã mười năm rồi không gặp lão nhân gia! Nhưng mà Thanh Dao được ta đưa đi, sau đó lại bị Ma tôn hại chết, ta làm sao còn mặt mũi để đi gặp nhạc phụ đây? Bây giờ đào mệnh quan trọng hơn, chờ sau khi Thanh Dao hồi sinh thì sẽ quay về Kiếm Thần sơn trang cũng chưa muộn.

Lục Mộng Thần đã có chủ ý, liền quay xuống dưới nói: "Đến lúc thích hợp, ta tự nhiên sẽ trở về Kiếm Thần sơn trang bái kiến nhạc phụ. Chư vị, hẹn ngày gặp lại!" Hắn vừa nói xong thì cũng tức khắc tăng tốc, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.

Những người ở bên ngoài khách điếm nhìn thấy Kim Dương Kiếm Thần rời đi, chẳng những họ không hề bất mãn, mà trái lại, chỉ còn nỗi tiếc ngẩn ngơ. Đặc biệt là hồng y thiếu nữ kia, trên mặt càng lộ vẻ thất vọng, nàng thật không ngờ rằng, người vừa rồi nhìn mình say đắm lại chính là Kim Dương Kiếm Thần đỉnh đỉnh đại danh trong võ lâm, và cũng là thần tượng mà nàng từ nhỏ đến lớn vẫn được nghe sư phụ ca ngợi a! Không ngờ ngày hôm nay mình còn trách móc thần tượng của mình nữa! Giờ đây nàng cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng đáng tiếc là Kim Dương Kiếm Thần đã bỏ đi, chắc sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tin tức Kim Dương Kiếm Thần hiện thân chỉ trong nháy mắt đã truyền đi khắp võ lâm, và Kiếm Thần sơn trang chính là nơi đầu tiên nhận được tin này. Khi có người báo lại cho Dương Liễu Tùng biết thì ông chỉ thở dài một tiếng, không nói gì cả.....

oooOooo

Lục Mộng Thần điên cuồng bay suốt mấy trăm dặm, sớm đã không phân biệt được phương hướng nữa. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy phía dưới là một khu rừng rậm, tâm niệm chợt động, Lục Mộng Thần liền nhanh chóng hạ xuống.

Không một tiếng động, một luồng hơi lạnh khổng lồ bất ngờ ập tới, mãnh liệt giáng vào lưng Lục Mộng Thần. Mặc dù hắn không có cảm giác đau đớn gì, nhưng tốc độ hạ xuống của bản thân cũng vì thế mà trở nên nhanh hơn, giống như một tia chớp lao vào khu rừng trên đỉnh núi.

Oành! Cây cối trong phạm vi mấy chục thước đều rào rào gãy đổ, ở trên mặt đất cũng hiện ra một cái hố to, bụi bay mù mịt, làm cho vô số chim chóc cùng muôn thú kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Cũng may là trong một sát na trước khi bị trúng đòn tập kích, Thần Nhật chiến giáp đã kịp thời hiện ra bảo vệ da thịt của Lục Mộng Thần, nên hắn mới không thụ thương, tuy nhiên, bị lực lượng cường đại đánh trúng thì cũng đủ làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn nhộn nhạo không thôi. Hơn nữa, trước đó hắn vốn đã thụ thương không ít, giờ đây thương thế chồng chất, lại càng làm cho toàn thân hắn đau đớn hơn. Lúc này, hắn đang nằm sõng soài không nhúc nhích trên mặt đất.

Thật là thê thảm! Lục Mộng Thần từ lúc sinh ra tới giờ, e rằng chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như thế này, bị một nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc hành hạ làm cho sống dở chết dở, lên trời không thể, xuống đất không xong. Hắn cắn chặt răng cố nhịn cơn đau, trong lúc còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, và ai đã tập kích sau lưng mình, thì đột nhiên có một giọng cười quen thuộc truyền vào tai.

"Ha ha ha! Từ từ chơi đùa thật là hay! Lục Mộng Thần, chiêu "Tống Quân Nhập Úng" này mùi vị thế nào? Ta biết khi ngươi rơi xuống đã có bộ chiến giáp kia bảo vệ, nên ngươi sẽ không chết đâu, ha ha! Không ngờ một chưởng vừa rồi của ta dùng lực rất vừa vặn, vừa không gây tổn thương trầm trọng đến ngươi, lại vừa có thể khiến cho tốc độ hạ xuống của ngươi nhanh hơn. Thật là thú vị! Ha ha ha ha ha!"

Minh Phi đứng cách xa Lục Mộng Thần khoảng mười thước, hai tay giơ lên, vừa nhìn vừa cười nói rất đắc ý. Lục Mộng Thần trước đây cũng đã lén lút "tập kích" sau lưng nàng, sờ soạng nàng một chút, bây giờ có thể trả lại, khiến cho hắn ngã như chó gặm phân.

Chuyện đắc ý và hưng phấn như vậy, thật là sảng khoái a!

Minh Phi sống trong mấy trăm năm qua, rốt cuộc giờ đây mới cảm thấy được một loại cảm thụ tuyệt diệu không ngôn từ nào tả được. So với cảm giác làm một vị cung chủ tôn nghiêm, cao cao tại thượng trước kia hoàn toàn không có cảm thụ giống nhau. Trước kia, có thể nói là nàng lấy lạnh lùng hà khắc mà cai quản một môn phái lớn, và được đồng đạo kính ngưỡng, mà nàng bây giờ, càng lúc càng hiển lộ ra suy nghĩ chân thật của nội tâm, muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đó, muốn chơi đùa thế nào thì sẽ chơi đùa như thế ấy. Hơn nữa, hiện nay nàng đang chơi đùa một món đồ chơi rất thỏa thích, mà món đồ chơi đó lại chính là một người còn sống.

Lục Mộng Thần lúc này không biết là nên tức giận hay là chỉ đành xuôi tay bất lực, dù là cảm thấy thế nào thì tâm tình của hắn giờ đây cũng cực kỳ phức tạp. Hắn cố gắng đứng lên, nhưng vừa khẽ cử động thì toàn thân liền cảm thấy đau đớn vô cùng, khiến hắn chịu không được, nên chỉ đành thôi không nỗ lực nữa.

Minh Phi dường như còn chưa chơi đủ, nàng nhẹ vươn hai tay chộp vào hư không, thân hình Lục Mộng Thần liền theo đó mà nhẹ nhàng bay lên. Tiếp theo đó, Minh Phi đắc ý khẽ búng mười ngón tay, vào thời khắc này, trông nàng như đang đùa giỡn khống chế một cái tượng gỗ vậy, còn Lục Mộng Thần thì bắt đầu khoa chân múa tay, không biết là đang khiêu vũ theo điệu gì.

"Ha ha ha!" Minh Phi đứng một bên nhìn Lục Mộng Thần múa loạn tay chân với bộ dạng rất hoạt kê, nên buông tràng cười hết sức vui vẻ.

Lục Mộng Thần hoàn toàn không khống chế được mình, chỉ cảm thấy tay chân dường như đang bị trói chặt và còn bị Minh Phi thao túng. Mỗi một lần khoa chân múa tay, đều làm cho toàn thân hắn đau đớn kịch liệt, hắn đã sớm đã nghiến răng nghiến lợi đến bật chảy máu, mồ hôi hột trên đầu toát ra ròng ròng.

Qua một hồi lâu, Minh Phi rốt cuộc cũng mất đi hứng thú thao túng tượng gỗ này, nhìn bộ dáng tràn đầy sự thống khổ của Lục Mộng Thần, nàng không khỏi cười thầm trong bụng. Rồi nàng đột nhiên đưa tay bắn ra một đạo bạch quang vào thân thể Lục Mộng Thần, và mỉm cười kiều mỵ nói: "Trước tiên hãy giảm bớt chút đau đớn cho ngươi, tuy nhiên, nó chỉ tạm giảm đau trong thời gian một nén nhang thôi! Ngươi hãy mau đi trốn đi, nếu lại trốn không thoát sự truy tung của ta, tất ngươi sẽ bị hành hạ như lần này vậy, nhưng càng lúc sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Sau khi cơ thể Lục Mộng Thần tiếp nhận đạo bạch quang kia, thì cơn đau đớn trên thân thể bỗng chốc được giảm bớt đi rất nhiều. Hắn vội vàng ngự kiếm bay đi, trong lúc bối rối, phương hướng hắn lựa chọn lại chính là hướng tây.

Trong thời gian một nén hương, Lục Mộng Thần điên cuồng bay đi. Trong đầu hắn giờ đây chỉ có một mong muốn duy nhất là thoát khỏi ma chưởng của Minh Phi. Với tình trạng tinh thần tập trung đến cực độ như thế, rồi vô tình rơi vào trạng thái vong ngã, khiến cho tốc độ của hắn so với lúc thường còn nhanh hơn rất nhiều!

Lúc trước chỉ có thể bay bốn, năm trăm dặm là nhiều, nhưng bây giờ thì hắn đã có thể bay suốt tám trăm dặm. Loáng thoáng ở phía trước có một dãy núi đen tuyền, cao đến tận chân mây, hiện ra ngăn cản đường bay của hắn. Lục Mộng Thần đang muốn vòng lên cao để bay vượt qua nó, đột nhiên trong thân thể lại khôi phục cơn đau đớn, nhất thời cả nội lực cũng không vận lên nổi, làm cho thân hình rơi xuống cực nhanh.

Oành! Lục Mộng Thần cảm thấy mình lại rơi xuống đất, hơn nữa lần này không giống lần trước, đất ở đây dường như là do một khối đá lớn tạo thành, lực va đập cực mạnh cùng với lực phản kháng mãnh liệt cùng giáng vào nhau, Lục Mộng Thần chỉ cảm thấy toàn thân như đứt từng đoạn kinh mạch, hắn chỉ kịp há miệng phun ra một vòi máu tươi, rồi toàn thân rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

"Xì, xì!" Một tiếng rít kỳ dị vang lên, thì ra là một con thanh xà khổng lồ dài đến mấy chục thước đang trườn đến. Khi còn cách Lục Mộng Thần chừng một thước thì liền dừng lại, cái lưỡi dài đỏ lòm như máu thè ra thụt vào trông rất khủng bố.

"Tiểu Thanh, ngươi mang người kia lên đây để ta xem xem, xem hắn rốt cuộc lại là ai mà có gan dám xông vào phạm vi thế lực của Yêu Tông chúng ta!" Một thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử từ trên đầu rắn vang lên.

Thanh xà cuộn cái đuôi cực lớn của mình lại, cuốn lấy Lục Mộng Thần rồi nâng lên cao đến đầu mình. Thì ra trên đầu rắn đang có một nữ tử kỳ lạ, trên đầu nàng đang đeo một chiếc vòng màu trắng có khắc bộ xương khô, tóc dài đen nhánh như là thác nước nhẹ nhàng chảy xuống bờ vai, cổ tay trắng nõn mang ba chiếc ngọc hoàn màu xanh biếc, chân ngọc mịn màng không mang giày, hoàn toàn để trần, nhưng nước da còn trắng hơn tuyết.

Trên người nàng chỉ mặc một cái yếm màu xanh nhạt, đại bộ phận da thịt bóng loáng trắng như ngọc đều phơi bày cả ra ngoài. Nàng có vóc người đầy đặn tràn trề mỵ lực vô hạn, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, đỉnh mũi nhọn, đôi hàng mi như vầng trăng treo trên cặp mắt mọng nước đẹp đến câu hồn nhiếp phách, mỗi cái nhấc tay động chân đều làm cho không gian tràn đầy xuân sắc.

"Ồ! Sao người này trông quen thuộc vậy nhỉ? A......là...... đúng rồi! Chính là hắn!" Nữ tử dường như vừa gặp được cố nhân, thần thái tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

Nữ tử này tiếp lấy Lục Mộng Thần, chợt phát hiện ra hắn đã bị trọng thương, liền lập tức lay động thanh xà, ra lệnh nó bò thật nhanh về hướng tòa hắc sơn trong sơn cốc trước mặt. Dọc đường đi, nàng không ngừng hoảng hốt nhìn vào khuôn mặt của Lục Mộng Thần, gương mặt này tuy không anh tuấn, nhưng trong năm năm qua, nó đã chiếm cứ một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng.

Gió mát nhẹ thổi tới, lay động mái tóc dài đen tuyền tung bay phất phơ trong gió. Nàng nhớ lại cái đêm tiêu hồn dạo đó, nhớ tới sự đau khổ buồn bã trước khi chia ly, nhớ đến cái huy hiệu hình rắn đã tặng cho hắn, nhớ tới những ngôn ngữ đã khiến người ta thương cảm lúc từ biệt.

Chữ tình là thần diệu nhất thế gian!

Ai có thể hiểu được?

Lệ chảy dài!

Nàng nhẹ nhàng cất tiếng khẽ hát lên mấy câu tình ca, dường như nàng lại nhớ tới điều thương cảm vô hạn, và rồi hai hàng lệ ngọc lã chã tuôn rơi.

Lão thiên gia! Người thật là hữu tình, đã để cho chúng ta còn gặp lại nhau!

Nàng ôm Lục Mộng Thần càng lúc càng chặt......


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-114)