← Ch.108 | Ch.110 → |
Thiên Thực Hoàn rất nhỏ, lẳng lặng bay lượn giữa không trung, thoạt nhìn thì thấy rất bình thường, bình thường không khác nào một chiếc nhẫn mà các thiếu nữ hay dùng làm đồ trang sức. Nhưng nó lại là một thần khí đỉnh đỉnh đại danh tại Thiên giới, Thiên Thực Hoàn. Uy lực bao trùm trời đất, lực công kích bá đạo dị thường. Thiên Thực Hoàn tỏa ra một đạo quang mang nhè nhẹ và nhu hòa, từ trên cao chiếu về phía Lục Mộng Thần.
Trong lòng Thập Nhị Thần Tiếu vẫn còn bị khích động, mặc dù Lục Mộng Thần với bọn chúng không có thâm giao gì, nhưng dù sao đi nữa thì đôi bên đã từng quen biết từ rất lâu rồi. Nhìn thấy đạo bạch quang nhu hòa kia chiếu về phía Lục Mộng Thần, trong lòng chúng không kiềm nổi run rẩy lo lắng. Ai ai cũng đều biết, bên trong đạo quang nhu hòa ấy có ẩn chứa một uy lực rất đáng sợ!
Trên mặt Yêu hoàng lộ ra vẻ nanh ác. Còn sắc mặt tái nhợt của Dạ Nguyệt thì hoàn toàn không có chút tình cảm nào, trông như một khuôn mặt được tạc ra từ một khối ngọc thạch, băng lãnh vô tình.
Phụp! Trên người Lục Mộng Thần chợt lóe lên một ngọn hỏa diễm bốc cháy hừng hực. Thần Nhật chiến giáp cảm nhận được nguy cơ, không đợi tâm ý của Lục Mộng Thần máy động liền tự mình hiện hình. Nhìn thấy ngọn hỏa diễm cháy rực đó bao quanh lấy thân mình của Lục Mộng Thần, sức cháy mãnh liệt thiêu đốt cả mặt đất dưới chân hắn, điều đó khiến cho Hư Vân tông chủ và Minh Phi đều phải giật mình kinh hãi. Bọn họ không ngờ chỉ sau mấy ngày không gặp, mà bộ chiến giáp của Lục Mộng Thần lại thăng cấp thêm một lần nữa, và đã trở thành hình thái của hỏa diễm! Hai người nhìn Thiên Thực Hoàn đang bay lượn trên không, trong lòng cả hai đều đang thầm suy đoán, không biết thật ra đó là món bảo bối gì mà còn lợi hại hơn cả Thập Nhị Thần Tiếu, khi ánh mắt của họ vừa nhìn đến Lục Mộng Thần, thì bọn họ bất chợt cảm thấy lo lắng vô cùng, không biết hắn có thể đối phó được với sức tấn công của Thiên Thực Hoàn không.
Đại trận của Thập Nhị Thần Tiếu hung hãn bao vây lấy Lục Mộng Thần vào giữa, lúc này Hư Vân và Minh Phi có muốn xông đến cứu hắn cũng không còn kịp nữa. Chỉ thấy những vị trí khác trong sân ngổn ngang xác chết, từng đống từng xếp cao như núi, máu chảy thành sông, tiếng chém giết và tiếng binh khí va chạm nổi lên liên hồi. Tăng nhân của Liên Hoa Tự và yêu quái của Yêu Tông đã chém giết đến phát cuồng, cả hai phe đều không ngừng có người thay nhau ngã xuống.
Hư Vân tông chủ vừa nhìn qua liền thấy tình hình bên mình bất lợi, lão vội vàng nói với Minh Phi: "Cung chủ, thí chủ cứ ở đây theo dõi chiến cuộc, lão nạp phải đến tiếp ứng đệ tử của bản môn." Minh Phi gật đầu, vào lúc sinh tử tồn vong này, lời nói cũng trở nên yếu ớt vô lực.
Hư Vân tông chủ vừa bay đi chém giết mấy chục con yêu quái, bất chợt phía trước lóe lên một đám hắc quang. Yêu Hoàng cười nanh ác và xuất hiện trước mặt lão, nói: "Hư Vân lão nhi, ba trăm năm rồi chưa động chiêu với ngươi, nào nào tới đây, hôm nay chúng ta hãy đánh cho thống khoái nhé!" Hư Vân hừ lạnh một tiếng, huy kiếm lao vào giao chiến với Yêu Hoàng.
Lục Mộng Thần ngẩng đầu lên nhìn chiếc ngọc hoàn nho nhỏ đang bay lượn trên không, trong lòng hắn chợt cảm thấy chua xót! Chiếc ngọc hoàn này là vật của hắn tặng cho Dạ Nguyệt khi nàng bị mất trí nhớ. Mặc dù Lục Mộng Thần biết nó là một kiện thần khí, nhưng hắn cho rằng với tu vi của Dạ Nguyệt, nàng căn bản không thể sử dụng được nó. Hắn không ngờ là mình đã đoán sai, dường như Dạ Nguyệt và Thiên Thực Hoàn đã hợp nhất rồi vậy, và tính cách của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa, khi Thiên Thực Hoàn nằm trong tay nàng, tựa như nàng có thể tùy ý khống chế bản thân mình một cách vô cùng dễ dàng. Thần khí, ta có đủ khả năng đối phó với thần khí không? Lục Mộng Thần ngơ ngác nhìn đạo bạch quang đang càng lúc càng tiến đến gần, mang theo uy lực cực kỳ cường đại, khiến cho hắn cảm thấy hít thở cũng là một việc khó khăn. Hắn biết rõ rằng toàn bộ chân nguyên trong người mình đã hoàn toàn cạn kiệt, nếu muốn tiếp tục sử dụng Lăng Phong thần chỉ là một điều không thể.
"Dạ Nguyệt......nàng thật sự muốn dồn ta vào chỗ chết sao?" Lục Mộng Thần nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Dạ Nguyệt, giọng nói run rẩy, liệu đây có phải là nàng Dạ Nguyệt đã vì cứu hắn mà bất chấp tính mạng hay không? Có còn là nàng Dạ Nguyệt từng ôm hắn da diết hay không? Có còn là nàng Dạ Nguyệt có tấm lòng lương thiện nữa hay không? Lục Mộng Thần thật sự muốn tự cười chính bản thân mình, tại sao lại để Dạ Nguyệt sau khi chết đi sống lại, mất đi trí nhớ và quên hết cả ký ức về hắn. Mà điều đau lòng nhất lại là chính tay hắn đã trao tặng Thiên Thực Hoàn cho nàng, để hôm nay nó trở thành hung khí kết thúc cuộc đời của hắn.
Lúc này quang mang của Thiên Thực Hoàn được gia tăng, tà quang trong mắt Dạ Nguyệt cũng đại thịnh, vẻ mặt hờ hững nói: "Hôm nay không một người nào của Liên Hoa Tự sẽ thoát khỏi cái chết!"
"Dạ Nguyệt......" Lục Mộng Thần nhìn khuôn mặt biến dạng của Dạ Nguyệt, từ đáy lòng hắn nổi lên một nỗi đau giằng xé. Hắn không biết việc đã tặng Thiên Thực Hoàn cho Dạ Nguyệt là đúng hay sai. Mặc dù Thiên Thực Hoàn là một món thần khí, nhưng hình như chính bản thân nó đã làm cho tính cách của Dạ Nguyệt thay đổi hoàn toàn, khiến nàng trở nên lãnh khốc, tà ác! Lòng hắn chợt trùng xuống, dòng nước mắt bi phẫn không kìm nổi, trào ra đầy mặt hắn, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên hai má hắn......Xoẹt, xoẹt! Ngọn hỏa diễm trên Thần Nhật chiến giáp lập tức đốt khô những giọt nước mắt đó.
Yêu một người, nguyện sẽ vì nàng mà không tiếc tính mạng. Lục Mộng Thần sau một lúc bi ai, hắn quyết định vì Dạ Nguyệt mà nhận lấy tất cả hậu quả. Cho dù trong người hắn chân nguyên đã khô kiệt, nhưng hắn vẫn còn một chiêu cuối cùng đó chính là "Mộng Lý Hồ Đồ", hắn hy vọng chiêu này có thể giúp cho Dạ Nguyệt tỉnh lại, nếu được thế thì hắn chết cũng không hối hận.
Cuối cùng thì luồng bạch quang của Thiên Thực Hoàn cũng hạ xuống chạm đến Thần Nhật chiến giáp, hai món lợi khí của Thiên giới gặp nhau, bắt đầu phát ra những âm thanh xì xì, xèo xèo. Ngọn hỏa diễm ở trên Thần Nhật chiến giáp bắt đầu lụi dần, sức hủ thực (ăn mòn) mãnh liệt của đạo bạch quang tỏa ra từ Thiên Thực Hoàn đã hoàn toàn xâm nhập đến lớp ngoài của Thần Nhật chiến giáp. Vẻ mặt bi thương của Lục Mộng Thần dần dần mất đi, thay vào đó là sự tự tin và quyết tâm sắt đá, hắn nhẹ nhàng huy động Vân Vụ kiếm, mũi kiếm chầm chậm hướng về phía Dạ Nguyệt.
Vừa rồi thi triển Lăng phong thần chỉ, chân nguyên trong cơ thể hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, làm cho lúc này hắn phải cố gắng hết sức mới nâng được kiếm lên. Hắn bây giờ chỉ hy vọng có thể hoàn thành một chiêu trong Mộng Thần kiếm pháp, để có thể vào thời khắc sinh tử, cứu vãn được bản tính của Dạ Nguyệt. Có lẽ, trên đời này, chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất nỗi đau trong lòng Dạ Nguyệt. Hắn không hành động, thì không còn người thứ hai có thể cứu nàng nữa.
Dạ Nguyệt nhìn thấy luồng bạch quang của Thiên Thực Hoàn dần dần xuyên thủng Thần Nhật chiến giáp của Lục Mộng Thần, ánh mắt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nàng nhẹ nhàng phất tay, Thiên Thực Hoàn đột nhiên xoay tít, phát ra một đạo quang mang mãnh liệt hơn, vọt nhanh về phía Lục Mộng Thần. Quả thật là nàng đang muốn tốc chiến tốc thắng.
Trong một sát na, Thần Nhật chiến giáp đã bị ăn mòn hoàn toàn, chỉ để lại một tiếng ngâm ai oán. Bạch quang cứ thế tiến sâu vào trong, da thịt của Lục Mộng Thần ngay lập tức biến thành một mảng máu tươi, không ngừng chảy loang ra mặt đất, tốc độ ăn mòn cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ xương cốt của Lục Mộng Thần đã lộ hết ra.
"Mộng Thần!" Minh Phi kêu lên một tiếng thê lương, nàng bất chấp đến an nguy của bản thân, mà lao về phía trước. Oành! Lực phản chấn của Thần Tiếu đại trận lập tức hất bắn nàng ra xa đến mấy chục thước.
Mộng Lý Hồ Đồ!
Ai là người trong mộng mà không hồ đồ? Chỉ cần tỉnh mộng là tốt rồi. Tỉnh mộng là tốt rồi.
Huyết nhục trên cơ thể của Lục Mộng Thần hoàn toàn tiêu biến, bạch quang của Thiên Thực Hoàn tiếp tục ăn mòn lấy xương cốt và nội tạng của hắn.
Minh Phi lòng đau như cắt, nàng lao đến hết lần này tới lần khác, đến nỗi toàn thân trọng thương, cho đến khi nàng không thể động đậy được nữa. Hư Vân tông chủ đang kịch chiến với Yêu hoàng, ông thoáng quay đầu nhìn lại, thấy xương cốt của Lục Mộng Thần đang bị ăn mòn, thì tan nát cả tâm can."Mộng Thần!" Hư Vân tông chủ kêu lên một tiếng bi ai.
Vân Vụ kiếm vẫn đang từ từ chuyển động, trong khi chuyển động, trên thân kiếm rơi xuống từng chút, từng chút mạt phấn, kiếm cũng đang bị ăn mòn.
Còn năm tấc.
Còn bốn tấc.
Còn ba tấc.
Còn hai tấc.
Còn một tấc.
Vân Vụ kiếm cuối cùng cũng hoàn thành một chiêu kiếm hoàn chỉnh: Mộng Lý Hồ Đồ.
Chỉ điểm nhẹ một chút, Vân Vụ kiếm như thể vừa trải qua một quá trình di động rất trầm trọng. Vào đúng lúc Vân Vụ kiếm hoàn thành chiêu thức, thì toàn bộ xương cốt của Lục Mộng Thần đã bị ăn mòn hết, rồi tất cả biến thành một đống tro màu trắng từ từ rơi xuống mặt đất. Còn Vân Vụ kiếm cũng chỉ còn lại mỗi cái chuôi kiếm, sau khi kiếm chiêu hoàn thành, thân kiếm cũng thành bụi phấn rơi xuống mặt đất.
Vì yêu một người, Lục Mộng Thần đã xem tình yêu hơn cả tính mạng của mình. Hắn quyết sẽ không hối hận, bởi vì cũng đã từng có người vì hắn mà làm như vậy.
Đó chính là ái tình. Sống và chết không thể so sánh, yêu và hận khắng khít bên nhau.
Có lẽ sau rất nhiều năm nữa, mọi người nhớ lại giai đoạn lịch sử này, đều sẽ bồi hồi không nguôi. Một mối tình làm cảm động cả thiên địa, chính là mối tình được nảy sinh trong sinh tử.
Xương cốt của Lục Mộng Thần đã hóa thành hư không. Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo lam quang vọt lên, phá tan bức màn chắn của Thiên Thực Hoàn, phá tan Thần Tiếu đại trận, rồi bay thẳng về phía chân trời xa xa.
Cả không gian dường như không còn gì tồn tại. Nhưng thân thể của Dạ Nguyệt như trúng phải một tia sét, làm nàng giật mình sửng sốt, rồi từ trên cao hạ xuống. Quang mang của Thiên Thực Hoàn cũng đột nhiên tắt lịm, khôi phục lại hình dạng ban đầu, và cũng theo nàng nhanh chóng rơi xuống đất.
Oành....... từ trên không trung chợt truyền đến một tiếng nổ vang rền, cả bầu trời chợt mở ra một vết nứt, có hai vị Thiên Quân thân mặc kim giáp từ trên trời hạ xuống. Ngay sau đó từ bốn phương đông, tây, nam, bắc cũng có bốn vầng mây mang bốn màu thanh, hồng, bạch, tử bay đến. Những tiếng rồng ngâm, tiếng hổ gầm, tiếng chu tước hót, và rất nhiều loại âm thanh khác nhau cùng truyền đến, làm chấn động toàn thể Liên Hoa Tự.
Tất cả chúng nhân đều bị dị tượng này làm cho kinh sợ, ngàn vạn lần cũng không thể ngờ, đúng lúc này lại có thiên thần xuất hiện, yêu quái sợ chết khiếp nên kéo nhau bỏ chạy tán loạn, Yêu hoàng vọt lên, ôm lấy Dạ Nguyệt, lúc này lão mới nhận ra ;à Dạ Nguyệt đã ngừng thở."Nguyệt nhi!" Yêu hoàng hét lên một tiếng bi thống.
"Trời ơi! Thì ra là Cấm Áp Thiên Quân và Thanh Mỵ Thiên Quân mang theo bốn con thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, và Tử Kỳ Lân tới!" Trên mặt Thử thần tướng lộ ra vẻ sợ hãi, nó biết rằng, nhất định là do lần trước Thanh Mỵ Thiên Quân bị bại nên gọi thêm cứu binh, chuẩn bị một lượt tiêu diệt hết các huynh đệ của nó. Cấm Áp Thiên Quân rất giỏi về trận pháp, ngoài ra còn có thể dùng bốn con thánh thú để lập thành một loại trận pháp vô cùng kỳ diệu. Trong lòng Thử thần tướng thầm kêu không hay, nó liền nói với các huynh đệ: "Các huynh đệ, chạy mau!"
"Ha ha ha! Còn muốn chạy? Không dễ thế đâu! Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Tử Kỳ Lân đâu?" Thanh Mỵ Thiên Quân bật cười ha hả rồi lớn tiếng gọi.
"Có mạt tướng!" Cả bốn con đồng thanh trả lời, từ bốn phía của Thập Nhị Thần Tiếu, đột nhiên xuất hiện Thần Châu tứ đại thánh thú. Tất cả chúng nhân đều bị choáng váng, Thần Châu thánh thú cùng với thiên binh thần tướng đều là những nhân vật chỉ được nghe trong truyền thuyết, vậy mà hôm nay tất cả đều xuất hiện rõ ràng trước mặt họ. Không chỉ riêng Yêu hoàng, mà ngay cả những cao thủ đỉnh đỉnh đại danh tại Tu Chân giới như Hư Vân và Minh Phi cũng đều ngẩn người ra.
"Cấm Áp Thiên Quân, việc vui tiếp theo đành nhờ tay lão đó. Chúng ta đang đợi xem kịch hay của lão đây! Ha ha ha!" Thanh Mỵ Thiên Quân vẫn cười như điên dại.
Cấm Áp Thiên Quân gật gật đầu, cất giọng đầy vẻ uy nghiêm: "Thánh Thú Quang Minh trận lập tức khởi động!"
Chú thích:
Ái đích thừa thụ - tình yêu chấp nhận, ý nói chấp nhận hy sinh cho tình yêu.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |