← Ch.057 | Ch.059 → |
"Này, ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Trên đường đi, Tề Hoan không ngừng hét chói tai, tận đến khi tới dãy núi Thanh Vân cao ngất ngưởng, nàng mới giật mình ngậm miệng lại.
Mặc Dạ lại đưa nàng về núi Thanh Vân? Ngày đó, nàng và Mặc Dạ rời khỏi trấn Thiên Lý không lâu, thì trưởng lão Tế Tự điện của Yêu tộc lại phái người tới bắt Tề Hoan, bọn hắn sớm nghe nói Tề Hoan từng dừng chân tại trấn Thiên Lý, cho nên muốn nửa đường xông ra chặn lại. Nhưng không nghĩ đến Mặc Dạ vẫn ở bên cạnh nàng.
Mặc Dạ không hề che dấu thực lực của mình nên hắn cơ hồ không tốn bao nhiều khí lực đã đuổi được đám yêu tu kia đi. Trên thực tế, nếu không phải Tề Hoan ngăn cản, thì kết cục duy nhất của bọn hắn sẽ là Yêu đan bị đánh nát, hồn phi phách tán. Cũng chính tại thời khắc đó, Tề Hoan mới hiểu được nam nhân bên cạnh này tàn nhẫn đến mức nào, với kẻ địch, hắn ra tay không chút lưu tình, hơn nữa sẽ tuyệt đối chặt đứt đường sống của người ta. Cho dù hắn bao dung mình cỡ nào, nụ cười đối với mình rạng rỡ bao nhiêu, chung quy vẫn là người Ma đạo, một thân máu tanh là sự thật không thể thay đổi.
"Ta không muốn về." Mấy trưởng lão của Tế Tự điện đã phái người đến tìm nàng rồi nhất định sẽ không bỏ qua ục tiêu lớn như phái Thanh Vân. Nếu bây giờ mình trở về, chắc chắn không thể nghi ngờ sẽ gây phiền phức cho phái Thanh Vân. Nhưng ngoại trừ nơi này, thật sự Tề Hoan cũng không biết mình nên đi đâu.
"Đừng tùy hứng, nơi này rất an toàn." Mặc Dạ không đeo mặt nạ, một thân áo bào trắng nho nhã, bên hông thắt đai lưng thêu hoa văn xanh da trời, tóc đen buộc ở sau gáy, chỉ để lại hai lọn tóc rối rủ xuống trán, vẻ mặt tươi cười dịu dàng khiến cho hắn có vẻ như vô hại. Nhưng Tề Hoan biết rõ, dưới lớp vỏ tươi cười dịu dàng kia, hắn chính là một kẻ ngoan độc. Nam nhân chết tiệt, ngày đó chiếm tiện nghi của nàng lớn như vậy! Tuy trên người nàng còn cái yếm nhưng trong tình huống đó có khác nào không mặc gì.
"Ngươi giết chết trưởng lão Tế Tự điện, bọn họ sao có thể bỏ qua cho ta." Tề Hoan bĩu cặp môi đỏ mọng, rõ ràng là hắn ra tay giết người, cuối cùng lại liên lụy đến mình, tuy người trộm đồ là mình...
"Bọn hắn không có can đảm đến núi Thanh Vân đâu, yên tâm đi." Biết rõ Tề Hoan đang lo lắng điều gì, Mặc Dạ cười khẽ, mở miệng trấn an. Kẻ duy nhất trong Tế Tự điện mà Mặc Dạ kiêng kị chỉ có Đại trưởng lão thôi, lão ta cũng đã tu đến Đại Thừa kỳ rồi, tùy thời đều có thể phi thăng. Nhưng cho dù là vậy, lão cũng không dám tùy ý chạy đến núi Thanh Vân gây sự, dù sao phái Thanh Vân cũng không dễ bắt nạt, hơn nữa người trong chính đạo muốn mạng của lão cũng không ít, chỉ cần lão bước ra khỏi núi Cửu Trọng Yêu một bước, sẽ có rất nhiều người "chăm sóc" lão.
Cho nên lão cũng chỉ dám sai người truy bắt Tề Hoan mà không dám tự đi. Còn với Mặc Dạ, cho dù lão biết rõ Mặc Dạ ra tay giết trưởng lão Tế Tự điện thì cũng không thể lập tức đối phó hắn được. Hơn nữa thế lực phía sau Mặc Dạ còn khủng bố hơn Tề Hoan, khi chưa nắm chắc, lão tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
"Vậy thì tốt rồi, sớm biết thế này ta đã không nghe theo lời dụ dỗ của lão đầu tử đi trộm cắp rồi, lại kéo theo một đống phiền toái về." Tề Hoan rất nghi ngờ, không biết có phải lão đầu tử nhà mình quá nhàn rỗi hay không mà cố ý tìm phiền toái cho nàng, tạo cơ hội để lão giãn gân giãn cốt đã lão hóa của mình sao.
Mặc Dạ chỉ cười không nói, hắn biết rõ, Tề Hoan trộm của Tế Tự điện không phải chỉ có một con Cửu Vĩ Thiên Hồ đơn giản như vậy, nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng là biết, giá trị đồ vật kia nhất định sẽ không thấp hơn một con Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Phi kiếm dưới chân Mặc Dạ dần dần giảm tốc độ, Tề Hoan vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, không chịu buông lỏng chút nào.
"Đã đến chân núi Thanh Vân, nàng có thể tự trở về." Phi kiếm rơi xuống đất, Mặc Dạ gỡ Tề Hoan vẫn đang núp trong ngực mình ra.
"Ai~~" Trong giọng Tề Hoan có chút không tình nguyện, cùng với một chút mất mát, bây giờ chia tay không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại. Tề Hoan thầm thở dài, từ lúc nào thì người này lại trở nên quan trọng với mình như vậy? Điều này đối với nàng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Lời của sư phụ vẫn còn văng vẳng bên tai, tâm đ*o, trong tâm đ*o của nàng có thêm một người con trai, một người con trai vốn không nên xuất hiện.
"Ta đi đây." Tề Hoan do dự nhìn Mặc Dạ, theo từng tầng bậc đá đi lên. Tận đến lúc thân ảnh xinh xắn lanh lợi của nàng biến mất trong tầng mây mù, Mặc Dạ mới thu hồi ánh mắt của mình.
Mặc Dạ vừa định quay người rời đi đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hắn hơi kinh ngạc quay đầu lại, bỗng phát hiện thân ảnh quen thuộc kia đang chạy về phía mình.
Tề Hoan thấy Mặc Dạ vẫn còn ở chân núi, môi mọng khẽ nhếch, trực tiếp nhảy xuống từ trên cầu thang cao bằng hai tầng lầu, lúc sắp tiếp xúc thân mật với đất mẹ thì được Mặc Dạ ôm lấy.
"Nàng muốn làm gì?" Mặc Dạ bị hành động lỗ mãng của Tề Hoan làm cho đau đầu, nữ nhân này từ trước tới giờ dường như đều không thích hành động giống người bình thường.
"Có đi có lại." Tề Hoan hai tay giữ chặt đầu Mặc Dạ, ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt hắn, sau đó cắn mạnh một cái vào đôi môi mỏng của hắn, tận đến khi trong miệng có vị máu ngòn ngọt nàng mới dừng lại. Dựa vào cái gì mà lúc chia tay chỉ có mình nàng không thoải mái chứ? Nàng cần phải khiến cho nội tâm tên nam nhân này cũng không thể thoải mái mới công bằng.
Mặc Dạ không ngăn cản nàng, tại lúc môi Tề Hoan dán lên môi hắn, đôi mắt u ám màu đen lập tức biến trở về màu đỏ.
Môi Mặc Dạ bị chảy máu lại càng thêm mê người, Tề Hoan thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, sau đó đẩy Mặc Dạ ra, "Vậy nhé, hẹn gặp lại." Sau đó như con chuột nhỏ chạy biến đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Chỉ để lại một mình Mặc Dạ vẫn còn đang chìm trong hương vị của nàng lưu lại.
Ngây ngốc một hồi, Mặc Dạ cúi đầu, duỗi ngón tay thon dài lau đi vết máu trên môi, khuôn mặt hiện lên một nụ cười khiến cho người ta sởn gai ốc, "Ta vốn đã định buông tay, đây là nàng bức ta." Giọng nói trầm thấp mà mị hoặc càng thêm gợi cảm, ý định trong đầu bởi hành động bất ngờ của Tề Hoan mà hoàn toàn đảo lộn.
Vốn định sau lần này sẽ hoàn toàn rời xa Tề Hoan, hai người không bao giờ gặp lại nữa, hắn chỉ có thể mang đến cho nàng nguy hiểm chết người mà thôi, thế nhưng nữ nhân này hình như chẳng hề quan tâm những điều đó, nàng đã chủ động, sao hắn có thể uổng phí tâm tư của nàng chứ.
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong núi, hù dọa vô số chim thú.
Nếu như Tề Hoan biết được, trò đùa dai của mình lại mang đến sự thay đổi lớn như vậy, không biết nàng có hối hận đến khóc lóc thảm thiết hay không.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |