← Ch.119 | Ch.121 → |
Lúc mới đầu những con áp dữ kia căn bản khó có thể phá tan được lớp sương mù huyết sát ma lôi, loại lôi điện này gây ra tổn thương vô cùng lớn đối với áp dữ, chúng căn bản đều không dám lại gần. Về sau không biết bị cái gì kích thích, mà chúng ngay cả mạng sống cũng không thèm quan tâm, liều chết xông vào, có vài con bị huyết sát ma lôi đánh trọng thương, rất nhanh đã bị mấy con áp dữ phía sau nuốt chửng.
Áp dữ vốn được coi như thần thú, đáng tiếc, sau khi lưu đày xuống địa ngục Vô Gian, thì thần cũng biến thành ma. Việc tàn sát đồng loại ở địa ngục Vô Gian là một chuyện vô cùng bình thường.
Trong lúc giằng co, lôi điện bị thủng một lỗ, Mặc Dạ nhờ đó mà thấy rõ được người bên trong màn lôi điện.
"Tề Hoan?!" Mặc Dạ kinh ngạc hô lên một tiếng, giọng hắn hấp dẫn lực chú ý của áp dữ, một số con hướng về phía Mặc Dạ gào rú, giống như sợ hắn tới cướp đoạt mất con mồi.
Bởi vì Mặc Dạ là quỷ tu, cho nên áp dữ coi hắn như đồng loại, về phần Tề Hoan, khí tức trên người nàng rõ ràng mang theo hơi thở mê người của Tiên Giới, đối với áp dữ ở địa ngục Vô Gian vẫn luôn khao khát từ lâu mà nói, Tề Hoan chính là một bữa đại tiệc mỹ vị.
Mặc Dạ cau mày, toàn thân tản ra một luồng sương mù, màn sương mù kia sau khi chạm tới áp dữ liền yên lặng cắn nuốt toàn bộ.
Ban đầu, áp dữ vẫn chỉ xông về phía Tề Hoan, nhưng về sau, tới khi chúng phát hiện phần lớn đồng loại của mình đều đã dần dần chết trong tay Mặc Dạ, thì đã không còn kịp rồi.
Sau khi cắn nuốt xong con áp dữ cuối cùng, lúc này Mặc Dạ mới đi về phía Tề Hoan, song hắn chợt dừng lại ở chỗ cách nàng vài mét. Mặc dù hiện tại hắn đã là Quỷ Tiên, tu vi rất lớn, nhưng một thân lôi điện của Tề Hoan lúc này vẫn gây thương tổn cho hắn, nên hắn chỉ đành chờ Tề Hoan từ từ khôi phục.
Cũng may khí tức của Tề Hoan không hỗn loạn, giống như đang ngủ. Mặc Dạ yên lặng đứng một bên, nhìn Tề Hoan bay lơ lửng giữa không trung, lôi điện trên người nàng càng lúc càng mờ nhạt, đồng thời hình dáng Tề Hoan cũng hiện rõ ràng trước mắt Mặc Dạ.
Thời điểm trông thấy cái đầu nhỏ trơn bóng kia, cho dù Mặc Dạ có trấn định đến mấy vẫn không nén được kinh ngạc. Tuy lần đầu tiên khi bọn họ gặp mặt, tóc trên đầu Tề Hoan không nhiều, nhưng cũng không trọc lóc giống như bây giờ.
Trong mơ màng, Tề Hoan mở to mắt, lại đột nhiên phát hiện Mặc Dạ đang đứng ngay bên cạnh, vẻ mặt vui mừng nhìn nàng, Tề Hoan dám lấy nhân cách đảm bảo, đây tuyệt đối là sắc dụ. Nàng còn tưởng rằng mình nằm mơ, thò tay nhéo nhéo mặt Mặc Dạ. Ách, có độ ấm, còn rất mịn. Thật không có thiên lý, làn da này còn tốt hơn cả da mình.
Tề Hoan mới đầu chỉ là vuốt ve, càng về sau lại biến thành sờ soạng. Dù sao cũng đang mơ, ăn thêm chút đậu hũ cũng sẽ không sao, nàng còn nghĩ giấc mơ này thật tốt, thế nhưng sau khi sờ xong lại phát hiện, chuyện này hình như có chút không đúng lắm.
Mình lúc nào thì bị hắn ôm vào trong ngực rồi? Điều này cũng thôi đi, nhưng cái yếm ở trong tay kia là từ đâu ra vậy?! Tề Hoan đột nhiên kịp phản ứng, sợ tới mức vội vàng lui về sau, song Mặc Dạ lại không cho nàng cơ hội, một tay ôm eo nàng, kéo nàng vào trong ngực mình.
"Sao thế, chiến tiện nghi của ta xong lại muốn chạy?"
Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai đây, nàng chỉ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không hề sờ ngực nha, hiện tại tay hắn vẫn còn đang trong quần áo mình đấy, nhân chứng vật chứng đều đủ...
Thấy bộ dạng cười như không cười của Mặc Dạ, Tề Hoan bi phẫn, nam nhân này da mặt quá dày rồi, nàng không vô sỉ bằng hắn."Ta chỉ muốn xác định một chút xem có phải đang nằm mơ hay không thôi."
"Cảm giác không tệ chứ?" Mặc Dạ hỏi cảm nghĩ sau khi thử.
"Ừ, coi như không tệ." Đây rốt cuộc là chuyện gì a? Tề Hoan thoáng phỉ nhổ mình một cái, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?" Công phu đánh trống lảng của nàng được luyện không tệ lắm, trước kia làm phải chuyện gì sai, khi sư phụ muốn phạt, nàng đều đánh trống lảng sang chuyện khác, cuối cùng kéo theo cả Hư Không Tử vào, mọi việc thuận lợi.
"Chuyện này nói ra rất dài, trái lại ta muốn biết, vì sao nàng đến được địa ngục Vô Gian?" Mặc Dạ không trả lời câu hỏi của Tề Hoan, vẻ mặt tò mò hỏi lại nàng.
Hắn là Quỷ Tiên, có thể đi vào bất kể chỗ nào của Minh Giới, lãnh thổ Minh giới cực lớn, có nhiều chỗ ngay cả Minh Vương cũng không thể tùy tiện xâm nhập, nhưng hắn lại có thể.
Chẳng qua, địa ngục Vô Gian này vốn không có cửa vào, chỉ có thể mở ra một lối vào không gian thôi, rốt cuộc Tề Hoan làm cách nào từ Tiên giới đến được đây?
"Ách...Không nhớ rõ, ngủ một giấc tỉnh lại đã ở chỗ này rồi." Thì ra chỉ là chạy đến địa ngục Vô Gian, nàng còn tưởng đã xuyên không chứ. Tốt quá không phải xuyên không, coi như xuyên không cũng phải đem theo Mặc Dạ, nếu không thì mình lỗ to rồi...
Nghĩ nghĩ, Tề Hoan vô ý thức sờ lên đầu, sau đó, choáng váng!
Nàng đã quên, một đầu tóc ngắn đen nhánh xinh đẹp, sau khi Lôi Thần tháp bị hủy cũng đã không còn..... Xong rồi, nàng thật không muốn sống nữa, bộ dạng này để cho Mặc Dạ trông thấy, về sau nàng làm sao đối mặt với hắn đây?
Nhìn bộ dáng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất hận không thể đào một cái hố chui xuống của Tề Hoan, Mặc Dạ không nhịn được buồn cười. Hắn cũng không phải lần đầu trông thấy bộ dạng chật vật của nàng. Một nữ nhân ôm một con gà gặm đến mỡ dính đầy mặt, vẫn có thể khiến cho hắn động lòng, huống chi chỉ thiếu vài cọng tóc.
Hơn nữa, từ khi biết nàng đến bây giờ, tóc trên đầu Tề Hoan cũng không dài lắm.
"Ngươi, quay đi chỗ khác không cho phép nhìn." Tề Hoan ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, vô cùng bất mãn với tiếng cười từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nhịn không được ngẩng đầu lên hung dữ trừng Mặc Dạ một cái.
Mặc Dạ nhún nhún vai, nghe lời xoay người đi.
Cảm thấy phía lưng đột nhiên yên tĩnh, Mặc Dạ hơi kinh ngạc, thì bàn tay nhỏ bé của Tề Hoan chọt chọt lên lưng hắn, "Này, ngươi dù gì cũng là Quỷ Tiên, có biện pháp gì khiến tóc ta dài ra hay không ~" Chỉ lúc này, nàng mới nghĩ đến tác dụng của mình, Mặc Dạ thật không biết nên khóc hay cười.
Thì ra làm Quỷ Tiên chính là để mọc tóc cho nàng đấy.
"Biện pháp đương nhiên là có, chẳng qua..." Mặc Dạ dừng một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười vô cùng tà mị.
"Biện pháp gì, nói mau nói mau."
Mặc Dạ xoay người lại, mỉm cười với Tề Hoan, "Vừa rồi còn nhớ, nhưng lại lỡ quên mất rồi."
.... Tề Hoan nghiến răng ken két, có việc cầu người, ngàn vạn lần không thể xúc động, thói hư tật xấu của Mặc Dạ so với trước đây không hề giảm đi chút nào, điều này cũng không thể trách hắn, khi bộ dạng Tề Hoan tức giận thực sự quá thú vị. Lúc thì mới giống mèo nhỏ mới sinh, một khi đã không vui, liền giơ móng vuốt bổ nhào về phía người.
"Không biết lão nhân gia ngài đây phải làm sao mới có thể nhớ ra?" Tay ở phía sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, đợi đến lát nữa thời cơ chín muồi liền có thể cho ngay Mặc Dạ một đấm lên mặt.
Mặc Dạ cười mỉm đưa mặt đến sát mặt Tề Hoan, "Hôn một cái, ta sẽ nói cho nàng biết cách khôi phục tóc như cũ." Tuy mới chia cách không lâu, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên nếm thử mùi vị tương tư, trong lòng mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến một người, nhưng mỹ nhân lại không ở bên cạnh.
Hắn cũng là nam nhân bình thường, khi đối mặt với nữ nhân mình yêu mến, không có khả năng không có ham muốn, xa cách mấy ngày, lúc nào cũng nghĩ đến bộ dáng tươi cười giảo hoạt của nàng, còn có nụ hôn ngây thơ ngọt ngào của nàng, trong lòng luôn vô cùng phấn khích, không có cách nào khống chế.
"Ách..." Đề nghị này của Mặc Dạ kỳ thực rất hấp dẫn đấy, chẳng qua là, người ta thẹn thùng nha, nàng dù sao cũng là con gái. Lúc này Tề Hoan không hề nghĩ tới, cái người khi đó một lòng muốn áp đảo Mặc Dạ, đến cuối cùng nửa đường lùi bước kia là ai.
Mặc Dạ không đợi Tề Hoan trả lời, trực tiếp cúi đầu dùng miệng che đi đáp án của nàng. Lưỡi cùng nhau quấn lấy, trong miệng đều là hương vị của hắn, cảm giác tê dại từ từ truyền đi khắp thân thể.
Tề Hoan hai tay ôm lấy đầu vai của Mặc Dạ, cảm thấy chân mình như nhũn ra. Trước kia đọc tiểu thuyết, đều ghi nam chính hôn nữ chính đến ngón chân cũng cong lên, lúc đó nàng còn cười nói quá phóng đại rồi. Giờ đến lượt mình, quả nhiên cũng không tốt hơn.
Kỹ thuật hôn của nam nhân này thật sự quá tốt, nghĩ tới đây, Tề Hoan lại khó chịu rồi, nụ hôn đầu tiên của mình, cứ như vậy dâng lên cho hắn, còn hắn thì không biết là bị bao nhiêu người hôn qua rồi.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hàm răng nàng dùng sức, khẽ cắn một cái, ơ, vậy mà không cắn được? Mở mắt ra, phát hiện Mặc Dạ đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Hai người vẫn dây dưa ôm nhau, vì chân Tề Hoan không có sức, nên Mặc Da ôm cả người nàng vào ngực, giờ phút này Tề Hoan có thể cảm nhận được bộ phận khả nghi nào đó đang biến hóa.
Vốn tất cả đều rất tốt đẹp, nhưng năng lực phá hoại không khí của Tề Hoan vẫn luôn kinh người. Điều ấy Mặc Dạ đã thấm sâu trong máu, hiểu rất rõ, cũng may tại thời khắc mấu chốt hắn thu đầu lưỡi lại, bằng không nghe tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau ken kén như vừa rồi, kinh khủng như vậy, còn không cắn đứt luôn đầu lưỡi hắn sao!
"Nàng vừa tức giận cái gì?" Một tay dùng sức ôm eo nàng, một tay vuốt ve mái tóc mới dài ra. Kỳ thật làm tóc dài ra đối với tiên nhân mà nói chỉ là một tiểu xảo thôi, nhưng điển tịch Tề Hoan học không giống người khác, sư phụ không cách nào chỉ dạy, có rất nhiều thứ nàng không biết.
Vừa rồi Mặc Dạ chỉ dẫn một ít linh khí phát ra từ trong cơ thể nàng, rất thuận lợi khiến cho tóc nàng dài ra.
Vốn Mặc Dạ còn muốn làm tóc nàng dài thêm một chút, nhưng Tề Hoan của hắn sao có thể giống với người khác, như vậy mới thích hợp với nàng nhất.
"Hừ." Quay mũi sang một bên, Tề Hoan không thèm nhìn hắn, đều nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, điểm ấy thật đúng là không sai.
"Tóc còn chưa vừa ý sao?" Nàng đã không chịu nói, đoán chừng cũng không phải việc gì tốt, lòng hiếu kỳ của Mặc Dạ không lớn, cũng không có hứng thú kích thích Tề Hoan, làm nàng bất mãn với mình, vì vậy quyết định nói sang chuyện khác.
Nghe Mặc Dạ hỏi, Tề Hoan kinh ngạc sờ lên đầu mình, quả nhiên tóc đã dài ra rồi. Niềm vui khi tóc mọc ra, khiến Tề Hoan quên đi bực bội vừa rồi, dùng sức ôm chầm lấy Mặc Dạ, hung hăng hôn một cái trên mặt hắn, để lại một mảng nước miếng, cái này, là nàng cố ý đấy....
← Ch. 119 | Ch. 121 → |