Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong Lưu Pháp Sư - Chương 057

Phong Lưu Pháp Sư
Trọn bộ 654 chương
Chương 057: Hắc Ám Ma Ngọc
0.00
(0 votes)


Chương (1-654)

Siêu sale Lazada


Dịch giả: haohoa011

Biên dịch & biên tập: Aficio

"Chẳng lẽ ông trời quên Long Nhất ta rồi?" Long Nhất lẩm bẩm đi tới trung tâm đại sảnh, duỗi tứ chi tơ hơ bất nhã nằm trên mặt đất, trầm tư nhìn chăm chú lên đỉnh vòm mái rồi chìm vào trong sự im lặng.

Nhìn đi nhìn lại, trước mắt Long Nhất đột nhiên trở nên mơ hồ, chầm chậm biến thành một màn đen tuyền, một màu đen thuần túy, ngay liền đó khả năng nhìn trong đêm đáng tự hào cũng mất tác dụng. Long Nhất thử cử động nhưng phát hiện bản thân căn bản không thể nhúc nhích, thử hét lên nhưng bản thân căn bản không phát ra âm thanh nào.

Khi Long Nhất đang khủng hoảng tinh thần, trong bóng tối đột nhiên một trận đất rung núi lở, xa xa xuất hiện một điểm hồng quang, sau đó khuếch tán rất nhanh, hình thành từng vòng từng vòng va vào nhau cực mạnh. Dần dần, sự va đập kết thúc, trong bóng tối xuất hiện từng điểm từng điểm quang mang, sau đó càng ngày càng nhiều, chầm chậm bao phủ toàn bộ trời đất, hình thành một bầu trời sao mênh mông.

"Đây, lẽ nào là sự hình thành vũ trụ?" Long Nhất suy nghĩ. Các nhà khoa học ở tiền thế đa phần có khuynh hướng cho rằng vũ trụ sinh ra do một vụ nổ lớn. Bọn họ nhận định trước vụ nổ, bên trong vũ trụ tất cả vật chất và năng lượng đều tập trung tại một chỗ, ép thành thể tích rất nhỏ rất rất nhỏ, nhiệt độ cực cao, mật độ cực lớn. Sau đó, phát sinh ra vụ nổ, toàn bộ vật chất đều phân tán ra khắp nơi, không gian vũ trụ bành trướng không ngừng. Cuối cùng, nhiệt độ lại hạ xuống, những vật chất tứ tán khắp nơi hình thành nên mỗi thiên hà, hành tinh, ngôi sao.

Long Nhất không rõ tại sao bản thân vừa mới nằm lên đại sảnh trong mật động của hàn đàm, mà lại có thể xuất hiện ảo giác như vậy? Cứ nhìn bầu trời sao mênh mông này, Long Nhất trong lúc mê mê hồ hồ cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, có lẽ đã hàng tỉ năm.

Đột nhiên, các ngôi sao đầy ắp trên trời bắt đầu từng cái từng cái rơi xuống, tạo thành cơn mưa sao băng hoành tráng. Trong lúc Long Nhất mê đắm mĩ cảnh này, tốc độ rơi của sao càng lúc càng tăng, sau đó từng cái một va đụng lẫn nhau sản sinh vụ nổ, tác động của vụ nổ trong không gian càng lúc càng lớn, dần dần lan ra cả toàn vũ trụ, cứ như một trận rung trời lở đất, cả một khoảng trời đất chìm vào trong một màn đêm đen.

"Lẽ nào chỉ có hắc ám tồn tại vĩnh hằng." Long Nhất tim như ngừng đập, trong đầu tự nhiên xuất hiện ý tưởng này.

Trước mắt chỉ thấy mơ hồ, Long Nhất dụi dụi mắt, lại phát hiện bản thân vẫn đang nằm tại đại sảnh của mật động, nhìn vào đỉnh mái hình ốc kia vẫn như cũ không có một chút biến hóa nào.

Cuồng Lôi thú tự thu nhỏ mình đang chạy tới chạy lui, hết thảy mọi thứ tựa hồ rất bình thường, nào có cái gì mà Vụ nổ lớn của vũ trụ a.

"Chẳng lẽ vừa rồi ta đã ngủ, sau đó mơ thấy Vụ nổ lớn của vũ trụ." Long Nhất nhảy một cái lên, có vẻ như chỉ có lí do này là chấp nhận được.

Trời! Cái gì đây? Long Nhất giương mắt nhìn chăm chú chỗ mình vừa nằm xuống, chỗ đó không ngờ đã xuất hiện một rãnh dài dài hình dạng kỳ quái, hắn nhớ rõ bản thân lúc nằm xuống chỗ đó là bằng phẳng.

Long Nhất ngồi xuống, vươn tay lần mò trong rãnh, không phát hiện ra cơ quan nào, nhưng hắn nhìn hình dạng cái rãnh này lại thấy quen thuộc phi thường. Đột nhiên hắn nảy ra ý tưởng, vội lục lọi một hồi trong không gian giới chỉ, lấy ra pháp trượng hắc sắc xấu xí, cái mà trước đây thu được cùng với huyết sắc khô lâu. Hình dạng của nó không ngờ giống với cái rãnh này, chẳng lẽ đây là chứng cứ nói rằng pháp trượng chứa phong ấn sức mạnh của Minh (tối tăm, âm phủ) thần chính là chìa khóa ra khỏi không gian này?

Long Nhất không chần chừ đem pháp trượng tra vào rãnh, chỉ thấy hắc quang lóe lên, bức tường gần nhất bắt đầu chuyển động xịch xịch, một lát sau xoay được một mặt. Trước mắt Long Nhất xuất hiện một bức điêu tượng dữ dằn mặc hắc y, nếu như không lộ ra bên ngoài hai con mắt đen ngòm và đôi cánh tay, cơ hồ nhìn không ra đây là tượng người.

Long Nhất hiện tại khi thấy điêu tượng dường như có chút mẫn cảm, sợ rằng nó có thể sống lại muốn đánh muốn giết. Nhưng khi hắn nhìn vào tay phải đang giơ lên của hắc y điêu tượng, liền bỏ đi ý tưởng không đến gần. Trong tay phải nắm chặt một miếng ngọc toàn bộ ô hắc, tán phát ra hắc ám khí tức cường liệt. Ngoại trừ màu sắc và khí tức, hình dạng nó giống y như bạch sắc ngọc phiến lấy từ đại địa chi hùng. Long Nhất có là đồ ngốc mới không biết hai khối ngọc này tất nhiên có liên hệ với nhau.

Dậm chân nhẹ xuống, Long Nhất xuất hiện tại lưng chừng không trung, với tay lấy xuống hắc sắc ngọc phiến từ tay điêu tượng. Sự tình kỳ quái đã phát sinh, khi hắc sắc ngọc phiến rời khỏi tay điêu tượng, trần nhà hình ốc đột nhiên mở ra nhiều lỗ nhỏ, từ mỗi lỗ đều có ánh sáng lam sắc chiếu xuống, tạo thành trên mặt đất một đồ án bằng các điểm sáng, liên tiếp các đường ánh sáng chiếu xuống vào giữa các điểm, không ngờ làm thành một ma pháp trận lớn.

Long Nhất mừng muốn điên, hắn đoán cái ma pháp trận này có thể đưa bọn họ rời khỏi không gian này. Hắn bỏ hắc sắc ngọc phiến vào không gian giới chỉ, mang Cuồng Lôi thú chạy tới thông đạo, thấy vẫn có năm kẻ đang giữ cửa thông đạo. Long Nhất dừng lại, hắn không để Cuồng Lôi thú ra tay bởi vì coi trọng thực lực bọn họ, bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới đại kiếm sư và ma đạo sư. Long Nhất nhớ được một phương pháp luyện chế thất sát khôi lỗi (con rối) từ Vong linh ma pháp đại toàn do Bỉ Đặc lưu lại, yếu tố luyện chế khôi lỗi đầu tiên là phải tẩy sạch linh hồn bọn họ. Long Nhất cho rằng cách này quá sức ác độc, mà linh hồn mấy người này đã sớm không còn, thực lực lại cao thế này, thực sự là tài liệu luyện chế thất sát khôi lỗi tuyệt hảo a. Sau này nếu ra ngoài đụng độ với người khác, rốt cuộc là không thể lúc nào cũng lôi Cuồng Lôi thú ra được. Cái gọi là cây đẹp ở trong rừng, gió phải kiêng nể, có mấy khôi lỗi này chính là sự khác biệt, đến lúc đó cho bọn họ mặc áo choàng trùm đầu, thi hành mệnh lệnh rồi lại thu bọn họ vào hắc ám thứ nguyên không gian, thực là thần bất tri quỷ bất giác a. (Ý nói có những đối thủ không tiện trực tiếp xử lý, dùng Cuồng Lôi thú quá lộ liễu, còn thất sát khôi lỗi mặc áo choàng che kín thì như người bình thường, hành sự không bị nghi ngờ).

Suy nghĩ đến đây, Long Nhất cười hắc hắc. Hắn ra lệnh Cuồng Lôi thú đánh cho năm người này ngất vì sốc điện, hạ cấm chế lên mỗi người rồi cho vào hắc ám không gian.

Đi đến cửa hàn đàm, chỗ đó vẫn còn quái ngư phát quang di chuyển thành bầy, đã có kinh nghiệm lần đi vào, Long Nhất nhẹ nhàng tạo ra một thông đạo tinh thần lực, theo thông đạo thẳng tiến trực tiếp lên trên.

Khi đi lên thì khổ hơn đi xuống, áp lực nước ở đây và nước bên ngoài trái ngược nhau, bởi vậy Long Nhất hao phí nội lực gấp đôi khi đi xuống. Hao phí nội lực nhiều làm hộ thể nội lực tự nhiên không đủ, cái rét làm Long Nhất run lên cầm cập.

Cuối cùng, Long Nhất phá tung mặt nước mà lên, không ngờ chỉ nhìn thấy mười bảy bộ khô lâu đứng bên bờ đầm, còn Lãnh U U lại không thấy đâu. Long Nhất không thể không kinh hãi, hắn rõ ràng đã dặn nàng không nên chạy loạn, mười bảy bộ siêu cấp khô lâu không thể nghe nàng chỉ huy, nên bọn chúng chỉ đứng ngây ra một chỗ tại nơi này, chỉ có ma thú tiến nhập thì mới tiêu diệt.

Long Nhất cũng chưa kịp sưởi ấm, phi thân lên bắt đầu tìm khắp tứ phía, gọi lớn cái tên Lãnh U U.

Long Nhất lòng dạ rối bời tìm kiếm khắp mọi nơi, nếu Lãnh U U gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn phát điên mất. Trong không gian này nếu không có sự bảo vệ của mười tám bộ siêu cấp khô lâu thì mười phần nguy hiểm, hơn nữa trên đường đi đẳng cấp của hắc ám ma thú càng lúc càng cao. Bọn họ hiện tại lại ở khu vực của hắc ám ma thú đẳng cấp cao nhất.

Long Nhất càng nghĩ càng lo lắng, thanh âm phát ra từ tiếng gọi run rẩy từng đợt. Hắn đem toàn bộ sự kinh hãi và lo lắng phát tiết hết lên đám hắc ám ma thú gặp trên đường đi, trên đường lưu lại vô số thi thể tàn khuyết của hắc ám ma thú.

Chừng được nửa ngày, Long Nhất vẫn chưa phát hiện được tung tích của Lãnh U U. Hắn thất vọng ngồi trên một tảng đá lớn, thân tâm đều vô lực. Hắn không hiểu hắn mới rời đi trong chốc lát mà sao Lãnh U U đã tự mình đi đâu? Dựa vào thực lực đại ma pháp sư hắc ám hệ của nàng làm thế nào có thể sống sót được nơi đầy rẫy hắc ám ma thú cường hãn này? Cho dù là bản thân nếu không có mười tám bộ siêu cấp khô lâu miễn dịch hắc ám ma pháp thì ở không gian này một bước cũng khó mà đi được.

"Nữ nhân ngốc này, xú nha đầu." Long Nhất miệng lẩm bẩm nói mãi, khóe mắt chầm chậm ươn ướt, thời gian ở bên nàng như phim ảnh lướt qua từng cảnh từng cảnh trong đầu, từ cùng nhau chống địch tới hứa hẹn sinh tử hiện giờ, tình cảm của hai người có thể tính là được trui rèn thử thách qua sinh tử hoạn nạn.

Thường nói quan tâm nên loạn, Long Nhất vừa rồi do lo lắng cho Lãnh U U cực độ nên mất bình tĩnh, khi tâm tình hắn từ từ bình phục xuống, hắn liền phát giác được vấn đề. Lãnh U U là một nữ hài mười phần thông minh, gặp khó khăn vẫn bình tĩnh, làm sao lại tự nhiên kêu lên một tiếng cũng không mà đã mất tích rồi?

Long Nhất vỗ vào đầu, thầm tự chửi mình là đầu heo, bản thân từ đầu tới giờ chỉ biết lo lắng, Lãnh U U nói không chừng có lưu lại lời nhắn cho mình bên hàn đàm, nàng không phải là người không biết phân nặng nhẹ.

Long Nhất sau khi nghĩ thông thì vội vã quay về, lùng sục tìm kiếm khắp hàn đàm, phát hiện ngay được trên những tảng đá ven bờ có khắc dấu hiệu chỉ đường, còn có ghi vài chữ: "Mong chàng mau tới."

Long Nhất thở ra một hơi, căn cứ vào hình vẽ chỉ đường Lãnh U U để lại thì không xa lắm. Nha đầu này thiếu chút nữa dọa hắn sợ muốn chết mà.

Theo đường đi trên hình Lãnh U U lưu lại, Long Nhất cuối cùng tìm thấy một sơn động tại ở một nơi rất khó phát hiện. Hắn không chần chừ tiến vào cửa động, đi vào chưa lâu đã thấy trước mắt trở nên sáng sủa, thì ra hết sơn động là tới động thiên (khoảng trống bên trong núi mà ánh mặt trời chiếu xuống được) khác, thật không biết Lãnh U U làm cách nào phát giác ra địa phương này.

Vừa rời sơn động, Long Nhất cảm nhận một luồng hắc ám khí tức bài sơn đảo hải, trái tim hắn như bị động vào, bên trong chắc chắn có hắc ám ma thú cấp S trở lên. Long Nhất nghĩ đến Lãnh U U, nên không nghĩ ngợi nhiều, liền gọi ra mười tám bộ khô lâu cùng với Cuồng Lôi thú, vận nội lực sẵn rồi đi tới.

Cảnh tượng trước mắt làm Long Nhất sửng sốt, nơi đây chỉ có một bãi cỏ và một ao nước nhỏ, nhìn sơ qua đã thấy đáy, nào có cái gì hắc ám ma thú cấp S a, Lãnh U U cũng không có ở chỗ này. Hiện giờ, trên mặt ao một nụ hoa chưa nở có hình dạng của một đóa liên hoa (hoa sen) hắc sắc khổng lồ hấp dẫn ánh mắt Long Nhất, hắc ám khí tức cường đại phát ra từ đó.

"Đây là cái gì? Không ngờ lại có được hắc ám khí tức cường đại như thế." Long Nhất líu cả lưỡi. Hắn trước giờ chưa từng gặp qua loại liên hoa kỳ quái như thế.

Nhìn một vòng quanh khu vực không rộng lớn lắm này, không hề thấy được tung tích Lãnh U U. Chuyện gì đang xảy ra? Long Nhất suy nghĩ, Lãnh U U tuyệt đối không lừa hắn.

Nghĩ tới chuyện đi khỏi, ánh mắt Long Nhất dừng lại trên đóa hắc sắc liên hoa kỳ quái, hay là Lãnh U U không ở bên ngoài, Long Nhất đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Long Nhất tán phát tinh thần lực đến hắc sắc liên hoa để thăm dò, kỳ quái là hắc sắc liên hoa lúc đầu lập tức chống lại nhưng sau một hồi đã cho tinh thần lực của Long Nhất xâm nhập. Bên trong, Long Nhất cảm nhận được một luồng tinh thần ba động quen thuộc. Hắn lập tức trở nên kích động, cùng ở chung với Lãnh U U lâu như vậy, hắn đối với khí tức từ nàng đương nhiên quen thuộc phi thương. Hắn khẳng địch một trăm phần trăm, Lãnh U U đích xác ở bên trong.

Long Nhất biết Lãnh U U chắc đã có kì ngộ, đánh giá khí tức phát xuất từ đóa hắc sắc liên hoa liền biết đây tuyệt đối là vật phi phàm, Lãnh U U tu luyện bên trong chắc chắn có lợi rất lớn, Long Nhất trong lòng mừng thay cho nàng.

Đúng vào lúc này, hắc sắc liên hoa đột nhiên rung lên, sức mạnh hắc ám tuôn ra mạnh mẽ, Long Nhất không tự giác phải lùi lại. Hắc sắc liên hoa rung động càng lúc càng mạnh, cuối cùng xoay tròn, tiếp theo bay lên không trung.

Chuyển động quay dừng lại, bất động trong không trung. Đột nhiên, hắc sắc liên hoa chầm chậm nở ra, từng cánh hoa nở dần, mang theo từng dải ánh sáng đen. Mặc dù không chói lóa nhưng rung động lòng người.

Khi đóa liên hoa hoàn toàn nở ra, một lớp khói đen bao phủ lấy, một thân ảnh phong tư yểu điệu ngồi chính giữa, mờ mờ ảo ảo không trông rõ, nhưng Long Nhất biết chắc đó là Lãnh U U, nữ nhân của hắn.

Khói đen tan biến, hai mắt Long Nhất liên tục lóe sáng. Hắn thưởng thức từ dưới đất cơ thể tuyệt trần xích lõa ở trung tâm đóa hoa, có chút nghi hoặc, nhưng đa phần là thích thú. Người có mái tóc đen dài chấm eo, xinh đẹp như thiên tiên này thực sự là nữ nhân của hắn sao? Mặc dù tướng mạo không đổi nhưng khí tức trên trên người hỗn tạp tà ác với thánh khiết không giống Lãnh U U trước kia.

Mi mắt dài thướt rung rung, Lãnh U U mở mắt ra, trông như một dòng suối trong xanh làm cho cả thế giới trở nên mát mẻ tươi sáng. Hắc liên nhẹ nhàng bay xuống, Lãnh U U ưu nhã đứng dậy, thân hình khiến người ta phải phun huyết không còn gì che đậy lộ hết ra, ngọc cảnh trắng như tuyết, ngọc nhũ căng tròn cao vút, cái eo thon thả và cả vùng cỏ thơm giữa đùi, đang khiêu khích phòng tuyến sinh lý yếu ớt của Long Nhất.

Tuy mỗi thốn thân thể này đều quen thuộc vô cùng, nhưng Long Nhất vẫn không thể tự mình đè nén nhiệt huyết dâng trào.

Lãnh U U chậm rãi xoay người, nhãn thần nhìn về Long Nhất gần đó, đầu tiên là sững sờ, sau đó mi khẽ run, dường như đang hồi tưởng điều gì. Long Nhất trông thấy, nhiệt huyết đang dâng trào liền dịu lại, tâm thông suốt, nhìn biểu tình đó của nàng hình như quên mất hắn rồi.

Dần dần, đầu mi Lãnh U U mở ra, hai mắt long lanh, liền tiếp đó là vui mừng khôn xiết.

"Phu quân. Chàng đã về rồi à?" Lãnh U U run rẩy nói, toàn thân như mềm ra ngã về hướng Long Nhất.

Long Nhất ôm Lãnh U U đang xích lõa xoay hai vòng, rồi ôm trọn vẹn cả người nàng vào trong lòng, nói: "Nàng là xú nha đầu. Ta còn tưởng rằng nàng không nhớ ta, suýt nữa làm ta thương tâm đến chết."

"Xin lỗi nha. Thiếp vừa xong thấy có chút mơ hồ, trong đầu cái gì cũng không nghĩ được, may sao cuối cùng nhớ ra. Nếu thiếp quên cả chàng, còn không phải như đã chết sao." Lãnh U U dịu dàng nói. Nàng hiện tại gợi nhớ tới Lãnh U U si tình trước kia, khí tức quỉ dị trên người sau khi chạm vào ngực Long Nhất liền biến mất không để lại dấu vết.

Long Nhất nhớ lại bản thân sau khi rời hàn đàm không thấy nàng liền lập tức phát điên, tâm lý rối loạn. Hắn hung hăng vỗ ba vỗ lên đồn bộ no tròn trắng như tuyết của Lãnh U U.

"Phu quân. Chàng làm sao lại đánh người ta?" Lãnh U U ủy khuất nhìn Long Nhất.

"Ai bảo tại nàng không nghe lời, không phải nói ở yên tại hàn đàm không được đi lung tung rồi à? Nàng có biết khi ta vừa rời hàn đàm không thấy nàng lo lắng tới mức nào không?" Long Nhất nhớ lại bản thân vì nha đầu này mà suýt nữa đã rơi lệ, liền vỗ thêm vào kiều đồn của nàng hai phát, vài dấu tay hồng hiện ra rõ ràng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-654)