← Ch.257 | Ch.259 → |
Long nhất bên này dùng ý thức thông tri cho hoả ky lân và cuồng lôi thú tiêu diệt đám vong linh khô lâu, 18 bộ xuơng khô bên kia điên cuồng hấp thụ, cứ như vậy mỗi lần đám vong linh bị tiêu diệt liền phát ra năng lượng hắc ám liền sẽ bị siêu cấp khô lâu hấp thụ, kể từ đó 18 bộ xương có tiến hoá không ngừng, chỉ không biết la tiến hoá đến trình độ nào
Vô cùng vô tận vong linh bị cuồng lôi thú cùng các quang minh tế tự đánh tan, những đám này bị tiêu diệt đám khác trồi lên thay thế đều bị tiêu diệt hết cuộc chiến đã đi đến hồi kết, bây giờ duy nhất chỉ có thể là đợi bình minh hừng đông sáng
Long nhất mặc kệ vẻ mặt thèm khát của lão hồ tử, cuôc chiến chấm dứt liền triệu hồi siêu cấp khô lâu, cuồng lôi thú và hoả kỳ lân vào thứ nguyên không gian
"Tây Môn thiếu gia, thần thú hoả kỳ lân và cuồng lôi thú đều là những sủng vật a?"
Hồ tử lão đầu không dán tin tưởng rằng Long Nhất lại chiếm hữu được siêu cấp SS cuồng lôi thú và thần thú Hoả Kỳ Lân, chỉ có thể cho rằng vận khí hắn quá tốt, nhưng thần thú la sủng vật của Hoả Thần, như vậy dễ dàng có thể chiếm hữu đc sao?
Long Nhất nheo nheo mắt, hắc hắc cười nói:
"Vừa rồi ngươi không thấy sao?Bất quá ta không mạo hiểm tinh mạng đến giải cứu, quang minh giáo hội tựu không có một câu cảm ơn sao?"
Lão hồ tử hắng giọng, không để cho hắn hổi nhiểu mắt quét qua toàn bộ vong linh đại quân bị khống chế đoạn nói:
"Vừa rồi thật là đa tạ Tây Môn thiếu đẽ đến giải cứu, nếu không phải người chỉ sơ chúng ta không thể kiên trì đến hừng đông sáng"
Bất quá không vì cái này, vong linh linh đại quân có thể bất động sao??"Hồ tử lão đầu nói vẻ mặt đầy nghi hoặc
"Này chỉ cần chúng ta bí mật, yên tâm đợi trời sáng là được, hừng đông sáng ta còn có chuyện nhỏ muốn mời đích thân giáo chủ giúp đỡ một phen"
Long Nhất nghĩ tới Tiểu Y khuôn mạt sáng ngời trở lên ảm đạm
"Sự tình gì?Nếu bổn giáo chủ làm đc sẽ không từ"
Hồ tử lão đầu hỏi chỉ cần Tây môn gia tộc có chuyên cần giúp đỡ lão sẽ hết sức hỗ trợ
"Liệu một ngượi tánh mạng trôi đi nghiêm trọng, có biện pháp nào có thể khôi phục không?"
Long Nhất kỳ vọng hỏi
Hồ tử lão đầu ngẩn người đoan lắc đầu nói:
"Quang hệ ma pháp tại sinh cơ tuyệt địa có thể duy trì sinh mạng, nhưng sinh mạng đã trôi đi, trử phi dùng thần cấp quang hệ ma pháp đại địa hồi xuân có thể có khả năng làm được, Nhưng cả Thương Lan đại lục chỉ có giáo hoàng mới đạt tới cảnh giớiquang hệ đại ma đạo sư, hắn cùng chỉ có thể phóng ra quang hệ cấm chú cấp 11, việc này xin thử lỗi cho ta không có khả năng"
Long Nhất chấn đông tâm thần, cắn răng hỏi:'
"Chẳng lẽ tựu không còn biện pháp sao?"
Hồ tử lão đầu nhìn vẻ mặt đau khổ của Long Nhất âm thầm thở dài đoạn nói:
"Tây Môn thiếu gia, Quang Minh chịu đại ơn, bổn giáo chủ chỉ có thể dùng Quang Minh thánh vật, Quang Minh thánh thuỷ tạm thời giữ đc tính mạng người nọ, sau đó chỉ còn có thể xem tạo hoá thôi"
Long Nhất trầm mặc, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, bóng dáng cô tịch bi thương
Một bóng người vô thanh vô tức bất thình lình xuất hiện tại Quang Minh giáo đường đỉnh tầng, dõi theo cái thân ảnh bi thương thống khổ bên trong kia một cách si ngốc. Mặc cho hắn có tâm trí để hùng bá thiên hạ, nhưng người bí ẩn này vẫn cảm nhận được một thứ thương tổn sâu trong tâm hồn của hắn một cách trầm trọng.
"Long Nhất, chàng thật không thể đau lòng, ta muốn chàng vĩnh viễn phải giữ lấy nét tinh nghịch hồn nhiên trước kia chàng biết không, lúc nào cũng phải mỉm cười, ta xin chàng đấy.." Bóng người này đầu cuốn vải bồng, trên người là một kim biên tế tự bào đồng thời hai tay vỗ về một (ma pháp pha lý – liệu có phải ma cầu pha lê không? Tại hạ thật không biết ) tựa hồ như muốn xóa đi cái ký ức đau thương kia của Long Nhất.
Một giọt lệ trong suốt tự khóe mắt của nữ tử đáng thương này rớt xuống đất, tách một tiếng.. liền hòa vào mặt đất thành một đóa hoa nước mắt, nữ tử ấy chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé khiết bạch của mình lên đầu, khẽ tháo bỏ tấm khăn cuốn ra, lồ lộ từ từ một mái tóc bồng bềnh màu xanh ngọc bích dài đến tận hông – giữa đêm khuya tĩnh mịch tựa một thác nước đang chảy xuống, thật là tiên cảnh giữa chốn nhân gian a. Còn khuôn mặt nàng đích thực là xinh đẹp như được vẽ lên, nếu không có khối thai ký lớn màu đỏ đáng ghét bên má trái kia, thoạt nhìn thật rất là khó coi. Cả Thương Lan đại lục này cũng không ai nhìn vào mà không nhận ra đây chính là Ngạo Nguyệt đế quốc thánh nữ Tì Bích mà, sau khi bỏ Long Nhất đi hai năm trước nàng luôn mang trong lòng một nỗi khổ tột cùng của một người con gái thuần khiết đang yêu.
Tì Bích lệ như mưa tuôn mùa hạ, nàng một mặt cảm tạ Quang Minh thần đã nghe đến thỉnh cầu của nàng, để cho nàng được gặp tình lang, nhưng mặt khác lại hận ông đã gieo trong nàng một tình yêu tuyệt vọng... Ở thời khắc thật rất quan trọng này nàng lại cảm thấy khiếp đảm, thật không biết làm thế nào để đối mặt với hắn đây. Nàng thực rất tự ti về cái thai ký kia, hơn nữa quanh Long Nhất bây giờ đã có hàng chục nữ nhân vây quanh, mỗi người một vẻ nhưng ai cũng xinh đẹp như thần tiên vậy. Sau hai năm như vậy hắn liệu còn có tình cảm dành cho nàng ư... Nàng không ngại, nàng không sợ, nàng không cần biết trời đất gì gì! Mặc chỉ có tình cảm chân thành giành cho hắn mà thôi. Nhưng điều cản trở lớn nhất của hai bên vẫn là những quy củ đáng nguyền rủa của Mạc Tây Tộc.
Cứ như vậy, Tì bích đứng đó ngây ra nhìn chằm chằm vào Long Nhất không chớp mắt dù chỉ một lần, nàng nhìn hắn mà không tránh được những ký ức đẹp đẽ trước kia ùa về.
"Long Nhất, ta thực sự.. hức.. rất nhớ chàng.. hức..." Tì Bích thì thào kêu lên, từng chữ từng chữ kèm với những giọt lệ kia thật rất rất bi đát... Buồn! Tình là gì ư? Nước mắt đã làm nhòe đi cặp mắt, tình cảm đã làm mất đi dáng vẻ uy phong của một thánh nữ, thay vào đó là một nữ tử yếu đuối trong biển tình ái, nước mắt cũng thấm ướt hết xiêm y của nàng.
Lúc này phía chân trời lại có một tia nắng ban mai xuyên thấu qua chín tầng mây chiếu xuống, tất cả đám âm binh còn lại phát ra một âm thanh quái đản rồi hòa vào ánh sáng thành tro bụi, tựa hồ chúng chưa bao giờ xuất hiện trên đời. Không khí tràn ngập tử khí cũng đã bắt đầu từ từ tản đi. Nhân gian lại một lần nữa ngập tràn sự sống. Nếu không nhìn thấy hàng ngàn tử thi của đám Quang Minh võ sĩ thì chả ai có thể nghĩ là đêm qua đã xảy ra một sự việc chấn động đất trời.
Dân chúng cũng rụt rè ngó qua khe cửa, phát hiện mọi sự hết thảy đã bình thường thì cao hứng lao ra ngoài phố. Đằng Long Thành cuối cùng đã khôi phục lại dáng vẻ phồn hoa náo nhiệt ngày nào.
Lại nói đến Quang Minh giáo hội, sau khi thống kê nêu rõ: "Lần cực âm ngày này đã có vài ngàn tòa Quang Minh tiểu giáo đường bị phá hủy, Quang Minh võ sĩ và Quang Minh tế tự xấp xỉ mười vạn tử vong (con số này xem chừng bị sai) " – Sự việc này mấy trăm năm nay xuất hiện khó tránh khỏi tổn thương nghiêm trọng, cũng là một cơ hội lớn để Hắc Ám giáo hội nhanh chóng phát triển mở rộng, quần chúng lại không ngừng tuyên dương Hắc Ám chi thần (Đương nhiên đây là chuyện của sau này)
Mặt khác, Quang Minh giáo chủ đã đi theo Long Nhất hồi khứ Tây Môn phủ, ông nhìn trên giường có một nữ hài tử đang hôn mê bất tỉnh lập tức đưa tay dụng Quang Minh pháp thuật dò xét bệnh tật, một hồi lâu rồi lắc đầu đáp: "Vị cô nương này đích thực tánh mạng đã hoàn toàn mất hết, kể cả Quang Minh thánh thủy cũng không thể đảm bảo quá một năm bình an, ta nói thật xin thiếu gia đừng buồn, trừ phi Quang Minh Thần một tay chữa trị, bằng không thì cũng khó tránh khỏi kết cục tử vong"
Long Nhất trừng mắt, hừ 1 tiếng lớn: "Có ta ở đây, có là Diêm Vương cũng không được nghĩ đến việc đoạt tánh mạng nàng đi. Trong vòng một năm ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp cứu chữa"
Hồ Tử lão đầu chỉ biết cười khổ với tính khí nóng nảy của hắn, thì thào một đoạn chú ngữ, lập tức xuất hiện giữa không khí một đạo bạch quang nhu hòa theo tay ông nhập vào cơ thể Tiểu Y. Tay còn lại ông cẩn thận từ không gian giới chỉ lôi ra một bình ngọc nho nhỏ, sau khi mở nắp cả phòng liền tràn ngập một thứ dược hương mạnh mẽ, chả cần nhìn cũng biết ngay là tuyệt thế dược phẩm a. Ông cấp tốc dốc bình lên, nhỏ theo luồng khí kia hai giọt chất lỏng màu trắng từ từ thẩm thấu vào thể xác nàng.
Thấy Hồ Tử lão đầu sớm thu hồi bình ngọc, Long Nhất không cần biết đầu đuôi nắm chặt đầu ông hét lớn:
"Chậm đã, ta nói ông dù gì cũng là một giáo chủ một giáo, nếu biết tốt xấu thì mau phục thêm một ít Thánh Thủy, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn nhiều đấy!"
"Chao ôi!" Hồ Tử lão lắc đầu la lại:" Tây Môn Nhị thiếu gia xin hãy buông tay, kẻo xương sọ của lão già này bị ngươi nghiền nát mất"
Long Nhất cười khấy, trong nừa khắc đã rút tay ra khỏi, cặp mắt nhìn chằm chằm vào tay cầm bình ngọc của Hồ Tử lão đầu.
"Tây Môn Nhị thiếu gia xin hãy hiểu cho, không phải ta tiếc chút thuốc này, chỉ là Thánh Thủy công hiệu quá cường đại, phục càng nhiểu kết quả càng ngược lại với mong đợi, tình trạng cô nương này thì chỉ cần 2 giọt thôi, như vậy cũng đã đủ rồi. Thêm chút nữa e rằng có chút nguy hiểm đến tánh mạng" ông nhanh chóng giải thích cặn kẽ.
Long Nhất thấy lão thái độ rất thành khẩn, vẻ mặt này hắn không phải đang giả trang, vẻ mặt buồn bã than vãn: "Là ta sai, đã trách nhầm lão rồi, cũng xin đa tạ người đã dùng thánh thủy kia. Còn Quang Minh giáo đang rất thảm hại, còn nhiều sự tình cần lão giải quyết, tựu ta không muốn giữ chân lão nữa"
Hồ Tử lão đầu quay người rồi chầm chậm cất bước ra, để lại Long Nhất lẳng lặng đương ngồi ở mép giường nhìn chòng chọc vào khuôn mặt thanh tú của Tiểu Y – phát hiện ra sắc mặt nàng đang hồng hào trở lại tịnh cũng có chút vui mừng.
Một hồi sau, Tiểu Y khẽ khàng mở cặp lông mi đen nháy ra, để lộ cặp mắt với con ngươi trong suốt cũng đang hướng về phía khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất.
"Thiếu gia.... !" Tiểu Y giãy dụa tựa hồ muốn đứng dậy.
Long Nhất lập tức lấy tay đè nàng trở lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nằm yên đừng có nhúc nhích, nàng bây giờ là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải được chăm sóc một cách đúng đắn"
Tiểu Y lướt qua mặt tình lang một lượt, khuôn mặt nổi lên một nụ cười xinh đẹp, tựu nghe lời hắn không hề động đậy.
"Lúc này nhìn nàng mới thật lém lỉnh, mau nói cho ta biết trên người có chỗ nào không thoải mái" Long Nhất nhanh chóng thu lại khuôn mặt nghiêm trọng, thể hiện tình cảm cười hỏi Tiểu Y.
"Thập phần thân thể không chỗ nào thoải mái, nhưng nếu thiếu gia chịu ôm thiếp thì sẽ biến mất hết" Tiểu Y say đắm nhìn thẳng vào mắt Long Nhất, sắc mặt cũng thể hiện ra một thứ tình cảm trước kia chưa từng biểu lộ.
Long Nhất cười trừ rồi cấp tốc dùng hai tay kéo Tiểu Y vào *****g ngực cường tráng của hắn, trên người tỏa ra một luồng khí ôn nhu thoài mái bao quanh nàng.
"Thiếu gia, Tiểu Y hiện giờ cảm thấy rất là hạnh phúc, cho là chết đi ngay lúc này cũng không có gì đáng tiếc..." Thanh âm thật đầy mị lực, chỉ là chưa dứt câu Long Nhất đã lấy bàn tay to bản của hắn đã không ngừng sờ mó khắp nơi, đồng thơi cặp môi cũng kề vào môi của nàng trao một nụ hôn say đắm.
"Ta tuyệt không cho phép nàng nói những lung tung như vậy, có thiếu gia ta ở đây há có ai dám làm gì nàng nào?" Long Nhất vừa thủ thỉ vừa trừng phạt nàng bằng cách di chuyển ma trảo của hắn.
"Thiếu gia... ngươi thật đúng là tên phôi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Y thẹn thùng đỏ lên, đưa bàn tay xinh xắn lên ngực hắn vuốt ve.
← Ch. 257 | Ch. 259 → |