← Ch.414 | Ch.416 → |
Thân hình chậm rãi hiện rõ, lộ ra khuôn mặt phong vận, một cổ mùi thơm ngát tràn ngập khắp phòng.
Nữ kiếm thánh thân mặc một bộ trường sam tử sắc, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm, phát ra hàn quang nhàn nhạt, thản nhiên nhìn Long Nhất.
"Đại tỷ, đã lâu không gặp, ngươi phong thái vẫn như trước a." Long Nhất cười ha hả, nhìn kỹ nữ kiếm thánh một lượt khiến cho nàng hơi mất tự nhiên.
"Ngươi quỷ quỷ mị mị đến đây làm gì?" Nữ kiếm thánh thu hồi trường kiếm trong tay, kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống hỏi.
Long Nhất cười hắc hắc, cũng không khách khí kéo một chiếc ghế khác, ngồi xuống nói: "tiểu đệ tuyệt không có ý gì cả, chỉ là đã đến Mễ Á Công Quốc hai ngày vẫn chưa qua tham kiến Đại tỷ, mà ngày mai tiểu đệ đã phải đi, nếu không đến có thể không có thời gian nữa."
Nữ kiếm thánh mỉm cười mang theo thâm ý nhìn Long Nhất, thản nhiên nói: "Có việc gì thì đi ra phía sau núi nói chuyện, trong cái phòng nhỏ này của ta không thể chứa nổi đại thần."
"Đại thần gì chứ, tiểu đệ thế nào cũng chỉ là tiểu thần mà thôi." Long Nhất cười hắc hắc nói,
Thành thật mà nói thì hắn ngay cả tiểu thần cũng chưa đạt tới, hắn vẫn còn chưa mặc được Lôi thần sáo trang.
Nữ kiếm thánh không đấu võ mồm cùng Long Nhất, thân hình chợt lóe ra cửa phòng, hướng phía sau núi bay vút đi.
Gió vẫn mềm mại như vậy, vẫn nhẹ nhàng khiến tà áo trên người nữ kiếm thánh bay phất phơ trong gió. Nếu là chỉ nhìn từ phía sau, sợ rằng toàn bộ nam nhân trên thế gian không có ai có khả năng thoát khỏi loại khí chất hoàn mỹ thần bí này. Thời gian thật vô tình khiến cho gương mặt tuyệt mỹ kia không khỏi hiện lên vẻ tang thương, sợ rằng số lượng nam nhân si mê nàng mất đi phải đến hai phần ba.
Nữ kiếm thánh xoay người, nhìn Long Nhất đang đứng cách nàng vài bước đang kinh ngạc nhìn nàng.
"Nhìn cái gì? Lão thái bà này có gì đẹp mắt mà nhìn." Nữ kiếm thánh khẽ cười nói, bình thường tựa như khôngđể chuyện phong sương đem đến ba động trong lòng nàng.
"Đại tỷ sao có thể gọi là già, chỉ có thể gọi bằng hai chữ thành thục. Trải qua năm tháng mà lắng đọng lại thành một loại phong vận." Long cười nói.
Nữ kiếm thánh chợt rung động mạnh, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Tiểu tử láu cá, nói thế nào lại thành lão khí hoành thu, người không biết còn tưởng ngươi và ta có quan hệ không bình thường."
Long Nhất cười cười. Bộ dáng tựa như đang hoài niệm quá khứ. Hắn tại hai thế, cuộc sống so với người khác đều đặc sắc hơn vạn phần. Có lẽ người khác có sống một trăm kiếp cũng không gặp phải nhiều cố sự như hắn, cho nên tâm tình hắn khi cảm thụ sự vật đối với người khác đều vạn lần không giống. Chỉ là nhiều khi hắn phải giấu con người thật của hắn sau một tầng ngụy trang.
"Được rồi, không nói chuyện thành thục nữa, nói đi, hôm nay ngươi đến tìm ta là có mục đích gì." Nữ kiếm thánh hỏi.
Long Nhất gật đầu. Trên mặt một lần nữa xuất hiện nụ cười xấu xa: "lần này đến là muốn nhờ Đại tỷ một việc."
"Chuyện gì?" Nữ kiếm thánh chau mày hỏi.
Long Nhất thoáng trầm ngâm, sắp xếp lại câu chữ một chút rồi đem chuyện Thủy Nhược Nhan kể lại cho nữ kiếm thánh, kể cả những chuyện hắn nghi ngờ.
"Vậy ngươi muốn ngươi như thế nào?" Nữ kiếm thánh hỏi.
"Ta muốn đại tỷ chú ý nhất cử nhất động của Thủy Nhược Nhan. Có lẽ có lúc, chính nàng cũng không biết mình đang làm gì. Nếu có gì dị thường, hy vọng Đại tỷ có thể tương trợ một chút." Long Nhất chân thành thỉnh cầu.
Nữ kiếm thánh ôn tồn cười nói: "Đáp ứng ngươi cũng không phải không thể. Bất quá có một điều kiện."
"Điều kiện gì? Nếu là bán đứng nhân phẩm ta tuyệt sẽ không đáp ứng a." Long Nhất vừa nhảy dựng lên, hai tay vung vẩy cười nói.
Nữ kiếm thánh trừng mắt, một đạo kim sắc đấu khí nhân lúc Long Nhất không kịp chuẩn bị xẹt qua gương mặt hắn. Trên mặt hắn lưu lại một đạo hồng ngân nhàn nhạt.
Long Nhất cũng không thèm để ý, chân khí vận một vòng lên trên mặt, hồng ngân liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hắn nhìn chằm chằm nữ kiếm thánh cười nói: "quả nhiên, đại tỷ giấu diếm thực lực. Đại tỷ đã đạt tới rồi pháp thần cảnh giới."
Nữ kiếm thánh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, cười nói: "còn nói hưu nói vượn sẽ phá ngươi, xem ngươi làm sao hồ loạn câu dẫn nữ hài tử."
"Đại tỷ. Chẳng lẽ người không biết, cho dù ta có bị biến thành yêu quái, mỹ nữ cũng khóc hô đảo thiếp lại đây. Cái này gọi là mị lực của nam nhân, không có liên quan đến hình dạng." Long Nhất tiến lên đứng sóng vai với nữ kiếm thánh, ngữ khí vô cùng tự tin.
Nữ kiếm thánh, không, bây giờ hẳn phải xưng là nữ Kiếm Thần, không nói gì, khẽ vuốt nhẹ mái tóc, vẫn nhìn không thấu này tiểu tử, hắn ẩn dấu quá nhiều bí mật, biến hóa quá nhanh, làm cho người ta căn bản không thể nào nắm bắt được.
"Ta có thể giúp ngươi lưu ý Thủy Nhược Nhan, điều kiện chính là ngươi phải làm cho Tây Môn Vô Hận hạnh phúc." Nữ Kiếm Thần đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Long Nhất.
Long Nhất không chút nào không e dè, cũng nhìn thẳng vào mắt nữ Kiếm Thần, cùng nữ Kiếm Thần đối thị, khóe miệng hoa xuất một nụ cười mỉm nói: "Ngươi nói ta thật không hiểu, Vô Hận là muội muội ta, làm cho nàng cảm nhận được hạnh phúc của người thân là trách nhiệm của ta."
"Ta nói Tình, ngươi hiểu chưa?" Nữ kiếm thánh thản nhiên nói.
Long Nhất như là bị người đập một gậy vào sau gáy, một lúc lâu sau mới chỉ vào vẻ mặt bình thản đích nữ Kiếm Thần mắng to: "Ngươi điên rồi, ngươi thật biến thái, tình yêu của Vô Hận không thể đòi hỏi ở chỗ ta, mà tại bên phu quân nàng."
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, vậy hạnh phúc của nàng sẽ ở ngay nơi ngươi." Nữ Kiếm Thần ánh mắt không đổi vừa nhìn chằm chằm Long Nhất vừa nói.
Long Nhất buông tay, bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm nữ Kiếm Thần một cách kì dị nói: "Ngươi thật sự điên rồi, ta đã hiểu tại sao ông nội ta không muốn ngươi, ngươi căn bản là người điên, ngươi đừng nói cho ta ngươi không biết ca ca cùng muội muội là loạn luân."
Vẻ mặt Nữ Kiếm Thần khi Long Nhất nhắc tới ông nội hắn thì vẻ mặt biến ảo, tựa hồ muốn bộc phát, nhưng cuối cùng cũng đè nén xuống được nói: "Ta không điên, Tây Môn Vô Hận căn bản vốn không phải muội muội ngươi, cho nên ngươi không cần phải lo lắng."
Long Nhất lúc này thật là ngây dại, hắn lẳng lặng nhìn nữ Kiếm Thần, trong đầu hiện lên câu nói kia: Tây Môn Vô Hận căn bản là không phải muội muội ngươi.
"Ngươi ...... ngươi nói Vô Hận không phải muội muội ta, ngươi thúi lắm, mặc dù không phải một mẹ sinh ra, nhưng có một người cha, chẳng lẽ cha ta cũng không biết sao?" Long Nhất kích động đến mức phát ra những lời thô thiển, hắn đi tới cái thế giới này, thật vất vả mới có một muội muội, cũng thật tình coi Tây Môn Vô Hận làm tố thân muội tử, bây giờ đã có người nói cho hắn cùng nàng không phải anh em, thật sự khiến hắn không thể chịu đựng được.
"Đúng vậy, hắn cũng không biết." Nữ Kiếm Thần thản nhiên nói, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt chứa đau thương nồng đậm cùng vẻ bất đắc dĩ.
Long Nhất cũng trấn định tâm thần, từ trong đáy lòng nghĩ có chút buồn cười hỏi lại: "cha ta không biết chẳng lẽ ngươi biết?"
"Đương nhiên, này thế giới chỉ có ta và ông nội ngươi biết, ngay cả cha mẹ ruột của nàng cũng không biết." Ngữ khí nữ Kiếm Thần xúc động, vô cớ thở dài, vẻ mặt cô đơn khiến người khác không thể nghi ngờ.
Long Nhất ngẩn ra nhìn nữ Kiếm Thần, lẩm bẩm nói: "Là ngươi điên hay là ta điên?"
"Ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?" Nữ Kiếm Thần nhàn nhạt nói.
"Chẳng lẻ không phải?" Long Nhất cười cười, vẻ mặt trào phúng, nhưng trong lòng không hề giống như mặt ngoài vậy, hắn biết nữ Kiếm Thần tuyệt đối không phải là hạng bịa chuyện thối tha.
"Ta không cần phải lừa ngươi, bản lãnh của ngươi như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp nhận ra sao." Nữ Kiếm Thần nhìn Long Nhất nói.
Long Nhất bỗng trở nên trầm mặc. Kiếp trước ở trong Long Tổ, hắn có thể dùng phương pháp nguyên thủy để phân biệt hai người có quan hệ huyết thống hay không.
"Bất luận thật giả, ngươi chú ý đến điều kiện của ta một chút, ta sẽ dụng tối đa khả năng của mình mang đến hạnh phúc cho Vô Hận." Long Nhất mỉm cười, chẳng biết từ khi nào nụ cười đã ngưng kết trở nên cứng ngắc vô cùng.
"Hảo, ta không có ý kiến." Nữ Kiếm Thần thấy vẻ mặt Long Nhất, than nhẹ một tiếng đáp ứng.
Tâm tư Long Nhất không khỏi rung động loạn xạ, hắn định rời đi, vừa bước đi hai bước lại xoay người định mở mồm hỏi nhưng không thể phát ra âm thanh.
"Có phải muốn hỏi về thân thế của Tây Môn Vô Hận không? Ta chỉ có thể nói cho ngươi nàng không phải huyết mạch Tây Môn gia tộc, còn lại ta không thể nói gì thêm." Nữ Kiếm Thần đọc được suy nghĩ trong đầu Long Nhất, mở miệng chế trụ, không cho Long Nhất mở miệng hỏi.
Long Nhất thở dài một hơi, nhún vai bay vụt đi.
Chẳng biết từ khi nào, bầu trời đêm đen kịt bắt đầu chậm rãi nhạt dần, phương đông đã ẩn hiện những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh.
Long Nhất phi thân qua cánh đồng cỏ hôm qua, không khỏi kinh ngạc khi phát hiện ra rằng tứ nữ cũng không trở về lữ điếm, dựng trướng bồng nghỉ lại trên mặt cỏ.
Đại bị đồng miên a, nếu là trước kia Long Nhất đảm bảo sẽ phải đi vào chiếm chút tiện nghi, hưởng thụ một chút tư vị trái ôm phải ấp. Nhưng lúc này Long Nhất một chút tư tâm cũng không có. Hẵn bước đến gần bên trướng bồng thật chậm, thật nhẹ, miệng bẩm nói: "chẳng lẽ Vô Hận thực sự không phải muội tử của ta."
Ngay lúc này, cửa trướng bồng đột nhiên mở, Vô Song từ trong đi ra, vẻ mặt thần thanh khí sảng, chắc là tối hôm qua minh tưởng cả đêm.
"Long Nhất, ngươi làm sao vậy? Bộ dáng như thất thần vậy." Vô Song thấy vẻ mặt Long Nhất lo lắng hỏi.
Long Nhất khoát khoát tay ra ý không sao, đột nhiên mở cửa trướng bồng đi vào. Vô Song hiểu có chuyện gì đó, liền cũng theo vào. Vừa vào đã thấy Long Nhất đang ngắm nhìn Tây Môn Vô Hận đang say ngủ, vẻ mặt biến ảo vô cùng.
"Song nhi, ngươi thấy Vô Hận với ta có giống nhau không?" Long Nhất quay đầu nhẹ giọng hỏi.
Vô Song trong lòng kinh ngạc, suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không có chỗ nào giống cả, vô luận là tính cách hay nét mặt đều không giống."
Long Nhất gật đầu, đột nhiên bàn tay xuất thủ như gió điểm hướng Nạp Lan Như Nguyệt, Long Linh Nhi và cả Tây Môn Vô Hận.
← Ch. 414 | Ch. 416 → |