← Ch.488 | Ch.490 → |
"Bắc Đường tướng quân, có mật báo truyền tới" Trong lúc hai nàng còn đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng của đội trưởng thân binh vang lên.
Tây Môn Vô Hận biết điều liền cáo lui, vốn lúc đầu muốn tìm Bắc Đường Vũ là muốn để nàng truyền vài tin cho Long Nhất, nhưng lời lên tới miệng lại như bị tắc quay trở vào, cảm tình bành trướng trong lòng cơ hồ không thể áp chế nổi, sợ rằng lời vừa nói ra sẽ liền bại lộ, một chút cảm tình cấm kị này rốt cuộc là phải làm thế nào, Tây Môn Vô Hận thực sự cảm thấy cực kỳ hoang mang.
Bắc Đường Vũ mở mật báo ra, hàng mi nhíu lại, đôi mắt trở nên băng lãnh.
"Đánh trống, lên trướng" Bắc Đường Vũ lời nói mơ hồ mang theo sát khí, mà thái độ băng lãnh lại mang theo sự bất đồng.
"Thuộc hạ tuân lệnh" Thân binh đội trưởng kia nghe xong nhất thời hưng phấn, xem ra Bắc Đường tướng quân đã muốn ra tay rồi.
Cả quân doanh bắt đầu trở nên náo nhiệt, các tướng sĩ kìm nén không được sắp sinh bệnh nắm chặt tay lại chuẩn bị một hồi đại chiến, cuối cùng thì trước mắt cứ đánh một trận vinh quang, cho dù có chết cũng là chết có ý nghĩa.
Mà lúc này, tại một góc ở phía Bắc quân doanh lại trở nên cực kỳ yên lặng, chỉ là thình thoảng có mấy tiếng thì thầm nói trộm. Một người toàn thân tế tự bào màu trắng, mái tóc xanh tung bay cùng với một thiếu nữ tóc đỏ, thân hình bốc lửa không biết đang nói cái gì, Lệ Thanh vẫn như cũ yên lặng bảo vệ cách phía sau mười bước, hắn cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt băng lãnh có thể khiến cho sinh vật trong vòng mười dặm tự động tránh xa. Ti Bích tiến một bước hắn liền tiến một bước, Ti Bích lùi một bước hắn cũng lùi một bước, luôn luôn duy trì cự ly mười bộ.
"Ti Bích, ngươi thật sự muốn đi sao?" Lâm Na lại hỏi, thật ra nàng cũng rất muốn cùng Ti Bích tới Đằng Long thành tìm Long Nhất, chỉ là hôm nay ở Đằng Long thành hoàng tộc Long thị cùng Tây Môn gia tộc tranh đấu cực kỳ ác liệt, Long Linh Nhất dứt khoát trốn tránh không muốn đề cập tới, Tây Môn Vô Hận cũng đã có chủ ỷ ở lại quân doanh cùng với Long Linh Nhi, nên nàng đương nhiên không thể đi được.
"Không sai. Nơi này theo ta thấy thì sẽ không nảy sinh biến hóa gì nữa, huống hồ ta rất nhớ phu quân, ta muốn gặp chàng" Ti Bích nhẹ giọng nói, mấy ngày nay, quan hệ của nàng với mấy nữ hài này vẫn được duy trì, nhưng mắt thấy các nàng cố ý muốn lưu lại, nàng cũng không đợi nổi nữa.
Lâm Na gật đầu không nói, trong đầu hiện ra khuôn mặt tà ác làm cho nàng vừa hận lại vừa yêu, lòng bất giác có chút cay đắng.
Bên trong trung quân đại trướng. Hùng Bá cùng Bắc Đường Vũ chia làm hai bên, ánh mắt đều có chút dị thường.
"Bắc Đường tướng quân, thực sự là phải làm như thế này sao? Bọn họ có rất nhiều người vô tội" Hùng Bá có chút không đành lòng nói.
"Chiến tranh luôn có người chết, muốn trách thì trách bọn họ đã chọn sai chủ" Bắc Đường Vũ thản nhiên nói.
Hùng Bá mở miệng muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng lại thành một tiếng thở dài, giết địch nhân hắn có thể giết một cách lãnh huyết vô tình, nhưng mục tiêu lần này lại là nhằm vào một bộ phận nhân mã trong quân đội, phía trên đã truyền mệnh lệnh xuống, tình hình nội bộ Cuồng Long đế quốc phi thường cấp bách. Mà lần này bao vây đã lâu như vậy kế hoạch lại đột nhiên thay đổi, đó là tiêu hao một phần quân đội đối lập với Tây Môn gia tộc, các quan quân bị ghi tên trên bảng danh sách cực dài này tất cả đều phải chết.
Không khí buổi sáng trong lành tươi mát, lớp sương lành lạnh làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, những giọt sương trong suốt lấp lánh đọng trên lá non, thuận theo gió mát hắt từ bên này sang bên khác, sau đó rơi xuống, thấm vào mặt đất màu mỡ này.
Cửa phía Đông Bạch Vân thành, một cỗ xe ngựa sang trọng dừng tại bên đường, đoàn người Long Nhất đang đứng ở đây.
"Tỷ tỷ. Tỷ thật sự không cùng bọn đệ quay về Đằng Long thành sao? Long Nhất nhìn Hồng nương tử kiều mị hỏi lại.
Hồng nương tử nhìn Long Nhất dịu dàng cười một tiếng, khẽ lắc đầu, tên tiểu tử thúi này đêm đó thiếu chút nữa là đã đoạt đi sự trinh trắng của nàng, nửa đường thì lại xuất hiện Phong Linh, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong tim kỳ thật có chút tiếc nuối. Lần này từ biệt, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Nàng là một nữ tử có khát vọng tự do và mộng tưởng, hiện tại nàng vẫn chưa nghĩ tới việc hạ neo, lần này là bởi vì đi làm một nhiêm vụ mà tới Bạch Vân thành, hướng đi hoàn toàn trái ngược với Long Nhất.
Long Nhất cũng không miễn cưỡng nữa, tiến lên hai bước ôm thân hình mềm mại của Hồng nương tử vào lòng, khẽ nói bên tai nàng: "Có duyên ắt sẽ có thể gặp lại, cũng như lần này gặp mặt, tỷ tỷ, đừng quên nhé. Nếu muốn một bờ vai, tiểu đệ vĩnh viễn vì tỷ mà dang rộng vòng tay".
Hồng nương tử nghe được lời ôn nhu của Long Nhất, sống mũi không khỏi cảm thấy cay cay, trên thế gian này hiểu được tâm tư của nàng sợ rằng cũng chỉ có một người mà thôi, hai tay nàng ôm chặt eo Long Nhất, giống như lần trước đặt lên môi hắn một nụ hôn, sau đó hóa thành một đạo hồng vân bồng bềnh bay xa, chỉ lưu lại chút dư hương.
"Đi thôi, chúng ta lên đường" Long Nhất nhìn theo hướng đi của Hồng nương tử. Rồi khua tay quát.
Long Nhất, Lưu Ly. Phong Linh, Liễu Nhứ, Nữu nhi, lúc này còn có thêm Mộc Hàm Yên, quả nhiên là trái ôm phải ấp, khoái hoạt biết bao. Cuồng Sư không có thói quen ngồi trong xe, tự mình xung phong làm phu xe, để vua dong binh làm phu xe, trên thế gian này chắc cùng chỉ có Long Nhất mà thôi. Bất quá Cuồng Sư cũng rất vui, bời vì Long Nhất đã đáp ứng hắn mỗi ngày đấu võ một lần, lúc trước tại Bạch Vân thành hắn cùng Long Nhất đã đấu qua, kết quả phát hiện mình không phải đối thủ của Long Nhất, lại được hắn chỉ bảo, cảm thấy rất có ích, làm phu xe thế này thật cũng có chút tư vị rồi.
Long Nhất về phương diện đánh nhau tuy nói là chỉ điểm Cuồng Sư, nhưng hắn cũng từ Cuồng Sư học được không ít chiêu số, liên tục ba lần dành danh hiệu vua dong binh há có thể là hư danh sao?
Đại bộ phận thời gian còn lại Long Nhất làm học sinh theo sau Mộc Hàm Yên, mặt dày mày dạn quấn quít lấy nàng để nàng dạy hắn thần bí văn tự kia, thời gian này cũng rất sung túc.
Một tháng sau, cũng chính là đầu tháng mười hai, đã gần cuối năm, nhiệt độ so với lúc trước hạ xuống không ít, ít nhất là không nóng bức tới mức người không chịu nổi, nhưng nhiệt độ vẫn khá cao, rất nhiều người vẫn mặc trang phục mỏng manh mùa hè, khí trời dị thường tới mức độ này khiến cho một ít trí giả cảm thấy bất an, truyền ngôn gần đây nhất chính là Thương Lan đại lục nhất định phải hứng chịu một trận tai kiếp, bất quá nhiều rất nhiều người không muốn trả lời vấn đề này, tai kiếp? Đây còn chưa phải là tai kiếp sao? Chiến tranh liên miên hại chết không ít người.
Cỗ xe sang trọng của Long Nhất cũng đã gần tới Đằng Long thành, nhìn thấy bức tường thành hùng vĩ xa xa, trong lòng Long Nhất kích động không thôi, gần nhà thì khiếp sợ mà. Không biết phụ mẫu ở nhà có bình yên không, thê tử Nam Cung Hương Vân ra sao rồi, vừa cưới nàng song liền theo Nạp Lan Như Nguyệt quay lại Nạp Lan đế quốc làm lễ, đi liền hai năm.
"Nhớ nhà sao?" Mộc Hàm Yên nhìn thấy Long Nhất trầm tư, không khỏi cười hỏi.
"Đúng vậy, đúng là có chút kích động, nàng chẳng lẽ lại không nhớ nhà sao?" Long Nhất cười cười nhún nhún vai hỏi lại.
Mộc Hàm Yên ngẩn ra, né tránh ánh mắt Long Nhất không nói một lời.
Lúc này, xe ngựa đã tới Đằng Long thành.
Đoàn người Long Nhất vẫn sử dụng ma pháp dịch dung như cũ, rốt cuộc không có ai có thể nhận ra.
Hai năm đối với Đằng Long thành mà nói tựa hồ cũng không có cải biến gì, phố xá rộng rãi, dòng người chen chúc, các tòa kiến trúc hùng vĩ, vẫn phồn hoa như xưa.
Xe ngựa chậm rãi chạy từ phố này sang phố khác, từ từ tiến tới khu vực dinh cư của quan lại được canh phòng cẩn mật, nơi đây cứ mười phút lại có đội tuần tra đi qua, căn bản không ai có thể ở đây làm loạn.
"Mạc Ngôn huynh, dừng xe lại" Long Nhất vén rèm nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên ánh mắt đình trệ gấp giọng nói.
Cuồng Sư theo lời dừng xe lại, Long Nhất lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Cuồng Sư nói: "Cầm cái này tới Tây Môn gia tộc, tự nhiên sẽ có người an bài tất cả".
"Lưu Ly, Linh nhi, các nàng trước tiên theo Mạc Ngôn huynh về nhà ta, ta sẽ về sau" Long Nhất hướng về các nàng nói.
"Vũ, ta phải về Lệ Nhân phường trước, hôm khác sẽ tới nhà ngươi làm khách nha" Mộc Hàm Yên cười nói.
Long Nhất gật đầu, khoát tay xuống xe. Nhìn thấy cỗ xe biến mất trên đường lúc này mới vuốt bộ râu chữ bát hướng một tiệm tơ lụa chếch chếch đối diện với con phố huyên náo mà đi tới.
Tiệm tơ lụa này ở Đằng Long thành cũng xem như có danh tiếng rất lớn, bời vì ngay cả thợ may của hoàng cung cũng mua vải ở đây, là lựa chọn số một về vật liệu may vá của quý tộc và quan gia.
Cửa tiệm rất lớn, chừng mấy trăm thước, lại có ba tầng, cấp bậc từ thấp lên cao.
Long Nhật trực tiếp đi lên tầng thứ ba, có rất nhiều quý phụ tiểu thư cũng đang chọn lựa vải vóc ở đây, gần cửa sổ, một thiếu phụ xinh đẹp thân mặc y sam màu vàng rực rỡ hoa lệ đang chọn lựa, theo sau nàng là hai thị nữ và hai tráng nam đang ôm theo rất nhiều đồ vật.
"Tây Môn thiếu phu nhân. Hôm nay lại muốn mua vải may áo sao?" Một nữ đạo cấu trẻ tuổi cười hỏi, hiển nhiên đã cùng nàng trở nên cực kỳ quen thuộc.
"Đúng vậy, ta đoán phu quân ta cũng sắp về rồi, về nhà cũng để người mặc quần áo do ta may" Thiếu phụ cười khẽ, khuôn mặt đã gầy đi không ít tràn đấy ước mơ và nỗi nhớ mong, ánh mắt này phân nửa là xuất hiện trên mặt thiếu nữ đang hoài xuân. Những thiếu phụ đã lập gia đình rất ít khi có ánh mắt này.
"Ta thấy Tây Môn phu nhân mua vải đã hai năm nay, có thể may được mấy trăm bộ rồi" Thiếu nữ cười nói.
Thiếu phụ cười cười, chỉ vào ba tấm vải đắt tiền nhất nói: "Ta chọn tấm này, tấm này còn có cả tấm này nữa, đợi lát nữa đưa đến Tây Môn phủ đi".
Long Nhất đứng phía sau Nam Cung Hương Vân, nghe thấy đoạn đối thoại giữa nàng và nữ nhân kia, khóe mắt bất giác có chút ươn ướt, đối với vị kiều thê cưới hỏi đàng hoàng này, hắn thật sự không có làm tròn trách nhiệm phu quân.
"Chậm đã, mấy tấm vải này bổn lão gia đã chọn rồi" Đang lúc thiếu nữ kia muốn đưa những tấm vải Nam Cung Hương Vân đã mua về Tây Môn phủ. Long Nhất lại làm ầm ĩ chân bước hình chữ bát tiến tới, muốn lấy mấy tấm vải thiếu nữ đang cầm đi.
Toàn bộ tầng ba nhất thời trở nên ồn ào, là ai ăn phải gan hùm mật gấu mà dám gây sự với thiếu phu nhân của Tây Môn gia tộc, thực sự là chán sống rồi.
"Vị khách nhân này, đây là Tây Môn thiếu phu nhận đã chọn trước" Thiếu nữ cố ý nhấn mạnh hai từ Tây Môn, dù sao lúc này Tây Môn gia tộc có thể nói là một tay che trời.
"Đồ vật bổn lão gia nhắm trúng từ trước tới nay chưa từng bị ai cướp đoạt, ngươi nếu không bán cho ta, ta sẽ đốt tiệm" Long Nhất tùy tiện nói.
"Vậy để xem ngươi có bản lãnh này không" Thiếu nữ vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, tiệm vải này ở Đằng Long thành nếu không có chỗ dựa như núi thì làm sao dám mở cửa làm ăn chứ. Thấy Long Nhất vô lý, ngữ khí liền trở nên cứng rắn.
Nam Cung Hương Vân sững sờ nhìn Long Nhất. Ánh mắt biến ảo không ngừng, sự phẫn nộ ban đầu liền biến thành nghi hoặc, sự quan sát lại biến thành sự hoang mang bối rối.
"Mỹ nhân, sao lại nhìn bổn lão gia như vậy, chẳng lẽ nhắm trúng bổn lão gia rồi, không bằng chúng ta đi tìm một nơi nào đó đối ẩm ca hát giao lưu tình cảm, thế nào?" Long Nhất cười ha ha nhìn Nam Cung Hương Vân đang bị mê hoặc, giọng trêu ghẹo nói.
Chúng nhân lại một phen ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn Long Nhất như người đã chết, dám đùa bỡn thiếu phu nhân Tây Môn gia tộc, còn không biết chết kiểu nào đây.
Hai gia đinh cùng hai thị nữ phía sau Nam Cung Hương Vân sớm đã không thể nhẫn nại được nữa, trên người đột nhiện xuất ra ma pháp đấu khí ba động, thân thủ có lẽ cũng không tệ.
"Dừng tay" Nam Cung Hương Vân yêu kiều quát.
"Sao? Nghĩ thông suốt rồi à, thế thì theo bổn lão gia đi thôi" Long Nhất cười hắc hắc, ma trảo vuốt lấy cằm Nam Cung Hương Vân, toàn bộ tầng ba nhất thời lặng ngắt như tờ.
Nam Cung Hương Vân không có tránh né, chỉ là ánh mắt nhìn Long Nhất càng ngày càng mềm mỏng, sau cùng hiện ra một màn sương ươn ướt, vài giọt nước mắt trong suốt đọng tại khóe mắt.
"Được, ta theo ngươi đi, ngươi đi đâu ta đi đấy, không cho phép ngươi bỏ ta lại" Tình cảm trong ngữ khí Nam Cung Hương Vân kẻ ngu cũng nghe ra. Nàng chớp chớp hàng mi dài, hai hàng nước mắt nhất thời theo hai má chảy xuống.
"Tây Môn thiếu phu nhân, cái này..." Thiếu nữ bán hàng như lọt vào trong màn sương mù, phải biết rằng Cuồng Long đế quốc đối với phụ đạo cực kỳ hà khắc, bộ dạng này của Nam Cung Hương Vân không phải là nói cho toàn thiên hạ biết nàng muốn làm chim rời tổ sao, tất cả mọi người đều khiếp sợ, một vài thiếu phụ lắm điều đã bắt đầu tưởng tượng.
Long Nhất toàn thân chấn động, tiến lên dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt Nam Cung Hương Vân, lau đi nhưng giọt lệ còn sót lại. Dịu dàng hỏi: "Hương Vân, nàng như thế nào lại nhận ra ta?"
Nam Cung Hương Vân lại khóc lóc không ngừng, đánh thật lực vào ngực Long Nhất, sau đó lao vào trong lòng hắn, nghẹn ngào nói: "Đại phôi đản, chàng tưởng dịch dung là thiếp không nhận ra chàng sao? Mùi vị trên người chàng thiếp chết cũng không quên đâu".
"Xin lỗi, Hương Vân" Long Nhất ôm lấy Nam Cung Hương Vân lẩm bẩm nói.
"Đại phôi đản, phu quân xấu, chàng khi phụ thiếp. Lúc nào cũng khi phụ thiếp" Nam Cung Hương Vân trong lòng Long Nhất thút thít lên án hắn, hai tay cấu véo lưng Long Nhất, nhưng nàng bị tình lang ôm chặt lấy, quanh mình toàn là khí tức của hắn, hạnh phúc tới làm cho nàng không chút chuẩn bị.
Lúc này chúng nhân liền hiểu ra, tên gia hỏa râu chữ bát này chính là Tây Môn nhị thiếu gia cải trang thành, người ta vợ chồng đúng là vợ chồng, bằng vào khí tức mà cũng có thể nhận ra nhau, sao tự mình lại không ngửi thấy khí tức phu quân mình có chút gì đặc biệt nhỉ.
Đúng lúc này, âm thanh rầm rập từ cầu thang phát ra. Mội đội tuần tra toàn thân vũ trang đi lên, trong chốc lát đã bao vây lấy hai người Long Nhất.
"To gan, còn chưa thả Tây Môn thiếu phu nhân ra" Gã cầm đầu lớn tiếng quát.
Long Nhất tỏ vẻ khinh khỉnh, xem ra chỗ này cũng không phải nơi tốt đẹp như mình tưởng, hắn cũng chả muốn phí lời với đám gia hỏa này, lập tức ôm chặt Nam Cung Hương Vân.
Thân hình chợt lóe biến mất khỏi tiệm vải.
Lúc xuất hiện lại thì hai người đã tới trên không của Tây Môn phủ. Lúc này sau khi nhận được tin Tây Môn nhị thiếu gia trở về toàn bộ Tây Môn phủ liền trở nên bận rộn, Đông Phương Uyển lại càng lo lắng ở trong phòng khách đứng ngồi không yên, đám người Cuồng Sư đương nhiên cũng ở đó.
"Nhị thiếu gia trở về rồi, nhị thiếu gia trở về rồi" Đang lúc Long Nhất ôm Nam Cung Hương Vân hạ xuống, đã khôi phục lại diện mạo vốn có, mấy thị nữ gia đinh này tất nhiên là hô hoán không thôi. Lúc này nhiều người mới nghĩ đến, tựa hồ khi nhị thiếu gia ở nhà, cả phủ liền trở nên cực kỳ náo nhiệt, mà khi nhị thiếu gia vắng mặt cả phủ luôn cảm thấy một bầu không khí trầm lặng.
Vừa nghe thấy con mình đã về, Đông Phương Uyển lập tức chạy ra ngoài, ai cũng nhìn thấy. Nước mắt chảy ra, Long Nhất chính là bảo bối trong tim bà, hai năm này đúng thật là ngoài sức chịu đựng của bà.
Long Nhất buông Nam Cung Hương Vân ra, nhìn thấy Đông Phương Uyển đang vội vã chạy tới bên cạnh hắn, trong lòng đau xót, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Mẫu thân, con đã trở về rồi".
Đông Phương Uyển đánh giá Long Nhất từ trên xuống dưới, nhìn thấy hắn dường như không tổn thất một miếng thịt nào mới an tâm, bà lau đi nước mắt rồi véo tai hắn nói: "Tiểu tử thúi, ngươi còn chịu về nhà à. Còn biết ở nhà còn có nương thân ta hay sao?"
"Ai ui, nương thân, đau quá" Long Nhất hô to gọi nhỏ, trong lòng lại lại cảm nhận được một chút ấm áp đã lâu không có được.
Đông Phương Uyển véo con mình, nghe thấy Long Nhất kêu đau, liền vội vàng buông tay, dịu dàng hà hơi nóng vào tai hắn, giống như trước kia khi Long Nhất còn bé, nhớ kỹ có một lần tự mình đập mạnh vào bàn, nhi tử liền cầm lấy tay bà thổi hơi nóng vào, dùng giọng non nớt nói: "Vũ nhi phù phù, nương thân sẽ không đau đâu".
"Không được đánh cha ta" Một giọng nói non nớt bất mãn vang lên.
Đông Phương Uyển chỉ cảm giác được một cỗ khí tức cường đại đánh đến, bà liền theo phản xạ tránh sang một bên, liền nhìn thấy tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác vừa rồi đang như gà con bảo vệ mẹ che lấy Long Nhất, nhất thời dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Long Nhất.
"Vào trong rồi nói" Long Nhất ôm Nữu Nhi tiến vào trong phòng khách.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Long Nhất đem hết thảy tất cả mọi việc nói ra, mà lúc này chúng nữ đã khôi phục lại dung mạo lúc trước, nhất thời làm cho Đông Phương Uyển không kịp nhìn, những mỹ nữ thiên tiên này thật sự ai cũng xinh đẹp cực kỳ, nhi tử này của mình làm sao mà lừa gạt được đây? Chỉ đáng tiếc là vị Long tộc cô nương kia cứ không chịu nhận là nữ nhân của nhi tử mình, nếu không Tây Môn gia tộc sẽ có một vị con dâu thuộc Long tộc, như thế thì thật là uy phong.
Nam Cung Hương Vân trong lòng có chút chua chua, mắt thấy nữ nhân bên cạnh phu quân càng ngày càng nhiều, lòng thêm thấp thỏm, trong số những nữ nhân này còn có người xinh đẹp hơn mình, hơn nữa so về thời gian ở bên Long Nhất ai cũng nhiều hơn nàng. Bất quá vô luận là thế nào, nàng cũng là đại phu nhân của Tây Môn gia tộc có cưới hỏi đàng hoàng, cũng chính là bà cả, đương nhiên cũng không quản được số nữ nhân bên cạnh hắn, muốn trách thì chỉ có thể trách sao phu quân mình lại quá ưu tú, khiến cho nhiều nữ nhân ngày nhớ đêm mong.
Đông Phương Uyển nhìn ra tâm tư của Nam Cung Hương Vân, hai người xa cách đã lâu, có ý muốn cho hai người ở chung một mình, liền tìm cớ đưa những người khác đi, mọi người đều là người nhanh nhẹn, sao có thể không rõ được.
Long Nhất mang Nam Cung Hương Vân quay trở lại viện tử của mình, nhìn tất cả vẫn như hai năm trước, chỉnh tề, sạch bóng, trong lòng có một cảm giác an tâm cùng thư thái mà chỉ ở nhà mới có thôi.
Đóng cửa phòng xong, Nam Cung Hương Vân liền nhiệt tình như lửa, lưỡi với môi hòa làm một, tiểu thủ còn học theo Long Nhất chia làm hai lộ tấn công, chỉ bất quá hai năm không được gần gũi thân mật, kỹ thuật tựa hồ kém đi rất nhiều.
"Hương Vân bảo bối, đừng vội, thứ chúng ta có là thời gian" Long Nhất vỗ về tấm lưng ong của Nam Cung Hương Vân, trong lòng có chút sáng tỏ, nha đầu này cảm thấy có nguy cơ đây. Nói đến thì bản thân mình cũng đã nợ nàng quá nhiều, lúc trước cùng nàng thành hôn xong liền ra đi, khiến cho nàng chịu biết bao ủy khuất, mà hồng nhan bên cạnh mình lại đông đảo, rời nhà cũng đã hai năm, thời gian bên cạnh Nam Cung Hương Vân cũng có hạn.
Dưới sự chỉ dẫn từ đôi tay lão luyện của Long Nhất, hai người kích tình bắt đầu lên cao, quần áo trên người càng ngày càng ít.
"Ôi... phu quân..." Nhũ hoa màu phấn hồng của Nam Cung Hương Vân bị Long Nhất ngậm lấy, toàn thân run lên phát ra một tiếng rên rỉ rúng động lòng người, kích thích như vậy liền khiến cho nàng đạt tới một lần cao trào.
Da thịt của Nam Cung Hương Vân không trắng như bánh kem, mà là màu bánh mật khỏe mạnh, lúc này nàng cũng không nhịn được nữa bắt đầu ngồi trên người Long Nhất nhún nhảy, ngọc nhũ cao vút bạo mãn nhấp nhô liên tục, làm cho Long Nhất hồn bay lên mây, còn mái tóc đen nhánh của nàng cứ theo mỗi động tác mà tung bay, mang theo lực dụ hoặc trí mạng.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Hương Vân rên rỉ một tiếng, trong lúc nhún nhảy đã đạt được khoái cảm, một dòng xuân lộ từ trong u cốc úa ra không ngừng, khiến cho tấm trải giường trở nên ẩm ướt, còn nàng thì đã vô lực nằm liệt trên ngực Long Nhất.
"Phu quân, thiếp vẫn muốn" Nam Cung Hương Vân lấy lại tinh thần, cảm giác thấy tên gia hỏa của Long Nhất còn đang ở bên trong nàng sừng sững không ngã, ấm ức nhõng nhẽo nói, đương nhiên, nàng đã lâu như vậy chưa đạt được khoái cảm, vẫn thèm muốn cũng là điều tự nhiên.
"Không vội, phu quân cho nàng, nàng muốn bao nhiêu cũng được" Long Nhất cười ôm Nam Cung Hương Vân đè xuống, một trường đại chiến lại bắt đầu.
"Phu quân, thiếp vẫn muốn nữa..."
"Không thành vấn đề".
"Người ta vẫn muốn nữa..."
"Tốt".
"Vẫn muốn nữa, phu quân..."
Long Nhất ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng đã ngủ say của Nam Cung Hương Vân, yêu thương nhéo mặt nàng, tiểu ny tử này còn muốn sính cường, lúc trước thì nói vẫn còn muốn lúc sau đã chìm vào giấc mộng.
Nam Cung Hương Vân nằm trên ngực Long Nhất, hai tay ôm chặt lấy hắn, sợ hắn chạy mất, có chút động đậy nàng liền theo phản xạ ôm chặt hơn.
Sắc trời dần dần tối lại, kết giới đặt ở bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận ba động, Long Nhất nhíu mày trở mình, lại bị Nam Cung Hương Vân như một con bạch tuộc quấn chặt lấy, hắn điểm vào thụy huyệt của Nam Cung Hương Vân một cái, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ôn nhu này.
"Nhị thiếu gia, lão gia chờ người tại thư phòng" Một tên hộ viện cung kính nói.
Long Nhất gật đầu sửa, sang lại quần áo liên mở cửa hướng thư phòng của Tây Môn Nộ đi tới.
← Ch. 488 | Ch. 490 → |