← Ch.025 | Ch.027 → |
Từ trong miệng ả phun ra một ngụm máu, nhìn kỹ thì trong đó còn có vài cái răng rớt ra.
Dân chúng xung quanh nhất thời không hiểu được vì sao Lưu Phong lại ra tay đánh ả, còn có mấy người bất bình lên tiếng chỉ trích Lưu Phong không đúng.
Lưu Phong nộ hỏa bừng bừng không khách khí, người nào chỉ trích thì nhất nhất tặng cho người đó một tát tai lăn quay ra mặt đất.
"Là hắn?"
Trong đám người đó có một số người đã nhận ra hắn chính là thanh niên đã đánh mấy tên lưu manh bò lê bò càng lúc nãy, vội vàng tránh ra xa quan sát, không dám lên tiếng nữa.
"Ta chính là "thái dương" của toàn bộ nữ nhân trên thiên hạ này. Các ngươi có còn là người không vậy? Một đám đông lại đi hiếp đáp hai mẹ con yếu ớt, như vậy là anh hùng ư? Ta thấy các ngươi so với lang sói cũng giống nhau. Biết điều thì cút hết cho ta, đừng để cho ta thấy lần nữa, thấy một lần ta sẽ trừng phạt một lần." Lưu Phong lúc này mới phát hiện ra việc thóa mạ người khác quả nhiên là có thể làm cho tâm tình của hắn sảng khoái hơn rất nhiều.
Mọi người ở bốn phía xung quanh đều là lương dân, bị Lưu Phong mắng xong đều có chút xấu hổ, thêm nữa cũng bị thần uy của hắn làm cho sợ hãi vội vàng lẳng lặng rời khỏi.
Tuy nhiên có một người vẫn to gan lớn mật đứng lại nhìn hắn một lúc, cuối cùng cố nén sợ hãi, tiến đến vẻ mặt hiếu kỳ hỏi"
-Vị công tử này, xin cho tại hạ hỏi "thái dương" là ý nghĩa như thế nào vậy?
Lưu Phong thấy người này vẫn là người tương đối có lương tâm, liền nhẹ nhẹ vỗ vai hắn, cười cười giải thích:
-"Thái Dương" có ý nghĩa là an ủi, che chở.
Người thanh niên này, nghe vậy, khuôn mặt biến thành trầm tư, suy nghĩ một lúc đoạn nói:
-Công tử thật là tài cao bắc đẩu, một từ có ý nghĩa thâm sâu như vậy mà cũng có thể ngộ ra. Thì ra ý tứ của người là sẽ an ủi, quan tâm đến tất cả các nữ tử trên thiên hạ. Công tử thật là người tốt nhất trên đời. Lưu Phong cố nén cười, nét mặt nghiêm trang đạo mạo, gật đầu nói:
-Vị huynh đài này quả nhiên là thông tuệ hơn người. Nói ít hiểu nhiều, tương lai tiền đồ sẽ nhất định vô cùng sáng lạn đây.
Người thanh niên này thấy Lưu Phong khích lệ như vậy trong lòng cảm động, cung thân hành lễ với Lưu Phong:
-Công tử gia, tiểu nhân sẽ lập tức về nhà "Thái Dương" mẹ tiểu nhân ngay, không quấy rầy người nữa.
Lưu Phong tùy ý phất tay lên, ý bảo hắn có thể rời đi, nhìn theo lưng của thanh niên từ từ nhỏ dần, lập tức chửi:
-Súc sanh, ngay cả mẹ người mà cũng. đi chết đi là vừa. Hà hà thật là thống khoái.
Chửi mặc dù là thống khoái tuy nhiên có thể ra tay đánh nhau thì còn tốt hơn nhiều. L ưu Phong đang chuẩn bị lấy ra ngân phiếu cho hai mẹ con đau khổ kia thì bên cạnh hắn vang lên một giọng nói:
-Được, ngoại hình cũng không tệ lắm. Trương Toàn, cấp cho ả ta mười lạng bạc, đem ả về nhà cho dọn dẹp nhà xí cũng được.
"Hả? Không có lương tâm à? Một thiếu nữ xinh đẹp đáng thương như vậy mà kêu người ta chà toilet, xem ra tên này cũng không phải là hảo nhân." Lưu Phong nghĩ vậy, bất giác trong lòng nhạc lại nổi lên. Xem ra hôm nay thật là thống khoái, thu hoạch được thật là nhiều công đức. Đương nhiên là vì hắn có thừa năng lực để đối phó với phàm nhân. Chỉ trừ khi gặp phải tu chân cao thủ nếu không thì cao thủ võ lâm bình thường hắn hoàn toàn không xem vào đâu.
Quay người sang bên cạnh, Lưu Phong đã thấy tổng cộng cả chủ cả tớ là bốn người. Cầm đầu chính là một vị công tử tướng mạo tầm thường khoảng 24, 25 tuổi, trên người đeo đầy đồ trang sức, thật là giống mấy tên pê-đê ở kiếp trước. Bất quá tên pê-đê này cũng có chút bản lãnh, hàn quang trên song nhãn không ngừng chiếu xạ ra, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác hắn là một khối băng thật khó để gần gũi. Phía sau hắn là hai tên thị vệ khoảng hơn 30 tuổi, bốn mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lưu Phong. Đứng bên phải pê-đê chính là một nam tử nhỏ tuổi, người này dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi chắc là người hầu của hoa phục công tử.
Tiểu đồng cũng liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, nhưng không thèm để ý đến hắn, cầm mười lượng đến trước mặt người mẹ trẻ, quát:
-Đây là mười lượng bạc, mau đi theo chúng ta.
Người mẹ trẻ vừa nhìn mấy nén bạc trắng lóa vừa đưa mắt nhìn Lưu Phong, tựa hồ có chút không tình nguyện. Lưu Phong trong lòng cảm thấy nao nao: "Chẳng lẽ thiếu phụ này muốn đi theo ta?"
Nghĩ vậy trong lòng Lưu Phong như nở hoa cười thầm hắc hắc, chẳng lẽ ta cũng giống như trong truyền thuyết có khí thế của bậc đế vương, thánh hiền. Chỉ gặp nhau một lát mà đã làm cho người mẹ trẻ xinh xắn này động lòng muốn đi theo hắn.
Người mẹ trẻ thực ra là không phải như hắn vừa nghĩ, chẳng qua là vừa rồi thấy Lưu Phong ra tay nghĩa hiệp, nói giúp đôi lời cho mẹ con nàng, nếu nàng biết được trong lòng Lưu Phong nghĩ vậy, phòng chừng còn có thể phát sinh ác cảm đối với hắn.
Người mẹ trẻ đã cắm biển bán thân nuôi con cũng đã lâu, bây giờ thấy có người chịu xuất ra kim tiền, liền hai tay run run đón lấy mười lượng bạc, ôm lấy tiểu hài tử dưới đất, chuẩn bị đi theo chủ nhân mới về nhà.
Hoa phục công tử cẩn thận liếc mắt đánh giá thái độ của người mẹ trẻ, xem ra hắn cũng hài lòng, bất quá ánh mắt của hắn lúc này lại chuyển sang nhìn bé gái trong tay của người mẹ trẻ, sắc mặt cũng theo thế mà biến đổi, cao giọng nói với tên tiểu đồng theo hầu:
-Trương Toàn, tìm ai đó đem cho bé gái này đi, bổn công tử không nuôi những người thừa.
Tên hầu nhỏ nghe vậy liền tiến lên giằng bé gái khỏi tay người mẹ trẻ, nữ tử thấy vậy sắc mặt tái nhợt đi, vội vàng lui về phía sau, ôm chặt nữ nhi của mình, van xin:
-Đại lão gia, xin người, xin người hãy ban phát thiện tâm để cho thiếp đem theo Linh nhi, thiếp đã có ngân lượng, cũng không để Linh nhi làm hao tốn tiền bạc của ngài đâu.
Hoa phục công tử hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến lời van xin của người mẹ trẻ, nói với tên hầu nhỏ:
-Trương Toàn, đừng nghe nó lải nhải nữa, mau đem đứa bé kia bán vào kỹ viện cho ta.
Người mẹ trẻ nghe vậy, sắc mặt đại biến, đặt lại mấy nén bạc xuống đất:
-Ta không cần bạc của các ngươi nữa, ta không bán thân nữa, để cho mẹ con ta đi.
Tên hầu nhỏ cười to lên vài tiếng, đoạn nói:
-Xú nương kia, đã lọt vào mắt xanh của công tử nhà ta thì hôm nay ngươi không muốn bán thân cũng phải bán.
Nói xong y tiến lên dành lấy đứa bé trong tay nữ tử.
"Bốp!"
Một âm thanh vang lên đồng thời với tiếng kêu đau đớn của tên hầu nhỏ, nhìn lại thì đã thấy hắn nằm dưới mặt đất.
Một gã thị vệ đứng sau lưng hoa phục công tử lập tức nói:
-Công tử, vị tiểu ca kia thân thủ bất phàm, không biết là đệ tử của vị cao nhân nào, hay là chuyện này bỏ qua đi. Dù sao hai gã thị vệ này trong chốn võ lâm cũng có chút danh tiếng, sau này tiến thân vào quan trường, đi theo Giang Nam tuần phủ, mấy năm nay tu vi tăng tiến không ít, nhãn lực trở nên lợi hại hơn trước rất nhiều, họ thấy Lưu Phong xuất thủ cực nhanh, thân pháp kỳ quái, ắt có lai lịch không tầm thường nên lên tiếng nhắc nhở thiếu gia.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |