← Ch.031 | Ch.033 → |
"Hỗn đản, ngươi muốn gánh chịu ư? Ngươi có thể gánh chịu cái gì?" Đứa con mình rứt ruột đẻ ra, Vương Đức Vọng chửi vài câu rồi cuối cùng cũng không thể mặc kệ nó. Lão rốt cuộc đưa tay giữ hắn lại rồi an ủi: "Ngươi trước hết hãy dưỡng thương cho tốt, chuyện này cha nhất định nghĩ ra biện pháp. Phượng viên tuy thế lực lớn nhưng cũng không phải là nơi không nói đạo lý. Ta sẽ đến chỗ Tổng đốc đại nhân lý luận, xem Phượng viên thiếu gia đến tột cùng có thể lớn lối thế nào." Kỳ thật nghe đến tên tuổi Phượng viên thiếu gia, Vương Đức Vọng cũng có chút suy nghĩ. Trong trí nhớ của hắn, Phượng viên ngoại trừ Trương Mỹ Nhân ra chỉ còn một lũ nô bộc. Khi nào lại xuất hiện một vị thiếu gia đây."
"Cha có một chuyện ta ko biết nói với người như thế nào?" Vương Bảo Nhi nghĩ mình phải đem chuyện muội muội bị đánh vào mông nói ra. Như vậy mới có thể khiến cha tức giận. Chỉ có thể khích lão tức giận mới có thể báo được mối thù bị lăng nhục.
Vương Đức Vọng nhìn nét mặt kỳ lạ của nhi tử, tựa như muốn nói rồi lại thôi, liền gặng hỏi: "Bảo Nhi, nhìn ngươi ấp a ấp úng, có chuyện gì còn dấu ta?"
Vương Bảo Nhi làm bộ rất khó khăn và sợ hãi. Do dự mãi mới nói cùng cha hắn"Cha muội muội. muội. ý cũng bị đánh."
"Ngươi nói cho rõ ràng xem nào, có chuyện gì xẩy ra với muội muội ngươi?" Vương Đức vọng hiểu được chuyện không đơn giản vội vàng quát ra cửa: "Phúc bá. nhanh gọi người tới nội viện, xem tiểu thư đã về tới chưa?"
Vương Bảo Nhi vội vàng nói: "Cha, người đừng vội, nghe ta nói đã. Lúc đầu muội muội cũng vì bênh vực hài nhi mà xuất hiện, ai ngờ muội tử cũng không phải là đối thủ của tên giặc kia. Cuối cùng bị hắn làm nhục, muội muội tính tình quật cường, hài nhi sợ nó bị người ta làm nhục rồi làm chuyện dại dột"
Đến đây thì Phúc bá đã từ nội viện quay ra: "Đại nhân, tiểu thư không có mặt trong phòng, bọn nha hoàn ở nội viên cũng nói là cả ngày hôm nay không thấy tiểu thư đâu cả."
Vương Đức Vọng nghe xong liền nóng nẩy, con gái mình là người luyện võ, tính tình cương liệt. Bây giờ chuyện xẩy ra như vậy chính mình cũng không biết nên làm thế nào.
"Phúc Bá, ngươi mau mang theo mấy tên gia đinh đi tìm bằng được tiểu thư về đây cho ta."
"Bảo Nhi, vậy tên tặc tử kia đã lăng nhục muội muội ngươi như thế nào?" Vương Đức Vọng đột nhiên nghĩ tới vấn đề quan trọng này.
Vương Bảo Nhi suy nghĩ một chút: "Cha, lúc ấy hài nhi bị hôn mê, tình hình cụ thể cũng không được rõ cho lắm. hài nhi chỉ nhớ hình như hắn ôm muội muội vào ngực, rồi sờ soạng vào mông muội muội. Sau đó không biết muội muội bỏ đi đâu mất?"
"Là như vậy sao?" Vương Đức Vọng đột nhiên nẩy ra một ý nghĩ, chỉ cần con gái mình không sao, chính mình lại có thể lợi dụng được chuyện này.
"Bảo Nhi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, việc của ngươi và muội muội, phụ thân sẽ làm chủ cho các ngươi." An ủi nhi tử vài câu Vương Đức Vọng lúc này mới viết một phong thư sai người mang đi, rồi sau đó kêu người an bài mọi việc.
Lưu Phong mang mẹ con người thiếu phụ về Phượng viên an bày cho họ ở trong tiểu viện của mình.
Gian tứ hợp tiểu viện này là trước đây chính Lưu Phong đã tha thiết yêu cầu. Đây chính là mảnh đất bình yên của hắn giữa cái vương quốc nữ nhân này.
Phượng viên to lớn, bớt đi một gian phòng, chuyện này cũng chẳng kinh động đến Trương Mỹ Nhân, mọi việc đều thông qua Tố nương mà làm.
Thiếu phụ trẻ lần đầu bước qua cửa một nhà giàu có như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương. Nhìn xung quanh rồi đánh giá.
Đây là một căn tiểu viện thanh nhã, mang lại cảm giác an nhàn thoải mái. Chính viện, đồ vật, sương phòng chỗ nào cũng được bày biện đơn giản nhưng sạch sẽ, sang trọng.
"Di Hồng viện" đột nhiên trên cửa lớn phía đông nam thấy một tấm biển khiến cho cho mẹ con thiếu phụ chú ý. Người chồng đã chết của nàng là một tú tài. Nàng cũng cũng biết được một ít chữ nghĩa. Hiểu được Di Hồng viện ba chữ này với gian tiểu viện có chỗ không phù hợp. Bất quá cũng không biết không hợp chỗ nào, nên cũng chẳng nói gì.
Lưu Phong dường như cũng nhận ra suy nghĩ của thiếu phụ, bất quá hắn cũng không có nói ra. Hơn nữa với hắn Di Hồng Viện là một cái tên tốt. Phượng viên là một nơi từ cao xuống thấp chỉ toàn đàn bà. Có thể tưởng như Tuyết Cần đại nhân lấy nơi đây làm ý tưởng cho Hồng Lâu Mộng. Mà hắn là Phượng viên thiếu gia. Không sai lại có phần giống như Vương Bảo Ngọc kia.
Chỉ tiếc Phượng viên không có một lão tổ tông thương yêu mình hết mực. Còn Trương Mỹ Nhân kia là một con đàn bà ti tiện, điển hình của loại đàn bà ác như rắn độc. Mặt ngoài thì đối với mình luôn tử tế, nhưng thực ra lại hận không ăn tươi nuốt sống mình được. Đầu tiên hãm hại mình nhiễm bệnh hoa liễu, bây giờ lại đem một người sắp chết làm vợ mình. Quả thật là đáng hận lắm mà.
Quên đi, . cứ chờ đấy, chờ ta. hai mẹ con thiếu phụ im lặng đứng nhìn. Lưu Phong trong lúc này mới nhớ tới mình đang định làm người tốt, nhưng lại quên hỏi tên mẹ con này. : "Quên mất, ta chưa thỉnh giáo phương danh của tiểu thư?"
"Mẹ ta tên là Liễu Thanh Nghi!" thiếu phụ trẻ đang định trả lời thì đứa trẻ 3 tuổi đã nhanh nhẩu lên tiếng. Tiểu nha đầu này cùng mẹ nó hoàn toàn bất đồng, tiến vào Di Hồng viện, nó ngó đông ngó tây, trong lòng có vẻ rất là vui mừng.
Lưu Phong rất thích tiểu cô nương thông minh này, đưa tay véo mũi nó một cái rồi hỏi: "Linh nhi, ngươi có thích nơi này không?"
"Rất thích." Linh nhi ngọt ngào trả lời.
Dừng một chút, Linh nhi đột nhiên hỏi: "Đại ca ca, ta và mẫu thân có thể ở chỗ này không? Nhà của chúng ta đã bị bọn xấu xa đoạt mất rồi."
Lưu Phong vừa muốn nói đến chuyện này thì lại bị tiểu nha đầu khôn ngoan nói trước. liền mỉm cười nói: "Tất nhiên rồi, chỉ cần hai người thích, thì muốn ở lại đây bao nhiêu lâu cũng không sao."
"Linh nhi thích, Linh nhi thích, mẹ nói mau đi, nói cho Đại ca ca biết, người cũng thích ở chỗ này" Linh nhi nhẹ nhàng, khe khẽ đẩy vai thiếu phụ.
Liễu Thanh Nghi run lên một chút rồi quay người về phía Lưu Phong vái một cái nói: "Công tử, nô tỳ là do người thu nhận, tất cả đều nghe theo người phân phó. Sau này mọi chuyện ăn uống, tắm giặt. xin để cho nô tỳ vì người mà được làm, chỉ mong công tử cho ta trong thời gian rảnh rỗi được chiếu cố Linh Nhi." Liễu thanh nghi chính là bán thân nuôi con, nay được Lưu Phong trượng nghĩa giúp đỡ, tất nhiên cảm kích không thôi.
Lưu Phong cười hắc hắc, cẩn thận đánh giá Liễu Thanh Nghi. Tuy nói là một thiếu phụ, nhưng nhan sắc cũng không tồi. Chính vì là một thiếu phụ nên mặc dù kém vài phần thanh sắc nhưng lại thêm mấy phần phong vận mềm mại mà nhu mì.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |