← Ch.134 | Ch.136 → |
Nghê Thường hơi kinh hãi, vội nói: "Phong nhi, xem ra Tam Phân Quy Nguyên Đan này không chịu rời ngươi, âu đó cũng là phúc phận của ngươi, ngươi hãy giữ lấy nó đi. Tình huống cụ thể ta đã hiểu, đợi ta cùng hai vị sư tôn sau khi bàn bạc xong sẽ truyền tin cho ngươi."
Lưu Phong cũng rất lấy làm kinh ngạc, Tam Phân Quy Nguyên Đan này hắn giữ trong tay đã mấy ngày, cho tới bây giờ cũng có không phát sinh chuyện kỳ lạ gì. Thế nào mà hôm nay lại cho thấy không như thế. Chẳng lẽ nguyên nhân lại là Tam sư tôn?
Lưu Phong thử đưa lại Tam Phân Quy Nguyên Đan cho Nghê Thường, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại bay trở lại tay Lưu Phong như cũ.
Vì thế Lưu Phong cảm thấy rất kỳ quái.
Giải thích của Nghê Thường rất đơn giản: "Linh vật chọn chủ!"
Hai ngày sau đó, Nghê Thường tiếp tục nghiên cứu sự ảo diệu của Tam Phân Quy Nguyên Đan nhưng vẫn như cũ không có kết quả.
Sáng sớm ngày thứ ba, Nghê Thường cáo biệt Trương Mỹ Nhân và Lưu Phong chuẩn bị trở về Phiêu Hương cốc.
Trước khi rời đi, Nghê Thường gọi một mình Trương Mỹ Nhân lại dặn dò: "Tứ muội, ta biết ngươi đối với Phong nhi có chút thành kiến, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đại tỷ đã có thông lệnh cho toàn Vân Mộng Trạch chính thức thu nhận Phong nhi trở thành đệ tử của Phiêu Hương cốc. Cho nên ta hy vọng ngươi đối với nó tốt một chút."
Trước mặt Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân tất nhiên không dám có ý kiến, vội nói: "Tam tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định đối xử tốt với Phong nhi. Nếu Phong nhi có bất kỳ mất mát gì ngươi có thể tìm ta truy cứu."
Nghê Thường khẽ gật đầu nói: "Tứ muội, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ những gì đã nói với ta ngày hôm nay."
Sau đó, Nghê Thường lại gọi một mình Lưu Phong đến dặn dò cẩn thận một lượt, cuối cùng nghiêm túc hỏi: "Phong nhi, ngươi trốn sau lưng Tứ sư tôn thành lập Thiên Thượng Nhân Gian, có phải là muốn thoát ly khỏi Phượng viên để tự lập hay không?"
Phượng viên chính là đại biểu của Phiêu Hương cốc tại thế tục, vì vậy thoát ly Phượng viên cũng có nghĩa là thoát ly Phiêu Hương cốc, cho nên những câu hỏi này của Nghê Thườngcó chút nghiêm khắc.
Lưu Phong cũng hiểu khuất tất trong đó, không giấu diếm, lạnh nhạt nói: "Tam sư tôn, Tứ sư tôn đối với ta như thế nào thiết nghĩ người trong lòng cũng hoàn toàn hiểu rõ. Lúc trước Tứ sư tôn vội vã gọi ta xuống núi nói là có đại sự muốn ta làm, nhưng sau khi ta xuống núi, Tứ sư tôn lại không hề đề cập đến, mặc kệ ta cả ngày nhàn rỗi vô sự. Phượng viên tuy lớn nhưng cuối cùng cũng không phải là mục đích của ta. Đàn ông chí tại bốn phương, Phong nhi không muốn làm một cậu ấm, ta cũng muốn phải tạo lập một sự nghiệp riêng. Tuy nhiên Tam sư tôn người yên tâm, hành động này của Phong nhi, cũng chỉ là muốn nhằm vào Tứ sư tôn, không hề có ý muốn thoát ly Phiêu Hương cốc.
Nghê Thường thở dài một tiếng nói: "Phong nhi, không cần nói nữa, ta cũng biết tâm tư của ngươi. Tứ sư tôn đối với ngươi quả thật có chút. Được rồi, ngươi muốn tự tạo sự nghiệp, ta sẽ giải thích cho đại tỷ. Ngươi làm như thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, ngàn vạn lần không thể phản bội Phiêu Hương cốc. Đương nhiên, Tứ sư tôn cũng không thể đại biểu cho Phiêu Hương cốc.
Thâm ý của Nghê Thường, trong lòng Lưu Phong hoàn toàn hiểu được. Tam sư tôn đang nói cho hắn, nếu Trương Mỹ Nhân đối với hắn bất lợi, thì hắn hoàn toàn có thể đối phó với nàng ta.
"Tam sư tôn, tạ ơn người!" đối mặt với sự ủng hộ của Tam sư tôn, Lưu Phong không khỏi cảm kích.
"Ngươi là do ta nuôi nấng lớn lên, trong lòng ta hiểu rất rõ con người ngươi thế nào, yên tâm mà làm đi, có chuyện gì Tam sư tôn sẽ bảo vệ cho ngươi."
"Tam sư tôn." Thanh âm Lưu Phong có chút nghẹn ngào, hắn nhào vào trong lòng Nghê Thường, tựa như đứa trẻ đang làm nũng: "Tam sư tôn, người đối với ta thật tốt!" Hai tay Lưu Phong phía sau lưng Nghê Thường đã nhẹ nhàng lướt dọc xuống, chạm vào bờ mông mỹ miều của nàng.
"Tiểu quỷ đầu, muốn nhân cơ hội ăn đậu hủ của sư tôn ư!" Ngay khi Lưu Phong vừa mới đặt tay tới tiểu phúc của Nghê Thường, nàng liền phát giác ra ý đồ của Lưu Phong, mắng một tiếng, đẩy hắn ra rồi nói: "Tiểu quỷ đầu, ngươi bây giờ thực là càng ngày càng háo sắc, nếu không phải mấy hôm trước ở trên Thiên Thượng Nhân Gian đã chứng kiến tình cảnh nọ, ta thực hoài nghi ngươi đã trở thành người xấu rồi!" Mặc dù ngoài miệng trách mắng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia quan hoài.
"Ha ha. !" Lưu Phong thấy thủ đoạn của mình bị Tam sư tôn phác giác ra, có chút xấu hổ: "Tam sư tôn, không thể trách ta, ai bảo người quá lôi cuốn, đệ tử có chút không kìm hãm được!"
"Tiểu quỷ đầu, còn không dừng lại." Những lời này của Lưu Phong mà bị người khác nghe được, quả thật có chút kinh thế hãi tục, mập mờ giữa thầy trò chính là một trong những điều đại kỵ của tu chân giới.
"Phong nhi, tứ muội, hẹn ngày gặp lại." Khẽ phất tay, Nghê Thường nhảy lên phi kiếm đằng vân bay lên.
Lưu Phong vội vàng đánh bạo hô lên: "Tam sư tôn, ta sẽ nhớ đến người, ta sẽ viết thư cho người." Lần trước khi Đình nhi rời đi, Lưu Phong đã nghĩ kỹ, sau này mỗi ngày viết ba bức thư tình, một cho Đình nhi, một cho Tố Tố, một cho Tam sư tôn. Đương nhiên với Tam sư tôn thì phải có chút ẩn ý đi một ít, dù sao hai người vẫn là thầy trò, không thể quá lộ liễu được.
Màn đêm buông xuống, những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, đem không khí oi bức của ban ngày xua đi bằng một bóng đêm mê người. Ánh trăng sáng lạnh như thủy ngân chiếu khắp mặt đất, vầng trăng trắng sáng thuần khiết yên lặng trên bầu trời, ôn nhu chăm chú nhìn bóng đêm trên mặt đất xanh mênh mông. Đột nhiên một đạo nhân ảnh xẹt qua đám thủ vệ, dễ dàng tiến vào hậu viện nơi nữ nhân ở.
"Ai đó?" Một nha hoàn vẻ mặt thanh tú tựa hồ cảm thấy xung quanh có động tĩnh khác lạ, vội vàng lên tiếng.
Trong gió đêm truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Đóa Đóa, là ta!"
Tiểu nha hoàn, nghe vậy trong lòng vui vẻ, nguyên lai là cô gia Lưu Phong đã tới."
"Cô gia, tiểu thư đang nghỉ ngơi, nhanh đến đây đi?" Tiểu nha hoàn vội vàng mở của phòng để cho Lưu Phong tiến vào, chính mình thì đứng canh cửa cảnh giác nhìn bốn phía.
"Hừ. Ngươi cuối cùng cũng biết đến tìm ta" Trên giường, Ân Tố Tố mặc một bộ đồ màu trắng, vẻ mặt không vui.
Lưu Phong cười hắc hắc, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Ân Tố Tố, đi nhanh về phía trước, không nói hai lời, vừa đi vừa cởi bỏ áo ngoài, da mặt dày tiến tới giường Ân Tố Tố.
"Lão bà tốt, không phải ta không đến tìm nàng, mấy ngày nay thật sự là ta phải đối mặt với nhiều bận rộn không đến được." Lưu Phong cười vô sỉ, ôm nữ tử vào trong ngực, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa bộ ngực đầy đặn của nàng.
"Phu quân, ngươi hãy hứa với ta, sau này phải thường xuyên đến với ta!" Ân Tố Tố vẻ mặt đầy ủy khuất.
"Lão bà, ta đáp ứng với nàng" Lưu Phong vuốt ve đầu nàng nhẹ nhàng an ủi. Nàng bị hắn hí lộng, có chút thẹn thùng, trộm nhìn hắn một cái rồi trốn vào trong chăn. Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay luồn vào trong chăn nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai mảnh khảnh, cái eo nhỏ nhắn, tới vùng bụng phẳng lỳ rồi xuống đến bộ mông tròn căng.
Ân Tố Tố bờ môi rên khẽ, si ngốc nhìn Lưu Phong, miệng động đậy một chút, ánh mắt động lòng người, vừa ngượng ngùng vừa chờ mong. Lưu Phong không kìm nén được hôn lên tới tấp.
Cái lưỡi thơm tho mũm mĩm vừa nhanh nhẹn lại khéo léo, mạnh bạo tiến vào trong miệng nam nhân. Lưu Phong hơi thở trở nên gấp gáp, sử dụng đôi tay khéo léo của mình vuốt ve da thịt mịn màng của nữ nhân. Nữ nhân khẽ kêu lên một tiếng, trong miệng phát ra tiếng rên hừ hừ, thân thể trở nên nóng bỏng, cả người đều nhũn ra rơi vào trong lòng Lưu Phong.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng, khe khẽ mơn trớn làn da mịn màng nóng bỏng như tơ, Lưu Phong từ từ cởi bỏ quần áo Tố Tố, thuận thế thong thả nhào nặn song nhũ căng tròn, mùi hương của nữ nhân khi tình dục dâng cao toát ra khiến lòng Lưu Phong dâng trào không thể kìm nén được.
"Phu quân, có tin xấu, ta muốn nói cho người." Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị từng bước từng bước tiến tới thì Ân Tố Tố đột nhiên nói.
Lưu Phong hàm hồ lên tiếng, lấy tay khai mở đôi chân thon dài, ma trảo thuận thế hướng vào bên trong vùng tam giác bên trong nội khố màu trắng, cảm thấy bên trong vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, Lưu Phong dùng ngón tay từ từ đưa vào huyệt động thần bí mà quyến rũ đó. Ân Tố Tố nhất thời hừ nhẹ một tiếng, cắn chặt đôi môi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Phu quân. ngươi nghe ta nói." Ân Tố Tố cố nén dục tính trong lòng nhìn Lưu Phong nói: "Phu quân." Nói xong, Ân Tố Tố nhất thời thở dài một hơi, dục tính bộc phát tiếp tục rên rỉ.
Lưu Phong vốn không có để ý, nghe Tố Tố nói xong mới hồi phục lại tinh thần: "Cái gì? Hoàng Thái Tôn muốn nàng làm phi tử?" Mẹ nó con thỏ nhỏ Chu Phong ta còn không tìm ngươi mà ngươi bây giờ muốn khi dễ đứng trên đầu ta, tranh giành đàn bà của ta. Thúc thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm không thể chịu được.
Lưu Phong nhất thời nộ hỏa, cười lạnh nói: "Hắn dám!" theo một tiếng dám vừa ra khỏi miệng, Lưu Phong dùng ngón tay mãnh liệt đưa vào, kiến Ân Tố Tố kêu lên sợ hãi, hạ thể nhanh chóng co rút đạt tới cao trào.
Sau khi đạt tới cao trào, nàng như một con mèo nhỏ thu người nằm trong lòng ngực Lưu Phong, lẳng lặng hưởng thụ hơi thở nam nhân.
Một lúc lâu sau, Ân Tố Tố mới mở miệng nói: "Phu quân, người không cần lo lắng, cô cô nói chuyện này để nàng ta xử lý, nàng rất coi trọng người."
Lưu Phong nghe vậy trong lòng nộ khí tiêu tán một chút, cười hắc hắc nói: "Xem ra cô cô đối với ta có ấn tượng rất tốt, ngay cả chuyện của Hoàng Thái Tôn cũng cự tuyệt."
Ân Tố Tố trong lòng cảm thấy ngọt ngào: "Cô cô nói, tài năng của chàng vô hạn, tương lai nhất định đạt được thành tựu lớn, cô cô đã bằng lòng cho ta theo chàng."
Lưu Phong đưa tay nhẹ nhàng nâng bờ mông tuyệt mỹ nóng bỏng của Ân Tố Tố lên một bên, khe khẽ mơn trớn, cười nói: "Ha ha, cô cô cũng quả nhiên có nhãn quang tốt, thấy ta có tiền đồ là một hảo nam nhân."
"Thật xấu quá." Ân Tố Tố đột nhiên khẽ kêu một tiếng: "Ối chao, tên gia hỏa xấu xa của chàng đã làm ẩm hết bụng của nhân gia rồi!"
Hướng theo ánh mắt của Tố Tố, Lưu Phong lúc này mới phát hiện vừa rồi Tố Tố rên rỉ đã kích thích tiểu đệ đệ của hắn bành trướng, chạm vào dưới bụng của nàng.
"Lão bà, cái này do nàng làm, nàng phải chịu trách nhiệm với nó." Nói xong, Lưu Phong cúi xuống hôn vào hai nụ anh đào chúm chím.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |