Vay nóng Homecredit

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 202

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 202: Tâm tình tỷ muội Phiêu Hương cốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Lazada


Lữ Long chưa từng gặp qua Lưu Phong, nhưng nghe qua khẩu khí thì tên tiểu tử mới lọt lòng mẹ này chính là tân nhậm Phó soái đại nhân.

"Ti chức Lữ Long ra mắt Phó soái đại nhân." Lữ Long chỉ chắp tay không cúi người, thái độ rất ngạo mạn. Đã sớm nghe nói Lưu Phong hỉ mũi chưa sạch, ngay cả, quả nhiên ngay cả râu cũng chưa có.

"Phó soái, không biết gia đệ đã phạm tội gì, mà phải bị ác hình (hình phạt tàn ác) này?" Lữ Long giọng lạnh lùng hỏi.

Trương Đại Đầu bên cạnh liền nói: "Lữ Hổ xúc phạm quân kỷ, ngạo mạn vô lễ, cầm binh không đúng, Phó soái đại nhân nể mặt Doanh quan đại nhân ngươi nên mới phạt nhẹ, phạt hai mươi quân côn." Nói xong, Trương Đại Đầu lại tiếp tục đánh, tiếng kêu thảm thiết nhất thời từ miệng Lữ Hổ phát ra.

Lữ Long kinh hãi, vội vàng quay lại, cắn răng nhìn Lưu Phong nói: "Phó soái đại nhân, Lữ Long cầu ngươi tha cho gia đệ, để ta đem về nhà quản giáo. Được không?"

Hàn Tử Vân nhân cơ hội khuyên nhủ: "Công tử, Lữ Hổ đại nhân tuổi trẻ nông nổi, tuy có mạo phạm, nhưng chỉ là vô tâm, hiện tại đánh cũng đã đánh, giáo huấn hắn như thế cũng được. Giờ giảm cho hắn một nửa trượng hình được được không?"

Trương Trì cũng vội vàng khuyên nhủ: "Phó soái đại nhân, Lữ tham tướng ngày thường yêu binh như con, xin ngươi nể mặt toàn quân mà tha thứ cho hắn một lần đi."

Lưu Phong gật gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu hai vị tướng quân đã mở lời cầu xin, bổn soái cũng đành bỏ qua một lần. Lữ Long đại nhân, Lữ Hổ giao lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể hảo hảo dạy hắn làm người, đạo lý làm quan."

"Đa tạ phó soái đại nhân đã nương tay. Ân tình hôm nay Lữ Long khắc cốt ghi tâm." Lữ Long ôm quyền nói.

Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để ý đến. Nhưng mà, bổn soái chỉ hy vọng Lữ đại nhân có thể hảo hảo giáo huấn lệnh đệ phép tắc làm người."

"Đa tạ đại nhân chỉ bảo."

Lữ Long rất tức giận, nhưng cũng không dám phát tác, ít nhất là vào lúc này hắn không có cách nào phát tác. Lưu Phong và quan viên trước kia không giống nhau. Quan viên trước kia lớn nhất cũng chỉ là quan chức tham tướng, thân là doanh quan hắn tự nhiên có thể đưa ra một vạn lý do để thu thập bọn họ. Nhưng Lưu Phong bây giờ là tiễu phỉ phó soái, là quan viên lớn nhất Lương Châu Thần Cơ Doanh, Lữ Long lá gan có lớn cũng không dám trước mặt phó nguyên soái mà tranh hơn thua.

Đương nhiên, công khai thì không dám, nhưng sau lưng giở trò âm độc thì hắn vẫn còn dám.

Sau khi trở lại doanh trướng, Lữ Long vội tìm quân y tốt nhất giúp Lữ Hổ xử lý vết thương.

Sau đó hắn triệu tập bè đảng cũng nhau thương nghị kế hoạch đối phó Lưu Phong.

Lữ Long chậm rãi ngồi xuống, hai tay chống xuống bàn nói: "Các ngươi đến gần đây."

Đến khi ba kẻ quan quân tay chân đến gần, Lữ Long mặt cau lại một chút, âm lãnh nói: "Con thỏ con này rõ ràng là muốn gây khó dễ cho chúng ta. Theo ta thấy, lần này sợ rằng Quân Bộ chính là chỗ dựa của hắn, nếu không hắn tuyệt đối không lớn gan như vậy."

Lữ Hổ đang trên giường, đột nhiên nói: "Đại ca, hôm nay ta nghe người ta nói hắn là Giang Nam Phượng viên đại thiếu gia.

Lữ Long nhíu mày nói: "Giang Nam Phượng viên là địa phương nào?"

Tạ Thế Kiệt thầm kinh hãi, lời này hắn cũng nghe qua, nếu quả thật Lưu Phong là Giang Nam Phượng viên thiếu gia, địa vị này quả thật là lớn, đừng nói doanh quan Thần Cơ Doanh ngươi, mà ngay cả tướng quân môn của Quân Bộ đối với người này cũng kiêng kỵ ba phần. Thầm cười Lữ Long này đúng là ếch ngồi đáy giếng, còn tưởng rằng minh là Lương Châu quân doanh là vua một cõi, không để ai vào mắt.

"Đại nhân, tứ cô nương của Giang Nam Phượng viên thủ đoạn phi thường, nghe nói ngay cả đương kim Hoàng Thái Tôn gặp mặt cũng khách khí vài phần. Lần này chúng ta có chút phiền toái lớn." Nói chuyện chính là một vị quan quân hơn hai mươi tuổi, người này chính là cháu họ Lữ Long, tên là Lữ Vĩ Bình, một thân bản lĩnh không tệ, hai năm trước đã được Lữ long đề bạt chức vị phó tham tướng đội 3.

"Mẹ nó, tiểu tử này có thật là có lai lịch như vậy không?" Lữ Long hơi kinh hãi, không nghĩ tới một tiểu tử chưa ráo máu đầu lại có chỗ dựa cường ngạnh đến vậy. Thật ra, cho tới bây giờ hắn cũng không biết chuyện Phượng viên và Tứ cô nương. Nhưng hắn hiểu rằng, người có thể để cho Hoàng Thái Tôn phải nhượng lễ ba phần tuyệt đối hắn không thể thất lễ được.

"Các vị, theo chủ ý của các ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lữ Long thấy mọi người thở mạnh cũng không dám, sắc mặt có chút âm trầm.

Tạ Thế Kiệt do dự một chút, nói: "Đại nhân, tiểu tử này có chỗ dựa lớn, chi bằng lần này chúng ta tận lực giúp hắn hoàn thành việc tiêu diệt thổ phỉ. Sau này nước giếng không phạm nước sông, coi như không có chuyện gì là được. Người xem thế nào?"

Lữ Bình lắc đầu, nói: "Tạ đại nhân, sợ rằng chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ xem, hai ngày nay ta cẩn thận quan sát qua, ta thấy vị tiểu nguyên soái này muốn tiêu diệt chúng ta."

"Mẹ nó, hoàng mao tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi có chỗ dựa thì không biết trời cao đất rộng." Lữ Long đập bàn, lớn tiếng nói: "Theo ta thấy, dứt khoát đã làm thì phải làm tới cùng, liều mạng với hắn một phen, cá chết thì lưới rách, tìm cơ hội giết tiểu tử. Triều đình có hỏi tới thì nói là chết trong tiễu phỉ đại chiến."

Tạ Thế Kiệt đột nhiên đứng lên, sắc mặt đại biến, run giọng nói: "Tuyệt đối không thể. Đại nhân, tuyệt đối không thể. Đại nhân, kế này không được, Lưu Phong mặc dù không là gì nhưng thế lực sau lưng hắn quá lớn. Với thủ đoạn của Phượng viên và Quân bộ chúng ta muốn giấu diếm cái chết của Lưu Phong, tuyệt đối không thể. Đến lúc đó chúng ta sẽ bị trả thù điên cuồng. Nghĩ lại một chút, cho dù chúng ta thật sự có thể giấu diếm chuyện Lưu Phong chết trận cũng không ổn. Ngươi ngẫm lại xem, đường đường một vị phó Nguyên soái chết trận nhất định triều đình và dân chúng chấn động, đám thuộc hạ như chúng ta cũng khó tránh khỏi bị liên lụy."

Lữ Long âm trầm cười nói: "Thế Kiệt, ngươi sợ cái gì. Tiểu tử kia không cho chúng ta đường sống, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Thần Cơ Doanh này chính là địa bàn ta khổ tâm kinh doanh hai mươi năm qua, chẳng lẽ ngươi để cho ta cứ như vậy chắp tay đưa cho người khác. Ta nói cho ngươi hay, không thể được."

Lữ Hổ năm trên giường, giãy dụa thân thể một chút nói: "Đúng vậy, tiểu tử này căn bản là không cho chúng ta đường sống, dù sao cũng chết, chúng ta sợ gì không động binh một lần."

Lữ Long mở tở đôi mắt đỏ rực, cười ác độc: "Quyết định như vậy đi, tìm cơ hội giết hắn. Đến lúc có chuyện xảy ra, huynh đệ chúng ta lên núi làm cướp. Dù sao việc này chúng ta cũng đều đã rất quen thuộc."

. Gió mát chậm rãi thổi qua, trăng sáng trên cao đọng giữa không trung, phát ra vầng sáng khiết bạch, cả vùng đất kia cũng nhờ vầng sát này mà trở nên mỹ lệ, tràn đầy sinh cơ.

Vân Mộng Trạch, Phiêu Hương Cốc, trên ngọn núi bên cạnh Hàn Nguyệt Thủy Đàm, một vị tuyệt sắc nữ tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, con mắt mỹ lệ cũng không dao động, tựa hồ đang tập trung suy nghĩ.

Chung quanh nàng, cây cối um tùm, hoa dại như những chấm nhỏ màu bạc rơi từ trên núi rơi xuống hồ nước xanh biếc.

Nữ tử đến gần thủy đàm, để cho những giọt sương lạnh rơi trên người mình, thoải mái cảm nhận sự lạnh giá.

Phía dưới đầm nước lạnh, hiện lên khuôn mặt nàng, bộ cẩm bào màu tím trên người nàng, làm hiện ra một phong tư cao quý mỹ lệ. Thân thể mềm mại đầy đặn, bên trong bộ y phục màu tím là những được cong tinh tế. Phong đỉnh cao vút cực kỳ dụ nhân, tiểu yêu nhỏ nhắn làm hiện ra một thân hình uyển chuyển. Phía dưới là ngọc đồn căng tròn và ngọc thối thon dài mượt mà. Những đường cong thật khiến người ta kinh tâm động phách.

Nếu Lưu phong ở đấy, dám chắc sẽ phát hiện ra vóc dáng tam sư tôn ngày càng trở nên hoàn mỹ.

"Tam muội, đã trễ thế này, sao ngươi lại không nghỉ ngơi?" Đột nhiên trong trời đêm cách đó không xa truyền đến một âm thanh nữ nhân.

Tuyệt sắc nữ tử xoay người lại, đã thấy giữa không trung một nữ tử phi thân đến. Diện mạo chỉ mới hai mươi sáu, bảy tuổi, phong thái thướt tha diện mạo thanh tú. Khuôn mặt mỉm cười, sóng mắt đung đưa, môi đỏ mọng kiều diễm, trên đầu đeo một cây Phượng châm, trên ngực thêu hình ngũ sắc tường vân, khí chất thoát tục, vẻ phong tình tự nhiên mà có, thật ung dung quý phái.

Không thể nghi ngờ, mỹ nhân này chính là nhị sư tôn của Lưu Phong Thủy Mị Nhi.

"Nhị tỷ, sao ngươi cũng đến đây?" Nghê Thường lạnh nhạt hỏi.

Thủy Mị Nhi khẽ cười một tiếng, đáp xuống, tiến đến nắm tay Nghê Thường, cười hỏi: "Tam muội lại ở chỗ này nhớ đến tiểu quỷ sao?"

Nghê Thường nghe thấy nhị tỷ nói đúng tâm sự của mình, có chút thẹn thùng, vội hỏi: "Có thể sao, muội đang suy nghĩ chuyện tu luyện."

"Thật không?" Thủy Mị Nhi thở dài một tiếng, nói: "Ta còn tưởng ngươi nghĩ đến Phong nhi, vốn ta còn có một tin tức tốt của Lưu Phong muốn nói cho ngươi, bây giờ xem ra không cần thiết rồi."

"Tin tức của Phong nhi?" Nghê Thường có vẻ có chút kích động, nắm lấy cánh tay Thủy Mị Nhi, lắc một chút hỏi: "Nhị tỷ, rốt cuộc là tin tức gì, mau nói cho muội biết."

"Sao? Không phải ngươi không quan tâm đến Phong nhi sao?" Thủy Mị Nhị vẻ mặt mỉm cười trêu chọc.

Nghê Thường làm nũng nói: "Hảo nhị tỷ của ta, tỷ đã biết còn giễu cợt ta, còn không nhanh nói tin tức kia đi?"

Thủy Mị Nhi cười hắc hắc, nói: "Nói đến tiểu quỷ kia cũng thật là mệnh lớn. Tứ muội vừa truyền đến một tin tức, nói là Phong nhi được Tuyệt Sắc Kiếm Tiên coi trọng, hơn nữ được thần điểu trợ giúp đã có được thần binh Hạo Thiên Kiếm."

Nghê Thường nghe vậy, nhất thời mừng rỡ: "Thật tốt quá, thật sự là tốt quá. Muội đã nói Phong nhi là đứa nhỏ có phúc khí mà."

Thủy Mị Nhi lại nói tiếp: "Còn tin giật mình phía sau đây. Theo tứ muội nói, tu vi của tiểu quỷ đầu bây giờ sợ rằng đã tiến vào Kim Đan Kỳ."

"Kim Đan Kỳ?" Nghê Thường có chút giật mình: "Điều này sao có thể? Tứ muội không nhìn lầm chứ?"

"Ta nghĩ là không lầm." Thủy Mị Nhi nói: "Tiểu quỷ đầu tựa hồ không tín nhiệm tứ muội, trước mặt tứ muội vẫn ẩn dấu tu vi, nhưng hôm đấy nàng đã tận mắt thấy Lưu Phong cùng Tuyệt Sắc Kiếm Tiên giao thủ. Phong nhi hoàn toàn thể hiện ra tu vi cường đại Kim Đan Kỳ."

"Thật tốt quá, thật sự tốt quá." Nghê Thường vui vẻ nói: "Nhị tỷ, muội sớm nói qua Phong nhi tương lai dám chắc sẽ có thành tựu, hắn thật sự là rất tốt."

Thủy Mị Nhi cười nói: "Đúng vậy, Đại tỷ sau khi nghe tin tức này cũng rất cao hứng. Kể cả thần điểu, Phiêu Hương cốc chúng ta bây giờ có sáu đại cao thủ. Ngay đến Huyền Tâm chính tông đối với chúng ta cũng phải nhượng bộ ba phần."

"Được rồi Tam muội, còn có chuyện thiếu chút nữa quên nói với ngươi." Thủy Mị Nhi nhíu mày nói: "Hoa Hạ đại đế đã vì Phong nhi tứ hôn, ngày đại hôn cũng đã đến gần. Tứ muội hỏi chúng ta có đến tham gia không? "


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-952)