← Ch.215 | Ch.217 → |
Vương Đức Vọng lắc đầu, thấp giọng nói: "Tóm lại, tâm ý của các lão, ngươi trước hết hãy nhận lấy. Về phần hắn muốn làm cái gì, đi một bước tính một bước. được rồi, sau này lúc có người, nói chuyện phải chú ý có phân lượng, họa là ở miệng mà ra đó."
"Vậy các nữ tử này nên làm cái gì bây giờ?" Lưu Phong nhìn thoáng qua vũ nữ dẫn đầu kia, yết hầu không khỏi động đậy, có chút động tâm.
Vương Đức Vọng lạnh nhạt nói: "nếu là quà tặng của các lão, ngươi cứ hưởng thụ đi."
Lưu Phong có chút khó hiểu, Vương Đức Vọng không phải luôn muốn mình trở thành con rễ sao, nay lại ủng hộ con rễ chơi gái là sao???
Vương Đức Vọng tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lưu Phong, mỉm cười nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, quan viên đế quốc tặng đàn bà là chuyện rất bình thường. Ngươi bây giờ là tước vị, đối với một người quý tộc mà nói, đàn bà là rất bình thường, cho nên đám nữ tử, con gái này, ngươi có thể tùy ý hưởng dụng, chỉ là ta hy vọng ngươi trong lòng đừng quên Đông Đông"
Xã hội phong kiến, nếu là nam nhân thật là phúc đức. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là ngươi phải là nam nhân có tiền, hoặc có quyền.
"Mười người nhiều lắm, phân chia cho người phân nữa nhé." Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Đại nhân, thật vất vả quá, không bằng ngươi cũng vui vẻ một chút"
Vương Đức Vọng trừng mắt nhìn Lưu Phong một cái, tức giận nói: "Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, ngươi nên từ từ hưởng thụ đi. Được rồi, ta nhắc nhở ngươi một chút, Lý các lão và yến vương là một phe đó."
Là một phe với Yến Vương thì sao, cho dù là nữ nhân của thần tiên, bổn tước gia cũng không ngại. Lưu Phong cười hắc hắc, mờ ám nhìn Vương Đức Vọng. Sau đó lập tức phân phó quan viên dịch trạm đem cái rương cùng các nữ nhân này vào trong phòng của mình.
Trong phong đã được an bày mọi thứ thật tốt, trên bàn là rượu và thức ăn, còn nữ tử vũ nữ kia có vẻ rất là nhu thuận, tự tay rót cho Lưu Phong một chén rượu ngon.
Lưu Phong cũng không cự tuyệt mỹ nữ, đưa tay tiếp lấy chén rượu từ mỹ nữ, uống một ngụm, chỉ thấy một mùi hương ngọt ngào, thật đúng là hảo tửu.
"Tuyệt vời, thật tuyệt."
"Tước gia, đây là rượu thượng phẩm, rất tốt cho thân thể, người cứ yên tâm thưởng thức" nữ tử này tựa hồ thấy vẻ mặt hài lòng của Lưu Phong, vội vàng giải thích.
Lưu Phong nghe vậy, âm thầm gật đầu, quả nhiên rượu này có mùi vị giống như hoa quả của kiếp trước. Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn chung, chỉ cảm thấy tiểu phúc xuất hiện một cổ khí lưu, trong lòng bổng xuất hiện một cảm giác khác thường.
"Ngươi lại đây, để cho tước gia ngắm nhìn một chút" Chẳng biết tại sao Lưu Phong lại có cảm giác xúc động như vậy.
Nữ tử nghe vậy đỏ mặt lên, từ từ đứng dậy đi tới trước mặt Lưu Phong dịu dàng nói: "Tước gia, nô tỳ tên là Yên Chi, xin hỏi tước gia muốn nô tỳ hầu hạ thế nào?"
"Yên Chi?" Lưu Phong nghe thanh âm nhu mì của Yên Chi, một đạo khí lưu trong bụng càng phát ra mãnh liệt, hắn ôm chằm lấy Yên Chi vào lòng, tay trái tham lam tiến vào trong áo nàng, khẽ xoa bóp đôi gò bồng đảo mềm mại, thấp giọng nói: "Có thể như vậy được không?"
"A. a." Yên chi bị bàn tay to lớn của hắn xoa bóp làm cho thở gấp, luống cuống, miễn cưởng ngẫng đầu nói: "Nô tỳ là người của tước gia, tước gia muốn thế nào cũng được"
Lưu Phong chính là lần đầu tiên gặp phải một mỹ nữ thuần phục như vậy, đạo khí lưu càng không cách nào áp chế được, dâng lên, tay trái chậm rãi hướng đến cặp mông Yên Chi, nhẹ nhàng khe khẽ xoa bóp, khiến cho mỹ nhân kêu rên liên hồi.
Chín tên nữ tử còn lại thấy hai ngươi kích dục như vậy, tim đập thìn thịch không thôi, mỗi người đều cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong và Yên Chi.
"Tước gia. Yên Chi nghĩ." Yên Chi tựa hồ bị Lưu Phong làm cho bốc hỏa, bàn tay bổng bạo dạn tiến vào trong quần của hắn.
Lưu Phong thầm hô sảng khoái, đang muốn cởi quần áo của nàng, đột nhiên cảm giác được một khí tức quái dị, một cổ khí tức của hắc ám tu chân, mà khí tức này lại phát ra từ trên người Yên Chi.
Cảm giác được khí tức nguy hiểm, Lưu Phong tâm thần nhất thời hồi phục lại, bất quá ngoài mặt vẫn còn làm ra bộ dáng mê mê mệt mệt, vẫn tiếp tục sờ soạng Yên Chi.
Yên Chi hai mắt chợt lóe sáng, không đợi Lưu Phong phân phó, vẫn tiến hành cởi áo ngoài, một thân tráng bạch đã lộ ra trước mắt Lưu Phong, một mùi hương nồng nặc lập tức xông lên, ngọn lửa tại tiểu phúc vừa bị Lưu Phong nhất thời dập tắc lại nhanh chóng bùng lên.
Cũng may Lưu Phong đã có chuẩn bị, đã vận dụng Thái Âm thất tinh huyền, một cỗ thanh sắc chân khí đã hóa giải dục hỏa, giờ phút này sự hoài nghi của hắn đã có bằng chứng. Yên Chi chính là người có vấn đề.
"Mỹ nhân, lại đây, ta sẽ làm cho ngươi sướng" Vì để mê hoặc địch nhân, Lưu Phong giả ra bộ dáng sắc lang, đưa tay xoa bóp bộ ngực đầy đặn của Yên Chi.
Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị xuất bổng bổng ra, đột nhiên một đạo hàn quan hiện lên, một cổ sát khí nhắm ngay mặt Lưu Phong tiến đến, đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của Lưu Phong
Lưu Phong đã sớm có chuẩn bị, ngã người về phía sau, trong nháy mắt bật dậy, dễ dàng tránh né một chiêu của Yên Chi đâm tới.
Đám ca nữ nhất thời kinh hãi, ai cũng không dám nghĩ ra Yên Chi dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Lưu Phong là quý tộc, dựa theo hoa hạ luật lệ, ám sát quý tộc là tội tru di cửu tộc.
"Giết người a. cứu mạng a." Một tên ca nữ đột nhiên lớn tiếng kêu lên, làm cho đám ca nữ nhất thời rối loạn, đồng loạt chạy ra cửa.
Mọi người nghe tiếng kinh động, quan viên dịch trạm bí mật ở đó để bảo vệ Lưu Phong chạy đến.
Vương Đức Vọng nhận được tin cũng vội vàng đi tới, mười mấy tên Cẩm Y Vệ bảo vệ cũng đã vào phòng Lưu Phong, bao vây khắp nơi, xung quanh dịch trạm cũng bị quan binh vây quanh.
"Phong nhi, không có việc gì chứ?" Vươgn Đức Vọng đi đến, gấp rút hỏi. Con rễ nếu xảy ra chuyện, Vương gia há có thể không liên quan sao.
Lưu Phong mỉm cười nói: "Ta không có việc gì, đại nhân, người tạm thời cho Cẩm Y Vệ và quan binh rút lui được rồi, ta sẽ ứng phó"
Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong tin tưởng mười phần, vội vàng xoay người đối với quan viên bảo vệ và cẩm y vệ phân phó vài câu.
Quan viên trạm dịch nghe lệnh, hai đạo nhân mã đều lui ra đến cửa.
Yên Chi tựa hồ không ngờ tới dưới tình huống này mà Lưu Phong vẫn có khả năng né tránh sự công kích của nàng, có chút ngẫng người ra, đang muốn tiếp tục công kích tiếp, nhưng phát hiện Lưu Phong đã chậm rãi rút ra hạo thiên kiếm.
"Ngươi trên người có khí tức của hắc ám tu chân, nói đi, là ai phái ngươi tới, Lý các lão? Hay là Yến vương điện hạ?"
Yên Chi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, thanh âm lạnh lùng nói: "Ai cũng không sai phái ta, là bản thân ta muốn giết ngươi"
"Nói bậy, lão tử và ngươi không quen không biết, không có cừu oán gì, vì sao ngươi phải giết ta?" Lưu Phong tâm trạng giận dữ, hắn ghét nhất là những câu trả lời như vậy.
"Giết ngươi, tự nhiên là có đạo lý, trước khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết" Yên Chi thần sắc rùng mình, hung hăng nói.
Hoàn cảnh như vậy, mà còn dám nói đến"giết" thật là thối quá.
"Có bản lãnh giết ta sao, bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, nếu có người phải chết, người đó dám chắc là ngươi" Lưu Phong khinh thường cười lạnh. Bản lãnh Yên Chi như vậy, cho dù trước kia không có Hạo Thiên Kiếm, Lưu Phong cũng còn không sợ, huống chi là bây giờ.
Yên Chi nghe vậy, thần sắc hơi kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nàng biết Lưu Phong không phải mạnh miệng, không nói một người có thể hóa giải xuân dược do một nhân vật lợi hại điều chế, lại vừa có khả năng né tránh công kích bất ngờ của mình. Bất quá, nếu không tuân thủ tiếp mệnh lệnh, cũng không thể quay đầu lại. Bất kể là hắn chết hay mình chết, nhiệm vụ phải tiếp tục.
"Đi tìm chết sao!"
Trong ánh sáng tối mờ của ngọn đèn, ánh sáng làm cho dung nhan của Yên Chi tăng thêm mấy phần mông lung, thần bí và xinh đẹp, đáng tiếc mỹ nhân này sẽ sớm chết dưới kiếm hạo thiên, Lưu Phong không khỏi có chút đáng tiếc.
Theo tiếng thét của Yên Chi, một đạo hàn quang nhất thời kéo tới, ánh mắt Lưu Phong như điện, thân thể xoay tròn, cước đạp thất tinh bộ linh hoạt né tránh, tay trái khẽ động kiếm quyết, hạo thiên kiếm chợt phát ra một âm thanh thật dài, xuyên thấu trời xanh.
Yên Chi trong lòng hoảng hốt, không nghĩ đến Lưu Phong trước mặt lại có tu vi cao như vậy, chính mình căn bản không phải là đối thủ. Tin tức tình báo của tổ chức đã sai lầm nghiêm trọng. mặc dù trong lòng nàng biết cuối cùng hẳn phải chết nhưng lại bất loạn, hai tay nhanh chóng mạnh mẽ vận động, quát lớn một tiếng, một đạo trủy thủ màu đen trong tay bắn ra.
Cẩm Y Vệ xung quanh cùng quan binh dịch trạm đều biến sắc, lực lượng như vậy có thể do con người phát xuất ra hay sao?
Bọn họ đã từng mục kích thế lực của Yên Chi, lúc này mới hiểu được vì sao Tước gia tuổi còn trẻ mà lại kêu bọn họ thoái lui, chắc chắn là tước gia vì sự an toàn của bọn họ, nghĩ tới đây, bọn họ trong lòng không khỏi đối với Lưu Phong có thêm một phần hảo cảm và kính nể.
Hạo Thiên Kiếm rít lên cao vút, bạch quan tăng vọt, bắn ra một đạo quang mang sáng chói, hướng Yên Chi tiến thẳng đến Yên Chi.
Yên Chi vội vàng lui về phía sau, cố gắng dùng ưu thế tốc độ để thoát khỏi sự công kích của Lưu Phong. Nhưng cũng không ngờ hắn cũng rất nhanh, biết mình sai rồi, tốc độ của Lưu Phong tuyệt không thể chậm hơn nàng, thậm chí còn trên nàng một bậc.
Bất đắc dĩ, Yên Chi không thể làm khác hơn là ngạnh kháng, chủy thủ màu đen lại bắn ra những tia hàn quang, khí thế lôi đình tiến đến, hai đạo lực lượng chạm vào nhau, không gian nhất thời như bị xé toang ra.
Vương Đức Vọng vội vàng chỉ huy quan binh lui về phía sau, sợ những kình khí do hai người va chạm vào nhau đánh trúng.
Vương Đức Vọng cũng là võ tướng, tướng sĩ của hắn cũng võ công cao cường hiếm thấy, nhưng hôm nay nhìn thấy Lưu Phong và Yên Chi giao thủ, mới biết được võ công của mình so với hai người này không là gì cả.
Hai người chiến đấu đã tới trạng thái kịch liệt, đã bay ra khỏi phòng, không gian rộng rãi, uy lực chiêu thức càng thêm lợi hại, nhưng bất kể nàng phát ra công kích mạnh như thế nào cũng đều bị Lưu Phong ung dung hóa giải. Lưu Phong làm cho người ta cảm giác địch càng mạnh, hắn cũng càng mạnh hơn.
"Giết. !"
Yên Chi chợt quát một tiếng, hai tay giơ lên thanh chủy thủ màu đen, hung hăng chém đến. Một đạo hàn quang màu đen nhánh nhằm Lưu Phong hướng đến.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, phát động kiếm quyết, huy vũ hạo thiên kiếm bắn ra vài đạo kiếm quang màu trắng.
"Keng. keng."
Chiêu thức hai người lại va chạm, những tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, khí thế mãnh liệt, tản ra tứ phía, làm cho không khí dao động quay cuồng không thôi.
Yên Chi cảm thấy một cổ kình lực vô cùng uy mãnh kéo đến, uy lực tuyệt luân, nàng không dám ngạnh kháng, thân thể oxay trọn vội vàng tránh né chiêu thức tập kích, nhưng nàng vẫn còn chậm một bước, mặc dù đã né được tiếng nổ nhưng giữa ngực đã bị một đạo kình khí công kích, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần.
"Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, là ai phái ngươi tới?" Lưu Phong quát lên một tiếng, thân thể chậm rãi đáp xuống mặt đất, tựa hồ như một pho tượng chiến thần.
Yên Chi lau đi vết máu ở khóe miệng, cười lạnh một tiếng nói: "Không ai sai phái ta hết"
"Muốn chết" Lưu Phong không muốn có ý đánh chết Yên Chi, chỉ muốn nhân cơ hội thử xem kiếm quyết của mình cường mãnh như thế nào, dù sao đối thủ không phải có thể tùy tiện gặp gỡ. Thứ hai cũng muốn cho Yên Chi một cơ hội sinh tồn, dù sao Lưu Phong cũng không muốn làm chuyện lạt thủ thôi hoa, nhưng không ngờ nàng lại từ chối không một chút giác ngộ.
Lưu Phong giận dữ quát lên một tiếng, thân thể phóng lên cao, kiếm khí của hạo thiên kiếm trong tay đột nhiên tăng vọt, khí phách ngang trời, một cổ uy lực cuồn cuộn kéo đến.
Yên Chi thở dài, biết rằng hôm này dữ nhiều lành ít, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Tụ tập khí lực toàn thân, Yên Chi đưa thanh trủy thủ màu đen ra ngoài, hóa thành mấy đạo hắc mang, giống như Lưu Tinh hướng Lưu Phong công kích.
Lập tức, giữa không trung kình khí cuồng bạo, kiếm phí xuyên mây, huyền khí sáng mờ bắn ra bốn phía, tiếng kiếm thanh vang lên không ngừng.
Lưu Phong huy vũ kiếm khí đầy trời, nhằm vào Yên Chi công kích, đồng thời Hạo Thiên Kiếm hóa thành một đạo trắng hồng, trực tiếp đâm tới Yên Chi.
Yên Chi tránh né không kịp, bị kiếm khí lăng lệ bổ trúng, một cánh tay phải bị kiếm quang Lưu Phong chặt đứt, tràn ra những tia máu đen.
"Liều mạng!"
Yên Chi bị Lưu Phong chặt đứt cánh tay, trong lòng đã không còn hy vọng sống sót, quyết tâm liều mạng, chuẩn bị liều chết đánh một trận, cũng muốn Lưu Phong cũng phải trả giá.
Lưu Phong tựa hồ nhìn ra Yên Chi có ý định tự bạo, căn bản không muốn cho nàng cơ hội, phi thân bay lên, kiếm khí trong tay lần lượt biến hóa ra hàng ngàn, hàng vạn đạo kình khí, đánh về phía Yên Chi.
Yên Chi căm hận, liếc nhìn Lưu Phong, đang muốn cắn lưỡi tự bạo, nhưng lại không nghĩ kiếm thế Lưu Phong đã hoàn toàn bao phủ thân thể mình, muốn động cũng không được.
Lưu Phong đi tới chổ Yên Chi, vận động kình lực phong ấn mấy chổ gân mạch của Yên Chi, sau đó xoay người phân phó"Mang nàng lui xuống, dùng bất cứ biện pháp gì phảiu tra ra người chủ mưu phía sau"
Thủ lĩnh quan binh không dám chậm trễ, vội vàng dẫn người lui ra, nhưng chính là khi hắn tới gần Yên Chi mới phát hiện nàng đã chết, sắc mặt nàng tái nhợt, hiển nhiên lã đạ tự phục độc mà tự tử.
"Đại nhân, nàng đã chết."
Lưu Phong nghe vậy có chút cau mày, tiến lên xem thử, quả nhiên Yên Chi đã tự tuyệt bỏ mình.
Liên tục vài lần bị ám sát, cơ hồ đều cùng một tổ chức gây nên, đều mang khí tức hắc ám, cũng đều muốn dồn hắn vào chỗ chết, và cũng đều giống nhau không thành công khi bị bắt đều tự phục độc dượt mà chết.
Là thái tử phi, là Yến Vương, hay là Ma giáo. Lưu Phong bây giờ còn chưa xác định được.
"Đại nhân, bây giờ nên làm gì?" Lưu Phong hiểu được chuyện này rất khó giải quyết, Yên Chi là do các lão đưa tới, hơn nữa vừa tham gia biểu diễn khiêu vũ tại khánh công yến hội. Chuyện có chút nhạy cảm, từ bề ngoài mà nói, Yến chi là do các lão đưa tới, mà hắn lại là cùng phe với Yến Vương, không thể nghi ngờ động cơ giết người của Yến Vương là cao nhất. Nhưng lại không có chứng cớ nào, chỉ bằng vào phán đoán muốn định tội các lão đương triều, thật là chuyện không có khả năng.
Vương Đức Vọng suy nghĩ một chút nói: "Phong nhi, chuyện này tương đối phức tạp, và mẫn cảm, ý của ta là ngươi và cẩm y vệ không nên nhúng tay vào, chuyện này nên thượng báo bệ hạ, để đốc sát viện và binh mã hoàng thành giải quyết."
Lưu Phong suy nghĩ một chút, phân tích lợi hại trong đó một chút, gật đầu đồng ý"Được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói: "
Chuyện xảy ra với Lưu Phong, sáng sớm ngày hôm sau đã truyền khắp kinh đô.
Chuyện của Lưu Phong bắt đầu truyền ra, các tầng lớp dân gian và thượng lưu đều có cách nhận định khác nhau, có người cho rằng hung thủ là các lão đương triều, vì đàn bà là do hắn đem lại, nghe nói hai người đang lúc hành sự thì đàn bà đột nhiên hànhh sự, thiếu chút nữa là thiến đi. cái đó. của Tước gia. cũng may tước gia thân thủ bất phàm, kịp thời hóa giải nguy cơ, đại triển thần uy, cầm bắt hung thủ.
Còn có người nói nữ thích khách là vị bị hạ thể của tước gia chinh phục, vốn là muốn hành thích, bị bản lãnh trên giường của tước gia thu phục nên chủ động buông tha, không ám sát, cuối cùng thậm chí còn tự tử.
Tóm lại, trong lúc truyền ngôn đầy rẫy, Lưu Phong từ trong đám binh lính dịch trạm biết chuyện này, cũng dở khóc dở cười, không biết nên nói gì cả.
Buổi chiều đó, nghe được tin đồn, Đình Nhi liền tìm đến cửa, bộ dáng gấp rúc và tức giận, sau khi vào cửa liền nghiêm mặt, liếc nhìn Lưu Phong mà không nói gì cả.
Nhưng hộ hoa sứ giả đi theo Đình Nhi là Thiên Tâm lại chắp tay trừng mắt nói: "ha. ha. Lưu huynh, lợi hại, thật sự lợi hại, nghe nói ngươi ngay cả nữ thích khách cũng chinh phục được. làm cho nàng thuần phục không ám sát nữa, thật là bội phục, bội phục. Ngươi thật sự là nam nhân trong những nam nhân."
Đình nhi nghe vậy, hừ một tiếng bất mãn nói: "Đệ đệ, chuyện này là thật vậy không?"
Lưu Phong thần sắc lạnh lẽo, rùn mình nói với Đình Nhi"Đình tỷ tỷ, nếu ta nói những lời này đều là tin vịt, ngươi có tin không"
Đình Nhi do dự một chút, buồn bả nói: "ngươi nói, ta tin"
Lưu Phong nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, thầm nghĩ, xem ra ấn tượng về ta trong mắt Đình Nhi vẫn còn rất tốt.
"Đình tỷ tỷ, ta có thể nói cho ngươi biết, tất cả lời đồn bên ngoài đều là tin vịt, ta và nữ tử đó không có làm việc gì cả. Nàng vừa vào cửa ta đã phát hiện ra dị thường, cho nên ta mới có thể kịp thời hóa giải ám sát của nàng"
Đình Nhi nghe vậy, nhướng máy một chút đi đến gần Lưu Phong vui vẻ nói: "Đệ đệ ta tin tưởng ngươi, ta biết ngươi không phải người như vậy. Được rồi, đối phương là người nào, có tra ra được không?"
Lưu Phong nhân cơ hội liền nắm lấy tay Đình Nhi nói: "Chỉ biết là trên người thích khách có khí tức tu chân hắc ám, nhưng mà người phía sau còn chưa tra ra được"
"Nghe nói đàn bà này là do các lão tặng cho ngươi, có việc này không?"
Lưu Phong gật đầu nói: "Quả thật là như thế. Nữ tử đó là còn tại khánh công yến hội khiêu vũ cho bệ hạ cùng quần thần xem"
Đình Nhi hơi kinh hãi"Thật không dám tin, nữ tử này mà tại yến hội hành thích hoàng thưởng, sẽ không biết gây ra hậu quả gì nữa"
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Không, tên thích khách chỉ nhằm vào ta, không dối gạt nàng, mấy ngày gần đây, ta đã gặp phải vài lần ám sát, sát thủ trên người đều có khí tức hắc ám, hơn nữa mỗi người đều là tử sĩ, nhiệm vụ ám sát một khi thất bại, bọn họ liền lựa chọn phục độc tự sát. Căn bản ngay một chút manh mối đều không thể điều tra ra được.
Thiên Tâm thấy hai người tay nắm tay nói liên hồi, không để ý đến hắn, liền vội vàng nói: "Sư muội, không phải ngươi đã nói sau này. không để ý đến hắn nữa sao? Như thế nào bây giờ ngươi lại."
← Ch. 215 | Ch. 217 → |