← Ch.237 | Ch.239 → |
Lý công công cúi đầu, nhẹ nói: "Tước gia nói đùa, lão nô bất quá chỉ là người truyền chỉ, nào dám làm càn như vậy"
Lưu Phong âm trầm nói: "Không phải là tốt, ta ghét nhất là thái giám ỷ trượng gạt người. Người khác sợ ngươi ba phần, đó là vì ngươi ở bên người hoàng đế có thể nói. Nhưng ngoại trừ ta, ngươi không tin sau khi trở về cứ dưới trướng bệ hạ nói bậy thử xem, xem bệ hạ tin ngươi hay tin ta?"
Lý công công vừa tức, vừa sợ, nhưng lại không dám nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là vâng vâng dạ dạ, để cho qua chuyện.
"Công công, không tiễn" Lưu Phong hai tay áo khẽ phất một cái, nhìn thoáng qua Lý công công, cười nói: "Ngươi đã rõ thân phận của mình, cuối cùng ta khuyên ngươi một câu, ít giao du với Đông Cung đi, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận"
Lý công công nghe vậy, nhất thời kinh hãi, không nghĩ tới Lưu Phong đương nhiên dám bất kính với Thái tử phi như vậy. Vốn định bài xích vài câu, nhưng là lời ra đến cửa miệng lại không dám thốt ra.
Khoảng cách đến ngày đại hôn của Lưu Phong cũng không còn xa nữa, vốn Lưu Phong muốn tự mình đi đến Tổng Đốc Phủ, cùng nhạc trượng đại nhân tương lai thương lượng một việc, nhưng lại không nghĩ vừa ra đến cửa đã gặp Vương Bảo Nhi và Thanh Âm.
Lưu Phong nhìn vẻ mặt tức giận của Vương Bảo Nhi, nhìn kỹ lại thấy rõ đôi mắt Thanh Âm ngấn nước, tựa hồ hiểu được chuyện gì, lạnh nhạt nói: "Vào trong nói chuyện đi."
Sau khi vào nhà, Thanh Âm khóc lên một tiếng, quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: "Công tử gia, ta xin lỗi người, xin lỗi Thiên Thượng Nhân Gian. ta. có. tội."
Vương Bảo Nhi hừ một tiếng, cả giận nói: "Tiện nhân, ngươi đã làm cái gì, còn không nhanh nói cho đại ca nghe"
Thanh Âm nghe vậy, nhất thời thấp giọng khóc lóc"Công tử gia, ta đáng chết, ta có tội. Lý gia cho ta một vạn lạng bạc. mấy vị cô nương tự nguyện bỏ Thiên Thượng Nhân Gian cũng đều do ta khuyên bảo. Thanh Âm biết sai rồi, thỉnh xin Công tử gia thứ tội. thỉnh xin Công tử gia cho ta một cơ hội sửa sai. Thanh Âm nhất định sẽ làm tốt, làm hài lòng công tử gia."
"Tiện nhân, xem chuyện ngươi gây ra, ngươi còn mặt mũi nào xin đại ca khoan thứ" Vương Bảo Nhi tức giận đến râu tóc đều dựng lên"Đại ca đối với ngươi không tệ, ngươi chỉ vì một vạn lượng bạc lại làm ra chuyện như vậy. Ngươi còn là đàn bà của ta, ngươi làm như vậy, ngươi bảo ta sau này làm sao sống trước mặt đại ca. Ta. ta. giết ngươi, giết chết tiện nhân." Vương Bảo Nhi hướng đến Thanh Âm.
"Bốp."
Một tiếng bốp vang lên, trên khuôn mặt mềm mại của Thanh Âm đã xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ bầm.
"Vương công tử, ngươi đánh ta đi, đánh mạnh vào, Thanh Âm xin lỗi ngươi, xin lỗi công tử gia, ngươi đánh chết ta đi" Thanh Âm bị Vương Bảo Nhi đánh, tâm tình tựa như dễ chịu hơn rất nhiều.
Vương Bảo Nhi vung bàn tay lên, đang muốn đánh tiếp, lại bị Lưu Phong ngăn cản"Được rồi, ta ghét nhất là nam nhân động thủ đánh đàn bà. Có chuyện gì mà không thể nói được"
"Đại ca, ngươi không biết, nàng gây ra chuyện này, làm ta không mặt mũi gặp người." Vương Bảo Nhi tóc rối xù, có chút không cam lòng.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Ta biết, ngày đó trong điếm ta đã biết rồi"
Quay đầu, Lưu Phong nói với Thanh Âm"Ngươi trước tiên đứng lên đi. Ngươi có thể chủ động cùng Vương huynh đem chuyện này nói rõ ràng, cũng không uổng công ngày đó ta nhắc nhở ngươi"
Vương Bảo Nhi nói: "Đại ca, làm sao ngươi biết, làm sao ngươi có thể bỏ qua."
"Được rồi, mọi người đều là người nhà, trước mặt ta đừng diễn trò nữa" Lưu Phong cười mắng: "Tiêu tử ngươi về điểm này tâm tư còn có thể dấu giếm được ta sao. Đừng xem ngươi đánh dữ dằm, không biết trong lòng ngươi đang đau khổ cỡ nào. Biết sai, sửa sai đó là người vĩ đại. Thanh Âm nếu đã biết sai rồi, thì cho nàng ta một cơ hội đi. Bất quá, kể từ hôm nay trở đi, ngươi không thể đảm nhiệm tổng điếm chưởng quỹ nữa. Hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai ngươi giao cho nàng phân điếm, sau này xem biểu hiện của nàng mà sẽ an bài lại sau"
Thanh Âm nghe vậy, lại quỳ trên mặt đất, hướng Lưu Phong mà dập đầu.
Lưu Phong vội vàng đỡ Thanh Âm đứng lên, cười nói: "Được rồi, ngươi là đàn bà của huynh đệ ta, mọi người đều là người nhà, cần gì khách khí như vậy. Bất quá có câu này đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi một lần sai phạm, nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ lần thứ hai. Vương huynh là nam nhân tốt, ngươi nên quý trọng"
Vương Bảo Nhi tiếp nhận nói: "Đại ca, ngươi yên tâm, Thanh Âm nếu có dị tâm một lần nữa, không đợi ngươi động thủ, ta sẽ tự mình giải quyết nàng"
Thanh Âm vội vàng nói: "Công tử gia, Vương công tử, Thanh Âm lần này thật sự biết sai rồi, sau này các ngươi xem biểu hiện của ta đi."
Ngừng một chút, Lưu Phong hỏi"Được rồi, Vương huynh, lần trước chuyện nhờ ngươi điều tra, thế nào rồi?"
Vương Bảo Nhi vội vàng nói: "Đại ca, ta thật sự là bội phục ngươi, kế hoạch của ngươi thật sự là quá tốt, mấy ngày tay ta nhiều lần điều tra, cơ hồ tất cả các người được điều tra đối với trang phục do ngươi chế phục tỏ ra cực kỳ hứng thú. Ai cũng đều khen ngươi là cực phẩm sắc lang, là thiên tài dâm đãng."
"Được rồi, ta nghe không ra là ngươi đang khen ta, hay đang chửi ta." Lưu Phong tức giận hỏi"Nói kết quả điều tra đi."
Vương Bảo Nhi vội vàng nói: "Đại ca, căn cứ kết quả điều tra thì đại bộ phận dâm dân đều là nữ quan viên, nữ bộ đầu.
Người, nữ quan nhân. ni cô.
Mẹ kiếp, nam nhân tâm lý thật là biến thái, căn bản không chịu không gian ước thúc, thiên hạ toàn là quạ đen. Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Thêm nữa là nữ giáo viên"
"Nữ giáo viên?" Vương Bảo Nhi có chút không hiểu.
"Chính là người dạy học, có vậy cũng không hiểu" Không có văn hóa, phải biết rằng tại kiếp trước của Lưu Phong, giáo sư dụ người và vệ sĩ dụ người là số một.
Vương Bảo Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hiểu được ý tứ của Lưu Phong.
"Đại ca, ngươi quả nhiên là cực phẩm sắc lang, là thiên tài dâm giới. Huynh đệ ta thật sự là dập đầu 5 cái biểu thị sự kính nể ngươi" Vương Bảo Nhi cao hứng, hoa tay múa chân, có thể tưởng tượng, dạng buôn bán này một khi khai trương, dám chắc sẽ thành công mỹ mãn. Đi theo đại ca, quả nhiên là quyết định sáng suốt. Vương Bảo Nhi ngày càng vui sướng vì quyết định ban đầu sáng suốt và may mắn của mình.
Hai người nam nhân này thảo luận thật say sưa, không để ý gì đến Thanh Âm. Nếu là chỉ có một mình Vương Bảo Nhi thì không có quan hệ gì, mấu chốt là bây giờ còn có Lưu Phong.
"Được rồi, Thiên Y Vô Phùng về kỹ thuật, thiết kế có gặp vấn đề khó khăn gì hay không?" Mấy ngày nay Lưu Phong chưa từng tới Thiên Y Vô Phùng để kiểm tra tiến độ công việc.
"Đại ca, tiến độ rất nhanh, phỏng chừng vài ngày nữa là có thể quyết định rồi"
"Được rồi, đại ca, ngươi nói cái tình thú nội y kia, có đúng là có thể bán ra bên ngoài sao, chúng ta bây giờ mỗi ngày đều có một ít tiểu thư và quý phu nhân." Vương Bảo Nhi thỉnh ý kiến.
"Đợi vài ngày nữa đi" Lưu Phong cười nói: "Đợi cho sự chờ đợi của họ càng ngày càng lớn mạnh hơn, lúc đó bắt đầu xuất bán, nhất định sẽ được giá cao" Sự thật sản lượng sản xuất ra rất thấp, nguyên tắc này của Lưu Phong chính là để nhắm vào người có tiền, có khả năng mua. Dù sao những đồ vật này, dân chúng bình dân mặc vào cũng không được lợi ích gì.
"Đại ca, ngươi xem có việc gì nữa không, ta và Thanh Âm về trước đây" Vương Bảo Nhi vừa rồi trước mặt Lưu Phong diễn trò, hung hăng đánh Thanh Âm, lúc này quả thật có chút đau xót. Nghĩ về sớm một chút để chăm sóc, sức thuốc lên mặt cho Thanh Âm, vạn nhất nếu muộn, lưu lại dấu vết thì không tốt.
"Ngươi cứ tiếp tục như vậy, ta có chuyện sẽ kêu ngươi" Lưu Phong nhớ tới chuyện kinh doanh báo chí liền nói: "việc chế tạo trang phục kích tình ngươi về an bài đi. Hơn nữa, ta lại muốn ngươi điều tra một việc khác."
Nghe ý tưởng của Lưu Phong, Vương Bảo Nhi đôi mắt sáng ngời"Đại ca, ý tưởng này của ngươi ta xem có khả năng thành công lắm, không dối gạt ngươi, nghĩ năm đó khi ta và những tên ăn chơi còn chơi bời, tụ tập ở một chỗ, chúng ta thích nhất là bàn bạc chuyện tư sự của người ta, nào là chuyện thiếu gia ngủ với nha hoàn, tiểu thư và gia đinh, . tóm lại những chuyện như vậy tuyệt đối là chuyện chúng ta thích bàn nhất. Nếu chúng ta thật sự lập ra một sự nghiệp kinh doanh như ngươi nói, tuyệt đối sẽ rất hấp dẫn người xem"
"Thật là chó chết" Lưu Phong nghiêm sắc nói: "Chuyện này quan hệ đến kế hoạch phát triển của Thiên Thượng Nhân Gian chúng ta. Ngươi nhất định phải giữ bí mật, mau mau điều tra đi"
"Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ tiến hành liền"
Đình Nhi đang đọc tình thư của Lưu Phong, đang chuẩn bị ngồi xuống tu luyện, đột nhiên cảm ứng được hai cổ khí tức cường đại hướng nàng phóng đến. Đang muốn rút kiếm lại nghe tiếng người quát"Đình Nhi, khoan động thủ, chúng ta là sư tôn của Lưu Phong"
Chưa hết câu, hai đạo quang ảnh đạt xẹt qua cửa sổ của nàng, trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng, đợi cho hai quang ảnh ổn định, Đình Nhi mới nhìn rõ ràng, đúng là nhị sư tôn và tam sư tôn của Lưu Phong.
Mặc dù Huyền Tâm chánh tông và Phiêu Hương Cốc không tới lui, nhưng Đình Nhi đối với hai người này cũng rất là tin tưởng, trước kia tại Vân Mộng Trạch và Lưu Phong gặp gỡ, hắn cũng có nhắc đến hai vị sư tôn này.
Trong đó Thủy Mỵ Nhi, Đình Nhi đã từng gặp qua, vì Lưu Phong và sư tôn nàng trước đây thiếu chút nữa đã động thủ, vào đúng thời khắc đó Thủy Mỵ Nhi đã ra tay, cứu lấy Lưu Phong.
Về phần vị tam sư tôn kia cũng là lần đầu gặp gỡ, nghe Lưu Phong nói qua tam sư tôn Nghê Thường dáng vẻ như thiên tiên, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là như vậy. Chỉ thấy nàng mặc một bộ váy lụa mỏng bảy màu, trên áo cài một đóa hoa sen bảy cánh, nhìn rất thoát tục, tóc đen nhánh, xõa bay theo gió, khuôn mặt trắng nõn, lộng lẫy, khuôn mặt tràn đầy thanh xuân, sức sống, bộ áo quần lụa thất thải hiển nhiên được chế tác kỹ lưỡng làm nổi bật thân thể lả lướt mềm mại của nàng, làm cho thân thể mê người của nàng như ẩn như hiện, tựa như một đóa hoa xinh đẹp, cao nhã, phát ra một thứ khí chất mờ ảo cao quý.
Bên cạnh là Thủy Mỵ Nhi, mặc dù không có thanh lệ thoát tục như Nghê Thường, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, một thân bạch y lụa mỏng, làm cho thân thể hoàn mỹ nữa kín nữa hở, mái tóc đen dài xõa xuống trước ngực, đôi môi hồng thắm gợi cảm vô cùng, làm cho người ta không nhịn được chỉ muốn cắn vào đó, toàn thân tản ra một khí tức cao quý.
"Đình Nhi xin ra mắt hai vị tiền bối. Xin hỏi hai vị tiền bối tại sao đến đây?" Sau khi biết được thân phận của hai người, Đình Nhi vội vàng thi lễ. Luận công luận tư, nàng đối với hai người này cũng không dám vô lễ.
← Ch. 237 | Ch. 239 → |