Vay nóng Tima

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 240

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 240: Tuyệt Sắc Kiếm Tiên cáo biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Lazada


Lưu Phong nhất thời biến sắc, âm thầm kinh hãi, lão Trương Thiên Sư này quả thật thần thông quảng đại, làm như thế nào mà chuyện này lão cũng biết, chẳng lẽ lão cũng nghi ngờ thân phận của mình?

"Công tử, lão đạo vẫn là câu nói kia, ngươi và ta là người một nhà, ta quả quyết sẽ không sinh lòng hại ngươi. Xin ngươi hãy nói sự thật cho ta biết?" Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong lâu quá không lên tiếng, vội vàng thúc giục.

Lưu Phong rùng mình, lạnh nhạt hỏi"Lão Thiên Sư, người có thể nói cho ta biết người làm sao biết được chuyện này không?"

Trương Thiên Sư thần bí cười nói: "Công tử, thỉnh xin thứ tội, có một số việc bây giờ còn không thể nói cho ngươi biết được"

Lưu Phong cười nói: "Lão Thiên Sư, nếu ngươi nói như vậy, lỡ như ngươi lừa ta, ta làm sao có thể nói hết tất cả mọi chuyện cho ngươi được? Phải không?"

Trương Thiên Sư hơi run người, đột nhiên cười phá lên.

Lưu Phong mỉm cười nói: "Lão Thiên Sư, ta thật không rõ người tu chân như người là thế ngoại cao nhân, vì sao hết lần này đến lần khác can thiệp vào chuyện thế tục này"

Trương Thiên Sư cười vui vẻ, trầm giọng nói: "Công tử, ngươi từ Vân Mộng Trạch đến, tự nhiên hẳn là biết đại kiếp của Tu Chân giới sắp đến, đến lúc đó người tu chân nào có thể đứng ngoài thế cuộc được"

"Được rồi, chuyện đại kiếp trước tiên không cần quản đến nó, dù sao cũng không phải sức người có thể giải quyết được. Chúng ta chính là vẫn còn chuyện để nói, hy vọng công tử có thể trả lời câu hỏi của lão đạo. Kỳ thật ta đã biết câu nói đó, bất quá ta muốn chứng mình thật giả mà thôi." Trương Thiên Sư đột nhiên nói: "Nếu tin tức tình báo chính xác, công tử ngày đó nói với Thái Tử Phi một câu là"Ngươi không phải là mẫu thân tốt"."

Lưu Phong hơi kinh hãi, Trương Thiên Sư biết mình gặp mặt Thái Tử Phi thì không có gì kỳ quái, vấn đề là hắn làm sao biết được mình nói với Thái Tử Phi cái gì. Nếu hắn nhớ không sai, ngày đó Thái Tử Phi đã cho tất cả hạ nhân ra ngoài. Cuộc nói chuyện của bọn họ lúc đó tuyệt đối không có người thứ ba biết được.

Chẳng lẽ Thái Tử phi nói cho hắn biết?

"Không có khả năng" Lưu Phong rất nhanh từ bỏ đi ý nghĩ ấy.

 

Trương Thiên Sư nghiêm nghị nói: "Công tử, có chuyện ngươi có thể còn chưa biết, Thái Tử Phi nghe được câu nói này của ngươi lúc đó, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té luôn trên mặt đất"

"Lão Thiên Sư, ta phục ngươi luôn. Ngươi ngay cả việc này cũng có thể biết được, vậy ta hỏi ngươi, Thái Tử Phi có mặt đồ lót do ta chế tạo hay không?" Lưu Phong trả lời câu hỏi của Trương Thiên Sư bằng một câu hỏi khác.

Bất quá câu trả lời của hắn lại làm Trương Thiên Sư bất mãn, hừ một tiếng nói: "Công tử, thân là người tu đạo, sao ngươi lại bông lông như vậy."

Bông lông? Ta mỗi ngày đều vận động mà? Tu chân cũng là người, ta còn trẻ không giống như các lão già, tối ngày tu luyện giống khổ hành tăng.

Lưu Phong cười cười nói: "Lão Thiên Sư, cần gì tức giận, ai làm cho người khổ tâm như vậy"

Trương Thiên Sư ánh mắt ngừng lại, nhìn kỹ hắn rồi nói: "Công tử, chẳng lẽ ngươi không thể nói cho ta nghe được sao?"

"Nói cái gì?" Lưu Phong làm bộ ngu ngốc, không biết gì cả.

Nói thật, Lưu Phong không biết phải trả lời Trương Thiên Sư như thế nào cho tốt, nói thật hắn cũng không biết câu nói trước kia có thể gây ra rung động mãnh liệt cho Thái Tử Phi như vậy. Có lẽ là vì câu nói đó đúng, mà có người có tật giật mình.

Kỳ thật, lúc ấy Lưu Phong cũng không ám chỉ nhiều ý tứ lắm, hơn nữa câu nói đó phát ra cũng do linh cơ nhất động mà thôi, cũng không phải cố ý ám chỉ Thái Tử Phi cái gì. Cho dù là thật sự ám chỉ cái gì, bây giờ cũng không phải là thời cơ. Tối thiểu thế lực của Lưu Phong hắn cũng còn chưa có thể cùng Đông Cung đối chọi.

Trương Thiên Sư chính sắc nói: "Thái Tử Phi vì sao nghe xong câu nói đó của công tử tâm trạng liền dao động kịch liệt, công tử có thể giải thích không?"

Lưu Phong hít dài một hơi và nói: "Lão Thiên Sư, tại hạ bất quá tùy tiện nói một câu mà thôi, người nghĩ xem, nàng thân là mẫu thân lại giả danh con mình làm việc, ta nói nàng không phải mẫu thân tốt chẳng lẽ lại không đúng sao? Hơn nữa, ngươi nói Thái Tử Phi tâm tình dao động thiếu chút nữa té xuống đất, ta cũng không biết, ai biết là thật hay giả?"

Trương Thiên Sư rùng mình, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Phong nói: "Công tử, Ngươi nguyện ý nghe lão đạo phân tích không?"

"Đương nhiên" Lưu Phong cười nói: "Nguyện nghe cao kiến của lão Thiên Sư"

"Thái Tử Phi là người đàn bà không tầm thường, là tâm chí kiên định, thường nhân không thể bì kịp. Nếu không phải gặp phải đả kích tinh thần rất cường đại, nàng tuyệt đối sẽ không sinh ra phản ứng như vậy" Trương Thiên Sư nói tiếp"Đổi lại mà nói, bởi vì câu nói kia của ngươi đánh mạnh vào tinh thần nàng, làm cho nàng bị đả kích nghiêm trọng, ngươi nói phải không"

Lưu Phong nghe vậy âm thầm bội phục, không thể nói lời phân tích của Trương Thiên Sư là cực kỳ hữu lý, hơn nữa phân tích rất đúng thời điểm. Thái tử phi có tật giật mình, mới có thể bị đả kích như vậy.

Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, hiểu được chuyện này vẫn còn tương đối tốt.

"Thiên Sư, nghe lời người nói như vậy, ta đột nhiên hiểu được Thái Tử Phi là mẫu thân tốt, bất quá chính là bởi vì giả danh con mình nên bị áy náy. Xem ra lần sau có cơ hội, ta hẳn sẽ nói với nàng rằng, nàng là mẫu thân tốt" Lưu Phong cười nói. Thiên Sư đôi mắt nhìn xuống, sắc mặt hơi giận.

Câu trả lời của Lưu Phong không làm lão hài lòng"Công tử, chẳng lẽ ngươi không có ý gì khác"

"Có ý gì khác?" Lưu Phong vẻ mặt ngu ngốc"Nói thật, ta có chút hối hận, sớm biết Thái Tử Phi là người mẫn cảm như vậy, ta đã không nói câu đó ra đả thương nàng.

Trương Thiên Sư cười khổ trả lời"Công tử, tâm tư của ngươi ta có thể hiểu được, ta biết ngươi còn không có hoàn toàn tín nhiệm ta, ngươi tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự tình này. Bất quá cũng tốt, bởi vì câu nói đó của ngươi ít nhất cũng chứng minh được một chút. Cũng làm ta phán đoán được một chút. Ta tin rằng chân tướng sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi. Là vàng thật thì vĩnh viễn cũng không sợ lửa, đúng không?"

Lưu Phong vội vàng hồi đáp: "Vâng, là vàng cũng không nên phí phạm."

Trương Thiên Sư nghe vậy, thiếu chút nữa không nhịn được, cho hắn biết tay.

"Lão Thiên Sư, ngươi nói việc quan trọng là việc này sao?" Lưu Phong đứng lên cáo từ nói: "Việc muốn nghe ta cũng đã nghe rồi, nếu lão Thiên Sư không có việc gì khác, ta nghĩ cần phải trở về. Ngươi cũng biết, vài ngày nữa ta sẽ thành thân rồi. Gần đây có rất nhiều việc bản thân ta cũng cần phải sắp xếp lại."

Trương Thiên Sư khẽ gật đầu, đứng dậy nói: "Công tử, xin mời"

 

Trước khi bước ra khỏi cửa, Trương Thiên Sư đột nhiên nhìn sau lưng Lưu Phong nói: "Công tử, bất kể ngươi tin hay không, lão đạo vĩnh viễn sẽ không làm hại ngươi"

"Cảm ơn"

Đây là câu trả lời của Lưu Phong.

Cho đến khi thân ảnh của Lưu Phong biến mất, Trương Thiên Sư mới quay đầu lại, cẩn thận nhớ lại tỉ mĩ chi tiết câu chuyện mình nói với Lưu Phong. Thậm chí nhớ lại từng vẻ mặt, cử chỉ biến hóa trên khuôn mặt, thái độ của Lưu Phong.

Bất quá nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra đáp án gì.

Nhưng hắn tin tưởng chân tướng sớm muộn cũng sẽ lộ ra mà thôi. Biểu hiện của Đông Cung Thái Tử Phi đã chứng tỏ có chút vấn đề. Hơn nữa hắn nhận được tin tức, Đông Cung gần đây đã đình chỉ kế hoạch đối phó với Lưu Phong, đây cũng là một minh chứng rất tốt.

Cộng với phát hiện trước kia, Trương Thiên Sư bây giờ đã có thể chứng minh rằng Hoàng Thái Tôn dám chắc có vấn đề.

Đương nhiên, bây giờ chỉ có thể chứng minh là có vấn đề, đi xa hơn nữa, còn phải xem chuyện biến hóa như thế nào.

Trên đường trở về, Lưu Phong một mực nghĩ Trương Thiên Sư cuối cùng làm sao biết được chuyện của mình và Thái Tử Phi, hơn nữa nội dung câu chuyện hắn cũng đều biết rất rõ ràng. Đây là nghi vấn lớn nhất.

Mặt khác, Trương Thiên Sư vì sao biết được câu nói kia và lại truy hỏi mình, chẳng lẽ hắn cũng biết đương kim Hoàng Thái Tôn là giả sao?

Nếu nói suy nghĩ của Lưu Phong là đúng, vậy là rắc rối to rồi, Trương Thiên Sư làm sao biết được Hoàng Thái Tôn là giả? Hoa Hạ đại đế có biết chuyện này hay không? Mặt khác, Trương Thiên Sư có phải bởi vì câu nói kia của mình mà hoài nghi mình hay không?

"Đứng lại!"

Ngay khi Lưu Phong còn đang bối rối với hằng loạt câu hỏi trong đầu, đột nhiên cảm giác được một đạo sát khí sắc bén đang tấn công đến.

Lưu Phong vội vàng thu liễm tinh thần, ngẫng đầu lên đã thấy Tuyệt Sắc Kiếm Tiên cầm trong tay tiên kiếm, phi không mà đến, vẻ mặt rất tức giận.

"Đồ hỗn trướng, thân là tu chân, ngay cả bước đi cũng thất thần, nếu ta là cừu nhân của ngươi, ngươi bây giờ đã là người chết rồi" Tuyệt Sắc Kiếm Tiên đáp xuống đất, quay về Lưu Phong mắng cho một trận.

Lưu Phong không biết làm gì hơn là cúi đầu lắng nghe.

Nếu theo tính cách của hắn, nếu là người khác nhục mạ, hơn phân nữa là đã xảy ra đánh nhau. Nhưng lần này mắng hắn lại là Tuyệt Sắc Kiếm Tiên, không nói ngoại trừ lão nhân gia mắng chửi hắn là đúng, chỉ nói việc lão nhân gia tặng kiếm truyền nghệ cho hắn mà thôi, Lưu Phong cũng không dám làm càn. Cảm ân báo đáp là đạo lý. Lưu Phong vẫn còn hiểu được điều này.

"Tiền bối, người dạy chí phải, vãn bối sau này nhất định sẽ chú ý" Lưu Phong vội vàng cung kính đáp.

"Ngươi có tâm sự?" Tuyệt Sắc Kiếm Tiên hỏi một câu, không đợi Lưu Phong trả lời hắn đã nói tiếp"Quên đi, ngươi có tâm sự là chuyện của ngươi, dù sao ta cũng không có hứng nghe. Ta muốn nói cho ngươi một việc, ta phải đi đây, có thể một thời gian rất lâu sau không thể gặp ngươi được. Trước khi đi ta đối với ngươi có chút lo lắng, muốn gặp ngươi kiểm tra tu vi và kiếm đạo của ngươi, để xem gần đây ngươi có tiến bộ hay không?"

Nghe thấy Tuyệt Sắc Kiếm Tiên lo lắng cho mình, Lưu Phong có chút xúc động, vội vàng nói: "Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối sẽ không làm ngươi thất vọng. Chẳng biết tiền bối đi đâu, bao lâu mới quay trở lại"

Tuyệt Sắc Kiếm Tiên lạnh nhạt nói: "Địa phương ta tới có nói cho ngươi cũng không biết. Về phần bao lâu trở về, ta cũng không biết, có lẽ một tháng, cũng có thể một năm, cũng có thể là vĩnh viễn."

Lưu Phong nghe như có ý sinh ly tử biệt, vội vàng nói: "Tiền bối, ngươi đi địa phương nào, nhất định là nguy hiểm lắm, không bằng vãn bối cùng người đi vào, cũng nhau chiến đấu"

"Ngươi có tâm như vậy đã đủ lắm rồi" Tuyệt Sắc Kiếm Tiên đột nhiên đổi giọng nói: "Chỉ là địa phương ta đi, với tu vi như ngươi vậy đi vào chắc chắn là chết chắc. Ta thời gian không còn nhiều lắm, ta đến đây chỉ để xem tu vi và kiếm đạo của ngươi"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-952)