← Ch.248 | Ch.250 → |
Người nọ vạn lần không nghĩ tới, một người nhìn nhu nhược như một vị công tử đẹp trai, lại không hế động thủ đã có thể phản đòn, thậm chí làm bị thương mình.
Một cảm giác vô lực từ trong tâm địa từ từ nổi lên.
"Hỏi lại ngươi một lần nữa, vì sao trong cơ thể ngươi có khí tức Hắc Ám?" Lưu Phong con ngươi lộ ra một đạo sát khí, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ thân thể khẽ run lên, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi, run rẩy đáp: "Ngươi có thể đưa ta rời khỏi nơi này không?"
Lưu Phong suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói: "Ta có thể mang ngươi rời khỏi nơi này, nhưng ngươi phải trả lời vấn đề của ta."
Người nọ hai mắt khẩn khoản nhìn Lưu Phong, trầm giọng nói: "Ta có thể nói cho ngươi chuyện ngươi muốn biết, nhưng là ngươi phải đáp ứng ta, thu ta làm người hầu của ngươi."
Lưu Phong xoay người lại, ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhi, hắn hiểu ý, vội vàng dẫn Lão bản đi ra ngoài.
"Tại sao ngươi muốn làm người hầu của ta, kỳ thật với khả năng của ngươi, ở trước mặt ta có thể yêu cầu tự do và vinh hoa phú qúy." Lưu Phong đối với yêu cầu của người nọ có chút khó hiểu không giải thích được.
Người nọ lắc đầu: "Chúng ta là Hắc Ám võ sĩ, bản thân chỉ có thể làm người hầu cho kẻ khác, chúng ta không có tư cách để yêu cầu tự do và vinh hoa phú qúy."
"Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Phong đoán nói: "Nếu ta đoán không sai, lực chiến đấu của ngươi không thể yếu như thế."
Người nọ lại giật mình: "Không sai, người nói đúng, vốn dĩ lực chiến đấu của ta có thể cùng một gã Kim Đan Sơ kỳ giao đấu, nhưng là bây giờ không thể được. Bởi vì lực lượng của ta đã bị phong ấn."
Lưu Phong hơi kinh hãi, không khỏi nhớ tới tên Lữ Hổ giả mạo mấy lần ám sát mình. Hiện nay, nghĩ lại chắc hắn cũng là Hắc Ám võ sĩ.
"Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của phu quân ta." Ân Tố Tố có chút phản cảm với tên dã nhân này.
Người nọ nhìn Ân Tố Tố rồi lại quay lại nhìn Lưu Phong, cung kính nói: "Xin lỗi, tại ta hiện tại chưa hoàn toàn tín nhiệm ngươi, ta hiện tại sẽ không thể nói cho ngươi biết bí mật của Hắc Ám võ sĩ."
Lưu Phong gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta đáp ứng ngươi, trừ khi ngươi tự nguyện nói ra, nếu không ta sẽ không ép buộc ngươi, ngươi theo ta đi thôi. Vận khí của ngươi thật là tốt, đi theo chủ nhân như ta, ngươi sớm muộn gì cũng có tự do và vinh hoa phú qúy." Nói xong liền kéo Ân Tố Tố ra sau lưng
Sau đó tay trái huy động Hạo Thiên Kiếm, nhẹ nhàng quay về phía dã nhân huy vũ thần kiếm, một đạo bạch sắc kiếm mang chuẩn xác phát ra chấn nát lồng sắt giam giữ người kia.
Người kia không khỏi đối với Lưu Phong thật sự bội phục, vội vàng qùy xuống đất: "Hắc Vân đa tạ chủ nhân ân tứ"
"Hắc Vân chính là tên ngươi?. Không sai, thật là phù hợp với đặc tính của ngươi." Nói xong những lời này Lưu Phong liền không để ý tới Hắc Vân nữa, kéo Ân Tố Tố rời khỏi.
Một ngày nhanh chóng qua đi, Vương Bảo Nhi mang theo Hắc Vân cùng với 40 tên nô lệ khác hướng Di Hồng Viện đi tới.
Tố Nương cùng với 20 Phượng Vệ cũng đã đến nơi, hơn nữa với chức trách của mình, tại Di Hồng Viện dò xét một lượt.
Lưu Phong giao hai mươi nữ nô tỳ cho Tố Nương. Để nàng ta sử dụng tiêu chuẩn của Phượng Vệ huấn luyện hai mươi nữ nhân này. Đồng thời, giao hai mươi nam nhân còn lại giao cho Hắc Vân huấn luyện.
Một lúc sau, Trương Đại Đầu cũng mang theo một trăm tên phiên tử đến Di Hồng Viện, tạm thời hợp thành Di Hồng Viện hộ vệ đội. Những phiên tử này trước đây đều là huynh đệ Kim Long Bang, tiếp nhận sự huấn luyện của Lưu Phong, bất kể là xét về vũ lực hay độ trung thành đều có thể đảm bảo tuyệt đối.
Trước mắt, mặc dù lực lượng hộ vệ của Di Hồng Viện còn kém hơn Phượng Viên một chút, tuy nhiên so với hộ vệ của các qúy tộc phủ đệ, thậm chí là vương phủ ở kinh thành đều mạnh hơn vài lần.
Liễu Thanh Nghi và Ân Tố Tố tiến vào sân sau của Di Hồng Viện, hai người quan hệ bây giờ đã rất thân thiết, người ngoài không biết còn tưởng hai người họ là thân tỷ muội.
Giữa trưa, Lưu Phong từ Thiên Thượng Nhân Gian trở về, đi lên tầng hai hậu viện, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Liễu Thanh Nghi và Ân Tố Tố.
Lưu Phong rất nhanh phán đoán hai nàng vì cái gì mà cười như vậy.
Lưu Phong mơ hồ nghe thấy hai nàng chính là đang bàn luận về mình, Lưu Phong quyết định lặng lẽ tiến vào xem hai nàng đang bàn luận cái gì về mình.
Ngay khi hai mỹ nữ đang cười, Lưu Phong liền có động tác, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chân đạp thất tinh, thành công tiến vào phòng.
Không một tiếng động gây ra, Lưu Phong nép sát vào tủ đựng quần áo.
Lúc này, Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi đang cùng nằm trên giường, khẽ cười, Liễu Thanh Nghi hỏi: "Tố Tố, ngươi nói Công tử gia thật sự rất là háo sắc?"
Nghe hai mỹ nhân trên giường đang bàn luận về nhân phẩm của mình, Lưu Phong nghe được trong lòng có chút hồi hộp, vểnh tai lên cẩn thận chú ý nghe hai người nói chuyện.
Ân Tố Tố cười nói: "Thanh Nghi tỷ tỷ, người nói gì? Hắn tuyệt đối chính là thiên hạ đệ nhất đại sắc lang."
"Tố Tố, không phải đâu, ta nghĩ Công tử gia là người rất nghiêm chỉnh, đứng đắn." Liễu Thanh Nghi cẩn thận nói.
Thanh Nghi đúng là bảo bối của ta, là người hiểu rõ nhân phẩm của ta nhất.
"Đứng đắn, nghiêm chỉnh?" Ân Tố Tố khẽ cười một tiếng nói: "Thanh Nghi tỷ tỷ, hắn có phải đã nói với người, hắn thích nữ nhân rên rỉ lớn tiếng? hắn nói hắn thích mỹ đồn của tỷ. ?"
Liễu Thanh Nghi có chút đỏ mặt, thanh âm mang theo chút hoảng loạn nói: "Ta. không có. Công tử gia chưa có nói qua." mặc dù hai người gần đây quan hệ tương đối tốt, nhưng là Liễu Thanh Nghi cũng không dám thừa nhận mình và Lưu Phong có quan hệ mập mờ.
Ân Tố Tố thấy Liễu Thanh Nghi có chút khẩn trương, cười hắc hắc nói: "Thanh Nghi tỷ, người không cần lo lắng, chuyện người và phu quân ta toàn bộ đều biết, người yên tâm, ta không phải loại đàn bà nhỏ nhen. Chúng ta hôm nay có thể nằm cùng một chỗ, tại sao không thể cùng ra sức phục vụ nam nhân của mình? Chỉ là ta có một yêu cầu."
Liễu Thanh Nghi có chút sợ hãi, thấp giọng hỏi: "Tố Tố, ngươi nói đi, có yêu cầu gì?"
"Kỳ thật cũng không có gì" Ân Tố Tố lạnh nhạt nói: ""đáp ứng với ta cùng nhau liên thủ, cùng bảo vệ quyền lợi của hai ta, không cho phu quân ở bên ngoài dê gái nữa."
Lưu Phong nghe xong âm thầm hối hận, đây đều là ý thức hiện đại của mình. Bản tính đàn bà vốn đố kị, hơn nữa tư tưởng Lưu Phong lại hiện đại, Ân Tố Tố từ đáy lòng không muốn để Lưu Phong bên ngoài có quá nhiều nữ nhân."
Liễu Thanh Nghi nghe vậy, có chút hơi khó khăn, từ sâu thẳm tâm hồn nàng mà nói, kỳ thật nàng cũng không muốn Lưu Phong có nhiều nữ nhân, nhưng là cho tới bây giờ nàng vẫn không nghĩ chính mình có thể ngăn cản. Bản thân nàng chỉ là nha hoàn của Lưu Phong, nha hoàn há có thể yêu cầu thiếu gia. Nói thật ra, Lưu Phong bây giờ đối xử với nàng như vậy đã khiến nàng hạnh phúc như trên thiên đường, làm sao lại có thể hy vọng xa vời.
"Tố Tố, chuyện này của Công tử, ta." Liễu Thanh Nghi hơi khó khăn nói.
Ân Tố Tố ngồi dậy, nhìn Thanh Nghi nói: "Thanh Nghi tỷ, người là nữ nhân đầu tiên bên người phu quân, ta thật sự không hiểu, người đối với phu quân, thật sự không có ý ghen tuông hay sao?."
Lưu Phong buồn bực vô cùng, ngày đó cùng Ân Tố Tố thuyết giảng, không ngờ bây giờ lại bị nàng này đem những gì học được ra áp dụng.
"Không được, không thể để cho nàng ta thuyết phục Thanh Nghi." Lưu Phong nhanh chóng đứng dậy, cười nói: "Tốt lắm, các ngươi hai người, tại đây ngồi nói xấu ta, xem ta như thế nào thu thập các ngươi."
Ân Tố Tố và Liểu Thanh Nghi nghe được có người nói chuyện, giật mình nhìn kỹ lại, phát hiện là Lưu Phong, lúc này mới thở phào một hơi.
"Xú phu quân, chỉ biết giả thần giả qủy hù doạ con gái đàng hoàng, xem ta như thế nào thu thập người." Ân Tố Tố mặt đỏ hồng, kiều mị nói.
Lưu Phong cười hắc hắc, trước mắt đúng là cơ hội tốt để 3P.
Không thể buông tha, tuyệt đối không thể buông tha.
Vội vàng xoay người lại, Lưu Phong phất tay đóng cửa ngoài lại, sau đó đi ra phía trước ôm lấy thân thể mềm mại của Ân Tố Tố, miệng hướng đến đôi môi anh đào của nàng điên cuồng hôn xuống.
Đã nhiều ngày Lưu Phong thủy chung chuyên tâm xử lý một số công việc phức tạp, không cùng Ân Tố Tố âu yếm. Ân Tố Tố vốn muốn đẩy Lưu Phong ra, cùng với Liễu Thanh Nghi phối hợp tính sổ hắn, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn bị chế trụ, thân thể nhất thời không có chút khí lực.
Tố Tố phát ra một tiến rên nhẹ, tinh xảo dùng cái lưỡi thơm tho kịch liệt đáp trả, đôi môi hai người quyện lấy nhau, hút lấy vị ngọt trong miệng đối phương, thân nhiệt cả hai không ngừng tăng lên.
Lưu Phong cũng mặc kệ bên cạnh còn có Liễu Thanh Nghi, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người Ân Tố Tố, ôm ngọc thể của nàng đặt lên giường, ngón tay mềm mại vuốt ve da thịt nhũ phong Tố Tố, hai nhũ phong cũng phập phồng hưởng ứng, ngón tay mò mẫm tiến tới nơi sâu thẳm nhất của nàng, Tố Tố không kiềm hãm được dục tính, phát ra một tiếng rên rỉ.
"Bại hoại, Thanh Nghi tỷ tỷ vẫn còn ở đây." Ân Tố Tố đột nhiên tỉnh ngộ, thẹn thùng nói.
"Ah ah, Tố Tố nàng có nhớ lần trước ta đã nói nàng nghe về 3P?" Lưu Phong tựa hồ cố ý nói cho Thanh Nghi nghe, thanh âm có chút lớn.
Liễu Thanh Nghi đỏ mặt, do dự một chút, chuẩn bị rời đi, lại bị Lưu Phong gọi lại: "Thanh Nghi, không cho nàng bỏ chạy."
Lúc này, Ân Tố Tố dưới sự kích thích, đã có chút ý loạn tình mê, cánh tay ngọc ngà đột nhiên ôm chặt cổ Lưu Phong, Lưu Phong vận khởi toàn lực xâm nhập vào cơ thể mềm mại của nàng, kèm theo một tiếng rên rỉ mê người của Tố Tố, thân thể hai người đã áp sát vào nhau cùng một chỗ.
Tiếp tục hoan ái, Ân Tố Tố trên mặt xuất hiện trận trân ửng đỏ, đôi mắt kiều mị lúc này hiện lên vẻ thoả mãn, thân thể yếu đuối xinh đẹp run rẩy trong lồng ngực hắn a a hai tiếng, trì hoãn nói: "Phu quân, đến phiên Thanh Nghi Tỷ tỷ."
Liễu Thanh Nghi giờ phút này cũng rất hưng phấn. đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh nam nữ ân ái. Mặc dù nàng cố gắng khắc chế tâm tình bản thân, nhưng bên dưới lúc này đã trở thành một khu rừng ngập mặn. (hehe, cái này dịch theo ý mình. )
Lưu Phong tựa hồ cố ý thiêu đốt dục vọng của Liễu Thanh Nghi, hắn cố ý vuốt ve cặp mông bóng loáng của Ân Tố Tố, vỗ nhẹ vào, cười dâm đãng nói: "Lão bà, chúng ta bây giờ làm từ phía sau nhe?" (thế doggy nè. hehe)
"Đại bại hoại, đại sắc lang, ta mới." Ngay cả Ân Tố Tố lớn mật giờ phút này cũng có chút thẹn thùng với tư thế làm tình này, hơn nữa có Liễu Thanh Nghi đang nhìn, thật sự là kích thích vô cùng.
Tố Tố khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gắt gao dụi đầu vào lồng ngực hắn, cúi đầu không dám nhìn Liễu Thanh Nghi.
Lí trí và dục vọng đấu tranh, cuối cùng dục vọng đã chiến thắng, Liễu Thanh Nghi lớn mật chủ động ôm lấy Lưu Phong từ phía sau, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tiểu đệ đệ nóng bỏng của hắn, ngọc nhũ trên lưng Lưu Phong không ngừng ma sát, truyền tín hiệu dục tình cho Lưu Phong.
"Phu Quân, người hãy cùng Thanh Nghi tỷ tỷ đi, ta sẽ xem các người làm." Tố Tố ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
Liễu Thanh Nghi sau khi nghe Ân Tố Tố nói, tâm tình càng trở nên gấp gáp, hai tay gắt gao cầm lấy bổng bổng của Lưu Phong, ma xát lên xuống rất nhanh.
Quả nhiên, Lưu Phong rất nhanh không thể kiềm chế, vội vàng xoay người lại, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng vào tai nàng nói: "Thanh Nghi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút."
Thanh Nghi ngượng ngùng rên lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé ma sát càng nhanh hơn, sắc mặt hồng nhuận, ngoại y đã hoàn toàn được trút bỏ, chỉ còn lại nội y màu đen quyến rũ, một tay ôm sát eo của Lưu Phong, bộ ngực sữa chậm rãi ma sát, matxa.
Liễu Thanh Nghi trong mắt hiện lên một tia vũ mị, thẹn thùng nói: "Công tử, người thích như vậy không?"
Chiêu thức kích dục sung sướng như thế, Lưu Phong làm sao có thể không thích.
Cảm giác cực khoái sắp tới gần, Lưu Phong vội vàng ôm Liễu Thanh Nghi vào ngực, toàn lực tiến nhập vào người đàn bà đang khát khao cùng thân thể mềm mại này.
Bởi vì có Ân Tố Tố bên cạnh, ban đầu Liễu Thanh Nghi còn không dám lớn tiếng rên rỉ, chính là lúc ý loạn tình mê, rên rỉ lớn tiếng, hai người mây mưa triền miên, hoàn toàn quên hết chuyện bên ngoài.
Bên cạnh, Ân Tố Tố tình dụng tái khởi, lớn mật dùng tay tự xử, lớn tiếng rên rỉ, cùng tiếng rên của Liễu Thanh Nghi dường như hoà làm một.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Liễu Thanh Nghi thân thể một trận run rẩy, rên rỉ lớn một tiếng, đã đạt tới cao trào của dục vọng.
Cùng lúc đó, Ân Tố Tố bên cạnh tự xử cũng đã đạt tới cao trào.
Hai tiếng rên dài, tín hiệu kích tình giống nhau, rốt cuộc cũng làm bùng phát tinh hoa của nam nhân.
Sau khi đạt cực khoái, hai nàng hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác kích tình, một trái một phải ôm chặt thân thể Lưu Phong không muốn đứng dậy. Một chồng hai vợ cùng hưởng thụ, quả thực là vui sướng cực độ.
Sau khi tiến hành 3P, Lưu Phong và hai nàng cùng một chỗ bàn chuyện chính sự.
"Tố Tố, Thanh Nghi, tu luyện Huyền nữ quyết, các nàng ngàn vạn lần không thể chậm trễ."
Hai nàng vội vàng đáp ứng, Ân Tố Tố cả giận nói: "Chàng đấy, sao không sớm hướng dẫn ta tu luyện, ta sợ bây giờ tu luyện không thành, chàng là một người tu chân thanh xuân bất tử, ta chỉ là một nữ tử bình thường, nếu ta biến thành lão thái bà, ta cũng không cho ngươi rời bỏ ta." Nói xong nước mắt Ân Tố Tố rơi xuống.
Lưu Phong nhẹ giọng an ủi: "sao có thể như vậy được, nàng chỉ cần cố gắng tu luyện Huyền nữ quyết, ta dám chắc sẽ đạt được cảnh giới giống ta, đến lúc đó nàng cũng thanh xuân bất tử."
"Thật ư? Chàng không lừa dố ta chứ?" Ân Tố Tố đưa tay nắm lấy bổng bổng của Lưu Phong thật tâm hỏi.
Lưu Phong thân thể khẽ run, vội vàng trả lời: "Đương nhiên là thật rồi."
Nãy giờ không lên tiếng, Liễu Thanh Nghi nói: "Tố Tố, ngươi yên tâm, công tử sẽ không gạt chúng ta đâu, chỉ cần chúng ta kiên trì, dám chắc sẽ đạt được cảnh giới như công tử."
"Ta mặc kệ, đời này sinh ra là nữ nhân của hắn, chết cũng là quỷ của hắn, nếu có một ngày ta thật sự già đi, ta nhất định tự sát."
Lưu Phong nghiêm túc nói: "Tố Tố, ta sẽ không để nàng như vậy."
Ta tìm Bạch Khiết ma dâm thương lượng một chút, có thể dùng biện pháp song tu nào để nhanh chóng tăng cường tu vi của nữ nhân.
Mấy ngày nay, Lưu Phong cẩn thận tự hỏi vấn đề này, từ góc độ tu chân mà suy nghĩ, Song tu để tăng cường tu vi là có thể. Về phần cụ thể như thế nào, hắn nghĩ cần tìm Bạch Khiết thương nghị một chút, dù sao nàng cũng là cao nhân.
Nói đến Bạch Khiết ma dâm, nàng đã mất tích vài ngày không có động tĩnh.
"Phu Quân, lần trước chuyện về Bát Quái báo nghiệp, không biết đã tiến hành như thế nào?" Ân Tố Tố đột nhiên nhớ tới chuyện chánh sự.
Lưu Phong nhẹ giọng nói: Tố Tố, nàng. trước hãy buông. cái kia ra."
"Không buông." Ân Tố Tố tay nắm chặt bổng bổng của hắn.
Lưu Phong không chịu thua, đưa tay bóp lấy song nhũ của nàng, mở miệng nói: "Về Bát Quái báo nghiệp ta đã có hành động, ngày hôm qua, ta đã nhờ Vương Bảo Nhi tìm chỗ."
Căn cứ theo điều tra của Vương Bảo Nhi, Lưu Phong cho rằng tại thời điểm này kinh doanh Bát Quái Báo Nghiệp là hoàn toàn chính xác. Chuyện giải trí của Đế Quốc Qúy tộc và Quan lại thật sự chưa đầy đủ, dưới tình huống này, Bát Quái Đường đã trở thành một sự kiện tiêu khiển chủ yếu. Cho dù là với dân chúng bình thường, trong lúc trà dư tửu hậu cũng thích nói chuyện phiếm. Ai kêu trong thời đại này không có Tivi cũng như máy vi tính.
Lưu Phong vốn chủ định chính là đi trước một bước, sau khi in ấn Bát Quái Báo Nghiệp, trước tiên sẽ phát hành cho giới thượng lưu. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, sẽ bắt đầu phát hành trên phạm vi toàn đế quốc.
Theo như kinh nghiệm của kiếp trước, Lưu Phong đầu tiên chuẩn bị chống lại việc xâm phạm tác quyền, chẳng những tại đế quốc xin tác quyền, ngoài ra từ Cẩm Y Vệ chọn lựa ra mười mấy tên phiên tử, tiến hành bồi dưỡng việc chống lại xâm phạm tác quyền. Đến lúc đó, nếu phát hiện có xâm phạm tác quyền sẽ lập tức xử lý. Ngoài ra, hình phạt sẽ rất nặng. Mặc dù hình phạt nặng, nhưng Lưu Phong biết nếu không đưa ra hình phạt nặng thì sẽ không thể ngăn chặn việc xâm phạm bản quyền. Đương nhiên, từ kinh nghiệm lịch sử, việc xâm phạm bản quyền khó có thể xử lý triệt để, tuy nhiên trừng phạt với không trừng phạt vẫn là tốt hơn.
Hai nàng nghe xong kế hoạch của Lưu Phong, có vẻ thập phần vui vẻ, Bát Quái nhàn thoại vốn hay, chính là niềm vui của nữ nhân, hai người đều tưởng tượng mình có thể tham gia trong đó.
Lưu Phong đang có ý này, muốn để cho Ân Tố Tố làm tổng biên tập, Liễu Thanh Nghi làm Phó Tổng Biên tập.
Kế tiếp, Lưu Phong tận lực giảng giải cho hai nàng khái niệm, phương thức kinh doanh của Báo Bát Quái. Để cho hai nàng hiểu được việc kinh doanh báo chí. Cũng để cho hai nàng chính thức hiểu được thế nào là Bát Quái, thế nào là Cẩu Tử.
Về việc tạo thành đội Cẩu Tử. Lưu Phong đã để cho Hắc Vân cùng hai mươi nô đãi đảm nhiệm. Với khả năng và sự thông minh của họ hoàn toàn có thể đảm nhiệm.
Thật ra, Lưu Phong muốn Hắc Vân huấn luyện hai mươi tên nô lệ thành Hắc Ám võ sĩ, để trở thành lực lượng tình báo cho mình. Bây giờ tạm thời cho họ thành đội viên của Cẩu Tử đội, bất quá là để rèn luyện họ. Nói cách khác, thực chất của họ là nhân viên tình báo, Cẩu Tử đội viên chỉ là thân phận để che dấu mọi người.
Căn cứ theo hướng dẫn của Lưu Phong, Cẩu Tử đội viên trong khi thu thập thông tin Bát Quái, còn phái quan tâm chú ý tới tình hình của qúy tộc quan viên đế quốc, để khi cần có thể sử dụng.
Vốn Lưu Phong định bảy ngày sau sẽ tiến hành khai nghiệp nghề báo, không ngờ lại có tin tức truyền tới, Phiên Tử Cẩm Y Vệ báo lại Yến Vương đang tới Giang Nam, các quan viên Giang Nam đều phải toàn bộ nghênh đón. Lưu Phong thân là Cẩm Y Vệ Tuần Sát Sứ, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Yến Vương giá đáo, Lưu Phong không dám chậm trễ, không thể khác hơn là tạm hoãn khai nghiệp Báo Bát Quái, sau khi Yến Vương rời Giang Nam sẽ lập kế hoạch lại.
Yến Vương quyền lực cao ngút, danh tiếng thậm chí còn vượt quá người được Hoa Hạ Đại Đế yêu thích là Hoàng Thái Tôn. Hắn đến Giang Nam làm kinh động tất cả quan viên lớn nhỏ, ngay cả Tĩnh Vương gia không màng thế sự cũng phái người tham gia nghi thức nghênh đón.
Lưu Phong đang nghĩ thì nghi trượng đội của Yến Vương đã tiến vào. Quan viên y theo quan hàm lớn nhỏ sắp thành hàng hai bên, chờ đợi Yến Vương đại giá.
Trư Tam bản thân là nhi tử của Yến Vương, tự nhiên được đề cử là người trước tiên nghên đón Yến Vương. Hắn mặc một bộ đồ phong lưu tao nhã, hình dáng tiêu sái bất phàm, so với ngày thường hoàn toàn bất đồng, hắn giờ phút này còn mỉm cười với mọi người trước mặt.
Tới tận cổng của Tổng Đốc Phủ, Nghi trượng đội của Yến Vương mới dừng lại.
Tổng đốc đại nhân Ân Nguyên Đạo tự mình ra nghênh đón Yến Vương, giúp đỡ Yến Vương xuống xe. Ánh mắt Lưu Phong nhìn Yến Vương, chỉ thấy hắn gương mặt cứng cỏi, mày rậm mắt to, mặc Cẩm y hoàng bào, khí thế phi phàm, thân hình khôi ngô, ánh mắt sắc bén, tuy miệng có chút mỉm cười nhưng cũng mang khí thế uy nghiêm.
Sau đó, một qúy phụ che mặt cũng từ trên xe đi xuống, mặc dù không thấy rõ ràng khuôn mặt nhưng Lưu Phong dám chắc qúy phụ nọ tuyệt đối là một mỹ nhân, mái tóc vấn cao, bên trên gắn cây trâm long phụng bằng vàng, trên người hoa phụ châu báu diễm lệ. Vóc dáng qúy phụ rất cân đối, nhũ phong cao vút, hương đồn phì đại, phong vận mười phần, làm cho người khác nhìn không khỏi động tâm.
Đột nhiên Lưu Phong nghĩ, hiểu được chính mình đối với bóng lưng của qúy phụ nọ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Đó chính là muội muội của Yến Vương." Nói chuyện chính là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ Phùng Nguyệt: "Tước gia, nữ tử này không thể được." Nghe Phùng Nguyệt nói, cảm tưởng rằng Lưu Phong có cảm tình với nữ tử nọ.
Kỳ thật cũng khó trách, Lưu Phong lúc trước nhìn chằm chằm vào đồn bộ nữ tử đó, rất khó không làm người khác hiểu lầm.
"Phùng đại nhân, nữ tử này vì sao phải mang khăn che mặt?" Lưu Phong không giải thích được, khó hiểi nói.
Phùng Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Bổn quan cũng không biết, có thể đó là thói quen. Tóm lại, cho tới bây giờ nàng đều mang khăn che mặt, nghe nói chỉ có Yến Vương là đã thấy qua diện mạo của nàng."
"Nàng ta là nữ nhân của Yến Vương?" Lưu Phong nhớ tới lời nhắc nhở của Phùng Nguyệt.
Phùng Nguyệt trầm giọng nói: "Yến Vương rất thích nàng, bất quá nàng tựa hồ cũng không chung tình với Yến Vương, hai người bây giờ quan hệ chỉ là bằng hữu."
"Thật sự rất quen thuộc." Hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của qúy phụ nọ, Lưu Phong càng ngày càng có cảm giác mình đã gặp ở đâu.
Phùng Nguyệt sợ run một chút nói: "Tước gia, người nói cái gì quen thuộc?"
Lưu Phong phục hồi tinh thần cười nói: "Không có gì, chỉ là ta nghĩ, không biết hình như đã nhìn thấy bóng lưng của nàng rồi."
"Thật không?" Phùng Nguyệt chấn động nói: "Tước gia, mặc kệ là thật hay giả, ngàn vạn lần không thể để Yến Vương nghe được"
"Tại sao?"
← Ch. 248 | Ch. 250 → |