← Ch.265 | Ch.267 → |
Lưu Phong càng nghĩ càng thấy thú vị, nếu chính mình đoán đúng, Vương Kim Bằng sẽ không có khả năng tiếp tục ở Giang Nam.
Lưu Phong lạnh lùng nhìn Vương Kim Bằng, lạnh nhạt nói: "Được rồi, vô sỉ thì đừng tự hào. Người như ngươi sao có thể đào tạo được thuộc hạ tốt."
"Ngươi." Vương Kim Bằng uất ức nói: "Tiểu tước gia, bổn quan dù đắc tội với ngươi nhưng ngươi phải biết điểm dừng, thân là quý tộc, sao có thể cư xử như vậy?"
"Nói nhảm ít thôi" Lưu Phong sắc mặt biến đổi nói: "Nói thật cho ngươi biết, hôm nay ta thay mặt dân chúng Giang Nam lấy lại công bằng." Lưu Phong trong lòng thầm nghĩ, cũng chính là ta tìm ngươi trả thù, ai bảo nhi tử ngươi khi dễ nữ nhân Di Hồng Viện, ai bảo ngươi cướp chỗ của Vương Đức Vọng.
"Tiểu tước gia, người rốt cuộc là muốn gì đây?" Vương Kim Bằng cũng là bạo tính, may là Lưu Phong có loại hậu phương vững chắc, nếu là người bình thường, hắn đã sớm đánh rồi. Người như vậy phải phế bỏ.
"Vì dân trừ hại, giương cao chính nghĩa." Tuy nói là bức hiếp kẻ yếu thì không cần đạo lý. Cho nên nhiều khi vẫn phải đóng kịch. Lưu Phong là người như vậy, đánh người cũng phải tìm lý do.
"Xem ra Tiểu tước gia hôm nay không muốn bản quan rời đi?" Phật cũng có ba phần tức, Vương Kim Bằng sao có thể chịu được. Hắn cũng không phải là loại người bị người khác ngồi lên đầu mà không dám lên tiếng. Chuyện hôm nay chính mình cũng muốn nhịn nhưng Lưu Phong hắn hết lần này tới lần khác làm ra nháo sự. Vạn nhất hắn bị thương cũng đành tự trách mình thôi.
Nghĩ tới đây, Vương Kim Bằng đề khí mười phần, cười lạnh một tiếng nói: "Tiểu tước gia, mọi người đều là nam nhân, thống khoái một chút, ngươi định như thế nào?"
"Ta chính vẫn câu nói kia, vì dân trừ hại, giương cao chánh nghĩa" Lưu Phong quyết định đã bức phải bức tới cùng.
"Có bản lãnh thì theo ta tới đây, chuyện nam nhân, dùng cách nam nhân giải quyết". Vương Kim Bằng là quân nhân, lại là một nam nhân, dùng lời tựu không bằng dụng nắm tay giải quyết, nắm tay ai cứng, chân lý thuộc về kẻ đó.
Lưu Phong cũng chính muốn cùng Vương Kim Bằng động thủ, hôm nay nếu hắn không động thủ thì không thể có cơ hội tốt hơn nữa.
Đồng thời hắn cũng chứng thực được, thân thủ củaVương Kim Bằng tuyệt đối không phải là võ tướng bình thường. Trên cơ thể của hắn tỏa ra Hắc Ám khí tức.
Nếu Lưu Phong đoán đúng, Vương Kim Bằng và Hắc Vân tuyệt nhiên là cùng một thân phận: Hắc Ám võ sĩ.
Lưu Phong rất muốn biết, Yến Vương tột cùng có bao nhiêu thuộc hạ như vậy. Chính bản thân Lưu Phong biết Hắc Ám võ sĩ uy lực rất mạnh, Lưu Phong rất chờ mong có một lực lượng cường đại như vậy lại trung thành với mình.
Vương Kim Bằng dẫn Lưu Phong tới chỗ không người, hoàn toàn là để che dấu thân phận của Hắc Ám võ sĩ.
Một lát sau hai người đã tới trước cửa một ngôi miếu đổ nát, Vương Kim Bằng cười lạnh một tiếng, quay về Lưu Phong nói: "Chuyện hôm nay là do chính người tìm đến." vốn Ân Nguyệt Đạo ra mặt Vương Kim Bằng lại biết thân phận Lưu Phong đã định quay đầu không vì con mình tiếp tục báo thù. Nhưng Lưu Phong hết lần này tới lần khác bức người nên Vương Kim Bằng mới định giáo huấn hắn một ít.
Lưu Phong từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, đối thủ như vậy, hắn không cần dùng Hạo Thiên Kiếm đối phó.
"Vương đại nhân, tại hạ hôm nay chỉ vì dân chúng Giang Nam đòi lại công đạo, tiếp chiêu!" dứt lời, thanh nhuyễn kiếm đã phát, thoáng một cái, trăm đạo kiếm khí tụ thành một đạo kiếm quang, phô thiên cái địa đi tới. Kiếm phong vừa chỉ, xung quanh kiếm khí ngập trời, thật làm người khác kinh hãi.
Vương Kim Bằng có chút biến sắc, không dám chậm trễ, thầm nghĩ người này cuồng vọng nhưng quả là có bản lĩnh để cuồng vọng.
Tâm vừa động, thân ảnh Vương Kim Bằng rất nhanh chớp động, toàn lực né tránh kiếm khí mạnh mẽ của Lưu Phong, con ngươi mang theo một tia sợ hãi, lực lượng Lưu Phong đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Kiếm khí tung hoành lần lượt thay đổi, trong nháy mắt xé rách không khí nhanh chóng xẹt qua bên người Vương Kim Bằng, kiếm thế bá đạo làm Vương Kim Bằng hít thở vô cùng khó khăn.
Lưu Phong lạnh lùng nhìn Vương Kim Bằng, nhuyễn kiếm trong tay xoay tròn cực nhanh, tầng tầng kiếm quang huỷ thiên diệt địa, vững vàng bao Vương Kim Bằng ở bên trong.
Nhìn Vương Kim Bằng sắc mặt biến đổi, Lưu Phong cười lạnh một tiếng hỏi: "Vương đại nhân, ngài có biết chuyện Hắc Ám võ sĩ không?"
Vương Kim Bằng nghe vậy toàn thân khẽ run, hắn thật không nghĩ ra, chuyện Hắc Ám võ sĩ cơ mật như thế, tại sao người này biết được."
"Xin lỗi, ta không rõ ý tứ của Tiểu tước gia" Vương Kim Bằng sắc mặt khôi phục như thường nhanh chóng ứng đối.
"Người ngay không nói gian, Vương đại nhân, ngươi không phải Hắc Ám võ sĩ sao? Bất quá ta xem lực lượng của ngươi cũng tầm thường thôi" Lưu Phong quát một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay tức tốc di chuyển, nhất thời bầu trời kiếm quang tầng tầng bức tiến, trong nháy mắt thu hẹp không gian quanh Vương Kim Bằng.
Vương Kim Bằng thấy kiếm thế Lưu Phong cường đại, nhất thời sợ hãi.
Yến Vương dặn dò quả không sai, vị Tiểu tước gia này, quả thật không thể đụng vào.
Bất quá chuyện đã tới nước này, đã sớm không còn đường lui, Vương Kim Bằng hét lớn một tiếng, đại đao trong tay bắn ra một cỗ khí thế cường đại màu đen.
Nhất thời cường đạo đao uy, làm cho không khí bốn phía xung quanh nảy sinh ma sát, nhanh chóng tạo tiếng sét đánh, trong nháy mắt kiếm quang cùng đao thế tranh phong mãnh liệt.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, hai đạo nhân ảnh tách ra.
Vương Kim Bằng trong mắt bạo xạ, thân thể trong nháy mắt xuất hiện cách trăm trượng, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta sợ hãi cực kì.
Vừa mới ổn định thân hình, công kích đệ nhị của Lưu Phong đã tới, chỉ thấy trong tay hắn nhuyễn kiếm chớp lên, một tầng kiếm khí tràn ngập trời.
Kiếm quang đầy trời, tầng tầng lớp lớp, như lưu vân hành thuỷ liên miên không ngừng, trong nháy mắt bao phủ phạm vi quanh đó.
Vương Kim Bằng thần sắc đại biến phía sau truyền đến một âm thanh xé trời, hơi thở bức người, chỉ một lát nguy cơ đã tới.
Không dám chậm trễ, hắn vội vàng vận Hắc Ám khí tức, toàn tốc hướng phía trước phóng tới, giờ phút này trong mắt hắn đã hiện vẻ sợ hãi, tung hoành chiến trường nhiều năm như vậy, Vương Kim Bằng lần đầu tiên xuất hiện cảm giác sợ hãi như vậy, tựu chung lại vô cùng mãnh liệt.
Lưu Phong mắt mang theo tia lãnh khốc, cước đạp thất tinh, thân thể thoáng hiện, rất nhanh hướng Vương Kim Bằng phía trước.
Kiếm quang mạnh mẽ nhanh chóng phá nát phòng ngự của Vương Kim Bằng.
Lưu Phong có chút âm trầm cười nói: "Vương đại nhân, ta muốn biết một việc, thủ hạ của Yến Vương được bao nhiêu người như ngài?"
Vương Kim Bằng sợ hãi nhìn nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong nói: "Ta nói, ngươi sẽ thả ta sao?"
"Ba vấn đề, chỉ cần ngài trả lời ta ba vấn đề, ta có thể bỏ qua, nhưng ngươi phải đáp ứng ta lập tức hướng thánh thượng, xin từ quan rời khỏi Giang Nam, nếu không chúng ta còn gặp ngày nào, ta còn tiếp tục đánh ngươi ngày đó." không cần giả bộ, Lưu Phong trực tiếp nói ra ý tứ của mình.
"Không thể" Bất quá chỉ là khơi khơi ba vấn đề, Vương Kim Bằng có thể trả lời được. Bất quá điều kiện cuối cùng của Lưu Phong thì quá khó khăn. Việc hắn rời khỏi Giang Nam không phải do hắn quyết định mà được. Nếu mai hắn chào giã từ thánh thượng, dù Yến Vương bỏ qua thì tổ chức cũng không bỏ qua cho hắn, tổ chức không dùng người không biết nghe lời.
"Có đúng không?" Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Nói như vậy ta không thể làm gì khác là vì dân à." nói xong liền giơ nhuyễn kiếm, kiếm khí huỷ diệt thiên địa, nộ hải cuồng long, phát ra rung trời rống giận từ từ tiến tới.
Trong lúc thiên địa rống giận, cuồng phong kêu to, kiếm quang loé lên.
Lưu Phong cố tình lập uy, vừa ra tay đã dùng bảy thành lực lượng tu chân.
Giờ phút này, thiên địa biến sắc, phong vân cuồng dũng, Vương Kim Bằng tựa hồ cảm nhận được hơi thở của tử vong.
"Lưu Phong ngươi dám đánh chết mệnh quan triều đình sao?" sanh tử tồn vong đâu thể khinh thường, Vương Kim Bằng quát nộ một tiếng, hai tay dính đầy máu tanh huy đao bổ tới.
Mệnh quan triều đình là cái rắm gì, Lưu Phong biết Trương Mỹ Nhân hoàn toàn có khả năng bảo trụ cho mình thoát khỏi tội chết. Hơn nữa nếu mình giết tên Hắc Ám này đi thì còn ai biết là mình ra tay nữa.
Một đạo sấm sét vang trời, kinh thiên động địa nổ mạnh, rất nhanh tách hai đạo nhân ảnh ra, chỉ thấy một đạo nhân ảnh toàn thân đầy máu bay ra.
Vương Kim Bằng sắc mặt như tro tàn, mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, vẻ mặt thất thố nhìn Lưu Phong: "Lưu Phong chẳng nhẽ ngươi muốn giết mệnh quan triều đình sao? Ngươi không sợ pháp luật sao?"
Pháp luật? Ta giết ngươi, ai tố cáo ta. Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Vương đại nhân, đều là người thông minh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Nói thật trừ khi ngươi đáp ứng ta, nếu không chuyện hôm nay không dừng được đâu."
Vương Kim Bằng thoáng do dự: "Ta có thể trả lời ngươi ba việc nhưng không thể đáp ứng điều kiện kia. Có một số chuyện không phải ta muốn là được".
"Tốt lắm ta hỏi ngươi?"Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Nói cho ta biết, Yến Vương thuộc hạ có bao nhiêu Hắc Ám võ sĩ?"
Vương Kim Bằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Yến Vương thuộc hạ có bốn gã, bất quá. bất quá hắn có thể thuê rất nhiều kẻ như ta"
Thuê? Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ tới Hắc Ám võ sĩ cũng có thể thuê, chẳng lẽ bọn họ có một tổ chức sao.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong lập tức hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi có một tổ chức của chính mình?"
← Ch. 265 | Ch. 267 → |