← Ch.329 | Ch.331 → |
Bạch Khiết buông Lưu Phong ra, mỉm cười: "Ta hiểu được ngươi lo lắng nếu ăn đậu hũ non của tiểu nha đầu thì sau này nó sẽ tìm ngươi tính sổ. Nhưng ngươi không cần lo lắng. Tiểu nha đầu Bạch Vũ thật ra rất thích ngươi."
"Tỷ làm sao biết được?" Lưu Phong động tâm hỏi tiếp.
"Ta làm sao biết được á? Ây." Bạch Khiết trầm tư một chút, mập mờ nói: "Ngày đó khi ta vào thân thể của Bạch Vũ thì ngươi đoán xem lúc đó Bạch Vũ đang làm gì? Nó đang tự thủ dâm. hơn nữa miệng lại không ngừng kêu tên ngươi. Lúc đó ta tiến vào não hải của nó thì phát giác ra nó đang mơ giao hoan cùng ngươi. Ngươi nghĩ mà xem, nó như vậy, không lẽ không thích ngươi. Cho nên ngươi yên tâm, cho dù ngươi và ta mây mưa, mạo phạm đến thân thể của nó thì Bạch Vũ khi biết cũng không tức giận đâu."
Nói xong Bạch Khiết khẽ mở một giải lụa thắt áo, lộ ra da thịt trắng muốt trên ngực.
Hồ ly tinh, Lưu Phong thầm mắng một câu, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng tìm ta nói đùa. Cho dù là thật thì cũng không nên tại một nơi hoang sơn như thế này."
Bạch Khiết cười hắc hắc, sửa lại quần áo, đưa tay dí lên trán Lưu Phong, cười nói: "Nhìn ngươi về điểm này ngày thường to gan lắm mà. Không lẽ sợ một tiểu nữ tử như ta biến ngươi thành dạng gì hay sao?"
Tiểu nữ tử? Ta nhình ngươi giống ác ma thì đúng hơn. Lưu Phong nghĩ thầm như vậy nhưng lại mỉm cười: "Chúng ta đi về trước đi."
*****
Ban đêm, Lưu Phong cùng Đình Nhi tay trong tay đi dạo trên đường.
Mặc dù hai người đang tại kinh đô, nơi phồn hoa nhất đế quốc nhưng lúc này trời đã tối, ngoại trừ binh lính tuần thành thì chỉ có một vài thanh lâu, đổ trường hoạt động.
"Đình tỷ tỷ, gần đây đệ có việc bận, không đến tìm tỷ. Tỷ đừng giận nhé." Lưu Phong đưa tay ôm lấy eo Đình Nhi, ôn nhu nói.
Đình Nhi quay đầu lại, cũng nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: "Mắt của ta không có nhỏ đâu. Ngươi như thế nào ta sẽ biết. Được rồi Thiên Thượng Nhân Gian của đệ khai trương thế nào rồi? Nói cho ta biết đi. Ta bây giờ không còn là ngoại nhân nữa đúng không?"
Lưu Phong vội vàng nói: "Đương nhiên, chỉ là đệ sợ tỷ không thích Thiên Thượng Nhân Gian của đệ." Kỳ thật hắn cũng định mời Đình Nhi đến khai trương nhưng lại sợ nàng cho rằng Thiên Thượng Nhân Gian cũng giống như thanh lâu vậy.
Đình Nhi mỉm cười: "Thiên Thượng Nhân Gian là sản nghiệp của đệ, ta như thế nào lại không thích. Hơn nữa Thiên Thượng Nhân Gian so với thanh lâu cũng không hề giống. Ta như thế nào lại e ngại."
Lưu Phong có chút cảm động, nắm chặt tay Đình Nhi một chút.
Cứ như vậy, hai người vừa đi, vừa nói chuyện, từ nơi trung tâm đi đến một nơi không có người.
Hai người chọn một bãi cỏ sạch sẽ ngồi xuống nhìn lên bầu trời đầy sao, lẳng lặng hưởng thụ thế giới ấm áp của tình nhân.
"Đệ đệ, ngươi nói chúng ta tu chân, tại sao lại không nên gia nhập miếu đường tại thế tục?" Đình Nhi thở dài một tiếng: "Tu chân chính là thoát khỏi quy luật tự nhiên. Chúng ta vốn là chỉ ẩn thân nơi vu sơn thủy tận nhưng bây giờ lại tiến vào thế giới phàm nhân này, làm những chuyện không hề thích thú." Đình Nhi đối với thế tục, thực sự có một ác cảm.
Lưu Phong ngước đầu lên, bình thản nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: "Trên đời này mười chuyện thì có đến 8, 9 chuyện không vừa ý. Con người không thể chống lại được vận mệnh của mình." Lưu Phong nói những lời này thực ra cũng là tâm sự của hắn. Linh hồn của hắn không biết vì sao đến được thế giới này, sau đó lại vô duyên vô cớ, khoác lên mình vô số sứ mạng, cừu hận. Không có việc gì là do hắn tự nguyện, hắn chỉ là một con cờ trong bàn cờ số phận mà thôi.
Đình Nhi chấn động, con ngươi xinh đẹp hiện ra một đạo dị sắc, nhẹ giọng nói: "Đệ đệ, ta có một chuyện không biết có nên hỏi không?" Đình Nhi chính là một nữ nhân cẩn thận, tỉ mỉ. Vài lần tiếp xúc cùng hắn, nàng cũng phát hiện ra Lưu Phong có một sự thống khổ. Mặc dù không biết hắn xảy ra chuyện gì nhưng trực giác của nữ nhân cho nàng biết Lưu Phong ẩn dấu trong lòng một sự khổ tâm mà hắn không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
Lưu Phong cười một tiếng: "Đình tỷ tỷ, người có phải hiểu được trên người đệ đang ẩn dấu một chút bí mật? Không sai. Tỷ hoài nghi rất đúng. Bởi vì ngẫu nhiên mà đệ phải mang trên người một sứ mạng khó có thể tưởng tượng được."
Nói đến đây, Lưu Phong dừng lại, quay sang nhìn Đình Nhi, nghiêm mặt nói: "Đình tỷ tỷ, xin lỗi, đệ bây giờ chưa thể nói ra bí mật này được. Bây giờ chưa phải lúc. Hãy tin tưởng đệ, khi thích hợp, đệ sẽ nói."
Đình Nhi nắm chặt tay Lưu Phong, gật đầu: "Đệ đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Kỳ thật mỗi người đều có một bí mật của mình. Ta cũng không gạt ngươi, ta cũng có một bí mật đồng dạng như đệ vậy. Ta bây giờ cũng chưa thể nói cho đệ, xin đệ hãy tha thứ cho ta."
Lưu Phong kinh hãi, thầm nghĩ Đình Nhi sao lại có khả năng có bí mật gì cơ chứ.
"Đệ không cần hỏi, khi ta nói, ta sẽ nói."
Lưu Phong trầm tư một chút, bình thản nói: "Trước tiên phải củng cố chỗ đứng tại kinh đô đã rồi hãy nói."
"Được rồi, khi nào ngươi định tiếp nhận mấy người Tố Tố?" Đình Nhi đột nhiên chuyển vấn đề.
Lưu Phong có chút biến sắc, diện mạo xấu hổ: "Còn phải chờ đệ an bài mọi chuyện ổn thoả đã."
Đình Nhi mỉm cười: "Nhìn ngươi khẩn trương kìa. Ngươi nghĩ rằng ta lòng dạ hẹp hòi hay sao? Yên tâm đi, ta sẽ không làm khó Tố Tố. Ngươi nên đón nàng đến đây sớm một chút, để cho ta có thể hảo hảo thân cận với nàng ta. Dù sao thì nàng ta cũng là thê tử của ngươi."
Lưu Phong rất muốn đem chuyện Tố Tố tu chân nói cho Đình Nhi nghe nhưng lại chuyển ý niệm, không nói ra. Hắn biết Đình Nhi bây giờ tỏ ra độ lượng là vì nàng biết Tố Tố chỉ là người phàm. Nếu biết chân tướng của Tố Tố bây giờ là tu chân giả, chỉ sợ Đình Nhi sẽ thay đổi cách nhìn.
Thấy Lưu Phong không nói gì, Đình Nhi tiếp tục nói: "Ngươi nên gác mọi chuyện, mau thu xếp đón Tố Tố đến đây. Ta ở đây cũng không có chuyện gì, tỷ muội chúng ta có thể ở cùng một chỗ nói chuyện, thật cũng hay lắm."
"Được rồi, đệ sẽ nhanh chóng an bài." Lưu Phong đáp ứng đại cho vui lòng nàng.
Đình Nhi thấy Lưu Phong có vẻ không tập trung, cau mày: "Đệ đệ, ngươi đối với chuyện này hình như không nhiệt tình lắm. Hay là ngươi không muốn đón Tố Tố đến đây? Ta biết rồi, ngươi không muốn nàng ta tới đây, sẽ không có ai quản ngươi. Ngươi có thể tại kinh đô, chơi bời, lêu lổng thoải mái."
Lưu Phong vội vàng nói: "Đình tỷ tỷ, ta là người thế nào, không lẽ tỷ không biết sao. Ta là người chính nhân quân tử."
"Hứ, đừng tưởng ta không biết." Đình Nhi đột nhiên nhéo một cái vào tay hắn, cả giận nói: "Ngươi có đúng là thường xuyên cùng Kim Vận phu nhân bậy bạ hay không? Còn mẹ con Dương thị nữa?"
Lưu Phong bất giác buồn bực, như thế nào mà Đình Nhi lại biết được những chuyện này. Hắn vốn tưởng với tính cách của nàng thì sẽ không thèm điều tra bản thân mình chứ.
"Đình tỷ tỷ, là ai nói cho tỷ nghe chuyện này?"
"Chuyện này là do Đạo Đức sư thúc nói cho ta nghe. Ta biết lão nhân gia sẽ không nói dối ta."
Mẹ kiếp. Lưu Phong nghiêm mặt, nắm lấy tay Đình Nhi: "Đình tỷ tỷ, nghe đệ nói đã. Tỷ phải tin tưởng đệ. Không thể nghe lời người khác dèm pha. Đạo Đức chân nhân tuyệt đối là nói bậy. Đệ và Kim Vận phu nhân chỉ là bàn chuyện buôn bán, hợp tác mà thôi. Quan hệ rất thuần khiết. Còn mẹ con Dương thị chỉ là là quan hệ chủ khách mà thôi, thuần khiết như tuyết trắng mùa đông vậy. Cho dù tỷ không tin nhân phẩm của đệ thì phải tin tưởng nhân phẩm của mẹ con Dương thị chứ. Đạo Đức chân nhân chắc là muốn nói xấu đệ, định làm cho Thiên Tâm hưởng lợi đây mà. Tỷ thông minh, ngàn vạn lần không được nghe Đạo Đức lão đầu."
Đình Nhi nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, liếc mắt nhìn Lưu Phong: "Lão nhân gia như thế nào cũng là sư môn trưởng bối của ta. Người đừng có một câu lão đầu như vậy."
Lão đầu? Ta còn muốn gọi hắn là tạp mao nữa kia. Lưu Phong bày ra một bộ mặt thiện lương, tươi cười: "Đúng, Đạo Đức chân nhân như thế nào cũng là sư thúc của tỷ. Đệ cũng nên tôn trọng một chút."
Đình Nhi thở dài một tiếng: "Đệ đệ, ta không phải là quá cẩn thận nhưng cũng có trực giác của nữ nhân. Ta cũng biết ngươi rất đa tình. Kỳ thật ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân. Dù sao các nàng cũng chỉ có thể sống với ngươi một đoạn thời gian. Nhưng nếu việc này bị sư môn ta biết thì tương lai cơ hội chúng ta ở chung sẽ có trở ngại lớn."
Chương 336: Mất dấu.
Lưu Phong liếc mắt nhìn Đình Nhi, nói: "Đình tỷ tỷ, không ai có thể ngăn cản chúng ta được. Cho dù là thần tiên cũng không thể cản chúng ta, nếu ai đó dám phá vỡ hỷ sự thì ta sẽ gặp thần sát thần, gặp ma trảm ma."
Đình Nhi u oán nhìn Lưu Phong, không nói gì nữa.
Dừng một chút, Lưu Phong tiếp tục nói: "Đình tỷ tỷ, tu chân đại hội diễn ra cũng là lúc chúng ta chính thức thành thân. Khi đó, đệ nhất định sẽ không để cho tỷ thất vọng."
Đình Nhi gật đầu, dựa vào người Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Tu chân đại hội là việc quan trọng, ngươi không được xem thường. Ta nghe chưởng giáo đang dùng bí pháp, trợ giúp Thiên Tâm đề thăng thực lực."
"Yên tâm đi, đệ tuyệt đối sẽ không thua Thiên Tâm." Lưu Phong tự tin nói.
"Đệ đệ, ngươi còn nhớ lúc đầu chúng ta gặp nhau không?" Đình Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt hắn: "Ta nhớ ngày đó ngươi khi gặp ta đã kêu tên một người, ai ngờ lại gọi đúng tên ta. Có thể nói cho ta biết tại sao không?"
Lưu Phong nghe xong không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mới gặp Đình Nhi.
Hắn vẫn nhớ rõ ràng khi đó Đình Nhi từ trên cao đáp xuống, phiêu dật linh động, xiêm y tung bay, tựa như tiên nữ hạ phàm vậy.
Lúc đó nhìn thấy Đình Nhi, Lưu Phong còn tưởng bạn cũ của mình tại kiếp trước, bởi vì hai người dung mạo hoàn toàn giống nhau như đúc.
"Đệ đệ, ngươi còn chưa trả lời ta." Đình Nhi thấy Lưu Phong không trả lời, tiếp tục truy vấn.
Lưu Phong hồi phục lại tinh thần, suy nghĩ một chút, nói một câu nửa thật nửa giả: "Đình tỷ tỷ, ngày đó quả thật đệ không gạt tỷ. Đệ có một người bằng hữu rất giống tỷ. Thật sự khi đó đệ nghĩ tỷ chính là nàng."
"Ngươi rất yêu nàng ta có đúng không?" Đình Nhi khẽ hỏi.
Lưu Phong thở dài một tiếng: "Đáng tiếc nàng ta đã chết."
Đình Nhi nghe vậy, thân thể rung lên, dường như nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở thành trắng bệch.
Lưu Phong hoảng sợ, đỡ lấy nàng, ân cần hỏi: "Đỉnh tỷ, tỷ làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"
Đình Nhi chớp mắt, sắc mặt tái nhợt nhưng lại không nói gì.
Lưu Phong khẽ ôm lấy nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Đình tỷ, tỷ cuối cùng là có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, ta đột nhiên hơi mệt. Đệ đệ hãy ôm chặt ta, không được rời xa ta, có được không?" Đình Nhi tựa như rất mệt mỏi, cả người buông thả trong lòng Lưu Phong, hai tay ôm hắn thật chặt.
Lưu Phong không dám lộn xộn, ôm lấy Đình Nhi, ngửi lấy mùi hương trên người nàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm trên cao.
Hành vi của Đình Nhi quả thực là dị thường. Nói một tu chân Kim Đan kỳ có cảm giác mệt nhọc như vậy thì thật là khó tin. Hơn nữa nàng không hề phải chiến đấu, làm sao có thể như vậy?
Lưu Phong hít sâu một hơi, nhìn Đình Nhi trong ngực, phát hiện ra sắc mặt nàng vẫn như trước, tái nhợt, không chuyển biến tốt hơn ít nào.
Một lát sau hắn cảm nhận được ngay cả thân thể nàng cũng đang run rẩy.
"Sâu trong cõi lòng nàng không lẽ có sự sợ hãi khủng khiếp nào đó?" Lưu Phong suy nghĩ như vậy nhưng không nghĩ ra đến tột cùng là Đình Nhi sợ hãi chuyện gì đến như vậy.
Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng Lưu Phong không mở miệng hỏi.
Bàn tay hắn nhè nhẹ vỗ về, vuốt ve mái tóc nàng, âu yếm ngắm nhìn người mình yêu.
Một lúc sau, Đình Nhi tỉnh lại, hai mắt mở ra, sắc mặt vẫn tái nhợt, thân hình run rẩy, nói một câu: "Đệ đệ, ôm ta chặt hơn nữa. Hứa với ta mãi mãi không được rời xa ta."
Lưu Phong mặc dù không biết tại sao nàng lại nói như vậy nhưng vẫn gật đầu, trầm giọng nói: "Đình tỷ, tỷ yên tâm, đệ vĩnh viễn sẽ không rời xa tỷ. Đệ sẽ bảo vệ tỷ mãi mãi."
Đình Nhi nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn một chút, thân thể cũng bớt run rẩy nhưng hai tay lại ôm hắn chặt hơn, tựa như nếu buông tay thì Lưu Phong sẽ biến mất vậy.
"Đệ đệ. nếu có một ngày ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có tha thứ cho ta không? Ta chỉ nói là Nếu."
Lưu Phong trong lòng khẽ chấn động, không biết vì sao Đình Nhi lại nói như vậy.
"Đệ đệ, mau trả lời ta có được không?" Ánh mắt nàng tràn ngập sự chờ mong nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong thoáng do dự một chút, dịu dàng nói: "Đình tỷ tỷ, tỷ yên tâm, bất kể tỷ làm chuyện gì thì đệ cũng sẽ không để ý đến. Đệ tin rằng tỷ tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi với đệ."
Đình Nhi nghe vậy, không nói nữa.
Một lúc sau, Đình Nhi lại hỏi: "Đệ đệ, ngươi rất yêu nữ nhân cùng tên với ta đúng không?"
Lưu Phong gật đầu: "Không sai, nàng ta từng là người đệ yêu nhất. Đáng tiếc nàng ta đã chết."
"Đệ đệ, ta." Đình Nhi cắn môi, đang định nói điều gì đó nhưng lại bị một tràng cười lạnh cắt đứt.
"Tình chàng ý thiếp, thực làm cho người ta hâm mộ." Giữa không trung truyền đến một âm thanh lạnh lùng.
"Bọn chuột nhắt phương nào, nếu đã dám đến đây, vì sao không mau hiện thân?" Lưu Phong lạnh lùng quát lên, ánh mắt quét ra bốn phía, quan sát động tĩnh xung quanh.
Một nhân ảnh lóe lên, một nữ tử che mặt xuất hiện trước mắt hai người. Nữ tử nhìn chăm chú Đình Nhi, sau đó nhìn lướt qua Lưu Phong, cười lạnh một tiếng: "Hừ, đều nói Huyền Tâm chánh tông là tu chân đại phái, không nghĩ rằng môn hạ lại vô sỉ như vậy. Lén lút sau lưng trưởng bối cùng nam nhân làm chuyện dâm loan, thực phóng đãng."
Lưu Phong cẩn thận đánh giá đồi phương, phát hiện ra nữ tử này rất quen, đã vài lần muốn giết minh, chình là nữ tử của Ma giáo.
"Ma giáo, ta hôm nay không có hứng thú dây dưa với ngươi. Cút đi." Lưu Phong hung hăng nói.
Mông diện nữ tử hừ một tiếng, phát ra một tràng cười, nghe trong trẻo như tiếng chuông bạc: "Lưu đại tước gia, ngươi thật là phong lưu, đi đến đâu cũng lưu tình lại cả, ngay cả nữ đệ tử xuất sắc của Huyền Tâm chánh tông cũng bị ngươi câu dẫn, thực là bội phục, bội phục."
"Yêu nữ, ngươi muốn gì? Nếu ngươi ngươi nhất định muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi." Lưu Phong đứng dậy, một tay ôm Đình Nhi, một tay cầm Hạo Thiên Kiếm chỉ vào mặt mông diện nữ tử, hai mắt lộ ra sát ý.
"Hừ, ngươi cho rằng ngươi có khả năng giết được ta?" Mông diện nữ tử cười lạnh: "Ta tuy không đánh lại ngươi nhưng vẫn có thể chạy trốn."
Ngừng một chút ả nói tiếp: "Lưu đại tước gia, ngươi trước tiên đừng nóng giận. Ta hôm nay không phải là cố ý phá vỡ hảo sự của ngươi, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Ta đi, các ngươi cứ tiếp tục."
"Yêu nữ vô sỉ." Lưu Phong tức giận quát lên.
Đình Nhi ánh mắt đầy thâm ý nhìn mông diện nữ tử, nói với Lưu Phong: "Đệ đệ, không còn sớm nữa, mau đưa ta trở về."
Lưu Phong thấy tinh thần Đình Nhi không tốt, gật đầu: "Được, đệ đưa tỷ trở về. Được rồi, lúc nãy tỷ đang định nói cho đệ nghe chuyện gì vậy?"
Đình Nhi trong mắt có chút khác thường, lắc đầu: "Không có gì."
Nhìn Lưu Phong và Đình Nhi thân mật, mông diện nữ tử trong mắt ánh lên một tia độc ác, lẩm bẩm: "Lưu Phong ơi là Lưu Phong. Ngươi cứ chờ đi. Sớm muộn gì ngươi cũng không trốn thoát khỏi tay ta. Chúng ta sẽ nhanh chóng hội ngộ."
Đưa Đình Nhi về Huyền Tâm các, bởi vì có mặt Đạo Đức chân nhân, hắn cũng không ở lại lâu, chỉ căn dặn Đình Nhi nên chú ý một chút thân thể mình.
Trên đường trở về, Lưu Phong cau mày, cảm thấy hành vi hôm nay của Đình Nhi rất kỳ quái. Phút cuối nàng ta đang định nói với mình gì đó nhưng lại bị yêu nữ Ma giáo cắt đứt.
"Yêu nữ đáng chết, lần sau gặp lại, ta tuyệt sẽ không buông tha người." Lưu Phong tức giận, nghĩ trong lòng.
"Cứu mạng!"
Đột nhiên một âm thanh kêu cứu của nữ nhân vang lên cắt đứt sự suy nghĩ của hắn.
Thu hồi tâm thần, Lưu Phong dừng cước bộ, nhìn quanh, chuẩn bị đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.
"Tiểu nương tử, ngươi cứ kêu đi, càng kêu la, chúng ta lại càng vui vẻ." Tại một cánh đồng âm u, ban am nhân lực lưỡng đang vây bắt một nữ tử chừng mười ba tuổi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười dâm tà.
"Cứu mạng, cứu mạng." Nữ tử không để ý đến lời nam nhân lúc nãy, vẫn lớn tiếng kêu cứu như trước. Ba nam nhân này dường như xem nữ tử như vật trong túi họ, cũng không thèm để ý, mặc cho nàng ta kêu thét.
"Kêu nữa đi, tiếp tục kêu nữa đi, xem ai có thể đến cứu ngươi." Người cầm đầu chính là một tên đầu bóng lưỡng, nhắc nhở: "Ta nói tiểu nương tử nên giữ lại một chút khí lực, đợi lát nữa tha hồ mà giãy dụa. Nơi này là ngõ cụt, hơn nữa đang đêm, tuyệt đối sẽ không có ai ở đây đâu. Ngươi cứ thanh thản vui vẻ với đại gia một phen có phải thống khoái hơn không?"
← Ch. 329 | Ch. 331 → |