← Ch.353 | Ch.355 → |
Y Lực cũng hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Ám tu chân, không dám chậm trễ, vội vàng thực hiện mệnh lệnh của lão nhân gia: "Tước gia, điều Đại Danh trưởng lão vừa nói chính là ý muốn của Hắc Ám tổ chức, chuyện 50 vạn lượng bạc kia." Vì để tỏ rõ sự chân thành, Y Lực thậm chí còn định nhượng bộ cho Lưu Phong chút nữa.
Lưu Phong ngắt lời: "Không cần, một là một hai là hai, ba là ba, bốn là bốn, cứ quyết định 50 vạn lượng đi." Thật ra hôm nay thu hoạch của Lưu Phong rất lớn. Ngoài việc thu được mười xử nữ tuyệt sắc, hắn còn biết được thân phận của Đại Danh trưởng lão. Đối với hắn thì hai chuyện này rất đáng mừng. Tối thiểu thì thời gian sắp tới, Hắc Ám tổ chức sẽ không đối nghịch với hắn, hơn nữa hắn có thể từ tổ chức này thu thập được nhiều tin tình báo hữu ích. 50 vạn lượng chỉ là một hạt cát trong đống tài sản khổng lồ của hắn mà thôi.
"Tước gia, ngươi thật là người biết giữ chữ tín." Y Lực thật không biết làm thế nào để tạ ý đối phương. Ngày hôm này mà nói cũng là ngày thu hoạch của Y Lực. Đầu tiên hắn biết từ bây giờ mỗi tháng sẽ có thêm 50 vạn lượng cho tổ chức, tiếp theo việc Lưu Phong giao thủ với hai vị trưởng lão đã khiến cho hắn sau này dễ dàng sai khiến hơn. Nhờ đó hắn có thể mượn uy lực của Hắc Ám tu chân, giành được sự ủng hộ, cuối cùng là thâu tóm toàn bộ tổ chức Hắc Ám vào tay mình.
"Đại Danh trưởng lão, Y Lực đại thủ lĩnh, Y Đẳng tiên sinh. Trời sắp tối, ta cũng phải quay về." Lưu Phong xoay người lại nói với Mỹ Tử: "Mang theo tỷ muội của nàng cùng ta rời khỏi đây."
Y Đẳng vội vàng tiến lên: "Tước gia, ngươi để ta đưa ngươi về, ta đã đáp ứng với huynh đệ của người sẽ đưa ngươi về."
Lưu Phong gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì xin phiền Y Đẳng tiên sinh một chút."
Y Lực dường như hiểu được tâm tư của lão nhị, cười nói: "Nhị đệ, ngươi thay mặt tổ chức tiễn Tước gia ra về."
Trên đường đi, Y Đẳng và Lưu Phong sóng vai đi cùng nhau, thấp giọng nói: "Tước gia, lần trước chuyện ngươi nói với ta, ta đã điều tra rõ ràng."
Cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, Y Đẳng thấp giọng nói: "Tước gia, chuyện ám sát hoàng đế lần trước, Thái tử phi đã liên lạc với một trưởng lão của tổ chức."
"Thái tử phi?" Lưu Phong kinh hãi, hắn tưởng Yến Vương phát giác ra tâm tư của Hoa Hạ đại đế nghiêng về phía Hoàng thái tôn cho nên mới hành động. Ai ngờ bản thân mình đã phán đoán sai, thì ra bàn tay ở phía sau sắp đặt mọi chuyện lại là Thái tử phi.
"Có chính xác không?" Lưu Phong cẩn thận hỏi lại.
Y Đẳng nghiêm mặt nói: "Tước gia, ngươi yên tâm, chuyện này ta và đại ca đồng thời điều tra, tuyệt đối là chính xác. Đúng là Thái tử phi."
Lưu Phong nhắm mắt suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo: "Chẳng lẽ Thái tử phi bị phát hiện ra manh mối gì?"
"Đúng, dám chắc là Thái tử phi phát hiện ra Hoa Hạ đại đế hoài nghi thân phận của Hoàng thái tôn cho nên mới ra tay hạ sát thủ với lão hoàng đế."
"Y Đẳng tiên sinh, ngươi giúp ta lưu ý một chút người đàn bà kia, nếu ả còn muốn mời các ngươi ra tay trợ giúp thì ngươi nhất định phải báo lại cho ta biết." Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Chỉ cần có ta, lão hoàng đế sẽ không thể bị ai ám sát." Lưu Phong rất kỳ vọng Hoa Hạ đại đế có thể sống lâu trăm tuổi. Bởi vì hắn tạm thời vẫn chưa thể cùng đối phó với Đông cung và Yến phủ được. Nếu Hoa Hạ đại đế quy thiên thì cho dù là Yến vương hay Hoàng thái tôn đăng cơ đối với Lưu Phong cũng đều bất lợi.
Lưu Phong đang suy nghĩ có nên xuất ra một nửa lực lượng bảo đảm an toàn cho Hoa Hạ đại đế. Vạn nhất ả đàn bà kia liên kết với Hắc Ám tu chân hạ thủ. Thì tên ẩn sĩ bên người Hoa Hạ đại đế cũng không thể nào bảo vệ được.
"Tước gia, ta biết ngươi không hy vọng Hoa Hạ đại đế gặp phải chuyện không may." Y Đẳng cũng không bản ý của Lưu Phong, cảm thán nói: "Hoa Hạ đại đế có một thần tử như người thật là phúc khí của hắn."
"Tước gia, ngươi yên tâm, ý tứ của ngươi ta sẽ chuyện lại với đại ca ta, và Đại Danh trưởng lão, tin rằng họ cũng sẽ đưa ra quyết định chính xác."
Lưu Phong đột nhiên hỏi: "Các ngươi thu thập thông tin tình báo của Hoa Hạ đế quốc, hành vi của tổ chức các ngươi là vì nước các ngươi? Nói cách khác, ta muốn biết tổ chức các ngươi có vâng mệnh Phù Tang hoàng thất?"
Y Đẳng run lên: "Tước gia, xin lỗi, chuyện này quá lơn, ta cũng không thể trả lời được."
"Nếu như vậy thì thôi, ta cũng không truy cứu nữa."
Đem Mỹ Tử và tỷ muội an bài tại Thiên Thượng Nhân Gian, sau đó Lưu Phong gọi Tiểu Điệp và Liễu Oanh lại.
Đêm hôm khuya khoắt, Lưu Phong muốn gặp các nàng, Tiểu Điệp và Liễu Oanh còn tưởng Lưu Phong muốn làm chuyện đó, cả hai đều chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ, trang điểm lộng lẫy đi gặp hắn.
Bất ngờ thay khi gặp hắn thì câu đầu tiên hắn thốt ra lại là: "Vài ngày nữa hai ngươi không cần biểu diễn kích tình nữa."
Tiểu Điệp thân thể run lên, sắc mặt đại biến: "Công tử, người. người không còn cần Tiểu Điệp nữa sao?" Trải qua vài lần được Lưu Phong tẩy não, cải biến suy nghĩ của các nàng về việc biểu diễn kích tình, Tiểu Điệp đối với công việc này cũng đã sinh ra thích thú. Hơn nữa Lưu Phong đối đãi với nàng và Liễu Oanh cũng rất tốt, các người khác khi biểu diễn đều phải mặc nội y, riêng nàng và Liễu Oanh thì có thể mặc quần áo lửng. mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng nàng rất biết ơn hắn. Hôm nay nghe hắn nói như vậy, Tiểu Điệp sinh ra ý niệm có khi nào Lưu Phong không cần nàng nữa?
Liễu Oanh mặc dù không kích động như Tiểu Điệp nhưng trong lòng cũng sinh ra bất an. Nàng vẫn tưởng số phận mình sẽ là hoa tàn bại liễu, ai ngờ Lưu Phong khôi phục lại sự tự do cho nàng sau đó lại an bài mọi chuyện cho nàng. Nếu hôm nay cho dù hắn bắt nàng lên giường thì nàng cũng vô oán, vô hối.
Lưu Phong cũng không biết được tâm tư của hai nàng, chỉ thấy hai người đều lộ ra vẻ bối rối, nghi hoặc nói: "Tiểu Điệp, Liễu Oanh, các ngươi làm sao vậy? Ta có nói không cần các ngươi đâu."
Dừng một chút, chừng như hiểu được một chút ý nghĩ hai nàng, hắn cười ha ha nói: "Các ngươi nghĩ gì thế? Ta không muốn các ngươi biểu diễn kích tình chính là vì có việc quan trọng khác muốn giao cho hai ngươi."
Sau đó Lưu Phong giải thích: "Là như thế này, ta mới có được mười người con gái xinh đẹp ở Phù Tang. Mấy ngày sắp tới, hai ngươi sẽ phụ trách chỉ dạy nghệ thuật biểu diễn cho các nàng ta. Đợi khi các nữ tử đó có thể lên đài biểu diễn thì các ngươi sẽ phụ trách công việc của Thiên Thượng Nhân Gian."
Tiểu Điệp và Liễu Oanh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra biểu diễn kích tình cũng chưa hẳn là tốt, mặc dù chỉ là biểu diễn, không lên giường nhưng đối với một nữ nhi cũng không hẳn là chuyện tốt lắm.
"Tiểu Điệp, sau này ngươi chính là đại chưởng quỹ của Thiên Thượng Nhân Gian còn Liễu Oanh chính là nhị chưởng quỹ." Sau này mở thêm phân điếm thì Liễu Oanh sẽ trở thành đại chưởng quỹ nơi đó, bây giờ ngươi phải chịu ủy khuất một chút.
Liễu Oanh vội cung thân nói: "Công tử quá lời, tiếp tục được biểu diễn đã là phúc khí của Liễu Oanh, huống chi bây giờ đã là chưởng quỹ."
Tiểu Điệp cũng cảm kích nói: "Công tử, đại ân này. sau này người muốn Tiểu Điệp làm gì thì Tiểu Điệp sẽ làm cái đó."
Liễu Oanh lại thêm vào một câu: "Liễu Oanh sống là người của công tử, chết là quỷ của công tử."
Lưu Phong cười khổ không thôi, khẩu khí của hai nàng quả thật là có chút mờ ám. Thật ra hắn đối với hai nàng cũng có chút động tâm, bất quá hắn hiểu rõ cũng giống như công ty tại kiếp trước vậy, nếu muốn công việc phát triển tốt thì lãnh đạo và nhân viên phải có quan hệ thật thuần khiết.
Lưu Phong bên người không hề thiếu mỹ nữ, cho nên hắn đối với Tiểu Điệp và Liễu Oanh vẫn chưa hề nghĩ sẽ xơi hai nàng.
"Tiểu Điệp, Liễu Oanh, nếu các ngươi thật sự muốn cảm tạ ta thì cứ giúp ta quản lý Thiên Thượng Nhân Gian cho thật tốt là được. Nơi này các ngươi cứ coi như là nhà của các ngươi." Lưu Phong chính thức bày tỏ rõ thái độ của mình, tuyệt không để các nàng câu dẫn mình nữa.
Tiểu Điệp và Liễu Oanh cũng là người thông minh, tự nhiên hiểu ý của Lưu Phong. Hai người đồng thanh nói: "Công tử yên tâm, Tiểu Điệp và Liễu Oanh tự biết nên làm thế nào." Tiểu Điệp và Liễu Oanh kỳ thật cũng không dám trèo cao, Lưu Phong đã chính miệng nói ra, các nàng cũng thuận theo như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Kim Vận phu nhân đã phái người đến, nói có chuyện quan trọng muốn gặp Lưu Phong.
Lưu Phong trong lòng âm nhạc nổi lên, tám phần mười là thục nữ tỷ tỷ lại muốn lên giường rồi. Nữ nhân ba mươi như hổ, bốn mươi như lang, quả không sai.
← Ch. 353 | Ch. 355 → |