Vay nóng Tima

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 408

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 408: Quý phi 'xé rào'
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Lazada


Lưu Phong phục hồi tinh thần nhìn kỹ lại, càng nhìn càng hoảng sợ. Một mảnh sân hoàn toàn đã bị cày xới nát vụn bởi kiếm thế của hắn. Nếu hắn không dừng lại thì phỏng chừng cả hậu viên cũng đã bị phá hủy.

"Chủ nhân, người không sao chứ?" Một tên Hắc Ám võ sĩ khẽ ân cần hỏi.

Lưu Phong mỉm cười: "Ta không sao, các ngươi tiếp tục làm việc đi."

Thu hồi Hạo Thiên Kiếm, Lưu Phong không khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng. Lần trước giao phong cùng Viêm Chánh quả nhiên đã khiến cho kiếm đạo của hắn tăng tiến thêm một bước. Nếu không thì thời gian ba ngày nhập định không thể nào làm cho Kiếm Cương trở nên uy lực như vừa rồi được.

Mang theo sự hưng phấn trong lòng, Lưu Phong liền rảo bước đi tìm Kim Vận phu nhân và Thanh Liên. Đáng tiếc là hai nàng vẫn tu luyện, từ lúc nhập định cho đến nay vẫn chưa hồi tỉnh lại.

Sau đó Lưu Phong chuyển sang đi tìm Bạch Vũ. Kết quả vẫn vậy, nha đầu này cũng đang chìm trong nhập định.

Buồn bực, mấy ả nữ nhân của mình đều điên cuồng tu luyện. Lưu Phong bất đắc dĩ Lưu Phong không thể làm gì hơn là trở thành đại hiệp phòng không.

Nằm trên giường, Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ lại chuyện tại thượng thư phòng ba ngày trước. Từ ngữ khí của Hoa Hạ đại đế thì dường như sẽ động thủ với Đông cung.

Xuất hiện diễn biến này có thể có hai nguyên nhân. Đầu tiên là Lão hoàng đế đã nghi ngờ thân phận của Hoàng thái tôn. Nguyên nhân thứ hai chính là lần ám sát hụt vừa rồi, rất có thể Lão hoàng đế đã thu được manh mối.

Tuy nhiên có lẽ là tình huống thứ hai thì dễ thuyết phục hơn.

Lưu Phong đang suy nghĩ xem Hoa Hạ đại đế đến tột cùng là biết được bao nhiêu, Hoàng thái tôn có thể bị tước quyền hay không?

Trước mắt Lưu Phong không hề hy vọng Hoàng thái tôn bị hạ bệ. Hoàng thái tôn một khi bị tước quyền thì Yến vương sẽ trở nên thành độc tôn. Điều này không phải là thứ mà Lưu Phong chờ mong.

 

Hoàng thái tôn nhất định là phải bị hạ bệ nhưng tối thiểu là phải đến lúc Lưu Phong phát triển đủ lực lượng.

Bóng đêm thâm trầm trải rộng, Lưu Phong bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ vang đến, vội bừng tỉnh, ánh mắt chớp sáng nhìn về nơi động tĩnh vang lên.

Trong phòng mặc dù tối đen như mực nhưng không hề ảnh hưởng đến nhãn lực của hắn. Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, một thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ đi đến. Không khí nhất thời tràn ngập một mùi hương dịu nhẹ.

Nhìn thấy rõ dung mạo của thân ảnh này, Lưu Phong bất giác kinh hãi. Là Ân quý phi.

Lưu Phong không rõ vì sao Ân quý phi lúc này lại xuất hiện tại phòng mình? Vì muốn biết rõ, hắn vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục bộ dáng ngủ say của mình.

Ân quý phi nương theo ánh sáng truyền vào từ ánh trăng, khẽ đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi đầu nhìn hắn.

"Phong nhi, nghe nói ngươi ba ngày rồi không ra khỏi phòng. Cô cô lo lắng muốn đến xem ngươi thế nào, không nghĩ là ngươi đang ngủ. Thật là hại ta mấy ngày nay lo lắng." Nhìn Lưu Phong an tĩnh ngủ say, Ân quý phi chậm rãi mỉm cười.

"Phong nhi, ngươi cũng thật là vô tình, mấy ngày nay không thèm đến thăm cô cô. Cô cô không thể làm gì khác hơn là tìm đến ngươi." Ân quý phi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường, tự thì thầm.

Lưu Phong nghe vậy, trong lòng xấu hổ không thôi. Hắn nghĩ sau này nhất định phải thường xuyên đến thăm nàng.

"Phong nhi, ngươi là nam nhân tốt, Tố Tố gả cho ngươi thật là phúc khí của nó."

Dừng một chút, Ân quý phi khe khẽ kêu lên: "Phong nhi, Phong nhi, mau tỉnh."

Lưu Phong trong lòng có quỷ, tiếp tục giả bộ ngủ, không dám hé mắt.

Ân quý phi còn nghĩ Lưu Phong đang ngủ say, không hề hay biết, do dự một chút, khẽ hạ thấp người, áp thân hình mềm mại của mình vào cạnh người hắn, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Lưu Phong.

Lưu Phong nằm trên giường mặc dù nhắm mắt nhưng mũi lại ngửi được mùi hương trên người nàng truyền sang, một cỗ khí tức nữ tính tràn đầy mị lực nhất thời khiến cho hắn cảm thấy khó thở, hô hấp tự nhiên trở nên dồn dập.

Ân quý phi đưa tay vuốt ve vầng trán của hắn, khóe miệng lộ ra một sự dịu dàng, thân thể khẽ rung động, trong mắt hiện lên một sự thẹn thùng.

"Phong nhi, ngươi biết không? Cô cô mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi. Cô cô nhớ ngươi." Ngọc chưởng vuốt ve khuôn mặt Lưu Phong, vẻ mặt của Ân quý phi cũng dần trở nên u oán.


Ngay khi Lưu Phong định mở mắt thì từ đầu truyền đến một trận nhiệt khí, ngay sau đó một cặp môi mềm mại, nóng bóng khẽ áp lên miệng của hắn.

Lưu Phong nhất thời cả kinh, thân thể như có dòng điện truyền qua, một cảm giác tê rần, ôn nhuận thật làm cho hắn thở không nổi.

Trong đêm tối, lại có thục phụ xinh đẹp quyến rũ như vậy, Lưu Phong không cách nào cự tuyệt được.

Trong khi hắn đang lẳng lặng hưởng thụ sự ngọt ngào của nụ hôn thì đầu lưỡi hắn không nhịn được khẽ vươn ra, tiến vào miệng Ân quý phi.

Ân quý phi thân thể khẽ run lên, ngẩng đầu lên, quan sát hắn, nhìn thấy hắn vẫn ngủ say như trước, mới thở phào một hơi.

"Tố Tố, xin lỗi, ta không cố ý." Ân quý phi vẻ mặt đỏ ửng, áy náy lẩm bẩm một mình: "Cô cô không kìm chế được."

Lưu Phong âm thầm kích động, Ân quý phi quả là thủ tiết đã lâu, rốt cuộc không còn kìm chế được dục vọng trong lòng.

Mặc dù nghĩ như vậy, hắn có chút hưng phấn nhưng vì xấu hổ, Lưu Phong tiếp tục làm bộ ngủ say.

Tự trách mình một lát, dục niệm của Ân quý phi cuối cùng cũng chiến thắng lí trí. Nàng thử thăm dò bằng cách lay lay cánh tay của hắn, chỉ là hắn vẫn ngủ say như trước.

Do dự một lúc lâu, nàng rốt cuộc vươn tay, run run vuốt ve lồng ngực của hắn.

Lưu Phong trong lòng khẽ hô cứu mạng. Mặc dù là cách một lớp quần áp nhưng dưới sự vuốt ve của nàng, trận trận khoái cảm vẫn làm cho hắn hưng phấn không thôi.

Dần dần ánh mắt Ân quý phi đã trở nên mê ly, nàng cảm giác được thân thể chính mình đã nóng lên, cảm giác đòi hỏi không ngừng tăng lên.

"Phong nhi, ngươi là nam nhân tốt, cô cô thích ngươi."

Nói xong Ân quý phi cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên trán Lưu Phong. Nhiệt khí như lan phả tới mặt hắn, một cỗ khí lưu ngọt ngào dần từ tiểu phúc của hắn mọc lên, lan truyền toàn thân.

Lưu Phong thậm chí cảm giác được bổng bổng của mình đã chậm rãi lớn lên. Thân thể cũng từ từ nóng lên.

Từng bước, từng bước, lá gan của Ân quý phi càng ngày càng lớn lên.

Nàng khẽ nằm đè lên người hắn, hai tay ôm lấy hắn, lẳng lặng cảm thụ hơi thở của nam nhân.

Giờ phút này Lưu Phong cảm giác được rõ ràng bộ ngực nóng bỏng, mềm mại đang đè lên ngực hắn.

"Cứng quá!"

Đột nhiên Ân quý phi cảm ứng được giữa hai chân của Lưu Phong có một vật cứng nổi lên, đâm vào bụng dưới của mình.

Ân quý phi không phải là tiểu cô nương, nàng tự nhiên hiểu được vật đó là vật gì. Tối hôm qua nàng đã nằm mơ thấy nó.

"Ta muốn sờ nó một chút." Sự khao khát trong lòng dâng cao, Ân quý phi chậm rãi đưa tay tới.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chậm rãi chạy xuống, từ ngực, đi xuống bụng, lần xuống dưới.

Ngay khi tay nàng sắp chạm vào bổng bổng nóng bỏng kia thì Lưu Phong đột nhiên mở mắt, nhìn Ân quý phi hô lên: "Cô cô!"

Nghe thấy tiếng Lưu Phong, Ân quý phi nhất thời ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Lưu Phong, chẳng biết làm sao cả.

"Cô cô, người đến đây từ lúc nào?" Lưu Phong cố nén lấy dục vọng trong lòng, tận lực làm cho mình trở nên bình tĩnh. Mặc dù hắn rất muốn quan hệ với thục phụ xinh đẹp này nhưng hắn rất rõ ràng đây là cô cô của Tố Tố. Hắn hiểu Tố Tố có thể chấp nhận nữ nhân khác nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận hắn và cô cô phát sinh quan hệ nam nữ được. Lí trí chiến thắng dục vọng, thời khắc mấu chốt Lưu Phong đã ngăn cản Ân quý phi lại.

Ân quý phi phát hiện ra đại não mình hoàn toàn trống rỗng. Xấu hổ và thất vọng khiến cho nước mắt nàng chảy ra: "Phong nhi, ta." Ân quý phi thật sự là không biết nói gì cho tốt.

Lưu Phong nhìn đôi mắt xinh đẹp long lanh kia: "Cô cô, người đến đây lúc nào, sao không ai cho Phong nhi hay?" Lưu Phong tận lực chuyển sang chủ đề khác, tránh cho hiện trường thêm rối mù.

Ân quý phi sửng sốt một chút, hiểu được Lưu Phong chính là không muốn làm mình xấu hổ, trong lòng khẽ cảm kích, vội vàng nói: "Ta mới đến, là ta không muốn thuộc hạ của ngươi thông tri cho ngươi."

Dừng một chút Ân quý phi hỏi: "Phong nhi, nghe nói ngươi ba ngày không ra khỏi phòng, ta lo cho ngươi có chuyện gì nên mới đến đây xem ngươi thế nào. Hiện nhìn ngươi không có việc gì, cô cô đã an tâm. Cũng không còn sớm nữa, ta cần phải quay trở về."

*****

"Cô cô nếu đã tới thì chúng ta nói chuyện với nhau cũng tốt." Lưu Phong vội lên tiếng gọi lại.

Ân quý phi vốn cũng không muốn rời đi, nghe Lưu Phong nói vậy liền dừng chân, xoay người lại, nhìn Lưu Phong, trong tim khẽ nhói lên một trận đau xót, nước mắt rốt cuộc đã rơi xuống.

Lưu Phong trong lòng cảm thấy áy náy, nhìn Ân quý phi nói: "Cô cô, xin lỗi."

Ân quý phi khẽ quay đầu đi: "Ngươi có lỗi gì đâu."

"Phong nhi biết cô cô trong lòng rất đau khổ nhưng không thể an ủi, ngược lại còn phiền đến cô cô mạo hiểm xuất cung, Phong nhi thật sự xấu hổ."

"Ta biết ngươi rất bận." Ân quý phi đưa tay khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt, bước đến vài bước nói: "Bệ hạ có đúng là đã cho ngươi chủ trì chuyện điều tra Hộ bộ?"

Lưu Phong gật đầu: "Ba ngày trước, tại thượng thư phòng, bệ hạ đã hạ quyết tâm. Người cho Phong nhi ba tháng phải cho bệ hạ một câu trả lời thuyết phục."

"Mã hoàng hậu và Thái tử phi cũng tìm ta, hy vọng có thể khuyên ngươi bỏ qua một lần." Ân quý phi đi đến, khẽ ấn Lưu Phong ngồi xuống.

Lưu Phong cười khổ một tiếng: "Lần này sợ rằng không thể bỏ qua được. Bệ hạ đã quyết tâm điều tra triệt để Hộ bộ."

"Phong nhi, Thái tử phi là một nữ nhân điên cuồng, ngươi nhất định phải cẩn thận." Ân quý phi nhắc nhở: "Mấy năm nay, ta tại hậu cung đã chứng kiến nhiều hành vi vô sỉ, điên cuồng của Thái tử phi. Vì Hoàng thái tôn nàng ta chuyện gì cũng có thể làm. Ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được khinh thường."

Lưu Phong gật đầu: "Cô cô, người dường như rất hiểu rõ Thái tử phi, ả cuối cùng là nữ nhân như thế nào?"

"Một người vợ tốt, một người mẹ tốt." Ân quý phi nói ngay.

 

Lưu Phong âm thầm lắc đầu, khắp thiên hạ này ai cũng có thể mà mẫu thân tốt nhưng duy chỉ một mình Thái tử phi là không thể. Lưu Phong nhìn thấy ả thì là một nữ nhân vô sỉ, điên cuồng.

"Phong nhi, ta có một loại dự cảm. Kinh đô sắp đại loạn, mà ngươi chính là trung tâm của cơn bão đại loạn này. Cô cô thật sự lo lắng" Ân quý phi nhìn Lưu Phong nói.

Lưu Phong bất giác cảm thấy cảm động: "Cô cô yên tâm, Phong nhi tự có phân tấc."

"Ta biết ngươi là người có bản lĩnh, chuyện này ta cũng không biết giúp ngươi như thế nào, có điều có ta ở đây ngươi cứ bình tĩnh. Được rồi, ngươi định khi nào đón Tố Tố đến đây?" Từ khi Hoa Hạ đại đế tu luyện Thái Âm Bổ Dương thì ngay cả Ân quý phi gặp mặt lão cũng rất khó, trong lòng tự nhiên là gất cô đơn.

Lưu Phong hiểu được tình cảnh của Ân quý phi, nàng đã cận trung niên, không con cái, trượng phu lại là một người hỗn đản. Hơn nữa lại sống nơi thâm cung cô quạnh. Cuộc sống như vậy quả thật là không tốt.

"Cô cô, Tố Tố còn phải đợi thêm một chút thời gian nữa." Lưu Phong định khi mình đã ổn định tại đây thì mới đem Di Hồng viện tiến kinh.

"Người yên tâm, trước khi Tố Tố đến thì Phong nhi sẽ thường xuyên gặp cô cô. Bệ hạ đã ân chuẩn cho Phong nhi có thể tự do tiến cung thăm cô cô." Lưu Phong tự tin nói.

Ân quý phi kinh hãi: "bệ hạ biết chuyện ta và ngươi gặp nhau?"

Lưu Phong thản nhiên gật đầu: "Ây, bệ hạ đã biết. Bất quá người không có trách tội, ngược lại còn ân chuẩn cho Phong nhi có thể tùy thời tiến cung gặp cô cô."

"vậy là tốt rồi." Ân quý phi sắc mặt hòa hoãn đi một chút, buồn bã nói: "Phong nhi, kỳ thật ngươi không cần để ý đến ta. Ta biết ngươi còn trăm công nghìn việc, ngàn vạn lần đừng vì ta mà làm hư đại sự."

Lưu Phong trong lòng khẽ chấn động, không biết nói gì cho tốt.

"Cô cô yên tâm, Phong nhi lần này nói là thật tâm, sau này Phong nhi nhất định thường xuyên gặp người."

Ân quý phi thở dài một tiếng: "Phong nhi, ngươi nghĩ ta có phải là người không hiểu sự không? Đúng ra ta không nên để ngươi bận tâm."

"Không có, cô cô nói gì vậy?" Lưu Phong nghiêm nghị nói: "Phong nhi thật sự muốn gặp người, kỳ thật Phong nhi cũng biết nỗi khổ trong lòng của cô cô."

Ân quý phi thân thể run rẩy, nước mắt lại chảy ra: "Khi xưa tuổi trẻ không hiểu sự, nghĩ rằng tiến cung là một chuyện vinh dự, kết quả là đem thân vào chốn ao tù, cả đời cô quạnh. Nếu ta có một đứa con thì tốt biết bao."

"Cô cô, người đã quên Phong nhi chính là con của người." Lưu Phong không đành lòng thấy Ân quý phi thê lương, trong lòng mềm nhũn, tiến lên ôm lấy nàng an ủi.

"Hảo hài tử." Ân quý phi trong lòng có chút cảm động, dựa đầu vào ngực Lưu Phong, nước mặt lặng lẽ tuôn rơi.

Cảm thụ thân thể nữ nhân run rẩy, tâm tình kích động. Lưu Phong trong lòng cũng run lên, phảng phất thông hiểu được sự đau khổ trong lòng nàng.

"Cô cô, từ say này người có thể coi Phong nhi như con người được không?" Lưu Phong chân thành nói.

"Không. ta không muốn ngươi là con ta." Chẳng biết tại sao nhưng từ nội tâm của Ân quý phi lại không hy vọng Lưu Phong là con nàng.

Lưu Phong khẽ bối rối, hắn không biết nói gì. Hắn không biết tại sao Ân quý phi lại từ chối.

Ân quý phi lúc này cũng hiểu được câu nói mình có chút không ổn, vội vàng nói: "Phong nhi, ngươi chính là cháu rể của ta."

"Phong nhi, trên người ngươi mang theo vật gì cứng vậy?" Đột nhiên Ân quý phi cảm nhận được bổng bổng Lưu Phong khẽ ngóc đầu lên, đâm vào bụng mình, trong lòng cả kinh, buột miệng hỏi.

 

Lưu Phong xấu hổ, bổng bổng này thật làm hắn mất mặt, lúc nào cũng chỉ biết ngóc đầu, thật là sắc lang.

"Ồ, không có gì, đó là vũ khí bí mật của Phong nhi." Lưu Phong hồ loạn lên tiếng.

"Phì!"

Ân quý phi nghe vậy nhất thời không nhịn được phì cười, thầm nghĩ trong lòng, ngươi cho ta là cái gì? Tiểu cô nương ba tuổi không biết gì hay sao?

"Cô cô, người cười gì vậy?" Lưu Phong có chút hổ thẹn, xem ra Ân quý phi đã biết vật cứng đó là gì.

"Cười cái thứ vũ khí bí mật của người đấy." Ân quý phi đột nhiên nhón chân, kề sát tai hắn, cắn một cái, khẽ nói: "Cái gì mà vũ khí bí mật, ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?"

Lưu Phong cảm giác được lỗ tai mình nóng lên, một cảm giác sung sướng lan tỏa đi toàn thân, bổng bổng bất giác khẽ giật lên một cái, vô tình nằm gọn giữa hai chân nàng.

Cảm nhận được sự nóng bỏng, hùng tráng phía dưới. Ân quý phi thân thể khẽ run rẩy, hai chân bất giác khép lại ôm chặt lấy bổng bổng của Lưu Phong.

Lưu Phong thân thể chấn động, một trận hưng phấn nổi lên.

"Làm sao bây giờ?" Lưu Phong trong lòng hết sức mâu thuẫn.

"không được, nàng là cô cô của Tố Tố, là lão bà của hoàng đế, là em gái của nhạc trượng đại nhân." Giờ phút này lí trí hắn đang chiếm thượng phong.

Hắn đang muốn đẩy nàng ra thì đã nghe Ân quý phi khóc bên tai hắn: "Phong nhi, đừng cử động, có thể để như vậy được không?"

Nghe nữ nhân cầu khẩn, Lưu Phong lại mềm lòng, không đẩy nàng ra nữa.

Thân thể Ân quý phi bỗng nhiên trở nên nhu nhuyễn vô lực, áp sát vào người hắn, khẽ cắn lỗ tai hắn thì thào: "Phong nhi, mỗi lần cô cô cùng ngươi ở một chỗ, ta đều có cảm giác an toàn, cảm giác trong lòng ấm áp."

Nghe thanh âm phát ra từ sâu thẳm trái tim nàng, Lưu Phong khẽ quay sang nhìn nàng: "Lão hoàng đế cũng thật là. làm hại không ít người, trong cung không có biết bao nhiêu người như cô cô, thật sự là tạo nghiệt."

"Cô cô, nếu người thích thì Phong nhi sẽ cứ như vậy ôm người." Lúc này Lưu Phong ngoại trừ an ủi ra thì cũng không biết làm gì cả.

Ân quý phi nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng như một cô gái, mặt dụi vào cổ hắn, ôn nhu nói: "Cám ơn ngươi, Phong nhi."

"Cô cô, người có đúng là không thích nói chuyện trong cung đúng không?"

Ân quý phi thở dài một tiếng: "Không thích thì sao?" Nhớ tới cuộc sống trong hoàng cung, trong mắt nàng lại hiện lên một tia sợ hãi.

Cuộc sống trong hoàng cung là như thế nào?

Cô đơn tịch mịch và đau đớn vô tận.

Cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Lưu Phong khẽ ôm chặt hơn, hai tay vuốt ve lưng nàng, dịu dàng nói: "Cô cô, nếu người không thích cuộc sống trong cung, tương lai Phong nhi sẽ nghĩ ra biện pháp giải thoát cho người."

"Thật sao? Ngươi thật sự có biện pháp sao?" Ân quý phi đột nhiên hiện ra thần thái khác thường, run giọng nói: "Phong nhi, thật sự có thể sao?"

*****

"Cô cô, Phong nhi bây giờ cũng không cách nào trả lời thuyết phục cho người được nhưng người yên tâm, Phong nhi sẽ cố gắng. Sớm muộn cũng có ngày giải thoát cho người." Lưu Phong chân thành nói.

"Vậy thì tốt quá." Ân quý phi sắc mặt hiện rõ vẻ vui mừng, nàng biết Lưu Phong nói được, dám chắc sẽ làm được.

"Phong nhi, cô cô tin tưởng ngươi, người nhất định có khả năng làm được." Ân quý phi vẫn còn dư hưởng kích tình, đưa tay ôm cổ hắn, đôi môi đỏ mọng áp chặt vào miệng hắn.

Lưu Phong bất giác kinh hãi, chuyện gì xảy ra đây? Xem ra là lấy thân báo đáp.

"Ngọt ngào, quả là miệng thơm nước bọt ngọt!" Lưu Phong âm thầm tán thưởng, đừng xem Ân quý phi đã gần bốn mươi nhưng quả thật thân thể so với nữ tử còn trẻ cũng không hề thua kém.

Hắn đương nhiên không đành lòng cự tuyệt, đành tiếp nhận sự ôn nhu ngọt ngào này.

Hơn nữa thân là nam nhân, hắn tự nhiên là muốn giữ quyền chủ động, đầu lưỡi khẽ vươn ra, tiến vào trong miệng Ân quý phi, tham lam hưởng thụ dịch vị ngọt ngào trong miệng nàng.

Ân quý phi xuất hiện cảm giác mê ly, thuận theo hành động của Lưu Phong, nàng cũng điên cuồng đáp trả lại, tạo thành một trận hôn ngấu nghiến không rời.

"Thật hạnh phúc!" Ân quý phi cảm giác được trong lòng mình nổi lên một sự ấm áp, lâng lâng hạnh phúc.

Một là không làm, hai là làm cho tới cùng. Lưu Phong ôm chặt thân thể nóng bỏng của Ân quý phi, hai tay bắt đầu vuốt ve các bộ phận nhạy cảm của nàng.

Ân quý phi đại não trống rỗng, nàng dường như dã quên hết thân phận của mình, bắt đầu chủ động sờ soạng khắp người Lưu Phong, dần dần, không biết từ lúc nào đã chộp lấy bổng bổng nóng bỏng, to lớn của Lưu Phong vào tay.

"Hùng tráng, thật hùng tráng!" Ân quý phi trong lòng khẽ hô lên, có chút kích động, lần đầu tiên nàng cảm nhận được bổng bổng hùng tráng như vậy.

Ân quý phi cầm bổng bổng, khẽ sáo lộng lên xuống, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, hiện rõ hưng phấn kích tình, miệng hôn càng gắt gao, lưỡi càng vùng vẫy, điên cuồng.

 

Dần dần Lưu Phong cũng không cách nào chịu được khoái cảm từ hạ thân truyền lên nữa, hữu thủ thám hiểm bô ngực bão mãn của nàng, dùng lực dày vò nó.

Ân quý phi lập tức cảm nhận được hơi nóng từ ngực mình truyền đi, lan tỏa toàn thân.

"Phong nhi, cô cô thật hạnh phúc, không được dừng lại." Ân quý phi hơi thở dồn dập vang lên, khẽ rời khỏi miệng hắn, thấp giọng rên rỉ.

Lưu Phong đột nhiên trun lên, ý thức có chút tỉnh lại: "Ta nên làm sao bây giờ?"

"Cô cô, chúng ta." Lưu Phong do dự, nửa muốn nói nữa không. bất quá miệng hắn đã nhanh chóng bị môi Ân quý phi khóa lại, khoái cảm tuôn trào, bất giác hắn cũng quên mất phải nói gì nữa.

Ân quý phi một mặt hôn ngấu nghiến hắn, một mặt sáo lộng bổng bổng, thân thể thỉnh thoảng giãy giụa, sắc mặt ửng đỏ, nóng bừng.

Lưu Phong biết mình sắp lên đỉnh. Thủ pháp của Ân quý phi tuyệt không phải như nữ nhân thông thường. Ở trong thâm cung nhiều năm, công phu trên giường của Ân quý phi có thể nói là đệ nhất.

Áo của Lưu Phong lúc này cũng đã bị Ân quý phi bỏ đi, hai thân thể da thịt hoàn toàn tiếp xúc với nhau.

Ân quý phi sắc mặt càng ngày càng hưng phấn, nàng thậm chí còn ngồi dậy, cưỡi lên người Lưu Phong, cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra áo ngực màu đỏ, giương mắt nhìn Lưu Phong, ngượng ngùng hỏi: "Phong nhi, có đẹp không?"

Lưu Phong ngây người, liều mạng gật đầu, quả là khe rãnh giữa hai ngực thật sâu. Hai vú cũng thật là lớn.

"Ta có phúc!"

Lưu Phong trong lòng thầm mững rỡ, hô to.

Chuyện tới nước này rồi, cứ sảng khoái hưởng thụ đã, không ai quản được nữa.

"Thật sự đẹp sao?" Ân quý phi cười một tiếng, dâm đãng từ từ cởi bỏ nốt áo ngực, một đôi tiểu bạch thỏ nhất thời sổ ra trước mắt Lưu Phong.

Ánh mắt Lưu Phong hoàn toàn bị cặp vú trắng muốt của nàng hấp dẫn, ánh mắt hắn hơn thế còn bắn ra lục quang thèm thuồng. Bộ ngực thật hoàn mỹ, tuyệt đối hiếm thấy.

Rất rõ ràng, ngực của Ân quý phi tuyệt đối là số một trong số các nữ nhân của hắn.


Ân quý phi từ ánh mắt của Lưu Phong đã thấy được hỏa dục trong lòng của hắn, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy hưng phấn, tiểu khẩu khẽ mở, cố ý rên rỉ, ánh mắt đong đưa nhìn nam tử tuấn mỹ dưới hạ thân của mình.

Lưu Phong cố nén dục vọng trong lòng, run giọng nói: "Cô cô."

Bất quá hắn chỉ vừa thốt ra được hai từ này thì Ân quý phi đã cúi mình xuống, cầm lấy tiểu bạch thỏ, khẽ nhét trái cherry đỏ hồng vào miệng hắn, kiều mỵ nói: "Phong nhi, không được nói gì hết, đêm nay phải cho ta phóng túng một lần, . chỉ một lần."

Lưu Phong trong lòng rung động, cuối cùng hai tay khẽ vòng ra, ôm lấy mông nàng, miệng khẽ mút lấy hạt cherry nho nhỏ.

Ân quý phi dưới tác dụng mút vào của Lưu Phong, khiến cho toàn thân vô lực, khẽ đổ nhào xuống ngực hắn, khẽ vặn vẹo hạ thân, hưng phấn rên rỉ.

Lưu Phong cảm giác được đầu mình hoàn toàn đều bị nhũ hương bao phủ.

"Phong nhi, ngươi có thể làm cho cô cô sung sướng một lần được không?" Ân quý phi khẽ cầu khẩn, ngữ khí tràn ngập sự chờ mong.

Việc đến nước này, Lưu Phong cũng không suy nghĩ nữa, đưa tay cởi bỏ quần ngoài nàng ra, chỉ để lại quần lót màu đỏ.

 

Ân quý phi thấy Lưu Phong cởi bỏ quần mình, trong lòng vui vẻ, không cam lòng yếu thế, đôi ngọc thủ, vuốt ve, nhảy múa, lướt trên lồng ngực của hắn.

"Phong nhi, thân thể cô cô có đẹp không?" Ân quý phi khẽ ưỡn ngực, hỏi.

Lưu Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhất thời dán chặt vào da thịt trắng như tuyết của nàng, bộ ngực đầy đặn vun tròn cao ngất, còn có hai trái cherry theo hô hấp của nàng mà nhấp nhô, thật sự hấp dẫn hắn.

"Đẹp, cô cô chính là người đẹp nhất."

"Phong nhi, sờ ta đi." Ân quý phi ánh mắt mê dại, nàng chủ động cầm tay Lưu Phong, đặt lên ngực mình.

Lưu Phong tự nhiên không cự tuyệt, đưa tay vuốt ve bộ ngực trắng muốt, dùng lực dày vò tùy ý.

"Phong nhi, ta không chịu được nữa." Dưới sự vuốt ve của Lưu Phong, lại thêm sự tiếp xúc giữa thân thể hai người, Ân quý phi tâm tình trở nên kích động, quần lót màu đỏ đã trở nên ướt sũng.

Lưu Phong dùng sức ở phần eo, chỉ huy bổng bổng, ma xát không ngừng giữa hai chân trắng muốt thon dài của Ân quý phi nhưng trong lòng thủy chung vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Ân quý phi giờ phút này cũng là vừa hưng phấn vừa sợ sệt, trong lòng cũng có chút mâu thuẫn. Mặc dù chuyện hôm nay là nàng chủ động nhưng cuối cùng khi nghĩ đên bổng bổng kia tiến vào thân thể mình, nàng vẫn có chút cảm thấy sợ hãi.

"Ta nên làm sao đây?"

Do dự một lúc, Ân quý phi đột nhiên đưa ra một quyết định, nàng khẽ xoay chuyển thân thể, đầu quay về chân Lưu Phong, hạ thân đưa về phía đầu Lưu Phong, vùng thảo nguyên hạ xuống bao trùm lấy miệng Lưu Phong.

Lưu Phong một trận hưng phấn nổi lên trong lòng, chẳng lẽ nàng ta thích chơi kiểu 69?

Bất quá hắn chưa kịp ngẫm nghĩ đã thấy một mảnh ướt át, mềm mại, nóng bóng phủ xuống miệng mình, quần lót màu đỏ đã trở nên ướt sũng, nơi thần bí của nữa nhân hiện ra trước mắt hắn.

"Phong nhi, nhanh lên. cô cô khó chịu." Một dòng nước nhỏ từ hạ thân từ từ chảy ta, mang theo cảm giác trống rỗng, ngứa ngáy từ hạn thân lan truyền khắp thân thể nàng.

Lưu Phong khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi vươn lưỡi ra.

Ân quý phi cũng nhanh chóng cúi đầu xuống, mở miệng thôn phệ lấy bổng bổng của Lưu Phong, mút vào.

"A!"

Một tiếng thở nhẹ vang lên, Lưu Phong cảm giác được bổng bổng của mình được một sự ấm áp bao bọc, khoái cảm nhanh chóng truyền lên đại não.

Dưới sự kích thích này, hắn toàn lực mở miệng, tham lam, hút lấy tân dịch của nữ nhân.

Dưới sự cắn, mút, kích thích của Lưu Phong, Ân quý phi càng ngày càng hưng phấn, không khỏi hét lớn một tiếng.

Nghe được tiếng hét của nàng, Lưu Phong càng thêm khoái trá, miệng lưỡi càng thêm điên cuồng, làm cho Ân quý phi thoải mái chí cực, mồ hôi toát ra đầm đìa.

Ân quý phi một mặt thôn phệ, cắn nuốt bổng bổng, một mặt giãy giụa vòng eo, nghênh hợp với động tác của Lưu Phong.

Rốt cuộc một tiếng rên rỉ cao vút vang lên, hai người đồng loạt thở dốc, đạt đến cao phong của dục vọng.

Thanh âm của hai người rất lớn, thậm chí ngay cả Hắc Ám võ sĩ tuần hành vào ban đêm cũng bị kinh động. Ngoài của, một vị cung nữ mi thanh mục tú, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tự lẩm bẩm nói: "Nương nương, người tới cùng là."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-952)