← Ch.456 | Ch.458 → |
Túc vương sửng sốt, lập tức cười dài, sau đó nhìn Lưu Phong nói: "Tước gia quả nhiên thông minh."
"Bổn vương cũng là con của hoàng thượng, người khác có thể tranh đoạt, tại sao ta lại không thể. Huống hồ chuyện này cũng có ý tứ của bệ hạ. Tước gia, ta và bọn họ không giống nhau, ta thật tâm muốn hợp tác với ngươi làm đại sự. Hy vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ."
Lưu Phong vẻ mặt hiện lên chút cổ quái: "Túc vương, thật xin lỗi, tại hạ đối với chuyện này không hề hứng thú."
Túc vương giả lả cười: "Tước gia cần gì phải nói lời xa xôi, ta biết Tước gia cũng là người có dã tâm nhưng thế lực của ngươi bây giờ vẫn còn yếu nhược. Nếu ngươi hợp tác với ta thì ta cam đoan trong thời gian ngắn sẽ giúp ngươi tăng cường lực lượng lên bội phần. Một khi ngươi đã vững mạnh, bổn vương cũng sẽ không ngăn trở ngươi cân bằng với các thế lực khác."
Lưu Phong chấn động, trong lòng kinh ngạc, nghe khẩu khí của Túc vương thì dường như người này đã biết tâm tư của mình, bất quá vị Vương gia này lòng dạ cũng quá thẳng thắn, nói thẳng ra.
Túc vương lẳng lặng nhìn Lưu Phong, chờ hắn trả lời.
Lưu Phong đột nhiên tươi cười: "Vương gia, người sai rồi, ta hoàn toàn không có dã tâm, ta chỉ thích cuộc sống thanh bình. Chỉ là ta nghĩ muốn có được cuộc sống như vậy thì cũng nên có một chút lực lượng để bảo hộ, không hề có dã tâm nào khác."
"Thật chứ?" Túc vương thở dài một tiếng: "Có lẽ nào lại như thế?"
Bầu không khí giữa hai người vì thế cũng trở nên trầm lặng hẳn.
Ân Tố Tố cố ý phá tan bầu không khí này, cười hỏi: "Lão công, chàng không phải muốn tiến cung phụng chỉ sao?"
Lưu Phong nhìn Túc vương nói: "Vương gia, người xem nếu không có chuyện gì nữa thì ta sẽ vào cung."
Túc vương do dự một chút, gật đầu: "Được, bổn vương đi trước một bước."
Vội vã vào cung gặp qua lão hoàng đế xong, Lưu Phong liền đi vào hậu cung. Hậu cung giờ đây đã không còn yên tĩnh như trước nữa, số lượng thái giám và cung phi đã tăng lên rất nhiều. Ngay cả cấm quân và thị vệ cũng được lão hoàng đế hạ chỉ tăng cường nhân thủ, tuần tra nghiêm mật, dày đặc.
Lưu Phong vừa mới vào đến hậu cung thì Cẩm Y Vệ hồi báo Thường quý phi lúc này đã khôi phục lại vẻ bình thường, vài ả cung nữ đang cố gắng chế trụ.
Lưu Phong nghe vậy, thay đổi ý nghĩ, hắn nghĩ tốt nhất là khi trời tối hãy đến, ban ngày e là ác quỷ cũng e ngại, không dám lộng hành.
Cho nên hắn quyết định trước tiên đi đến tẩm cung của Ân quý phi.
Từ lần trước xảy ra quan hệ mập mờ cho đến nay đã mấy ngày, hai người không gặp mặt.
Chuyện kích tình Lưu Phong cũng đã nghĩ kỹ, nếu đã xảy ra thì cho dù có hối hận cũng vô dụng.
Hắn là nam nhân, sẽ đối mặt với nó.
Nói cách khác. Lưu Phong đã thông suốt, cái gì mà luân lý, đạo đức. Yêu vẫn là yêu hơn luân lý đạo đức chỉ có thể ước thúc người bình thường. Còn hắn?
Hắn có phải là người bình thường không?
Đáp án chính là không!
Lưu Phong không phải là người thường, hắn là Nguyên Anh kỳ cao thủ, là một gã đến từ xã hội hiện đại. Cho nên đã sớm vượt qua mọi phạm trù tại thời kỳ này.
Lưu Phong nghĩ mình đã không phải là người thường thì há phải tuân theo những ước thúc của người thường.
"Cô cô, bất kể người nghĩ như thế nào thì ta vẫn sẽ mang đến cho ngươi sung sướng." Lưu Phong từng bước tiến tới tẩm cung của Ân quý phi, trong lòng âm thầm phát thệ.
"Tước gia, người đã tới. Nương nương đang ở bên trong tẩm cung." Lâm Lang thấy Lưu Phong đến, vội tiến lên nghênh đón.
"Lâm Lang, ngươi càng ngày càng xinh đẹp đấy." Lưu Phong mỉm cười, đưa tay bóp nhẹ vào mông nàng một cái, haha, tiểu nha đầu này không mặc nội khố.
"Phong nhi, ngươi đã đến." Vốn Lưu Phong còn muốn khinh bạc thêm vài cái nữa nhưng Ân quý phi đã nghe tiếng, tiến ra.
"À, cô cô, Phong nhi đã đến." Lưu Phong lên tiếng, rụt tay lại, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Ân quý phi cũng đã sớm phát hiện ra hành vi của Lưu Phong, âm thầm cười trộm. Đứa nhỏ này cũng thật là, như thế nào. đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mình và Lưu Phong kích tình.
Hai má Ân quý phi nhất thời ửng hồng, trong mắt hiện ra một đạo dị sắc, mỉm cười nhìn Lưu Phong: "Phong nhi, mau đến đây."
Theo Ân quý phi đi vào phòng, Lưu Phong vội vàng đứng trước mặt Ân quý phi, nắm lấy vai nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Ân quý phi thân thể mềm nhũn, ngả vào người Lưu Phong, cố kìm nén khoái cảm đang phát sinh trong người: "Phong nhi, đừng. chúng ta. không nên."
Lưu Phong ngẩn người ra, hi hi cười: "Cô cô, đừng nói gì cả. Nghe Phong nhi nói, ta sẽ không để cho cô cô phải cô đơn tịch mịch. Ta sẽ làm cho người vui sướng." Mỗi khi nhớ tới Ân quý phi phải chịu cảnh cô đơn dài đằng đẵng trong cung cấm, Lưu Phong không khỏi cảm thấy yêu thương nàng.
"Cô cô, tuổi thanh xuân của người đã lãng phí trong chốn thâm cung này, chẳng lẽ người muốn cả đời cũng như vậy sao?" Lưu Phong mạnh mẽ nói, tả thủ luồn vào trong áo nàng, khẽ vuốt ve thân thể ấm áp của nàng.
Tay kia hắn nhanh chóng áp chặt vào mông nàng. Ân quý phi ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra Lưu Phong lớn mật như vậy, nhất thời một trận xấu hổ, mặt đỏ lên tận mang tai, vốn muốn vùng vẫy chống cự nhưng nàng chỉ là nữ nhi yếu đuối, sao có thể chống lại được Lưu Phong.
Huống hồ trong nội tâm nàng cũng có một sự khát khao mãnh liệt.
Nói chuẩn xác một chút thì Ân quý phi cũng có một chút tình nguyện.
Lần trước Lưu Phong đi rồi, nàng còn nghĩ quan hệ của hai người cũng sẽ kết thúc, thậm chí trong lòng nàng còn cảm thấy hối hận vì đã có lỗi với Tố Tố. Ai biết được Lưu Phong hôm nay lại to gan như vậy.
Cảm giác quần áo trên người từ từ bị cởi ra, trong lòng Ân quý phi lại cảm thấy mâu thuẫn.
Lí trí và dục vọng kịch liệt đấu tranh với nhau.
"Phong nhi, đừng." Mặc dù nói như vậy nhưng Ân quý phi cũng không biết đó là thật hay giả nữa.
Lưu Phong mập mờ cười cười, ôm chặt lấy thân thể nàng, đưa tay vuốt ve những điểm mẫn cảm: "Cô cô, ta đã thông suốt, ta muốn cho người được hạnh phúc, không còn cô đơn nữa." (bắt đầu từ chương này Lưu Phong đã có thể xưng là ta rùi, ta chuyển sang cách xưng hô này vậy, ko còn là Phong nhi nữa. )
Đôi mắt Ân quý phi đột nhiên vụt sáng, thân thể bất động, mặc cho Lưu Phong vuốt ve, run giọng nói: "Phong nhi, cám ơn ngươi."
Lưu Phong dịu dàng nói: "Cô cô, không nên như vậy, ta yêu người." Nói xong hắn áp chặt miệng vào môi Ân quý phi, chậm rãi nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nụ hôn.
Ân quý phi thân thể nhất thời như có dòng điện chạy qua, cũng trở nên bạo dạn hơn, cái lưỡi mềm mại trở nên linh hoạt, tiến nhập vào miệng Lưu Phong kích thích.
Một lúc sau, ngay cả hô hấp cũng gần đình trệ, hai người mới tách rời môi nhau ra.
Ân quý phi mỉm cười: "Phong nhi, ngươi thật tốt."
Cảm thụ được vẻ nhu tình trong mắt nàng, Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve mông nàng: "Cô cô, ta sẽ cho ngươi sung sướng."
"Ta cũng sẽ làm cho ngươi sung sướng." Ánh mắt của Ân quý phi đã trở nên nóng bỏng, nàng thậm chí nhẹ nhàng cởi bỏ quần hắn ra.
"Cô cô." Lưu Phong có chút giật mình, thầm nghĩ cô cô đã trở nên bạo dạn từ lúc nào?
"Đừng cử động, để ta hầu hạ ngươi."
Rất nhanh, dưới sự hầu hạ của của Ân quý phi, quần áo trên người Lưu Phong đã hoàn toàn được cởi bỏ.
Ân quý phi sau khi thoát y cho hắn cũng tự động cởi bỏ quần áo của mình. Lưu Phong không khách khí, ôm nàng từ phía sau, từ phía dưới dùng sức đâm lên.
Ân quý phi khẽ rên lên một tiếng, từ trong thân thể sinh ra một tia khoái cảm, hưng phấn.
"Phong nhi, ta sướng quá." Theo sự chuyển động của hai thân thể, Ân quý phi nhanh chóng chìm vào biển dục, thậm chí đã lớn tiếng kêu gào.
Lưu Phong từ phía sau, vươn tay, vuốt ve hai vú nàng, miệng ngậm lấy lỗ tai nàng, thì thầm: "Kêu lớn một chút, ta thích nghe."
Ân quý phi trong mắt rơi ra giọt lệ hạnh phúc, ngọc thủ ôm chặt lấy mông Lưu Phong, cố gắng làm cho hắn cảm giác được sự nhiệt tình của mình.
Từ giữa trưa cho đến lúc hoàng hôn, hai người làm không biết bao nhiêu lần. Đến khi Lâm Lang từ ngoài nhắc nhở mới đình chỉ lại.
Mặc xong quần áo, Ân quý phi hiện ra vẻ kích động, vuốt ve khuôn mặt của hắn: "Phong nhi, cám ơn ngươi đã làm ta sung sướng."
Dừng một chút Ân quý phi tựa hồ nhớ đến chính sự: "Phong nhi, ngươi chuẩn bị đi đến tẩm cung của Thường quý phi chăng? Nàng ta là hảo tỷ muội của ta, hy vọng ngươi tận lực cứu nàng.
← Ch. 456 | Ch. 458 → |