← Ch.467 | Ch.469 → |
Trương Tử Ngưu sắc mặt có chút khó coi, do dự một chút mới nói: "Kỳ thật cũng không phải việc lớn gì, vị Lão bằng hữu kia của ta là bởi vì tính tình bộc trực, có một lần khi uống rượu đã nói Bệ Hạ vài câu, sau đó tại Thượng Thư phòng đánh chết vài tên thị vệ."
Lưu Phong nghe xong hơi ngẩn người, dám ở Thượng Thư phòng nhục mạ Lão hoàng đế, còn ra tay giết người. Tội như thế mà còn có thể sống đến bây giờ, đúng là một chuyện lạ.
"Hầu gia, vị Lão bằng hữu kia của ta năm đó cũng là một vị mãnh tướng, thậm chí đảm nhiệm chức vụ Phó đoàn trưởng của một trong bốn Đế quốc tứ đại quân đoàn-Thất sát quân đoàn. Cả đời chinh chiến vô số, chưa từng thất bại. Nếu Hầu gia có thể vì hắn xin xá tội, hắn chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý với người." Trương Tử Ngưu nhìn Lưu Phong có chút chần chứ, vội vàng nói.
"Đúng vậy sao?" Lưu Phong có chút động tâm, hắn bây giờ thiếu nhất chính là nhân tài, nhất là nhân tài trung thành. Nếu mình có thể cứu vị bằng hữu kia của Trương Tử Ngưu ra, dám chắc có thể đạt được sự trung thành của hắn.
"Được rồi, nói nửa ngày ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vị bằng hữu kia của ngươi tên gì?" Lưu Phong nhíu mày hỏi.
"Thiên Lang." Trương Tử Ngưu chậm rãi từng câu, từng chữ nói: "Thất sát Thiên Lang, năm đó tên tuổi vang vọng khắp Đế quốc và các nước chung quanh, không ai là không biết cái tên Thiên Lang."
"Thiên Lang, một cái tên rất lạ, nhưng bất quá nghe lại rất hay." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
"Hầu gia, việc này người đáp ứng chứ?" Trương Tử Ngưu nhìn thấy Lưu Phong vẫn còn chần chừ không có biểu hiện, trong lòng có chút gấp gáp.
"Lão Trương, chuyện này rất khó khăn, ngươi cũng biết, ta có thể hứa với ngươi, nhưng là có hay không cứu được thì ta cũng không dám cam đoan."
Trương Tử Ngưu nghe Lưu Phong đáp trong lòng vui vẻ, vội hỏi: "Người đáp ứng là tốt rồi, chỉ cần người đáp ứng, dám chắc có khả năng cứu Thiên Lang huynh."
"Chưa hẳn là như vậy, ta thấy Lão hoàng đế chưa hẳn sẽ nể mặt ta." Lưu Phong trong lòng quả thật cảm thấy không dễ.
Trương Tử Ngưu nghe vậy, vẻ mặt kinh hoàng, thấp giọng nói: "Hầu gia, không thể xưng hô Bệ hạ như vậy, vạn nhất bị người nghe được sẽ không hay."
Sợ gì chứ, Lão Hoàng Đế chỉ muốn ta cung cấp quân hướng. hắn hôm nay chơi ta một vố, không đi tìm hắn tính sổ đã là khách khí rồi. Lưu Phong không cho là đúng: "Không sao đâu, bất quá cũng chỉ là cách xưng hô thôi."
Trương Tử Ngưu đầu đầy mồ hôi, ngoài vị Hầu gia này cũng không có ai dám đem cách xưng hô Hoàng đế ra đùa giỡn.
"Được rồi, ngươi không phải nói vì ta tiến cử vài vị hiền tài sao?" Lưu Phong không quan tâm đến cách xưng hô Hoàng đế, mấy người nhân tài mới chính là chuyện trọng yếu.
"Hầu gia yên tâm, ta đảm bảo sẽ tiến cử cho người, chỉ là. mấy vị bằng hữu của ta bởi vì ở Phong Thành quá lâu, nên tính tình có chút cổ quái. Ta chỉ có thể tiến cử với người, về phần bọn họ có hay không đi theo người, phải dựa vào bản lãnh của Hầu gia." Trương Tử Ngưu không ý tứ nói.
Lưu Phong nhất thời có chút tức giận: "Lão Trương, chuyện này, chuyện này không phải có chút quá đáng sao?"
Trương Tử Ngưu cười một tiếng nói: "Hầu gia, những người ta tiến cử đều từng tại Phong Thành giữ chức Tổng đốc, Tuần phủ, Thủ bị. bọn họ sống ở Phong Thành lâu, đối với tình huống nơi đó rất là tinh tường, nếu Hầu gia thuần phục được bọn họ, đối với Phong Thành sẽ giúp ích rất lớn. Về phần tính tình của bọn họ, bởi vì sống lâu tại Phong Thành, nên tính tình có chút kì quái. Luôn sùng bái người mạnh, chỉ cần người là người mạnh, thì bọn họ dám chắc sẽ thuần phục người. hơn nữa, ta có thể hướng người cam đoan, nếu người có thể làm bọn họ chấp nhận, dám chắc có thể lấy được sự trung thành trọn đới của họ."
Dừng một chút, Trương Tử Ngưu cố ý kích thích Lưu Phong: "Hầu gia, người là một người mạnh mẽ, đối với việc chiếm được sự thuần phục của bọn họ không phải là không thành vấn đề sao?"
"Không thành vấn đề, đương nhiên là không thành vấn đề." Trương Tử Ngưu nói tới đây, Lưu Phong còn có khả năng từ chối sao. Chuyện thu phục nhân tài không thể thua. Hôm nay đã bị rất nhiều người khinh bỉ, không thể để sự kiện đó xảy ra một lần nữa. Ta phải được hâm mộ chứ không phải khinh bỉ.
Trương Tử Ngưu là một người làm việc rất nhanh chóng, sau khi cùng Lưu Phong chia tay đã rất nhanh liên lạc với mấy vị bằng hữu ở Phong Thành, vào buổi chiều tại thanh lâu lớn nhất Kinh Đô-Thiên Tiên Lâu gặp mặt Lưu Phong.
Lưu Phong rất là buồn bực, những nhân tài này dám chắc đều là đại sắc lang, nếu không như thế nào lại lựa chọn thanh lâu truyền thống, mà không chọn Thiên Thượng Nhân Gian.
"Hầu gia, người đã đến, hai vị này chính là người mà ta đã từng nhắc đến, đã từng là quan chức tại Phong Thành." Trương Tử Ngưu chỉ phía sau hai gã nam tử giới thiệu một chút.
"Tại hạ Phó Lưu Vân, từng làm Phong Thành Tổng đốc." nói chuyện chính là một trung niên nam nhân khôi ngô, ánh mắt thâm trầm, tinh quang lóe ra, nhìn qua quả thật khí phách.
"Tại hạ Diệp Văn Lý, từng làm Phong Thành Thủ bị." nói chuyện chính là một gã đại hán, mày rậm, mắt to, trên người tràn ngập sát khí.
Từ vẻ bề ngoài của hai người này xem qua, Lưu Phong đã có vài phần hài lòng.
"Mẹ nó, lão Trương cũng thật là, như thế nào với thiệu tên mặt trắng này với mình." Khác với Lưu Phong, Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý đối với hắn ấn tượng lần đầu không tốt. Chủ yếu là do hắn quá đẹp trai. Thử tưởng tượng, một nam nhân lớn lên lại có dung nhan xinh đẹp như thế, là khái niệm gì chứ, đối với Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý thì Lưu Phong chính là một tên mặt trắng. Đương nhiên, sở dĩ họ có ý nghĩ như vậy là do chưa biết thân phận Lưu Phong, cũng như những thành tựu hắn đạt được. Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý từ Phong Thành trở về, cũng không được trọng dụng, vẫn nhàn nhã ở nhà. Đối với chuyện của Đế quốc cũng không biết. Mặt khác, Trương Tử Ngưu cũng không có giới thiệu tình huống của Lưu Phong cho hai lão biết.
Tựa hồ cảm thấy được sự bất mãn của Diệp Văn Lý vàn Phó Lưu Vân, Lưu Phong ánh mắt chuyển hướng đến Trương Tử Ngưu.
Trương Tử Ngưu ánh mắt lóe lên, đi tới bên người Lưu Phong, thấp giọng nói: "Hầu gia, không có việc gì đâu, có thể là họ thấy người đẹp trai quá, trong lòng có chút ghen ghét."
Mẹ nó, đôi khi quá đẹp trai cũng không tốt mà. (mk, nó chảnh wá)
Lưu Phong đồng tình nhìn thoáng qua hai lão đại hán, cười hắc hắc: "Tại hạ Lưu Phong, ra mắt hai vị."
Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý hừ một tiếng, có chút đáp lễ, bất quá không có chút hứng thú với Lưu Phong.
Phó Lưu Vân kéo bả vai Trương Tử Ngưu lại, thấp giọng hỏi: "Ta nói lão Trương, tên mặt trắng này có khả năng cứu Thiên Lang lão đại sao?"
Phó Lưu Vân lời nói có chút lớn, mặc dù đã cố ý khắc chế âm thanh, nhưng là vẫn bị Lưu Phong nghe thấy. Mẹ nó, đúng là mắt chó nhìn người mà, nếu không nghe nói bọn họ quen thuộc tình huống Phong Thành, Lưu Phong như thế nào để mắt tới bọn họ.
Trương Tử Ngưu sắc mặt có chút xấu hổ, quay mặt hướng Lưu Phong gượng cười nói: "Hầu gia, này."
Quay đầu lại, Trương Tử Ngưu đối diện Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý nói: "Hai người các ngươi ở nhà nhàn hạ quá, cũng không biết thân phận của Hầu gia. Thiên Thượng Nhân Gian các ngươi biết của ai không? Chính là của Hầu gia sáng lập. Hơn nữa, Hầu gia chính là Cẩm Y Vệ Tuần Sát Sứ."
"Cẩm Y Vệ Tuần Sát Sứ." Phó Lưu Vân đối với chức vị này tựa hồ có chút xa lạ.
"Cẩm Y Vệ Tuần Sát Sứ chính là Bệ Hạ vì Hầu Gia lập nên, quyền hạn ngang bằng với Chỉ huy." Trương Tử Ngưu đơn giản giải thích một chút.
"Mẹ nó, ngang với Chỉ huy." Diệp Văn Lý có chút hâm mộ, trong lòng ác ý thầm nghĩ: "Chẳng lẽ tên mặt trắng này thật sự tốt. chỉ là không biết đối với Bệ hạ tốt về phương diện nào."
Trương Tử Ngưu tựa hồ nhận biết tâm tư của hai lão bằng hữu, sợ rằng họ sẽ nói nữa, hơn nữa còn nói những điều không thích hợp, vội vàng cười nói: "Hầu gia, hai vị, rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt, mời theo ta đi vào Mẫu Đơn các."
"Thấp kém, thật là thấp kém, lại là thanh lâu truyền thống." Lưu Phong âm thầm khó chịu, đường đường là chủ nhân của Thiên Thượng Nhân Gian, lại phải vô thanh lâu tiêu phí.
"Lão Trương, uống rượu có nổi không đó." Diệp Văn Lý cố ý vô tình, liếc mắt nhìn Lưu Phong, trong lòng âm thầm cười lạnh: "Tên mặt trắng, để coi ngươi như thế nào."
Lưu Phong sao có thể không biết hai người nọ trong lòng nghĩ gì, khoé miệng hiện lên một tia cười khinh thường thầm nghĩ: "Xem ta như thế nào làm cho hai người các ngươi chết." làm Nguyên Anh kỳ tu chân, rượu không có khả năng làm cho Lưu Phong say. Cho nên, muốn uống rượu thi thì Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân chỉ có chết.
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết thân phận tu chân của Lưu Phong. Sự thật, ngay cả Trương Tử Ngưu cũng không biết.
"Hầu gia, hai vị bằng hữu này, bội phục nhất chính là năng lực uống rượu, ăn thịt và thưởng thức nữ nhân. Người ngàn vạn lần không thể yếu hơn họ." trong lúc đi vào Mẫu Đơn Các, Trương Tử Ngưu cũng cho Lưu Phong biết một chút.
Uống rượu? Không thành vấn đề.
Ăn thịt? Tất nhiên cũng không thành vấn đề.
Thưởng thức nữ nhân? Tốt, chuyện này chính là thứ Lưu Phong thích nhất.
"Hầu gia, hai vị, các người lần đầu gặp mặt, ta đề nghị trước uống một chén." Sau khi ngồi xuống, Trương Tử Ngưu mỉm cười, cầm chén rượu nói
Lưu Phong nhìn chén rượu lớn trước mặt mỉm cười, cùng Trương Tử Ngưu ba người cùng cụng chén, lập tức ngửa đầu, dễ dàng uống hết.
Trương Tử Ngưu ha ha cười lớn: "Hầu gia, cũng quả nhiên tửu lượng tốt, đúng là tốt, tốt." Nhìn Lưu Phong là người đầu tiên uống hết chén rượu, Trương Tử Ngưu cố ý lớn tiếng nói.
← Ch. 467 | Ch. 469 → |