← Ch.509 | Ch.511 → |
Ân Quý Phi ở ngoài cửa, thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng đẩy cửa tiến vào.
Đây là tẩm cung, ta chỉ là đến xem. Ân Quý Phi muốn tìm cho bản thân một cái cớ.
Ân Quý Phi thấy Lưu Phong trần truồng, nhất thời cả kinh, đang muốn xoay người đi ra, lại nghe Lưu Phong hô: "Cô cô, Tố Tố đang ngủ, không có gì đáng ngại".
Nghe thấy Tố Tố đã ngủ say, đôi chân Ân Quý Phi như bị quỷ ám, liền tiến đến. Bất quá tâm trạng của nàng cũng không bình tĩnh, trên mặt đỏ ửng.
"Phong nhi, Tố Tố không có việc gì a. ?" Ân Quý Phi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì" Lưu Phong điềm nhiên nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ân Quý Phi, không cần giấu diếm dục vọng trong lòng mình.
Chẳng biết tại sao, cỗ kim đan trong cơ thể hắn lại trở lên nóng rực lên, Lưu Phong vội vàng muốn tiếp tục thông qua song tu để lấy luồng khí lưu thanh lương mà trấn áp khỏa kim đan này.
Ân Quý Phi tựa hồ nhìn ra được có sự cố, vội vã hỏi: "Phong nhi, ngươi. trước tiên mặc quần áo vào đã."
"Cô cô, không có việc gì đâu."
Lưu Phong từ trên giường đi xuống, một tay giữ chặt Ân Quý Phi lại: "Ta thấy khó chịu quá."
Ân Quý Phi thoáng do dự một chút, nhìn thoáng qua thấy Ân Tố Tố đang ngủ say, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Lưu Phong.
Lưu Phong chỉ cảm thấy một mùi thơm từ trên người Ân Quý Phi truyền đến.
"Cô cô, giúp ta." đôi mắt Lưu Phong nhìn chằm chằm vào Ân Quý Phi thanh tú thoát tục đang đứng trước mặt.
Ân Quý Phi khẽ lắc nhẹ đầu, trong ánh mắt có vài phần mong chờ, vừa có vài phần ngượng ngùng, không biết nên làm gì bây giờ.
"Ta muốn nàng." Khoả kim đan rực nóng khiến cho Lưu Phong bất an, hắn một tay cởi hết quần áo của Ân Quý Phi xuống.
Ân Quý Phi vừa kích thích, vừa lo lắng, trong lòng mâu thuẫn dị thường.
Bất quá cuối cùng nàng cũng bị Lưu Phong cởi hết quần áo trên người ra.
Lưu Phong nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể nàng.
Lúc ban đầu, do tâm lý mâu thuẫn, thân thể Ân Quý Phi còn có chút kháng cự, nhưng dần dần khoái cảm tăng lên, sự kháng cự của nàng dần dần biến thành thoả hiệp.
Ngự nữ song tu huyền công bắt đầu vận chuyển, Lưu Phong mong muốn cỗ khí tức thanh lương xuất hiện. Mặc dù trong cơ thể Ân Quý Phi sinh ra cổ khí tức thanh lương còn yếu hơn cơ thể tu chân của Ân Tố Tố rất nhiều, nhưng mà đối với Lưu Phong mà nói bây giờ, coi như là nước cứu hỏa vậy.
Dần dần Ân Quý Phi rốt cuộc nhịn không được, phải phát ra thanh âm rên rỉ, đôi eo thon mảnh khảnh của nàng liên tục vặn vẹo, giãy giụa theo nhịp ra vào của Lưu Phong.
Cuối cùng, hai người cũng đạt đến cao trào.
Lưu Phong cảm thấy một cỗ khí lưu lạnh lẽo xuất hiện trong cơ thể mình, lập tức Ân Quý Phi phát ra một tiếng rên lớn, mềm nhũn nằm xuống.
Ngay sát na đó, Lưu Phong cảm giác khoả kim đan tựa hồ sẽ nổ mạnh ra, nhưng mà Lưu Phong mơ hồ cảm giác được lực lượng của kim đan bây giờ tích tụ tựa hồ chưa đủ để bạo liệt.
Quả nhiên, sau vài phút trấn tĩnh lại, xung quanh viên kim đan ánh sáng mờ đã cường thịnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa có bạo liệt.
Lưu Phong tựa hồ như đã ngộ ra, không bao lâu nữa, viên kim đan này sẽ phá đan thành anh.
"Thái Âm Thất Tinh Huyền công? Chẳng lẽ bản thân mình sẽ hình thành bảy nguyên anh." Bởi vì trong lòng ngộ ra, trong đầu Lưu Phong liền xuất hiện một ý tưởng bạo dạn.
Hắn ý thức được, bản thân mình tựa hồ đang đi trên một con đường tu chân mới lạ.
Thử hỏi thiên hạ tu chân ai có thể hình thành hai nguyên anh.
"Mẹ nó, Vô Cực Lão tặc, ngươi đi tìm chết đi." Vốn lúc này, đúng là lúc khẩn yếu quan đầu của Lưu Phong, mà lão tặc lại xuất hiện đúng thời điểm này, làm Lưu Phong không cách nào liên lạc với Bạch Khiết dược.
Lưu Phong trong lòng nóng giận, thật muốn đem lão tặc giết chết cho rồi.
"Mẹ kiếp, đợi lão tử tu thành thất anh, nhất định lấy ngươi để khai đao" Lưu Phong hung hăng thầm nghĩ.
"Phu quân." Ân Tố Tố tựa hồ bị tiếng rên rỉ của Ân Quý Phi làm cho tỉnh lại, nàng mơ mơ màng màng kêu lên một tiếng.
Ân Quý Phi nhất thời cả kinh, vội vàng mặc quần áo vào.
Lưu Phong cũng hơi kinh hãi, nếu để cho Ân Tố Tố thấy được tình hình này, thật không biết phải giải thích thế nào.
Lưu Phong vội vàng lên giường, ôm lấy Tố Tố để yểm hộ Ân Quý Phi.
Trong khoảnh khắc, Ân Quý Phi đã mặc xong quần áo vào, dưới sự yểm hộ của Lưu Phong vội vàng rời khỏi, nàng vừa ra khỏi cửa, Tố Tố đã mở mắt ngồi dậy. Thoáng thấy bóng lưng của Ân Quy Phi vừa khuất.
"Phu quân, vừa rồi thiếp thấy cô cô phải không?" Ân Tố Tố hơi nghi hoặc.
Lưu Phong trong lòng lo sợ, vội vã hỏi: "Tố Tố, nàng chưa tỉnh ngủ sao, chẳng lẽ bị hoa mắt hả, cô cô sao có thể ở đây được!"
"À. có thể là thiếp bị hoa mắt" Lời tuy nói như vậy, nhưng mà Ân Tố Tố hiểu được bản thân mình lúc nãy rất tỉnh táo. Hơn nữa trước khi tỉnh giấc, nàng hình như mơ màng nghe được tiếng đàn bà rên rỉ mà.
"Chẳng lẽ ta thật sự. đã. hồ đồ rồi." Ân Tố Tố nhẽ lắc nhẹ đầu, lẩm bẩm nói.
Lưu Phong rất lấy làm xấu hổ, cảm giác có tật giật mình, vội vàng hỏi: "Nàng nói cái gì mà hồ đồ."
"Hả." Ân Tố Tố rất tin tưởng Lưu Phong. Nghe hắn nói vậy, cũng không hề nghĩ ngợi gì nữa.
Trưa ngày tiếp theo, Lưu Phong mới quay trở lại Thiên Thượng Nhân Gian.
Hắn muốn đi đến Huyền Tâm Các tìm Tam sư tôn Nghê Thường, thứ nhất là thỉnh tội với Tam sư tôn, thứ hai là hỏi về chuyện tu luyện của mình một chút.
Nói thật Lưu Phong rất mong chờ bản thân mình có thể hình thành bảy nguyên anh.
Hắn suy nghĩ rất đơn giản, một cái nguyên anh là một mạng, có bảy nguyên anh là bảy cái mạng. Ta sau này sẽ không dễ dàng chết.
Kỳ thật có một điểm tốt mà Lưu Phong không nghĩ đến, bảy nguyên anh không đơn giản chỉ là bảy mạng sống, hơn nữa một khi bảy nguyên anh hình thành, Lưu Phong tốc độ tu luyện sau này sẽ tăng lên gấp bảy lần. Hơn nữa, chiến đấu lực cũng tăng lên gấp bảy lần.
Đương nhiên, muốn hình thành bảy nguyên anh cần phải có thời gian, cùng với cơ duyên.
Giống như việc hình thành viên kim đan này, tất cả đều do cơ duyên xảo hợp. Do vô tình dẫn động thất tinh lực nén lại mà hình thành nên. Nghĩ đến cơ duyên lớn lao như vậy, không phải là thường xuyên mà có thể gặp được.
Quay trở lại mà nói, Lưu Phong đích thật vận khí không tệ.
"Lão đại, bên ngoài có một đạo cô mang theo một người, nói cái gì là huyền tâm chánh tông muốn tìm ngươi nói chuyện?" Ngay khi hắn chuẩn bị đi vào Huyền Tâm Các, Vương Bảo Nhi đã đến nói với hắn.
Đạo cô? Huyền Tâm Chánh Tông. ?
Lưu Phong tâm trí vừa chuyển, nghĩ đến chắc là sư tôn của Đình Nhi, Ngưng Nguyệt Đại Sư.
Lão vu bà này tìm đến cửa là ý muốn gì đây? Lưu Phong thoáng do dự một chút liền nói: "Ngươi đi dẫn bọn hắn vào đi, ta đợi tại đại sảnh" Lưu Phong đối với lão vu bà không có ấn tượng gì, cho nên không muốn ra ngoài nghênh tiếp.
Thời gian không lâu sau, Vương Bảo Nhi đã dẫn một nhóm gồm 3 người đi vào. Lưu Phong giương mắt nhìn lên. Đầu lĩnh chắc là lão vu bà Ngưng Nguyệt, lúc trước tại Vân Mộng Trạch Lưu Phong thiếu chút nữa đã bị lão giết chết.
Nói đến việc này, còn phải cảm tạ nhị sư tôn Thủy Mị Nhi đã ra tay cứu giúp.
"Cũng không biết nhị sư tôn bây giờ thế nào rồi?" Lưu Phong khẽ thở dài vài tiếng.
"Lão đại." Vương Bảo Nhi đến cửa phát hiện Lưu Phong như đang ngẩn người ra, vội vàng đánh tiếng một cái.
Lưu Phong lúc này mới mơ hồ phục hồi tinh thần lại, vội vàng đó tiếp: "Ngưng Nguyệt tiền bối đại giá quang lâm, vãn bối không kịp tiếp đón từ xa, thật là có lỗi quá."
Ngưng Nguyệt đại sư lạnh lùng liếc nhìn Lưu Phong một cái, nói ngay: "Ngươi và ta cùng xuất thân từ Vân Mộng Trạch, không cần phải khách khí".
"Tiền bối, mời các vị ngồi" Sư phụ của Đình Nhi cũng là người nhà, Lưu Phong làm sao dám thất lễ. Mặt ngoài tỏ ra bộ dạng lễ phép, tươi cười.
"Tiền bối, các vị có phải đến tìm Đình Nhi hay không? Được rồi, Huyền Tâm Chánh Tông các vị bây giờ đang ở tại Huyền Tâm các, các vị có đúng là không tìm được chỗ đó hay không, ta bây giờ dẫn các vị đi" Lưu Phong phỏng chừng Ngưng Nguyệt đại sư đích thân dẫn người đến đây là vì chuyện của mình và Đình nhi.
"Không cần" Ngưng Nguyệt đại sư lạnh nhạt nói: "Hôm nay ta đến tìm ngươi, là có chuyện muốn nói với ngươi".
Lưu Phong mỉm cười: "Ngưng Nguyệt tiền bối có việc dạy bảo, có thể tìm người nói với ta là được, cần gì phải lặn lội từ Vân Mộng Trạch xa xôi tới đây?"
Ngưng Nguyệt đại sư điềm nhiên nói: "Lưu Phong, tất cả mọi người đều biết, ta cũng không muốn giấu diếm nữa. Quan hệ của ngươi và Đình Nhi khi nào mới cắt đứt đây?"
Lưu Phong nhếch nhẹ cái mũi, lạnh lùng nói: "Ngưng Nguyệt tiền bối, ta tựa hồ không hiểu ý người nói là gì?"
Ngưng Nguyệt đại sư suy nghĩ một chút, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai gã đệ tử tránh mặt.
Lưu Phong nhân cơ hội nói với Vương Bảo Nhi: "Vương huynh, ngươi dẫn hai vị sư huynh đi uống trà"
Sau đó, Lưu Phong cười cười, ngồi xuống ngang hàng, đối diện với Ngưng Nguyệt đại sư nói: "Đại sư, nguyên lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Ta đối với Đình nhi tỷ tỷ là yêu thương thật lòng, điểm này người hẳn phải biết. Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ người còn không buông tha chúng ta, muốn chia uyên rẽ thúy sao?"
Ngưng Nguyệt đại sư nghe vậy, khẽ thở dài nói: "Cảm tình của các ngươi ta cũng biết, chỉ là."
Lưu Phong không khách khí, liền ngắt lời: "Nếu người cũng đã biết, vì sao còn làm như vậy?"
← Ch. 509 | Ch. 511 → |